Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 205

Trước Sau
Nhiệm vụ chủ yếu của lần xuất hành nhiệm vụ này chính là cứu người, máy cảm ứng sáng, mấy người Lục Duẫn Vi ở ngay gần đây, tất cả mọi người lập tức giữ vững tinh thần, chờ đợi Trang Dịch ra quyết định.

Bàn tay cầm máy cảm ứng của Trang Dịch chậm rãi buộc chặt, hắn nhìn Tưởng Tuyên, chậm chạp không mở miệng.

Lôi Tu đến gần Trang Dịch, cúi đầu nói: “Ngươi cùng Tưởng Tuyên ở lại, ta mang mọi người đi vào tìm người.”

Trang Dịch lập tức ngẩng đầu nhìn Lôi Tu: “Không được.”

“Tuy rằng đường nhìn phía trước bị sương mù dày đặc che chắn, nhưng người ở ngay trong phạm vi năm trăm mét, hẳn là rất dễ dàng tìm được.” Lôi Tu nhìn Trang Dịch, thấp giọng nói, “Ta rất nhanh sẽ trở về.”

“Không được!” Trang Dịch lập tức giữ chặt tay Lôi Tu, thấy Lôi Tu quay đầu nhìn mình, Trang Dịch nhíu chặt lông mày nhìn lại hắn.

Lôi Tu thấy thế, nói: “Vậy ta ở lại nhìn Tưởng Tuyên, ngươi mang mọi người đi nhanh về nhanh.”

Trang Dịch trầm mặc vài giây. Hắn không yên tâm Tưởng Tuyên dẫn người ở lại nơi này, tốt nhất có người ở lại nhìn hắn, đồng thời, Lôi Tu danh không chính ngôn không thuận, nếu như do hắn dẫn đầu đội ngũ đi vào cứu người, nhất định không thể phục chúng.

Tưởng Tuyên muốn giữ lại người Bardon, Trang Dịch chỉ có thể mang theo phần lớn hồn sư Huyền Nhạn đi vào, do đó Ôn Bằng nhất định phải đi theo hắn. Cứ như vậy, Tưởng Tuyên ở lại, hắn cùng Ôn Bằng đi vào là phương án tốt nhất.

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Trang Dịch lại có một loại cảm giác khó chịu, cảm xúc đè nén mấy ngày hôm nay quả thật sắp không khống chế được mà bộc phát ra, vô thức, bàn tay cầm tay Lôi Tu của Trang Dịch dùng sức nắm chặt.

Lôi Tu cảm nhận được cảm xúc của Trang Dịch, tay kia nhẹ nhàng phất qua mu bàn tay Trang Dịch, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, gần đây hồn lực trong cơ thể ta càng ngày càng không ổn định, ta có dự cảm, mấy ngày này nhất định có thể đột phá, ở lại đối với ta không hẳn không có ích lợi gì, không sao.”

Theo tinh thần lực càng ngày càng mạnh, vào thời điểm mấu chốt, hồn sư sẽ sinh ra một loại năng lực đoán trước tương lai mơ hồ, nhưng loại cảm giác dự báo này có thể gặp không thể cầu, Trang Dịch tu luyện lâu như vậy, như lúc này Trang Dịch sinh ra một cảm giác cực kỳ bất an, nhưng hắn không nghĩ đến, Lôi Tu lại có dự cảm hoàn toàn ngược với hắn.

Có lẽ nguy cơ xuất hiện trên người hắn, Lôi Tu sẽ không có việc gì.

Nghĩ thông suốt điểm này, nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Lôi Tu, Trang Dịch gật gật đầu: “Được.”

Hắn nói xong, quay người nhìn Tưởng Tuyên: “Phía trước sương mù dày đặc, tách lẻ hồn sư ở lại tại chỗ tuyệt không phải lựa chọn sáng suốt, nhóm học tỷ Lục Duẫn Vi ở ngay phía trước, mọi người đoàn kết một lòng, hẳn là rất nhanh liền có thể cứu bọn họ ra.”

Tưởng Tuyên nghe vậy, bất mãn trừng mắt nhìn Trang Dịch, đang định mở miệng, Trang Dịch tiếp tục nói: “Nhưng mà, các ngươi vừa mới tiêu hao không ít hồn lực, lúc này để các ngươi theo vào cứu người, tương đương với đưa các ngươi vào nguy hiểm. Đội phó Tưởng Tuyên, ngươi cùng hai mươi hồn sư phía sau này, còn có sáu mươi hồn sư bị thương trong đội ngũ ở lại tại chỗ, chờ tin tức tốt của chúng ta. Để đảm bảo an toàn của các ngươi, chiến hồn sư cấp sáu Lôi Hổ cũng sẽ ở lại bảo vệ các ngươi.”

“Chiến hồn sư cấp sau? Chỉ bằng một mình hắn có thể ——”

“Linh khí dây chuyền Long Nha, trong toàn đội ngũ, trừ ta ra, chỉ có Lôi Hổ có thể khởi động, bằng vào nó, đủ để cam đoan các ngươi an toàn.” Trang Dịch nói xong, đưa dây chuyền Long Nha vào trong tay Lôi Tu.



Từng thấy uy năng của lệnh bài lúc trước Trang Dịch sử dụng, khi nhìn thấy Trang Dịch lại lấy ra một linh khí nữa, mỗi người ở đây không lại nghi ngờ Trang Dịch. Ngược lại Tưởng Tuyên nhìn chằm chằm dây chuyền Long Nha, từ trong kẽ răng rít ra từng chữ: “Dây chuyền Long Nha của Trần gia, tại sao lại ở trong tay ngươi? Chỉ bằng ngươi, làm sao có thể có nhiều linh khí như vậy?!”

Trang Dịch không phản ứng hắn, nói khẽ với Lôi Tu một câu “cẩn thận một chút”, sau đó lập tức mang theo một trăm linh một vị hồn sư xuất phát về phía sương mù dày đặc trước mặt.

Trong chớp mắt dẫn người vào trong sương mù kia, Trang Dịch không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, Lôi Tu đang đứng tại chỗ nhìn về phía hắn, nhìn theo hắn rời đi.

Trái tim Trang Dịch chẳng biết tại sao nhảy dựng lên, giống như bị cái gì nhẹ nhàng đâm một cái, không đến nơi đến chốn, lại có chút không thoải mái.

“Đội trưởng.” Ôn Bằng thấy Trang Dịch dừng bước lại, nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

“Đi thôi.” Trang Dịch lập tức phục hồi tinh thần, thả hồn lực vờn quanh người, sau đó nhấc chân bước vào trong sương mù dày đặc.

Khí độc màu trắng quanh quẩn ở bốn phía, bởi vì có vòng bảo vệ hồn lực ngăn cách, cho nên không thể mảy may đến gần nhóm Trang Dịch, nhìn sương mù dày đặc bị ngăn cách ở bên ngoài giống như bị một đôi tay vô hình điều khiển, không ngừng va chạm vòng bảo vệ, sau đó tản ra ngoài bề mặt vòng bảo vệ, như là một hồi biểu diễn ảo thuật cực kỳ quỷ dị, trái tim Trang Dịch trầm xuống, nhìn quét bốn phía.

Tất cả cảnh vật ngoài nửa mét đều nhìn không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những thực vật thống nhất sinh trưởng về một hướng kia.

Người tinh mắt đều nhìn ra được trung tâm thành thị này có vấn đề, bên cạnh Trang Dịch chỉ có khoảng một trăm hồn sư, mục đích chủ yếu của chuyến đi này là cứu người, dưới tình huống có thể, Trang Dịch tự nhiên sẽ không mang mọi người đi mạo hiểm, bọn họ tìm kiếm cũng cố gắng tránh đi phương hướng kia, nhưng mà sau khi đi ra một khoảng cách, máy cảm ứng lập tức ngừng sáng lên.

Rơi vào đường cùng, Trang Dịch đành phải trở lại đường cũ, đi về phía thực vật sinh trưởng, càng đi vào bên trong, sương trắng càng ngày càng dày đặc, như là tơ nhện vón cục trôi nổi trong không khí, cho dù có vòng bảo vệ hồn lực ngăn cách, loại quấn quanh vô hình này, cũng dần dần ảnh hưởng đến bước chân của nhóm Trang Dịch.

Cùng với thực vật bốn phía càng thêm rậm rạp, chủng loại cũng thiên kỳ bách quái, nếu như lúc đầu ở bên ngoài nhìn thấy đều là thảm thực vật màu xanh mà nói, thực vật dưới chân lúc này, màu sắc rực rỡ, đủ loại nhan sắc đều có, như ẩn như hiện lộ ra trong sương trắng, đồng loạt sinh trưởng về phía trung tâm thành thị, giống như một mê cung xinh đẹp mà quỷ dị.

“Hả?” Đúng lúc này, Ôn Bằng ở bên cạnh phát ra thanh âm.

“Làm sao vậy?” Trang Dịch lập tức quay đầu nhìn hắn.

Quanh người Ôn Bằng, không biết lúc nào đã bị một dây leo nở rộ đóa hoa màu đỏ như máu lớn bằng bàn tay quấn quanh, bởi vì có vòng hồn lực ngăn cách, dây leo không thể đến gần thân thể Ôn Bằng, nó gắt gao bám vào trên vòng bảo vệ, thân thể giật giật, nhìn qua thật sự giống một sinh vật đang hút ăn hồn lực của Ôn Bằng.

Ôn Bằng chỉ chỉ đóa hoa trên dây leo: “Tóc…”

“Cái gì?” Trang Dịch cả kinh, bước nhanh lên phía trước, chỉ thấy trong trung tâm đóa hoa màu đỏ như máu này, một đống thứ gì đó màu đen, theo dây leo run rẩy, cũng không ngừng lay động.

Lúc trước cách khá xa, còn tưởng rằng cái thứ màu đen này là nhụy hoa, nhưng mà lúc này nhìn gần mới phát hiện, đây rõ ràng là tóc người!

Hội tụ hồn lực ở đầu ngón tay, nhanh chóng biến ảo thành lưỡi dao mỏng manh, Trang Dịch hơi giơ tay, lưỡi dao bay qua “xẹt” một tiếng, nháy mắt liền xoay tròn đâm vào trung tâm đóa hoa, cắt đứt sợi tóc màu đen.



Chớp mắt tóc bị cắt đứt kia, thân thể dây leo đột nhiên run lên, co cụm lại giống như cảm nhận được đau đớn, hai giây sau, dây leo lại chợt mở ra, tóc trong trung tâm đóa hoa hoàn toàn bị phun ra, trừ tóc, còn có hàm răng cùng với một chút xương cốt nhỏ vụn.

“Đây là…” Mọi người kinh hoàng nhìn thứ trước mắt.

“Người.” Trang Dịch nói xong, bình tĩnh cúi người nhặt xương cốt kia lên, cẩn thận quan sát một lúc, sau đó nói, “Không có dấu hiệu được hồn lực cải tạo qua, là người thường, hơn nữa… Nhìn hình dạng này, không giống như chết trong một hai năm gần đây.”

“Đội trưởng, đây…” Ôn Bằng nhìn chằm chằm xương cốt trong tay Trang Dịch, cho dù là hồn sư lão luyện như hắn, lúc này cũng bị tình hình quỷ dị này làm rung động.

Trang Dịch buông mắt nhìn xương cốt này một lát, đột nhiên, vẻ mặt hắn hơi đổi, giống như nhớ ra cái gì đó: “Nghĩa trang, nghĩa trang lúc trước!”

“Nghĩa trang?”

“Chính là mảnh đất bùn lúc trước chúng ta đi qua, vốn là một khu nghĩa trang rất lớn, chôn không biết bao nhiêu thi thể, nhưng trước đó lúc chúng ta đi qua, một thi thể cũng không nhìn thấy.” Trang Dịch đứng lên, trầm giọng nói, “Ta vốn nghĩ rằng thi thể chôn ở trong đất, bị dịch dính kia ăn mòn, bây giờ nghĩ lại, máu thịt có thể bị ăn mòn, xương tóc cùng răng lại phải còn lại. Lúc ta cùng Lôi Hổ giết chết con ma thú kia, toàn bộ đất bùn đều nổ tung lên, nhưng mà, đừng nói tóc, một cái xương người cũng không nhìn thấy.”

“Ý Trang đội trưởng là…” Ôn Bằng cũng ý thức được cái gì, biểu cảm trên mặt có chút sợ hãi.

“Ngươi không cảm thấy, thực vật nơi này, giống như bản phóng to của ma thú thực vật ở nghĩa trang kia sao?” Trang Dịch thấp giọng nói, “Hai nơi này hẳn là nối liền, thi thể nhân loại bị chuyển đến đây, cho ma thú ở nơi này hấp thu.”

“Vậy ma thú ở nơi này chẳng phải càng đáng sợ hơn ma thú ở đất bùn, càng khó đối phó hơn?!” Lập tức có người sợ hãi kêu lên.

“Không sai.” Trang Dịch nói xong, nhìn về phía trung tâm thực vật sinh trưởng, nhất thời, một loại cảm giác quỷ dị thổi quét toàn thân, giống như có cái gì đó đang âm thầm yên lặng đối diện với hắn vậy.

Rợn tóc gáy, đồng thời, một cảm giác quen thuộc không nói nên lời, cũng nhảy lên trong lòng.

Đúng lúc này, một gốc cây màu tím chui ra khỏi màn sương mù dày đặc, giống như xúc tua của quái vật biển, thực vật vốn uốn khúc lúc đánh bất ngờ đến trước mặt nhóm Trang Dịch, thân hình đột nhiên bắn ra, mũi nhọn sắc bén thẳng tắp đâm đến giữa trán Trang Dịch.

Trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia sắc bén, hồn lực vận sức chờ phát động đột nhiên phóng thích, Hướng Âm Quỳ xuất hiện trước mặt Trang Dịch, hạt hoa nổ bắn ra, cướp trước đánh nát thực vật màu tím.

Đóa hoa cực lớn giống như mặt người gắt gao nhìn chằm chằm sương mù dày đặc, thân là vua của thực vật cấp bảy, khi bị ma thú cùng thuộc tính khiêu khích, Hướng Âm Quỳ thả ra hơi thở của vua hoa, càng thêm mạnh mẽ hơn so với bình thường, dùng để kinh sợ đối thủ cùng là thực vật.

Nhưng mà, thực vật màu tím vừa đánh lén Trang Dịch lại không xuất hiện lại, trong sương mù dày đặc một mảnh bình tĩnh, nếu như không phải trên đất còn có xác thực vật, gần như làm cho người ta nghĩ mình vừa mới xuất hiện ảo giác.

“Giữ vững đội hình, tất cả mọi người chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào, tuy rằng con ma thú kia đã phát hiện chúng ta, thế nhưng nhóm học tỷ Lục Duẫn Vi ở ngay phía trước, chúng ta tìm được người rồi lập tức rời đi, dưới tình huống có thể, cố gắng không xung đột với ma thú.” Trang Dịch trầm giọng dặn dò.

“Rõ.” Mọi người thấp giọng đáp lời, đi theo Trang Dịch từng bước vào sâu trong sương mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau