Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 320: Họp mặt gia đình (4)
Bữa tiệc mừng thọ 80 tuổi của Dương lão gia sẽ tổ chức vào một giờ trưa ngày hôm sau.
Đại thọ 80 tuổi là ngày rất có ý nghĩa kỉ niệm, tiệc mừng thọ rất long trọng, bao toàn bộ nhà hàng tầng một và đại sảnh của một khách sạn năm sao, bày hơn mười bàn yến tiệc, khách khứa ra vào nườm nượp, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Tuy sau này Dương Sinh Dân di cư sang nước ngoài, nhưng ông đã dành nửa đời ở Bắc Kinh, người quen của nhà họ Dương ở Bắc Kinh nhiều không đếm xuể.
Hôm nay tổ chức vì hai người con trai đều không sống ở Bắc Kinh, Dương Sinh Dân dứt khoát giao việc chuẩn bị cho con gái Dương Thu Ninh. Dương Thu Ninh làm việc luôn quyết đoán lưu loát, từng giai đoạn trong buổi tiệc bà đều an bài ngay ngắn trật tự.
Khách mời ngoài những người quen biết nhà họ Dương còn có rất nhiều đối tác làm ăn, phần lớn những người này Lưu Xuyên đều không biết, cũng không có hứng thú làm quen. Hắn vừa tới nơi tổ chức tiệc liền ngồi cùng bàn với hội Dương Kiếm, Dương Lâm, Lưu Hiểu Mông, người trong nhà cũng tiện nói chuyện hơn.
Mừng thọ ông, chắc chắn con trai sẽ phải đưa quà mừng thọ, ba anh em nhà họ Dương mỗi người chuẩn bị một món.
Bác cả Dương Chí Uy ra tay hào phóng, trực tiếp mua một căn hộ cho hai cụ an dưỡng. Con út Dương Kỳ Quang mua thiết bị massage.
Ánh mắt mọi người đều dồn lên người Dương Thu Ninh.
Nhà Lưu Xuyên rất khá giả, có điều Lưu Bác Viễn luôn cho rằng Dương lão gia không thiếu gì tiền, vì thế tặng quà liền dụng tâm một chút. Lưu Bác Viễn hợp tác với Lưu Xuyên cùng viết một bức Bách thọ đồ, 100 chữ “Thọ” khác nhau, viết lên trang giấy cổ kính dài hơn năm mét, rộng hai mét, khi trải ra vô cùng đồ sộ.
Khi bức Bách thọ đồ này vừa trải ra, mọi người liền vỗ tay nhiệt liệt!
Lưu Bác Viễn mỉm cười nói: “Đây là Bách thọ đồ con cùng với Lưu Xuyên viết, dùng làm lễ vật tặng cho cha mừng cha 80 tuổi.”
Lưu Xuyên cũng lập tức nói theo: “Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, sống lâu trăm tuổi!”
“Tốt, tốt lắm!” Dương Sinh Dân vui đến không khép được miệng, chàng rể nghèo năm ấy giờ đã là chủ tịch danh dự của hiệp hội thi họa quốc gia, tùy tay viết lời chúc cũng là đồ trân quý, người khác cầu còn không được. Lúc này ông cùng với con trai tự tay viết 100 chữ Thọ khác nhau chúc thọ bố vợ, thực sự khiến bố vợ nở mày nở mặt.
Dương Sinh Dân cao hứng nói: “Phòng ở đã trang hoàng xong hết rồi, vừa vặn có thể treo trong phòng khách, để máy massage của Kỳ Quang ở ban công, vậy là tôi có thể an tâm an dưỡng với bà nhà rồi!”
Trên thực tế, cụ thể mừng quà gì Dương Thu Ninh cũng đã bàn bạc trước với anh trai và em trai, nếu không sợ mọi người sẽ xấu hổ. Hôm nay ba món quà cha đều dùng tới, cha vui đương nhiên bọn họ làm con cũng yên tâm.
Phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn tới, các món phong phú tràn ngập màu sắc và hương vị, rất nhiều người đứng lên kính rượu lão gia, hội trường trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lưu Xuyên và Dương Kiếm cũng đi mời rượu, khi trở về tự nhiên bị một cô gái tóc dài cản lại, cô gái thoải mái nâng chén rượu nói: “Lưu Xuyên, chữ của anh đẹp lắm, tôi kính riêng anh một ly.”
Lưu Xuyên lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Cô gái nói: “Vừa lúc tôi đang cảm thấy có hứng thú với thư pháp, muốn trao đổi với anh một chút, có thể liên hệ với anh bằng cách nào?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy cô add weixin đi.”
Hai người add weixin của nhau, sau khi cô gái đi khuất, Dương Kiếm mới tiến lại nói: “Cô gái đó có ý với anh hả?”
Lưu Hiểu Mông cũng ồn ào: “Anh, cô gái này rất xinh, chủ động xin cách liên lạc rõ ràng là có ý với anh đó. Anh đưa số cho người ta có phải cũng có ấn tượng tốt không?”
Lưu Xuyên vỗ đầu em trai và em gái mình: “Hai đứa đừng nói bừa, anh mày có người mình thích rồi.”
“Hả?” Lưu Hiểu Mông và Dương Kiếm đồng thời trợn mắt.
Dương Kiếm khiếp sợ, cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu biết Lưu Xuyên bận thế nào, bận như thế mà còn có thể yêu đương thì rất vô lý. Trừ phi là sớm chiều ở chung trong đội tuyển mới có cơ hội phát triển cảm tình.
Dương Kiếm nhanh chóng nghĩ tới một khả năng: “Có phải Lâm Đồng không?! Lâm Đồng hung dữ như thế… hóa ra anh thích kiểu như thế à?”
Lưu Xuyên khoát tay: “Lâm Đồng có bạn trai rồi.”
Dương Kiếm nói: “Vậy là Giang Tuyết sao? Quản lý đội anh cũng được đó, cảm giác rất ôn nhu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Giang Tuyết cũng có bạn trai rồi.”
“Thế thì là ai?” Dương Kiếm gãi đầu, suy nghĩ nát óc chẳng ra, “Ở đội anh chỉ có hai người là nữ mà? Không lẽ ở đội khác?”
Lưu Xuyên nói: “Tạm thời không tiện công khai… Có điều, dù là ai, cậu vẫn ủng hộ anh đúng không?” Lưu Xuyên khoác tay lên vai Dương Kiếm vỗ vỗ, tỏ vẻ “Anh mày rất ổn”.
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên! Em chắc chắn sẽ ủng hộ anh, anh mau cưa người ta đi, tranh thủ thời gian!”
Lưu Xuyên cười nói: “Còn để cậu nói lời vô nghĩa? Anh đã sớm tán đổ rồi.”
Dương Kiếm càng kinh sợ: Thế quái nào mà đã cưa đổ rồi? Anh tôi nhanh quá vậy!
Bất quá người này thừa nước đục thả câu không nói ra sự thật thực sự rất gợi đòn, sự tò mò của Dương Kiếm bị Lưu Xuyên khơi lên, gãi đầu điểm mặt qua một lần toàn bộ tuyển thủ nữ, bình luận viên nữ, phóng viên nữ trong liên minh, nhận ra quá khó đoán, không có ai phù hợp cả.
– cậu có nghĩ nát óc cũng chẳng thể ngờ rằng, người mà anh cậu cưa được là một tuyển thủ nam.
***
Tiệc mừng thọ náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, Dương lão gia gọi mọi người lại, hôm nay có ba anh em nhà họ Dương, cháu nội có Dương Duệ, Dương Lâm, Dương Kiếm, cháu ngoại có Lưu Xuyên, Lưu Hiểu Mông, cùng với bạn nhỏ đang bi bô tập nói Dương Tuấn An, ai cũng có mặt. Tứ đại đồng đường rất khó có cơ hội họp lại đông đủ, nhân dịp này chụp một tấm ảnh gia đình.
Dương Sinh Dân và vợ ngồi cùng nhau ở chính giữa, con cái ngồi hai bên. Cháu chắt đứng sau, mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp tới chụp.
Lưu Xuyên đứng cạnh Dương Kiếm, hai người cười vô cùng sáng lạn.
– khi đó bọn họ hoàn toàn không ngờ được, tấm ảnh gia đình này sẽ dẫn tới sóng gió lớn thế nào!
Nguyên nhân rất đơn giản, ngày đó báo Kinh tế đưa tin Tiệc mừng thọ 80 tuổi của Dương lão gia ngay trang nhất. Dương Thu Ninh là doanh nhân nổi tiếng, khách mời tới dự tiệc có rất nhiều tai to mặt lớn trong thương giới, các phóng viên kinh tế cũng tới đưa tin viết bài.
Trong bài báo chình ình tấm ảnh “Tứ đại đồng đường”.
Vốn là hai lĩnh vực khác nhau, cũng không ảnh hưởng tới hội Lưu Xuyên. Nhưng game Võ Lâm thịnh hành toàn quốc, người chơi Võ Lâm đương nhiên cũng có những người thuận tay mua báo kinh tế xem, nhìn thấy tấm ảnh này liền khiếp sợ phát hiện có hai người vô cùng quen mắt!
– đây chẳng phải là Xuyên thần và Kiếm Ngân sao?
Vì thế, lập tức có người chụp lại trang báo này, sau đó post lên forum: “Ảnh chụp kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ! Mọi người mau vào mà xem! Đây có phải Xuyên thần và Dương Tiểu Kiếm không? Nghe đồn hai người bọn họ là anh em bà con tôi cảm thấy không khỏe!!”
Một chuỗi dấu chấm than đủ để thấy chủ thớt kích động đến thế nào.
Bài post nhảy lên đầu trang trong nháy mắt, những người vào xem đều trợn mắt há mồm.
“Đm! Chuẩn mệ rồi này! Đây là Xuyên thần mà? Bộ dạng cười tủm tỉm này còn ai bắt chước được nữa?”
“Đứng bên phải là Dương Kiếm sao? Nhìn qua không giống lắm, người này trông đẹp trai hơn Dương Kiếm.”
“Là Dương Kiếm! Lầu trên nhìn kỹ mặt đi, dù mặc comple nhưng vẫn là đội phó Dương ngốc nghếch đó.”
“Hai người mặc comple nhìn ngầu quá. Mà đây là ảnh gia đình nhà họ Dương à? Thế hóa ra Xuyên thần là đứa con trong truyền thuyết của Dương Thu Ninh sao? Nghĩa là mẹ Lưu Xuyên và cha Dương Kiếm là chị em ruột à?”
“Tôi mù rồi! Hai người đó là anh em a a a mau tỉnh lại!”
Mọi người xem thi đấu trực tiếp đã nhìn thấy mặt Lưu Xuyên và Dương Kiếm vô số lần, đã sớm khắc ở trong đầu, có điều đây là lần đầu tiên thấy hai người họ mặc comple chụp ảnh, hơn nữa còn là ảnh chụp trên báo, cũng không rõ ràng cho lắm. Vì thế rất nhiều người không dám chắc tấm ảnh chụp này có phải hai người đó hay không, khiến bài post xôn xao đủ loại giả thuyết.
Sau đó có một cao thủ Photoshop cắt ảnh hai người để riêng ra, sau đó cap lại ảnh Lưu Xuyên và Dương Kiếm trong video thi đấu, ghép vào chung một ảnh, so sánh hai gương mặt – độ giống nhau lên tới 99%, trừ phi là sinh đôi, nếu không thì không thể giải thích nổi!
Kết luận vừa đưa ra, lúc này mọi người mới tin, bắt đầu khiếp sợ spam weibo.
“Nghe nói Dương Tiểu Kiếm là em họ Xuyên thần?”
“Nghe tin chưa? Xuyên đội và đội phó Dương là anh em?!”
Đề tài này nháy mắt bao phủ trang đầu của weibo, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thấy tin này cũng không hẹn mà cùng phun mất một ngụm cà phê trong miệng!
– đờ mờ, Lưu Xuyên và Dương Kiếm là anh em?!
Kỳ nghỉ ngơi này, chỉ có hai người bọn họ xin phép về nhà, hóa ra là tham dự tiệc mừng thọ của ông mình sao?!
Group Liên Manh Chuyên Nghiệp trong nháy mắt ồn ào tung trời.
Trần Tuấn Phi thân là đài phát thanh của liên minh, chắc chắn là người biết tin đầu tiên, lập tức bạo tốc độ tay đánh chữ trong group QQ: “@Hỡi 500 anh em Xuyên thần và Dương Kiếm là anh em, mấy người có thấy bài post đó không? Tôi thực sự sợ ngây người!”
Phương Chi Diên bất lực: “… Thấy.”
Trần Tuấn Phi hỏi: “Phương đội đã biết trước rồi sao? Sao lại bình tĩnh như thế?”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Không có, tôi cũng vừa mới biết, rất là sửng sốt.”
Mọi người ở đội tuyển Tuyết Lang nhất thời run rẩy. Nhìn thái độ của đội trưởng rõ ràng đã biết từ trước rồi! Đội phó là em trai Xuyên thần, tin này quá đáng sợ, bọn họ đều không biết sau này nên đối mặt với tên đội phó ngốc này thế nào đây…
Lộc Tường cũng xông ra: “Cái gì cái gì? Sao đột nhiên sư phụ tôi lại biến thành anh trai Dương Kiếm? Tôi phải xuống lầu chạy ba vòng để bình tĩnh lại!”
Đội phó đội tuyển Đồng Tước như hươu nhỏ thoát cương, chạy như điên xuống dưới lầu mua đồ ăn, tiện thể bình tĩnh lại.
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Quả nhiên Xuyên thần luôn khiến người ta kinh hỉ ^ _ ^”
Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Kinh hãi thì có.”
Tạ Quang Nghị biểu tình nghiêm túc đánh chữ nói: “Thật sự không ngờ, nhìn thế nào cũng không ra.”
Đường Ngự Phong: “= = như trên.”
Lương Hải Tân: “Bình thường Xuyên đội và Dương Kiếm cũng không hay nói chuyện, không thể ngờ rằng bọn họ có quan hệ huyết thống.”
Tiêu Tư Kính: “Nói đi, mấy người bên Long Ngâm hẳn là biết chuyện này chứ?”
Tần Dạ: “…”
Lam Vị Nhiên: “…”
Tiêu Tư Kính: “Chẳng nhẽ mấy người cũng không biết?”
Tần Dạ và Lam Vị Nhiên trầm mặc không nói.
Thành viên các đội tuyển lớn đều sửng sốt vô cùng với tin này, mà hiện tại tâm tình phức tạp nhất vẫn là những thành viên của đội tuyển Long Ngâm – đội trưởng và Dương Kiếm là anh em, bọn họ ở chung sớm chiều với Lưu Xuyên lâu như vậy, không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, thật sự quá thất bại!
Tần Dạ cười lạnh một tiếng, cầm di động gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Giấu kỹ quá nhỉ?”
Lúc đó Lưu Xuyên đang cùng về nhà với Dương Kiếm, hai người ngồi ghế sau chém gió vô cùng vui vẻ, đột nhiên tin nhắn gửi tới, Lưu Xuyên chỉ cảm thấy không hiểu tại sao, bèn nhắn lại: “Là sao? Tôi giấu cái gì? Có giấu gì đâu?”
Tần Dạ trả lời: “Ha ha.”
Thấy hai chữ “Ha ha” có lực sát thương rất mạnh này, Lưu Xuyên nhất thời có cảm giác lạnh sống lưng – chết thật, hình như Tần Dạ đang tức giận, gần đây hình như mình cũng không gây ra chuyện gì đắc tội cậu ấy mà?
Lưu Xuyên lập tức hỏi Lam Vị Nhiên: “Tứ Lam, Tần Dạ làm sao thế? Cậu ấy có gì không vui mà tự nhiên gửi tin nhắn ha ha tôi.”
Lam Vị Nhiên trả lời: “Ha ha.”
Lưu Xuyên: “…”
Đến cậu cũng ha ha tôi?!Hết chương 315.
Vui vd cứu =))))))))
Bách thọ đồ: Bức tranh họa một chữ “thọ” nhưng dùng các bút pháp khác nhau, có thể tạo ra hàng trăm chữ “thọ” khác nhau, do vậy được gọi là tranh bách thọ. Đây là loại tranh dùng để tán dương người cao tuổi, chúc họ luôn mạnh khỏe an khang, phúc thọ song toàn, cát tường như ý, ích thọ diên niên.
Đại thọ 80 tuổi là ngày rất có ý nghĩa kỉ niệm, tiệc mừng thọ rất long trọng, bao toàn bộ nhà hàng tầng một và đại sảnh của một khách sạn năm sao, bày hơn mười bàn yến tiệc, khách khứa ra vào nườm nượp, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Tuy sau này Dương Sinh Dân di cư sang nước ngoài, nhưng ông đã dành nửa đời ở Bắc Kinh, người quen của nhà họ Dương ở Bắc Kinh nhiều không đếm xuể.
Hôm nay tổ chức vì hai người con trai đều không sống ở Bắc Kinh, Dương Sinh Dân dứt khoát giao việc chuẩn bị cho con gái Dương Thu Ninh. Dương Thu Ninh làm việc luôn quyết đoán lưu loát, từng giai đoạn trong buổi tiệc bà đều an bài ngay ngắn trật tự.
Khách mời ngoài những người quen biết nhà họ Dương còn có rất nhiều đối tác làm ăn, phần lớn những người này Lưu Xuyên đều không biết, cũng không có hứng thú làm quen. Hắn vừa tới nơi tổ chức tiệc liền ngồi cùng bàn với hội Dương Kiếm, Dương Lâm, Lưu Hiểu Mông, người trong nhà cũng tiện nói chuyện hơn.
Mừng thọ ông, chắc chắn con trai sẽ phải đưa quà mừng thọ, ba anh em nhà họ Dương mỗi người chuẩn bị một món.
Bác cả Dương Chí Uy ra tay hào phóng, trực tiếp mua một căn hộ cho hai cụ an dưỡng. Con út Dương Kỳ Quang mua thiết bị massage.
Ánh mắt mọi người đều dồn lên người Dương Thu Ninh.
Nhà Lưu Xuyên rất khá giả, có điều Lưu Bác Viễn luôn cho rằng Dương lão gia không thiếu gì tiền, vì thế tặng quà liền dụng tâm một chút. Lưu Bác Viễn hợp tác với Lưu Xuyên cùng viết một bức Bách thọ đồ, 100 chữ “Thọ” khác nhau, viết lên trang giấy cổ kính dài hơn năm mét, rộng hai mét, khi trải ra vô cùng đồ sộ.
Khi bức Bách thọ đồ này vừa trải ra, mọi người liền vỗ tay nhiệt liệt!
Lưu Bác Viễn mỉm cười nói: “Đây là Bách thọ đồ con cùng với Lưu Xuyên viết, dùng làm lễ vật tặng cho cha mừng cha 80 tuổi.”
Lưu Xuyên cũng lập tức nói theo: “Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, sống lâu trăm tuổi!”
“Tốt, tốt lắm!” Dương Sinh Dân vui đến không khép được miệng, chàng rể nghèo năm ấy giờ đã là chủ tịch danh dự của hiệp hội thi họa quốc gia, tùy tay viết lời chúc cũng là đồ trân quý, người khác cầu còn không được. Lúc này ông cùng với con trai tự tay viết 100 chữ Thọ khác nhau chúc thọ bố vợ, thực sự khiến bố vợ nở mày nở mặt.
Dương Sinh Dân cao hứng nói: “Phòng ở đã trang hoàng xong hết rồi, vừa vặn có thể treo trong phòng khách, để máy massage của Kỳ Quang ở ban công, vậy là tôi có thể an tâm an dưỡng với bà nhà rồi!”
Trên thực tế, cụ thể mừng quà gì Dương Thu Ninh cũng đã bàn bạc trước với anh trai và em trai, nếu không sợ mọi người sẽ xấu hổ. Hôm nay ba món quà cha đều dùng tới, cha vui đương nhiên bọn họ làm con cũng yên tâm.
Phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn tới, các món phong phú tràn ngập màu sắc và hương vị, rất nhiều người đứng lên kính rượu lão gia, hội trường trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lưu Xuyên và Dương Kiếm cũng đi mời rượu, khi trở về tự nhiên bị một cô gái tóc dài cản lại, cô gái thoải mái nâng chén rượu nói: “Lưu Xuyên, chữ của anh đẹp lắm, tôi kính riêng anh một ly.”
Lưu Xuyên lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Cô gái nói: “Vừa lúc tôi đang cảm thấy có hứng thú với thư pháp, muốn trao đổi với anh một chút, có thể liên hệ với anh bằng cách nào?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy cô add weixin đi.”
Hai người add weixin của nhau, sau khi cô gái đi khuất, Dương Kiếm mới tiến lại nói: “Cô gái đó có ý với anh hả?”
Lưu Hiểu Mông cũng ồn ào: “Anh, cô gái này rất xinh, chủ động xin cách liên lạc rõ ràng là có ý với anh đó. Anh đưa số cho người ta có phải cũng có ấn tượng tốt không?”
Lưu Xuyên vỗ đầu em trai và em gái mình: “Hai đứa đừng nói bừa, anh mày có người mình thích rồi.”
“Hả?” Lưu Hiểu Mông và Dương Kiếm đồng thời trợn mắt.
Dương Kiếm khiếp sợ, cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu biết Lưu Xuyên bận thế nào, bận như thế mà còn có thể yêu đương thì rất vô lý. Trừ phi là sớm chiều ở chung trong đội tuyển mới có cơ hội phát triển cảm tình.
Dương Kiếm nhanh chóng nghĩ tới một khả năng: “Có phải Lâm Đồng không?! Lâm Đồng hung dữ như thế… hóa ra anh thích kiểu như thế à?”
Lưu Xuyên khoát tay: “Lâm Đồng có bạn trai rồi.”
Dương Kiếm nói: “Vậy là Giang Tuyết sao? Quản lý đội anh cũng được đó, cảm giác rất ôn nhu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Giang Tuyết cũng có bạn trai rồi.”
“Thế thì là ai?” Dương Kiếm gãi đầu, suy nghĩ nát óc chẳng ra, “Ở đội anh chỉ có hai người là nữ mà? Không lẽ ở đội khác?”
Lưu Xuyên nói: “Tạm thời không tiện công khai… Có điều, dù là ai, cậu vẫn ủng hộ anh đúng không?” Lưu Xuyên khoác tay lên vai Dương Kiếm vỗ vỗ, tỏ vẻ “Anh mày rất ổn”.
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên! Em chắc chắn sẽ ủng hộ anh, anh mau cưa người ta đi, tranh thủ thời gian!”
Lưu Xuyên cười nói: “Còn để cậu nói lời vô nghĩa? Anh đã sớm tán đổ rồi.”
Dương Kiếm càng kinh sợ: Thế quái nào mà đã cưa đổ rồi? Anh tôi nhanh quá vậy!
Bất quá người này thừa nước đục thả câu không nói ra sự thật thực sự rất gợi đòn, sự tò mò của Dương Kiếm bị Lưu Xuyên khơi lên, gãi đầu điểm mặt qua một lần toàn bộ tuyển thủ nữ, bình luận viên nữ, phóng viên nữ trong liên minh, nhận ra quá khó đoán, không có ai phù hợp cả.
– cậu có nghĩ nát óc cũng chẳng thể ngờ rằng, người mà anh cậu cưa được là một tuyển thủ nam.
***
Tiệc mừng thọ náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, Dương lão gia gọi mọi người lại, hôm nay có ba anh em nhà họ Dương, cháu nội có Dương Duệ, Dương Lâm, Dương Kiếm, cháu ngoại có Lưu Xuyên, Lưu Hiểu Mông, cùng với bạn nhỏ đang bi bô tập nói Dương Tuấn An, ai cũng có mặt. Tứ đại đồng đường rất khó có cơ hội họp lại đông đủ, nhân dịp này chụp một tấm ảnh gia đình.
Dương Sinh Dân và vợ ngồi cùng nhau ở chính giữa, con cái ngồi hai bên. Cháu chắt đứng sau, mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp tới chụp.
Lưu Xuyên đứng cạnh Dương Kiếm, hai người cười vô cùng sáng lạn.
– khi đó bọn họ hoàn toàn không ngờ được, tấm ảnh gia đình này sẽ dẫn tới sóng gió lớn thế nào!
Nguyên nhân rất đơn giản, ngày đó báo Kinh tế đưa tin Tiệc mừng thọ 80 tuổi của Dương lão gia ngay trang nhất. Dương Thu Ninh là doanh nhân nổi tiếng, khách mời tới dự tiệc có rất nhiều tai to mặt lớn trong thương giới, các phóng viên kinh tế cũng tới đưa tin viết bài.
Trong bài báo chình ình tấm ảnh “Tứ đại đồng đường”.
Vốn là hai lĩnh vực khác nhau, cũng không ảnh hưởng tới hội Lưu Xuyên. Nhưng game Võ Lâm thịnh hành toàn quốc, người chơi Võ Lâm đương nhiên cũng có những người thuận tay mua báo kinh tế xem, nhìn thấy tấm ảnh này liền khiếp sợ phát hiện có hai người vô cùng quen mắt!
– đây chẳng phải là Xuyên thần và Kiếm Ngân sao?
Vì thế, lập tức có người chụp lại trang báo này, sau đó post lên forum: “Ảnh chụp kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ! Mọi người mau vào mà xem! Đây có phải Xuyên thần và Dương Tiểu Kiếm không? Nghe đồn hai người bọn họ là anh em bà con tôi cảm thấy không khỏe!!”
Một chuỗi dấu chấm than đủ để thấy chủ thớt kích động đến thế nào.
Bài post nhảy lên đầu trang trong nháy mắt, những người vào xem đều trợn mắt há mồm.
“Đm! Chuẩn mệ rồi này! Đây là Xuyên thần mà? Bộ dạng cười tủm tỉm này còn ai bắt chước được nữa?”
“Đứng bên phải là Dương Kiếm sao? Nhìn qua không giống lắm, người này trông đẹp trai hơn Dương Kiếm.”
“Là Dương Kiếm! Lầu trên nhìn kỹ mặt đi, dù mặc comple nhưng vẫn là đội phó Dương ngốc nghếch đó.”
“Hai người mặc comple nhìn ngầu quá. Mà đây là ảnh gia đình nhà họ Dương à? Thế hóa ra Xuyên thần là đứa con trong truyền thuyết của Dương Thu Ninh sao? Nghĩa là mẹ Lưu Xuyên và cha Dương Kiếm là chị em ruột à?”
“Tôi mù rồi! Hai người đó là anh em a a a mau tỉnh lại!”
Mọi người xem thi đấu trực tiếp đã nhìn thấy mặt Lưu Xuyên và Dương Kiếm vô số lần, đã sớm khắc ở trong đầu, có điều đây là lần đầu tiên thấy hai người họ mặc comple chụp ảnh, hơn nữa còn là ảnh chụp trên báo, cũng không rõ ràng cho lắm. Vì thế rất nhiều người không dám chắc tấm ảnh chụp này có phải hai người đó hay không, khiến bài post xôn xao đủ loại giả thuyết.
Sau đó có một cao thủ Photoshop cắt ảnh hai người để riêng ra, sau đó cap lại ảnh Lưu Xuyên và Dương Kiếm trong video thi đấu, ghép vào chung một ảnh, so sánh hai gương mặt – độ giống nhau lên tới 99%, trừ phi là sinh đôi, nếu không thì không thể giải thích nổi!
Kết luận vừa đưa ra, lúc này mọi người mới tin, bắt đầu khiếp sợ spam weibo.
“Nghe nói Dương Tiểu Kiếm là em họ Xuyên thần?”
“Nghe tin chưa? Xuyên đội và đội phó Dương là anh em?!”
Đề tài này nháy mắt bao phủ trang đầu của weibo, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp thấy tin này cũng không hẹn mà cùng phun mất một ngụm cà phê trong miệng!
– đờ mờ, Lưu Xuyên và Dương Kiếm là anh em?!
Kỳ nghỉ ngơi này, chỉ có hai người bọn họ xin phép về nhà, hóa ra là tham dự tiệc mừng thọ của ông mình sao?!
Group Liên Manh Chuyên Nghiệp trong nháy mắt ồn ào tung trời.
Trần Tuấn Phi thân là đài phát thanh của liên minh, chắc chắn là người biết tin đầu tiên, lập tức bạo tốc độ tay đánh chữ trong group QQ: “@Hỡi 500 anh em Xuyên thần và Dương Kiếm là anh em, mấy người có thấy bài post đó không? Tôi thực sự sợ ngây người!”
Phương Chi Diên bất lực: “… Thấy.”
Trần Tuấn Phi hỏi: “Phương đội đã biết trước rồi sao? Sao lại bình tĩnh như thế?”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Không có, tôi cũng vừa mới biết, rất là sửng sốt.”
Mọi người ở đội tuyển Tuyết Lang nhất thời run rẩy. Nhìn thái độ của đội trưởng rõ ràng đã biết từ trước rồi! Đội phó là em trai Xuyên thần, tin này quá đáng sợ, bọn họ đều không biết sau này nên đối mặt với tên đội phó ngốc này thế nào đây…
Lộc Tường cũng xông ra: “Cái gì cái gì? Sao đột nhiên sư phụ tôi lại biến thành anh trai Dương Kiếm? Tôi phải xuống lầu chạy ba vòng để bình tĩnh lại!”
Đội phó đội tuyển Đồng Tước như hươu nhỏ thoát cương, chạy như điên xuống dưới lầu mua đồ ăn, tiện thể bình tĩnh lại.
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Quả nhiên Xuyên thần luôn khiến người ta kinh hỉ ^ _ ^”
Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Kinh hãi thì có.”
Tạ Quang Nghị biểu tình nghiêm túc đánh chữ nói: “Thật sự không ngờ, nhìn thế nào cũng không ra.”
Đường Ngự Phong: “= = như trên.”
Lương Hải Tân: “Bình thường Xuyên đội và Dương Kiếm cũng không hay nói chuyện, không thể ngờ rằng bọn họ có quan hệ huyết thống.”
Tiêu Tư Kính: “Nói đi, mấy người bên Long Ngâm hẳn là biết chuyện này chứ?”
Tần Dạ: “…”
Lam Vị Nhiên: “…”
Tiêu Tư Kính: “Chẳng nhẽ mấy người cũng không biết?”
Tần Dạ và Lam Vị Nhiên trầm mặc không nói.
Thành viên các đội tuyển lớn đều sửng sốt vô cùng với tin này, mà hiện tại tâm tình phức tạp nhất vẫn là những thành viên của đội tuyển Long Ngâm – đội trưởng và Dương Kiếm là anh em, bọn họ ở chung sớm chiều với Lưu Xuyên lâu như vậy, không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, thật sự quá thất bại!
Tần Dạ cười lạnh một tiếng, cầm di động gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Giấu kỹ quá nhỉ?”
Lúc đó Lưu Xuyên đang cùng về nhà với Dương Kiếm, hai người ngồi ghế sau chém gió vô cùng vui vẻ, đột nhiên tin nhắn gửi tới, Lưu Xuyên chỉ cảm thấy không hiểu tại sao, bèn nhắn lại: “Là sao? Tôi giấu cái gì? Có giấu gì đâu?”
Tần Dạ trả lời: “Ha ha.”
Thấy hai chữ “Ha ha” có lực sát thương rất mạnh này, Lưu Xuyên nhất thời có cảm giác lạnh sống lưng – chết thật, hình như Tần Dạ đang tức giận, gần đây hình như mình cũng không gây ra chuyện gì đắc tội cậu ấy mà?
Lưu Xuyên lập tức hỏi Lam Vị Nhiên: “Tứ Lam, Tần Dạ làm sao thế? Cậu ấy có gì không vui mà tự nhiên gửi tin nhắn ha ha tôi.”
Lam Vị Nhiên trả lời: “Ha ha.”
Lưu Xuyên: “…”
Đến cậu cũng ha ha tôi?!Hết chương 315.
Vui vd cứu =))))))))
Bách thọ đồ: Bức tranh họa một chữ “thọ” nhưng dùng các bút pháp khác nhau, có thể tạo ra hàng trăm chữ “thọ” khác nhau, do vậy được gọi là tranh bách thọ. Đây là loại tranh dùng để tán dương người cao tuổi, chúc họ luôn mạnh khỏe an khang, phúc thọ song toàn, cát tường như ý, ích thọ diên niên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất