Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 301: Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo (5)
“Tiểu Bắc, cậu có suy nghĩ muốn đầu hàng luôn cho nhanh không?”
Lam Vi Nhiên đánh ra câu này thực ra không có ý muốn mỉa mai gì, Trần Tiểu Bắc chỉ là thiếu niên còn chưa đủ 18 tuổi, Lam Vị Nhiên cũng không nhất thiết phải chế nhạo cậu. Mọi người cứ nghĩ Tứ Lam mỉa mai kéo cừu hận là do bị Lưu Xuyên ảnh hưởng, cảm giác các tuyển thủ ở Long Ngâm câu nào nói ra cũng đầy “ẩn ý” chứ không phải “trào phúng thuần túy”.
Thực ra Lam Vị Nhiên chỉ nhất thời muốn trêu đồ đệ của lão Tiêu một chút, vì Trần Tiểu Bắc khác xa sư phụ Tiêu Tư Kính của cậu, rõ ràng lão Tiêu là một người con trai nghiêm túc lại khí phách, sao lại thu một đồ đệ đơn thuần dễ thương như thế?
Tuyển thủ Thiếu Lâm trong liên minh thường đi theo hướng ổn trọng, gì thì gì các đại sư là người đảm đương gánh hàng trước cho cả đội nhất định phải tạo cảm giác đáng tin cậy. Nhưng hòa thượng Trần Tiểu Bắc đừng nói là bảo vệ đồng đội, có cảm giác bản thân còn không vác được vũ khí. Hình ảnh tiểu hòa thượng khiêng thanh đao khổng lồ xung phong tiến lên phía trước được phóng to trên màn hình nhìn kiểu gì cũng khổ khổ.
Thấy Lam Vị Nhiên nói câu này, Trần Tiểu Bắc khiêng đao đứng tại chỗ nhất thời có chút mù mịt.
Cậu không hề ngờ mình lại đấu lôi đài với Lam Vị Nhiên, trong lòng cậu biết Tứ Lam là đại thần nguyên lão cùng thời với sư phụ, về phương diện kinh nghiệm thi đấu chắc chắn phong phú hơn mình rất nhiều.
Lát nữa nên đánh thế nào bây giờ? Trần Tiểu Bắc sa vào rối rắm.
Lam Vị Nhiên cũng sẽ không khách sáo với cậu nhóc, anh không muốn động tay là vì lười, nhưng một khi ra tay thì nhanh như sấm sét, hoàn toàn không cho đối thủ cơ hội! Theo cách nói của fan Tứ Lam – Tứ Lam chính là điển hình cho động vật họ mèo, khi lười thì chỉ cần nằm sấp xuống trong vài giây lập tức ngủ khò như mèo phơi nắng; nhưng khi lên tinh thần lại rất đáng sợ, tựa như hổ dữ xổng chuồng!
Lam Vị Nhiên rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo về tính chất của “mèo” và “hổ”.
Mà rõ ràng hiện tại Lam Vị Nhiên đang là mãnh hổ tinh thần gấp trăm lần chứ không phải mèo lười, rất lâu rồi không lên lôi đài khiến anh ngứa tay, Tứ Lam mà ngứa tay sẽ muốn cho người khác ăn hành, Trần Tiểu Bắc đáng thương vừa vặn rơi vào trong tay anh, bị Lam Vị Nhiên bắt đầu dùng “Kinh hồng chiếu ảnh” khiến cho đầu óc choáng váng!
Tiêu Dao cận chiến dùng quạt làm vũ khí, khi đánh không sắc bén như côn của Cái Bang, kiếm của Võ Đang hay loan đao của Minh Giáo. Nhưng quạt pháp của Lam Vị Nhiên lại phiêu dật và hoa lệ rất khó để bắt chước. Ra chiêu không những lưu loát mà tư thế cũng tuyệt đẹp, ánh sáng màu xanh nhạt nhu hòa tản ra từ trong tay anh thực sự như một món ăn ngon dành cho thị giác.
Đương nhiên, khán giả thì đang thưởng thức ánh sáng hoa lệ của Tiêu Dao liên chiêu, còn Trần Tiểu Bắc bị ánh sáng nhu hòa này bao phủ lại khóc không ra nước mắt.
– má nó! Sao sư phụ không nói cho em biết tốc độ tay của Tứ Lam lại nhanh như thế chứ! Bị cây quạt hoa lệ này đánh cho hôn mê luôn!
Trần Tiểu Bắc trừng to mắt, buồn bực nhìn khung phím tắt kỹ năng của mình.
Lam Vị Nhiên tận dụng thời gian khống chế của “Kinh hồng chiếu ảnh”, đánh ra một bộ liên kích “Chiết mai phiến”, “Phượng trảm lâu lan” sinh động như mây bay nước chảy. Trần Tiểu Bắc dù có là Thiếu Lâm da dày thịt béo cũng bị combo này đánh cho tụt rất nhiều máu.
Đợi sau khi hiệu quả khống chế kết thúc, Trần Tiểu Bắc lập tức dũng cảm nhào tới, đại đao trong tay quét ngang qua eo Lam Vị Nhiên, khí thế hung mãnh như muốn chém Tiêu Dao Lam Vị Nhiên thành hai nửa.
Lam Vị Nhiên thấy thế lập tức khinh công lùi về sau, Trần Tiểu Bắc không phục vội vàng khiêng đao đuổi theo.
Đáy lòng Lam Vị Nhiên không khỏi buồn cười: “Lão Tiêu dạy dỗ tiểu đồ đệ ra được khí thế hung hãn rất giống sư phụ.”
Nhưng đến Tiêu đội Lam Vị Nhiên còn không sợ, đồ đệ của Tiêu đội lại càng chẳng tạo được bao nhiêu uy hiếp với anh.
Trần Tiểu Bắc thế công hung mãnh tựa như con thú hoang giương nanh múa vuốt, Lam Vị Nhiên lại như lão hổ bình tĩnh thong dong.
Dã thú rơi vào trong tay lão hổ, kết quả quá rõ ràng.
Lam Vị Nhiên bình tĩnh vừa đánh vừa lui, Trần Tiểu Bắc dũng mãnh truy kích, hai bên phi vào trong rừng hoa đào tung chiêu ngươi tới ta đi, Trần Tiểu Bắc buồn bực phát hiện – máu của mình mất nhiều hơn Tứ Lam, đây không phải là chuyện tốt!
Mọi người đều biết Thiếu Lâm là môn phái có khả năng phòng ngự tốt nhất, máu cũng dày nhất, còn Tiêu Dao lại là pháp sư ít máu da mỏng, theo lý thuyết thì phải là Tiêu Dao dễ đánh, Thiếu Lâm khó đánh mới đúng. Nhưng sao Lam Vị Nhiên đánh cậu còn nhiều hơn cậu đánh Lam Vị Nhiên vậy?!
Hiển nhiên là vì chiêu thức của Tứ Lam có tỉ lệ chí mạng cực cao, mỗi chiêu đều tạo ra thương tổn rất lớn, hơn nữa một khi bị bộ quạt pháp liên hoàn này đánh trúng vào mặt sẽ tăng tỉ lệ bạo kích gấp bội. Lam Vị Nhiên ra mấy chiêu đều chuẩn xác không sai tung thẳng vào mặt Trần Tiểu Bắc tạo ra thương tổn, còn Trần Tiểu Bắc tuy vẫn đuổi theo Tứ Lam đối đánh nhưng nhiều kỹ năng lại tung vào không khí.
Về việc nắm chắc toàn bộ tiết tấu trận đấu, rõ ràng Lam Vị Nhiên lợi hại hơn Trần Tiểu Bắc nhiều.
Tuyển thủ có kinh nghiệm phong phú có thể dự đoán kỹ năng và tránh né kịp thời, khiến Trần Tiểu Bắc có cảm giác mình đang giữ thế chủ động nhưng lại rất bị động. Bên ngoài cậu vẫn dũng mãnh đuổi theo Tứ Lam, nhưng trên thực tế thương tổn mà cậu đuổi theo cả nửa ngày đánh ra còn không bằng một bộ liên chiêu khi Tứ Lam tìm được cơ hội phản kích!
– Lạc anh tân phân!
Đúng lúc hai bên đánh nhau sống chết, cây quạt trong tay Lam Vị Nhiên đột nhiên quét ngang, mặt quạt hiện ra phiến lá màu xanh bay xuống từ trên không. Hiệu ứng kỹ năng rất hoa lệ, là kỹ năng tấn công quần thể tạo thương tổn cao của Tiêu Dao, kỹ năng quần công là khó tránh nhất nhưng nhược điểm là tốn nhiều mana. Lam Vị Nhiên mở kỹ năng này rõ ràng là muốn đè nát thanh máu của đối thủ.
Trần Tiểu Bắc hứng trọn toàn bộ thương tổn, máu tụt xuống rất nhanh.
– Phục ma trảm!
Đại đao trong tay dùng lực vung lên hung hăng chém thẳng xuống!
Chiêu Phục ma trảm này của Thiếu Lâm Đao là chiêu thức hãm hại mạnh nhất hệ cận chiến, động tác cũng rất khí phách hung tàn, một đao chém thẳng xuống cơ hồ muốn bổ từ trên đầu chém đối thủ thành hai nửa, thế công sắc bén đương nhiên thương tổn cũng nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Lam Vị Nhiên đột nhiên lại xảo diệu bước sang bên sườn – Bộ bộ sinh liên!
Đây là kỹ năng tốc biến thông dụng của cả ba hệ Tiêu Dao, Lam Vị Nhiên mở kỹ năng này dưới chân liền sinh ra gió, linh hoạt chuyển dời tới bên cạnh Trần Tiểu Bắc. Kỹ năng của Trần Tiểu Bắc tung vào không khí, một đao bổ xuống đất khiến mặt đất nứt đôi!
Trần Tiểu Bắc: “…”
Khả năng dự đoán kỹ năng của Lam Vị Nhiên rất chính xác, cảm giác như anh có thể bò vào trong não thấy được mình sẽ dùng kỹ năng nào ở đâu. Vừa rồi công kích gần như vậy mà có thể né được, dứt khoát là thần rồi không phải người!
Trần Tiểu Bắc không phục trong lòng, đại đao trong tay chuyển hướng lại bổ thêm một chiêu – Tuyệt tình trảm!
Lam Vị Nhiên lại xảo diệu bước tiếp, Trần Tiểu Bắc lại bổ xuống đất một lần nữa.
Khán giả: “…”
Hình ảnh này khiến mọi người không khỏi nhớ tới tuyển thủ mù đường nào đó của đội tuyển Đồng Tước, mỗi lần lạc đường đều vung côn Cái Bang trong tay phá vách tường… Trần Tiểu Bắc hôm nay không phá tường mà lại đi cuốc đất.
Đánh với Lam Vị Nhiên vài phút, mặt đất đã bị cậu đánh cho nát bét như vừa bị động đất, nơi nào cũng có khe rãnh.
Phong cảnh Đào hoa đảo vốn tú lệ như vậy lại bị Trần Tiểu Bắc chém cho thành cảnh tượng như trải qua thiên tai.
Lại thêm một chiêu đánh vào không khí, Trần Tiểu Bắc cắn chặt răng, lại chuyển hướng thanh đao trong tay, đột nhiên quét ngang qua – Đoạn trường đao!
Đây là kỹ năng quần công theo chiều ngang của Thiếu Lâm Đao, rất khó tránh né nếu đứng trong phạm vi công kích. Đối thủ bị chém sẽ lâm vào trạng thái ba giây sợ hãi. Trong ba giây này không thể tạo ra bất cứ chiêu thức tấn công nào, hơn nữa lực phòng ngự còn giảm 60%, đây cũng là kỹ năng khống chế duy nhất của Thiếu Lâm Đao.
Kỹ năng này có ưu điểm là thời gian hồi chiêu ngắn hơn các kỹ năng khống chế khác, nhưng nhược điểm là sau khi đối thủ bị trúng chiêu mà không kịp điểm huyệt, cố định, giảm tốc để khống chế di chuyển thì đối thủ có thể dùng khinh công trốn mất.
Nói cách khác, kỹ năng Đoạn trường đao có thể hạ thấp phòng ngự của đối phương trên diện rộng, cũng tạm thời phế bỏ thế tấn công của đối thủ, khiến cho đối phương biến thành gà què. Nhưng kỹ năng này lại không thể giữ chân đối phương, sử dụng tốt khi đánh đoàn chiến, phối hợp cùng đồng đội mới tạo nên hiệu quả rõ rệt.
Trần Tiểu Bắc tung ra kỹ năng này rõ ràng là vì nhận ra chênh lệch máu của hai bên càng ngày càng lớn, muốn giảm phòng ngự của Tứ Lam rồi bùng nổ liên chiêu tiêu bớt một ít máu của Lam Vị Nhiên.
Trần Tiểu Bắc tính toán để đánh nhưng cậu nhầm ở chỗ, làm gì có chuyện Lam Vị Nhiên ngoan ngoãn đứng đó cho cậu đánh?
Thấy một khắc Trần Tiểu Bắc đánh ra, Tứ Lam rất nể tình trực tiếp xoay người chạy mất.
Đại đao của Trần Tiểu Bắc vung lên vừa định chém xuống lại thấy Lam Vị Nhiên xoay người bỏ chạy. Cậu lại chém xuống đất, Trần Tiểu Bắc mém hộc máu – đại thần à, sao anh chẳng ra dáng đại thần gì cả thế! Chạy trốn nhanh quá rồi đấy! Vội vàng như muốn đi đầu thai vậy!
Lam Vị Nhiên thực sự chạy rất nhanh, khinh công nhảy trên không bốn lần liên tục nhanh chóng chuồn khỏi phạm vi công kích của Trần Tiểu Bắc – dù sao nếu trúng chiêu sợ hãi đó tôi cũng không đánh được cậu, vậy tôi bỏ chạy, nghỉ ngơi một tí nha.
Lam Vị Nhiên chạy trốn đến là hợp tình hợp lý, thiếu chút nữa làm Trần Tiểu Bắc tức chết.
Cứ thế Trần Tiểu Bắc vẫn không thể rút ngắn được chênh lệch máu.
Tuy hai năm nay theo sư phụ đánh rất nhiều trận đấu, đội phó cũng thường xuyên khen cậu có thiên phú, tiến bộ rất nhanh, Nhưng gặp phải tiền bối đại thần kinh nghiệm phong phú như Tứ Lam, cậu phát hiện ra mình vẫn không cùng đẳng cấp.
Tốc độ tay thì miễn cưỡng còn so được, nhưng ý thức dự đoán và khả năng nắm chắc tiết tấu thi đấu thì cậu rõ ràng không theo kịp Tứ Lam, vì thế trận đấu hôm nay cậu dường như bị Tứ Lam bắt nạt từ đầu tới cuối.
– [Lam Lam Lam lam] kích sát [Bắc Bắc]!
ID hai người có điểm giống nhau, đều là lấy tên mình lặp lại.
Trần Tiểu Bắc bị bắt nạt buồn bực cúi đầu đi xuống, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Tư Kính thấy tiểu đồ đệ tức giận đến mức mặt cũng phồng như bánh bao, nhịn không được xoa đầu cậu nói: “Bực cái gì? Bình thường tôi hành cậu còn chưa đủ hay sao?”
“…” Trần Tiểu Bắc cúi đầu không nói lời nào, cơ hồ muốn vùi luôn mặt vào trong đầu gối.
Tô Thế Luân cười nói: “Thôi nào, bình tĩnh lại đã, uống trà chanh cậu thích nhất đi này.”
“… Cảm ơn đội phó.” Trần Tiểu Bắc cảm kích nhìn Tô Thế Luân, cầm lấy lon trà chanh uống hai ngụm, lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nói, “Tứ Lam lợi hại hơn em nghĩ rất nhiều, em đánh với anh ta cảm giác như bị áp chế toàn diện, không có nổi một phần thắng.”
Tiêu Tư Kính thản nhiên nói: “Đây là chuyện đương nhiên, tên đó hơn cậu bao nhiêu tuổi, số trận thi đấu của cậu ta còn nhiều hơn số bánh bao cậu ăn.”
“…” Sư phụ, người nhất định phải đẩy em xuống vực sâu tuyệt vọng luôn hả?
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Nếu muốn đánh với Tứ Lam, ít nhất đánh xong 17 trận lượt về, dựa vào ưu thế tuổi trẻ tốc độ tay vượt trội và kinh nghiệm đầy đủ rồi thì cược một phen với tên đó. Hiện tại đừng vội nản lòng, thời gian của cậu còn rất nhiều, đừng quên cậu là đồ đệ của Tiêu Tư Kính!”
Trần Tiểu Bắc được khích lệ nghiêm túc gật đầu, nhìn Tiêu đội nói: “Dạ! Em biết rồi sư phụ!”
Lúc này Tiêu Tư Kính mới hài lòng cười.
Mỗi lần Trần Tiểu Bắc buồn bực, Tiêu Tư Kính chỉ cần cổ vũ một câu là cậu sẽ lại sinh long hoạt hổ, tên nhóc này tâm tư đơn thuần, tính tình hay ngại, không giỏi giấu giếm, tức giận hay vui mừng để biểu hiện hết ở trên mặt. Buồn bực đến nhanh mà đi cũng nhanh, tuy tuổi cậu còn nhỏ nhưng năng lực thích nghi điều chỉnh lại rất tốt, rất nhanh thoát khỏi trạng thái buồn vì thất bại vừa rồi, chăm chú nhìn lên màn hình trực tiếp theo dõi diễn biến tiếp theo của trận đấu.
Lam Vi Nhiên đánh ra câu này thực ra không có ý muốn mỉa mai gì, Trần Tiểu Bắc chỉ là thiếu niên còn chưa đủ 18 tuổi, Lam Vị Nhiên cũng không nhất thiết phải chế nhạo cậu. Mọi người cứ nghĩ Tứ Lam mỉa mai kéo cừu hận là do bị Lưu Xuyên ảnh hưởng, cảm giác các tuyển thủ ở Long Ngâm câu nào nói ra cũng đầy “ẩn ý” chứ không phải “trào phúng thuần túy”.
Thực ra Lam Vị Nhiên chỉ nhất thời muốn trêu đồ đệ của lão Tiêu một chút, vì Trần Tiểu Bắc khác xa sư phụ Tiêu Tư Kính của cậu, rõ ràng lão Tiêu là một người con trai nghiêm túc lại khí phách, sao lại thu một đồ đệ đơn thuần dễ thương như thế?
Tuyển thủ Thiếu Lâm trong liên minh thường đi theo hướng ổn trọng, gì thì gì các đại sư là người đảm đương gánh hàng trước cho cả đội nhất định phải tạo cảm giác đáng tin cậy. Nhưng hòa thượng Trần Tiểu Bắc đừng nói là bảo vệ đồng đội, có cảm giác bản thân còn không vác được vũ khí. Hình ảnh tiểu hòa thượng khiêng thanh đao khổng lồ xung phong tiến lên phía trước được phóng to trên màn hình nhìn kiểu gì cũng khổ khổ.
Thấy Lam Vị Nhiên nói câu này, Trần Tiểu Bắc khiêng đao đứng tại chỗ nhất thời có chút mù mịt.
Cậu không hề ngờ mình lại đấu lôi đài với Lam Vị Nhiên, trong lòng cậu biết Tứ Lam là đại thần nguyên lão cùng thời với sư phụ, về phương diện kinh nghiệm thi đấu chắc chắn phong phú hơn mình rất nhiều.
Lát nữa nên đánh thế nào bây giờ? Trần Tiểu Bắc sa vào rối rắm.
Lam Vị Nhiên cũng sẽ không khách sáo với cậu nhóc, anh không muốn động tay là vì lười, nhưng một khi ra tay thì nhanh như sấm sét, hoàn toàn không cho đối thủ cơ hội! Theo cách nói của fan Tứ Lam – Tứ Lam chính là điển hình cho động vật họ mèo, khi lười thì chỉ cần nằm sấp xuống trong vài giây lập tức ngủ khò như mèo phơi nắng; nhưng khi lên tinh thần lại rất đáng sợ, tựa như hổ dữ xổng chuồng!
Lam Vị Nhiên rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo về tính chất của “mèo” và “hổ”.
Mà rõ ràng hiện tại Lam Vị Nhiên đang là mãnh hổ tinh thần gấp trăm lần chứ không phải mèo lười, rất lâu rồi không lên lôi đài khiến anh ngứa tay, Tứ Lam mà ngứa tay sẽ muốn cho người khác ăn hành, Trần Tiểu Bắc đáng thương vừa vặn rơi vào trong tay anh, bị Lam Vị Nhiên bắt đầu dùng “Kinh hồng chiếu ảnh” khiến cho đầu óc choáng váng!
Tiêu Dao cận chiến dùng quạt làm vũ khí, khi đánh không sắc bén như côn của Cái Bang, kiếm của Võ Đang hay loan đao của Minh Giáo. Nhưng quạt pháp của Lam Vị Nhiên lại phiêu dật và hoa lệ rất khó để bắt chước. Ra chiêu không những lưu loát mà tư thế cũng tuyệt đẹp, ánh sáng màu xanh nhạt nhu hòa tản ra từ trong tay anh thực sự như một món ăn ngon dành cho thị giác.
Đương nhiên, khán giả thì đang thưởng thức ánh sáng hoa lệ của Tiêu Dao liên chiêu, còn Trần Tiểu Bắc bị ánh sáng nhu hòa này bao phủ lại khóc không ra nước mắt.
– má nó! Sao sư phụ không nói cho em biết tốc độ tay của Tứ Lam lại nhanh như thế chứ! Bị cây quạt hoa lệ này đánh cho hôn mê luôn!
Trần Tiểu Bắc trừng to mắt, buồn bực nhìn khung phím tắt kỹ năng của mình.
Lam Vị Nhiên tận dụng thời gian khống chế của “Kinh hồng chiếu ảnh”, đánh ra một bộ liên kích “Chiết mai phiến”, “Phượng trảm lâu lan” sinh động như mây bay nước chảy. Trần Tiểu Bắc dù có là Thiếu Lâm da dày thịt béo cũng bị combo này đánh cho tụt rất nhiều máu.
Đợi sau khi hiệu quả khống chế kết thúc, Trần Tiểu Bắc lập tức dũng cảm nhào tới, đại đao trong tay quét ngang qua eo Lam Vị Nhiên, khí thế hung mãnh như muốn chém Tiêu Dao Lam Vị Nhiên thành hai nửa.
Lam Vị Nhiên thấy thế lập tức khinh công lùi về sau, Trần Tiểu Bắc không phục vội vàng khiêng đao đuổi theo.
Đáy lòng Lam Vị Nhiên không khỏi buồn cười: “Lão Tiêu dạy dỗ tiểu đồ đệ ra được khí thế hung hãn rất giống sư phụ.”
Nhưng đến Tiêu đội Lam Vị Nhiên còn không sợ, đồ đệ của Tiêu đội lại càng chẳng tạo được bao nhiêu uy hiếp với anh.
Trần Tiểu Bắc thế công hung mãnh tựa như con thú hoang giương nanh múa vuốt, Lam Vị Nhiên lại như lão hổ bình tĩnh thong dong.
Dã thú rơi vào trong tay lão hổ, kết quả quá rõ ràng.
Lam Vị Nhiên bình tĩnh vừa đánh vừa lui, Trần Tiểu Bắc dũng mãnh truy kích, hai bên phi vào trong rừng hoa đào tung chiêu ngươi tới ta đi, Trần Tiểu Bắc buồn bực phát hiện – máu của mình mất nhiều hơn Tứ Lam, đây không phải là chuyện tốt!
Mọi người đều biết Thiếu Lâm là môn phái có khả năng phòng ngự tốt nhất, máu cũng dày nhất, còn Tiêu Dao lại là pháp sư ít máu da mỏng, theo lý thuyết thì phải là Tiêu Dao dễ đánh, Thiếu Lâm khó đánh mới đúng. Nhưng sao Lam Vị Nhiên đánh cậu còn nhiều hơn cậu đánh Lam Vị Nhiên vậy?!
Hiển nhiên là vì chiêu thức của Tứ Lam có tỉ lệ chí mạng cực cao, mỗi chiêu đều tạo ra thương tổn rất lớn, hơn nữa một khi bị bộ quạt pháp liên hoàn này đánh trúng vào mặt sẽ tăng tỉ lệ bạo kích gấp bội. Lam Vị Nhiên ra mấy chiêu đều chuẩn xác không sai tung thẳng vào mặt Trần Tiểu Bắc tạo ra thương tổn, còn Trần Tiểu Bắc tuy vẫn đuổi theo Tứ Lam đối đánh nhưng nhiều kỹ năng lại tung vào không khí.
Về việc nắm chắc toàn bộ tiết tấu trận đấu, rõ ràng Lam Vị Nhiên lợi hại hơn Trần Tiểu Bắc nhiều.
Tuyển thủ có kinh nghiệm phong phú có thể dự đoán kỹ năng và tránh né kịp thời, khiến Trần Tiểu Bắc có cảm giác mình đang giữ thế chủ động nhưng lại rất bị động. Bên ngoài cậu vẫn dũng mãnh đuổi theo Tứ Lam, nhưng trên thực tế thương tổn mà cậu đuổi theo cả nửa ngày đánh ra còn không bằng một bộ liên chiêu khi Tứ Lam tìm được cơ hội phản kích!
– Lạc anh tân phân!
Đúng lúc hai bên đánh nhau sống chết, cây quạt trong tay Lam Vị Nhiên đột nhiên quét ngang, mặt quạt hiện ra phiến lá màu xanh bay xuống từ trên không. Hiệu ứng kỹ năng rất hoa lệ, là kỹ năng tấn công quần thể tạo thương tổn cao của Tiêu Dao, kỹ năng quần công là khó tránh nhất nhưng nhược điểm là tốn nhiều mana. Lam Vị Nhiên mở kỹ năng này rõ ràng là muốn đè nát thanh máu của đối thủ.
Trần Tiểu Bắc hứng trọn toàn bộ thương tổn, máu tụt xuống rất nhanh.
– Phục ma trảm!
Đại đao trong tay dùng lực vung lên hung hăng chém thẳng xuống!
Chiêu Phục ma trảm này của Thiếu Lâm Đao là chiêu thức hãm hại mạnh nhất hệ cận chiến, động tác cũng rất khí phách hung tàn, một đao chém thẳng xuống cơ hồ muốn bổ từ trên đầu chém đối thủ thành hai nửa, thế công sắc bén đương nhiên thương tổn cũng nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Lam Vị Nhiên đột nhiên lại xảo diệu bước sang bên sườn – Bộ bộ sinh liên!
Đây là kỹ năng tốc biến thông dụng của cả ba hệ Tiêu Dao, Lam Vị Nhiên mở kỹ năng này dưới chân liền sinh ra gió, linh hoạt chuyển dời tới bên cạnh Trần Tiểu Bắc. Kỹ năng của Trần Tiểu Bắc tung vào không khí, một đao bổ xuống đất khiến mặt đất nứt đôi!
Trần Tiểu Bắc: “…”
Khả năng dự đoán kỹ năng của Lam Vị Nhiên rất chính xác, cảm giác như anh có thể bò vào trong não thấy được mình sẽ dùng kỹ năng nào ở đâu. Vừa rồi công kích gần như vậy mà có thể né được, dứt khoát là thần rồi không phải người!
Trần Tiểu Bắc không phục trong lòng, đại đao trong tay chuyển hướng lại bổ thêm một chiêu – Tuyệt tình trảm!
Lam Vị Nhiên lại xảo diệu bước tiếp, Trần Tiểu Bắc lại bổ xuống đất một lần nữa.
Khán giả: “…”
Hình ảnh này khiến mọi người không khỏi nhớ tới tuyển thủ mù đường nào đó của đội tuyển Đồng Tước, mỗi lần lạc đường đều vung côn Cái Bang trong tay phá vách tường… Trần Tiểu Bắc hôm nay không phá tường mà lại đi cuốc đất.
Đánh với Lam Vị Nhiên vài phút, mặt đất đã bị cậu đánh cho nát bét như vừa bị động đất, nơi nào cũng có khe rãnh.
Phong cảnh Đào hoa đảo vốn tú lệ như vậy lại bị Trần Tiểu Bắc chém cho thành cảnh tượng như trải qua thiên tai.
Lại thêm một chiêu đánh vào không khí, Trần Tiểu Bắc cắn chặt răng, lại chuyển hướng thanh đao trong tay, đột nhiên quét ngang qua – Đoạn trường đao!
Đây là kỹ năng quần công theo chiều ngang của Thiếu Lâm Đao, rất khó tránh né nếu đứng trong phạm vi công kích. Đối thủ bị chém sẽ lâm vào trạng thái ba giây sợ hãi. Trong ba giây này không thể tạo ra bất cứ chiêu thức tấn công nào, hơn nữa lực phòng ngự còn giảm 60%, đây cũng là kỹ năng khống chế duy nhất của Thiếu Lâm Đao.
Kỹ năng này có ưu điểm là thời gian hồi chiêu ngắn hơn các kỹ năng khống chế khác, nhưng nhược điểm là sau khi đối thủ bị trúng chiêu mà không kịp điểm huyệt, cố định, giảm tốc để khống chế di chuyển thì đối thủ có thể dùng khinh công trốn mất.
Nói cách khác, kỹ năng Đoạn trường đao có thể hạ thấp phòng ngự của đối phương trên diện rộng, cũng tạm thời phế bỏ thế tấn công của đối thủ, khiến cho đối phương biến thành gà què. Nhưng kỹ năng này lại không thể giữ chân đối phương, sử dụng tốt khi đánh đoàn chiến, phối hợp cùng đồng đội mới tạo nên hiệu quả rõ rệt.
Trần Tiểu Bắc tung ra kỹ năng này rõ ràng là vì nhận ra chênh lệch máu của hai bên càng ngày càng lớn, muốn giảm phòng ngự của Tứ Lam rồi bùng nổ liên chiêu tiêu bớt một ít máu của Lam Vị Nhiên.
Trần Tiểu Bắc tính toán để đánh nhưng cậu nhầm ở chỗ, làm gì có chuyện Lam Vị Nhiên ngoan ngoãn đứng đó cho cậu đánh?
Thấy một khắc Trần Tiểu Bắc đánh ra, Tứ Lam rất nể tình trực tiếp xoay người chạy mất.
Đại đao của Trần Tiểu Bắc vung lên vừa định chém xuống lại thấy Lam Vị Nhiên xoay người bỏ chạy. Cậu lại chém xuống đất, Trần Tiểu Bắc mém hộc máu – đại thần à, sao anh chẳng ra dáng đại thần gì cả thế! Chạy trốn nhanh quá rồi đấy! Vội vàng như muốn đi đầu thai vậy!
Lam Vị Nhiên thực sự chạy rất nhanh, khinh công nhảy trên không bốn lần liên tục nhanh chóng chuồn khỏi phạm vi công kích của Trần Tiểu Bắc – dù sao nếu trúng chiêu sợ hãi đó tôi cũng không đánh được cậu, vậy tôi bỏ chạy, nghỉ ngơi một tí nha.
Lam Vị Nhiên chạy trốn đến là hợp tình hợp lý, thiếu chút nữa làm Trần Tiểu Bắc tức chết.
Cứ thế Trần Tiểu Bắc vẫn không thể rút ngắn được chênh lệch máu.
Tuy hai năm nay theo sư phụ đánh rất nhiều trận đấu, đội phó cũng thường xuyên khen cậu có thiên phú, tiến bộ rất nhanh, Nhưng gặp phải tiền bối đại thần kinh nghiệm phong phú như Tứ Lam, cậu phát hiện ra mình vẫn không cùng đẳng cấp.
Tốc độ tay thì miễn cưỡng còn so được, nhưng ý thức dự đoán và khả năng nắm chắc tiết tấu thi đấu thì cậu rõ ràng không theo kịp Tứ Lam, vì thế trận đấu hôm nay cậu dường như bị Tứ Lam bắt nạt từ đầu tới cuối.
– [Lam Lam Lam lam] kích sát [Bắc Bắc]!
ID hai người có điểm giống nhau, đều là lấy tên mình lặp lại.
Trần Tiểu Bắc bị bắt nạt buồn bực cúi đầu đi xuống, yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Tư Kính thấy tiểu đồ đệ tức giận đến mức mặt cũng phồng như bánh bao, nhịn không được xoa đầu cậu nói: “Bực cái gì? Bình thường tôi hành cậu còn chưa đủ hay sao?”
“…” Trần Tiểu Bắc cúi đầu không nói lời nào, cơ hồ muốn vùi luôn mặt vào trong đầu gối.
Tô Thế Luân cười nói: “Thôi nào, bình tĩnh lại đã, uống trà chanh cậu thích nhất đi này.”
“… Cảm ơn đội phó.” Trần Tiểu Bắc cảm kích nhìn Tô Thế Luân, cầm lấy lon trà chanh uống hai ngụm, lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nói, “Tứ Lam lợi hại hơn em nghĩ rất nhiều, em đánh với anh ta cảm giác như bị áp chế toàn diện, không có nổi một phần thắng.”
Tiêu Tư Kính thản nhiên nói: “Đây là chuyện đương nhiên, tên đó hơn cậu bao nhiêu tuổi, số trận thi đấu của cậu ta còn nhiều hơn số bánh bao cậu ăn.”
“…” Sư phụ, người nhất định phải đẩy em xuống vực sâu tuyệt vọng luôn hả?
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Nếu muốn đánh với Tứ Lam, ít nhất đánh xong 17 trận lượt về, dựa vào ưu thế tuổi trẻ tốc độ tay vượt trội và kinh nghiệm đầy đủ rồi thì cược một phen với tên đó. Hiện tại đừng vội nản lòng, thời gian của cậu còn rất nhiều, đừng quên cậu là đồ đệ của Tiêu Tư Kính!”
Trần Tiểu Bắc được khích lệ nghiêm túc gật đầu, nhìn Tiêu đội nói: “Dạ! Em biết rồi sư phụ!”
Lúc này Tiêu Tư Kính mới hài lòng cười.
Mỗi lần Trần Tiểu Bắc buồn bực, Tiêu Tư Kính chỉ cần cổ vũ một câu là cậu sẽ lại sinh long hoạt hổ, tên nhóc này tâm tư đơn thuần, tính tình hay ngại, không giỏi giấu giếm, tức giận hay vui mừng để biểu hiện hết ở trên mặt. Buồn bực đến nhanh mà đi cũng nhanh, tuy tuổi cậu còn nhỏ nhưng năng lực thích nghi điều chỉnh lại rất tốt, rất nhanh thoát khỏi trạng thái buồn vì thất bại vừa rồi, chăm chú nhìn lên màn hình trực tiếp theo dõi diễn biến tiếp theo của trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất