Chương 211
Từ sau khi quay về trung bộ đại lục, vì mục đích cẩn thận, Lôi Tu càng thêm điệu thấp, mọi việc cơ bản đều là Trang Dịch ra mặt, chính là vì không hy vọng thân phận của Lôi Tu gây chú ý, không ngờ đến, cuối cùng vẫn bị nghĩ đến.
Chuyện Lôi Tu từ thú biến thành người này, Trang Dịch tin tưởng trên thế giới này trừ hắn ra thì ai cũng không biết, như vậy duy nhất có khả năng đưa tới họa sát thân cho Lôi Tu, chính là những điểm tương tự không thể bỏ qua giữa hắn và cường giả đứng đầu đại lục…
Bardon trừ tqt ra, người khác đều chưa từng thấy ngoại hình thật của Lôi Tu, chẳng lẽ vấn đề là ra từ thành Bích Xuân?
Đột nhiên, Trang Dịch nhớ đến lúc trước khi vào thành Bardon, thành vệ ngăn hắn cùng Lôi Tu lại, để kinh sợ thành vệ, Lôi Tu ra tay không chút giữ lại, có lẽ là lần đó…
Trong lòng thầm hối hận bản thân sơ suất, lại bỏ quên một chuyện trí mạng như vậy, Trang Dịch nhìn Tưởng Tuyên khuôn mặt dại ra, thu Lục Mang Thúy Phượng Điệp vào trong cơ thể.
Mặc dù là Trịnh gia ra tay sai khiến, nhưng mà trừ Tưởng Tuyên ra, bọn họ không để lại bất cứ điểm yếu cùng tín vật nào, ngay cả người truy sát cũng là sử dụng chiến hồn sư hoàn toàn không rõ lai lịch.
Bản thân Tưởng Tuyên sinh ra trong thế gia, sau lại nương nhờ Trịnh gia, thân phận nhạy cảm như vậy căn bản không thể mang đến phiền toái gì cho Trịnh gia… Có lẽ Trịnh gia cũng là nhìn trúng điểm này ở Tưởng Tuyên, mới sai hắn đến làm loại chuyện này.
Cho dù hôm nay Trang Dịch bắt Tưởng Tuyên về, chết lại chỉ là Lôi Hổ râu ria lai lịch không rõ, đối phương không nhận nợ, đẩy đi không còn một mảnh, đại chiến sắp đến, nhân loại cũng không qua nổi tiêu hao nội bộ, thế gia khác nhất định sẽ không vì Trang Dịch mà xé rách da mặt với Trịnh gia, thậm chí còn có thể để cho Tưởng Tuyên chạy thoát một lần nữa…
Lâu như vậy đến nay, Trang Dịch vẫn luôn kiêng dè thân phận, không muốn trêu chọc phiền phức quá lớn, nhiều lần che giấu, hiện giờ Lôi Tu gặp chuyện, thân phận triệu hoán sư của hắn cũng bại lộ theo, khi một người chỉ hai bàn tay trắng chẳng còn lại cái gì, đó là lúc người này điên cuồng nhất.
Đối với Trang Dịch lúc này mà nói, Tưởng Tuyên cũng được, Trịnh gia cũng thế, hắn có thể giết chết mấy cái, thì cứ giết mấy cái.
Tưởng Tuyên vừa tỉnh táo lại, liền nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Trang Dịch.
“Ngươi ——” Không cho Tưởng Tuyên cơ hội nói chuyện, Trang Dịch không chút khách khí sử dụng hồn lực đâm rách không gian tinh thần của Tưởng Tuyên, ép ra từng chút từng chút hồn lực trong kinh mạch của hắn.
Ngay sau đó, vài hồn thú nửa trong suốt từ trong cơ thể Tưởng Tuyên bay ra, chính là những hồn thú Tưởng Tuyên thu phục được trong nhiều năm qua.
Đối với hồn sư mà nói, không gian tinh thần bị hỏng, hồn thú giải thể, đời này cơ bản cũng phế đi, lại thêm Trang Dịch cắt đứt kinh mạch trong cơ thể Tưởng Tuyên, cưỡng chế ép hồn lực ra ngoài, sau khi hồn lực trong cơ thể hoàn toàn bị rút khô, chỉ sợ Tưởng Tuyên còn chẳng cả bằng một người bình thường.
Nhìn Tưởng Tuyên đau đến khuôn mặt vặn vẹo, Trang Dịch không có một chút thương hại, loại đau đớn vì biến thành tàn tật này, nhiều nhất chỉ ngang ngửa với hắn kiếp trước mà thôi, một phần của Lôi Tu kia, hắn còn muốn từ từ đòi lại, hắn tin tưởng, bản thể trí tuệ thực vật kia sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Ném Tưởng Tuyên đến trước mặt đám tâm phúc kia của hắn, Trang Dịch nói với bọn họ: “Giết các ngươi cũng chỉ làm bẩn tay ta, cút đi.”
Đám hồn sư này nhìn Tưởng Tuyên đã hoàn toàn biến thành một kẻ vô dụng đang đau đớn đến mức muốn chết cũng không được, cảm nhận được hồn lực của hắn không ngừng tiết ra ngoài, lập tức hiểu được ý đồ của Trang Dịch.
Bọn họ biến sắc, không một người đỡ Tưởng Tuyên, tất cả đều tự chạy lấy người!
Đau đớn làm Tưởng Tuyên nói không ra lời, hắn co giật thân thể, khóe mắt như nứt ra trừng đám hồn sư đang chạy trốn này.
“Hạng người gì thì cũng có thủ hạ như vậy.” Trang Dịch nói xong, Lục Mang Thúy Phượng Điệp mở ảo trận, đám hồn sư vừa mới chạy trốn không xa kia lại mịt mờ trở về chỗ cũ, Trang Dịch lạnh lùng nói, “Tưởng Tuyên chính là con cháu thế gia, làm sao có thể mặc hắn một mình ở đây, mang theo Tưởng đội phó của các ngươi rời đi.”
Dưới mệnh lệnh của Trang Dịch, đám người kia mang theo Tưởng Tuyên chạy thoát.
Huyễn độc của Lục Mang Thúy Phượng Điệp hiếm thấy trên đời, thực lực của đám người kia lại kém Trang Dịch quá nhiều, bởi vậy Trang Dịch mới có thể điều khiển bọn họ như vậy.
Nhưng mà, khoảng cách hồn sư khống chế hồn lực là có hạn, đám người kia nhiều nhất chạy ra tám trăm mét, sẽ tỉnh táo lại.
Tám trăm mét, đủ rồi.
Trang Dịch nhìn bóng lưng bọn họ mang theo Tưởng Tuyên chạy xa, hờ hững quay người đi đến bên cạnh Lục Duẫn Vi: “Học tỷ, giảm nhỏ lực tấn công, vừa đánh vừa lui, chúng ta từ bên phải vòng đến sào huyệt của chúng nó.”
Lục Duẫn Vi nghe vậy, không do dự lấy một chút, lập tức chấp hành lời Trang Dịch nói.
Bản thể trí tuệ thực vật đang không ngừng tấn công đội ngũ hồn sư, tuy rằng chiến đấu điên cuồng, nhưng nó cũng không mất lý trí, cảm ứng được đám hồn sư trước mắt này phản kháng càng ngày càng yếu, bản thể trí tuệ thực vật đang muốn thừa thắng xông lên giết sạch đám người kia, đúng lúc này, nó cảm ứng được nhóm Tưởng Tuyên rời đi.
Không giống đoàn người chỗ Trang Dịch thương thương tàn tàn, tuy rằng tâm phúc của Tưởng Tuyên lúc chiến đấu cũng bị thương, nhưng được Tưởng Tuyên trị liệu, đã sớm khôi phục hoàn toàn, lúc này vì trốn chạy, mỗi người đều bước đi như bay, ở trong mắt nhìn của bản thể trí tuệ, đám nhân loại kia thật sự là tràn đầy sức sống, lại thêm hồn lực của hồn sư cấp sáu Tưởng Tuyên không ngừng tiết ra ngoài, tỏ rõ trong đội ngũ này có hồn sư cấp bậc không thấp ẩn nấp… Rất nhanh, bản thể trí tuệ dời mục tiêu, nó sai nhóm thực vật tiếp tục ngăn chặn mấy người Trang Dịch, mà bản thân nó thì đem lực chú ý chủ yếu đều đặt trên đoàn người bên Tưởng Tuyên.
Có nhóm Tưởng Tuyên chia sẻ hỏa lực, Trang Dịch lập tức chỉ huy toàn đội ngũ tiến lên. Hướng Âm Quỳ mở đường tầm xa, Lục Mang Thúy Phượng Điệp vô địch cận chiến, Thôn Thiên Cự Ưng bảo vệ cả đội chu toàn, chỗ đáng sợ của triệu hoán sư rốt cuộc vào lúc này lộ ra, chỉ bằng một mình Trang Dịch, có thể sánh ngang với ba hồn sư.
Rất nhanh, bọn họ lại đi đến nơi bản thể trí tuệ thực vật ẩn nấp một lần nữa, nhìn không gian triệu hoán sư mở ra trước mắt kia, cảm ứng hơi thở của dị ma như ẩn như hiện từ bên trong truyền ra, Trang Dịch nói: “Tất cả mọi người lui về phía sau tìm nơi ẩn nấp, ẩn nấp theo trận pháp, vừa khôi phục hồn lực, vừa chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, ta phá vỡ nơi này trước, chặt đứt đường lui của bản thể trí tuệ. Lục học tỷ, Ôn Bằng, các ngươi phối hợp với nhau chỉ huy cả đội, trừ khi nghe được mệnh lệnh của ta, nếu không bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng tùy tiện tiến lên.”
“Trang Dịch, ngươi như vậy quá nguy hiểm.” Ôn Bằng lập tức mở miệng nói chuyện. Tuy rằng chung sống với Trang Dịch không lâu, nhưng cả hành trình này, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là Trang Dịch đi lên thăm dò đầu tiên, lại đệm sau rời đi cuối cùng, Ôn Bằng từng làm đội trưởng, tất cả hành động của Trang Dịch, hắn đều thấy, tâm phục khẩu phục. Có đội trưởng như vậy, là may mắn của cả đội ngũ, nhưng không thể không nói, bản thân Trang Dịch lại quá cực khổ.
Ôn Bằng nói xong, người trong đội ngũ cũng đều lo lắng nhìn Trang Dịch.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Trang Dịch nói xong, thấy bản thể trí tuệ cách đó không xa đã quay về hướng này, hắn không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng đi đến trước không gian của triệu hoán sư.
Đầu ngón tay nâng lên nhấn một cái trên không trung, ba hệ hồn lực cùng ngưng tụ trên đầu ngón tay, lập tức đánh thức sức mạnh triệu hoán sư ẩn giấu trong không gian.
Ba luồng sáng đen trắng tím hiện ra đan xen trong không trung, hoa văn trận pháp cấu thành không gian dần dần hiện ra dưới sự dẫn đường của Trang Dịch, bản thể trí tuệ ở bên kia đang hướng đến đây thấy Trang Dịch lại có thể dẫn động trận pháp, dưới sự kinh hãi cũng bất chấp tấn công Trang Dịch, “vụt” một tiếng nhỏ đi, giành trước Trang Dịch mở trận pháp, sau đó bản năng trốn vào trong không gian, muốn nối tiếp với không gian, chống lại Trang Dịch.
Đáng tiếc, tất cả hành vi của bản thể trí tuệ đều trong tính toán trước của Trang Dịch, ở thời khắc mấu chốt này nó trốn vào không gian, giúp cho Trang Dịch thấy rõ điều huyền bí giữa chốt mở trận pháp, chính như Trang Dịch hy vọng!
Cảm nhận được ý bài xích truyền ra từ không gian, Trang Dịch hoàn toàn vận chuyển hồn lực trong cơ thể, cao tốc lưu chuyển toàn thân, cuối cùng hội tụ đến không gian tinh thần trong đầu, ngay sau đó, tinh thần lực chợt phóng ra, ba cột sáng đen trắng tím đột nhiên từ dưới chân Trang Dịch vọt lên cao, trong luồng ánh sáng, trọn hai mươi mốt hư ảnh hồn thú lưu chuyển, rõ ràng là tất cả hồn thú Trang Dịch thu phục trong mấy năm qua này!
Hồn sư nấp trong nơi bí mật cạnh đó nhìn chằm chằm mỗi cử động nhỏ của Trang Dịch nhất thời sợ ngây người, cho dù đã biết Trang Dịch là hồn sư ba hệ, hơn nữa toàn bộ đã tu luyện đến cấp bảy, nhưng lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trong không gian tinh thần của một hồn sư lại có hai mươi mấy hồn thú!
Cho dù so sánh với hồn sư cấp chín, số lượng hồn thú Trang Dịch có được, cũng cao hơn đối phương chỉnh chỉnh gấp đôi nhiều a!
Chỉ nhìn đàn hồn thú này thôi đã có loại cảm giác đầu óc muốn bị chen nổ, căn bản khó mà tưởng tượng cảnh tượng đàn hồn thú này giấu ở trong không gian tinh thần của Trang Dịch.
Chẳng trách là thiên tài tinh thần lực 90, người bình thường, ai có thể chịu được nhiều hồn thú như vậy!
Khi mọi người ở đây sợ hãi than, từ trong cơ thể hồn lực vút lên ba cột sáng, thẳng thắn va chạm vào sức mạnh ba hệ của không gian.
Hồn lực va chạm tạo thành gió lốc mãnh liệt, lấy Trang Dịch cùng không gian làm trung tâm, xoay tròn giống như vòi rồng. Tóc dài cùng vạt áo Trang Dịch bị gió thổi không ngừng bay lượn, giữa hào quang lấp lánh lao nhanh, tất cả lực lượng cuối cùng hội tụ thành một, quả cầu ánh sáng đường kính trăm mét hiện ra ở thành Vũ Càn, sương trắng bao phủ thành Vũ Càn suốt mấy tháng, trong một chớp mắt này, bị đánh tan hoàn toàn!
Theo Trang Dịch điều khiển hồn lực qua lại, quả cầu sáng giống như trái tim nhân loại, nảy lên một cái lại một cái, khi tất cả đúng chỗ, đôi tay Trang Dịch đột nhiên nắm chặt, ba cột sáng phóng ra từ trong cơ thể Trang Dịch hóa thành một bàn tay thật lớn trên không trung, cầm quả cầu sáng này hung hăng nắm chặt, “két két” vài tiếng, vết rạn nứt ở mặt ngoài quả cầu lan tràn như mạng nhện.
Bản thể trí tuệ thực vật trốn ở bên trong không ngờ Trang Dịch lại sẽ phá vỡ không gian, cùng với không gian bị phá ra, toàn bộ mọi thứ giấu trong không gian cũng hoàn toàn bộc lộ ra.
Vô số sương mù màu đen cùng bản thể trí tuệ thực vật tán loạn bốn phía, muốn lao ra khỏi không gian giữ mạng, nhưng mà không gian bảo vệ chúng nó này, hiện giờ lại trở thành phần mộ cầm tù chúng nó.
Trang Dịch lạnh lùng nhìn những thứ trong không gian kia, tay hắn dùng sức kéo về một cái, quả cầu sáng “bùm” một tiếng hoàn toàn vỡ vụn nổ tung, xông lên mây trời, vài giây sau lại hóa thành nghìn vạn điểm sáng thật nhỏ rơi xuống, giống như vô số hạt mưa trong suốt rơi khắp mặt đất, ánh huỳnh quang chói mắt, làm người nhìn không rõ cảnh tượng phía trước.
Bản thể trí tuệ thực vật bất tri bất giác biến mất không thấy, mà những sương đen lại cùng không gian ngoài trận pháp, cùng nhau biến thành hư vô.
Trang Dịch đắm chìm dưới bầu trời đầy điểm sáng này, hắn nhấc chân bước vào mảnh không gian bị sập nát một nửa này.
Nhưng mà khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, dù là Trang Dịch, cũng ngây ngẩn cả người.
Dị ma…
Dưới không gian, còn có một tầng trận pháp khác, bảo vệ bí mật ẩn giấu sâu nhất trong thành thị này.
Nếu như hôm nay là một cường giả lãnh vực cấp chín đến, cho dù hắn cậy mạnh phá ra không gian, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không thể phát hiện bí mật dưới trận pháp này, nhưng mà trận pháp bị triệu hoán sư Trang Dịch khéo léo phá giải, một tầng trận pháp phía dưới cảm ứng được sức mạnh triệu hoán sư, tự động hiện ra.
Vô số dị ma mới sinh dạng bùn màu đen, được sắp xếp chỉnh tề bảo vệ dưới trận pháp, trận pháp tự động hấp thu sức mạnh bên ngoài không gian tẩm bổ đàn dị ma này, ngoại trừ cái đó, bên cạnh mỗi dị ma đều nằm một xác chết. Có xác đã bốc mùi sinh bọ, có xác thì đã bị dị ma phụ thể, nước mủ màu đỏ đen chảy khắp toàn thân cái xác, chính là dị ma mới sinh đang ăn bữa đầu tiên.
Mà ở trong những xác chết này, có một chỗ đặc biệt bắt mắt. Dị ma mới sinh vốn mỗi con một chỗ, lại giống như bị cái gì hấp dẫn, không nhìn cái xác bên cạnh mình, bản năng bò về hướng kia, dị ma mềm nhũn nằm bò dưới đất tầng tầng lớp lớp đè ở trên người thứ kia, giữa đen đỏ đan xen, thứ kia đau đớn vặn vẹo thân thể, không ngừng giãy giụa…
Trang Dịch chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy một phần dị ma ra.
Mặc dù đàn dị ma này có số lượng rất nhiều, nhưng còn chưa chân chính hình thành, yếu ớt giống như thai nhi, chỉ ngưng tụ một chút hồn lực trên đầu ngón tay, Trang Dịch đã có thể giết chết cái thứ buồn nôn này.
Sau khi bóc trần tầng dị ma cuối cùng, thứ bị vô số dị ma cắn nuốt kia cũng lộ ra chân dung.
“Tưởng Tuyên…” Trang Dịch nhìn toàn thân Tưởng Tuyên đều quấn đầy dị ma, chỉ lộ ra đầu, tròng mắt lồi lên, miệng mũi liên tục có dịch mủ màu đỏ đen chảy qua, khuôn mặt vốn đẹp đẽ diễm lệ, lúc này dưới da có cái gì không ngừng nhúc nhích, ghê tởm làm người buồn nôn.
Thực vật trong thành Vũ Càn là ăn người, điểm này lúc trước Trang Dịch mang theo nhóm Ôn Bằng vào trong thành, đã xác nhận.
Trang Dịch đâm rách không gian tinh thần của Tưởng Tuyên, hồn lực thả ra ngoài, không chỉ là muốn hắn hấp dẫn ánh mắt của bản thể trí tuệ đi, ngay cả máu thịt người thường cũng không buông tha, đối với thi thể của hồn sư cấp sáu Tưởng Tuyên này, bản thể trí tuệ thực vật nhất định sẽ thật quý trọng, mỗi ngày ăn một chút, làm cho Tưởng Tuyên chịu hết tra tấn mà chết.
Nhưng Trang Dịch không nghĩ đến, ở trong không gian này, lại còn che giấu một vùng đất ấm(1) của dị ma.
Chẳng trách lúc trước hắn cảm ứng được hơi thở của dị ma, lại vẫn luôn không tìm thấy chúng nó…
Vốn tưởng rằng bị thực vật từ từ giết chết đã là trừng phạt lớn nhất đối với Tưởng Tuyên, nhưng Trang Dịch không đoán trước được, bản thể trí tuệ thực vật lại ném Tưởng Tuyên vào trong đàn dị ma mới sinh.
Hồn lực trên người hồn sư vô cùng có lực hấp dẫn với dị ma mới sinh, bởi vậy trên người Tưởng Tuyên mới sẽ hội tụ nhiều dị ma như vậy, trong thời gian ngắn ngủi này, liền không kịp chờ đợi xông vào trong cơ thể Tưởng Tuyên chui tới chui lui, chia cắt máu thịt của hắn, hấp thu tinh thần lực của hắn, hưởng dụng sức mạnh của hắn… cắn nuốt linh hồn của hắn.
“Cứu… cứu…” Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, trong miệng thốt ra từ ngữ mơ hồ không rõ.
Trang Dịch lẳng lặng nhìn hắn.
Tưởng Tuyên mở to mắt, đối diện với Trang Dịch một lúc, tuyệt vọng lan tràn trên mặt hắn, Tưởng Tuyên há há miệng: “Giết… giết ta… Xin, xin ngươi…”
“Ngươi không nên động Lôi Tu.” Trang Dịch nhìn dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của Tưởng Tuyên, lạnh lùng cong khóe môi, “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi bây giờ, còn có tác dụng lớn hơn nữa.”
Trang Dịch nói xong, từ trong không gian lấy ra chiếc hộp của triệu hoán sư, sau đó đặt Tưởng Tuyên đã hòa thành một thể với dị ma, hóa thành nửa người nửa ma vào bên trong.
(1) Nơi/điều kiện thích hợp để nhân giống cây trồng/vật nuôi
Chuyện Lôi Tu từ thú biến thành người này, Trang Dịch tin tưởng trên thế giới này trừ hắn ra thì ai cũng không biết, như vậy duy nhất có khả năng đưa tới họa sát thân cho Lôi Tu, chính là những điểm tương tự không thể bỏ qua giữa hắn và cường giả đứng đầu đại lục…
Bardon trừ tqt ra, người khác đều chưa từng thấy ngoại hình thật của Lôi Tu, chẳng lẽ vấn đề là ra từ thành Bích Xuân?
Đột nhiên, Trang Dịch nhớ đến lúc trước khi vào thành Bardon, thành vệ ngăn hắn cùng Lôi Tu lại, để kinh sợ thành vệ, Lôi Tu ra tay không chút giữ lại, có lẽ là lần đó…
Trong lòng thầm hối hận bản thân sơ suất, lại bỏ quên một chuyện trí mạng như vậy, Trang Dịch nhìn Tưởng Tuyên khuôn mặt dại ra, thu Lục Mang Thúy Phượng Điệp vào trong cơ thể.
Mặc dù là Trịnh gia ra tay sai khiến, nhưng mà trừ Tưởng Tuyên ra, bọn họ không để lại bất cứ điểm yếu cùng tín vật nào, ngay cả người truy sát cũng là sử dụng chiến hồn sư hoàn toàn không rõ lai lịch.
Bản thân Tưởng Tuyên sinh ra trong thế gia, sau lại nương nhờ Trịnh gia, thân phận nhạy cảm như vậy căn bản không thể mang đến phiền toái gì cho Trịnh gia… Có lẽ Trịnh gia cũng là nhìn trúng điểm này ở Tưởng Tuyên, mới sai hắn đến làm loại chuyện này.
Cho dù hôm nay Trang Dịch bắt Tưởng Tuyên về, chết lại chỉ là Lôi Hổ râu ria lai lịch không rõ, đối phương không nhận nợ, đẩy đi không còn một mảnh, đại chiến sắp đến, nhân loại cũng không qua nổi tiêu hao nội bộ, thế gia khác nhất định sẽ không vì Trang Dịch mà xé rách da mặt với Trịnh gia, thậm chí còn có thể để cho Tưởng Tuyên chạy thoát một lần nữa…
Lâu như vậy đến nay, Trang Dịch vẫn luôn kiêng dè thân phận, không muốn trêu chọc phiền phức quá lớn, nhiều lần che giấu, hiện giờ Lôi Tu gặp chuyện, thân phận triệu hoán sư của hắn cũng bại lộ theo, khi một người chỉ hai bàn tay trắng chẳng còn lại cái gì, đó là lúc người này điên cuồng nhất.
Đối với Trang Dịch lúc này mà nói, Tưởng Tuyên cũng được, Trịnh gia cũng thế, hắn có thể giết chết mấy cái, thì cứ giết mấy cái.
Tưởng Tuyên vừa tỉnh táo lại, liền nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Trang Dịch.
“Ngươi ——” Không cho Tưởng Tuyên cơ hội nói chuyện, Trang Dịch không chút khách khí sử dụng hồn lực đâm rách không gian tinh thần của Tưởng Tuyên, ép ra từng chút từng chút hồn lực trong kinh mạch của hắn.
Ngay sau đó, vài hồn thú nửa trong suốt từ trong cơ thể Tưởng Tuyên bay ra, chính là những hồn thú Tưởng Tuyên thu phục được trong nhiều năm qua.
Đối với hồn sư mà nói, không gian tinh thần bị hỏng, hồn thú giải thể, đời này cơ bản cũng phế đi, lại thêm Trang Dịch cắt đứt kinh mạch trong cơ thể Tưởng Tuyên, cưỡng chế ép hồn lực ra ngoài, sau khi hồn lực trong cơ thể hoàn toàn bị rút khô, chỉ sợ Tưởng Tuyên còn chẳng cả bằng một người bình thường.
Nhìn Tưởng Tuyên đau đến khuôn mặt vặn vẹo, Trang Dịch không có một chút thương hại, loại đau đớn vì biến thành tàn tật này, nhiều nhất chỉ ngang ngửa với hắn kiếp trước mà thôi, một phần của Lôi Tu kia, hắn còn muốn từ từ đòi lại, hắn tin tưởng, bản thể trí tuệ thực vật kia sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Ném Tưởng Tuyên đến trước mặt đám tâm phúc kia của hắn, Trang Dịch nói với bọn họ: “Giết các ngươi cũng chỉ làm bẩn tay ta, cút đi.”
Đám hồn sư này nhìn Tưởng Tuyên đã hoàn toàn biến thành một kẻ vô dụng đang đau đớn đến mức muốn chết cũng không được, cảm nhận được hồn lực của hắn không ngừng tiết ra ngoài, lập tức hiểu được ý đồ của Trang Dịch.
Bọn họ biến sắc, không một người đỡ Tưởng Tuyên, tất cả đều tự chạy lấy người!
Đau đớn làm Tưởng Tuyên nói không ra lời, hắn co giật thân thể, khóe mắt như nứt ra trừng đám hồn sư đang chạy trốn này.
“Hạng người gì thì cũng có thủ hạ như vậy.” Trang Dịch nói xong, Lục Mang Thúy Phượng Điệp mở ảo trận, đám hồn sư vừa mới chạy trốn không xa kia lại mịt mờ trở về chỗ cũ, Trang Dịch lạnh lùng nói, “Tưởng Tuyên chính là con cháu thế gia, làm sao có thể mặc hắn một mình ở đây, mang theo Tưởng đội phó của các ngươi rời đi.”
Dưới mệnh lệnh của Trang Dịch, đám người kia mang theo Tưởng Tuyên chạy thoát.
Huyễn độc của Lục Mang Thúy Phượng Điệp hiếm thấy trên đời, thực lực của đám người kia lại kém Trang Dịch quá nhiều, bởi vậy Trang Dịch mới có thể điều khiển bọn họ như vậy.
Nhưng mà, khoảng cách hồn sư khống chế hồn lực là có hạn, đám người kia nhiều nhất chạy ra tám trăm mét, sẽ tỉnh táo lại.
Tám trăm mét, đủ rồi.
Trang Dịch nhìn bóng lưng bọn họ mang theo Tưởng Tuyên chạy xa, hờ hững quay người đi đến bên cạnh Lục Duẫn Vi: “Học tỷ, giảm nhỏ lực tấn công, vừa đánh vừa lui, chúng ta từ bên phải vòng đến sào huyệt của chúng nó.”
Lục Duẫn Vi nghe vậy, không do dự lấy một chút, lập tức chấp hành lời Trang Dịch nói.
Bản thể trí tuệ thực vật đang không ngừng tấn công đội ngũ hồn sư, tuy rằng chiến đấu điên cuồng, nhưng nó cũng không mất lý trí, cảm ứng được đám hồn sư trước mắt này phản kháng càng ngày càng yếu, bản thể trí tuệ thực vật đang muốn thừa thắng xông lên giết sạch đám người kia, đúng lúc này, nó cảm ứng được nhóm Tưởng Tuyên rời đi.
Không giống đoàn người chỗ Trang Dịch thương thương tàn tàn, tuy rằng tâm phúc của Tưởng Tuyên lúc chiến đấu cũng bị thương, nhưng được Tưởng Tuyên trị liệu, đã sớm khôi phục hoàn toàn, lúc này vì trốn chạy, mỗi người đều bước đi như bay, ở trong mắt nhìn của bản thể trí tuệ, đám nhân loại kia thật sự là tràn đầy sức sống, lại thêm hồn lực của hồn sư cấp sáu Tưởng Tuyên không ngừng tiết ra ngoài, tỏ rõ trong đội ngũ này có hồn sư cấp bậc không thấp ẩn nấp… Rất nhanh, bản thể trí tuệ dời mục tiêu, nó sai nhóm thực vật tiếp tục ngăn chặn mấy người Trang Dịch, mà bản thân nó thì đem lực chú ý chủ yếu đều đặt trên đoàn người bên Tưởng Tuyên.
Có nhóm Tưởng Tuyên chia sẻ hỏa lực, Trang Dịch lập tức chỉ huy toàn đội ngũ tiến lên. Hướng Âm Quỳ mở đường tầm xa, Lục Mang Thúy Phượng Điệp vô địch cận chiến, Thôn Thiên Cự Ưng bảo vệ cả đội chu toàn, chỗ đáng sợ của triệu hoán sư rốt cuộc vào lúc này lộ ra, chỉ bằng một mình Trang Dịch, có thể sánh ngang với ba hồn sư.
Rất nhanh, bọn họ lại đi đến nơi bản thể trí tuệ thực vật ẩn nấp một lần nữa, nhìn không gian triệu hoán sư mở ra trước mắt kia, cảm ứng hơi thở của dị ma như ẩn như hiện từ bên trong truyền ra, Trang Dịch nói: “Tất cả mọi người lui về phía sau tìm nơi ẩn nấp, ẩn nấp theo trận pháp, vừa khôi phục hồn lực, vừa chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, ta phá vỡ nơi này trước, chặt đứt đường lui của bản thể trí tuệ. Lục học tỷ, Ôn Bằng, các ngươi phối hợp với nhau chỉ huy cả đội, trừ khi nghe được mệnh lệnh của ta, nếu không bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng tùy tiện tiến lên.”
“Trang Dịch, ngươi như vậy quá nguy hiểm.” Ôn Bằng lập tức mở miệng nói chuyện. Tuy rằng chung sống với Trang Dịch không lâu, nhưng cả hành trình này, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là Trang Dịch đi lên thăm dò đầu tiên, lại đệm sau rời đi cuối cùng, Ôn Bằng từng làm đội trưởng, tất cả hành động của Trang Dịch, hắn đều thấy, tâm phục khẩu phục. Có đội trưởng như vậy, là may mắn của cả đội ngũ, nhưng không thể không nói, bản thân Trang Dịch lại quá cực khổ.
Ôn Bằng nói xong, người trong đội ngũ cũng đều lo lắng nhìn Trang Dịch.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Trang Dịch nói xong, thấy bản thể trí tuệ cách đó không xa đã quay về hướng này, hắn không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng đi đến trước không gian của triệu hoán sư.
Đầu ngón tay nâng lên nhấn một cái trên không trung, ba hệ hồn lực cùng ngưng tụ trên đầu ngón tay, lập tức đánh thức sức mạnh triệu hoán sư ẩn giấu trong không gian.
Ba luồng sáng đen trắng tím hiện ra đan xen trong không trung, hoa văn trận pháp cấu thành không gian dần dần hiện ra dưới sự dẫn đường của Trang Dịch, bản thể trí tuệ ở bên kia đang hướng đến đây thấy Trang Dịch lại có thể dẫn động trận pháp, dưới sự kinh hãi cũng bất chấp tấn công Trang Dịch, “vụt” một tiếng nhỏ đi, giành trước Trang Dịch mở trận pháp, sau đó bản năng trốn vào trong không gian, muốn nối tiếp với không gian, chống lại Trang Dịch.
Đáng tiếc, tất cả hành vi của bản thể trí tuệ đều trong tính toán trước của Trang Dịch, ở thời khắc mấu chốt này nó trốn vào không gian, giúp cho Trang Dịch thấy rõ điều huyền bí giữa chốt mở trận pháp, chính như Trang Dịch hy vọng!
Cảm nhận được ý bài xích truyền ra từ không gian, Trang Dịch hoàn toàn vận chuyển hồn lực trong cơ thể, cao tốc lưu chuyển toàn thân, cuối cùng hội tụ đến không gian tinh thần trong đầu, ngay sau đó, tinh thần lực chợt phóng ra, ba cột sáng đen trắng tím đột nhiên từ dưới chân Trang Dịch vọt lên cao, trong luồng ánh sáng, trọn hai mươi mốt hư ảnh hồn thú lưu chuyển, rõ ràng là tất cả hồn thú Trang Dịch thu phục trong mấy năm qua này!
Hồn sư nấp trong nơi bí mật cạnh đó nhìn chằm chằm mỗi cử động nhỏ của Trang Dịch nhất thời sợ ngây người, cho dù đã biết Trang Dịch là hồn sư ba hệ, hơn nữa toàn bộ đã tu luyện đến cấp bảy, nhưng lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy trong không gian tinh thần của một hồn sư lại có hai mươi mấy hồn thú!
Cho dù so sánh với hồn sư cấp chín, số lượng hồn thú Trang Dịch có được, cũng cao hơn đối phương chỉnh chỉnh gấp đôi nhiều a!
Chỉ nhìn đàn hồn thú này thôi đã có loại cảm giác đầu óc muốn bị chen nổ, căn bản khó mà tưởng tượng cảnh tượng đàn hồn thú này giấu ở trong không gian tinh thần của Trang Dịch.
Chẳng trách là thiên tài tinh thần lực 90, người bình thường, ai có thể chịu được nhiều hồn thú như vậy!
Khi mọi người ở đây sợ hãi than, từ trong cơ thể hồn lực vút lên ba cột sáng, thẳng thắn va chạm vào sức mạnh ba hệ của không gian.
Hồn lực va chạm tạo thành gió lốc mãnh liệt, lấy Trang Dịch cùng không gian làm trung tâm, xoay tròn giống như vòi rồng. Tóc dài cùng vạt áo Trang Dịch bị gió thổi không ngừng bay lượn, giữa hào quang lấp lánh lao nhanh, tất cả lực lượng cuối cùng hội tụ thành một, quả cầu ánh sáng đường kính trăm mét hiện ra ở thành Vũ Càn, sương trắng bao phủ thành Vũ Càn suốt mấy tháng, trong một chớp mắt này, bị đánh tan hoàn toàn!
Theo Trang Dịch điều khiển hồn lực qua lại, quả cầu sáng giống như trái tim nhân loại, nảy lên một cái lại một cái, khi tất cả đúng chỗ, đôi tay Trang Dịch đột nhiên nắm chặt, ba cột sáng phóng ra từ trong cơ thể Trang Dịch hóa thành một bàn tay thật lớn trên không trung, cầm quả cầu sáng này hung hăng nắm chặt, “két két” vài tiếng, vết rạn nứt ở mặt ngoài quả cầu lan tràn như mạng nhện.
Bản thể trí tuệ thực vật trốn ở bên trong không ngờ Trang Dịch lại sẽ phá vỡ không gian, cùng với không gian bị phá ra, toàn bộ mọi thứ giấu trong không gian cũng hoàn toàn bộc lộ ra.
Vô số sương mù màu đen cùng bản thể trí tuệ thực vật tán loạn bốn phía, muốn lao ra khỏi không gian giữ mạng, nhưng mà không gian bảo vệ chúng nó này, hiện giờ lại trở thành phần mộ cầm tù chúng nó.
Trang Dịch lạnh lùng nhìn những thứ trong không gian kia, tay hắn dùng sức kéo về một cái, quả cầu sáng “bùm” một tiếng hoàn toàn vỡ vụn nổ tung, xông lên mây trời, vài giây sau lại hóa thành nghìn vạn điểm sáng thật nhỏ rơi xuống, giống như vô số hạt mưa trong suốt rơi khắp mặt đất, ánh huỳnh quang chói mắt, làm người nhìn không rõ cảnh tượng phía trước.
Bản thể trí tuệ thực vật bất tri bất giác biến mất không thấy, mà những sương đen lại cùng không gian ngoài trận pháp, cùng nhau biến thành hư vô.
Trang Dịch đắm chìm dưới bầu trời đầy điểm sáng này, hắn nhấc chân bước vào mảnh không gian bị sập nát một nửa này.
Nhưng mà khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước, dù là Trang Dịch, cũng ngây ngẩn cả người.
Dị ma…
Dưới không gian, còn có một tầng trận pháp khác, bảo vệ bí mật ẩn giấu sâu nhất trong thành thị này.
Nếu như hôm nay là một cường giả lãnh vực cấp chín đến, cho dù hắn cậy mạnh phá ra không gian, chỉ sợ cũng vĩnh viễn không thể phát hiện bí mật dưới trận pháp này, nhưng mà trận pháp bị triệu hoán sư Trang Dịch khéo léo phá giải, một tầng trận pháp phía dưới cảm ứng được sức mạnh triệu hoán sư, tự động hiện ra.
Vô số dị ma mới sinh dạng bùn màu đen, được sắp xếp chỉnh tề bảo vệ dưới trận pháp, trận pháp tự động hấp thu sức mạnh bên ngoài không gian tẩm bổ đàn dị ma này, ngoại trừ cái đó, bên cạnh mỗi dị ma đều nằm một xác chết. Có xác đã bốc mùi sinh bọ, có xác thì đã bị dị ma phụ thể, nước mủ màu đỏ đen chảy khắp toàn thân cái xác, chính là dị ma mới sinh đang ăn bữa đầu tiên.
Mà ở trong những xác chết này, có một chỗ đặc biệt bắt mắt. Dị ma mới sinh vốn mỗi con một chỗ, lại giống như bị cái gì hấp dẫn, không nhìn cái xác bên cạnh mình, bản năng bò về hướng kia, dị ma mềm nhũn nằm bò dưới đất tầng tầng lớp lớp đè ở trên người thứ kia, giữa đen đỏ đan xen, thứ kia đau đớn vặn vẹo thân thể, không ngừng giãy giụa…
Trang Dịch chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy một phần dị ma ra.
Mặc dù đàn dị ma này có số lượng rất nhiều, nhưng còn chưa chân chính hình thành, yếu ớt giống như thai nhi, chỉ ngưng tụ một chút hồn lực trên đầu ngón tay, Trang Dịch đã có thể giết chết cái thứ buồn nôn này.
Sau khi bóc trần tầng dị ma cuối cùng, thứ bị vô số dị ma cắn nuốt kia cũng lộ ra chân dung.
“Tưởng Tuyên…” Trang Dịch nhìn toàn thân Tưởng Tuyên đều quấn đầy dị ma, chỉ lộ ra đầu, tròng mắt lồi lên, miệng mũi liên tục có dịch mủ màu đỏ đen chảy qua, khuôn mặt vốn đẹp đẽ diễm lệ, lúc này dưới da có cái gì không ngừng nhúc nhích, ghê tởm làm người buồn nôn.
Thực vật trong thành Vũ Càn là ăn người, điểm này lúc trước Trang Dịch mang theo nhóm Ôn Bằng vào trong thành, đã xác nhận.
Trang Dịch đâm rách không gian tinh thần của Tưởng Tuyên, hồn lực thả ra ngoài, không chỉ là muốn hắn hấp dẫn ánh mắt của bản thể trí tuệ đi, ngay cả máu thịt người thường cũng không buông tha, đối với thi thể của hồn sư cấp sáu Tưởng Tuyên này, bản thể trí tuệ thực vật nhất định sẽ thật quý trọng, mỗi ngày ăn một chút, làm cho Tưởng Tuyên chịu hết tra tấn mà chết.
Nhưng Trang Dịch không nghĩ đến, ở trong không gian này, lại còn che giấu một vùng đất ấm(1) của dị ma.
Chẳng trách lúc trước hắn cảm ứng được hơi thở của dị ma, lại vẫn luôn không tìm thấy chúng nó…
Vốn tưởng rằng bị thực vật từ từ giết chết đã là trừng phạt lớn nhất đối với Tưởng Tuyên, nhưng Trang Dịch không đoán trước được, bản thể trí tuệ thực vật lại ném Tưởng Tuyên vào trong đàn dị ma mới sinh.
Hồn lực trên người hồn sư vô cùng có lực hấp dẫn với dị ma mới sinh, bởi vậy trên người Tưởng Tuyên mới sẽ hội tụ nhiều dị ma như vậy, trong thời gian ngắn ngủi này, liền không kịp chờ đợi xông vào trong cơ thể Tưởng Tuyên chui tới chui lui, chia cắt máu thịt của hắn, hấp thu tinh thần lực của hắn, hưởng dụng sức mạnh của hắn… cắn nuốt linh hồn của hắn.
“Cứu… cứu…” Trang Dịch gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, trong miệng thốt ra từ ngữ mơ hồ không rõ.
Trang Dịch lẳng lặng nhìn hắn.
Tưởng Tuyên mở to mắt, đối diện với Trang Dịch một lúc, tuyệt vọng lan tràn trên mặt hắn, Tưởng Tuyên há há miệng: “Giết… giết ta… Xin, xin ngươi…”
“Ngươi không nên động Lôi Tu.” Trang Dịch nhìn dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của Tưởng Tuyên, lạnh lùng cong khóe môi, “Ta sẽ không giết ngươi, ngươi bây giờ, còn có tác dụng lớn hơn nữa.”
Trang Dịch nói xong, từ trong không gian lấy ra chiếc hộp của triệu hoán sư, sau đó đặt Tưởng Tuyên đã hòa thành một thể với dị ma, hóa thành nửa người nửa ma vào bên trong.
(1) Nơi/điều kiện thích hợp để nhân giống cây trồng/vật nuôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất