Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 74: Sinh nhật

Trước Sau
Ngô Trạch Văn trở về phòng ký túc sửa soạn lại một chút, sau đó mới xuống lầu gõ cửa phòng 301 gọi Lý Tưởng và Lưu Xuyên, cả ba người đi căn-tin ăn cơm, sau khi dùng cơm thì theo đường cũ đến hội quán internet Thanh Hoa ở gần trường học.

Lúc này vẫn còn sớm, nên đạo trưởng lẫn Cá đều chưa lên mạng, ba người bèn cùng nhau tổ đội đi làm nhiệm vụ chính.

Lý Tưởng nhìn Lưu Xuyên ngồi bên cạnh mình, nhịn không được nói "Nhìn ông ngồi bên cạnh không quen tí nào!"

Lưu Xuyên cười "Ba người ngồi cạnh không phải tốt hơn sao, muốn gọi sư phụ cũng không cần đánh chữ, mở miệng kêu là được."

Lý Tưởng trợn mắt liếc đối phương "Tui thực sự không muốn nhận ông chút nào đâu! Tiếc là lúc trước đã lỡ bái sư, thôi thì miễn cưỡng đi vậy."

Lưu Xuyên "..."

Muội ngươi!

Biết cả liên minh có bao nhiêu cao thủ muốn bái tôi làm sư phụ mà tôi không chịu không? Còn dám thái độ như thế nữa...

Lưu Xuyên cũng trợn mắt khinh bỉ tên đồ đệ nhị hoá của mình "Nhìn tới lui vẫn là đại đệ tử tốt nhất, chắc lúc ấy tôi uống nhầm thuốc nên mới nhận tên đồ đệ như cậu..."

Lý Tưởng "Ê ê, lúc đó ông đứng sau lưng lén lên QQ nhận tui làm đệ tử nha, ông nhìn lại mình coi, y như thằng tâm thần phân liệt!"

Lưu Xuyên "Cậu gà như vậy còn dám nói, nếu không phải bị tên kia chơi xỏ thì tôi đời nào nhận cậu."

Ngô Trạch Văn "..."

Hay rồi, khắc khẩu trong game giờ chuyển ra bên cạnh luôn, y như lạc vào kì cảnh đích thân cảm nhận vậy...

Ngô Trạch Văn bật tự động che lại hai tên dở hơi bên cạnh, đeo headphone vào, bắt đầu mở video xem công lược.

Lý Tưởng đột nhiên giật mình phản ứng, nghi hoặc nói "Khoan khoan, nếu ông là sư phụ tui, vậy lúc đó người cho tui ăn hành trên lôi đài là ai?"

Lưu Xuyên nói "Thất Dạ Tuyết."

Lý Tưởng hoảng sợ "Là Dạ Dạ?"

Lưu Xuyên cười nói "Phải đó, là Dạ Dạ của cậu đấy, tên kia không muốn nhận đệ tử mới chơi khăm tôi để tôi nhận cậu."

Lý Tưởng buồn bực "Không muốn nhận là vì tui gà quá sao?"

Lưu Xuyên gật đầu "Phải đó, cũng tự biết mình biết ta quá chớ."

Lý Tưởng tức giận "Chừa chút mặt mũi cho người ta với, mấy lời như vậy nghĩ trong lòng là được rồi, không cần nói huỵch toẹt ra như vậy!"

Lưu Xuyên cười "Tôi không nói cậu liền hết gà?"

Ngô Trạch Văn "..."

Tiếp tục tự động che chắn.

Hai người này chỉ cần xáp lại gần liền người này xỏ người kia xiên, nói xấu lẫn nhau, đúng là điển hình của "bạn xấu"!

May là Thanh Phong Đạo Trưởng với Cá lên mạng sớm, Ngô Trạch Văn chủ động mời hai người họ vào đội, nói "Tập hợp đánh phụ bản."

Cả đám theo lệ thường tập họp trước Thiếu Lâm Tự, năm vòng phụ bản thuận lợi hoàn thành, lại đánh thêm mấy lượt phụ bản thường, cả đám đồng loạt lên cấp 37.

Sau đó Lưu Xuyên lại dẫn theo cả bọn đến khu vực gần nhân duyên thụ, bắt đầu chương trình tập luyện khinh công hàng ngày từ động nhền nhện đến nhân duyên thụ.

Liên tục mấy ngày luyện tập chạy tuyến đường này, Ngô Trạch Văn đã có thể thoải mái khinh công một lèo tới nơi, chỉ có Cá vẫn còn chưa quá quen với việc dùng khinh công, nhưng cũng đã tiến bộ hơn so với kiểu chạy liêu xiêu hồi đầu rồi.

Lưu Xuyên đột nhiên nói "Phải rồi, chúng ta mở một kênh chatvoice đi, về sau tôi trực tiếp chỉ huy phụ bản thông qua giọng nói, đánh chữ rất dễ ảnh hưởng đến thao tác."

Đạo trưởng đồng ý "Ừm, nói chuyện đúng là tiện hơn."

Võ Lâm có cả hệ thống chatvoice tích hợp sẵn trong game, cho phép người chơi tạo phòng hoặc khoá phòng riêng, cũng có thể kéo bạn bè mình vào, khá là tiện lợi.

Lưu Xuyên tạo một phòng voicechat, sau đó kéo cả đội vào. Tức thì danh sách đội ngũ nằm ở bên trái giao diện xuất hiện biểu tượng hình cái loa ở trước avatar của mỗi người, chỉ cần ai lên tiếng, biểu tượng loa sẽ sáng lên.

Thực tế thì các trận đấu chuyên nghiệp của liên minh cũng là theo hình thức chỉ huy bằng giọng nói này, dù sao giữa lúc đoàn chiến kịch liệt tất cả mọi người đều phải lo bùng nổ tốc độ tay của mình, đội trưởng không có khả năng vừa dùng kỹ năng vừa đánh chữ để chỉ huy, hơn nữa có rất nhiều chiến thuật phức tạp mà chỉ huy không thể diễn tả rõ ràng bằng chữ được, nên hiện tại để cả bọn làm quen với chỉ huy bằng giọng nói cũng là chuyện tốt.

Lưu Xuyên mỉm cười lên tiếng "Alô, có mặt đầy đủ chưa?"

Giọng của Lưu Xuyên có hơi trầm thấp lại ôn hoà, giống như lẫn theo ý cười, khiến người nghe cảm thấy ấm áp.

Ngô Trạch Văn nói "Vào rồi."

Thanh âm của Trạch Văn vô cùng trong trẻo, nghe cảm giác như có một dòng nước chảy qua vậy, êm tai vô cùng.

Lý Tưởng nói "Alô 1234? Alô alô, nghe tui nói chuyện không vậy? Nghe không vậy, alo? Mic của tui giống như có vấn đề gì ấy, chờ xíu tui chỉnh lại đã."

Thanh âm kiểu sáng sủa tràn ngập sức sống, có điều nói tào lao hơi bị nhiều...

Đạo trưởng nói "Nghe được."

Thanh âm kiểu nam tính trưởng thành, nghiêm túc bình tĩnh.

Cá nghe xong ngồi cười nói "Wao, giọng của đội trưởng êm tai ghê nha! Độc ca với đại sư, đạo trưởng nữa, thanh âm ai cũng dễ nghe hết!"

Giọng thiếu niên thanh thuý, nghe có cảm giác giống như chưa bị vỡ giọng...

Lưu Xuyên nhịn không được hỏi "Cá này cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Cá nói "Mười bảy tuổi."

Lưu Xuyên đổ mồ hôi "Đừng nói còn là học sinh trung học đấy? Học trung học thì đừng chơi game nhiều quá, ảnh hưởng đến thi đại học bây giờ!"

Cá vội đính chính "Tui hông phải học sinh trung học, tui năm nhất rồi!"



Lưu Xuyên kinh ngạc "Mười bảy mà đã học năm nhất? Nhảy lớp à?"

Cá nói "Tui quê ở Nam Xương, chỗ tụi tui đám học sinh đa số đều là đến trường sớm, hồi tui bắt đầu đi học tiểu học thì vẫn còn chế độ năm năm mà, về sau chuyển chế độ thành ra tui lại học ít đi một năm so với mọi người nữa, nên mười bảy đã lên đại học. Trong lớp tui là đứa nhỏ tuổi nhất luôn á."

Lưu Xuyên nghe vậy mới yên tâm "Cậu lên mạng trong phòng ký túc xá?"

Cá nói "Phải đó! Bạn cùng phòng tui cũng có chơi game, nhưng tụi nó toàn chơi CF không hà, tui không thích mấy game bắn nhau, chơi rpg thích hơn!"

Lưu Xuyên gật đầu "Ok, tập trung lại nào, chúng ta luyện khinh công vài lần nữa, riêng Cá vẫn chưa nắm bắt được tiết tấu một cách hoàn toàn, về nhớ luyện tập thêm."

Cá nói "Biết rồi đội trưởng, tui đang hết sức luyện tập luôn nè! Cố gắng hết mình vì mục tiêu chung cực trở thành thánh buff siêu quần!"

Lưu Xuyên cười nói "Nghe được đấy, vậy xem như giao mạng sống cả đội cho cậu, đừng kéo nhịp độ của mọi người là được."

Cá nói "Nồ nố nô! Xem khinh công siêu quần của tui đây!"

Dứt lời, Nga My trên màn ảnh đột nhiên dùng khinh công bay vút lên, sau đó giống như con diều bị đột ngột cắt đứt dây bổ ngửa từ trên cây rớt xuống, nát bấy...

Mọi người "..."

Cả đám vừa trò chuyện tán gẫu vừa luyện khinh công, quả thực vui hơn nhiều so với lúc trước chỉ có đánh chữ, nghe bên tai liên tục vang lên các loại thanh âm giọng nói, cảm giác giống như đang cùng đám bạn tốt tụ họp chơi đùa với nhau...

***

Thời gia trôi qua rất nhanh, đến khi Cá có thể đuổi kịp tốc độ của mọi người bay đến nhân duyên thụ thì, cũng đã gần 12 giờ đêm.

Giang Thiếu Khuynh nói "Ba người không về à?"

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Hôm nay trễ chút, mọi người bay lên đỉnh thụ đi."

Cả đội nghe lời đội trưởng dùng khinh công nhảy lên đỉnh nhân duyên thụ, Lưu Xuyên gửi lời mời giao dịch với ba vị đội hữu, đưa cho mỗi người một lốc pháo hoa, cũng pm riêng giải thích cho từng người hôm nay là sinh nhật của Ngũ Độc.

(23: 58)

(23: 59)

(00: 00)

Trong nháy mắt đồng hồ vừa nhảy đến 0 giờ, Lưu Xuyên nhanh tay bấm sử dụng bắn ra toàn bộ pháo hoa trong hành lý của mình, sát theo đó là ba người đạo trưởng, đại sư và Cá cũng đồng loạt bắn pháo hoa.

Pháo hoa được bắn ra lập tức bay vút lên trời, liên kết với nhau thành một mảng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả bầu trời đêm, náo động đến mức khiến cho những người chơi đi ngang cũng phải kinh ngạc dừng bước—— này ít nhất phải bắn mấy trăm cái pháo hoa mới chói được vầy đi? Từ hồi mở server tới nay chưa từng thấy ai chịu chơi như vậy a...

Rất nhiều người đi ngang đều dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn ngắm cảnh pháo hoa xinh đẹp này.

Nhân duyên thụ nằm tại giao giới giữa Nam Cương và Ba Thục, tầm nhìn thoáng đãng rộng rải, đứng trên đỉnh thụ bắn pháo hoa là một ý tưởng khá tuyệt.

Dưới nền trời đêm, trăng tròn, pháo hoa, cùng với đám bạn đứng quây quần trên đỉnh thụ, hình ảnh ấm áp vô cùng, có lẽ là cảnh tượng mà cả đời họ cũng sẽ không quên được.

Pháo hoa bắn xong, Lưu Xuyên dẫn đầu nói "Sinh nhật vui vẻ."

Lý Tưởng cũng phối hợp nói "Sinh nhật vui vẻ!"

Đạo trưởng cũng thực tâm chúc "Ngũ Độc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Cá vui vẻ nói "Độc ca sinh nhật vui vẻ!"

Ngô Trạch Văn "..."

Học bá trước giờ lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, vậy mà giờ phút này nét mặt cũng để lộ ra một chút xúc động...

Cậu không biết phải hình dung cảm giác lúc này của mình như thế nào. Có lẽ do tính cách luôn lãnh đạm lại không yêu thích náo nhiệt của mình mà trước giờ cậu rất ít bạn bè, cho nên những dịp như sinh nhật cũng rất ít khi để tâm đến.

Nhưng mà hôm nay, những người bạn quen trong game lại đột nhiên bắn pháo hoa chúc mừng sinh nhật mình, khiến cho cậu kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập ấm áp...

Cả lồng ngực giống như bị rót đầy nước ấm vậy, thật đầy...

Trên đỉnh đầu pháo hoa sáng lạn, bên cạnh là những người bạn với lời chúc chân thành... với Trạch Văn mà nói, đây quả thực là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.

Ngô Trạch Văn thật lòng nói "Cảm ơn mọi người, cảm ơn..."

Lưu Xuyên mỉm cười "Khách sáo làm gì, sinh nhật thì phải vui vẻ lên, bắn pháo hoa chỉ là hình thức chúc mừng trong game thôi, tối nay tôi mời cậu ăn một bữa thật ngon mừng sinh nhật, có được không?"

Ngô Trạch Văn cảm động nói "Ừm, cảm ơn."

Cá hiếu kỳ hỏi "Mời cơm? Hai người quen nhau hả?"

Lý Tưởng nói "Đúng đấy, Cá hâm mộ không? Ba đứa tụi này học chung đại học đó ~"

Cá nghe vậy lập tức hâm mộ nói "Ba người ở đâu?"

Lý Tưởng nói "Quảng Châu."

Cá tiếc nuối bảo "Xa ghê, tui học ở Cáp Nhĩ Tân lận."

Lý Tưởng nói "Cáp Nhĩ Tân? Thành phố băng tuyết, nghe cũng thấy lạnh..."

Cá nói "Nó lạnh thiệt mà!"

Lưu Xuyên nói "À phải rồi, hoạt động cố định của đội chúng ta ngày mai huỷ bỏ nhé, đại sư phải đi Bắc Kinh xem lễ khai mạc, tôi với Ngũ Độc ra ngoài ăn mừng sinh nhật, đạo trưởng với Cá hai người tính làm gì?"

Đạo trưởng nói "Tôi xem lễ khai mạc trên mạng vậy."

Cá nói "Vậy tui cũng lên mạng xem lễ khai mạc đi, ngày mai có hai trận thi đấu, nhất định phải xem!"



Lưu Xuyên nói "Ok cứ vậy đi, mọi người ngủ ngon."

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tưởng kéo hành lý đi sân bay.

Lưu Xuyên ở trong phòng ngủ dùng laptop lên mạng, tra xét rất nhiều nhà hàng nổi danh ở địa phương. Cẩn thận suy xét một chút, Ngô Trạch Văn tính cách ưa tiết kiệm, nếu mời cậu ấy đi ăn cái loại cơm tây vừa đắt tiền lại vừa ít, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy xót tiền, ăn cũng không vui nổi.

Vì thế Lưu Xuyên rất là tri kỷ lựa một nhà hàng chuyên bán lẩu hoàn cảnh khá được mà giá cả lại bình dân, cũng đặt sẵn phòng, sau đó mời Trạch Văn cùng đi với mình.

Đến nơi cũng gọi món, trong thời gian chờ đợi Lưu Xuyên lấy cái bánh kem vị dâu mua sẵn trước đó ra, cắm nến đốt lên rồi tắt đèn, còn hát một bài mừng sinh nhật cho hợp với hoàn cảnh, hát xong mỉm cười nói "Trạch Văn, sinh nhật vui vẻ ha, nhắm mắt ước đi."

Ngô Trạch Văn gật đầu, nhắm mắt thầm ước một điều, sau đó mới thổi tắt nến.

Lưu Xuyên cắt bánh, một cái bánh kem kiểu bỏ túi cắt ra mỗi người một miếng giải quyết tại chỗ, hợp lý lại không lãng phí.

Tiệm lẩu phục vụ khá hiệu suất, thức ăn được nhanh chóng bưng lên. Lẩu là uyên ương lẩu, Ngô Trạch Văn thích ăn thanh đạm cho nên ưu tiên phần bên hải sản, Lưu Xuyên thì không kiêng gì, hồi thì ăn bên nước súp cay, lúc thì thò đũa gắp bên hải sản. Thịt bò của tiệm này rất tươi, nhúng vào nồi tráng sơ cho chín rồi bỏ vào miệng, cảm giác ngon cực.

Lưu Xuyên nhúng thịt rất nhiều, sau đó dùng giá múc ra bỏ vào bát của Trạch Văn.

Ngô Trạch Văn vội nói "Để tự tôi..."

Lưu Xuyên nói "Khách sáo làm chi, hôm nay cậu là thọ tinh, tôi phục vụ xíu có sao đâu."

Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên một cái, bắt gặp ánh mắt mỉm cười của nam nhân.

Đều là nam với nhau, cảm giác bị một nam nhân khác chăm sóc như vậy khiến cho cậu cảm thấy có chút mất tự nhiên... Nhưng là ánh mắt của Lưu Xuyên rất ôn nhu, nụ cười trên gương mặt lại tràn đầy chân thành, khiến cho cảm giác không thoải mái xíu xiu trong lòng Ngô Trạch Văn rất nhanh liền tan biến.

—— thọ tinh, phải thôi, mình là thọ tinh... được săn sóc phục vụ cũng là chuyện bình thường.

Thế là, bên đây Ngô Trạch Văn vùi đầu cắm cúi ăn, an tâm hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của Lưu Xuyên.

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, không khí rất là ấm áp.

Chờ đến khi ăn xong, Lưu Xuyên mới lấy từ trong ba-lô ra một phần quà đưa cho Ngô Trạch Văn nói "Tặng cậu, quà sinh nhật."

Ngô Trạch Văn nhận lấy nhìn một cái, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu "Bàn phím cơ?"

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Ừm, hôm đó thấy cậu giống như rất có hứng thú với bàn phím cơ nên tôi nghĩ là cậu thích nó, bèn mua một cái giống vậy tặng cho cậu."

Ngô Trạch Văn "..."

Thực sự rất cảm động, nhưng nghĩ đến giá cả của món quà này, Ngô Trạch Văn ngập ngừng "Món quà này rất đắt, tôi..."

Lưu Xuyên ngắt lời "Quà sinh nhật đắt hay rẻ không quan trọng, chủ yếu là tấm lòng."

Ngô Trạch Văn "..."

Lưu Xuyên bước đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói "Trạch Văn, bởi vì tôi không biết nên tặng cậu cái gì, vừa lúc thấy cậu có vẻ thích cái này nên mới mua nó tặng cho cậu. Tuy rằng chỉ mới quen nhau không lâu, nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, tôi xem cậu như bạn tốt của mình, cho nên mới muốn cùng chúc mừng sinh nhật với cậu, tặng cậu một phần quà mà cậu sẽ thích... Đừng so đo những thứ khác, chỉ coi đây là tấm lòng của tôi thôi, nhận lấy đi có được không?"

Lời nói chân thành đến như vậy, làm người ta không có cách nào cự tuyệt...

Ngô Trạch Văn gật gật đầu, ôm chặt cái bàn phím hơn một ngàn tệ trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên nói "Cảm ơn anh, Lưu Xuyên."

Nhìn nam sinh trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, đôi ánh mắt sáng ngời trong suốt đằng sau thấu kính, lúc nói "Cảm ơn" thì vẻ mặt thật lòng lại nghiêm túc, mái tóc đen như nhiễm mực bị ánh đèn chiếu sáng giống như nổi lên từng vệt sáng mượt, khiến cho người ta nhịn không được muồn...

Lưu Xuyên vươn tay muốn xoa đầu nam sinh, lúc sắp chạm đến thì mới giật mình phát giác bản thân quá mức đường đột, liền vội vàng dừng lại chuyển sang vỗ vỗ bả vai đối phương, mỉm cười nói "Đừng khách sáo."

Cả Lưu Xuyên cũng không biết bản thân mình tại sao lại như vậy, nhưng điều duy nhất mà anh muốn lúc này là giúp Ngô Trạch Văn trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ, đừng nói là một cái bàn phím cơ ngàn mấy trăm tệ, dù là một cái laptop vài chục ngàn tệ anh cũng sẽ tặng mà không chút đau lòng, chỉ cần Trạch Văn vui vẻ là được.

Có lẽ là do biết được thân thế gia cảnh của Ngô Trạch Văn, nên trong lòng cảm giác có một chút gì đó biến hoá.

Không phải là thương hại cậu từ nhỏ đã không có ba, mà là càng thêm thưởng thức cậu...

—— phải có nghị lực đến cỡ nào, mà dù sống trong hoàn cảnh gian nan như vậy vẫn có thể kiên trì luyện dương cầm đến trình độ diễn tấu?

—— phải hiểu chuyện đến mức nào, khiến cậu từ thưở bé đã học được phải san sẻ khó khăn với mẹ mình, học được sống phải tính toán tỉ mỉ, phải tiết kiệm cần cù?

Cậu ấy dùng hai bàn tay để nuôi sống chính mình, chưa bao giờ ngửa tay xin mẹ dù chỉ là một đồng tiền.

Cậu ấy tuy là một học bá, nhưng bạn bè xung quanh không nhiều, không am hiểu giao tiếp, mặt mốc lại hay quên mặt người ta, nhận không ra người khác, nhưng lại chân thành đối đãi với bạn bè.

Bề ngoài nhìn cậu có vẻ lạnh lùng thản nhiên, nhưng nội tâm lại mềm mại vô cùng.

Làm chuyện gì cũng vô cùng chuyên chú, tỷ như chơi game đi, Lưu Xuyên chỉ dạy cậu nhảy hoa mai thung một lần, cậu liền mỗi ngày tự mình đi luyện tập, từ một tên gà mờ chạy còn xiêu vẹo dần lột xác thành cao thủ khinh công có thể nhảy đến bất cứ chỗ nào một cách chuẩn xác... Mà chỉ tốn có đúng một tuần.

Tiến bộ, có thể nói là thần tốc.

Nhưng thần tốc này, chẳng phải là dùng chuyên tâm và khắc khổ đổi lấy mới có được sao?

Một đứa trẻ không có ba, từ bé đã phải chịu áp lực lớn hơn rất nhiều so với người khác... Cho nên, Lưu Xuyên mới có thể vừa đau lòng lại vừa sinh lòng kính nể đối với nam sinh thanh tú nhã nhặn trước mắt này.

Lúc trước Lưu Xuyên chỉ là xem Ngô Trạch Văn như một nhóc học bá hệ Vật lý, một tên tân thủ gà mờ mới biết chơi game... Kỳ thực những nhận tri của anh về Ngô Trạch Văn, cũng chỉ là biểu tượng bề ngoài mà thôi.

Đến tận bây giờ anh mới biết, nam sinh này cố gắng lại kiên cường hơn anh đã tưởng nhiều lắm.

____________________

Giải thích một chút

+ Tiểu học năm năm: Trung Quốc có 2 loại chế độ giáo dục là "Lục tam" và "Ngũ tứ" phân chia hai giai đoạn tiểu học cùng với sơ trung.

Từ năm 1952 sử dụng chế độ ngũ tứ, tức là năm năm tiểu học bốn năm sơ trung, nhưng vì trình độ giáo viên không đủ, tài liệu giáo dục không phù hợp mới đình chỉ chế độ này. Về sau vẫn luôn dùng chế độ lục tam, tức là sáu năm tiểu học ba năm sơ trung. Hiện tại chế độ giáo dục ở các nơi cũng khác nhau khá nhiều, nhưng chủ yếu là ngũ tứ và lục tam.

+ Lẩu uyên ương: là một loại lẩu khá đặc biệt, nó bao gồm 02 loại nước súp (nước lèo ăn lẩu) được đặt chung trong một cái nồi lẩu được thiết kế đặc biệt theo đồ án thái cực. Khẩu vị thế nào tuỳ theo người gọi, trong truyện tớ đoán là một bên nước súp hải sản, bên còn lại là nước súp cay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau