Chương 103
Mạc Vi An thấy Hồ Bằng phản ứng mạnh như vậy, giống như hoảng sợ, sau đó kinh ngạc nhìn Hồ Bằng, “Xem ra Hồ hội phó quả nhiên bị che ở trong trống, không biết chút gì, ba vị hồn sư cấp cao kia giương cờ hiệu của hai vị xách động trong hội phòng ma, may mà có người báo cho chúng ta biết trước, Hồ hội phó yên tâm, chúng ta đã làm chuẩn bị đầy đủ nguyên vẹn.”
Mạc Vi An nói xong, giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hội phó xanh mét, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ của hắn, “Tính tính thời gian, bọn họ hiện tại hẳn là đã bắt đầu, hai vị không cần lo lắng, ba vị hồn sư cấp cao kia tự cho là thông minh, làm thiên y vô phùng(1), kỳ thực đã sớm bị nhìn thấu hết thảy mưu kế.”
Nói xong, Mạc Vi An ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai vị hội phó, nụ cười trên khóe môi ý tứ hàm xúc không rõ: “Người bên trong hội phòng ma đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ còn chờ bọn họ sa lưới, đợi bắt cá trong chậu, cho dù bọn họ là ba vị hồn sư cấp cao, cũng tuyệt đối không chạy được!”
Một vị hội phó khác cũng nhanh chóng đứng lên, đứng ở bên cạnh Hồ Bằng khách khí đối diện với Mạc Vi An, bởi vì quá mức kinh ngạc cùng tức giận, tuy rằng trên mặt vị hội phó này cố gắng duy trì bình tĩnh, khóe miệng lại hơi run run: “Hội trưởng, ngươi nói ba vị hồn sư cấp cao kia muốn xách động, nhưng có chứng cứ gì? Phải biết rằng, toàn hội phòng ma tính cả ngươi ta, cũng chỉ mới có 11 hồn sư cấp cao mà thôi, ba người này nếu xảy ra chuyện gì… Đến lúc đó kế hoạch phá vây cũng bị ảnh hưởng, ta ngươi cũng không gánh vác nổi a!”
Mạc Vi An giống như không nghe được chút ý uy hiếp nào ở lời trong lời ngoài của hội phó: “Hai vị thật sự là nhân từ, bọn họ lừa gạt các ngươi như vậy, các ngươi không chỉ không để ý, lại vẫn nói tốt cho bọn họ. Hai vị chớ lo lắng, nếu như bọn họ an an phận phận, chúng ta không phải người không rõ phải trái, tự nhiên sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng nếu bọn họ có dị tâm không nghe lời, vậy cũng không phải do ta…”
Thấy biểu tình trên mặt hai vị hội phó đối diện thay đổi, Mạc Vi An còn tốt bụng bổ sung: “Tuy rằng hôm nay ta dẫn theo hai vị hồn sư cấp cao đến đây, nhưng mà ở trong hội phòng ma còn có 4 vị hồn sư cấp cao trấn thủ, ta nghĩ ba vị hồn sư kia cũng không lật được trời, trong đó hai vị hồn sư lớn tuổi tư lịch thâm hậu, làm việc công bằng, hai vị có thể yên tâm.” Hồn sư lớn tuổi trong miệng Mạc Vi An, đương nhiên chính là hai hồn sư bảo trì trung lập.
Hai vị hội phó nghe vậy, nhất thời ngồi không yên.
Tuy rằng không biết Mạc Vi An bày ra bàn cờ như thế nào, nhưng mà nếu Mạc Vi An dám nói rõ ràng ra, có thể thấy được nhất định có mười phần chắc chắn, hơn nữa chủ yếu nhất là còn liên quan tới hai vị hồn sư cấp cao bảo trì trung lập, hai người kia không phải đã nói tốt điều kiện với bọn họ sao, lúc nào thì bị Mạc Vi An mượn sức rồi?
Nhìn tươi cười nắm chắc thắng lợi của Mạc Vi An, còn có biểu tình bình tĩnh của Trang Dịch cùng Lôi Tu ở bên cạnh, trong lòng hai vị hội phó càng thêm không yên, Hồ Bằng nói: “Chuyện lớn như vậy chúng ta làm sao có thể bỏ qua! Hội trưởng, không bằng chúng ta hiện tại quay về xem, để ngừa vạn nhất…”
“Không vội, chỉ sợ ba hồn sư kia gặp được hai vị, nhất thời thấy thẹn với các ngươi, nếu chó nóng nảy mà nhảy tường, vậy thì khó làm.” Mạc Vi An lắc đầu nói.
“Ba vị kia tốt xấu đi theo chúng ta lâu như vậy, có lẽ là bị tiểu nhân che mắt, chúng ta trở về khuyên một chút để tránh có hiểu lầm gì chưa cởi bỏ, hội phòng ma lãng phí nhân tài vô ích, đó mới là đáng tiếc!” Hội phó này nói xong, lôi kéo Hồ Bằng muốn đi.
Trang Dịch Lôi Tu còn có hồn sư đi theo Mạc Vi An thấy thế, lập tức đứng dậy ngăn cản đường bọn họ đi.
Người phe hội phó thấy thế, sắc mặt nhất thời trầm xuống, bọn họ quay đầu nhìn về phía Mạc Vi An: “Hội trưởng, ngươi đây là có ý tứ gì?”
Bọn họ thật không lo lắng Mạc Vi An sẽ động thủ giải quyết rụng bọn họ, dù sao trừ Mạc Vi An ra, hai người bọn họ chính là hồn sư thực lực cực mạnh, nhưng mà hành động này của Mạc Vi An ngược lại là cho bọn họ một ít nhắc nhở. Nếu mà Mạc Vi An thật sự chắc chắn thắng lợi như hắn biểu hiện ngoài mặt, nhất định sẽ thả bọn họ trở về, thế nhưng hôm nay Mạc Vi An lại hẹn bọn họ ra, nghĩ tới hành động kéo dài thời gian vừa rồi của Hồ Bằng, không chừng Mạc Vi An bọn họ cũng đang kéo dài thời gian!
Hai cáo già trung lập trong hội phòng ma cũng không phải dễ lừa như vậy… Có lẽ mấu chốt thắng bại, ngay ở trên người bọn họ!
Nghĩ vậy, hai vị hội phó càng vội vã muốn trở về.
Mạc Vi An đứng trước mặt bọn họ: “Phụ cận nơi này sương mù dày đặc như vậy, lại đi về phía trước không chừng có ma thú gì đó ẩn nấp, hai vị hiện tại cảm xúc không ổn như vậy, vẫn là không cần tùy ý xông loạn mới tốt, đợi một lát mọi người cùng nhau trở về là được.”
“Hội trưởng đây là muốn nhốt chúng ta?” Hồ Bằng cười lạnh, hai hồn sư cấp bốn kia không nói, hắn cùng vị hội phó kia là cấp bảy trung giai, chiến đấu chính diện thì bọn họ khẳng định không phải đối thủ của ba hồn sư cấp cao bên Mạc Vi An kia, nhưng luận về chạy trốn, còn có thể được.
“Hai vị đã quên, vừa rồi nói kế hoạch cho các ngươi, các ngươi nghe xong còn chưa tỏ thái độ đâu.” Mạc Vi An cười tủm tỉm nói.
Hai vị hội phó hừ lạnh một tiếng, nhất thời hiểu được Mạc Vi An đang tính toán cái gì, đây là buộc bọn họ thỏa hiệp đây mà. Tình huống hội phòng ma không rõ, rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa xác định, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của Mạc Vi An không có khả năng làm cho bọn họ lập tức đi vào khuôn khổ, hai vị hội phó liếc nhau, sau đó Hồ Bằng cười hắc hắc: “Nếu hội trưởng nhất định muốn chúng ta hiện tại phải cho một câu trả lời thuyết phục thì cũng không phải không thể. Thực lực của hội trưởng mạnh mẽ, lúc ra khỏi thành chỉ có hội trưởng dẫn đầu làm mồi dụ, dị ma mới có thể mắc mưu, đến lúc đó để cho hội trưởng xông ra đầu tiên, đạt được thanh danh tốt, mà chúng ta tự nguyện ở trong thành Huệ Xương bảo vệ trận pháp, đợi mấy người Lôi Y rời đi, chúng ta tự nhiên hộ tống bọn họ đi ra ngoài.”
Một hội phó khác nghe vậy, cũng hừ lạnh nói: “Đúng rồi, nếu Lôi Y có thể làm cho hồn sư cấp thấp phát huy thực lực hồn sư cấp trung, hồn sư cấp trung phát huy thực lực hồn sư cấp cao, không bằng để cho hắn mấy ngày nay cố gắng thêm một chút, dạy tất cả hồn sư trong thành Huệ Xương, đến lúc đó mọi người ra khỏi thành cũng sẽ chắc chắn hơn một chút.”
Ngay sau đó Hồ Bằng nói: “Nghe nói Lôi Hổ này có rất nhiều tâm đắc trong tu luyện, vì mọi người phá thành, mấy ngày này có lẽ muốn làm phiền Lôi Hổ chỉ giáo nhiều một lượt ——”
Hồ Bằng còn chưa dứt lời, hắn cùng hội phó kia đồng thời ra tay, đám Trang Dịch tức khắc nghiêm chỉnh mà đợi, kết quả lại không ngờ, Hồ Bằng cùng hội phó kia thế nhưng không phải tấn công bọn họ, mà là hung hăng đánh hai hồn sư cấp bốn kia mê đi, sau đó đẩy về phía đám Trang Dịch!
Trang Dịch nhìn một hồn sư cấp bốn trong đó bay về phía mình, hắn đành phải thu hồi công kích đã chuẩn bị tốt, sau đó sử dụng hồn lực tiếp người này rồi buông xuống, mà bên kia, hồn sư cấp cao Mạc Vi An mang đến cũng làm hành động giống như Trang Dịch.
Mà hai vị hội phó thừa cơ hội trong nháy mắt hai hồn sư cấp bốn tạo ra, nhanh chóng nghiêng người muốn chạy trốn!
“Chạy đi đâu!” Mạc Vi An chợt quát một tiếng, hồn lực quanh thân nháy mắt nổ tung, một cột sáng màu lam phóng lên cao, theo sau là một cột nước thật lớn phóng về phía hai hội phó, cùng lúc đó, lôi quang màu tím của Lôi Tu phối hợp với cột nước của Mạc Vi An, thuộc tính thủy lôi cùng kết hợp, chớp mắt liền đuổi theo hai vị hội phó.
Mà sau khi Trang Dịch cùng hồn sư cấp cao kia buông hồn sư cấp bốn ra, cũng không nhàn rỗi, lập tức đánh lên theo Lôi Tu cùng Mạc Vi An.
Hai vị hội phó thấy công kích từ phía sau vọt tới, lập tức xoay người lại đỡ, mà trong nháy mắt này cũng đủ làm cho Lôi Tu cùng Mạc Vi An vọt tới trước mặt bọn họ, Trang Dịch cùng hồn sư cấp cao kia theo sát sau đó, bốn người lại một lần nữa vây quanh hai hội phó!
Hai vị hội phó có thể đi đến từng bước ngày hôm nay, đã sớm thân kinh bách chiến, trong chớp mắt bị vây quanh, bọn họ không chút do dự, chỉ dựa vào bản năng, đối tượng tấn công đầu tiên dĩ nhiên là Trang Dịch!
Trong những hồn sư còn sống ở đây, chỉ có mình Trang Dịch là cấp sáu, nếu hai vị hội phó đã bị vây quanh, như vậy cửa đột phá tốt nhất, tự nhiên chính là góc Trang Dịch này.
Chẳng qua hôm nay bọn họ nhất định tính sai.
Trang Dịch nhìn thấy hợp lực tấn công của hai hồn sư cấp bảy đánh úp lại, tuy chỉ là vội vàng tấn công, không hoàn toàn phát huy thực lực cấp bảy, nhưng là đủ hắn uống một hồ. Trang Dịch không chút coi khinh, Tử Tinh Hoàng Điểu dung hợp cùng Hỏa Yến chợt thả ra, bản thân Tử Tinh Hoàng Điểu chính là huyết mạch phượng hoàng nên lực tấn công cùng phòng ngự vốn là siêu mạnh, sau khi dung hợp với Hỏa Yến, tốc độ cũng tăng lên một lần nữa, trong nháy mắt công kích của hai vị hội phó đến nơi, thân thể Tử Tinh Hoàng Điểu khổng lồ hiện ra trước mặt Trang Dịch, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, Tử Tinh Hoàng Điểu mở hai cánh, nháy mắt ngọn lửa theo cánh phát ra mở rộng tới trăm mét, sau đó một vòng một vòng, chớp mắt đã hoàn toàn vây quanh Trang Dịch!
Chớp mắt tiếp theo, công kích của hai vị hội phó va chạm vào phòng ngự mà Tử Tinh Hoàng Điểu bày ra cho Trang Dịch, chỉ nghe vài tiếng nổ mạnh “ầm ầm ầm” đinh tai nhức óc, hồn lực liên tiếp va chạm, chấn động đến không khí bốn phía cũng xảy ra vặn vẹo, phòng ngự của Tử Tinh Hoàng Điểu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị phá hỏng từng tầng một, chỉ còn lại một tầng ngọn lửa màu lam cuối cùng, Trang Dịch nhìn công kích còn đang vọt về phía hắn, tinh quang trong mắt chợt lóe, công kích của hai hồn sư cấp bảy khiến Trang Dịch sinh ra cảm giác nguy hiểm, đang lúc hắn tính toán không dấu vết sử dụng hồn thú hệ phụ hồn sư dung hợp cùng Tử Tinh Hoàng Điểu để đỡ một kích cuối cùng này, đột nhiên, một luồng sáng màu tím nháy mắt bao trùm trước mặt Trang Dịch, một con hổ hình thành từ hồn lực lao ra từ trong lôi quang, mở cái miệng thật lớn giống như hố đen, chớp mắt đã nuốt công kích của hai vị hội phó vào!
Cùng lúc đó, Lôi Tu nháy mắt xuất hiện bên cạnh Trang Dịch, nhìn hai hội phó chạy về phía này, trên mặt Lôi Tu là lạnh như băng trước nay chưa từng có, ánh mắt đỏ sậm giống như muốn chảy ra nước mắt máu dữ dội, ở phía sau Lôi Tu, một con hổ cao tới hơn 50m uy vũ gầm nhẹ trong không trung, ánh sáng tím tàn khốc lóe lên quanh thân Lôi Tu, lão hổ màu tím đánh nhau cùng hồn thú của hai hội phó, đồng thời hai tay Lôi Tu cũng hóa thành vuốt hổ to lớn mạnh mẽ, hắn bỗng nhiên lao lên, ở nửa đường giống như đập vỡ thủy tinh, “phanh” một tiếng trực tiếp đánh nát phòng ngự của hai hội phó, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ, Lôi Tu trực tiếp mỗi tay một đấm nện lên người hai hội phó!
Hai vị hội phó bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng bị Lôi Tu đánh lui hơn 10m, bọn họ vừa sợ vừa giận nhìn Lôi Tu, một Lôi Y lấy lực cấp sáu vậy mà có thể chống được bọn họ tấn công đã đủ làm cho người ta giật mình, mà Lôi Hổ này càng khủng khiếp, tuy rằng bởi vì tốc độ của Lôi Tu quá nhanh làm cho bọn họ ngầm chịu thiệt, nhưng dù sao cấp bậc của Lôi Hổ thấp hơn bọn họ a! Một hồn sư cấp thấp hơn bọn họ, vậy mà một mình đấu hai người bọn họ còn hơi chiếm thượng phong, đây là cái khái niệm gì?!
Nhưng mà Mạc Vi An cùng một hồn sư cấp cao khác cũng không cho bọn họ thời gian tiếp tục kinh ngạc, thừa dịp hai vị hội phó bị Lôi Tu đánh đuổi, Mạc Vi An cùng hồn sư cấp cao kia lập tức xông lên, hồn lực giống như không cần tiền mà ném sang…
Dưới sự vây công của vài hồn sư cấp cao, Hồ Bằng cảm giác hồn lực trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, còn tiếp tục đánh như vậy, hắn cùng hội phó kia sớm hay muộn cũng sẽ chết, lúc này bọn họ kéo một vòng, vậy mà lại chạy về nguyên điểm lúc mới bắt đầu chiến đấu, thấy hai hồn sư cấp bốn bị bọn họ đánh hôn mê còn đang nằm cách đó không xa, sau khi hai hội phó lui tới bên cạnh hai hồn sư cấp bốn này, Hồ Bằng lập tức lớn tiếng nói: “Được rồi dừng tay, đừng đánh!”
Mạc Vi An nghe được lời Hồ Bằng nói, lập tức dừng tấn công, vị hồn sư còn lại thấy Mạc Vi An dừng tay, tự nhiên cũng thu tay lại theo.
Hai hội phó bị vây quanh ở giữa, so sánh với lúc trước, lúc này hai người bọn họ chật vật hơn rất nhiều, hai người thở phì phò nhìn mấy người ở đây, đặc biệt vừa rồi Lôi Tu bùng nổ hồn lực làm tim bọn họ càng đập nhanh! Nếu không phải có hắn, hai người bọn họ không chừng đã sớm chạy!
Hai vị hội phó hận đến nghiến răng, trên mặt lại không để lộ ra, bất luận hiện tại tình huống hội phòng ma ra sao, cho dù Mạc Vi An có quyết đoán đến mức dám động ba hồn sư cấp cao kia, cũng tuyệt đối không thể lấy hai hội phó bọn họ khai đao.
Dù sao thực lực của bọn họ chỉ kém hơn Mạc Vi An một chút, ở trong hội phòng ma vẫn có uy tín nhất định, Mạc Vi An muốn phá vòng vây của dị ma thì hồn sư cấp cao quan trọng hơn hồn sư cấp thấp nhiều, hai người bọn họ, là tồn tại hội phòng ma không thể thiếu!
Có nhận thức này, cho dù hôm nay bị nhốt, trong lòng hai hội phó cũng không lo lắng.
Mạc Vi An chỉ nhìn biểu tình trên mặt cũng biết hai người đang nghĩ cái gì, nhưng mà giống như hắn rất hiểu biết hai vị hội phó, hai hội phó đồng dạng cũn có hiểu biết nhất định về hắn, quả thực như bọn họ dự đoán, Mạc Vi An chỉ hy vọng bọn họ có thể thành thật nghe lời, cũng không hy vọng bọn họ bị thương làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Thấy hai vị hội phó chịu thua, Mạc Vi An nói: “Xem ra hai vị cũng mệt, không bằng chúng ta tiếp tục nghỉ một chút?”
“Hội trưởng mở miệng, chúng ta tự nhiên nghe lệnh.” Hồ Bằng nghiến răng nghiến lợi nói, cùng hội phó kia đi theo Mạc Vi An tìm một chỗ ngồi xuống, thấy đám Mạc Vi An nhìn như tùy ý, lại mơ hồ tiếp tục vây quanh bọn họ, hai hội phó đơn giản ngồi ở giữa, sát bên cạnh hai hồn sư cấp bốn đang hôn mê kia.
Từ lúc vừa bắt đầu có ra tay, sau đó Lôi Tu cũng không động thủ lần nữa, hắn vẫn đứng ở bên người Trang Dịch, cao thấp kiểm tra Trang Dịch một lần, xác định Trang Dịch không bị thương chút nào, lúc này mới đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai hội phó.
Mạc Vi An nói xong, giống như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hội phó xanh mét, cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ của hắn, “Tính tính thời gian, bọn họ hiện tại hẳn là đã bắt đầu, hai vị không cần lo lắng, ba vị hồn sư cấp cao kia tự cho là thông minh, làm thiên y vô phùng(1), kỳ thực đã sớm bị nhìn thấu hết thảy mưu kế.”
Nói xong, Mạc Vi An ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai vị hội phó, nụ cười trên khóe môi ý tứ hàm xúc không rõ: “Người bên trong hội phòng ma đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ còn chờ bọn họ sa lưới, đợi bắt cá trong chậu, cho dù bọn họ là ba vị hồn sư cấp cao, cũng tuyệt đối không chạy được!”
Một vị hội phó khác cũng nhanh chóng đứng lên, đứng ở bên cạnh Hồ Bằng khách khí đối diện với Mạc Vi An, bởi vì quá mức kinh ngạc cùng tức giận, tuy rằng trên mặt vị hội phó này cố gắng duy trì bình tĩnh, khóe miệng lại hơi run run: “Hội trưởng, ngươi nói ba vị hồn sư cấp cao kia muốn xách động, nhưng có chứng cứ gì? Phải biết rằng, toàn hội phòng ma tính cả ngươi ta, cũng chỉ mới có 11 hồn sư cấp cao mà thôi, ba người này nếu xảy ra chuyện gì… Đến lúc đó kế hoạch phá vây cũng bị ảnh hưởng, ta ngươi cũng không gánh vác nổi a!”
Mạc Vi An giống như không nghe được chút ý uy hiếp nào ở lời trong lời ngoài của hội phó: “Hai vị thật sự là nhân từ, bọn họ lừa gạt các ngươi như vậy, các ngươi không chỉ không để ý, lại vẫn nói tốt cho bọn họ. Hai vị chớ lo lắng, nếu như bọn họ an an phận phận, chúng ta không phải người không rõ phải trái, tự nhiên sẽ không ra tay với bọn họ, nhưng nếu bọn họ có dị tâm không nghe lời, vậy cũng không phải do ta…”
Thấy biểu tình trên mặt hai vị hội phó đối diện thay đổi, Mạc Vi An còn tốt bụng bổ sung: “Tuy rằng hôm nay ta dẫn theo hai vị hồn sư cấp cao đến đây, nhưng mà ở trong hội phòng ma còn có 4 vị hồn sư cấp cao trấn thủ, ta nghĩ ba vị hồn sư kia cũng không lật được trời, trong đó hai vị hồn sư lớn tuổi tư lịch thâm hậu, làm việc công bằng, hai vị có thể yên tâm.” Hồn sư lớn tuổi trong miệng Mạc Vi An, đương nhiên chính là hai hồn sư bảo trì trung lập.
Hai vị hội phó nghe vậy, nhất thời ngồi không yên.
Tuy rằng không biết Mạc Vi An bày ra bàn cờ như thế nào, nhưng mà nếu Mạc Vi An dám nói rõ ràng ra, có thể thấy được nhất định có mười phần chắc chắn, hơn nữa chủ yếu nhất là còn liên quan tới hai vị hồn sư cấp cao bảo trì trung lập, hai người kia không phải đã nói tốt điều kiện với bọn họ sao, lúc nào thì bị Mạc Vi An mượn sức rồi?
Nhìn tươi cười nắm chắc thắng lợi của Mạc Vi An, còn có biểu tình bình tĩnh của Trang Dịch cùng Lôi Tu ở bên cạnh, trong lòng hai vị hội phó càng thêm không yên, Hồ Bằng nói: “Chuyện lớn như vậy chúng ta làm sao có thể bỏ qua! Hội trưởng, không bằng chúng ta hiện tại quay về xem, để ngừa vạn nhất…”
“Không vội, chỉ sợ ba hồn sư kia gặp được hai vị, nhất thời thấy thẹn với các ngươi, nếu chó nóng nảy mà nhảy tường, vậy thì khó làm.” Mạc Vi An lắc đầu nói.
“Ba vị kia tốt xấu đi theo chúng ta lâu như vậy, có lẽ là bị tiểu nhân che mắt, chúng ta trở về khuyên một chút để tránh có hiểu lầm gì chưa cởi bỏ, hội phòng ma lãng phí nhân tài vô ích, đó mới là đáng tiếc!” Hội phó này nói xong, lôi kéo Hồ Bằng muốn đi.
Trang Dịch Lôi Tu còn có hồn sư đi theo Mạc Vi An thấy thế, lập tức đứng dậy ngăn cản đường bọn họ đi.
Người phe hội phó thấy thế, sắc mặt nhất thời trầm xuống, bọn họ quay đầu nhìn về phía Mạc Vi An: “Hội trưởng, ngươi đây là có ý tứ gì?”
Bọn họ thật không lo lắng Mạc Vi An sẽ động thủ giải quyết rụng bọn họ, dù sao trừ Mạc Vi An ra, hai người bọn họ chính là hồn sư thực lực cực mạnh, nhưng mà hành động này của Mạc Vi An ngược lại là cho bọn họ một ít nhắc nhở. Nếu mà Mạc Vi An thật sự chắc chắn thắng lợi như hắn biểu hiện ngoài mặt, nhất định sẽ thả bọn họ trở về, thế nhưng hôm nay Mạc Vi An lại hẹn bọn họ ra, nghĩ tới hành động kéo dài thời gian vừa rồi của Hồ Bằng, không chừng Mạc Vi An bọn họ cũng đang kéo dài thời gian!
Hai cáo già trung lập trong hội phòng ma cũng không phải dễ lừa như vậy… Có lẽ mấu chốt thắng bại, ngay ở trên người bọn họ!
Nghĩ vậy, hai vị hội phó càng vội vã muốn trở về.
Mạc Vi An đứng trước mặt bọn họ: “Phụ cận nơi này sương mù dày đặc như vậy, lại đi về phía trước không chừng có ma thú gì đó ẩn nấp, hai vị hiện tại cảm xúc không ổn như vậy, vẫn là không cần tùy ý xông loạn mới tốt, đợi một lát mọi người cùng nhau trở về là được.”
“Hội trưởng đây là muốn nhốt chúng ta?” Hồ Bằng cười lạnh, hai hồn sư cấp bốn kia không nói, hắn cùng vị hội phó kia là cấp bảy trung giai, chiến đấu chính diện thì bọn họ khẳng định không phải đối thủ của ba hồn sư cấp cao bên Mạc Vi An kia, nhưng luận về chạy trốn, còn có thể được.
“Hai vị đã quên, vừa rồi nói kế hoạch cho các ngươi, các ngươi nghe xong còn chưa tỏ thái độ đâu.” Mạc Vi An cười tủm tỉm nói.
Hai vị hội phó hừ lạnh một tiếng, nhất thời hiểu được Mạc Vi An đang tính toán cái gì, đây là buộc bọn họ thỏa hiệp đây mà. Tình huống hội phòng ma không rõ, rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa xác định, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của Mạc Vi An không có khả năng làm cho bọn họ lập tức đi vào khuôn khổ, hai vị hội phó liếc nhau, sau đó Hồ Bằng cười hắc hắc: “Nếu hội trưởng nhất định muốn chúng ta hiện tại phải cho một câu trả lời thuyết phục thì cũng không phải không thể. Thực lực của hội trưởng mạnh mẽ, lúc ra khỏi thành chỉ có hội trưởng dẫn đầu làm mồi dụ, dị ma mới có thể mắc mưu, đến lúc đó để cho hội trưởng xông ra đầu tiên, đạt được thanh danh tốt, mà chúng ta tự nguyện ở trong thành Huệ Xương bảo vệ trận pháp, đợi mấy người Lôi Y rời đi, chúng ta tự nhiên hộ tống bọn họ đi ra ngoài.”
Một hội phó khác nghe vậy, cũng hừ lạnh nói: “Đúng rồi, nếu Lôi Y có thể làm cho hồn sư cấp thấp phát huy thực lực hồn sư cấp trung, hồn sư cấp trung phát huy thực lực hồn sư cấp cao, không bằng để cho hắn mấy ngày nay cố gắng thêm một chút, dạy tất cả hồn sư trong thành Huệ Xương, đến lúc đó mọi người ra khỏi thành cũng sẽ chắc chắn hơn một chút.”
Ngay sau đó Hồ Bằng nói: “Nghe nói Lôi Hổ này có rất nhiều tâm đắc trong tu luyện, vì mọi người phá thành, mấy ngày này có lẽ muốn làm phiền Lôi Hổ chỉ giáo nhiều một lượt ——”
Hồ Bằng còn chưa dứt lời, hắn cùng hội phó kia đồng thời ra tay, đám Trang Dịch tức khắc nghiêm chỉnh mà đợi, kết quả lại không ngờ, Hồ Bằng cùng hội phó kia thế nhưng không phải tấn công bọn họ, mà là hung hăng đánh hai hồn sư cấp bốn kia mê đi, sau đó đẩy về phía đám Trang Dịch!
Trang Dịch nhìn một hồn sư cấp bốn trong đó bay về phía mình, hắn đành phải thu hồi công kích đã chuẩn bị tốt, sau đó sử dụng hồn lực tiếp người này rồi buông xuống, mà bên kia, hồn sư cấp cao Mạc Vi An mang đến cũng làm hành động giống như Trang Dịch.
Mà hai vị hội phó thừa cơ hội trong nháy mắt hai hồn sư cấp bốn tạo ra, nhanh chóng nghiêng người muốn chạy trốn!
“Chạy đi đâu!” Mạc Vi An chợt quát một tiếng, hồn lực quanh thân nháy mắt nổ tung, một cột sáng màu lam phóng lên cao, theo sau là một cột nước thật lớn phóng về phía hai hội phó, cùng lúc đó, lôi quang màu tím của Lôi Tu phối hợp với cột nước của Mạc Vi An, thuộc tính thủy lôi cùng kết hợp, chớp mắt liền đuổi theo hai vị hội phó.
Mà sau khi Trang Dịch cùng hồn sư cấp cao kia buông hồn sư cấp bốn ra, cũng không nhàn rỗi, lập tức đánh lên theo Lôi Tu cùng Mạc Vi An.
Hai vị hội phó thấy công kích từ phía sau vọt tới, lập tức xoay người lại đỡ, mà trong nháy mắt này cũng đủ làm cho Lôi Tu cùng Mạc Vi An vọt tới trước mặt bọn họ, Trang Dịch cùng hồn sư cấp cao kia theo sát sau đó, bốn người lại một lần nữa vây quanh hai hội phó!
Hai vị hội phó có thể đi đến từng bước ngày hôm nay, đã sớm thân kinh bách chiến, trong chớp mắt bị vây quanh, bọn họ không chút do dự, chỉ dựa vào bản năng, đối tượng tấn công đầu tiên dĩ nhiên là Trang Dịch!
Trong những hồn sư còn sống ở đây, chỉ có mình Trang Dịch là cấp sáu, nếu hai vị hội phó đã bị vây quanh, như vậy cửa đột phá tốt nhất, tự nhiên chính là góc Trang Dịch này.
Chẳng qua hôm nay bọn họ nhất định tính sai.
Trang Dịch nhìn thấy hợp lực tấn công của hai hồn sư cấp bảy đánh úp lại, tuy chỉ là vội vàng tấn công, không hoàn toàn phát huy thực lực cấp bảy, nhưng là đủ hắn uống một hồ. Trang Dịch không chút coi khinh, Tử Tinh Hoàng Điểu dung hợp cùng Hỏa Yến chợt thả ra, bản thân Tử Tinh Hoàng Điểu chính là huyết mạch phượng hoàng nên lực tấn công cùng phòng ngự vốn là siêu mạnh, sau khi dung hợp với Hỏa Yến, tốc độ cũng tăng lên một lần nữa, trong nháy mắt công kích của hai vị hội phó đến nơi, thân thể Tử Tinh Hoàng Điểu khổng lồ hiện ra trước mặt Trang Dịch, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, Tử Tinh Hoàng Điểu mở hai cánh, nháy mắt ngọn lửa theo cánh phát ra mở rộng tới trăm mét, sau đó một vòng một vòng, chớp mắt đã hoàn toàn vây quanh Trang Dịch!
Chớp mắt tiếp theo, công kích của hai vị hội phó va chạm vào phòng ngự mà Tử Tinh Hoàng Điểu bày ra cho Trang Dịch, chỉ nghe vài tiếng nổ mạnh “ầm ầm ầm” đinh tai nhức óc, hồn lực liên tiếp va chạm, chấn động đến không khí bốn phía cũng xảy ra vặn vẹo, phòng ngự của Tử Tinh Hoàng Điểu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị phá hỏng từng tầng một, chỉ còn lại một tầng ngọn lửa màu lam cuối cùng, Trang Dịch nhìn công kích còn đang vọt về phía hắn, tinh quang trong mắt chợt lóe, công kích của hai hồn sư cấp bảy khiến Trang Dịch sinh ra cảm giác nguy hiểm, đang lúc hắn tính toán không dấu vết sử dụng hồn thú hệ phụ hồn sư dung hợp cùng Tử Tinh Hoàng Điểu để đỡ một kích cuối cùng này, đột nhiên, một luồng sáng màu tím nháy mắt bao trùm trước mặt Trang Dịch, một con hổ hình thành từ hồn lực lao ra từ trong lôi quang, mở cái miệng thật lớn giống như hố đen, chớp mắt đã nuốt công kích của hai vị hội phó vào!
Cùng lúc đó, Lôi Tu nháy mắt xuất hiện bên cạnh Trang Dịch, nhìn hai hội phó chạy về phía này, trên mặt Lôi Tu là lạnh như băng trước nay chưa từng có, ánh mắt đỏ sậm giống như muốn chảy ra nước mắt máu dữ dội, ở phía sau Lôi Tu, một con hổ cao tới hơn 50m uy vũ gầm nhẹ trong không trung, ánh sáng tím tàn khốc lóe lên quanh thân Lôi Tu, lão hổ màu tím đánh nhau cùng hồn thú của hai hội phó, đồng thời hai tay Lôi Tu cũng hóa thành vuốt hổ to lớn mạnh mẽ, hắn bỗng nhiên lao lên, ở nửa đường giống như đập vỡ thủy tinh, “phanh” một tiếng trực tiếp đánh nát phòng ngự của hai hội phó, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ, Lôi Tu trực tiếp mỗi tay một đấm nện lên người hai hội phó!
Hai vị hội phó bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng bị Lôi Tu đánh lui hơn 10m, bọn họ vừa sợ vừa giận nhìn Lôi Tu, một Lôi Y lấy lực cấp sáu vậy mà có thể chống được bọn họ tấn công đã đủ làm cho người ta giật mình, mà Lôi Hổ này càng khủng khiếp, tuy rằng bởi vì tốc độ của Lôi Tu quá nhanh làm cho bọn họ ngầm chịu thiệt, nhưng dù sao cấp bậc của Lôi Hổ thấp hơn bọn họ a! Một hồn sư cấp thấp hơn bọn họ, vậy mà một mình đấu hai người bọn họ còn hơi chiếm thượng phong, đây là cái khái niệm gì?!
Nhưng mà Mạc Vi An cùng một hồn sư cấp cao khác cũng không cho bọn họ thời gian tiếp tục kinh ngạc, thừa dịp hai vị hội phó bị Lôi Tu đánh đuổi, Mạc Vi An cùng hồn sư cấp cao kia lập tức xông lên, hồn lực giống như không cần tiền mà ném sang…
Dưới sự vây công của vài hồn sư cấp cao, Hồ Bằng cảm giác hồn lực trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, còn tiếp tục đánh như vậy, hắn cùng hội phó kia sớm hay muộn cũng sẽ chết, lúc này bọn họ kéo một vòng, vậy mà lại chạy về nguyên điểm lúc mới bắt đầu chiến đấu, thấy hai hồn sư cấp bốn bị bọn họ đánh hôn mê còn đang nằm cách đó không xa, sau khi hai hội phó lui tới bên cạnh hai hồn sư cấp bốn này, Hồ Bằng lập tức lớn tiếng nói: “Được rồi dừng tay, đừng đánh!”
Mạc Vi An nghe được lời Hồ Bằng nói, lập tức dừng tấn công, vị hồn sư còn lại thấy Mạc Vi An dừng tay, tự nhiên cũng thu tay lại theo.
Hai hội phó bị vây quanh ở giữa, so sánh với lúc trước, lúc này hai người bọn họ chật vật hơn rất nhiều, hai người thở phì phò nhìn mấy người ở đây, đặc biệt vừa rồi Lôi Tu bùng nổ hồn lực làm tim bọn họ càng đập nhanh! Nếu không phải có hắn, hai người bọn họ không chừng đã sớm chạy!
Hai vị hội phó hận đến nghiến răng, trên mặt lại không để lộ ra, bất luận hiện tại tình huống hội phòng ma ra sao, cho dù Mạc Vi An có quyết đoán đến mức dám động ba hồn sư cấp cao kia, cũng tuyệt đối không thể lấy hai hội phó bọn họ khai đao.
Dù sao thực lực của bọn họ chỉ kém hơn Mạc Vi An một chút, ở trong hội phòng ma vẫn có uy tín nhất định, Mạc Vi An muốn phá vòng vây của dị ma thì hồn sư cấp cao quan trọng hơn hồn sư cấp thấp nhiều, hai người bọn họ, là tồn tại hội phòng ma không thể thiếu!
Có nhận thức này, cho dù hôm nay bị nhốt, trong lòng hai hội phó cũng không lo lắng.
Mạc Vi An chỉ nhìn biểu tình trên mặt cũng biết hai người đang nghĩ cái gì, nhưng mà giống như hắn rất hiểu biết hai vị hội phó, hai hội phó đồng dạng cũn có hiểu biết nhất định về hắn, quả thực như bọn họ dự đoán, Mạc Vi An chỉ hy vọng bọn họ có thể thành thật nghe lời, cũng không hy vọng bọn họ bị thương làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Thấy hai vị hội phó chịu thua, Mạc Vi An nói: “Xem ra hai vị cũng mệt, không bằng chúng ta tiếp tục nghỉ một chút?”
“Hội trưởng mở miệng, chúng ta tự nhiên nghe lệnh.” Hồ Bằng nghiến răng nghiến lợi nói, cùng hội phó kia đi theo Mạc Vi An tìm một chỗ ngồi xuống, thấy đám Mạc Vi An nhìn như tùy ý, lại mơ hồ tiếp tục vây quanh bọn họ, hai hội phó đơn giản ngồi ở giữa, sát bên cạnh hai hồn sư cấp bốn đang hôn mê kia.
Từ lúc vừa bắt đầu có ra tay, sau đó Lôi Tu cũng không động thủ lần nữa, hắn vẫn đứng ở bên người Trang Dịch, cao thấp kiểm tra Trang Dịch một lần, xác định Trang Dịch không bị thương chút nào, lúc này mới đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai hội phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất