Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 396: Lễ trao giải (Đại kết cục)
Từ nhỏ Ngô Trạch Văn đã quen nếp làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, dù tối qua thi đấu mệt chết đi được nhưng đúng bảy rưỡi sáng hôm sau cậu đã rời giường.
Lưu Xuyên giường bên vẫn đang khò khò say ngủ, người này dáng ngủ không đẹp, nằm trên giường theo hình chữ “đại”, hai tay hai chân giang rộng choán hết cả giường khách sạn, chăn thì nửa dưới đất nửa vắt vẻo trên giường.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, Ngô Trạch Văn lo Lưu Xuyên sẽ bị cảm, liền đi tới đắp chăn cho hắn.
Càng nhìn gần càng thấy quả thực Lưu Xuyên rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo hài hòa với từng đường viền góc cạnh sắc nét trên gương mặt, chỉ có điều gần đây nom quá mệt mỏi do bình thường phải thức đến tận khuya để phân tích chiến thuật. Ngô Trạch Văn ở cùng phòng nên đương nhiên biết rõ nhất Lưu Xuyên khổ cực đến thế nào, thậm chí liếc qua là thấy quầng thâm kéo dài nơi viền mắt. Bây giờ thi đấu xong xuôi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay Lưu Xuyên ngủ rất sâu, có lẽ cũng vì đã bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, ánh mắt Ngô Trạch Văn cũng dịu lại, tự tay sửa sang đám tóc rối bời trên đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Cứ ngủ đi, đến giờ ăn trưa tôi sẽ gọi anh.”
Tất nhiên Lưu Xuyên ngủ say tít không thể đáp lại cậu.
Ngô Trạch Văn tới toilet rửa mặt, xoay người đi tới bên cạnh bàn, mở notebook của mình lên.
Vừa mới đăng nhập vào QQ thì góc phải đã thông báo có tin nhắn mới. Bạn nhỏ Dư Hướng Dương cũng đã thức dậy, hô hào trong group: “Có ai không? Đêm qua tui mơ chủ tịch trao cho tui một cái cúp Thánh Buff ở lễ trao giải, vui quá tỉnh luôn. Tứ Lam vẫn còn đang ngủ, đừng bảo những người khác cũng đang lăn quay đó nhá?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhóc này ban ngày mới nghĩ mà ban đêm đã nằm mơ luôn được.
Thấy dòng ba chấm cạn lời, Dư Hướng Dương lập tức nhắn tiếp: “Học bá dậy rồi à?”
Ngô Trạch Văn trả lời: “Ừ, theo đồng hồ sinh học mà.”
Dư Hướng Dương nói: “À phải rồi, tôi vừa mới lướt qua trang chủ mấy web về game ấy, phiếu bầu cặp đôi cộng sự tốt nhất cho anh với Xuyên thần tăng lên nhiều lắm, nhất định là vì hôm qua lúc phỏng vấn Xuyên thần đã nói muốn giao phía sau lưng lại cho anh đó.” Kèm theo sau đó là một hàng icon mặt cười.
Ngô Trạch Văn bình tĩnh đáp lại một chữ: “Ồ.”
Dư Hướng Dương hăng hái nói tiếp: “Vote của hai người còn kém khoảng mấy trăm lượt so với lão Tiêu và Luân thần, bảo đội trưởng ngủ dậy thì nhớ lên weibo kéo phiếu nha! 12 giờ trưa nay đóng vote rồi!”
Ngô Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bỏ đi, tôi cảm thấy giải thưởng này thích hợp với Tiêu đội và Luân thần hơn.”
Hôm qua khi xem phỏng vấn, Ngô Trạch Văn cũng nghe được câu trả lời của Tô Thế Luân với phóng viên: “Chờ đến khi anh ấy giải nghệ thì đó cũng là lúc Tô Thế Luân tôi sẽ nói lời tạm biệt với Thất Tinh Thảo.”
Kỳ thực lúc đó Ngô Trạch Văn vô cùng cảm động, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân kề vai sát cánh đi hết bảy năm tròn chẳng tách rời nhau, chỉ riêng sự kiên trì này cũng đã cực kỳ đáng quý. Dù trong thực tế đôi tình nhân nào cũng đều phải trải qua thời điểm “thất niên chi dương” mà chán ngấy lẫn nhau, nhưng đôi cộng sự này vẫn luôn ăn ý như một suốt bảy năm ròng. Thực ra Ngô Trạch Văn rất bội phục Tiêu đội và Luân thần. Ngô Trạch Văn cho rằng cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể xứng đáng với bốn chữ “Cộng sự tốt nhất” mà thôi.
Vốn cậu không mấy hứng thú với chuyện nổi tiếng hay giải thưởng gì đó nên cũng chẳng muốn đi kéo phiếu. So với những điều này, cái Ngô Trạch Văn quan tâm hơn lại chính là liệu Lưu Xuyên có giải hay không. Các hạng mục bình chọn trên mạng có một giải là “Tuyển thủ được yêu thích nhất”, đây cũng là giải thưởng thể hiện độ nổi tiếng của tuyển thủ, cậu cảm thấy hẳn là Lưu Xuyên cũng sẽ có được không ít phiếu bầu.
Vừa mở trang chủ của game lên xem, quả nhiên cư dân mạng đã vote cho ID “Hải Nạp Bách Xuyên” dẫn đầu, bỏ xa cả vị trí thứ hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lưu Xuyên chắc chắn sẽ bội thu trong lễ trao giải chiều nay, Ngô Trạch Văn thấy vậy cũng mừng thay cho Lưu Xuyên.
Sau đó Ngô Trạch Văn lại mở weibo lên, tỉ mỉ đọc những lời đánh giá của mọi người về trận đấu tối qua, còn có vài lời đề xuất khá hữu ích từ fan của Long Ngâm, cậu đưa hết toàn bộ vào một file word để sau này cho đội trưởng xem.
“Máy sắp xếp dữ liệu” Ngô Trạch Văn theo lời Lưu Xuyên rất chuyên chú khi thu thập dữ liệu, chẳng mấy chốc thì đã tới giữa trưa.
Trong group chat của đội tuyển Long Ngâm, Giang Thiếu Khuynh trồi lên gửi icon mỉm cười, nói: “Tiểu Dư và Trạch Văn dậy sớm ghê, giờ tôi mới tỉnh ngủ, A Sách cũng dậy rồi, bọn tôi định đi thăm Jojo.”
Từ Sách nói: “Những người còn lại chưa dậy sao?”
Lý Tưởng ngoi lên nói: “Tôi vừa dậy, đi ăn cơm với Dạ Dạ đã, anh ấy đói lắm rồi, đang thay quần áo.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đang dở việc, Lưu Xuyên vẫn chưa tỉnh.”
Từ Sách nói: “Ồ, chắc chắn Tứ Lam vẫn chưa dậy nổi đâu. Tôi đi thăm Jojo với Thiếu Khuynh trước, định đưa nó đi dạo loanh quanh, mấy giờ bắt đầu lễ trao giải thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ba giờ chiều, nhớ về trước hai giờ, đến lúc đó tập hợp cả đội cùng đi.”
Từ Sách gửi icon bàn tay ra dấu OK rồi đi ra ngoài cùng Giang Thiếu Khuynh, đúng lúc đụng phải Lý Tưởng và Tần Dạ ngoài hành lang. Tần Dạ thì đang đói nên Lý Tưởng đi ăn cơm với anh, bốn người cùng vào thang máy xuống lầu.
Ngô Trạch Văn tắt QQ tiếp tục chỉnh lý số liệu. Đúng lúc này thì điện thoại của Lưu Xuyên đổ chuông, Ngô Trạch Văn cầm lên thấy người gọi là “Chủ tịch Lý”, cậu liền đi tới bên giường đẩy Lưu Xuyên một cái, nói: “Lưu Xuyên, điện thoại của chủ tịch Lý.”
Lưu Xuyên ngủ rất say, đẩy mãi không thèm tỉnh, Ngô Trạch Văn không thể làm gì khác đành phải bịt mũi che miệng hắn, Lưu Xuyên hít thở không thông nhanh chóng nhăn nhó mở mắt, thấy Ngô Trạch Văn đang lườm mình liền thè lưỡi liếm ngón tay của Ngô Trạch Văn, cười híp mắt nói: “Em làm gì thế? Định mưu sát chồng à?”
“…” Ngô Trạch Văn lập tức rút tay về, ném điện thoại di động cho hắn, “Điện thoại của chủ tịch, mau nghe máy đi.”
“Ồ.” Lưu Xuyên ngáp dài đứng dậy tiếp điện thoại, lười biếng nói: “Ây dô chủ tịch, sáng sớm đã gọi điện làm gì thế? Không cho tôi ngủ tròn giấc được à?”
Chắc chắn chẳng mấy người có thể nói chuyện như thế với chủ tịch Lý, có điều rõ ràng Lý Hán Tông đã quá quen với kiểu ăn nói không phân lớn nhỏ của Lưu Xuyên, chỉ cười nói: “11 giờ sáng rồi còn sớm sủa cái gì? Mau xuống đi ăn, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Lưu Xuyên liếc qua đồng hồ treo trên tường, quả thực đã 11 giờ rồi, đành phải nói: “Được rồi tới ngay tới ngay.”
Sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong xuôi, Lưu Xuyên vừa thay quần áo vừa quay đầu nói với Ngô Trạch Văn: “Tôi đi ăn với chủ tịch, có cần mang đồ ăn về cho em không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cần, anh cứ lo việc của anh đi. Tí nữa tôi và Tiểu Dư sẽ đi ăn buffet.”
Lưu Xuyên gật đầu, ghé lại hôn nhẹ lên khóe môi Ngô Trạch Văn, thấy tai Trạch Văn ửng đỏ mới hài lòng xoay người ra khỏi cửa.
***
Chẳng ngờ đến khi xuống lầu, ngoại trừ Lý Hán Tông ra thì Tiêu Tư Kính cũng đang ngồi ở đó.
Lưu Xuyên đi tới ngồi xuống trước mặt Tiêu Tư Kính, mỉm cười nói: “Chủ tịch gọi cả cậu ta tới làm gì vậy? Hôm qua thi đấu chưa đã sao, muốn kiểm chứng tôi và Tiêu Tư Kính PK người thật ngay tại chỗ à?”
Tiêu Tư Kính: “PK người thật thì cậu nghĩ có thẳng nổi không?”
Lưu Xuyên cười: “Thử thì biết thôi?”
Nói xong hắn liền đặt tay lên bàn, Tiêu Tư Kính cũng đưa tay ra, hai người bắt đầu vật tay tại chỗ.
Lý Hán Tông nhìn hai tên vật nhau nửa ngày vẫn không phân thắng bại, ý cười lộ rõ qua đáy mắt.
Có thể coi ông chính là người chứng kiến Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính từng bước trưởng thành, từ hai thiếu niên 18 tuổi nhiều năm trước, tuổi còn trẻ đã gánh trách nhiệm đội trưởng một đội tuyển, tuy đối chọi gay gắt nhưng lại vẫn luôn có cùng chí hướng. Khi hai người gặp riêng thường rất thích đấu vật tay coi như PK người thật, ai thua thì phải trả tiền, đây cũng chính là quy tắc ngầm giữa bọn họ.
Bây giờ ai cũng đã trở thành đàn ông 25 tuổi thành thục, vậy mà vẫn chẳng bỏ thói quen cũ, giống như đang ngược về quá khứ vậy.
Thấy mỗi người đã thắng được một ván, Lý Hán Tông cười cười cắt ngang: “Được rồi, không chơi ván thứ ba nữa, hôm nay tôi mời.”
Lúc này hai người mới cười thu tay về, Lưu Xuyên quay đầu hỏi: “Chủ tịch bỗng nhiên gọi bọn tôi tới là vì có chuyện quan trọng sao?”
Lý Hán Tông gật đầu: “Là thế này, bên liên minh eSports đang tuyển nhân sự nhiệm kỳ sau, tôi được quyền đề cử hai cái tên, nghĩ đi nghĩ lại thì những đội trưởng khác vẫn còn non kinh nghiệm, có mỗi hai cậu là thích hợp nhất thôi. Thế nên tôi định đệ trình thông tin của hai cậu lên trên, gọi hai cậu tới đây để hỏi xem có đồng ý hay không?”
Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Liên minh eSports là tổ chức thi đấu thể thao điện tử lớn nhất, hội tụ toàn những cao thủ hàng đầu trên nhiều lĩnh vực, thậm chí còn có một vài tuyển thủ tiền bối từng viết nên truyền thuyết về cúp vô địch thế giới. Liên minh eSports phụ trách quản lý chung tất cả các giải đấu thể thao điện tử cũng như các giải tại nước ngoài, có thể nói là áp đảo hoàn toàn liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp về quy mô.
“Hai cậu cũng sắp đến tuổi giải nghệ rồi, làm đội trưởng nhiều năm như vậy, giải nghệ xong cũng có thể cân nhắc gia nhập liên minh eSports, đây là tổ chức quản lý toàn bộ các trò chơi và giải đấu trong nước, rộng hơn liên minh Võ Lâm rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà tôi muốn đề cử các cậu.” Lý Hán Tông dừng một chút, ánh mắt ôn hòa nhìn hai người, nói: “Ở liên minh Võ Lâm này, hai cậu đều đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi, nhưng núi cao vẫn còn có núi cao hơn, kỳ thực vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn các cậu. Liên minh eSports sở hữu rất nhiều đại thần hàng đầu của các game khác, đồng thời có cả các tiền bối lâu năm trong giới thi đấu điện tử này, sau khi hai cậu qua đó cũng có thể trao đổi nhiều hơn với họ. Nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ trình thông tin của hai cậu lên nhé?”
Lưu Xuyên quả quyết nói: “Không thành vấn đề.”
Tiêu Tư Kính cũng dứt khoát nói: “Không có ý kiến.”
Lưu Xuyên cười nhìn về phía Tiêu Tư Kính: “Nói vậy là sau này giải nghệ tôi lại thành đồng nghiệp với cậu rồi?”
Tiêu Tư Kính nhún vai: “Khi họp hành đừng có ngồi gần tôi.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đang định bảo sau này đi họp chúng ta sẽ ngồi với nhau, sao cậu đã rào trước rồi?”
Hai người nhìn nhau cười.
– kể từ đó, bọn họ lại có mục tiêu mới.
Lý Hán Tông nói không sai, tuy bọn họ đã làm đội trưởng rất nhiều năm, đứng ở đỉnh cao nhất của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, nhưng thực ra vẫn còn một khoảng trời rộng lớn hơn nhiều đang chờ đợi bọn họ ở phía trước. Có một liên minh eSports chính quy, tập trung nhiều tuyển thủ ưu tú cùng nhau bàn luận chính sách thì chắc chắn tương lai phát triển của thể thao điện tử sẽ sáng sủa hơn rất nhiều. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, eSports sẽ được nhiều người biết đến và thừa nhận hơn, cũng sẽ có nhiều tuyển thủ ưu tú hơn xuất hiện trên sân khấu lớn, mang đến vô vàn điều thú vị và đặc sắc cho mọi người.
Lưu Xuyên vẫn muốn biến Long Ngâm thành một câu lạc bộ eSports tổng hợp, chiêu nạp nhân tài từ mọi nơi, tạo điều kiện phát triển cho những thanh thiếu niên có hứng thú với thi đấu điện tử. Chẳng ngờ chủ tịch Lý lại cho hắn một suất vào ban quản lý thường vụ, như vậy chẳng khác nào dệt hoa trên gấm.
Sau này khi tới liên minh eSports, hắn có thể nhìn được phương hướng phát triển của bộ môn thể thao điện tử, thậm chí bên nào mà có tuyển thủ ưu tú sắp đáo hạn hợp đồng, nơi nào có người xuất sắc đang thui chột tài năng, hắn đều sẽ biết đúng lúc kịp thời. Muốn phát triển câu lạc bộ Long Ngâm thì ít nhất hắn sẽ không cần lo tới việc thiếu thông tin.
***
Bình thường nếu Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính gặp nhau riêng thì đều phải khui mấy chai rượu góp vui, có điều chiều nay còn lễ trao giải, hai đội trưởng say khướt lên sân khấu thì không ổn cho lắm, hai người đành phải chuyển lịch đọ rượu sang ngày khác, cơm nước xong xuôi liền đi thẳng về phòng.
Ngô Trạch Văn thấy tâm tình Lưu Xuyên rất tốt, nhịn không được nói: “Chủ tịch báo cho anh tin vui gì thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Chủ tịch tiến cử tôi vào ban quản lý thường vụ của hiệp hội eSports, giờ thì vẫn chưa chắc chắn, chỉ đệ trình thông tin chờ bên trên xét duyệt thôi. Nếu như được chấp nhận thì đó sẽ là tin tốt với tôi, sau này đội tuyển của chúng ta cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn.”
Ngô Trạch Văn cũng không hỏi nhiều, xoay người đi tìm quần áo cho hắn: “Cũng sắp tới giờ rồi, thay quần áo đi rồi tập hợp tới hội trường.”
Trong group QQ, Tiểu Dư hưng phấn thao thao bất tuyệt: “Chúng ta mặc gì trong lễ trao giải thế? Comple à? Bình thường lễ trao giải nào cũng đóng bộ như vậy, có cần đeo cà vạt nữa không, tôi không có cà vạt rồi. Đội trưởng mời thợ trang điểm tới chưa? Tuyển thủ nữ có mặc váy dạ hội dài quét đất không?”
“Cậu nghĩ đang đi liên hoan phim chắc?” Lưu Xuyên chọc thủng màn ảo tưởng của Tiểu Dư, “Mặc đồng phục đội.”
Dư Hướng Dương: “…”
Nhóc con bị tổn thương buồn bực tròng áo đội vào người.
Vì vậy cả chín tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm cùng mặc áo đồng phục trắng như mọi ngày rồi tới đại sảnh tập hợp.
Lam Vị Nhiên vậy mà ngủ qua cả bữa trưa, Lưu Xuyên cũng đến phục sức ngủ của anh, Tiểu Dư vô tâm vô phế chạy ra ngoài chơi xong bỏ qua luôn Tứ Lam cùng phòng. Nhưng dường như Diệp Thần Hi lại đoán trước được điều này, chủ động đi tới dúi một ổ bánh mì và một chai sữa nóng vào tay Lam Vị Nhiên để anh ăn lót dạ.
Lưu Xuyên nhịn không được cười nói: “Diệp đội đúng là đồ đệ tốt nha.”
“Ghen tị rồi hả, đồ đệ của cậu chỉ lo ăn một mình không thèm để ý sư phụ ha.” Lam Vị Nhiên cầm đồ ăn Diệp Thần Hi đưa tới, không khách sáo nhét vào miệng. Quả nhiên đồ đệ Lộc Tường của Lưu Xuyên đang nhai nhóp nhép bên cạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới sư phụ, Lưu Xuyên bất đắc dĩ đi tới xoa đầu Lộc Tường, đổi lại một cái trừng mắt của cậu nhóc.
***
Ba giờ chiều, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Hội trường hôm nay chật kín chỗ ngồi, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả trận chung kết. Sau lễ trao giải sẽ là lễ bế mạc, vì vậy đêm nay tất cả các đội tuyển sẽ đều có mặt, các tuyển thủ có giải cũng sẽ lên sân khấu, mọi người đều có mặt đông đủ, đại thần tập hợp hoành tráng hơn cả carnival.
Trước lễ trao giải là các tiết mục biểu diễn ca múa nhạc, một vài vở kịch ngắn mô phỏng lại trò chơi, mọi người ngồi phía dưới cũng ủng hộ nồng nhiệt.
Đến khi các tiết mục hâm nóng bầu không khí kết thúc, lễ trao giải mùa giải thứ 13 mới chính thức bắt đầu!
Tiếng vỗ tay tràn ngập khán đài, ánh đèn rực rỡ chiếu khắp hội trường làm bừng lên không khí tươi vui. Cả một mùa thi đấu vất vả qua đi, hôm nay chính là ngày hái quả, liệu ai sẽ là tuyển thủ chói sáng nhất đây? Rất nhiều khán giả đều đã đoán được một cái tên, nhưng trước khi chính thức đọc tên người đạt giải, không ít cư dân mạng vẫn thấp thỏm chờ mong nhìn màn hình lớn.
Chủ trì lễ trao giải hôm nay là hai bình luận viên Trương Thư Bình và Tô Đồng, một nam một nữ phối hợp với nhau, Trương Thư Bình mặc một bộ vest trắng, Tô Đồng thì mặc váy xanh nhạt, hai người sóng vai đi tới giữa sân khấu, Tô Đồng mở miệng cười nói: “Sau đây sẽ là phần mọi người mong chờ nhất! Giải thưởng chính là sự thừa nhận thực lực của tuyển thủ, tôi nghĩ rất nhiều khán giả cũng như tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang chờ mong kết quả được công bố hôm nay! Để xem, giải thưởng đầu tiên sẽ là… gì nhỉ, anh Thư Bình?”
Tô Đồng dừng lại nhìn về phía Trương Thư Bình, người kia mỉm cười nói: “Tuyển thủ được yêu thích nhất của 24 lưu phái!”
Đây luôn là hạng mục được trao giải đầu tiên trong lễ trao giải hàng năm, nguyên nhân là vì 24 tuyển thủ sẽ lên nhận thưởng cùng một lúc, giải thưởng mở màn hoành tráng như vậy sẽ khuấy động cảm xúc của khán giả.
Tô Đồng nói: “Vị khách quý được mời tới trao giải hôm nay chính là đội phó đầu tiên của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Hồ Lượng!”
Hồ Lượng được mời lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người, khách quý được mời đến trao giải thường là một vài tuyển thủ đã giải nghệ có sức ảnh hưởng khá lớn, lần này hắn tới là bình luận viên nên nhiều người đã đoán được trước rằng hắn sẽ tham dự lễ trao giải hôm nay.
Hồ Lượng mặc comple đi tới giữa hai MC cầm lấy phong bì dán kín, nói vào micro: “Tôi xin tuyên bố, giải thưởng tuyển thủ đại biểu cho 24 lưu phái của mùa giải thứ 13 lần lượt là – danh sách này dài quá.”
Khán giả: “…”
Hồ Lượng chửi một câu rồi mới cười nói: “Đầu tiên sẽ là môn phái Thiếu Lâm, Phật Thiếu Lâm là tuyển thủ Hứa Hân Nhiên, Đao Thiếu Lâm là tuyển thủ Trần Tiểu Bắc, Quyền Thiếu Lâm là tuyển thủ Tiêu Tư Kính!”
Ba người được gọi tên cùng đi lên sân khấu, Tiêu Tư Kính trầm ổn thong dong, Trần Tiểu Bắc hoạt bát nhanh nhẹn, Hứa Hân Nhiên thông tuệ quyết đoán, đây là ba tuyển thủ xuất sắc nhất đại biểu cho môn phái Thiếu Lâm. Tất nhiên, thực lực của rất nhiều tuyển thủ Thiếu Lâm không được gọi tên ngồi phía dưới cũng không kém, ví dụ như Lý Tưởng đã biểu hiện rất tốt trong mùa giải này, có điều Hứa Hân Nhiên có bề dày kinh nghiệm hơn cậu, vì thế cũng có nhiều người yêu thích hơn, Lý Tưởng cũng không cự nự gì.
“Tiếp theo là môn phái Nga Mi, Nga Mi Trảo là tuyển thủ Tần Dạ, Nga Mi Tranh là tuyển thủ Phương Chi Diên, Nga Mi Cầm là tuyển thủ Bạch Hiên!”
Tuyển thủ nổi tiếng nhất của môn phái Nga Mi chắc chắn là Tần Dạ chơi account nữ, việc Tần Dạ có giải là điều ai cũng đoán được; Phương Chi Diên đã mang tới một cách chơi Nga Mi Tranh phụ trợ hoàn toàn mới, việc hắn đoạt giải cũng rất bình thường; còn Bạch Hiên chuyển từ Thần Tích sang, trình độ buff của đội phó Thương Lan cũng đã nhận được sự thừa nhận của mọi người, còn được mời tham dự carnival cùng Lão Miêu, vì thế mọi người đều tâm phục khẩu phục với danh sách ba người chơi Nga Mi đoạt giải.
“Môn phái Võ Đang, tuyển thủ Kiếm tông Dương Kiếm, tuyển thủ Khí tông Lương Hải Tân, tuyển thủ Thái cực phụ trợ Chu Mộc!”
Vẫn là những cái tên quá thuyết phục, Dương Kiếm, Lương Hải Tân cũng như Chu đội đều là những tuyển thủ xuất sắc nhất của môn phái Võ Đang.
“Môn phái Cái Bang, Cái Bang Côn Lộc Tường, Cái Bang Chưởng Quách Dịch An, Cái Bang Túy quyền Thường Thịnh!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, đội tuyển Đồng Tước đã thầu hết cả ba lưu phái của Cái Bang, Cái Bang của Đồng Tước quá khí phách!
“Môn phái Ngũ Độc, Ngũ Độc Cổ trùng Tô Thế Luân, Ngũ Độc Tiên Tiết Khắc, Ngũ Độc Bổ thiên Hà Phương.”
Ngay sau đó, Thất Tinh Thảo cũng bao trọn giải thưởng của cả ba lưu phái Ngũ Độc, điều này khiến cho rất nhiều khán giả thổn thức không thôi.
Trên thực tế, các đội tuyển khác cũng có rất nhiều Ngũ Độc xuất sắc, nhưng nếu đánh giá một cách khách quan, dù Ngô Trạch Văn có đánh bại Luân thần trong trận chung kết, nhưng Luân thần đã ở liên minh những bảy năm trời, căn cơ hay độ phủ sóng đều cực lớn, tạm thời địa vị của anh trong lưu phái này sẽ chưa thể bị dao động; Tiết Khắc là đồ đệ chân truyền của anh, trình độ quả thực rất cao, đoạt giải cũng là điều dễ hiểu; Hà Phương có giải khiến rất nhiều người bất ngờ, có điều buff Ngũ Độc ở liên minh vốn chẳng có nhiều, tuyển thủ nữ trúng giải cũng hợp tình hợp lý.
“Môn phái Tiêu Dao, hệ Ngọc tiêu Diệp Thần Hi, hệ Vũ phiến Lâm Vũ Phàm, hệ Chiết phiến Lam Vị Nhiên!”
Trừ việc Tứ Lam xuất hiện đã đoạt đi giải thưởng vốn thuộc về Lê Quân thì tổ hợp Diệp, Lâm của Lạc Hoa Từ lại tiếp tục giành được giải thưởng không ngoài dự đoán, nhưng Lam Vị Nhiên có giải ở hệ Chiết phiến thì cũng hơi sai, vì anh tinh thông cả ba hệ, các giám khảo cũng rất đau đầu với chuyện này, chẳng nhẽ giờ phải tạo thêm một mục cho Tiêu Dao là “hệ thạo cả ba” hay sao? Huy chương thì cũng chỉ có 24 cái, ban giám khảo đành phải ném cái tên Tứ Lam khác người này vào hệ Chiết phiến.
“Môn phái Minh Giáo, Song đao Thiệu Trạch Hàng, Thánh hỏa Tề Phong, Huyết tế Từ Sách!”
Giải thưởng công bố khiến rất nhiều khán giả kinh ngạc, việc Thiệu Trạch Hàng và Tề Phong có giải là chuyện khỏi phải bàn, hai người lần lượt là đội trưởng của Đồng Tước và Phong Hỏa, kinh nghiệm lâu năm. Nhưng Từ Sách thì sao? Một người mới vừa ra mắt trong mùa giải thứ 13 vậy mà có thể trở thành đại biểu cho một lưu phái? Chẳng lẽ là do có quá ít tuyển thủ chơi lưu phái này?
Từ Sách bình tĩnh đi lên đài, biểu tình lạnh lùng đứng cùng một chỗ với Thiệu Trạch Hàng và Tề Phong.
Lúc này khán giả mới nhận ra – Từ Sách đẹp quá nha! Với khuôn mặt này cũng như biểu hiện phấn khích khi điên cuồng hút máu trên sân đấu thì không một ai dám phản bác việc hắn trở thành đại biểu cho lưu phái Huyết tế.
Cuối cùng chỉ còn lại Đường Môn, Hồ Lượng dừng một chút, cười nói: “Đại thần Đường Môn nhiều như mây, rất nhiều đội tuyển sở hữu tuyển thủ chơi Đường Môn, quá trình cạnh tranh phiếu bầu cũng cực kỳ kịch liệt, tuyển thủ giành giải thưởng chính là… lưu phái Cung tiễn Đường Ngự Phong, lưu phái Ám khí Tạ Quang Nghị, lưu phái Khôi lỗi… Lưu Xuyên!”
Hồ Lượng ngắc ngứ nửa ngày, thực ra danh sách này hoàn toàn không khó đoán, ba sư huynh đệ đồng môn Xuyên, Tạ, Đường cùng ẵm hết ba huy chương của Đường Môn, sư phụ của ba người – chủ tịch cáo già Lý Hán Tông cười đến híp cả mắt.
24 tuyển thủ sóng vai đứng thành một hàng nhìn rất hoành tráng, khán giả dưới khán đài kích động giơ điện thoại lên chụp ảnh liên tục.
Khách quý và MC cùng nhau lần lượt trao giải cho các tuyển thủ, tuy biểu tình của Từ Sách rất cool nhưng cũng không nhịn được tò mò, sau khi xuống đài liền lấy huy chương ra ngắm nghía, Giang Thiếu Khuynh cũng rất mừng cho hắn, nói: “Cậu đoạt giải thật là tốt.”
Từ Sách nở một nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhàng cầm tay Giang Thiếu Khuynh, nói: “Ừ, tôi cũng rất vui.”
Tiểu Dư kích động gom hết huy chương của đồng đội lại nghiên cứu: “Bốn cái huy chương khác nhau hết nè, phía sau huy chương của Xuyên thần có khắc logo Đường Môn, của Dạ Dạ là logo Nga Mi… Huy chương nào cũng có khắc hình của môn phái, liên minh đầu tư ghê luôn!”
Quả thực là huy chương của liên minh hiện tại đã tinh xảo hơn trước đây rất nhiều, khi Lưu Xuyên nhận được cũng phát hiện ra, giải thưởng cho 24 lưu phái trước đây chỉ có một tờ giấy chứng nhận dở hơi không thể tả, hiện tại thì khác rồi, huy chương nạm vàng có giá trị không nhỏ, mặt sau còn khắc hình của môn phái, nhìn thôi cũng thấy sang chảnh.
***
Giải đầu tiên đã trao xong, Tô Đồng liền nói: “Tiếp theo sẽ là các giải thưởng của mùa giải thứ 13 được bầu chọn qua internet. Đầu tiên là giải Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất! Xin mời khách quý của chúng ta công bố.”
Hồ Lượng mở phong bì khẽ nói: “Tuyển thủ giành được giải thưởng Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất mùa giải thứ 13 là… tổ hợp Tam Tư Đại Sư và Luân Hồi Vãng Sinh!”
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân vừa lên nhận giải giờ lại lên một lần nữa, hai người sóng vai đứng trên sân khấu, khán giả dưới đài hò hét chói tai: “Ở bên nhau!” “Ở bên nhau!” “Ở bên nhau!”
Năm nào đến giải này là khán giả lại ồn ào như ong vỡ tổ, Tô Thế Luân nghe thấy ba từ này mà nóng hết cả mặt, Tiêu Tư Kính thì lại thản nhiên như không, đột nhiên nắm lấy tay anh kéo micro qua, khí phách tuyên bố: “Cảm ơn, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau mà.”
Tô Thế Luân: “…”
Khán giả bắt đầu điên cuồng gào thét, hiểu đơn giản câu này thì có nghĩa là bảy năm qua hắn và Tô Thế Luân luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ tách ra, nhưng hiểu sâu hơn thì lại không đơn giản như vậy.
Tần Dạ khẽ nhíu mày một cái, nói với Lưu Xuyên: “Cậu có cảm thấy hai người này có gì đó sai sai không?”
Lưu Xuyên đang vỗ tay cùng khán giả mờ mịt quay lại: “Sai cái gì cơ?”
Tần Dạ liếc mắt: “EQ đút hết cho Jojo rồi à?”
Vì xung quanh quá ồn, Lưu Xuyên không nghe được rõ anh đang nói gì, đành cười xòa nói: “Ừ.”
Tần Dạ: “…”
***
Sau giải Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất chính là giải thưởng có giá trị nhất trong hạng mục bầu chọn qua internet.
“Với số phiếu cao nhất trong mùa giải thứ 13, tuyển thủ được yêu thích nhất chính là…”
“Hải Nạp Bách Xuyên!”
Khi bốn chữ này bật ra từ miệng khách mời, tiếng vỗ tay tại hiện trường lớn đến nhức tai. Vương giả Lưu Xuyên vừa trở về đã giành được giải thưởng tuyển thủ được yêu thích nhất, có thể thấy fan trung thành của hắn ở liên minh nhiều ra sao, cũng như thiện cảm của người qua đường đối với hắn lớn đến thế nào.
Lưu Xuyên mỉm cười tiếp nhận huy chương, cầm micro nói: “Cảm ơn tất cả những bạn đã vote cho tôi, với cả cái video 100 cách chết của tôi mà các bạn làm cũng kéo được không ít người yêu thích. Tôi đoán là rất nhiều người qua đường nhìn thấy đủ kiểu lên bảng của tôi nên mới vote cho tôi một phiếu tình thương đúng không? Cảm ơn các bạn, mọi người tiếp tục đi.”
Khán giả tại hiện trường cười lớn, fan Xuyên thần thực sự lấy việc bêu xấu hắn để mua vui. Tuyển tập video các cách chết của hắn được quảng bá rộng rãi, tuy Lưu Xuyên kéo rất nhiều cừu hận trên sân đấu nhưng khi mọi người nhìn tuyển tập lên bảng này của hắn cũng rất thông cảm. Ngã chết từ trên trời, bị boss đạp một phát hộc máu, bị tiểu sư đệ bắn một tên từ trên cao v… v…, bao nhiêu cách đếm số tổng hợp lại cùng một lần nhìn qua đáng thương biết bao nhiêu.
Kết thúc phần trao giải bằng phiếu bầu, những giải này chỉ tượng trưng cho mức độ yêu thích trên mạng, các giải thưởng tiếp theo mới là bằng chứng thực lực chân chính!
“Sau đây tôi xin phép công bố các giải thưởng dựa vào số liệu trong suốt mùa giải này.” Trương Thư Bình dừng một chút, nói: “Xin mời vị khách quý trao giải thứ hai, đội trưởng của đội tuyển Trường An, Lâm Lập Minh!”
Lâm Lập Minh chậm rãi bước lên sân khấu, phong độ tiếp nhận phong bì dán kín từ tay Trương Thư Bình.
“Giải thưởng đầu tiên là… Vua lôi đài mùa giải thứ 13!”
Đây là giải dựa hoàn toàn vào bảng xếp hạng thành tích sau vòng bảng và playoffs, tuyển thủ nào nhiều điểm hạ gục nhất thì sẽ giành giải, số liệu lù lù ở đó, không ai ngạc nhiên nữa.
“Lộc Tường!”
“Khụ khụ khụ!” Lộc Tường đang ăn dở chocolate thì đột nhiên bị gọi tên, không cẩn thận nuốt luôn một miếng chocolate vào họng.
Thiệu Trạch Hàng vỗ lưng cho cậu, nói: “Mau đi nhận thưởng kìa!”
Lúc này Tiểu Lộc mới đứng lên, bước nhanh tới sân khấu trao giải, gãi đầu nói: “Là tôi sao?”
Lâm Lập Minh nói: “Đúng vậy, số điểm hạ gục lôi đài của cậu sau vòng bảng và playoffs là tổng cộng 48 mạng.”
“Ồ!” Lúc này Lộc Tường mới vui vẻ nhận huy chương.
Lâm Lập Minh nói: “Có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?”
Lộc Tường vò đầu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi rất là vui, đây là lần đầu tôi trúng giải Vua lôi đài đó, cảm ơn các bạn khán giả đã giúp tôi có được giải này nha!”
Khán giả: “…”
Mắc mớ gì đến bọn tôi! Tiểu Lộc ơi cậu tốt nhất nên học cách cảm ơn của sư phụ kia kìa, cảm ơn sai rồi.
Giải thưởng này được quyết định dựa trên thực lực. Có điều mùa này Lộc Tường có giải cũng vì nhiều nguyên nhân. Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo thường xuyên không lên lôi đài trong vòng bảng, Lưu Xuyên cũng không hề ra tay cho đến tận trận cuối cùng. Đồng thời một vài đội trưởng cao thủ cũng nhường lại cơ hội lên lôi đài cho người mới khiến cho đội phó Lộc Tường của Đồng Tước có số điểm hạ gục cao nhất khi cậu đã ra sân đủ 34 trận vòng bảng và bốn trận playoffs, đồng thời có rất nhiều lần còn đạt double kill và triple kill.
“Giải thưởng thứ hai là giải Người mới xuất sắc nhất mùa giải thứ 13… Người mới xuất sắc nhất mùa giải thứ 13 chính là…”
“Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm!”
Ngô Trạch Văn giật mình đứng dậy, Lưu Xuyên cũng mỉm cười đứng lên ôm cậu, nói: “Lên đi.”
Ngô Trạch Văn đi lên sân khấu lớn, ánh đèn rực rỡ chiếu theo từng bước chân của cậu khiến cậu cảm giác như bản thân đang ở trong mơ.
Cậu không thể ngờ giải người mới xuất sắc nhất lại thực sự rơi vào tay mình, tuy người ngoài đánh giá cậu rất cao nhưng cậu vẫn cảm thấy có rất nhiều tuyển thủ ưu tú cùng ra mắt trong mùa giải này. Vì thế Ngô Trạch Văn cũng không quá quan tâm đến giải thưởng người mới xuất sắc có tính cạnh tranh quá cao này. Vậy nên khi Lâm Lập Minh đọc tên cậu, quả thực cậu rất kinh ngạc trong lòng.
Lần đầu tiên đứng trên vũ đài quen thuộc mà chỉ có một mình, ánh đèn có chút chói mắt, Ngô Trạch Văn đẩy kính, mỉm cười nhận lấy huy chương từ người đàn ông trước mặt, bắt tay với đối phương, nói: “Cảm ơn Lâm đội.”
Lâm Lập Minh nói: “Cậu phát huy rất tốt, tiếp tục cố gắng, tương lai rộng mở.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ.”
Trương Thư Bình cũng đi tới ôm đồ đệ một cái, đưa micro cho cậu: “Có muốn nói gì với mọi người không?”
Ngô Trạch Văn xoay người cúi đầu chào ban giám khảo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn sự thừa nhận của ban giám khảo đối với tôi, tôi thực sự không ngờ mình sẽ giành được giải thưởng này… Cảm ơn các thành viên của đội tuyển Long Ngâm, tôi thực sự rất may mắn khi có các bạn ở bên… Cảm ơn mẹ vẫn luôn ủng hộ con, giúp con có thể vô lo vô nghĩ mà chuyên tâm thi đấu. Cũng rất cảm ơn sư phụ, tuy tôi không được phép nói ra thân phận của anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến anh vì đã kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn về phía Trương Thư Bình, người kia khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ôn hòa.
Ngô Trạch Văn lại nhìn về phía Lưu Xuyên, nói tiếp: “Ở đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người, đó chính là đội trưởng Lưu Xuyên của chúng tôi. Nếu như không có anh, tôi sẽ không bao giờ tiếp xúc với game online, càng không thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp. Từ trước đến giờ tôi chỉ biết nghiên cứu các loại công thức Vật lý, Võ Lâm đối với tôi là một thế giới quá đỗi mới lạ, cảm ơn anh đã đưa tôi đến được nơi đây, bồi dưỡng tôi từ một con gà chẳng biết gì trở thành người như hiện tại. Ừm… thời gian có hạn, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, anh hiểu mà đúng không?”
Lưu Xuyên mỉm cười, dùng khẩu hình để nói với cậu: “Tôi hiểu.”
– thực ra tôi cũng phải cảm ơn em, Trạch Văn, nếu như không có em, con đường này tôi đi sẽ bớt đi một trợ lực mạnh mẽ. Bởi vì có em, tôi có thể thản nhiên lựa chọn bản đồ mê cung trong trận chung kết; bởi vì có em mà tôi có thể đưa ra bố trí hợp lý trong playoffs dựa theo kho số liệu; cũng chính nhờ có em mà tôi có thể giao lại phía sau mình cho em bảo vệ để xông pha giết địch, đồng thời có thể kiêu ngạo nói với phóng viên rằng: Có được Trạch Văn giống như nhặt được kho báu quý giá nhất.
– huống hồ chúng ta lại là người yêu, sẽ cùng nắm tay đưa đội tuyển Long Ngâm tiếp tục tiến bước.
– gặp được em, cũng là may mắn của Lưu Xuyên tôi.
***
Ngô Trạch Văn nghiêm túc cảm ơn trên đài khiến hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau khi cậu đi xuống, Lưu Xuyên cũng đón cậu bằng một cái ôm nhiệt tình.
Nhưng khi hai người còn đang bận ôm nhau thì Lâm Lập Minh phía trên lại đọc tên giải thưởng tiếp theo: “Giải thưởng cuối cùng được ban giám khảo bình chọn, tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải thứ 13, người giành được MVP của mùa giải này chính là…”
Lâm Lập Minh dừng một chút, sau đó gọi ra một cái tên: “Hải Nạp Bách Xuyên!”
Lưu Xuyên tiếp tục có giải, đành phải buông Ngô Trạch Văn ra, cười cười xoay người đi lên sân khấu.
Giải Tuyển thủ được yêu thích nhất tượng trưng cho độ nổi tiếng của hắn, còn giải Tuyển thủ có giá trị nhất lại đại biểu cho thực lực của hắn, giành được cả hai giải lại còn bồi dưỡng ra một người mới xuất sắc nhất – người bội thu nhất mùa giải này không ai khác chính là Lưu Xuyên.
Lâm Lập Minh trao huy chương cho hắn, nói: “Đây là giải MVP thứ ba của cậu rồi nhỉ? Có cảm nghĩ gì không?”
Giải MVP, nói cách khác chính là người biểu hiện xuất sắc nhất mùa giải này, có ảnh hưởng lớn nhất đối với đội tuyển, đồng thời phát huy tác dụng quan trọng trong các trận đấu. Sau mỗi trận thì đều có điểm MVP cho tuyển thủ, cuối mùa giải sẽ tính tổng điểm, Lưu Xuyên hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này, quả thực chính nhờ có hắn mà đội tuyển Long Ngâm mới vượt qua mọi chông gai tiến vào cánh cửa chung kết đồng thời giành vô địch.
Lưu Xuyên tiếp nhận huy chương, mỉm cười nói: “Tuy vinh dự MVP thuộc về tôi, nhưng thực ra không thể bỏ qua công lao của những người đồng đội. Nếu như không nhờ vào sự phối hợp của mọi người thì chúng ta cũng sẽ không thể giành chiến thắng. Các thành viên đội tuyển Long Ngâm, cảm ơn các bạn! Không nói nhiều lời dư thừa, đêm nay đội trưởng sẽ đãi mọi người đi ăn!”
Câu nói đầy hào sảng của Lưu Xuyên cũng khiến các thành viên của đội tuyển Long Ngâm vỗ tay cho hắn, có thể quang minh chính đại làm thịt tên này rồi!
Tiếng vỗ tay vang vọng một lúc lâu khép lại màn trao giải thứ hai. Ngay sau đó sẽ là phần quan trọng nhất của lễ trao giải – giải thưởng cho các đội tuyển!
Trải qua cả một mùa giải, có bao nhiêu tuyển thủ lấy được huy chương cũng chẳng bằng một chiếc cúp mang về cho đội tuyển. Tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều nỗ lực vì mục tiêu này, vì nó tượng trưng cho sức mạnh của cả một đội tuyển, cũng là vinh quang của cả một tập thể.
Ba chiếc cúp vàng, bạc, đồng đặt giữa sân khấu lễ trao giải, lấp lánh tỏa hào quang dưới ánh đèn sân khấu tựa như đang chờ đợi các đội tuyển giành lấy. Tuy ba đội có giải đã sớm được công khai nhưng trong giờ khắc này, tâm tình của các tuyển thủ cũng vẫn có phần kích động.
“Tiếp theo xin mời vị khách quý sẽ lên trao cúp cho các đội tuyển có giải trong mùa giải thứ 13 – chủ tịch Lý Hán Tông!”
Cuối cùng chủ tịch Lý cũng được mời lên sân khấu. Trong lễ khai mạc, người đàn ông trung niên này từng đọc diễn văn trên sân khấu lớn, hi vọng các tuyển thủ có thể phát huy thực lực chân chính của mình mà không để lại tiếc nuối. Hiện tại một mùa thi đấu đã trôi qua, vị chủ tịch cần mẫn của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp lại một lần nữa bước lên thềm sân khấu, tự tay trao thành quả cho các tuyển thủ.
Lý Hán Tông cầm micro, cười híp mắt nói: “Đầu tiên tôi xin được công bố, đội tuyển giành giải ba trong giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13 chính là… đội tuyển Lạc Hoa Từ!”
Tất cả các thành viên của Lạc Hoa Từ cùng đứng dậy đi theo Diệp Thần Hi lên sân khấu. Hôm nay bọn họ cũng mặc đồng phục đội, tuy chỉ giành được giải ba chứ không phải cúp vô địch như mong muốn, nhưng đi đến tận hôm nay, mọi người cũng thản nhiên thừa nhận kết quả này, nụ cười hiện lên trên từng khuôn mặt.
Lý Hán Tông trao chiếc cúp giải ba cho Diệp Thần Hi, đồng thời lấy chín chiếc huy chương đồng trao cho từng tuyển thủ.
Lý Hán Tông nói: “Diệp đội, cậu hãy phát biểu cảm nghĩ của mình đi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi cũng rất hài lòng với huy chương đồng. Như vậy là Lạc Hoa Từ chúng tôi đã sưu tầm được đủ ba loại huy chương vàng, bạc, đồng rồi.”
Khán giả: “…”
Nhìn không ra Diệp đội mắc bệnh thích sưu tầm đó!
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ Lạc Hoa Từ, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hướng về chức vô địch trong mùa giải tiếp theo!”
Vào thời khắc ấy, ánh mắt của người con trai phong độ luôn mỉm cười này bỗng trở nên vô cùng kiên định, hắn vươn một tay nắm chặt lấy tay của đồng đội – “Lạc Hoa Từ cố lên, mùa giải tiếp theo sẽ trở lại!”
Mọi người đồng thanh hô lớn khiến rất nhiều fan của Lạc Hoa Từ tại hiện trường cũng kích động phát khóc.
Lam Vị Nhiên nhìn hình ảnh này cũng vui mừng nhoẻn miệng cười. Sự thực đã chứng minh anh không lựa chọn sai. Lạc Hoa Từ sau khi được Diệp Thần Hi tiếp nhận đã trở thành một đội ngũ trẻ tuổi quyết không bỏ cuộc. Anh tin, về sau dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Diệp Thần Hi vẫn sẽ có thể dẫn dắt đội tuyển Lạc Hoa Từ vững bước đi lên.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Lý Hán Tông nói tiếp: “Á quân của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13 chính là – đội tuyển Thất Tinh Thảo!”
Các thành viên của đội tuyển Thất Tinh Thảo đi theo Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân cùng lên sân khấu, tuy tiếc nuối vì mùa giải này không giành được chức quán quân, nhưng bọn họ đã cố gắng, cũng dốc hết toàn lực. Giờ khắc này, đứng trước chiếc cúp á quân, tâm tình của mọi người trong Thất Tinh Thảo đều rất thản nhiên.
Tiêu Tư Kính tiếp nhận cúp từ tay chủ tịch, cầm micro lên quyết đoán nói: “Mùa giải này là một mùa giải cực kỳ quan trọng đối với Thất Tinh Thảo, Tiểu Tiết và Tiểu Bắc đều đã trưởng thành, phát huy ngày càng ổn định, hệ thống chiến thuật của chúng tôi cũng đã hoàn thiện hơn rất nhiều. Mùa giải tiếp theo, chúng tôi sẽ cho ra mắt thêm một vài người mới trong trại huấn luyện. Tôi nghĩ, thắng thua một mùa giải không phải là điều quan trọng nhất đối với Thất Tinh Thảo, chúng tôi còn cố gắng vì cả tương lai!”
Tiêu Tư Kính dừng một chút, giơ cúp lên, nói: “Tôi muốn nói với những đối thủ cũng đã nỗ lực ở đây rằng, mùa giải tiếp theo, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên sân đấu!”
Tiêu đội nói gì cũng vẫn luôn khí phách như vậy, lời tuyên chiến ngay trên sân khấu trao giải khiến rất nhiều đội trưởng phía dưới vỗ tay cho hắn.
Tiếp theo là cúp quán quân của mùa giải thứ 13, chủ tịch Lý Hán Tông mỉm cười tuyên bố: “Giải thưởng cuối cùng, chính là cúp quán quân của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13, vô địch mùa giải thứ 13 chính là… mọi người cùng đồng thanh với tôi nhé.”
“Đội tuyển Long Ngâm!”
Vô số thanh âm khác nhau đều đồng thanh hô lên bốn chữ, chấn động cả hội trường lễ trao giải.
Các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm đồng loạt đứng lên đi về phía sân khấu lớn. Lý Hán Tông ôm Lưu Xuyên một cái, sau khi trao đủ chín chiếc huy chương cho từng người xong mới trao cho Lưu Xuyên chiếc cúp vàng vinh quang. Lưu Xuyên giao lại cúp quán quân cho Lam Vị Nhiên, sau đó nhận lấy cờ lệnh quán quân từ trong tay chủ tịch.
So với giải nhì và giải ba thì giải nhất có thêm một lá cờ lệnh. Tất nhiên lá cờ này sẽ không thuộc về bọn họ mãi mãi mà là biểu trưng cho vinh quang mà bọn họ sẽ tạm thời cất giữ.
Lưu Xuyên gọi tất cả đồng đội tới, chín người cùng nắm lấy cán cờ, theo lực tay của Lưu Xuyên cũng giơ cao cờ lệnh.
Cờ lệnh được phối từ ba màu đen, đỏ, xanh, cũng chính là màu của ba lá cờ mà bọn họ phải tranh đoạt trên sân đấu, hai chữ “Võ Lâm” chính giữa được chuyên gia chắp bút, phóng khoáng mạnh mẽ.
Lá cờ quán quân này đã được truyền từ mùa giải đầu tiên cho đến nay, trải qua bảy năm vẫn luôn được bảo quản như mới. Vì mỗi đội ngũ có được cờ lệnh đều sẽ nâng niu như trân bảo, mang về câu lạc bộ giữ gìn kỹ lưỡng, sau đó trả lại hoàn chỉnh cho liên minh trong lễ khai mạc mùa giải tiếp theo.
Lý Hán Tông ở liên minh nhiều năm như vậy, chứng kiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ, cũng đã dõi theo không ít người mới quật khởi thành thần.
Liên minh vẫn đang không ngừng thay da đổi thịt, lá cờ quán quân cũng từng qua tay rất nhiều đội trưởng. Và trong mùa giải thứ 13 này, người có tư cách nhận lấy cờ lệnh lại chính là đồ đệ của ông, đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm, vương giả trở về – Lưu Xuyên!
Khoảnh khắc Lưu Xuyên phất cao cờ lệnh, tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai bao phủ hội trường, hòa trong tiếng vỗ tay là nước mắt xúc động của rất nhiều fan Long Ngâm.
Trên sân khấu, các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm đang giơ cao cờ lệnh cũng chất chồng muôn vàn cảm xúc trong lòng.
Lúc này Lam Vị Nhiên bỗng có cảm giác muốn khóc, khi cha còn sống không thể chứng kiến cảnh này, nếu cha ở trên trời có linh, liệu ông có vui mừng cho anh không? Anh vẫn luôn vô duyên với chiếc cúp quán quân, đến tận hôm nay cuối cùng cũng đã được chạm tay vào lá cờ mình luôn mơ ước. Thì ra cảm giác nâng cao cờ lệnh quán quân cùng đồng đội là như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ phấp phới trên cờ lệnh mà tựa như máu trong thân thể đang cuộn sôi hừng hực.
Mắt Giang Thiếu Khuynh đã sớm hoen đỏ, cậu từng là một tuyển thủ mờ nhạt trong một đội ngũ hạng hai, mỗi lần nhìn hình ảnh đội nào đó giơ cao lá cờ trong lễ trao giải, cậu đều vô cùng, vô cùng hâm mộ. Nhưng cậu biết mình không có tư cách chạm vào lá cờ ấy. Vậy mà hôm nay, cậu lại cùng đồng đội giơ cao lá cờ, ánh đèn trên sân khấu khiến cậu có chút ngẩn ngơ, tựa như tất cả chỉ là một giấc mơ không có thực.
Tay của Ngô Trạch Văn rất kiên định đặt bên cạnh Lưu Xuyên. Cậu mong một ngày nào đó trong tương lai, khi mà Lưu Xuyên buộc phải rời khỏi Long Ngâm, vậy thì cậu sẽ tiếp nhận gánh nặng trên vai hắn, tiếp tục đưa đội tuyển Long Ngâm từng bước tiến lên. Lá cờ này, một ngày nào đó, sẽ được phất cao trong tay dàn tuyển thủ mới của đội tuyển Long Ngâm!
Từ Sách vẫn lạnh lùng như trước, có điều tay phải của hắn lại đang siết chặt cán cờ. Hắn từng là một kẻ kiêu căng tự phụ, không coi ai ra gì, nhưng hiện tại hắn đã biết, có rất nhiều người mạnh hơn hắn trong liên minh. Sở dĩ đội ngũ này có thể khăng khít như một sợi thừng cũng nhờ vào khổ tâm rèn dũa của Lưu Xuyên. Thân là đại tướng giữ lôi đài được Lưu Xuyên chú tâm bồi dưỡng, mùa giải này hắn từng thua không ít trận, nhưng mùa giải tiếp theo, hắn nhất định sẽ giành lại toàn bộ số điểm từng thua vì đội tuyển Long Ngâm!
Tiểu Dư trước giờ vô tâm vô phế, nhưng đến lúc này nhóc con hoạt bát cũng bình tĩnh hơn mà nắm chặt cán cờ. Cậu thực sự rất may mắn, từ một con gà trong game được Xuyên thần khai quật trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đi theo đám đại thần trong đội tỉnh tỉnh mơ mơ đánh cả một mùa mà cũng được mang danh thành viên của đội vô địch. Mọi người trong đội bao dung vì tuổi cậu còn nhỏ, cậu cũng sẽ không thể khiến mọi người phải thất vọng thêm nữa!
Lâm Đồng là một cô gái vô cùng kiên cường, vậy mà giờ đây cô cũng muốn bật khóc thật to. Thật không dễ dàng có thể đi được đến ngày hôm nay, vì không muốn lạc đội mà bình thường cô vẫn huấn luyện đến tận đêm khuya. Từ một người liều mạng thuở ban đầu, giai đoạn giữa mờ mịt hoang mang cho đến khi tìm được cách chơi phù hợp nhất với bản thân mình, có thể coi như cô đã hoàn toàn lột xác. Cô thực sự biết ơn những đồng đội bên cạnh không vì cô là nữ mà khoan dung quá đà, cũng chính sự đối xử bình đẳng cũng như yêu cầu khắt khe của Xuyên đội đã nhào nặn nên một Lâm Đồng dù gặp bao trắc trở cũng sẽ không sợ hãi của ngày hôm nay!
Đây không phải lần đầu tiên Tần Dạ được chạm tay vào cờ lệnh, khi còn ở đội tuyển Trường An, anh cũng đã giành cúp quán quân với Lâm Lập Minh rồi mang lá cờ về Tây An. Nhưng lần này lại khác, bọn họ sẽ mang lá cờ này về câu lạc bộ của đội tuyển Long Ngâm tại Trường Sa. Hiện giờ bên anh là rất nhiều đồng đội anh yêu quý, còn có tri kỷ Ngốc Tưởng, mọi người cùng nhau giơ cao cờ lệnh, cảm giác ấm áp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Tâm tình Lý Tưởng vô cùng kích động, trước đây chơi game online lung tung đánh không nổi tới chiến giới thứ Tư, bây giờ lại dám tay đôi với Tam Tư Đại Sư cùng chơi Thiếu Lâm được mệnh danh là hàng trước mạnh nhất liên minh. Trước đây cậu vẫn coi Dạ Sắc là nữ thần, là thần tượng, cậu chưa bao giờ ngờ rằng lại có một ngày được trở thành đồng đội với thần tượng của mình. Lúc này đây hai người đứng kế bên nhau, cùng vươn tay nắm chặt cán cờ, tay cả hai cũng lồng vào nhau siết chặt, tựa như đang nắm chắc hạnh phúc và tương lai của chính mình.
Lưu Xuyên là người đầu tiên cầm cờ giơ lên, lúc này đây nụ cười mỉm cũng đọng trên gương mặt hắn.
Đây là lần thứ ba hắn cầm vào lá cờ lệnh này.
Lần đầu tiên tiếp nhận lá cờ này, cậu trai 18 tuổi kích động đến mức rơi nước mắt ngay trên sân khấu, ôm đồng đội mà khóc òa lên. Khi đó hắn còn rất nhỏ tuổi, gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, từng bước đi đều không khác nào lần mò trong đêm tối, va va đụng đụng, gian nan từng bước, cuối cùng bước lên đỉnh vinh quang trong mùa giải đầu tiên.
Lần thứ hai có được cờ lệnh, là khi tuổi trẻ hăng hái. Có thể nhìn ra cậu trai ngày đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, thong dong dẫn dắt Hoa Hạ viết nên một trang thần thoại.
Lần thứ ba, tên đội tuyển không còn như cũ, đồng đội cũng đã đổi thay, hắn giải nghệ rồi lại trở về cũng đã trải qua biết bao thăng trầm sóng gió. Lúc này đây cầm cờ lệnh trong tay, hắn bỗng thấy bình tĩnh vô cùng, vì hắn biết rõ trong lòng rằng tương lai của đội tuyển Long Ngâm sẽ đi về đâu.
Trước đây khi trở về trường, cha hắn là Lưu Bác Viễn từng tặng cho hắn bốn chữ: Bình chân như vại.
Lấy tâm thế không màng đếm xỉa mà đối diện với những ý kiến trái chiều.
Thắng không kiêu, bại không nản, quan trọng nhất là trong lòng vẫn phải ung dung.
Đây là đạo lý mà ai cũng biết, nhưng chẳng mấy ai có thể thực sự làm được.
Trấn định và thong dong chính là khí chất mà người cha Lưu Bác Viễn của hắn tích lũy thành hình sau bao năm từng trải, cha đặt tên hắn là Xuyên, cũng vì hi vọng hắn có thể mang ý chí bao la mà khoan dung tựa như trăm sông đổ về một bể.
Lưu Xuyên nghĩ, rốt cuộc đến hôm nay, hắn đã làm được rồi.
Hắn không phụ lòng đồng đội, cũng không phụ chính mình.
Vì thế, dù là quán quân, á quân hay giải ba đi nữa, Lưu Xuyên vẫn có thể thản nhiên đối diện tất thảy. Lá cờ quán quân này chỉ là hoa dệt trên gấm đối với đội tuyển Long Ngâm, cũng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới kế hoạch tương lai của hắn. Trong lòng hắn luôn luôn hướng về một cái đích, và hắn cũng sẽ không ngừng nỗ lực để đạt được mục tiêu.
…
Trong sự chờ mong của khán giả, Lưu Xuyên cầm micro lên.
Tiếng vỗ tay tại hiện trường lắng xuống, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, giọng nói trầm thấp dễ nghe của đội trưởng đội tuyển Long Ngâm xuyên qua micro, khuếch đại ra khắp toàn bộ hội trường.
“Cảm ơn tất cả mọi người vì đã ủng hộ và cổ vũ cho chúng tôi.” Hắn mỉm cười, nói ra từng câu từng chữ, “Đối với đội tuyển Long Ngâm chúng tôi, giành được hạng nhất cũng không phải là sự kết thúc.”
“- mà là một khởi đầu hoàn toàn mới.”Hết chương 391.Kết thúc chính văn.
Hậu ký: Lời tác giả.
Đã tròn chín tháng trôi qua kể từ tháng Chín năm ngoái đến tháng Năm năm nay, mỗi ngày trung bình 7000 chữ, đây là tốc độ viết nhanh nhất của tôi từ trước đến giờ, đủ để thấy tôi đã viết nên câu chuyện này với bao nhiêu hài lòng và sảng khoái.
Ban đầu tôi mất hai tháng để dựng truyện, bao gồm từ tên, tuổi, tính cách của từng người cho đến đấu pháp của từng đội tuyển, đặc sắc của từng lưu phái, thậm chí là cả kỹ năng và số liệu của mỗi loại vũ khí… Nếu nói liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp giống như một tòa nhà cao tầng thì tôi đã bắt đầu xây từ khi mặt đất còn bằng phẳng, từng viên gạch đắp lên thành hình thành dạng như ngày hôm nay cũng khiến tôi không còn tiếc nuối gì nữa.
Mọi người đọc xong truyện hẳn cũng có cảm xúc cho riêng mình, nếu được hãy comment vài câu phía dưới cho tôi đọc nhé.
Mỗi nhân vật trong truyện đều phát triển và trưởng thành, Long Ngâm cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu quán quân của mùa giải thứ 13.
Hi vọng mọi người có thể thoả mãn với cái kết này:)
Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã ở bên tôi lâu như vậy! Tôi, cùng với toàn bộ các bạn trẻ trong Long Ngâm và những nhân vật dễ thương trong các đội tuyển khác, xin phép được cúi đầu chào tạm biệt!!
Lời người dịch: Trong suốt quãng thời gian vừa qua cho đến tận giờ, mình vẫn còn bất ngờ vì bản thân lại có thể kiên trì và dành nhiều tình cảm cho bộ truyện này đến vậy. Cũng nhờ có bộ truyện này, mình mới vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc sống, đồng thời cũng vì nó mà mới có mình của ngày hôm nay, viết những dòng này. Thật vui vì đã có thể đi được hết quãng đường rất dài, và cũng thật vui khi có thể tự tay đặt dấu chấm tròn viên mãn cho một khoảng thời gian chưa từng có ý định bỏ cuộc. Mình sẽ còn gặp lại những nhân vật trong truyện tại Vương Giả Trùng Lâm và từ từ chậm rãi làm lại Nam thần từ chương đầu tiên. Vì vậy đây cũng chẳng phải lời chia tay, chỉ là chút hụt hẫng khi nghe mùi kết thúc mà thôi.
Nam Thần Mạnh Nhất
Bắt đầu dịch nối từ 11/2/2018.
Kết thúc vào 5 giờ chiều 21/9/2018.
Trọn vẹn 233 ngày.
Và đây chưa phải là kết thúc.
Lưu Xuyên giường bên vẫn đang khò khò say ngủ, người này dáng ngủ không đẹp, nằm trên giường theo hình chữ “đại”, hai tay hai chân giang rộng choán hết cả giường khách sạn, chăn thì nửa dưới đất nửa vắt vẻo trên giường.
Điều hòa nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, Ngô Trạch Văn lo Lưu Xuyên sẽ bị cảm, liền đi tới đắp chăn cho hắn.
Càng nhìn gần càng thấy quả thực Lưu Xuyên rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo hài hòa với từng đường viền góc cạnh sắc nét trên gương mặt, chỉ có điều gần đây nom quá mệt mỏi do bình thường phải thức đến tận khuya để phân tích chiến thuật. Ngô Trạch Văn ở cùng phòng nên đương nhiên biết rõ nhất Lưu Xuyên khổ cực đến thế nào, thậm chí liếc qua là thấy quầng thâm kéo dài nơi viền mắt. Bây giờ thi đấu xong xuôi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Hôm nay Lưu Xuyên ngủ rất sâu, có lẽ cũng vì đã bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, ánh mắt Ngô Trạch Văn cũng dịu lại, tự tay sửa sang đám tóc rối bời trên đầu hắn, nhỏ giọng nói: “Cứ ngủ đi, đến giờ ăn trưa tôi sẽ gọi anh.”
Tất nhiên Lưu Xuyên ngủ say tít không thể đáp lại cậu.
Ngô Trạch Văn tới toilet rửa mặt, xoay người đi tới bên cạnh bàn, mở notebook của mình lên.
Vừa mới đăng nhập vào QQ thì góc phải đã thông báo có tin nhắn mới. Bạn nhỏ Dư Hướng Dương cũng đã thức dậy, hô hào trong group: “Có ai không? Đêm qua tui mơ chủ tịch trao cho tui một cái cúp Thánh Buff ở lễ trao giải, vui quá tỉnh luôn. Tứ Lam vẫn còn đang ngủ, đừng bảo những người khác cũng đang lăn quay đó nhá?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nhóc này ban ngày mới nghĩ mà ban đêm đã nằm mơ luôn được.
Thấy dòng ba chấm cạn lời, Dư Hướng Dương lập tức nhắn tiếp: “Học bá dậy rồi à?”
Ngô Trạch Văn trả lời: “Ừ, theo đồng hồ sinh học mà.”
Dư Hướng Dương nói: “À phải rồi, tôi vừa mới lướt qua trang chủ mấy web về game ấy, phiếu bầu cặp đôi cộng sự tốt nhất cho anh với Xuyên thần tăng lên nhiều lắm, nhất định là vì hôm qua lúc phỏng vấn Xuyên thần đã nói muốn giao phía sau lưng lại cho anh đó.” Kèm theo sau đó là một hàng icon mặt cười.
Ngô Trạch Văn bình tĩnh đáp lại một chữ: “Ồ.”
Dư Hướng Dương hăng hái nói tiếp: “Vote của hai người còn kém khoảng mấy trăm lượt so với lão Tiêu và Luân thần, bảo đội trưởng ngủ dậy thì nhớ lên weibo kéo phiếu nha! 12 giờ trưa nay đóng vote rồi!”
Ngô Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bỏ đi, tôi cảm thấy giải thưởng này thích hợp với Tiêu đội và Luân thần hơn.”
Hôm qua khi xem phỏng vấn, Ngô Trạch Văn cũng nghe được câu trả lời của Tô Thế Luân với phóng viên: “Chờ đến khi anh ấy giải nghệ thì đó cũng là lúc Tô Thế Luân tôi sẽ nói lời tạm biệt với Thất Tinh Thảo.”
Kỳ thực lúc đó Ngô Trạch Văn vô cùng cảm động, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân kề vai sát cánh đi hết bảy năm tròn chẳng tách rời nhau, chỉ riêng sự kiên trì này cũng đã cực kỳ đáng quý. Dù trong thực tế đôi tình nhân nào cũng đều phải trải qua thời điểm “thất niên chi dương” mà chán ngấy lẫn nhau, nhưng đôi cộng sự này vẫn luôn ăn ý như một suốt bảy năm ròng. Thực ra Ngô Trạch Văn rất bội phục Tiêu đội và Luân thần. Ngô Trạch Văn cho rằng cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể xứng đáng với bốn chữ “Cộng sự tốt nhất” mà thôi.
Vốn cậu không mấy hứng thú với chuyện nổi tiếng hay giải thưởng gì đó nên cũng chẳng muốn đi kéo phiếu. So với những điều này, cái Ngô Trạch Văn quan tâm hơn lại chính là liệu Lưu Xuyên có giải hay không. Các hạng mục bình chọn trên mạng có một giải là “Tuyển thủ được yêu thích nhất”, đây cũng là giải thưởng thể hiện độ nổi tiếng của tuyển thủ, cậu cảm thấy hẳn là Lưu Xuyên cũng sẽ có được không ít phiếu bầu.
Vừa mở trang chủ của game lên xem, quả nhiên cư dân mạng đã vote cho ID “Hải Nạp Bách Xuyên” dẫn đầu, bỏ xa cả vị trí thứ hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lưu Xuyên chắc chắn sẽ bội thu trong lễ trao giải chiều nay, Ngô Trạch Văn thấy vậy cũng mừng thay cho Lưu Xuyên.
Sau đó Ngô Trạch Văn lại mở weibo lên, tỉ mỉ đọc những lời đánh giá của mọi người về trận đấu tối qua, còn có vài lời đề xuất khá hữu ích từ fan của Long Ngâm, cậu đưa hết toàn bộ vào một file word để sau này cho đội trưởng xem.
“Máy sắp xếp dữ liệu” Ngô Trạch Văn theo lời Lưu Xuyên rất chuyên chú khi thu thập dữ liệu, chẳng mấy chốc thì đã tới giữa trưa.
Trong group chat của đội tuyển Long Ngâm, Giang Thiếu Khuynh trồi lên gửi icon mỉm cười, nói: “Tiểu Dư và Trạch Văn dậy sớm ghê, giờ tôi mới tỉnh ngủ, A Sách cũng dậy rồi, bọn tôi định đi thăm Jojo.”
Từ Sách nói: “Những người còn lại chưa dậy sao?”
Lý Tưởng ngoi lên nói: “Tôi vừa dậy, đi ăn cơm với Dạ Dạ đã, anh ấy đói lắm rồi, đang thay quần áo.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đang dở việc, Lưu Xuyên vẫn chưa tỉnh.”
Từ Sách nói: “Ồ, chắc chắn Tứ Lam vẫn chưa dậy nổi đâu. Tôi đi thăm Jojo với Thiếu Khuynh trước, định đưa nó đi dạo loanh quanh, mấy giờ bắt đầu lễ trao giải thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ba giờ chiều, nhớ về trước hai giờ, đến lúc đó tập hợp cả đội cùng đi.”
Từ Sách gửi icon bàn tay ra dấu OK rồi đi ra ngoài cùng Giang Thiếu Khuynh, đúng lúc đụng phải Lý Tưởng và Tần Dạ ngoài hành lang. Tần Dạ thì đang đói nên Lý Tưởng đi ăn cơm với anh, bốn người cùng vào thang máy xuống lầu.
Ngô Trạch Văn tắt QQ tiếp tục chỉnh lý số liệu. Đúng lúc này thì điện thoại của Lưu Xuyên đổ chuông, Ngô Trạch Văn cầm lên thấy người gọi là “Chủ tịch Lý”, cậu liền đi tới bên giường đẩy Lưu Xuyên một cái, nói: “Lưu Xuyên, điện thoại của chủ tịch Lý.”
Lưu Xuyên ngủ rất say, đẩy mãi không thèm tỉnh, Ngô Trạch Văn không thể làm gì khác đành phải bịt mũi che miệng hắn, Lưu Xuyên hít thở không thông nhanh chóng nhăn nhó mở mắt, thấy Ngô Trạch Văn đang lườm mình liền thè lưỡi liếm ngón tay của Ngô Trạch Văn, cười híp mắt nói: “Em làm gì thế? Định mưu sát chồng à?”
“…” Ngô Trạch Văn lập tức rút tay về, ném điện thoại di động cho hắn, “Điện thoại của chủ tịch, mau nghe máy đi.”
“Ồ.” Lưu Xuyên ngáp dài đứng dậy tiếp điện thoại, lười biếng nói: “Ây dô chủ tịch, sáng sớm đã gọi điện làm gì thế? Không cho tôi ngủ tròn giấc được à?”
Chắc chắn chẳng mấy người có thể nói chuyện như thế với chủ tịch Lý, có điều rõ ràng Lý Hán Tông đã quá quen với kiểu ăn nói không phân lớn nhỏ của Lưu Xuyên, chỉ cười nói: “11 giờ sáng rồi còn sớm sủa cái gì? Mau xuống đi ăn, tôi có việc muốn nói với cậu.”
Lưu Xuyên liếc qua đồng hồ treo trên tường, quả thực đã 11 giờ rồi, đành phải nói: “Được rồi tới ngay tới ngay.”
Sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu xong xuôi, Lưu Xuyên vừa thay quần áo vừa quay đầu nói với Ngô Trạch Văn: “Tôi đi ăn với chủ tịch, có cần mang đồ ăn về cho em không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cần, anh cứ lo việc của anh đi. Tí nữa tôi và Tiểu Dư sẽ đi ăn buffet.”
Lưu Xuyên gật đầu, ghé lại hôn nhẹ lên khóe môi Ngô Trạch Văn, thấy tai Trạch Văn ửng đỏ mới hài lòng xoay người ra khỏi cửa.
***
Chẳng ngờ đến khi xuống lầu, ngoại trừ Lý Hán Tông ra thì Tiêu Tư Kính cũng đang ngồi ở đó.
Lưu Xuyên đi tới ngồi xuống trước mặt Tiêu Tư Kính, mỉm cười nói: “Chủ tịch gọi cả cậu ta tới làm gì vậy? Hôm qua thi đấu chưa đã sao, muốn kiểm chứng tôi và Tiêu Tư Kính PK người thật ngay tại chỗ à?”
Tiêu Tư Kính: “PK người thật thì cậu nghĩ có thẳng nổi không?”
Lưu Xuyên cười: “Thử thì biết thôi?”
Nói xong hắn liền đặt tay lên bàn, Tiêu Tư Kính cũng đưa tay ra, hai người bắt đầu vật tay tại chỗ.
Lý Hán Tông nhìn hai tên vật nhau nửa ngày vẫn không phân thắng bại, ý cười lộ rõ qua đáy mắt.
Có thể coi ông chính là người chứng kiến Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính từng bước trưởng thành, từ hai thiếu niên 18 tuổi nhiều năm trước, tuổi còn trẻ đã gánh trách nhiệm đội trưởng một đội tuyển, tuy đối chọi gay gắt nhưng lại vẫn luôn có cùng chí hướng. Khi hai người gặp riêng thường rất thích đấu vật tay coi như PK người thật, ai thua thì phải trả tiền, đây cũng chính là quy tắc ngầm giữa bọn họ.
Bây giờ ai cũng đã trở thành đàn ông 25 tuổi thành thục, vậy mà vẫn chẳng bỏ thói quen cũ, giống như đang ngược về quá khứ vậy.
Thấy mỗi người đã thắng được một ván, Lý Hán Tông cười cười cắt ngang: “Được rồi, không chơi ván thứ ba nữa, hôm nay tôi mời.”
Lúc này hai người mới cười thu tay về, Lưu Xuyên quay đầu hỏi: “Chủ tịch bỗng nhiên gọi bọn tôi tới là vì có chuyện quan trọng sao?”
Lý Hán Tông gật đầu: “Là thế này, bên liên minh eSports đang tuyển nhân sự nhiệm kỳ sau, tôi được quyền đề cử hai cái tên, nghĩ đi nghĩ lại thì những đội trưởng khác vẫn còn non kinh nghiệm, có mỗi hai cậu là thích hợp nhất thôi. Thế nên tôi định đệ trình thông tin của hai cậu lên trên, gọi hai cậu tới đây để hỏi xem có đồng ý hay không?”
Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Liên minh eSports là tổ chức thi đấu thể thao điện tử lớn nhất, hội tụ toàn những cao thủ hàng đầu trên nhiều lĩnh vực, thậm chí còn có một vài tuyển thủ tiền bối từng viết nên truyền thuyết về cúp vô địch thế giới. Liên minh eSports phụ trách quản lý chung tất cả các giải đấu thể thao điện tử cũng như các giải tại nước ngoài, có thể nói là áp đảo hoàn toàn liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp về quy mô.
“Hai cậu cũng sắp đến tuổi giải nghệ rồi, làm đội trưởng nhiều năm như vậy, giải nghệ xong cũng có thể cân nhắc gia nhập liên minh eSports, đây là tổ chức quản lý toàn bộ các trò chơi và giải đấu trong nước, rộng hơn liên minh Võ Lâm rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà tôi muốn đề cử các cậu.” Lý Hán Tông dừng một chút, ánh mắt ôn hòa nhìn hai người, nói: “Ở liên minh Võ Lâm này, hai cậu đều đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi, nhưng núi cao vẫn còn có núi cao hơn, kỳ thực vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn các cậu. Liên minh eSports sở hữu rất nhiều đại thần hàng đầu của các game khác, đồng thời có cả các tiền bối lâu năm trong giới thi đấu điện tử này, sau khi hai cậu qua đó cũng có thể trao đổi nhiều hơn với họ. Nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ trình thông tin của hai cậu lên nhé?”
Lưu Xuyên quả quyết nói: “Không thành vấn đề.”
Tiêu Tư Kính cũng dứt khoát nói: “Không có ý kiến.”
Lưu Xuyên cười nhìn về phía Tiêu Tư Kính: “Nói vậy là sau này giải nghệ tôi lại thành đồng nghiệp với cậu rồi?”
Tiêu Tư Kính nhún vai: “Khi họp hành đừng có ngồi gần tôi.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đang định bảo sau này đi họp chúng ta sẽ ngồi với nhau, sao cậu đã rào trước rồi?”
Hai người nhìn nhau cười.
– kể từ đó, bọn họ lại có mục tiêu mới.
Lý Hán Tông nói không sai, tuy bọn họ đã làm đội trưởng rất nhiều năm, đứng ở đỉnh cao nhất của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, nhưng thực ra vẫn còn một khoảng trời rộng lớn hơn nhiều đang chờ đợi bọn họ ở phía trước. Có một liên minh eSports chính quy, tập trung nhiều tuyển thủ ưu tú cùng nhau bàn luận chính sách thì chắc chắn tương lai phát triển của thể thao điện tử sẽ sáng sủa hơn rất nhiều. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, eSports sẽ được nhiều người biết đến và thừa nhận hơn, cũng sẽ có nhiều tuyển thủ ưu tú hơn xuất hiện trên sân khấu lớn, mang đến vô vàn điều thú vị và đặc sắc cho mọi người.
Lưu Xuyên vẫn muốn biến Long Ngâm thành một câu lạc bộ eSports tổng hợp, chiêu nạp nhân tài từ mọi nơi, tạo điều kiện phát triển cho những thanh thiếu niên có hứng thú với thi đấu điện tử. Chẳng ngờ chủ tịch Lý lại cho hắn một suất vào ban quản lý thường vụ, như vậy chẳng khác nào dệt hoa trên gấm.
Sau này khi tới liên minh eSports, hắn có thể nhìn được phương hướng phát triển của bộ môn thể thao điện tử, thậm chí bên nào mà có tuyển thủ ưu tú sắp đáo hạn hợp đồng, nơi nào có người xuất sắc đang thui chột tài năng, hắn đều sẽ biết đúng lúc kịp thời. Muốn phát triển câu lạc bộ Long Ngâm thì ít nhất hắn sẽ không cần lo tới việc thiếu thông tin.
***
Bình thường nếu Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính gặp nhau riêng thì đều phải khui mấy chai rượu góp vui, có điều chiều nay còn lễ trao giải, hai đội trưởng say khướt lên sân khấu thì không ổn cho lắm, hai người đành phải chuyển lịch đọ rượu sang ngày khác, cơm nước xong xuôi liền đi thẳng về phòng.
Ngô Trạch Văn thấy tâm tình Lưu Xuyên rất tốt, nhịn không được nói: “Chủ tịch báo cho anh tin vui gì thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Chủ tịch tiến cử tôi vào ban quản lý thường vụ của hiệp hội eSports, giờ thì vẫn chưa chắc chắn, chỉ đệ trình thông tin chờ bên trên xét duyệt thôi. Nếu như được chấp nhận thì đó sẽ là tin tốt với tôi, sau này đội tuyển của chúng ta cũng sẽ phát triển thuận lợi hơn.”
Ngô Trạch Văn cũng không hỏi nhiều, xoay người đi tìm quần áo cho hắn: “Cũng sắp tới giờ rồi, thay quần áo đi rồi tập hợp tới hội trường.”
Trong group QQ, Tiểu Dư hưng phấn thao thao bất tuyệt: “Chúng ta mặc gì trong lễ trao giải thế? Comple à? Bình thường lễ trao giải nào cũng đóng bộ như vậy, có cần đeo cà vạt nữa không, tôi không có cà vạt rồi. Đội trưởng mời thợ trang điểm tới chưa? Tuyển thủ nữ có mặc váy dạ hội dài quét đất không?”
“Cậu nghĩ đang đi liên hoan phim chắc?” Lưu Xuyên chọc thủng màn ảo tưởng của Tiểu Dư, “Mặc đồng phục đội.”
Dư Hướng Dương: “…”
Nhóc con bị tổn thương buồn bực tròng áo đội vào người.
Vì vậy cả chín tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm cùng mặc áo đồng phục trắng như mọi ngày rồi tới đại sảnh tập hợp.
Lam Vị Nhiên vậy mà ngủ qua cả bữa trưa, Lưu Xuyên cũng đến phục sức ngủ của anh, Tiểu Dư vô tâm vô phế chạy ra ngoài chơi xong bỏ qua luôn Tứ Lam cùng phòng. Nhưng dường như Diệp Thần Hi lại đoán trước được điều này, chủ động đi tới dúi một ổ bánh mì và một chai sữa nóng vào tay Lam Vị Nhiên để anh ăn lót dạ.
Lưu Xuyên nhịn không được cười nói: “Diệp đội đúng là đồ đệ tốt nha.”
“Ghen tị rồi hả, đồ đệ của cậu chỉ lo ăn một mình không thèm để ý sư phụ ha.” Lam Vị Nhiên cầm đồ ăn Diệp Thần Hi đưa tới, không khách sáo nhét vào miệng. Quả nhiên đồ đệ Lộc Tường của Lưu Xuyên đang nhai nhóp nhép bên cạnh, hoàn toàn không thèm để ý tới sư phụ, Lưu Xuyên bất đắc dĩ đi tới xoa đầu Lộc Tường, đổi lại một cái trừng mắt của cậu nhóc.
***
Ba giờ chiều, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Hội trường hôm nay chật kín chỗ ngồi, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả trận chung kết. Sau lễ trao giải sẽ là lễ bế mạc, vì vậy đêm nay tất cả các đội tuyển sẽ đều có mặt, các tuyển thủ có giải cũng sẽ lên sân khấu, mọi người đều có mặt đông đủ, đại thần tập hợp hoành tráng hơn cả carnival.
Trước lễ trao giải là các tiết mục biểu diễn ca múa nhạc, một vài vở kịch ngắn mô phỏng lại trò chơi, mọi người ngồi phía dưới cũng ủng hộ nồng nhiệt.
Đến khi các tiết mục hâm nóng bầu không khí kết thúc, lễ trao giải mùa giải thứ 13 mới chính thức bắt đầu!
Tiếng vỗ tay tràn ngập khán đài, ánh đèn rực rỡ chiếu khắp hội trường làm bừng lên không khí tươi vui. Cả một mùa thi đấu vất vả qua đi, hôm nay chính là ngày hái quả, liệu ai sẽ là tuyển thủ chói sáng nhất đây? Rất nhiều khán giả đều đã đoán được một cái tên, nhưng trước khi chính thức đọc tên người đạt giải, không ít cư dân mạng vẫn thấp thỏm chờ mong nhìn màn hình lớn.
Chủ trì lễ trao giải hôm nay là hai bình luận viên Trương Thư Bình và Tô Đồng, một nam một nữ phối hợp với nhau, Trương Thư Bình mặc một bộ vest trắng, Tô Đồng thì mặc váy xanh nhạt, hai người sóng vai đi tới giữa sân khấu, Tô Đồng mở miệng cười nói: “Sau đây sẽ là phần mọi người mong chờ nhất! Giải thưởng chính là sự thừa nhận thực lực của tuyển thủ, tôi nghĩ rất nhiều khán giả cũng như tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang chờ mong kết quả được công bố hôm nay! Để xem, giải thưởng đầu tiên sẽ là… gì nhỉ, anh Thư Bình?”
Tô Đồng dừng lại nhìn về phía Trương Thư Bình, người kia mỉm cười nói: “Tuyển thủ được yêu thích nhất của 24 lưu phái!”
Đây luôn là hạng mục được trao giải đầu tiên trong lễ trao giải hàng năm, nguyên nhân là vì 24 tuyển thủ sẽ lên nhận thưởng cùng một lúc, giải thưởng mở màn hoành tráng như vậy sẽ khuấy động cảm xúc của khán giả.
Tô Đồng nói: “Vị khách quý được mời tới trao giải hôm nay chính là đội phó đầu tiên của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Hồ Lượng!”
Hồ Lượng được mời lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người, khách quý được mời đến trao giải thường là một vài tuyển thủ đã giải nghệ có sức ảnh hưởng khá lớn, lần này hắn tới là bình luận viên nên nhiều người đã đoán được trước rằng hắn sẽ tham dự lễ trao giải hôm nay.
Hồ Lượng mặc comple đi tới giữa hai MC cầm lấy phong bì dán kín, nói vào micro: “Tôi xin tuyên bố, giải thưởng tuyển thủ đại biểu cho 24 lưu phái của mùa giải thứ 13 lần lượt là – danh sách này dài quá.”
Khán giả: “…”
Hồ Lượng chửi một câu rồi mới cười nói: “Đầu tiên sẽ là môn phái Thiếu Lâm, Phật Thiếu Lâm là tuyển thủ Hứa Hân Nhiên, Đao Thiếu Lâm là tuyển thủ Trần Tiểu Bắc, Quyền Thiếu Lâm là tuyển thủ Tiêu Tư Kính!”
Ba người được gọi tên cùng đi lên sân khấu, Tiêu Tư Kính trầm ổn thong dong, Trần Tiểu Bắc hoạt bát nhanh nhẹn, Hứa Hân Nhiên thông tuệ quyết đoán, đây là ba tuyển thủ xuất sắc nhất đại biểu cho môn phái Thiếu Lâm. Tất nhiên, thực lực của rất nhiều tuyển thủ Thiếu Lâm không được gọi tên ngồi phía dưới cũng không kém, ví dụ như Lý Tưởng đã biểu hiện rất tốt trong mùa giải này, có điều Hứa Hân Nhiên có bề dày kinh nghiệm hơn cậu, vì thế cũng có nhiều người yêu thích hơn, Lý Tưởng cũng không cự nự gì.
“Tiếp theo là môn phái Nga Mi, Nga Mi Trảo là tuyển thủ Tần Dạ, Nga Mi Tranh là tuyển thủ Phương Chi Diên, Nga Mi Cầm là tuyển thủ Bạch Hiên!”
Tuyển thủ nổi tiếng nhất của môn phái Nga Mi chắc chắn là Tần Dạ chơi account nữ, việc Tần Dạ có giải là điều ai cũng đoán được; Phương Chi Diên đã mang tới một cách chơi Nga Mi Tranh phụ trợ hoàn toàn mới, việc hắn đoạt giải cũng rất bình thường; còn Bạch Hiên chuyển từ Thần Tích sang, trình độ buff của đội phó Thương Lan cũng đã nhận được sự thừa nhận của mọi người, còn được mời tham dự carnival cùng Lão Miêu, vì thế mọi người đều tâm phục khẩu phục với danh sách ba người chơi Nga Mi đoạt giải.
“Môn phái Võ Đang, tuyển thủ Kiếm tông Dương Kiếm, tuyển thủ Khí tông Lương Hải Tân, tuyển thủ Thái cực phụ trợ Chu Mộc!”
Vẫn là những cái tên quá thuyết phục, Dương Kiếm, Lương Hải Tân cũng như Chu đội đều là những tuyển thủ xuất sắc nhất của môn phái Võ Đang.
“Môn phái Cái Bang, Cái Bang Côn Lộc Tường, Cái Bang Chưởng Quách Dịch An, Cái Bang Túy quyền Thường Thịnh!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, đội tuyển Đồng Tước đã thầu hết cả ba lưu phái của Cái Bang, Cái Bang của Đồng Tước quá khí phách!
“Môn phái Ngũ Độc, Ngũ Độc Cổ trùng Tô Thế Luân, Ngũ Độc Tiên Tiết Khắc, Ngũ Độc Bổ thiên Hà Phương.”
Ngay sau đó, Thất Tinh Thảo cũng bao trọn giải thưởng của cả ba lưu phái Ngũ Độc, điều này khiến cho rất nhiều khán giả thổn thức không thôi.
Trên thực tế, các đội tuyển khác cũng có rất nhiều Ngũ Độc xuất sắc, nhưng nếu đánh giá một cách khách quan, dù Ngô Trạch Văn có đánh bại Luân thần trong trận chung kết, nhưng Luân thần đã ở liên minh những bảy năm trời, căn cơ hay độ phủ sóng đều cực lớn, tạm thời địa vị của anh trong lưu phái này sẽ chưa thể bị dao động; Tiết Khắc là đồ đệ chân truyền của anh, trình độ quả thực rất cao, đoạt giải cũng là điều dễ hiểu; Hà Phương có giải khiến rất nhiều người bất ngờ, có điều buff Ngũ Độc ở liên minh vốn chẳng có nhiều, tuyển thủ nữ trúng giải cũng hợp tình hợp lý.
“Môn phái Tiêu Dao, hệ Ngọc tiêu Diệp Thần Hi, hệ Vũ phiến Lâm Vũ Phàm, hệ Chiết phiến Lam Vị Nhiên!”
Trừ việc Tứ Lam xuất hiện đã đoạt đi giải thưởng vốn thuộc về Lê Quân thì tổ hợp Diệp, Lâm của Lạc Hoa Từ lại tiếp tục giành được giải thưởng không ngoài dự đoán, nhưng Lam Vị Nhiên có giải ở hệ Chiết phiến thì cũng hơi sai, vì anh tinh thông cả ba hệ, các giám khảo cũng rất đau đầu với chuyện này, chẳng nhẽ giờ phải tạo thêm một mục cho Tiêu Dao là “hệ thạo cả ba” hay sao? Huy chương thì cũng chỉ có 24 cái, ban giám khảo đành phải ném cái tên Tứ Lam khác người này vào hệ Chiết phiến.
“Môn phái Minh Giáo, Song đao Thiệu Trạch Hàng, Thánh hỏa Tề Phong, Huyết tế Từ Sách!”
Giải thưởng công bố khiến rất nhiều khán giả kinh ngạc, việc Thiệu Trạch Hàng và Tề Phong có giải là chuyện khỏi phải bàn, hai người lần lượt là đội trưởng của Đồng Tước và Phong Hỏa, kinh nghiệm lâu năm. Nhưng Từ Sách thì sao? Một người mới vừa ra mắt trong mùa giải thứ 13 vậy mà có thể trở thành đại biểu cho một lưu phái? Chẳng lẽ là do có quá ít tuyển thủ chơi lưu phái này?
Từ Sách bình tĩnh đi lên đài, biểu tình lạnh lùng đứng cùng một chỗ với Thiệu Trạch Hàng và Tề Phong.
Lúc này khán giả mới nhận ra – Từ Sách đẹp quá nha! Với khuôn mặt này cũng như biểu hiện phấn khích khi điên cuồng hút máu trên sân đấu thì không một ai dám phản bác việc hắn trở thành đại biểu cho lưu phái Huyết tế.
Cuối cùng chỉ còn lại Đường Môn, Hồ Lượng dừng một chút, cười nói: “Đại thần Đường Môn nhiều như mây, rất nhiều đội tuyển sở hữu tuyển thủ chơi Đường Môn, quá trình cạnh tranh phiếu bầu cũng cực kỳ kịch liệt, tuyển thủ giành giải thưởng chính là… lưu phái Cung tiễn Đường Ngự Phong, lưu phái Ám khí Tạ Quang Nghị, lưu phái Khôi lỗi… Lưu Xuyên!”
Hồ Lượng ngắc ngứ nửa ngày, thực ra danh sách này hoàn toàn không khó đoán, ba sư huynh đệ đồng môn Xuyên, Tạ, Đường cùng ẵm hết ba huy chương của Đường Môn, sư phụ của ba người – chủ tịch cáo già Lý Hán Tông cười đến híp cả mắt.
24 tuyển thủ sóng vai đứng thành một hàng nhìn rất hoành tráng, khán giả dưới khán đài kích động giơ điện thoại lên chụp ảnh liên tục.
Khách quý và MC cùng nhau lần lượt trao giải cho các tuyển thủ, tuy biểu tình của Từ Sách rất cool nhưng cũng không nhịn được tò mò, sau khi xuống đài liền lấy huy chương ra ngắm nghía, Giang Thiếu Khuynh cũng rất mừng cho hắn, nói: “Cậu đoạt giải thật là tốt.”
Từ Sách nở một nụ cười hiếm hoi, nhẹ nhàng cầm tay Giang Thiếu Khuynh, nói: “Ừ, tôi cũng rất vui.”
Tiểu Dư kích động gom hết huy chương của đồng đội lại nghiên cứu: “Bốn cái huy chương khác nhau hết nè, phía sau huy chương của Xuyên thần có khắc logo Đường Môn, của Dạ Dạ là logo Nga Mi… Huy chương nào cũng có khắc hình của môn phái, liên minh đầu tư ghê luôn!”
Quả thực là huy chương của liên minh hiện tại đã tinh xảo hơn trước đây rất nhiều, khi Lưu Xuyên nhận được cũng phát hiện ra, giải thưởng cho 24 lưu phái trước đây chỉ có một tờ giấy chứng nhận dở hơi không thể tả, hiện tại thì khác rồi, huy chương nạm vàng có giá trị không nhỏ, mặt sau còn khắc hình của môn phái, nhìn thôi cũng thấy sang chảnh.
***
Giải đầu tiên đã trao xong, Tô Đồng liền nói: “Tiếp theo sẽ là các giải thưởng của mùa giải thứ 13 được bầu chọn qua internet. Đầu tiên là giải Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất! Xin mời khách quý của chúng ta công bố.”
Hồ Lượng mở phong bì khẽ nói: “Tuyển thủ giành được giải thưởng Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất mùa giải thứ 13 là… tổ hợp Tam Tư Đại Sư và Luân Hồi Vãng Sinh!”
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân vừa lên nhận giải giờ lại lên một lần nữa, hai người sóng vai đứng trên sân khấu, khán giả dưới đài hò hét chói tai: “Ở bên nhau!” “Ở bên nhau!” “Ở bên nhau!”
Năm nào đến giải này là khán giả lại ồn ào như ong vỡ tổ, Tô Thế Luân nghe thấy ba từ này mà nóng hết cả mặt, Tiêu Tư Kính thì lại thản nhiên như không, đột nhiên nắm lấy tay anh kéo micro qua, khí phách tuyên bố: “Cảm ơn, chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau mà.”
Tô Thế Luân: “…”
Khán giả bắt đầu điên cuồng gào thét, hiểu đơn giản câu này thì có nghĩa là bảy năm qua hắn và Tô Thế Luân luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ tách ra, nhưng hiểu sâu hơn thì lại không đơn giản như vậy.
Tần Dạ khẽ nhíu mày một cái, nói với Lưu Xuyên: “Cậu có cảm thấy hai người này có gì đó sai sai không?”
Lưu Xuyên đang vỗ tay cùng khán giả mờ mịt quay lại: “Sai cái gì cơ?”
Tần Dạ liếc mắt: “EQ đút hết cho Jojo rồi à?”
Vì xung quanh quá ồn, Lưu Xuyên không nghe được rõ anh đang nói gì, đành cười xòa nói: “Ừ.”
Tần Dạ: “…”
***
Sau giải Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất chính là giải thưởng có giá trị nhất trong hạng mục bầu chọn qua internet.
“Với số phiếu cao nhất trong mùa giải thứ 13, tuyển thủ được yêu thích nhất chính là…”
“Hải Nạp Bách Xuyên!”
Khi bốn chữ này bật ra từ miệng khách mời, tiếng vỗ tay tại hiện trường lớn đến nhức tai. Vương giả Lưu Xuyên vừa trở về đã giành được giải thưởng tuyển thủ được yêu thích nhất, có thể thấy fan trung thành của hắn ở liên minh nhiều ra sao, cũng như thiện cảm của người qua đường đối với hắn lớn đến thế nào.
Lưu Xuyên mỉm cười tiếp nhận huy chương, cầm micro nói: “Cảm ơn tất cả những bạn đã vote cho tôi, với cả cái video 100 cách chết của tôi mà các bạn làm cũng kéo được không ít người yêu thích. Tôi đoán là rất nhiều người qua đường nhìn thấy đủ kiểu lên bảng của tôi nên mới vote cho tôi một phiếu tình thương đúng không? Cảm ơn các bạn, mọi người tiếp tục đi.”
Khán giả tại hiện trường cười lớn, fan Xuyên thần thực sự lấy việc bêu xấu hắn để mua vui. Tuyển tập video các cách chết của hắn được quảng bá rộng rãi, tuy Lưu Xuyên kéo rất nhiều cừu hận trên sân đấu nhưng khi mọi người nhìn tuyển tập lên bảng này của hắn cũng rất thông cảm. Ngã chết từ trên trời, bị boss đạp một phát hộc máu, bị tiểu sư đệ bắn một tên từ trên cao v… v…, bao nhiêu cách đếm số tổng hợp lại cùng một lần nhìn qua đáng thương biết bao nhiêu.
Kết thúc phần trao giải bằng phiếu bầu, những giải này chỉ tượng trưng cho mức độ yêu thích trên mạng, các giải thưởng tiếp theo mới là bằng chứng thực lực chân chính!
“Sau đây tôi xin phép công bố các giải thưởng dựa vào số liệu trong suốt mùa giải này.” Trương Thư Bình dừng một chút, nói: “Xin mời vị khách quý trao giải thứ hai, đội trưởng của đội tuyển Trường An, Lâm Lập Minh!”
Lâm Lập Minh chậm rãi bước lên sân khấu, phong độ tiếp nhận phong bì dán kín từ tay Trương Thư Bình.
“Giải thưởng đầu tiên là… Vua lôi đài mùa giải thứ 13!”
Đây là giải dựa hoàn toàn vào bảng xếp hạng thành tích sau vòng bảng và playoffs, tuyển thủ nào nhiều điểm hạ gục nhất thì sẽ giành giải, số liệu lù lù ở đó, không ai ngạc nhiên nữa.
“Lộc Tường!”
“Khụ khụ khụ!” Lộc Tường đang ăn dở chocolate thì đột nhiên bị gọi tên, không cẩn thận nuốt luôn một miếng chocolate vào họng.
Thiệu Trạch Hàng vỗ lưng cho cậu, nói: “Mau đi nhận thưởng kìa!”
Lúc này Tiểu Lộc mới đứng lên, bước nhanh tới sân khấu trao giải, gãi đầu nói: “Là tôi sao?”
Lâm Lập Minh nói: “Đúng vậy, số điểm hạ gục lôi đài của cậu sau vòng bảng và playoffs là tổng cộng 48 mạng.”
“Ồ!” Lúc này Lộc Tường mới vui vẻ nhận huy chương.
Lâm Lập Minh nói: “Có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?”
Lộc Tường vò đầu suy nghĩ một chút, nói: “Tôi rất là vui, đây là lần đầu tôi trúng giải Vua lôi đài đó, cảm ơn các bạn khán giả đã giúp tôi có được giải này nha!”
Khán giả: “…”
Mắc mớ gì đến bọn tôi! Tiểu Lộc ơi cậu tốt nhất nên học cách cảm ơn của sư phụ kia kìa, cảm ơn sai rồi.
Giải thưởng này được quyết định dựa trên thực lực. Có điều mùa này Lộc Tường có giải cũng vì nhiều nguyên nhân. Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo thường xuyên không lên lôi đài trong vòng bảng, Lưu Xuyên cũng không hề ra tay cho đến tận trận cuối cùng. Đồng thời một vài đội trưởng cao thủ cũng nhường lại cơ hội lên lôi đài cho người mới khiến cho đội phó Lộc Tường của Đồng Tước có số điểm hạ gục cao nhất khi cậu đã ra sân đủ 34 trận vòng bảng và bốn trận playoffs, đồng thời có rất nhiều lần còn đạt double kill và triple kill.
“Giải thưởng thứ hai là giải Người mới xuất sắc nhất mùa giải thứ 13… Người mới xuất sắc nhất mùa giải thứ 13 chính là…”
“Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm!”
Ngô Trạch Văn giật mình đứng dậy, Lưu Xuyên cũng mỉm cười đứng lên ôm cậu, nói: “Lên đi.”
Ngô Trạch Văn đi lên sân khấu lớn, ánh đèn rực rỡ chiếu theo từng bước chân của cậu khiến cậu cảm giác như bản thân đang ở trong mơ.
Cậu không thể ngờ giải người mới xuất sắc nhất lại thực sự rơi vào tay mình, tuy người ngoài đánh giá cậu rất cao nhưng cậu vẫn cảm thấy có rất nhiều tuyển thủ ưu tú cùng ra mắt trong mùa giải này. Vì thế Ngô Trạch Văn cũng không quá quan tâm đến giải thưởng người mới xuất sắc có tính cạnh tranh quá cao này. Vậy nên khi Lâm Lập Minh đọc tên cậu, quả thực cậu rất kinh ngạc trong lòng.
Lần đầu tiên đứng trên vũ đài quen thuộc mà chỉ có một mình, ánh đèn có chút chói mắt, Ngô Trạch Văn đẩy kính, mỉm cười nhận lấy huy chương từ người đàn ông trước mặt, bắt tay với đối phương, nói: “Cảm ơn Lâm đội.”
Lâm Lập Minh nói: “Cậu phát huy rất tốt, tiếp tục cố gắng, tương lai rộng mở.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ.”
Trương Thư Bình cũng đi tới ôm đồ đệ một cái, đưa micro cho cậu: “Có muốn nói gì với mọi người không?”
Ngô Trạch Văn xoay người cúi đầu chào ban giám khảo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn sự thừa nhận của ban giám khảo đối với tôi, tôi thực sự không ngờ mình sẽ giành được giải thưởng này… Cảm ơn các thành viên của đội tuyển Long Ngâm, tôi thực sự rất may mắn khi có các bạn ở bên… Cảm ơn mẹ vẫn luôn ủng hộ con, giúp con có thể vô lo vô nghĩ mà chuyên tâm thi đấu. Cũng rất cảm ơn sư phụ, tuy tôi không được phép nói ra thân phận của anh ấy, nhưng tôi vẫn muốn gửi lời cảm ơn đến anh vì đã kiên nhẫn chỉ dạy cho tôi.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn về phía Trương Thư Bình, người kia khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy ôn hòa.
Ngô Trạch Văn lại nhìn về phía Lưu Xuyên, nói tiếp: “Ở đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người, đó chính là đội trưởng Lưu Xuyên của chúng tôi. Nếu như không có anh, tôi sẽ không bao giờ tiếp xúc với game online, càng không thể trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp. Từ trước đến giờ tôi chỉ biết nghiên cứu các loại công thức Vật lý, Võ Lâm đối với tôi là một thế giới quá đỗi mới lạ, cảm ơn anh đã đưa tôi đến được nơi đây, bồi dưỡng tôi từ một con gà chẳng biết gì trở thành người như hiện tại. Ừm… thời gian có hạn, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, anh hiểu mà đúng không?”
Lưu Xuyên mỉm cười, dùng khẩu hình để nói với cậu: “Tôi hiểu.”
– thực ra tôi cũng phải cảm ơn em, Trạch Văn, nếu như không có em, con đường này tôi đi sẽ bớt đi một trợ lực mạnh mẽ. Bởi vì có em, tôi có thể thản nhiên lựa chọn bản đồ mê cung trong trận chung kết; bởi vì có em mà tôi có thể đưa ra bố trí hợp lý trong playoffs dựa theo kho số liệu; cũng chính nhờ có em mà tôi có thể giao lại phía sau mình cho em bảo vệ để xông pha giết địch, đồng thời có thể kiêu ngạo nói với phóng viên rằng: Có được Trạch Văn giống như nhặt được kho báu quý giá nhất.
– huống hồ chúng ta lại là người yêu, sẽ cùng nắm tay đưa đội tuyển Long Ngâm tiếp tục tiến bước.
– gặp được em, cũng là may mắn của Lưu Xuyên tôi.
***
Ngô Trạch Văn nghiêm túc cảm ơn trên đài khiến hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau khi cậu đi xuống, Lưu Xuyên cũng đón cậu bằng một cái ôm nhiệt tình.
Nhưng khi hai người còn đang bận ôm nhau thì Lâm Lập Minh phía trên lại đọc tên giải thưởng tiếp theo: “Giải thưởng cuối cùng được ban giám khảo bình chọn, tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải thứ 13, người giành được MVP của mùa giải này chính là…”
Lâm Lập Minh dừng một chút, sau đó gọi ra một cái tên: “Hải Nạp Bách Xuyên!”
Lưu Xuyên tiếp tục có giải, đành phải buông Ngô Trạch Văn ra, cười cười xoay người đi lên sân khấu.
Giải Tuyển thủ được yêu thích nhất tượng trưng cho độ nổi tiếng của hắn, còn giải Tuyển thủ có giá trị nhất lại đại biểu cho thực lực của hắn, giành được cả hai giải lại còn bồi dưỡng ra một người mới xuất sắc nhất – người bội thu nhất mùa giải này không ai khác chính là Lưu Xuyên.
Lâm Lập Minh trao huy chương cho hắn, nói: “Đây là giải MVP thứ ba của cậu rồi nhỉ? Có cảm nghĩ gì không?”
Giải MVP, nói cách khác chính là người biểu hiện xuất sắc nhất mùa giải này, có ảnh hưởng lớn nhất đối với đội tuyển, đồng thời phát huy tác dụng quan trọng trong các trận đấu. Sau mỗi trận thì đều có điểm MVP cho tuyển thủ, cuối mùa giải sẽ tính tổng điểm, Lưu Xuyên hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng này, quả thực chính nhờ có hắn mà đội tuyển Long Ngâm mới vượt qua mọi chông gai tiến vào cánh cửa chung kết đồng thời giành vô địch.
Lưu Xuyên tiếp nhận huy chương, mỉm cười nói: “Tuy vinh dự MVP thuộc về tôi, nhưng thực ra không thể bỏ qua công lao của những người đồng đội. Nếu như không nhờ vào sự phối hợp của mọi người thì chúng ta cũng sẽ không thể giành chiến thắng. Các thành viên đội tuyển Long Ngâm, cảm ơn các bạn! Không nói nhiều lời dư thừa, đêm nay đội trưởng sẽ đãi mọi người đi ăn!”
Câu nói đầy hào sảng của Lưu Xuyên cũng khiến các thành viên của đội tuyển Long Ngâm vỗ tay cho hắn, có thể quang minh chính đại làm thịt tên này rồi!
Tiếng vỗ tay vang vọng một lúc lâu khép lại màn trao giải thứ hai. Ngay sau đó sẽ là phần quan trọng nhất của lễ trao giải – giải thưởng cho các đội tuyển!
Trải qua cả một mùa giải, có bao nhiêu tuyển thủ lấy được huy chương cũng chẳng bằng một chiếc cúp mang về cho đội tuyển. Tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đều nỗ lực vì mục tiêu này, vì nó tượng trưng cho sức mạnh của cả một đội tuyển, cũng là vinh quang của cả một tập thể.
Ba chiếc cúp vàng, bạc, đồng đặt giữa sân khấu lễ trao giải, lấp lánh tỏa hào quang dưới ánh đèn sân khấu tựa như đang chờ đợi các đội tuyển giành lấy. Tuy ba đội có giải đã sớm được công khai nhưng trong giờ khắc này, tâm tình của các tuyển thủ cũng vẫn có phần kích động.
“Tiếp theo xin mời vị khách quý sẽ lên trao cúp cho các đội tuyển có giải trong mùa giải thứ 13 – chủ tịch Lý Hán Tông!”
Cuối cùng chủ tịch Lý cũng được mời lên sân khấu. Trong lễ khai mạc, người đàn ông trung niên này từng đọc diễn văn trên sân khấu lớn, hi vọng các tuyển thủ có thể phát huy thực lực chân chính của mình mà không để lại tiếc nuối. Hiện tại một mùa thi đấu đã trôi qua, vị chủ tịch cần mẫn của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp lại một lần nữa bước lên thềm sân khấu, tự tay trao thành quả cho các tuyển thủ.
Lý Hán Tông cầm micro, cười híp mắt nói: “Đầu tiên tôi xin được công bố, đội tuyển giành giải ba trong giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13 chính là… đội tuyển Lạc Hoa Từ!”
Tất cả các thành viên của Lạc Hoa Từ cùng đứng dậy đi theo Diệp Thần Hi lên sân khấu. Hôm nay bọn họ cũng mặc đồng phục đội, tuy chỉ giành được giải ba chứ không phải cúp vô địch như mong muốn, nhưng đi đến tận hôm nay, mọi người cũng thản nhiên thừa nhận kết quả này, nụ cười hiện lên trên từng khuôn mặt.
Lý Hán Tông trao chiếc cúp giải ba cho Diệp Thần Hi, đồng thời lấy chín chiếc huy chương đồng trao cho từng tuyển thủ.
Lý Hán Tông nói: “Diệp đội, cậu hãy phát biểu cảm nghĩ của mình đi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi cũng rất hài lòng với huy chương đồng. Như vậy là Lạc Hoa Từ chúng tôi đã sưu tầm được đủ ba loại huy chương vàng, bạc, đồng rồi.”
Khán giả: “…”
Nhìn không ra Diệp đội mắc bệnh thích sưu tầm đó!
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ Lạc Hoa Từ, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hướng về chức vô địch trong mùa giải tiếp theo!”
Vào thời khắc ấy, ánh mắt của người con trai phong độ luôn mỉm cười này bỗng trở nên vô cùng kiên định, hắn vươn một tay nắm chặt lấy tay của đồng đội – “Lạc Hoa Từ cố lên, mùa giải tiếp theo sẽ trở lại!”
Mọi người đồng thanh hô lớn khiến rất nhiều fan của Lạc Hoa Từ tại hiện trường cũng kích động phát khóc.
Lam Vị Nhiên nhìn hình ảnh này cũng vui mừng nhoẻn miệng cười. Sự thực đã chứng minh anh không lựa chọn sai. Lạc Hoa Từ sau khi được Diệp Thần Hi tiếp nhận đã trở thành một đội ngũ trẻ tuổi quyết không bỏ cuộc. Anh tin, về sau dù chuyện gì xảy ra đi nữa, Diệp Thần Hi vẫn sẽ có thể dẫn dắt đội tuyển Lạc Hoa Từ vững bước đi lên.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Lý Hán Tông nói tiếp: “Á quân của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13 chính là – đội tuyển Thất Tinh Thảo!”
Các thành viên của đội tuyển Thất Tinh Thảo đi theo Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân cùng lên sân khấu, tuy tiếc nuối vì mùa giải này không giành được chức quán quân, nhưng bọn họ đã cố gắng, cũng dốc hết toàn lực. Giờ khắc này, đứng trước chiếc cúp á quân, tâm tình của mọi người trong Thất Tinh Thảo đều rất thản nhiên.
Tiêu Tư Kính tiếp nhận cúp từ tay chủ tịch, cầm micro lên quyết đoán nói: “Mùa giải này là một mùa giải cực kỳ quan trọng đối với Thất Tinh Thảo, Tiểu Tiết và Tiểu Bắc đều đã trưởng thành, phát huy ngày càng ổn định, hệ thống chiến thuật của chúng tôi cũng đã hoàn thiện hơn rất nhiều. Mùa giải tiếp theo, chúng tôi sẽ cho ra mắt thêm một vài người mới trong trại huấn luyện. Tôi nghĩ, thắng thua một mùa giải không phải là điều quan trọng nhất đối với Thất Tinh Thảo, chúng tôi còn cố gắng vì cả tương lai!”
Tiêu Tư Kính dừng một chút, giơ cúp lên, nói: “Tôi muốn nói với những đối thủ cũng đã nỗ lực ở đây rằng, mùa giải tiếp theo, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên sân đấu!”
Tiêu đội nói gì cũng vẫn luôn khí phách như vậy, lời tuyên chiến ngay trên sân khấu trao giải khiến rất nhiều đội trưởng phía dưới vỗ tay cho hắn.
Tiếp theo là cúp quán quân của mùa giải thứ 13, chủ tịch Lý Hán Tông mỉm cười tuyên bố: “Giải thưởng cuối cùng, chính là cúp quán quân của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa thứ 13, vô địch mùa giải thứ 13 chính là… mọi người cùng đồng thanh với tôi nhé.”
“Đội tuyển Long Ngâm!”
Vô số thanh âm khác nhau đều đồng thanh hô lên bốn chữ, chấn động cả hội trường lễ trao giải.
Các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm đồng loạt đứng lên đi về phía sân khấu lớn. Lý Hán Tông ôm Lưu Xuyên một cái, sau khi trao đủ chín chiếc huy chương cho từng người xong mới trao cho Lưu Xuyên chiếc cúp vàng vinh quang. Lưu Xuyên giao lại cúp quán quân cho Lam Vị Nhiên, sau đó nhận lấy cờ lệnh quán quân từ trong tay chủ tịch.
So với giải nhì và giải ba thì giải nhất có thêm một lá cờ lệnh. Tất nhiên lá cờ này sẽ không thuộc về bọn họ mãi mãi mà là biểu trưng cho vinh quang mà bọn họ sẽ tạm thời cất giữ.
Lưu Xuyên gọi tất cả đồng đội tới, chín người cùng nắm lấy cán cờ, theo lực tay của Lưu Xuyên cũng giơ cao cờ lệnh.
Cờ lệnh được phối từ ba màu đen, đỏ, xanh, cũng chính là màu của ba lá cờ mà bọn họ phải tranh đoạt trên sân đấu, hai chữ “Võ Lâm” chính giữa được chuyên gia chắp bút, phóng khoáng mạnh mẽ.
Lá cờ quán quân này đã được truyền từ mùa giải đầu tiên cho đến nay, trải qua bảy năm vẫn luôn được bảo quản như mới. Vì mỗi đội ngũ có được cờ lệnh đều sẽ nâng niu như trân bảo, mang về câu lạc bộ giữ gìn kỹ lưỡng, sau đó trả lại hoàn chỉnh cho liên minh trong lễ khai mạc mùa giải tiếp theo.
Lý Hán Tông ở liên minh nhiều năm như vậy, chứng kiến rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ, cũng đã dõi theo không ít người mới quật khởi thành thần.
Liên minh vẫn đang không ngừng thay da đổi thịt, lá cờ quán quân cũng từng qua tay rất nhiều đội trưởng. Và trong mùa giải thứ 13 này, người có tư cách nhận lấy cờ lệnh lại chính là đồ đệ của ông, đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm, vương giả trở về – Lưu Xuyên!
Khoảnh khắc Lưu Xuyên phất cao cờ lệnh, tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai bao phủ hội trường, hòa trong tiếng vỗ tay là nước mắt xúc động của rất nhiều fan Long Ngâm.
Trên sân khấu, các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm đang giơ cao cờ lệnh cũng chất chồng muôn vàn cảm xúc trong lòng.
Lúc này Lam Vị Nhiên bỗng có cảm giác muốn khóc, khi cha còn sống không thể chứng kiến cảnh này, nếu cha ở trên trời có linh, liệu ông có vui mừng cho anh không? Anh vẫn luôn vô duyên với chiếc cúp quán quân, đến tận hôm nay cuối cùng cũng đã được chạm tay vào lá cờ mình luôn mơ ước. Thì ra cảm giác nâng cao cờ lệnh quán quân cùng đồng đội là như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ phấp phới trên cờ lệnh mà tựa như máu trong thân thể đang cuộn sôi hừng hực.
Mắt Giang Thiếu Khuynh đã sớm hoen đỏ, cậu từng là một tuyển thủ mờ nhạt trong một đội ngũ hạng hai, mỗi lần nhìn hình ảnh đội nào đó giơ cao lá cờ trong lễ trao giải, cậu đều vô cùng, vô cùng hâm mộ. Nhưng cậu biết mình không có tư cách chạm vào lá cờ ấy. Vậy mà hôm nay, cậu lại cùng đồng đội giơ cao lá cờ, ánh đèn trên sân khấu khiến cậu có chút ngẩn ngơ, tựa như tất cả chỉ là một giấc mơ không có thực.
Tay của Ngô Trạch Văn rất kiên định đặt bên cạnh Lưu Xuyên. Cậu mong một ngày nào đó trong tương lai, khi mà Lưu Xuyên buộc phải rời khỏi Long Ngâm, vậy thì cậu sẽ tiếp nhận gánh nặng trên vai hắn, tiếp tục đưa đội tuyển Long Ngâm từng bước tiến lên. Lá cờ này, một ngày nào đó, sẽ được phất cao trong tay dàn tuyển thủ mới của đội tuyển Long Ngâm!
Từ Sách vẫn lạnh lùng như trước, có điều tay phải của hắn lại đang siết chặt cán cờ. Hắn từng là một kẻ kiêu căng tự phụ, không coi ai ra gì, nhưng hiện tại hắn đã biết, có rất nhiều người mạnh hơn hắn trong liên minh. Sở dĩ đội ngũ này có thể khăng khít như một sợi thừng cũng nhờ vào khổ tâm rèn dũa của Lưu Xuyên. Thân là đại tướng giữ lôi đài được Lưu Xuyên chú tâm bồi dưỡng, mùa giải này hắn từng thua không ít trận, nhưng mùa giải tiếp theo, hắn nhất định sẽ giành lại toàn bộ số điểm từng thua vì đội tuyển Long Ngâm!
Tiểu Dư trước giờ vô tâm vô phế, nhưng đến lúc này nhóc con hoạt bát cũng bình tĩnh hơn mà nắm chặt cán cờ. Cậu thực sự rất may mắn, từ một con gà trong game được Xuyên thần khai quật trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đi theo đám đại thần trong đội tỉnh tỉnh mơ mơ đánh cả một mùa mà cũng được mang danh thành viên của đội vô địch. Mọi người trong đội bao dung vì tuổi cậu còn nhỏ, cậu cũng sẽ không thể khiến mọi người phải thất vọng thêm nữa!
Lâm Đồng là một cô gái vô cùng kiên cường, vậy mà giờ đây cô cũng muốn bật khóc thật to. Thật không dễ dàng có thể đi được đến ngày hôm nay, vì không muốn lạc đội mà bình thường cô vẫn huấn luyện đến tận đêm khuya. Từ một người liều mạng thuở ban đầu, giai đoạn giữa mờ mịt hoang mang cho đến khi tìm được cách chơi phù hợp nhất với bản thân mình, có thể coi như cô đã hoàn toàn lột xác. Cô thực sự biết ơn những đồng đội bên cạnh không vì cô là nữ mà khoan dung quá đà, cũng chính sự đối xử bình đẳng cũng như yêu cầu khắt khe của Xuyên đội đã nhào nặn nên một Lâm Đồng dù gặp bao trắc trở cũng sẽ không sợ hãi của ngày hôm nay!
Đây không phải lần đầu tiên Tần Dạ được chạm tay vào cờ lệnh, khi còn ở đội tuyển Trường An, anh cũng đã giành cúp quán quân với Lâm Lập Minh rồi mang lá cờ về Tây An. Nhưng lần này lại khác, bọn họ sẽ mang lá cờ này về câu lạc bộ của đội tuyển Long Ngâm tại Trường Sa. Hiện giờ bên anh là rất nhiều đồng đội anh yêu quý, còn có tri kỷ Ngốc Tưởng, mọi người cùng nhau giơ cao cờ lệnh, cảm giác ấm áp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Tâm tình Lý Tưởng vô cùng kích động, trước đây chơi game online lung tung đánh không nổi tới chiến giới thứ Tư, bây giờ lại dám tay đôi với Tam Tư Đại Sư cùng chơi Thiếu Lâm được mệnh danh là hàng trước mạnh nhất liên minh. Trước đây cậu vẫn coi Dạ Sắc là nữ thần, là thần tượng, cậu chưa bao giờ ngờ rằng lại có một ngày được trở thành đồng đội với thần tượng của mình. Lúc này đây hai người đứng kế bên nhau, cùng vươn tay nắm chặt cán cờ, tay cả hai cũng lồng vào nhau siết chặt, tựa như đang nắm chắc hạnh phúc và tương lai của chính mình.
Lưu Xuyên là người đầu tiên cầm cờ giơ lên, lúc này đây nụ cười mỉm cũng đọng trên gương mặt hắn.
Đây là lần thứ ba hắn cầm vào lá cờ lệnh này.
Lần đầu tiên tiếp nhận lá cờ này, cậu trai 18 tuổi kích động đến mức rơi nước mắt ngay trên sân khấu, ôm đồng đội mà khóc òa lên. Khi đó hắn còn rất nhỏ tuổi, gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, từng bước đi đều không khác nào lần mò trong đêm tối, va va đụng đụng, gian nan từng bước, cuối cùng bước lên đỉnh vinh quang trong mùa giải đầu tiên.
Lần thứ hai có được cờ lệnh, là khi tuổi trẻ hăng hái. Có thể nhìn ra cậu trai ngày đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, thong dong dẫn dắt Hoa Hạ viết nên một trang thần thoại.
Lần thứ ba, tên đội tuyển không còn như cũ, đồng đội cũng đã đổi thay, hắn giải nghệ rồi lại trở về cũng đã trải qua biết bao thăng trầm sóng gió. Lúc này đây cầm cờ lệnh trong tay, hắn bỗng thấy bình tĩnh vô cùng, vì hắn biết rõ trong lòng rằng tương lai của đội tuyển Long Ngâm sẽ đi về đâu.
Trước đây khi trở về trường, cha hắn là Lưu Bác Viễn từng tặng cho hắn bốn chữ: Bình chân như vại.
Lấy tâm thế không màng đếm xỉa mà đối diện với những ý kiến trái chiều.
Thắng không kiêu, bại không nản, quan trọng nhất là trong lòng vẫn phải ung dung.
Đây là đạo lý mà ai cũng biết, nhưng chẳng mấy ai có thể thực sự làm được.
Trấn định và thong dong chính là khí chất mà người cha Lưu Bác Viễn của hắn tích lũy thành hình sau bao năm từng trải, cha đặt tên hắn là Xuyên, cũng vì hi vọng hắn có thể mang ý chí bao la mà khoan dung tựa như trăm sông đổ về một bể.
Lưu Xuyên nghĩ, rốt cuộc đến hôm nay, hắn đã làm được rồi.
Hắn không phụ lòng đồng đội, cũng không phụ chính mình.
Vì thế, dù là quán quân, á quân hay giải ba đi nữa, Lưu Xuyên vẫn có thể thản nhiên đối diện tất thảy. Lá cờ quán quân này chỉ là hoa dệt trên gấm đối với đội tuyển Long Ngâm, cũng sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới kế hoạch tương lai của hắn. Trong lòng hắn luôn luôn hướng về một cái đích, và hắn cũng sẽ không ngừng nỗ lực để đạt được mục tiêu.
…
Trong sự chờ mong của khán giả, Lưu Xuyên cầm micro lên.
Tiếng vỗ tay tại hiện trường lắng xuống, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, giọng nói trầm thấp dễ nghe của đội trưởng đội tuyển Long Ngâm xuyên qua micro, khuếch đại ra khắp toàn bộ hội trường.
“Cảm ơn tất cả mọi người vì đã ủng hộ và cổ vũ cho chúng tôi.” Hắn mỉm cười, nói ra từng câu từng chữ, “Đối với đội tuyển Long Ngâm chúng tôi, giành được hạng nhất cũng không phải là sự kết thúc.”
“- mà là một khởi đầu hoàn toàn mới.”Hết chương 391.Kết thúc chính văn.
Hậu ký: Lời tác giả.
Đã tròn chín tháng trôi qua kể từ tháng Chín năm ngoái đến tháng Năm năm nay, mỗi ngày trung bình 7000 chữ, đây là tốc độ viết nhanh nhất của tôi từ trước đến giờ, đủ để thấy tôi đã viết nên câu chuyện này với bao nhiêu hài lòng và sảng khoái.
Ban đầu tôi mất hai tháng để dựng truyện, bao gồm từ tên, tuổi, tính cách của từng người cho đến đấu pháp của từng đội tuyển, đặc sắc của từng lưu phái, thậm chí là cả kỹ năng và số liệu của mỗi loại vũ khí… Nếu nói liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp giống như một tòa nhà cao tầng thì tôi đã bắt đầu xây từ khi mặt đất còn bằng phẳng, từng viên gạch đắp lên thành hình thành dạng như ngày hôm nay cũng khiến tôi không còn tiếc nuối gì nữa.
Mọi người đọc xong truyện hẳn cũng có cảm xúc cho riêng mình, nếu được hãy comment vài câu phía dưới cho tôi đọc nhé.
Mỗi nhân vật trong truyện đều phát triển và trưởng thành, Long Ngâm cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu quán quân của mùa giải thứ 13.
Hi vọng mọi người có thể thoả mãn với cái kết này:)
Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã ở bên tôi lâu như vậy! Tôi, cùng với toàn bộ các bạn trẻ trong Long Ngâm và những nhân vật dễ thương trong các đội tuyển khác, xin phép được cúi đầu chào tạm biệt!!
Lời người dịch: Trong suốt quãng thời gian vừa qua cho đến tận giờ, mình vẫn còn bất ngờ vì bản thân lại có thể kiên trì và dành nhiều tình cảm cho bộ truyện này đến vậy. Cũng nhờ có bộ truyện này, mình mới vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc sống, đồng thời cũng vì nó mà mới có mình của ngày hôm nay, viết những dòng này. Thật vui vì đã có thể đi được hết quãng đường rất dài, và cũng thật vui khi có thể tự tay đặt dấu chấm tròn viên mãn cho một khoảng thời gian chưa từng có ý định bỏ cuộc. Mình sẽ còn gặp lại những nhân vật trong truyện tại Vương Giả Trùng Lâm và từ từ chậm rãi làm lại Nam thần từ chương đầu tiên. Vì vậy đây cũng chẳng phải lời chia tay, chỉ là chút hụt hẫng khi nghe mùi kết thúc mà thôi.
Nam Thần Mạnh Nhất
Bắt đầu dịch nối từ 11/2/2018.
Kết thúc vào 5 giờ chiều 21/9/2018.
Trọn vẹn 233 ngày.
Và đây chưa phải là kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất