Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 317: Họp mặt gia đình (1)

Trước Sau
Đêm xuống, khi Lưu Xuyên đang mở máy tính đọc tin, group QQ “Liên Manh Võ Lâm Chuyên Nghiệp” đột nhiên nhấp nháy ở góc phải màn hình – hóa ra là Tiêu Tư Kính @ tất cả mọi người.

Tam Tư Đại Sư: “@Tất cả thành viên có đó không?”

Lưu Xuyên nhắn lại: “Bệ hạ cho gọi chúng thần không biết có gì phân phó?”

Trần Tuấn Phi theo sau nói: “Tiêu hoàng đột nhiên gọi cả nhóm lên là muốn thông báo tin tức quan trọng gì à?”

Lộc Tường nói: “Chắc chắn Tiêu hoàng muốn đại xá thiên hạ, lượt về cố tình nương tay, cho không mỗi đội một lá cờ đúng không?”

Lưu Xuyên gửi đi một icon cốc đầu: “Tỉnh đi.”

Lộc Tường bị gõ tỉnh nói: “Chẳng nhẽ là muốn tuyên bố kết hôn? Có nhanh quá không?”

Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Tiểu Lộc ăn đêm chưa?”

Lộc Tường nói: “Chưa nha.” Mới đánh xong hai chữ quả nhiên bụng liền thấy hơi đói, Lộc Tường quyết định xuống lầu mua đồ ăn khuya, lại thấy Thiệu Trạch Hàng đang chăm chú xem video thi đấu, Lộc Tường đi tới trước mặt hắn gãi đầu nói: “Em đi mua đồ ăn đêm, đội trưởng muốn ăn gì không?”

Thiệu Trạch Hàng dứt khoát buông hết việc đang làm, nói: “Tôi đưa em đi.”

Phương Chi Diên thấy tin nhắn trong group, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì thế Tiêu đội?”

Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Tôi chỉ thử chức năng @ toàn bộ thành viên trong group chat xem dùng được không thôi.”

Đường Ngự Phong: “= =”

Mọi người: “= =”

Mọi người và Đường đội cùng gửi icon mắt hai mí, nhìn lên nhìn xuống hoa hết cả mắt, rất nhiều người mới cũng nhảy vào góp vui.

Tiêu Tư Kính đưa ra kết luận: “Quả nhiên dùng tốt.”

Mọi người: “…”

Cái group này có tới vài trăm người đấy Tiêu hoàng, phương thức triệu hồi cả lũ ra có phải quá ác rồi không? Thuận tay thử một lần khiến cả hội phải có mặt! Có điều sau khi hoàn thành lượt đi xong đêm nay ai cũng nhàn rỗi, mấy người bị gọi ra bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lưu Xuyên hỏi: “Bảy ngày nghỉ mọi người có kế hoạch gì chưa?”

Tiêu Tư Kính nói: “Còn kế hoạch gì nữa? Vẫn như năm ngoái, ở lại đội huấn luyện thôi.”

“Chẳng thú vị gì cả.” Lưu Xuyên nói, “Thất Tinh Thảo đang đứng hạng nhất rồi, sao cậu không cho người ta được nghỉ ngơi một chút?”

Trần Tuấn Phi phụ họa nói: “Đúng thế đúng thế, đáng nhẽ Tiêu đội nên nhân kỳ nghỉ khó có được này mà thả lỏng đi chứ. Anh ở Thanh Đảo đúng không? Tiện thì đi ăn hải sản đi, đón gió biển nữa này, hưởng thụ cuộc sống một tí!”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Nghe nói trong khi thi đấu Tiêu đội vẫn luôn bị Luân thần cấm rượu, chắc cũng nghẹn sắp hỏng rồi đúng không? Nghỉ bảy ngày tụ tập bạn bè làm vài chén cũng có sao.”

Tiêu Tư Kính: “Tốt nhất là uống cho choáng váng đầu óc, đến lượt về mấy người mới thắng được chứ gì?”

Bị phát hiện rồi!

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Sao lại thế được, mọi người đang quan tâm tới long thể của bệ hạ, uống say thì sao nào? Tiêu hoàng vừa uống rượu vừa đánh Túy quyền, nhất định quét sạch liên minh, mọi người nói xem có đúng không?”

Cả đám người lập tức xếp hàng spam: “Tiêu hoàng đi uống rượu đi.”

“Đi uống rượu đi +1”

“Đi uống rượu đi +2”

“Đi uống rượu đi + số chứng minh thư của cả nhà!” Tin này là của Lộc Tường.

Lưu Xuyên nói: “Không phải Tiểu Lộc đi mua đồ ăn đêm à?”

Lộc Tường nói: “Đệ tử onl điện thoại mà sư phụ.”

Lưu Xuyên: “… Được rồi, bên ăn bên nói nhảm quả nhiên không bỏ bên nào!”



Trong group cả đám người xếp hàng muốn Tiêu Tư Kính đi uống rượu, Tiêu Tư Kính cắt ngang bọn họ: “Thôi đi, mấy người có nói nữa cũng không ích gì đâu. Hiện tại tôi đang bị Thế Luân cấm rượu, tôi không dám cãi lệnh đội phó nhà mình.”

Tô Thế Luân: “^ _ ^”

Lưu Xuyên nói: “Cái gì cũng nghe lời đội phó, cậu sợ vợ thế à?”

Tô Thế Luân lập tức gửi tin: “Cậu đừng có nói hươu nói vượn!”

Lưu Xuyên cười: “Thẹn quá hóa giận hả Luân thần?”

Trần Tuấn Phi lập tức xông vào: “Chắc chắn là Luân thần thẹn quá hóa giận rồi!”

Phương Chi Diên: “Thẹn quá hóa giận +1.”

Lương Hải Tân: “Thẹn quá hóa giận +2.”

Lộc Tường: “Thẹn quá hóa giận + số chứng minh thư của cả nhà!”

Hai người Tiêu Tô ở chung một phòng, giờ phút này Tiêu Tư Kính đang ôm notebook ngồi ngay bên cạnh Tô Thế Luân. Tô Thế Luân nhìn tin nhắn trong group mà nóng hết cả má. Tuy anh biết tên Lưu Xuyên vô sỉ này chỉ đang nói đùa, nhưng anh vẫn chột dạ, vì đúng là lúc nãy anh thực sự thẹn quá hóa giận.

Cũng may Tiêu Tư Kính gửi tin giải vây giúp anh, hắn đánh chữ nói: “Cuối tuần lại thi đấu luân phiên rồi, bảy ngày này mấy người không ở đội huấn luyện à?”

Tất cả mọi người im lặng.

Tiêu đội nói đúng, tuy là ngày nghỉ nhưng chẳng ai dám lơi lỏng. Mọi người đều tự giác ở lại đội luyện tập, vì ai cũng biết những trận đấu tiếp theo ngày càng kịch liệt và tàn khốc, giờ vẫn chưa phải lúc nhàn rỗi.

Vậy mà đột nhiên Lưu Xuyên lại nói: “Tôi không ở lại. Tôi về nhà nè.”

Tiêu Tư Kính nhíu mày: “Cậu về nhà làm gì?”

Lưu Xuyên nói: “Về nhà nghỉ ngơi:)”

Tô Thế Luân: “… Thật muốn nướng cậu lên!”

Trần Tuấn Phi: “Nướng lên!”

Lộc Tường: “Nướng lên!”

Dương Kiếm: “Nướng lên!”

Cả nhóm bắt đầu xếp hàng nướng Lưu Xuyên, mấy người phía trước vừa hâm mộ vừa ghen tị chỉ hận không thể lấy đuốc thiêu cháy Lưu Xuyên thì không nói, sao Dương Tiểu Kiếm lại mò ra thế này?

Lưu Xuyên nhíu hai mắt lại, lập tức @ thằng em mình: “Dương Kiếm nướng gì thế? Cậu không về nhà à?”

Dương Kiếm sửng sốt, nhất thời mới kịp phản ứng – đúng rồi, ông ngoại Lưu Xuyên cũng chính là ông nội cậu. Lễ mừng thọ 80 tuổi của Dương Sinh Dân sẽ tổ chức yến tiệc long trọng vào ngày kia tại Bắc Kinh, bắt buộc toàn bộ con cháu phải có mặt. Lưu Xuyên phải về nhà, chắc chắn cậu cũng phải về nhà… Cậu còn nướng cái khỉ gì nữa?

Dương Kiếm nhất thời mặt đỏ tai hồng, nhắn tin lại: “Tôi tiện tay hùa theo thôi mà.”

Lưu Xuyên gửi icon cốc đầu: “Đến tay cũng không quản được.”

Dương Kiếm: “…”

Nhìn thấy mấy dòng này, Tiêu Tư Kính lại có chút sửng sốt: “Dương Kiếm cũng phải về nhà?”

Dương Kiếm nói: “Ừ… trong nhà tôi có việc.”

Phương Chi Diên ngồi ở giường đối diện đột nhiên mở miệng nói: “Sao tôi lại không biết?”

Dương Kiếm ngẩng đầu: “Cái gì?”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Trong nhà cậu có việc, thân là đội trưởng tôi cũng có quyền được biết đúng không?”

Dương Kiếm giật mình, gãi đầu nói: “Ầy, tôi còn chưa nói với anh, Chủ nhật này ông tôi bước sang tuổi 80, ba mẹ hạ lệnh bắt tôi phải về bằng bất cứ giá nào… cho nên… đội trưởng này, tôi có thể xin nghỉ ba ngày không?”

Dứt lời cậu liền ngẩng đầu nhìn Phương Chi Diên, biểu tình đầy mong ngóng, giống y hệt như đang xin người lớn tiền tiêu vặt vậy.



Phương Chi Diên nhịn không được buồn cười, nhìn Dương Kiếm hiện tại thực sự không thể nghĩ cậu với cái tên đội trưởng Trường An kiêu ngạo ương ngạnh năm đó là cùng một người. Dường như cậu ta có chút kiêng kị hắn, vì thế mỗi khi nói chuyện riêng với đội trưởng đều vô cùng cẩn thận.

Ngoài những lúc cá cược lại còn toàn cá cược thua, bình thường cậu chẳng mấy khi nói chuyện với Phương Chi Diên, chỉ vùi đầu huấn luyện.

Phương Chi Diên biết, chắc chắn tên nhóc này sau lần Trường An giải tán bị ngã quá đau, nhận được bài học máu chảy đầm đìa, khiến Dương Kiếm trở nên cẩn trọng hơn trước đây rất nhiều, sợ rằng sẽ ngã sấp mặt lần thứ hai. Đội tuyển Tuyết Lang cho cậu một cơ hội mới, vì thế ở Tuyết Lang cậu vẫn luôn biểu hiện vô cùng nghiêm túc chuyên cần, kỳ nghỉ này mọi người đều ở lại đội huấn luyện, một mình cậu lại xin phép về nhà, có lẽ cũng phải gom hết dũng khí cả đời mới dám mở miệng đúng không?

Khiến một tên con trai kiêu ngạo cúi đầu cũng chẳng mấy dễ dàng, Phương Chi Diên nhìn bộ dạng xấu hổ cúi gằm mặt của Dương Kiếm, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, đi tới trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Dương Kiếm, có phải cậu sợ tôi không?”

Dương Kiếm ngẩn người, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Phương Chi Diên.

Người con trai này khi cười lên ôn nhu vô cùng, chiếc kính gọng bạc lại càng nổi bật tác phong nhanh nhẹn của hắn.

Dương Kiếm cũng không sợ hắn, chỉ là trong lòng có chút kiêng kị. Ở Tuyết Lang, Phương Chi Diên chắc chắn là người có quyền lực cao nhất, ngay cả quản lý của đội cũng gọi dạ bảo vâng với hắn. Lúc trước Phương Chi Diên cũng chỉ cần một câu đã đào được Dương Kiếm tới đây, nếu có ngày nào đó hắn muốn đá Dương Kiếm đi, có lẽ cũng chỉ cần một câu mà thôi.

Dương Kiếm đã ném hết mặt mũi một lần khi ở Trường An, thực sự không thể vứt hết mặt mũi lần thứ hai mà rời Tuyết Lang. Cậu vẫn muốn yên ổn thi đấu, cho nên dù cậu không thực sự thích người đội trưởng Phương Chi Diên này, nhưng vẫn phải bảo trì quan hệ tốt với đội trưởng.

Gần đây trong trại huấn luyện của đội tuyển Tuyết Lang có một thiếu niên chơi Võ Đang Kiếm Tông, tên là Vi Phong, mới 16 tuổi, là tuyển thủ thiên tài khó gặp, tốc độ tay còn cao hơn Dương Kiếm. Vi Phong cùng quê với Phương Chi Diên, Phương Chi Diên rất thích cậu ta, thường xuyên gọi cậu ta lại kèm riêng, còn hay khen ngợi cậu ta trước mặt Dương Kiếm, nói rằng cậu nhóc này không hề kém so với Lộc Tường năm đó, tương lai nhất định là châu báu.

Mỗi lần Dương Kiếm nghe những lời khen ngợi này liền cảm giác nhạt thếch trong lòng, Phương Chi Diên chưa từng khen cậu, nhưng lại khen cậu nhóc kia ưu tú ra sao, rốt cuộc là có ý gì? Hơn nữa cậu nhóc ấy lúc nào cũng bám lấy Phương Chi Diên, cả ngày ghé vào nhau thần thần bí bí chẳng biết đang nói gì… Cho nên Dương Kiếm mới sinh ra cảm giác nguy cơ “có lẽ mình sẽ lại bị đá đi”.

Dương Kiếm là người thẳng tính, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, cho nên trong khoảng thời gian này ở cùng với Phương Chi Diên, cậu cảm thấy rất gượng gạo.

Lúc này Phương Chi Diên lại đột nhiên mở miệng hỏi cậu: “Có phải cậu sợ tôi không?”, lập tức chọc trúng chỗ phiền muộn của Dương Kiếm.

Dương Kiếm xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, nói: “Tôi… tôi không sợ anh, chỉ là bận quá không có thời gian nói với anh…”

Phương Chi Diên mỉm cười, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Kiếm.

Động tác bất ngờ này khiến Dương Kiếm đờ ra, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Phương Chi Diên thấy cậu ngẩn người, liền nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc lộn xộn của cậu, mỉm cười nói: “Dương Kiếm, tuy Tiểu Vi rất có năng khiếu, nhưng nhóc ấy còn kém cậu nhiều lắm. Tôi hay khen nhóc ấy trước mặt cậu, cũng không phải ý là nó giỏi hơn cậu, mà hi vọng cậu có thể chỉ đạo thêm cho nó một chút. Cậu vẫn luôn tỏ ra xa cách với nó, nên tôi mới phải làm vậy, thực ra tôi vốn muốn cậu thu nó làm đồ đệ.”

Dương Kiếm: “…”

Hóa ra là như vậy sao? Muốn mình thu cậu ta làm đồ đệ chứ không phải muốn cậu ta thay thế mình?

Biểu tình sửng sốt của đội phó viết hết tâm sự lên mặt, Phương Chi Diên buồn cười nói: “Cậu nghĩ cái gì trong đầu thế? Sao tôi có thể để người khác thay thế cậu được? Ngay từ khi tôi đào cậu tới Tuyết Lang, tôi đã biết từ nay về sau, nhiều nhiều năm nữa chúng ta sẽ luôn kề vai chiến đấu. Trừ khi có một ngày cậu muốn chủ động rời đi, nếu không cậu sẽ mãi mãi là đội phó của tôi – tôi nói cậu có hiểu không?”

“…” Dương Kiếm bị lời này làm cho mặt đỏ tai hồng.

Giọng của Phương Chi Diên trầm thấp dễ nghe, khi nói chuyện đều ôn nhu, mỗi từ nói ra dường như đều rót vào lòng người.

Phương đội nói đúng, chắc chắn là mình rảnh quá nghĩ linh tinh, cho rằng Phương Chi Diên tìm được thiếu niên thiên tài chơi Kiếm tông kia sẽ đuổi mình đi, hóa ra Phương Chi Diên lại muốn cậu thu đồ đệ để có người kế tục, suy nghĩ cho tương lai của đội tuyển Tuyết Lang…

Dương Kiếm cảm thấy vô cùng xấu hổ với tầm nhìn hạn hẹp của bản thân.

Nhận ra tay Phương Chi Diên đang vuốt ve trên đầu mình, động tác thân mật mà ôn nhu, giống như vuốt lông thú cưng.

Dương Kiếm có chút ngượng ngùng, vội vàng đỏ mặt quay đầu đi, xấu hổ nói: “Tôi, tôi biết rồi, đội trưởng. Cái cậu… Tiểu Vi kia, hôm nào tôi sẽ nói chuyện với cậu ta một chút… Nếu cậu ta nguyện ý, tôi thu cậu ta làm đồ đệ cũng được.”

Phương Chi Diên mỉm cười thu tay lại, nói: “Cũng tại tôi nên cậu mới bất an như vậy, trước mắt Tuyết Lang vẫn đang trong giai đoạn phát triển, tôi tuyển nhiều người mới như vậy là để mở rộng quy mô của đội tuyển, cũng tiện thể bồi dưỡng thế hệ tuyển thủ hạt giống tiếp theo. Nhưng dù sau này có bao nhiêu người tới đi chăng nữa, đội trưởng vẫn là tôi, đội phó vẫn là cậu, không bao giờ thay đổi. Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, cứ thoải mái mà làm đội phó, ai dám không tôn trọng cậu, tôi sẽ đích thân cho kẻ đó một trận… Biết chưa?”

Dương Kiếm lập tức gật đầu: “Ừ! Biết rồi!”

Phương Chi Diên vỗ vai cậu: “Đi xếp hành lý đi.”

Dương Kiếm ngẩn người: “Ấy… ngày nghỉ…”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ nói với quản lý giúp cậu.”

Lúc này Dương Kiếm mới vui vẻ: “Cảm ơn đội trưởng! Vậy tôi đi xếp hành lý trước!”

Nhìn sắc mặt trong nháy mắt trở nên tươi tỉnh của cậu, Phương Chi Diên bất đắc dĩ bóp trán. Tuy Dương Kiếm này đôi khi rất ngốc nghếch, có điều tính cách vẫn khá thẳng thắn, trước đây có lẽ lo lắng mình sẽ bị đuổi đi nên mới gượng gạo không thoải mái. Hiện tại giải quyết xong lại lập tức tự tin trở lại.

Có điều, Phương Chi Diên thực sự không thể hiểu nổi – Xuyên thần là người vô sỉ như vậy, sao lại có thằng em đơn thuần thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau