Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 321: Tình anh em (Thượng)
– Tần Dạ và Lam Vị Nhiên cùng nhắn “Ha ha”, điều này khiến Lưu Xuyên cảm giác rất không ổn.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi Ngô Trạch Văn một chút: “Trạch Văn, ở đội có chuyện gì thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh vẫn chưa biết à?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Không biết thì mới hỏi em đây, mau nói cho tôi biết đi đừng thừa nước đục thả câu:)”
Ngô Trạch Văn nói: “Dương Kiếm đang ở bên cạnh anh đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Quả nhiên là thám tử! Thế mà cũng đoán được!”
Hoàn hồn lại đột nhiên cảm giác không đúng – sao cậu ấy đoán được Dương Kiếm đang ở cùng mình?!
Đúng lúc này, Dương Kiếm đột nhiên la to: “Đệch thôi xong rồi!”
Lưu Xuyên nhíu mày quay đầu nhìn cậu: “Cái gì xong rồi? Cậu đừng có nổi điên bất chợt được không hả?”
Dương Kiếm vẻ mặt đau khổ nói: “Phương đội vừa gửi tin nhắn cho em, bảo là anh em mình lộ rồi…”
Dứt lời còn đưa điện thoại cho Lưu Xuyên xem, trong máy quả nhiên là tin nhắn Phương Chi Diên gửi tới: “Quan hệ của cậu với Xuyên thần lộ rồi, phóng viên vây kín cổng câu lạc bộ, mai về nhớ đi cửa sau.”
Lưu Xuyên cũng nói: “… Xong!”
Bảo sao Tần Dạ và Tứ Lam lại phản ứng như thế, hóa ra là quan hệ giữa hắn và Dương Kiếm đã bị phơi bày!
Da đầu Lưu Xuyên run lên, lập tức login weibo.
Quả nhiên, trên weibo đang loạn cào cào, bài đăng tiết lộ quan hệ giữa hắn và Dương Kiếm vừa @Hải Nạp Bách Xuyên vừa @ cả Kiếm Ngân đã được repost mấy vạn lượt, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng xếp hàng comment.
Tam Tư Đại Sư: “Ha ha.”
Luân Hồi Vãng Sinh: “Ha ha.”
Dạ Sắc: “Ha ha.”
Lam Lam Lam Lam: “Ha ha.”
“…”
Một loạt ha ha ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có Đường Ngự Phong vẫn kiên trì với phong cách cá nhân, comment thêm icon mắt hai mí đa dụng: “= = Ha ha.”
Comment bên dưới weibo của Lưu Xuyên nhiều không đếm xuể, phần lớn fan đều biểu hiện khiếp sợ đơn thuần, có một bộ phận tỏ vẻ: “Nể mặt Xuyên thần từ nay không bắt nạt Dương Tiểu Kiếm nữa:)”, số khác lại nói: “Sao anh lại có một thằng em ngốc thế?” “Thằng em anh ngốc như vậy mà anh không quản à?”
Dưới weibo Dương Kiếm cũng không thiếu comment, bài đăng gần đây nhất của cậu là tấm ảnh máy tính chụp mấy ngày trước, nói là notebook của mình bị hỏng, chuẩn bị phải mua cái mới, ngữ khí rất buồn bực.
Phía dưới một đám fan bắt đầu nói: “Sao không bảo anh trai mua cho?” “Đúng đó, Xuyên thần có tiền mà, máy tính em trai hỏng kìa, mau mua mua mua @Hải Nạp Bách Xuyên.” “Sau này ở Tuyết Lang nếu chịu ủy khuất thì cứ tìm anh trai nha, chắc chắn Phương đội sẽ không bắt nạt cậu nữa, hóa ra Dương Tiểu Kiếm nhà ta lại có hậu thuẫn vững chắc như thế! Like!” “Lầu trên đừng lạc quan thế, căn bản Xuyên thần không hề đáng tin.” “Đội phó Dương đừng lây cái xấu của Xuyên thần!”
Hai người nhìn đủ loại comment trên weibo, nhất thời nhìn nhau, trong xe lâm vào trầm mặc.
Lưu Hiểu Mông lái xe đằng trước nghi hoặc nói: “Hai người sao thế? Xảy ra chuyện gì lớn à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không có gì.”
Dương Kiếm ủ rũ tắt weibo, mặt đầy buồn bực, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Lưu Xuyên giả vờ bình tĩnh nói: “Binh đến thì tướng chặn, nước dâng ắt có đất ngăn. Có gì đáng sợ đâu.”
Dương Kiếm thực ra không phải sợ, cảm giác đúng hơn thì là… rất mất mặt.
Trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, danh vọng và địa vị của Lưu Xuyên đều rất cao, là tuyển thủ đời đầu của liên minh, Lưu Xuyên không chỉ gây dựng nên đội tuyển Hoa Hạ, còn bồi dưỡng ra vô số đại thần hàng đầu. Lưu Xuyên là đội trưởng rất lợi hại, còn Dương Kiếm cậu lại vô cùng ngu xuẩn, là trò cười lớn nhất trong số các đội trưởng của liên minh!
Anh trai Lưu Xuyên mang theo một đội tuyển chắc chắn sẽ biến nó thành đội mạnh đứng đầu, bồi dưỡng người mới thành cao thủ. Còn em trai Dương Kiếm làm đội trưởng, lại khiến một đội mạnh hàng đầu đang yên đang lành phải giải tán, còn bức cho đại thần hàng đầu Tần Dạ phải rời đi…
Sự khác biệt quá lớn này thực sự khiến người ta thấy đắng cay.
Thời điểm mới đầu khi Dương Kiếm tới liên minh đúng là đã lừa Lưu Xuyên, khi ấy cậu tuổi trẻ khí thịnh, vẫn đặt mục tiêu bản thân là vượt qua anh họ. Lừa Lưu Xuyên là vì không muốn Lưu Xuyên can thiệp tới chuyện của mình, cậu muốn dùng chính thực lực của mình gây dựng một vùng trời riêng.
Kết quả… cậu đâm nát đội tuyển Trường An, không thể ở lại nữa, xám xịt chạy tới đội tuyển Tuyết Lang.
Sau khi tới đội tuyển Tuyết Lang, cậu tận lực khiêm tốn, giảm bớt triệt để sự tồn tại của chính mình, cũng rất ít khi tham gia phỏng vấn và họp báo, vì cậu vẫn ngại đối diện với phóng viên. Nếu không nhờ Phương Chi Diên dẫn dắt, cậu đã chẳng thể đứng lên nhanh như vậy.
Hôm nay mọi người đã biết cậu là em trai Lưu Xuyên, bản thân mất mặt còn chưa nói, nhưng cảm giác khiến anh mình mất mặt còn nhiều hơn.
Từ “tôi nhất định sẽ chứng tỏ bản thân, khiến tất cả mọi người nhận ra tôi mạnh hơn anh” cho đến “tốt nhất đừng cho ai biết em là em trai anh, miễn cho anh phải mất mặt xấu hổ” … chỉ xảy ra trong vài năm ngắn ngủi. Tâm tính Dương Kiếm cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, giấc mộng kiêu ngạo tốt đẹp đã sớm bị hiện thực giẫm nát, hiện tại cậu chỉ muốn khiêm tốn thu mình lại, thầm nghĩ co đầu rụt cổ ở đội tuyển Tuyết Lang thi đấu thêm hai năm. Chẳng ngờ tiệc mừng thọ lần này lại khiến quan hệ của cậu và Lưu Xuyên bại lộ, cảm giác như lớp áo giáp dày dạn mất bao công sức vất vả tạo ra bị người ta mạnh mẽ xé toạc.
Dương Kiếm gục đầu, gãi ót cười khổ mà nói: “Anh… Có phải em lại gây phiền hà cho anh rồi không…”
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng thất lạc của cậu, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được xoa xoa gáy cậu, thấp giọng nói: “Anh trai bảo vệ em trai cũng là chuyện nên làm, cậu đừng để ý người khác nói gì, chuyện này anh sẽ giải quyết. Hiện tại con đường ở liên minh của cậu còn dài, sau này ở Tuyết Lang thi đấu thật tốt, không xen vào chuyện khác, làm chuyện xứng đáng với bản thân là được.”
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi.”
Lưu Xuyên cười cười, thu tay lại lấy điện thoại gọi cho Từ Hiểu Kỳ: “Alo, Hiểu Kỳ, chẳng phải… chuyện tôi với Dương Kiếm là anh em bà con đang gây sóng gió đúng không? Có muốn giành cơ hội phỏng vấn độc nhất vô nhị này không nào?”
***
Sau khi xe chạy về đến nhà, Dương lão gia kêu ba người con hầu ông chơi mạt chược, Dương Lâm và Lưu Hiểu Mông ngồi phòng khách xem phim truyền hình, Lưu Xuyên và Dương Kiếm liền đi lên tầng mở máy tính online.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp kết thúc huấn luyện hàng ngày giờ đang nhàm chán vô cùng. Chuyện của Lưu Xuyên và Dương Kiếm đương nhiên trở thành đề tài thảo luận của mọi người, trong group “Liên Manh Võ Lâm Chuyên Nghiệp” náo nhiệt vô cùng, chat nhảm cũng dài tới hơn trăm trang.
“Nói xem, ảnh chụp của Xuyên thần và Dương Kiếm hoàn toàn chẳng giống nhau gì cả.” Trần Tuấn Phi dùng Photoshop zoom ảnh chụp của hai người lên, gửi vào group cho mọi người so sánh, “Mọi người xem, ánh mắt, mũi, miệng, chẳng điểm nào giống nhau cả.”
Lộc Tường nhảy ra nói: “Rất giống mà, bọn họ đều có hai mắt, một mũi, một miệng.”
Trần Tuấn Phi: “… Tiểu Lộc đi ra chỗ khác!”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Chẳng lẽ Lộc Thần không có hai mắt, một mũi, một miệng sao?”
Tô Thế Luân nói: “Tiểu Lộc chỉ có một mắt, vì thế mới thường xuyên lạc đường. Còn có hai cái miệng, nên ăn gấp đôi chúng ta ^ _ ^”
Trần Tuấn Phi: “Luân thần phán quá chuẩn, hóa ra là như thế!”
Phương Chi Diên: “Quá chuẩn +1”
Lương Hải Tân: “Quá chuẩn +2”
Tạ Quang Nghị: “Quá chuẩn +3”
Lộc Tường: “…”
Lộc Tường bị úp sọt lập tức im miệng.
Tô Thế Luân nói tiếp: “Mọi người không thấy thực ra khóe miệng của Xuyên thần và Kiếm Ngân có điểm giống nhau sao? Khi cười rộ lên đều gợi đòn như nhau.”
Tiêu Tư Kính nói: “Lông mày cũng giống, đều là mày kiếm.”
Lộc Tường nhịn không được lại xông ra: “Mày kiếm đẹp trai lắm à? Tôi cũng mày kiếm nè.”
Tiêu Tư Kính nói: “Thế à? Nếu tôi nhớ không nhầm lông mày cậu giống sợi mì hơn chứ nhỉ?”
Trần Tuấn Phi: “Ha ha ha lúc này là Tiêu đội phán chuẩn!” Sau đó lại gửi vào một tấm ảnh, dùng Photoshop crop riêng lông mày Lộc Tường ra, hai bên lông mày đều đều, quả nhiên giống hai sợi mì.
Đường Ngự Phong nói: “= = Lông mày mì à?”
Tô Thế Luân nói: “Không hổ là phàm ăn, lông mày cũng phát triển thành thức ăn ^ _ ^”
Tạ Quang Nghị nói: “Cũng may không phải mì ăn liền.”
Phương Chi Diên nói: “Là cái loại mì sợi to.”
Lộc Tường: “…”
Mì con mẹ các người ấy sao cái nhóm này nói chuyện đáng ghét thế hả!
Lộc Tường bị hội đồng buồn bực đi tới trước mặt Thiệu Trạch Hàng, nghiêm túc hỏi: “Lông mày em xấu lắm à?”
Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đừng để ý mấy người đó, bọn họ lúc nào chẳng lôi em ra làm trò cười, lông mày em rất đẹp.”
Thực ra, lông mày như vậy phối hợp với gương mặt tròn của Lộc Tường sẽ rất dễ thương, khiến người ta nhịn không được muốn nhéo mặt cậu. Thiệu Trạch Hàng nghĩ là làm, nhẹ nhàng bóp bóp mặt thiếu niên, nói: “Em đừng để họ hướng đề tài về phía mình, bọn họ sẽ không bắt nạt được em.”
“Ồ.” Lộc Tường bừng tỉnh đại ngộ, ngồi trở lại nói: “Đừng lái nữa! Tấp vào lề! Tiếp tục nói chuyện Xuyên thần với Dương Kiếm đi, đừng nói về tôi nữa.”
– mọi người cũng có muốn nói đâu ai bảo cậu lúc nào cũng nhảy ra quấy rối.
Lộc Tường không phá game nữa, mọi người lập tức trở về chủ đề chính, Tô Thế Luân dùng app ghép mặt Lưu Xuyên và Dương Kiếm lại thành một, nói: “Nhìn thế này sẽ thấy rõ, người nhà họ Dương mũi thẳng, môi mỏng, ánh mắt thâm thúy, mấy đặc điểm này hai người họ đều có ^ _ ^”
Trần Tuấn Phi sợ hãi than: “Luân thần quả nhiên là vua chỉnh ảnh! Trình độ Photoshop thần thánh!”
Đường Ngự Phong nói: “= = nhìn ảnh này thì giống như là cùng một người.”
Tạ Quang Nghị nghiêm túc nói: “Hoàn toàn không nhận ra Xuyên thần và Dương Kiếm có nhiều điểm giống nhau như vậy.”
Phương Chi Diên bất đắc dĩ nói: “Thực ra là vì tính cách hai người khác nhau quá nhiều, mọi người đều không thể nghĩ tới chuyện kia, nếu để hai người họ đứng cùng một chỗ nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện ra chút manh mối.”
Trần Tuấn Phi hiếu kỳ nói: “Sao Phương đội biết rõ thế?”
Phương Chi Diên mỉm cười: “Ngày nào cũng gặp Dương Kiếm, bảo tôi không ấn tượng khuôn mặt của Dương Kiếm cũng khó.”
Lộc Tường lại nhảy ra: “Nói nghe, ba mẹ hai người là chị em ruột, có phải bọn họ có 1/4 huyết thống giống nhau phải không?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Không phải. Tuy cha Dương Kiếm và mẹ Lưu Xuyên là chị em ruột, nhưng không phải sinh đôi cùng trứng. Hai chị em khác trứng có tỉ lệ gen giống nhau là 1/4. Lưu Xuyên nhận một nửa ảnh hưởng từ cha, mẹ của Dương Kiếm cũng cho cậu ấy một nửa gen nữa, vì thế gen trùng lặp do di truyền của hai người họ sẽ chỉ còn 1/8, hai người họ cách nhau ba cấp về gen.”
Tốc độ tay của Ngô Trạch Văn cực nhanh, một đoạn lời này chỉ tốn có năm giây.
Mọi người nhìn lời giải thích đầy tính học thuật dài ngoằng này, nhất thời muốn quỳ: “Học bá, cậu giỏi rồi! Chúng tôi nghe cậu hết!”
Ngô Trạch Văn lại thấy hơi xấu hổ, không đánh chữ nữa, yên lặng lặn xuống.
Lộc Tường bừng tỉnh: “Ồ, chỉ có 1/8 gen, bảo sao tính cách khác nhau nhiều đến thế.”
Tô Thế Luân nói: “Gen và tính cách không liên quan gì đến nhau được chứ? Tính cách được tạo nên do hoàn cảnh và môi trường sống, gen chỉ quyết định vẻ ngoài thôi.”
Lộc Tường: “Vậy là độ giống nhau của hai người chỉ có 1/8 sao?”
Tô Thế Luân: “… Đừng có tự buộc chân mình vào xác suất nữa!”
Lưu Xuyên và Dương Kiếm vẫn im lìm không lên tiếng, thấy đề tài thảo luận đã chuyển thành gen với xác suất, rốt cuộc Lưu Xuyên nhịn không được ra mặt: “Khụ, mọi người biến group chat này thành hội thảo luận nghiên cứu khoa học rồi à?”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên một câu bình thiên hạ! Trước đó vẫn đang tìm điểm giống nhau giữa hai người – mọi người tìm một lúc lại biến thành thảo luận gen di truyền – thành luôn hội nghị nghiên cứu khoa học.
Đề tài đêm nay là đề tài quá cao siêu, trở thành đề tài phức tạp nhất từ trước đến giờ trong cái group bà tám này.
Có điều, nhân vật chính đã xuất hiện, mọi người trong group lập tức sôi sục.
Lộc Tường vội bạo tốc độ tay nói: “Sư phụ thật là thâm tàng bất lộ, có em trai mà không giới thiệu cho anh em!”
Tô Thế Luân nói: “Có thằng anh nào như thế à? Giấu bao nhiêu năm rồi?”
Tiêu Tư Kính nói: “Đúng là một thằng anh không đáng tin cậy.”
Trần Tuấn Phi: “Không đáng tin cậy +1”
Tạ Quang Nghị: “Không đáng tin cậy +2”
Hứa Hân Nhiên: “Không đáng tin cậy +3”
…
Lộc Tường: “Không đáng tin cậy + số chứng minh thư”
Trong group có rất nhiều tuyển thủ, xếp hàng spam không đáng tin, đảo mắt đã lên tới cả trăm dòng, Lộc Tường nhìn số đến hoa cả mắt, không biết đến lượt mình là số mấy, đành cộng thêm số chứng minh thư.
Lưu Xuyên nhìn cả màn hình đều là không đáng tin, cười cười nói: “Được rồi, vậy chính thức giới thiệu cho mọi người, thằng em tôi tên là Dương Kiếm, về sau mong mọi người chiếu cố nó nhiều hơn. @Kiếm Ngân, mau ra đây bái kiến các bậc tiền bối.”
Dương Kiếm mặt đầy xấu hổ đi ra: “Chào mọi người… Tôi là em trai Xuyên thần…”
Những lời này đánh ra thực sự khiến cậu đỏ hết cả mặt, ngồi trước máy tính tai cũng nóng lên.
Tiêu Tư Kính lập tức gửi đến một câu: “Em trai ngoan.” Kèm theo sau icon ‘vỗ vai’.
Tô Thế Luân theo sát: “Em trai ngoan.” Sau đó cũng gửi icon ‘vỗ vai’.
Vì vậy trong group QQ nhảy mắt liền spam tới trăm cái icon ‘vỗ vai’. Dương Kiếm thực sự dở khóc dở cười, Tiêu đội, Luân thần, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong những người này chào hỏi cậu bằng biểu tình và ngữ khí này thì thôi không nói, dù sao cũng đều là tiền bối, tiền bối trêu trọc hậu bối cũng không sao…
Thế nhưng, Lộc Tường ở đây làm cái khỉ gì, cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy!
Dương Kiếm tức giận liền gửi tin nói: “Lộc Tường hùa theo vỗ vai là sao?” Lộc Tường nói: “Em cũng coi như là tiền bối của anh mà, em ra mắt trước anh. Em đánh từ mùa giải thứ Năm, anh đến tận mùa giải thứ Bảy mới đánh, đúng không nào? Vỗ vai.”
Dương Kiếm: “…” Mệ nó chứ cái thằng nhóc con cao chưa được mét bảy, mày còn chưa với tới anh đấy?
Dừng một chút, Dương Kiếm lại nói: “Không có ai ra mắt sau tôi à?”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Có này, tôi muộn hơn cậu, nhưng lại là đội trưởng của cậu. Vỗ vai.”
Dương Kiếm: “…” Không thể cãi.
Bị mấy trăm người xếp hàng vỗ vai, Dương Kiếm vô cùng xấu hổ, nói thế nào cậu cũng ra mắt từ mùa giải thứ Bảy, còn từng là đội trưởng Trường An, giờ là đội phó Tuyết Lang, bị cả đám người coi như trẻ con – mẹ nó, mất hết mặt mũi rồi.
Cảm giác “vì cậu là em trai Xuyên thần, cho nên chúng tôi đều có thể coi cậu như em trai mà chơi” này là sao?
Dương Kiếm thực sự mong đây chỉ là ảo giác!
Đáng tiếc, mọi hi vọng của Dương Kiếm đều hoàn toàn tan biến trong một buổi tối, vì cậu nhanh chóng bị đặt biệt danh –
Dương Tiểu Kiếm, thằng em của liên minh.
Dương Kiếm rất muốn đập đầu vào máy tính, cái biệt danh này là ý gì?! Ý nói tất cả mọi người đều coi cậu thành một thằng em trai sao?Hết chương 316.
Một chương nữa là hết Quyển 6 rồi ୧༼✿ ͡◕ д ◕͡ ༽୨
Cười ná thở rồi cứu =))))))))) Đoạn Dương Kiếm từ kiêu ngạo thành tự ti càng đọc càng muốn xoa đầu nó, cưng ơi là cưng huhu cái đồ đáng yêuε-(≖д≖﹆)
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi Ngô Trạch Văn một chút: “Trạch Văn, ở đội có chuyện gì thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh vẫn chưa biết à?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Không biết thì mới hỏi em đây, mau nói cho tôi biết đi đừng thừa nước đục thả câu:)”
Ngô Trạch Văn nói: “Dương Kiếm đang ở bên cạnh anh đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Quả nhiên là thám tử! Thế mà cũng đoán được!”
Hoàn hồn lại đột nhiên cảm giác không đúng – sao cậu ấy đoán được Dương Kiếm đang ở cùng mình?!
Đúng lúc này, Dương Kiếm đột nhiên la to: “Đệch thôi xong rồi!”
Lưu Xuyên nhíu mày quay đầu nhìn cậu: “Cái gì xong rồi? Cậu đừng có nổi điên bất chợt được không hả?”
Dương Kiếm vẻ mặt đau khổ nói: “Phương đội vừa gửi tin nhắn cho em, bảo là anh em mình lộ rồi…”
Dứt lời còn đưa điện thoại cho Lưu Xuyên xem, trong máy quả nhiên là tin nhắn Phương Chi Diên gửi tới: “Quan hệ của cậu với Xuyên thần lộ rồi, phóng viên vây kín cổng câu lạc bộ, mai về nhớ đi cửa sau.”
Lưu Xuyên cũng nói: “… Xong!”
Bảo sao Tần Dạ và Tứ Lam lại phản ứng như thế, hóa ra là quan hệ giữa hắn và Dương Kiếm đã bị phơi bày!
Da đầu Lưu Xuyên run lên, lập tức login weibo.
Quả nhiên, trên weibo đang loạn cào cào, bài đăng tiết lộ quan hệ giữa hắn và Dương Kiếm vừa @Hải Nạp Bách Xuyên vừa @ cả Kiếm Ngân đã được repost mấy vạn lượt, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng xếp hàng comment.
Tam Tư Đại Sư: “Ha ha.”
Luân Hồi Vãng Sinh: “Ha ha.”
Dạ Sắc: “Ha ha.”
Lam Lam Lam Lam: “Ha ha.”
“…”
Một loạt ha ha ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có Đường Ngự Phong vẫn kiên trì với phong cách cá nhân, comment thêm icon mắt hai mí đa dụng: “= = Ha ha.”
Comment bên dưới weibo của Lưu Xuyên nhiều không đếm xuể, phần lớn fan đều biểu hiện khiếp sợ đơn thuần, có một bộ phận tỏ vẻ: “Nể mặt Xuyên thần từ nay không bắt nạt Dương Tiểu Kiếm nữa:)”, số khác lại nói: “Sao anh lại có một thằng em ngốc thế?” “Thằng em anh ngốc như vậy mà anh không quản à?”
Dưới weibo Dương Kiếm cũng không thiếu comment, bài đăng gần đây nhất của cậu là tấm ảnh máy tính chụp mấy ngày trước, nói là notebook của mình bị hỏng, chuẩn bị phải mua cái mới, ngữ khí rất buồn bực.
Phía dưới một đám fan bắt đầu nói: “Sao không bảo anh trai mua cho?” “Đúng đó, Xuyên thần có tiền mà, máy tính em trai hỏng kìa, mau mua mua mua @Hải Nạp Bách Xuyên.” “Sau này ở Tuyết Lang nếu chịu ủy khuất thì cứ tìm anh trai nha, chắc chắn Phương đội sẽ không bắt nạt cậu nữa, hóa ra Dương Tiểu Kiếm nhà ta lại có hậu thuẫn vững chắc như thế! Like!” “Lầu trên đừng lạc quan thế, căn bản Xuyên thần không hề đáng tin.” “Đội phó Dương đừng lây cái xấu của Xuyên thần!”
Hai người nhìn đủ loại comment trên weibo, nhất thời nhìn nhau, trong xe lâm vào trầm mặc.
Lưu Hiểu Mông lái xe đằng trước nghi hoặc nói: “Hai người sao thế? Xảy ra chuyện gì lớn à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không có gì.”
Dương Kiếm ủ rũ tắt weibo, mặt đầy buồn bực, nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Lưu Xuyên giả vờ bình tĩnh nói: “Binh đến thì tướng chặn, nước dâng ắt có đất ngăn. Có gì đáng sợ đâu.”
Dương Kiếm thực ra không phải sợ, cảm giác đúng hơn thì là… rất mất mặt.
Trong liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, danh vọng và địa vị của Lưu Xuyên đều rất cao, là tuyển thủ đời đầu của liên minh, Lưu Xuyên không chỉ gây dựng nên đội tuyển Hoa Hạ, còn bồi dưỡng ra vô số đại thần hàng đầu. Lưu Xuyên là đội trưởng rất lợi hại, còn Dương Kiếm cậu lại vô cùng ngu xuẩn, là trò cười lớn nhất trong số các đội trưởng của liên minh!
Anh trai Lưu Xuyên mang theo một đội tuyển chắc chắn sẽ biến nó thành đội mạnh đứng đầu, bồi dưỡng người mới thành cao thủ. Còn em trai Dương Kiếm làm đội trưởng, lại khiến một đội mạnh hàng đầu đang yên đang lành phải giải tán, còn bức cho đại thần hàng đầu Tần Dạ phải rời đi…
Sự khác biệt quá lớn này thực sự khiến người ta thấy đắng cay.
Thời điểm mới đầu khi Dương Kiếm tới liên minh đúng là đã lừa Lưu Xuyên, khi ấy cậu tuổi trẻ khí thịnh, vẫn đặt mục tiêu bản thân là vượt qua anh họ. Lừa Lưu Xuyên là vì không muốn Lưu Xuyên can thiệp tới chuyện của mình, cậu muốn dùng chính thực lực của mình gây dựng một vùng trời riêng.
Kết quả… cậu đâm nát đội tuyển Trường An, không thể ở lại nữa, xám xịt chạy tới đội tuyển Tuyết Lang.
Sau khi tới đội tuyển Tuyết Lang, cậu tận lực khiêm tốn, giảm bớt triệt để sự tồn tại của chính mình, cũng rất ít khi tham gia phỏng vấn và họp báo, vì cậu vẫn ngại đối diện với phóng viên. Nếu không nhờ Phương Chi Diên dẫn dắt, cậu đã chẳng thể đứng lên nhanh như vậy.
Hôm nay mọi người đã biết cậu là em trai Lưu Xuyên, bản thân mất mặt còn chưa nói, nhưng cảm giác khiến anh mình mất mặt còn nhiều hơn.
Từ “tôi nhất định sẽ chứng tỏ bản thân, khiến tất cả mọi người nhận ra tôi mạnh hơn anh” cho đến “tốt nhất đừng cho ai biết em là em trai anh, miễn cho anh phải mất mặt xấu hổ” … chỉ xảy ra trong vài năm ngắn ngủi. Tâm tính Dương Kiếm cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, giấc mộng kiêu ngạo tốt đẹp đã sớm bị hiện thực giẫm nát, hiện tại cậu chỉ muốn khiêm tốn thu mình lại, thầm nghĩ co đầu rụt cổ ở đội tuyển Tuyết Lang thi đấu thêm hai năm. Chẳng ngờ tiệc mừng thọ lần này lại khiến quan hệ của cậu và Lưu Xuyên bại lộ, cảm giác như lớp áo giáp dày dạn mất bao công sức vất vả tạo ra bị người ta mạnh mẽ xé toạc.
Dương Kiếm gục đầu, gãi ót cười khổ mà nói: “Anh… Có phải em lại gây phiền hà cho anh rồi không…”
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng thất lạc của cậu, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được xoa xoa gáy cậu, thấp giọng nói: “Anh trai bảo vệ em trai cũng là chuyện nên làm, cậu đừng để ý người khác nói gì, chuyện này anh sẽ giải quyết. Hiện tại con đường ở liên minh của cậu còn dài, sau này ở Tuyết Lang thi đấu thật tốt, không xen vào chuyện khác, làm chuyện xứng đáng với bản thân là được.”
Dương Kiếm lập tức gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi.”
Lưu Xuyên cười cười, thu tay lại lấy điện thoại gọi cho Từ Hiểu Kỳ: “Alo, Hiểu Kỳ, chẳng phải… chuyện tôi với Dương Kiếm là anh em bà con đang gây sóng gió đúng không? Có muốn giành cơ hội phỏng vấn độc nhất vô nhị này không nào?”
***
Sau khi xe chạy về đến nhà, Dương lão gia kêu ba người con hầu ông chơi mạt chược, Dương Lâm và Lưu Hiểu Mông ngồi phòng khách xem phim truyền hình, Lưu Xuyên và Dương Kiếm liền đi lên tầng mở máy tính online.
Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi buổi tối, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp kết thúc huấn luyện hàng ngày giờ đang nhàm chán vô cùng. Chuyện của Lưu Xuyên và Dương Kiếm đương nhiên trở thành đề tài thảo luận của mọi người, trong group “Liên Manh Võ Lâm Chuyên Nghiệp” náo nhiệt vô cùng, chat nhảm cũng dài tới hơn trăm trang.
“Nói xem, ảnh chụp của Xuyên thần và Dương Kiếm hoàn toàn chẳng giống nhau gì cả.” Trần Tuấn Phi dùng Photoshop zoom ảnh chụp của hai người lên, gửi vào group cho mọi người so sánh, “Mọi người xem, ánh mắt, mũi, miệng, chẳng điểm nào giống nhau cả.”
Lộc Tường nhảy ra nói: “Rất giống mà, bọn họ đều có hai mắt, một mũi, một miệng.”
Trần Tuấn Phi: “… Tiểu Lộc đi ra chỗ khác!”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Chẳng lẽ Lộc Thần không có hai mắt, một mũi, một miệng sao?”
Tô Thế Luân nói: “Tiểu Lộc chỉ có một mắt, vì thế mới thường xuyên lạc đường. Còn có hai cái miệng, nên ăn gấp đôi chúng ta ^ _ ^”
Trần Tuấn Phi: “Luân thần phán quá chuẩn, hóa ra là như thế!”
Phương Chi Diên: “Quá chuẩn +1”
Lương Hải Tân: “Quá chuẩn +2”
Tạ Quang Nghị: “Quá chuẩn +3”
Lộc Tường: “…”
Lộc Tường bị úp sọt lập tức im miệng.
Tô Thế Luân nói tiếp: “Mọi người không thấy thực ra khóe miệng của Xuyên thần và Kiếm Ngân có điểm giống nhau sao? Khi cười rộ lên đều gợi đòn như nhau.”
Tiêu Tư Kính nói: “Lông mày cũng giống, đều là mày kiếm.”
Lộc Tường nhịn không được lại xông ra: “Mày kiếm đẹp trai lắm à? Tôi cũng mày kiếm nè.”
Tiêu Tư Kính nói: “Thế à? Nếu tôi nhớ không nhầm lông mày cậu giống sợi mì hơn chứ nhỉ?”
Trần Tuấn Phi: “Ha ha ha lúc này là Tiêu đội phán chuẩn!” Sau đó lại gửi vào một tấm ảnh, dùng Photoshop crop riêng lông mày Lộc Tường ra, hai bên lông mày đều đều, quả nhiên giống hai sợi mì.
Đường Ngự Phong nói: “= = Lông mày mì à?”
Tô Thế Luân nói: “Không hổ là phàm ăn, lông mày cũng phát triển thành thức ăn ^ _ ^”
Tạ Quang Nghị nói: “Cũng may không phải mì ăn liền.”
Phương Chi Diên nói: “Là cái loại mì sợi to.”
Lộc Tường: “…”
Mì con mẹ các người ấy sao cái nhóm này nói chuyện đáng ghét thế hả!
Lộc Tường bị hội đồng buồn bực đi tới trước mặt Thiệu Trạch Hàng, nghiêm túc hỏi: “Lông mày em xấu lắm à?”
Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Đừng để ý mấy người đó, bọn họ lúc nào chẳng lôi em ra làm trò cười, lông mày em rất đẹp.”
Thực ra, lông mày như vậy phối hợp với gương mặt tròn của Lộc Tường sẽ rất dễ thương, khiến người ta nhịn không được muốn nhéo mặt cậu. Thiệu Trạch Hàng nghĩ là làm, nhẹ nhàng bóp bóp mặt thiếu niên, nói: “Em đừng để họ hướng đề tài về phía mình, bọn họ sẽ không bắt nạt được em.”
“Ồ.” Lộc Tường bừng tỉnh đại ngộ, ngồi trở lại nói: “Đừng lái nữa! Tấp vào lề! Tiếp tục nói chuyện Xuyên thần với Dương Kiếm đi, đừng nói về tôi nữa.”
– mọi người cũng có muốn nói đâu ai bảo cậu lúc nào cũng nhảy ra quấy rối.
Lộc Tường không phá game nữa, mọi người lập tức trở về chủ đề chính, Tô Thế Luân dùng app ghép mặt Lưu Xuyên và Dương Kiếm lại thành một, nói: “Nhìn thế này sẽ thấy rõ, người nhà họ Dương mũi thẳng, môi mỏng, ánh mắt thâm thúy, mấy đặc điểm này hai người họ đều có ^ _ ^”
Trần Tuấn Phi sợ hãi than: “Luân thần quả nhiên là vua chỉnh ảnh! Trình độ Photoshop thần thánh!”
Đường Ngự Phong nói: “= = nhìn ảnh này thì giống như là cùng một người.”
Tạ Quang Nghị nghiêm túc nói: “Hoàn toàn không nhận ra Xuyên thần và Dương Kiếm có nhiều điểm giống nhau như vậy.”
Phương Chi Diên bất đắc dĩ nói: “Thực ra là vì tính cách hai người khác nhau quá nhiều, mọi người đều không thể nghĩ tới chuyện kia, nếu để hai người họ đứng cùng một chỗ nhìn kỹ thì mới có thể phát hiện ra chút manh mối.”
Trần Tuấn Phi hiếu kỳ nói: “Sao Phương đội biết rõ thế?”
Phương Chi Diên mỉm cười: “Ngày nào cũng gặp Dương Kiếm, bảo tôi không ấn tượng khuôn mặt của Dương Kiếm cũng khó.”
Lộc Tường lại nhảy ra: “Nói nghe, ba mẹ hai người là chị em ruột, có phải bọn họ có 1/4 huyết thống giống nhau phải không?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Không phải. Tuy cha Dương Kiếm và mẹ Lưu Xuyên là chị em ruột, nhưng không phải sinh đôi cùng trứng. Hai chị em khác trứng có tỉ lệ gen giống nhau là 1/4. Lưu Xuyên nhận một nửa ảnh hưởng từ cha, mẹ của Dương Kiếm cũng cho cậu ấy một nửa gen nữa, vì thế gen trùng lặp do di truyền của hai người họ sẽ chỉ còn 1/8, hai người họ cách nhau ba cấp về gen.”
Tốc độ tay của Ngô Trạch Văn cực nhanh, một đoạn lời này chỉ tốn có năm giây.
Mọi người nhìn lời giải thích đầy tính học thuật dài ngoằng này, nhất thời muốn quỳ: “Học bá, cậu giỏi rồi! Chúng tôi nghe cậu hết!”
Ngô Trạch Văn lại thấy hơi xấu hổ, không đánh chữ nữa, yên lặng lặn xuống.
Lộc Tường bừng tỉnh: “Ồ, chỉ có 1/8 gen, bảo sao tính cách khác nhau nhiều đến thế.”
Tô Thế Luân nói: “Gen và tính cách không liên quan gì đến nhau được chứ? Tính cách được tạo nên do hoàn cảnh và môi trường sống, gen chỉ quyết định vẻ ngoài thôi.”
Lộc Tường: “Vậy là độ giống nhau của hai người chỉ có 1/8 sao?”
Tô Thế Luân: “… Đừng có tự buộc chân mình vào xác suất nữa!”
Lưu Xuyên và Dương Kiếm vẫn im lìm không lên tiếng, thấy đề tài thảo luận đã chuyển thành gen với xác suất, rốt cuộc Lưu Xuyên nhịn không được ra mặt: “Khụ, mọi người biến group chat này thành hội thảo luận nghiên cứu khoa học rồi à?”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên một câu bình thiên hạ! Trước đó vẫn đang tìm điểm giống nhau giữa hai người – mọi người tìm một lúc lại biến thành thảo luận gen di truyền – thành luôn hội nghị nghiên cứu khoa học.
Đề tài đêm nay là đề tài quá cao siêu, trở thành đề tài phức tạp nhất từ trước đến giờ trong cái group bà tám này.
Có điều, nhân vật chính đã xuất hiện, mọi người trong group lập tức sôi sục.
Lộc Tường vội bạo tốc độ tay nói: “Sư phụ thật là thâm tàng bất lộ, có em trai mà không giới thiệu cho anh em!”
Tô Thế Luân nói: “Có thằng anh nào như thế à? Giấu bao nhiêu năm rồi?”
Tiêu Tư Kính nói: “Đúng là một thằng anh không đáng tin cậy.”
Trần Tuấn Phi: “Không đáng tin cậy +1”
Tạ Quang Nghị: “Không đáng tin cậy +2”
Hứa Hân Nhiên: “Không đáng tin cậy +3”
…
Lộc Tường: “Không đáng tin cậy + số chứng minh thư”
Trong group có rất nhiều tuyển thủ, xếp hàng spam không đáng tin, đảo mắt đã lên tới cả trăm dòng, Lộc Tường nhìn số đến hoa cả mắt, không biết đến lượt mình là số mấy, đành cộng thêm số chứng minh thư.
Lưu Xuyên nhìn cả màn hình đều là không đáng tin, cười cười nói: “Được rồi, vậy chính thức giới thiệu cho mọi người, thằng em tôi tên là Dương Kiếm, về sau mong mọi người chiếu cố nó nhiều hơn. @Kiếm Ngân, mau ra đây bái kiến các bậc tiền bối.”
Dương Kiếm mặt đầy xấu hổ đi ra: “Chào mọi người… Tôi là em trai Xuyên thần…”
Những lời này đánh ra thực sự khiến cậu đỏ hết cả mặt, ngồi trước máy tính tai cũng nóng lên.
Tiêu Tư Kính lập tức gửi đến một câu: “Em trai ngoan.” Kèm theo sau icon ‘vỗ vai’.
Tô Thế Luân theo sát: “Em trai ngoan.” Sau đó cũng gửi icon ‘vỗ vai’.
Vì vậy trong group QQ nhảy mắt liền spam tới trăm cái icon ‘vỗ vai’. Dương Kiếm thực sự dở khóc dở cười, Tiêu đội, Luân thần, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong những người này chào hỏi cậu bằng biểu tình và ngữ khí này thì thôi không nói, dù sao cũng đều là tiền bối, tiền bối trêu trọc hậu bối cũng không sao…
Thế nhưng, Lộc Tường ở đây làm cái khỉ gì, cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy!
Dương Kiếm tức giận liền gửi tin nói: “Lộc Tường hùa theo vỗ vai là sao?” Lộc Tường nói: “Em cũng coi như là tiền bối của anh mà, em ra mắt trước anh. Em đánh từ mùa giải thứ Năm, anh đến tận mùa giải thứ Bảy mới đánh, đúng không nào? Vỗ vai.”
Dương Kiếm: “…” Mệ nó chứ cái thằng nhóc con cao chưa được mét bảy, mày còn chưa với tới anh đấy?
Dừng một chút, Dương Kiếm lại nói: “Không có ai ra mắt sau tôi à?”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Có này, tôi muộn hơn cậu, nhưng lại là đội trưởng của cậu. Vỗ vai.”
Dương Kiếm: “…” Không thể cãi.
Bị mấy trăm người xếp hàng vỗ vai, Dương Kiếm vô cùng xấu hổ, nói thế nào cậu cũng ra mắt từ mùa giải thứ Bảy, còn từng là đội trưởng Trường An, giờ là đội phó Tuyết Lang, bị cả đám người coi như trẻ con – mẹ nó, mất hết mặt mũi rồi.
Cảm giác “vì cậu là em trai Xuyên thần, cho nên chúng tôi đều có thể coi cậu như em trai mà chơi” này là sao?
Dương Kiếm thực sự mong đây chỉ là ảo giác!
Đáng tiếc, mọi hi vọng của Dương Kiếm đều hoàn toàn tan biến trong một buổi tối, vì cậu nhanh chóng bị đặt biệt danh –
Dương Tiểu Kiếm, thằng em của liên minh.
Dương Kiếm rất muốn đập đầu vào máy tính, cái biệt danh này là ý gì?! Ý nói tất cả mọi người đều coi cậu thành một thằng em trai sao?Hết chương 316.
Một chương nữa là hết Quyển 6 rồi ୧༼✿ ͡◕ д ◕͡ ༽୨
Cười ná thở rồi cứu =))))))))) Đoạn Dương Kiếm từ kiêu ngạo thành tự ti càng đọc càng muốn xoa đầu nó, cưng ơi là cưng huhu cái đồ đáng yêuε-(≖д≖﹆)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất