Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 8: Đánh xếp hạng bi kịch

Trước Sau
Lý Tưởng nghe Lưu Xuyên bảo mình theo lưu phái khôi lỗi bèn uyển chuyển đề nghị "Lưu Xuyên à, ông là dân mới tập chơi ha, mà thân là một tân thủ ý, tui thấy ông nên theo đường tiễn thủ đi, chứ khôi lỗi thao tác khó lắm!"

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không sao, tại tôi thích chơi khôi lỗi thôi, luyện từ từ cũng được."

Nhìn ông bạn cùng phòng vẻ mặt mỉm cười, bình tĩnh lại ung dung, Lý Tưởng cũng xấu hổ không dám đả kích tiếp, đành nhiệt tình tiếp tục đề nghị "Khụ khụ, nếu như ông quyết định theo đường này, hay là thử nghiên cứu một chút mấy cái clip ghi hình của đại thần lưu phái này trước đi. Tui nhớ hình như trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp có một vị đại thần Đường Môn theo lưu phái khôi lỗi từng up rất nhiều video công lược về lưu phái này, tên là... tên gì ấy nhỉ..." Lý Tưởng gãi đầu lâm vào tự hỏi.

Lưu Xuyên nhắc nhở "Có phải là Hải Nạp Bách Xuyên không?"

Lý Tưởng vỗ vỗ ót "Đúng đúng, chính là Hải Nạp Bách Xuyên, cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ, Hải Nạp Bách Xuyên. Ông cũng biết hả? Ồ ha, trong tên hắn cũng có cái chữ Xuyên, đừng nói là vì thích tên kia mà ông mới đi chơi khôi lỗi nha?"

Lưu Xuyên vẻ mặt bình tĩnh trả lời "Ừ, tôi rất thích anh ta."

Chu Hiểu Vũ ngồi cạnh cũng đồng ý nói "Tui cũng thích Xuyên đội lắm, ảnh có thể cùng lúc khống chế bảy con rối, lợi hại cực! Tiếc là ảnh tự nhiên rời Liên Minh, không biết là xảy ra chuyện gì nữa. Nhắc mới nhớ, hơn nửa năm rồi không nghe tin tức về Xuyên đội, không lẽ ảnh mắc phải bệnh nan y ta?"

Lý Tưởng phụ hoạ theo "Rất có thể!"

Lưu Xuyên "..."

Tôi khoẻ mạnh đứng một đống ở đây này! Mấy người đừng nguyền rủa tôi được không vậy?

Không muốn tiếp tục rối rắm bàn về vấn đề "Xuyên đội đi đâu rồi" nữa, Lưu Xuyên khéo léo chuyển chủ đề nói sang chuyện khác "Phải rồi, các cậu không phải định vào thi đấu xếp hạng sao? Hai đồng đội kia lên mạng chưa?"

Lý Tưởng quay lại nhìn danh sách bạn tốt, phát hiện hai người kia đã lên mạng, lập tức mời vào đội. Năm người nhanh chóng tổ thành một đội ngũ hoàn chỉnh, sau đó đăng ký vào danh sách thi đấu xếp hạng. Bởi vì đội chỉ có năm, thiếu một người, cho nên hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn một người đăng ký lẻ xếp vào đội.

Hệ thống xếp đội rất nhanh, đội năm người bọn họ bị ghép thêm vào một người lạ. Lý Tưởng tuỳ tay đánh vài chữ đơn giản ở kênh đội ngũ gọi vị đồng đội lạ kia sẵn sàng, mấy người còn lại cũng cùng nhau bấm chuẩn bị.

"Đội ngũ của bạn đã gia nhập vào danh sách các đội ngũ thi đấu xếp hạng, hệ thống đang giúp bạn tìm kiếm đối thủ, xin chờ một lát."

Khoảng 30 giây sau, hệ thống xứng đối thủ thành công, màn hình liền hiện ra hàng chữ——

"Đã ghép cặp thành công, đang vào bản đồ thi đấu ngẫu nhiên, đếm ngược 10, 9, 8,..."

Lý Tưởng vội vàng cầm headphone đeo lên, hô một câu ở kênh voicechat của đoàn đội "Sắp bắt đầu rồi, mọi người tập trung tinh thần ha, cố lên!" Ủng hộ sĩ khí xong, Lý Tưởng sực nhớ quay đầu nhìn Lưu Xuyên nói "Phải rồi, lát nữa tui phải chỉ huy trận đấu, có thể không rảnh giải thích các chi tiết cho ông hiểu..."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không sao, tôi xem các cậu đánh như thế nào là được."

Đếm ngược 10 giây chấm dứt, trận đấu chính thức bắt đầu.

Màn hình trước mặt mọi người đồng loạt chuyển thành khung cảnh một hòn đảo xinh đẹp đầy hoa đào, Lý Tưởng cùng đội ngũ của mình đồng thời xuất hiện ở điểm sinh ra tại bản đồ góc trái dưới cùng.

Hình thức thi đấu đoàn đội 6 người có quy tắc khá đặc biệt, lúc mới bắt đầu trận đấu, cả hai bên sẽ phân biệt xuất hiện tại điểm sinh ra ở hai điểm ở hai góc đường chéo bản đồ. Vị trí này cũng chính là đại bản doanh của phe bên mình, nhân vật của mình nếu tử vong sẽ sống lại ở chỗ này, lưu ý là nếu tử vong càng nhiều lần thì thời gian chờ đợi sống lại cũng sẽ càng lâu hơn.

Bản đồ đối chiến được lựa một cách ngẫu nhiên, có rất nhiều loại: trúc lâm, thành trấn, tuyết sơn, hoặc là đầm lầy... các loại bản đồ khác nhau đều sẽ mang đến lạc thú đối chiến khác nhau.

Mục đích của trận đấu là cướp đoạt ba cột lệnh kỳ được hệ thống cho xuất hiện ngẫu nhiên trên bản đồ, sau khi cướp lấy nhanh chóng mang lệnh kỳ về đại bản doanh của phe mình. Mỗi lần lệnh kỳ xuất hiện mới, đều sẽ được biểu hiện toạ độ trên bản đồ, đoạt càng nhiều lệnh kỳ cũng tương đương với đạt được thắng lợi cuối cùng.

Đơn giản mà nói, chính là hình thức "Đoạt kỳ chiến trên bản đồ ngẫu nhiên".

Bản đồ hệ thống lựa chọn cho đội của Lý Tưởng là "Đào Hoa Đảo". Bản đồ này khá xinh đẹp, khắp nơi tràn đầy cánh hoa đào hồng nhạt theo gió bay bay, ngay cả trên mặt đất cũng được trải một tầng hoa đào thảm. Hiệu quả 3D của game khiến cho cảnh tượng vô cùng sống động, nhưng đám người Lý Tưởng lúc này lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp hoa đào, mọi người đứng tập trung lại, bắt đầu thêm buff cho nhau, Lý Tưởng chỉ huy nói "Ok, chúng ta ôm đoàn đi đường giữa!"

Ôm đoàn đi đường giữa, đây là chiến thuật thường thấy trong trận đấu của đám gà mờ...

Bản đồ Đào Hoa Đảo tính ra không thuộc dạng khó, địa hình cũng không phức tạp, Lý Tưởng cùng đội ngũ của mình trực tiếp vọt về điểm lệnh kỳ xuất hiện ở trung gian bản đồ.

Năm người mới vừa đi đến chỗ rẽ, đột nhiên có một Minh Giáo từ sau đám đào thụ dày đặc xông ra, ngay lập tức vung thanh đao lạnh như băng bổ vào người bọn họ.

Lý Tưởng lập tức kêu lên "Có mai phục! Lên!"

——Mèn ơi, có mai phục mà cả đám không lo điều chỉnh vị trí, lại trực tiếp... xông lên?



Mấy người còn lại nghe lời chỉ huy của Lý Tưởng, lập tức xông lên, trong nháy mắt một đống kỹ năng ì đùng chớp lên.

Lý Tưởng tiếp tục chỉ huy "Giết buff trước! Mau mau mau lên! Mau giết buff!"

——Lúc này không phải nên giết tên Minh Giáo kia trước sao? Minh Giáo mới nãy vọt ra quá xa, đã sớm rời khỏi phạm vi trị liệu của buff phe nó rồi mà?

"Mặc xác cái tên Minh Giáo kia! Giết buff trước! Mau lên, giết buff trướcccc!!!"

Lưu Xuyên "..."

"Buff máu buff mau! Buff đâu cho miếng máu coi! Tui sắp chết rồi, cho máu coi!!"

Lưu Xuyên "..."

Kiểu chỉ huy quỷ quái gì đây? Lưu Xuyên thiệt sự là vô lực phun tào.

Biết là thực lực của đại đa số người chơi ở chiến giới bốn đều chỉ ở mức trung bình, nhưng trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp thì thực sự là yếu chết —— không biết tính toán sát thương, cũng không hiểu phương pháp di chuyển, không biết điều chỉnh khoảng cách, càng đừng nói tới quan sát lợi dụng địa hình...

Đây là điều thường thấy trong các game loại hình tranh tài, những người ở mức trình độ cao hơn, thủ pháp cùng ý thức cũng sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt.

Trong thi đấu chuyên nghiệp, mỗi một loại hình bản đồ đều phải trải qua phân tích cùng nghiên cứu một cách vô cùng tỉ mỉ, tuỳ theo mà diễn sinh đủ loại chiến thuật, nào là bao vây, du kích, dương đông kích tây, dụ địch xâm nhập... Đám đội trưởng chiến đội giới liên minh đều là một đám đầy bụng ý xấu, bọn họ sáng chế ra vô số các loại chiến thuật. Thân là cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ, vốn đã quen cách chỉ huy khi các trận đấu chuyên nghiệp, lúc này xem cách đánh rối tung rối mù của đám người Lý Tưởng, quả thực là trym đau tê tái...

Nhìn một lát, Lưu Xuyên không nhịn được mở miệng nhắc nhở "Các cậu trước lùi về núp đằng sau mấy cái cây..."

Lý Tưởng lúc này chém giết hăng máu đến đỏ cả mắt, hoàn toàn không nghe lời nhắc nhở của người bên cạnh, vẫn đang tiếp tục rống "Lên lên lên! Giết chết buff của tụi nó!!"

Lưu Xuyên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bọn họ lần lượt biến thành điểm số cho phe kia.

Trận đầu nhanh chóng thua trận hạ màn, trận thứ hai cũng tiếp tục sắp sửa thua, Lý Tưởng tâm tình buồn bực, với tay khui lon Redbull đặt bên cạnh, ngửa đầu ực ực ực vài hớp, sau đó vô cùng khí phách nắm tay hô "Lại lần nữa!"

Lưu Xuyên thật rất muốn nói một câu: Bồ tèo, đánh kiểu cậu, có uống Redbull cũng vô dụng thôi à.

Thân là Đường Môn máu giấy, lại không chịu né tránh, trốn ở đằng xa tiến hành viễn trình công kích áp chế đối thủ, mà lại quang minh chính đại cùng đội hữu của mình xông lên, đôi lúc dưới cơn xúc động còn chạy xộc vào chỗ kẻ thù cứu người, chơi Đường Môn kiểu cận chiến xông pha lửa đạn như vậy, cũng coi như nhân tài...

Cơ mà, tốc độ tay của tên này cũng rất nhanh, phản ứng cũng nhanh hơn mấy người còn lại nhiều lắm.

Lưu Xuyên nhịn không được hỏi "Lý Tưởng, tốc độ tay của cậu hơn 220 không?"

Lý Tưởng trả lời "Hình như là 240 thì phải."

Tốc độ tay, có thể hiểu là số lần thao tác của ngón tay trong một phút đồng hồ, gọi tắt là APM.

Trong các các loại hạng mục tranh tài phối hợp đoàn đội của giới eSports quốc nội, 220 APM là mức tiêu chuẩn tốc độ tay mà mỗi tuyển thủ phải có. Nói cách khác, tuyển thủ trong giới chuyên nghiệp chính quy buộc phải sở hữu khả năng ấn 220 lần phím trong một phút, hơn nữa còn phải chuẩn xác nghĩ phím nào ấn phím đó, không được phép ấn sai dù chỉ là một phím.

Người bình thường có tốc độ tay ở vào khoảng 120 ~ 150, dựa vào tốc độ này thôi một tiếng cũng có thể gõ được vài ngàn chữ, từ đó có thể suy ra tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp nhanh tới cỡ nào. Đám người này mỗi lúc tán gẫu với nhau, gõ một đoạn thật dài đối với họ tương đương như copy&paste, cực nhanh.

Tốc độ tay 240 của Lý Tưởng, thực chất mà nói đã đạt đến mức trên tiêu chuẩn tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu được huấn luyện tốt, nói không chừng trở thành cao thủ cũng không phải chuyện đùa. Tiếc là lúc này cậu chàng có lẽ vẫn chưa ý thức được vấn đề của mình nằm ở đâu, Lưu Xuyên cảm thấy khá là đáng tiếc.

Lý Tưởng tính cách thẳng thắng lại rộng rãi, làm người nhiệt tình lại rất nghĩa khí, đặc biệt luôn thích xông xáo đây đó, phong cách này rất thích hợp chơi Thiếu Lâm hoặc là Cái Bang, tóm lại là các loại môn phái cận chiến, chứ hoàn toàn không hợp với style của phái Đường Môn.

Liên tiếp thua ba trận, đội ngũ của Lý Tưởng một lần nữa trở về địa điểm chờ sắp xếp thi đầu, bắt đầu ghép đối thủ lại.

Lý Tưởng có chút khó chịu cúi đầu, cả người thoạt nhìn giống như trái cà héo ỉu xìu.

Lưu Xuyên nhìn cái ót của cậu ta, lên tiếng hỏi "Lý Tưởng, trước giờ cậu chơi Đường Môn không hả?"

Lý Tưởng gật đầu "Ừ..."

Lưu Xuyên uyển chuyển đề nghị "Không tính đổi môn phái chơi thử hả? Thí dụ như Thiếu Lâm vân vân..."



Lý Tưởng quay phắt lại, dùng ánh mắt nhìn tên ngốc liếc Lưu Xuyên một cái "Thiếu Lâm? Ông nói giỡn hả? Trang bị của Thiếu Lâm xấu bà cố. Với lại tui thấy đám Thiếu Lâm chỉ có mỗi khi đi phụ bản còn có chút tác dụng, đụng tới pk vô dụng gì đâu!"

Lưu Xuyên "..."

Cậu giỡn tôi hả!!

Đó là do đám gà mờ các cậu dù có đi đánh nhau cũng rất hiếm gặp Thiếu Lâm cao thủ! Mấy cậu có biết trong các trận pk đỉnh cao có bao nhiêu cái đại sư sắc bén không? Đại sư tay cầm phật châu khoác áo cà sa, vẻ mặt bi từ bi hỉ xả, vừa vào trận đấu bắt đầu đánh người là tên nào tên nấy đều biến thành hung tàn đến phát sợ, có tin cỡ trình độ như cậu mà gặp phải một vị đại sư lợi hại, chỉ có nước nằm vật ra để người ta đánh hay không? Đánh tới không hoàn thủ được ấy!!

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn Lý Tưởng "Tôi nghĩ cậu nên thử chơi Thiếu Lâm một lần xem sao, chứ chơi Đường Môn mãi như vậy không thấy chán hả?"

Lý Tưởng xua tay nói "Nâu nâu nâu, ông không hiểu đâu! Tui chỉ chơi Đường Môn!"

Lưu Xuyên "..."

——Bạn phòng ngu xuẩn nhất định không chịu trị liệu, nên làm sao đây?

Lưu Xuyên đề nghị Lý Tưởng thay đổi phái chơi, Lý Tưởng trả lời: Ông không hiểu!

Lưu Xuyên nhìn một người chơi game, chỉ cần xem cách ấn phím liền biết trình độ người nọ ở mức nào, có không gian tiến bộ hay không. Lý Tưởng tốc độ tay rất nhanh, tiếc là thao tác nát bét, một tên có thiên tư như vậy mà lại vô thức đi đường vòng không hề tự giác, rõ ràng là do cậu ta chưa bao giờ gặp một vị sư phụ đáng tin cậy suốt quá trình chơi game... Lưu Xuyên thật sự rất muốn nhắc nhở giúp đỡ cậu ta một chút.

...Chỉ tiếc là cậu chàng không hề nghe, nhất định không muốn trị liệu, nhất định muốn tiếp tục men theo con đường đi đến "Đường Môn phái" hắc ám không có đích đến tới cùng.

Lưu Xuyên cũng không thể nói toạc ra: kỳ thực tôi là cựu đội trưởng chiến đội Hoa Hạ – Hải Nạp Bách Xuyên, bồ tèo cứ nghe tôi là chuẩn...

Nếu như nói như vậy, phỏng chừng cậu ta càng không tin mà ngược lại cảm thấy đầu óc mình bị nước vào...

Huống hồ, lần này trở về trường, Lưu Xuyên cũng không muốn công khai thân phận của mình.

Nếu như bị người khác biết anh là Hải Nạp Bách Xuyên, là đội trưởng cũ của Hoa Hạ, sau đó đi đâu cũng bị đám đông vây xem, vậy liền không ổn...

Quá trình thi đấu xếp hạng của Lý Tưởng vẫn tiếp tục diễn ra trong bi kịch, Lưu Xuyên nhìn vài trận, thật sự rất đau...trym.

Vì thế, anh sáng suốt quyết định chạy trước "Khụ khụ, Lý Tưởng, tôi có chút việc phải về ký túc xá trước, đi ha."

Lý Tưởng vẫn đang ủ rũ, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên một cái, sau đó hữu khí vô lực vẫy tay với Lưu Xuyên nói "Đi đi, tui nghỉ chút rồi đánh thêm vài trận..."

Thua nhiều trận như vậy mà không hề nản lòng, vẫn tiếp tục dũng cảm tiếp tục xông lên cho người ta farm mạng như vậy...

Hình ảnh kia thực đẹp, đến mức Lưu Xuyên không đành lòng nhìn tiếp, đành xoay người rời đi trước.

_____________________

Giải thích chút

+ Đánh xếp hạng: nguyên vă là bài vị tái, nếu ai có hay chơi mấy game có cái vụ thi đấu pvp cũng biết mà ha, thường là tổ 1 đội sau đó random xếp với 1 đội khác có thực lực (hoặc điểm) tương đương mình, sau đó đánh với nhau, thắng có điểm, thua thì bị trừ, dựa vào điểm đó mà lên hạng hoặc xuống hạng.

Ở VN hình như nó bị gọi là "rank" hoặc "ranking"

+ Khôi lỗi: con rối

Ở đây mỗi khi dùng theo lưu phái, theo đường, hoặc gọi khôi lỗi sư, tớ đều sẽ dùng khôi lỗi. Ngược lại khi mà bảo là khống chế bao nhiêu hay là khống chế như thế nào, tóm lại là lúc thi đấu mô tả, hoặc kể lại thuật lại, tớ đều sẽ dùng chữ con rối. Nói nôm na khôi lỗi là từ dùng khi nhắc đến lưu phái, còn con rối là từ dùng trong các trường hợp còn lại.

+ Trong phần mô tả trận đấu của đội Lý Tưởng, có câu của Lưu Xuyên là [không lo điều chỉnh lại vị trí], ở đây tớ giải thích một xíu, thuật ngữ dùng trong truyện là "tẩu vị", tức là vị trí hành tẩu, hiểu nôm na như hướng đi hoặc cách đi của người chơi.

Hay thấy trong mấy truyện võng du, mô tả các đại thần là "Tẩu vị phong tao", tức là nói người này cách di chuyển rất là "pro" rất là đỉnh, nếu có ai từng chơi các loại game có các kiểu pk đối kháng 1v1 (như JX3, hoặc Tiếu ngạo giang hồ, etc) sẽ thấy cách di chuyển khá là quan trọng trong pk, nó giúp người chơi tránh né công kích từ đối thủ, hoặc là tăng thêm tính bất ngờ cho các đòn công kích của bản thân, vân vân... tóm lại mà nói đó là cái chỉ có thể luyện ra từ từ.

Nói xa rồi, ở chỗ này Lưu Xuyên nói "tẩu vị", tức là nói cách di chuyển của đội Lý Tưởng, vì cho phù hợp với nghĩa cảnh, nên tớ sửa lại là vị trí. Ở đây giải thích cho bạn nào thấy khó hiểu ha ^_^

+ Phun tào hay thổ tào (吐槽): một kiểu nói móc, chế giễu một hành vi hoặc lời nói của đối phương, đại khái đi, đa số là mang nghĩa hài hước. Tớ quen dùng phun tào nên giữ nguyên, tại thấy thổ tào nó...là lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau