Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 313: Long Ngâm vs Thương Lan (5)

Trước Sau
Từ Sách giết Lão Miêu, kết quả này không chỉ khiến khán giả sửng sốt không nói nên lời, ngay cả rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi xem đánh giải cũng bất ngờ. Nhất là bình luận viên Trần Tuấn Phi, cậu vốn đang kích động ba hoa: “Quả nhiên Miêu thần lợi dụng ưu thế tấn công từ xa tạo ra cục diện áp chế! Xem ra đội tuyển Long Ngâm hôm nay sẽ mất ba điểm lôi đài!”

Mới vừa dứt câu thì thấy Từ Sách mở chiêu cuối, nháy mắt bùng nổ miểu sát Lão Miêu.

Trần Tuấn Phi: “…”

Đội tuyển Thịnh Đường đều = = mà nhìn đội phó nhà mình.

Trần Tuấn Phi tự vả rõ đau, mặt mày xám xịt về chỗ ngồi, hầu đội trưởng ăn kem còn hơn.

Tiêu Tư Kính lại rất bình tĩnh, mở miệng nói: “Minh Giáo này tiến bộ rất nhanh, Lưu Xuyên vẫn để cậu ta đánh cuối rõ ràng là muốn bồi dưỡng tuyển thủ đánh lôi đài để chuẩn bị cho vòng sau.”

“Vòng sau lôi đài sẽ đánh liên tục, nếu không có trụ cột trong đội, đến lúc đó chắc chắn sẽ chịu thiệt.” Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Lưu Xuyên quả nhiên mưu tính sâu xa, cách làm này rất giống tính cậu ta.”

“Ừ.” Tiêu Tư Kính đồng ý nói: “Đúng là Từ Sách cũng có chút tài năng, trận lôi đài hôm nay tôi vốn không đánh giá cao cậu ta, không ngờ đến phút cuối lại đánh thông minh như vậy. Còn Lão Miêu thì thấy Từ Sách vẫn luôn tránh né thành ra lại chủ quan sơ suất.”

Quả thực là Lý Thương Vũ đã khinh địch. Hắn là đại thần đứng đầu, dù đấu với Lưu Xuyên cũng có phần thắng rất cao, vì thế khi thấy đối thủ là Từ Sách, trong lòng liền có chút lơi lỏng. Dù gì Từ Sách cũng chỉ là người mới của Long Ngâm, không thể so sánh với đội trưởng Lưu Xuyên. Chưa kể hắn vừa vào đã nắm thế chủ động, Từ Sách vẫn tránh né khiến Lý Thương Vũ có cảm giác quả nhiên người mới chỉ đến thế.

Chẳng ngờ một bộ liên chiêu cuối cùng kia đã giúp Từ Sách chuyển bại thành thắng!

Rõ ràng Từ Sách đã tính toán kỹ lưỡng mức độ sát thương trên đòn đánh của mình, mở Ảo ảnh thuật liền bùng nổ thương tổn gấp bội, vừa vặn bào sạch được 15% máu của Lý Thương Vũ. Trong khi đó Lý Thương Vũ lại chủ quan đánh giá thấp sự bình tĩnh và kiên nhẫn của Từ Sách.

– đây thực sự là sai lầm không đáng có.

Có điều rất nhiều đại thần cũng từng trải qua chuyện lật thuyền trong mương thế này, Lý Thương Vũ cũng không vì thế mà mất tập trung, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, gọi đồng đội tới nói: “Đội tuyển Long Ngâm tiến bộ rất nhiều, đoàn chiến tiếp theo chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

Lý Thương Vũ bắt đầu chỉ đạo chiến thuật, trong phòng cách âm của đội tuyển Long Ngâm, các tuyển thủ cũng chuẩn bị lên đài, Lưu Xuyên cố ý gọi Tiểu Dư lại, thấp giọng nói: “Có còn nhớ trận đấu lần trước bị Lão Miêu câu qua hai lần không?”

Dư Hướng Dương buồn bực cúi đầu: “Đương nhiên là nhớ.”

Lưu Xuyên mỉm cười xoa đầu cậu nhóc: “Hôm nay nhất định phải chú ý cách di chuyển, trốn đằng sau mọi người, đừng để bị Lão Miêu câu được nữa.”

Dư Hướng Dương nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, đội trưởng!”

Lưu Xuyên vỗ vai cậu: “Đi đi, cố lên!”

Dư Hướng Dương lập tức đuổi theo mọi người.

Danh sách tuyển thủ hai bên nhanh chóng hiện lên trên màn hình.

Đội tuyển Thương Lan có “Tham Lang” Lâm Nghị đánh vị trí số một, “Liệp Báo” Hoắc Kiệt đánh số hai, Đường Môn Ám khí “Thanh Long” La Tử Long và Đường Môn Khôi lỗi “Lão Miêu” Lý Thương Vũ đánh dmg chủ lực, Tiêu Dao Vũ phiến “Hưu Dưỡng Sinh Tức” Lục Nguyên Tu đánh phụ trợ, đội phó Bạch Hiên Nga Mi Cầm buff. Còn bên đội tuyển Long Ngâm lại là sáu người Tần Dạ, Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn, Lam Vị Nhiên, Giang Thiếu Khuynh, Dư Hướng Dương ra sân.

Khi danh sách tuyển thủ Long Ngâm hiện ra, người xem không biết phải nói gì.

Trần Tuấn Phi khiếp sợ nói: “Đệch! Lưu Xuyên lại không lên đoàn chiến à?!”

Đường Ngự Phong: “= =”

Đội trưởng Đường đang ăn kem rất bình tĩnh, đại khái đã sớm đoán được chuyện này.

Tô Thế Luân bất đắc dĩ cười: “Lưu Xuyên này làm người qua đường đến nghiện rồi à?”

Tiêu Tư Kính sờ cằm: “Xem ra lần này Tứ Lam lại chỉ huy.”

Tô Thế Luân đột nhiên nói: “Thực ra nếu anh tin tưởng, đấu với những đội trình độ bình thường có thể cho tôi chỉ huy…”

“Đương nhiên là tôi tin cậu.” Tiêu Tư Kính mỉm cười, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, quay đầu nhìn Tô Thế Luân nói: “Lượt về vòng bảng, nếu cậu muốn chỉ huy cứ nói với tôi, tôi sẽ để cậu tự bố trí chiến thuật.”

“Được.” Tô Thế Luân gật đầu, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của hắn, ngượng ngùng ho khan một tiếng nói: “Khụ, thực ra không phải là tôi muốn quậy phá gì đâu, chỉ là tôi lo một mình anh chỉ huy mười mấy trận tiếp theo sẽ bị mệt mỏi…”



“Tôi hiểu mà.” Tiêu Tư Kính vỗ nhẹ lên tay anh nói, “Cậu không cần giải thích.”

Lúc này Tô Thế Luân mới mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào kỳ lạ.

Làm cộng sự nhiều năm, giữa anh và lão Tiêu đã hình thành sự ăn ý không cần nói rõ, sự thấu hiểu lẫn nhau này khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đội tuyển Tuyết Lang, sau khi kết thúc đấu lôi đài, Dương Kiếm cũng bình tĩnh nói: “Anh tôi nếu không lên lôi đài thì chắc chắn sẽ chỉ huy đoàn chiến!”

Phương Chi Diên nói: “Có muốn cá không?”

Dương Kiếm nghĩ nghĩ nói: “Cá thì cá! Anh thua thì mua đồ ăn sáng một tháng, được không?” Sáng sớm ghét nhất là phải rời giường, vì vậy Dương Kiếm rất mong mình thắng cược, như thế thì đội trưởng Phương sẽ phải đi mua bữa sáng, cậu ngủ dậy liền có đồ ăn, hạnh phúc vô cùng.

Phương Chi Diên nhìn bộ dạng tự tin của cậu, nhịn không được mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, cậu thua thì cũng như thế.”

Dương Kiếm vỗ ngực: “Yên tâm, lần này tôi thắng chắc.”

Kết quả, khi danh sách tuyển thủ của Long Ngâm hiện ra, Dương Kiếm lại tự vả.

Phương Chi Diên vỗ nhẹ vai cậu: “Tôi thích bánh bao với sữa đậu nành ở tiệm ăn dưới tầng một, từ sáng mai bắt đầu mua nhé, vất vả cho cậu rồi.”

“…” Dương Kiếm rất muốn khóc.

– Lưu Xuyên, anh có thật là anh tui không vậy? Tại sao giữa chúng ta không có tí ăn ý nào thế!

Dương Kiếm nghĩ đến đây nhịn không được buồn bực nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Anh, sao hôm nay anh không lên lôi đài, lại còn không tham gia cả đoàn chiến nữa vậy?! Làm đội trưởng thế mà được à?”

Lưu Xuyên đột nhiên nhận được tin nhắn từ thằng em, rất nghi hoặc: “Liên quan gì đến cậu? Thua cá độ à?”

Dương Kiếm: “…”

Sao lúc này lại ăn ý thế, thực sự không muốn làm em trai người này tí nào!

***

Đội tuyển Long Ngâm đấu với đội tuyển Thương Lan, việc Lưu Xuyên làm người qua đường từ đầu đến cuối cũng khiến Lý Thương Vũ bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng ở trận đấu giải Toàn quốc Long Ngâm thua Thương Lan nên chắc chắn Lưu Xuyên sẽ chỉ huy đoàn chiến báo thù.

Kết quả là Lưu Xuyên thản nhiên ngồi ghế dự bị xem kịch, giao quyền chỉ huy cho Tứ Lam.

Lý Thương Vũ có cảm giác không biết được Xuyên thần đang nghĩ gì, có điều Tứ Lam chỉ huy đối với hắn cũng không có khác biệt gì lớn. Hôm nay bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ cho trận đoàn chiến này.

Đoàn chiến nhanh chóng bắt đầu, Lý Thương Vũ chọn được một tấm bản đồ trong kho – Hoang nguyên đại địa.

Đây là một bình nguyên hoang vu trong sa mạc Tây Vực, không nhìn được đến điểm cuối cùng, toàn bộ bản đồ rất rộng, khi ánh nắng chiếu xuống khoảng đất rộng lớn, người đi trên sa mạc mênh mông này đều không khỏi nảy sinh cảm giác thê lương.

Cũng giống với tấm bản đồ “Đại mạc di chỉ” mà Thương Lan sử dụng trong trận đấu ở giải Toàn quốc, trên bản đồ này bão cát cũng sẽ thay đổi theo hướng gió, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tầm nhìn. Khi gặp phải cuồng phong trong sa mạc, tầm nhìn của người chơi sẽ bị hạn chế, lúc này nếu quân địch thuận theo chiều gió mà tập kích sẽ khiến người ta không kịp đề phòng.

Rõ ràng Lý Thương Vũ rất thích loại bản đồ thay đổi thời tiết, trước đó khi phân tích chiến thuật, đội tuyển Long Ngâm cũng đã thảo luận qua, vì thế khi tấm bản đồ này xuất hiện, Lam Vị Nhiên không hề cảm thấy bất ngờ, biểu tình vô cùng bình tĩnh.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, mười hai nhân vật đồng thời xuất hiện trên bản đồ.

Sáu người Long Ngâm bắt đầu từ góc Tây Nam của bản đồ, còn Thương Lan xuất hiện từ hướng Đông Bắc. Lúc này hướng gió là hướng Đông Bắc, nói cách khác, Long Ngâm vừa bắt đầu đã ngược chiều gió, mà Thương Lan lại xuôi chiều – đây chính là ưu thế lớn nhất khi chơi bản đồ thay đổi thời tiết trên sân nhà.

Trong game, hướng gió thay đổi cũng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển và hành động của nhân vật, cũng giống như khi bơi ngược dòng sẽ chậm lại, khi đi ngược gió tốc độ của nhân vật cũng giảm 10%. Đội tuyển Thương Lan xuôi chiều mà đi, chắc chắn sẽ tới điểm giữa nhanh hơn Long Ngâm, vì thế có thể bố trí mai phục kỹ càng.

Có điều Lam Vị Nhiên lại rất thông minh đưa ra quyết định: “Chúng ta đi đường giữa.”

Để công bằng, bản đồ thi đấu đều thiết kế theo hình vuông, giữa hai điểm hồi sinh Tây Nam và Đông Bắc có ba con đường trên, giữa, dưới, đương nhiên đường giữa sẽ có khoảng cách ngắn nhất.

Lam Vị Nhiên lựa chọn đi đường giữa tất nhiên là vì suy xét tới hướng gió.

30 giây sau, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm tới đường giữa, Thương Lan bên kia chia ba người đi đường trên và ba người đi đường dưới cũng đã tới nơi. Đội trưởng Lão Miêu, tuyển thủ Thiếu Lâm Hoắc Kiệt và buff Bạch Hiên đi đường dưới, thích khách Lâm Nghị, Đường Môn Ám khí La Tử Long cùng với phụ trợ Lục Nguyên Tu đi đường trên.



Ý tưởng của Lý Thương Vũ là: Nếu Long Ngâm đi cả sáu người, bọn họ sẽ áp dụng chiến thuật câu giờ, kéo dài chiến cuộc, trước tiên lấy được cờ ở một đường sau đó đến đường kia trợ giúp. Nếu Long Ngâm cũng chia đường, bọn họ có thể dùng phương thức truyền tống, trực tiếp quét sạch từng nhóm nhỏ.

Lý do rất đơn giản, Thương Lan có một phụ trợ tên là “Hưu Dưỡng Sinh Tức” Lục Nguyên Tu, đây là tuyển thủ chơi Tiêu Dao hệ Vũ phiến, hắn có thể dùng “Thiên hương trận” truyền tống đồng đội tới vị trí định sẵn, cũng có thể kéo đồng đội tới bên cạnh mình. Nói cách khác, tuy phụ trợ Lục Nguyên Tu đi đường trên, nhưng hắn có thể linh hoạt dịch chuyển tới đường dưới trợ giúp đồng đội.

Kỹ năng khống chế của Tiêu Dao tuy không nhiều và ổn định bằng Võ Đang Thái cực, nhưng khả năng truyền tống của “Thiên hương trận” và gây hỗn loạn của “Dương xuân hồi tuyết trận” tuyệt đối là mạnh nhất trong tất cả các lưu phái.

Lý Thương Vũ rất tự tin với chiến thuật này, bọn họ có thể dịch chuyển tập thể, còn Long Ngâm thì không. Dù ban đầu chia đường thế nào, Thương Lan đều chủ động và linh hoạt hơn.

Chẳng ngờ khi Thương Lan chia người đi hai đường trên dưới điều tra tình hình địch, lại không phát hiện bất cứ bóng dáng người nào!

Đáy lòng Lý Thương Vũ có chút nghi hoặc, nhíu mày nói: “Đừng phân tâm, cẩn thận điều tra, bố trí tầm nhìn trước đã!”

Thực ra hiện tại Lam Vị Nhiên đang cùng cả đội trốn sau một tảng đá lớn ở đường giữa, giống y hệt như trong trận đấu với Thất Tinh Thảo mà lão Tiêu chỉ huy – đi thẳng đường giữa khiến đối thủ không ngờ tới, cách làm này tuy liều lĩnh nhưng lại vô cùng hiệu quả, Lam Vị Nhiên rất không khách sáo “copy triệt để” chiến thuật của Tiêu Tư Kính.

Diệp Thần Hi xem trực tiếp cũng nhịn không được mỉm cười nói: “Thật thông minh.”

“…” Lâm Vũ Phàm nổi da gà đầy người.

Diệp đội khen sư phụ mình thông minh, những lời này vào tai Lâm Vũ Phàm thực sự rất chi là mờ ám, ai bảo cậu là người duy nhất biết tâm tư Diệp đội cơ chứ? Khen người mình thích thông minh, mặt còn ôn nhu thế kia, Diệp đội có biết như thế rất là buồn nôn không?

Lâm Vũ Phàm buồn rầu gãi đầu nói sang chuyện khác: “Cách này của Tứ Lam đúng là dùng được, tôi thấy bên Thương Lan đang rất mờ mịt. Thực ra phân đường trên dưới cũng không phải biện pháp tuyệt đối, rất nhiều đội lựa chọn đánh du kích ba đường, hoặc là phục kích trước tại đường giữa, hôm nay Lão Miêu đã đánh giá thấp chiến thuật của Long Ngâm rồi.”

Diệp Thần Hi gật đầu: “Có điều chắc Miêu thần sẽ sớm nhận ra thôi.”

Quả nhiên, Diệp Thần Hi vừa dứt lời, Lý Thương Vũ liền thông báo tín hiệu trên bản đồ: “A Long, cậu ẩn thân đi qua đường giữa điều tra một chút, chú ý đừng tới gần, quan sát từ xa xem sao?”

Lý Thương Vũ đoán được có khả năng toàn bộ Long Ngâm đi đường giữa, vì thế lập tức cắt quân trinh sát.

Đường Môn có thể ẩn thân, đây chính là ưu điểm khi đi trinh sát, Đường Môn đã ẩn thân thì có thể nghênh ngang đi qua trước mặt quân địch không cần sợ hãi, đối thủ cũng không thể thấy được. La Tử Long nghe lệnh đội trưởng, lập tức thao tác nhân vật “Thanh Long” của mình nhanh chóng đi tới nút giao tại đường giữa.

Hắn dừng bước ở gần đường giữa, quan sát xung quanh một lần, sau đó lại thắp đèn Khổng Minh tăng tầm nhìn.

Đang xoay màn hình quan sát, cách đó không xa lại đột nhiên xuất hiện một con rết, La Tử Long cảm thấy không ổn, muốn xoay người bay đi nhưng đương nhiên không kịp!

– đúng vậy, chính là rết độc của Ngô Trạch Văn!

Ngô Trạch Văn triệu hồi rết độc cố định hắn tại chỗ!

Link livestream trên mạng lại bị spam kín một loạt 66666, hiển nhiên lần này là fan của Ngô Trạch Văn. Fan của Trạch Văn một phần đều là những người theo trường phái lý trí, học thuật và phân tích giống hệt idol, nhưng cũng có một nhóm là fan não tàn thuần túy nguyện cúng bái học bá.

“Học bá 6666!”

“Học bá tung chiêu khống chế như thần! Đây là dự đoán được tương lai sao?”

“Về lý mà nói, hẳn là Trạch Văn đã đoán được vị trí đại khái khi đối thủ tới điều tra, mọi người nhìn địa hình hiện tại một chút, muốn nhìn rõ tình hình ở đường giữa chỉ có đúng hai tọa độ phù hợp để đốt đèn, một là 1890.2891, hai là 1890.1971, một chỗ là hướng từ đường trên, vị trí còn lại là hướng từ đường dưới. Đây là hai vị trí đốt đèn duy nhất có thể chiếu sáng tạo tầm nhìn được đủ bốn phía.”

“Đúng vậy, đây là hai vị trí thích hợp điều tra nhất, đầu tiên Trạch Văn đoán được sau đó liền gọi pet tới gần đó phá rối. Rết độc khống chế theo phạm vi, chỉ cần mở kỹ năng thì bất cứ quân địch nào nằm trong phạm vi khống chế đều sẽ hiện hình.”

“Có điều quan trọng nhất là phải nắm chắc thời cơ mở kỹ năng, phải ước lượng được thời gian đối thủ tới.”

“Tôi thấy cậu ấy đã tính rất tốt, nếu xuôi chiều gió thì tới đường giữa sẽ mất 20 giây, nếu đi đường trên hoặc đường dưới, sau đó lại vòng ra đường giữa thì phải mất khoảng 35 đến 40 giây.”

Mọi người: “…”

Fan học bá làm ơn dừng lại, não tàn chúng thôi theo không kịp IQ của mấy bạn có được không?

Tại khung comment của video livestream, một đám fan Trạch Văn bắt đầu dùng IQ nghiền nát quần chúng vây xem, rất nhiều đồng chí học dốt trợn mắt há mồm, chỉ có thể spam một đống 66666 cúng bái.

– học giỏi và học dốt cũng có thể khoái trá chung một thuyền, đây chính là điểm kỳ diệu nhất của fanclub Ngô Trạch Văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau