Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 31

Trước Sau
Trường học thưởng cho đệ tử đứng trước top 3 có thể thỏa thích chọn một hồn thú, bởi vậy mọi người bị tập hợp trong Tự Thú Viên, thời điểm đám Trang Dịch đến, sáu người Thượng Thanh Vân Vệ Cẩn sớm đã tới.

Thấy trong ba người đến không có Tưởng Tuyên, trong mắt Thượng Thanh Vân hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị hắn che dấu, hắn dẫn đầu đi đến trước mặt Trang Dịch: “Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ là trước ba.”

Trang Dịch nhẹ nhàng mà cười thoáng cái: “Cảm ơn.”

“Trang Dịch, ngươi xếp thứ mấy?” Vệ Cẩn cũng gom góp sang đây nhìn Trang Dịch, nói.

“Chỉ sợ muốn cùng ngươi cùng một tiểu đội rồi.” Trang Dịch nhìn Vệ Cẩn mặt búp bê, bất đắc dĩ nói.

“Không hổ là Trang Dịch!” Vệ Cẩn đại lực vỗ bả vai Trang Dịch một cái, sau đó nhìn về phía Hoàng Kiệt, “Không sai a Hoàng Kiệt, vô thanh vô tức cũng tiến vào trước ba…”

Vệ Cẩn cùng Hoàng Kiệt nhờ Trang Dịch mới quen biết, Hoàng Kiệt tính cách trầm ổn, lời nói không nhiều lắm, tính cách hoàn toàn trái lại với Vệ Cẩn, nhưng mà Vệ Cẩn từ trước đến nay là người dễ gần.

Trang Dịch nhìn Vệ Cẩn một cái, tên này nhìn như tùy tiện, trên thực tế trong đầu so với bất kỳ ai khác đều tinh (tinh tế?). Vệ Cẩn mặc dù xuất thân hồn sư thế gia, nhưng là không có thành kiến với hồn sư xuất thân bình dân, hơn nữa hắn rất tinh mắt, bởi vậy trong trường học này, phàm là người xuất sắc một chút, hoặc nhiều hoặc ít đều có gặp mặt Vệ Cẩn một lần, điểm này so sánh với Thượng Thanh Vân không kém cỏi chút nào.

Các lão sư thấy người đều đến đông đủ, mang theo tất cả mọi người đi vào bên trong.

Đây là lần thứ hai mọi người lựa chọn hồn thú tại Tự Thú Viên, so sánh cùng lần thứ nhất, lúc này đây chủng loại ma thú càng thêm đa dạng, hơn nữa, lần trước ma thú chỉ từ cấp một đến cấp ba mà thôi, hôm nay lại xuất hiện ma thú cấp bốn.

Năm nhất ba hệ hợp lại tổng cộng 129 người, chỉ có Thượng Thanh Vân một người đạt đến cấp ba, bởi vậy ma thú cấp bốn này tự nhiên là chuẩn bị cho hắn.

Trang Dịch nhìn Thượng Thanh Vân một cái, kết quả không thể tưởng được Thượng Thanh Vân lại đang một mực nhìn hắn, ánh mắt hai người đụng cùng một chỗ, Thượng Thanh Vân mỉm cười với Trang Dịch, đợi sau khi Trang Dịch quay đầu đi, Thượng Thanh Vân nhìn thoáng qua Lăng Hồng đi ở sau lưng Trang Dịch.

Viện phương cho đám Trang Dịch 20 phút thời gian để chọn lựa ma thú, sau khi chọn xong còn muốn chụp ảnh, sau đó không sai biệt lắm đã là giờ tan học. Bởi vì đại bộ phận đám Trang Dịch còn chưa lên tới cấp tiếp theo, bởi vậy hiện tại chọn lựa ma thú, có thể giữ lại làm dự bị cho sau này.

Căn cứ loại hình hồn sư chia ma thú thành ba loại, mọi người tự riêng phần mình mà lựa chọn, Trang Dịch nhìn hàng phụ hồn thú trước mắt này, đột nhiên tâm khẽ động, quay người đi đến chỗ chiến hồn thú.

Trang Dịch là ba hệ hồn sư, học viện có thể cung cấp miễn phí ma thú từ cấp ba trở xuống cho bọn họ, mặc dù loại miễn phí này cũng không phải rất tốt, nhưng Trang Dịch tin tưởng, dùng thực lực của hắn bây giờ, học viện nhất định sẽ không bạc đãi hắn. Một khối phụ hồn sư này, dưới cấp ba là không cần lo lắng, nhưng là chiến hồn thú cùng ngự hồn thú lại không được.

Mặc dù bên ngoài có thể có bán hồn thú cấp ba trở xuống, nhưng là không rõ môn lộ, chỉ có thể mua được bình thường, tuyệt đối không hiếm có bằng hôm nay học viện Bardon lấy ra làm phần thưởng.

Dù sao học viện không có quy định phụ hồn sư nhất định phải lựa chọn phụ hồn thú, hơn nữa giờ phút này vì thuận tiện cho mọi người lựa chọn ma thú, lão sư cũng đứng khá xa, cũng sẽ không phát hiện cảm ứng của hắn với chiến hồn thú.

Trang Dịch chậm rãi vượt qua phụ hồn thú, đi đến phụ cận nơi thả chiến hồn thú, kết quả mới vừa đi vào, lập tức có chút cảm ứng.

Trang Dịch vốn đang cho rằng còn phải mất một phen thời gian, kết quả không nghĩ tới nhanh như vậy đã cảm ứng được ma thú, khi hắn theo cảm giác đi đến trước mặt ma thú kia, lập tức sững sờ —— cư nhiên lại là một con hồ điệp.

Chỉ thấy nó yên tĩnh đứng lặng trên một cành cây khô, dài ước chừng bốn centimet, hai cánh thu hồi về phía sau, thân thể cất giấu thật sâu, bày ra phía bụng cánh, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là một cái lá khô dính trên cành cây khô.

Cánh của nó là màu nâu của lá khô héo, thậm chí ngay cả đường vân mặt ngoài đều rất giống gân lá, một cái đầu kéo sau cánh nhìn cực kỳ giống gân lá chính là đuôi cánh, cuối rìa lóe hào quang sắc bén giống như lưỡi dao —— đây là một con Khô Diệp Kiệp Điệp, không chỉ có am hiểu ngụy trang, còn có tính công kích nhất định.

Mặc dù một tháng này hồn lực của Trang Dịch tăng lên đến cấp một trung giai, nhưng là chân chính bị khai phát chỉ có kỹ năng phụ hồn sư, khi hắn chuyển đổi sang chiến hồn sư cùng ngự hồn sư, đến tột cùng am hiểu cái gì, ngay cả chính Trang Dịch cũng không biết.

Nhưng mà xét thấy hai lần hắn cảm ứng được đều là hồn thú hồ điệp, Trang Dịch không khỏi rơi vào trầm tư.

Ma thú hồ điệp đa số có đặc điểm là linh hoạt, Tam Sinh Điệp vì biến dị, bởi vậy dường như khó cân nhắc sau khi nó trở thành hồn thú sẽ mang đến cho hồn sư cái gì, nhưng là Khô Diệp Kiệp Điệp ngược lại tìm kiếm rất dễ, ngụy trang, che dấu khí tức, kết hợp với đặc điểm linh hoạt, thật là phi thường thích hợp với Trang Dịch hiện tại.

Trang Dịch một mực lo lắng bí mật mình là triệu hoán sư bị phát hiện, mà một khi đã thu phục được Khô Diệp Kiệp Điệp, ngụy trang tinh thần không gian, thậm chí thu liễm khí tức hai hệ khác, liền tương đương với một tầng bảo hiểm.

Nhưng mà lựa chọn ma thú dù sao cũng là sự tình cực kỳ thận trọng, huống chi giống như Trang Dịch tự mình mù mờ tìm tòi, Trang Dịch quyết định đi về phía trước vừa đi vừa nhìn một chút xem có hồn thú thích hợp hơn hay không.

Mấy phút đồng hồ sau, Trang Dịch vẫn là trở lại trước mặt Khô Mộc Kiệp Điệp, mặc dù vừa rồi hắn cũng cảm ứng được một vài ma thú, nhưng là thủy chung không mạnh như Khô Diệp Kiệp Điệp mang lại.

Thấy thời gian cũng không sai biệt lắm sắp kết thúc, Trang Dịch đi trở về nơi bọn họ tiến vào khi vừa đến nơi.

“Chọn xong chưa?” Viện phương lão sư đang giúp một đệ tử trong đó đăng ký, Hoàng Kiệt thấy Trang Dịch đi qua, thấp giọng hỏi, “Vì sao lúc nãy ta thế nào cũng không thấy ngươi?”

“Ta vừa chọn chiến hồn thú.” Trang Dịch đáp, đúng lúc lúc này Thượng Thanh Vân Vệ Cẩn cùng Lăng Hồng đều đã đi tới, cũng nghe được thanh âm của Trang Dịch.

“Hả, tại sao ngươi không chọn phụ hồn thú mình muốn.” Vệ Cẩn kỳ quái nói.

“Trang Dịch muốn đem phần thưởng này tặng người?” Thượng Thanh Vân cười hỏi.

Trang Dịch còn chưa kịp trả lời, lão sư học viện vừa vặn đăng ký hết đồng học kia, nghe vậy đi qua trêu ghẹo nói: “Tặng người? Vị đồng học này còn thật rất hào phóng a. Trước vài lần cũng có đồng học đem phần thưởng cho người mình thích, không thể tưởng được năm nay lại có người muốn lãng mạn một hồi.”

“Không có, không phải như lão sư nghĩ vậy.” Trang Dịch nghe vậy, lập tức phủ nhận nói.

“Không phải tặng người vậy ngươi muốn chiến hồn thú kia làm gì, chính mình lại không dùng đến.” Vệ Cẩn vị chua mà nói, “Đưa cho người nào… Ta và ngươi quan hệ tốt như vậy cũng không có thấy ngươi tặng ta ngự hồn thú gì —— không phải là đưa cho Thượng Thanh Vân a?”

Vệ Cẩn tiếng nói hạ xuống, tất cả mọi người nhìn về phía Thượng Thanh Vân.

Trang Dịch, Vệ Cẩn cùng Thượng Thanh Vân là đệ nhất các hệ, cũng chính là hơn nửa năm kế tiếp, ba người này sắp sửa tạo thành tiểu đội, trong đó, Thượng Thanh Vân là đứng đầu năm nhất, đã bước vào hàng ngũ những nhân vật phong vân trong học viện, thời điểm Trang Dịch tuyển chọn phần thưởng, cư nhiên không chọn phụ hồn thú, ngược lại lựa chọn chiến hồn thú tặng người, xác thực khả năng tặng cho Thượng Thanh Vân lớn hơn một chút.



Trang Dịch mím môi, cái suy đoán này của Vệ Cẩn quả thực thiếu chút nữa làm hắn buồn nôn đến hỏng, hắn làm sao có thể tặng hồn thú cho Thượng Thanh Vân!

“Được rồi vị đồng học này, rốt cuộc ngươi chọn hồn thú gì, lão sư trước ghi danh sau các ngươi lại tán gẫu a.” Viện phương lão sư thấy lại có đệ tử đi tới, thúc giục.

“Chiến hồn thú cấp hai Khô Diệp Kiệp Điệp.” Trang Dịch đáp, thấy trên mặt mọi người hiện lên thần sắc lúng túng, nghĩ nghĩ, Trang Dịch cười nói, “Thượng Thanh Vân là chiến hồn sư cấp ba, hôm nay học viện đưa ra hồn thú cấp bốn đều là vì hắn chuẩn bị, nơi nào cần ta đưa cho hắn.”

Thượng Thanh Vân nghe vậy, tựa hồ một điểm cũng không để ý bị giỡn: “Hại ta còn mừng không một hồi, được rồi Vệ Cẩn, ngươi cũng không cần không công bằng, hai người chúng ta đều không có, Trang Dịch là đưa cho một người khác.”

Vệ Cẩn thấy Thượng Thanh Vân không có chú ý, nhẹ gật đầu, cũng không hề hỏi tới.

Lần này người tới chọn lựa hồn thú tổng cộng có chín, trong đó có hai người đã đến cảnh giới có thể thu phục hồn thú cấp hai, bởi vậy bọn họ tại chỗ chọn lựa hồn thú liền trực tiếp thu phục, có học viện lão sư hỗ trợ, quá trình thu phục ngược lại là hữu kinh vô hiểm.

Mà sau khi chọn lựa tốt ma thú, dựa theo lệ cũ còn phải chụp ảnh lưu niệm, treo lên tập san của trường.

Trang Dịch một nhóm chín người đi ra Tự Thú Viên, khi đi vào khu vực trung tâm quảng trường của năm nhất người chụp ảnh đã chuẩn bị xong, nhưng mà khi Trang Dịch nhìn thấy tiểu lão hổ màu đen trốn thành một đoàn sau gốc cây nhỏ cách đó không xa, lập tức ngây ngẩn cả người.

Vệ Cẩn bởi vì thường xuyên mua cơm cùng Trang Dịch, ngẫu nhiên gặp qua Lôi Tu mấy lần, bởi vậy ngược lại phát hiện nhanh nhất, chỉ vào Lôi Tu nói: “Trang Dịch, kia có phải hay không nhà ngươi…”

“Ta đi qua một chút.” Trang Dịch lập tức chạy tới, mà Lôi Tu nguyên bản đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn lão sư phụ trách chụp ảnh, tựa hồ cảm giác được Trang Dịch đến, quay đầu thấy Trang Dịch chạy tới chỗ nó, Lôi Tu nhanh chóng đứng dậy, giơ đầu lên nhìn Trang Dịch.

“Lôi Tu, ngươi như thế nào chạy tới nơi này?!” Bởi vì hôm nay là cuộc thi, bởi vậy sáng sớm trước khi đi ra ngoài, Trang Dịch đặc biệt mua cơm trưa đặt tại ký túc xá cho Lôi Tu, hơn nữa Trang Dịch nhớ rất rõ, trước khi hắn ra ngoài xác thực đã đóng cửa lại rồi!

Lôi Tu là thế nào đi ra, còn tại sao lại chạy tới nơi này?

“Ngao.” Trang Dịch còn đang nghi hoặc tự hỏi, Lôi Tu ngẩng đầu lên nhìn Trang Dịch, phát ra một tiếng kêu.

Trang Dịch lần đầu tiên nghe Lôi Tu phát ra tiếng kêu, lập tức sững sờ.

Hổ là vua của các loài thú, cho dù là một con hổ bình thường, phát ra một tiếng hổ gầm, đều có thể chấn động nhân tâm, làm cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi, nhưng mà cái kia đều là nói hổ trưởng thành, Trang Dịch nhìn Lôi Tu bộ dáng tiểu bất điểm phát ra tiếng kêu, tâm tình khẩn trương bị đánh tan hơn phân nửa, cúi người bế Lôi Tu lên, một bên đưa hồn lực vào cơ thể Lôi Tu xem xét tình huống, một bên cúi đầu xuống đối mặt khoảng cách gần với nó.

Trang Dịch cùng Lôi Tu có khế ước tương liên, khi tâm tình đối phương chấn động kịch liệt, có thể cảm ứng được, nhưng mà dưới mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn nhau vài giây, cũng không có chút nào cảm giác, nói rõ hẳn là không phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Mặc dù còn không hiểu nổi nguyên nhân Lôi Tu chạy đến nơi đây, nhưng mà dù sao cũng là ma thú mình nuôi, nếu như thấy được, cũng không thể bắt nó tiếp tục trốn sau gốc cây, Trang Dịch ôm Lôi Tu trở về đội ngũ, vừa vuốt ve thân thể còn chưa béo lên nổi của nó, còn thuận tay sờ soạng cái bụng của nó một chút, ân, không phải quá quắt, xem ra trước khi ra ngoài đã ăn rồi.

Lôi Tu nhu thuận muốn chết vùi trong ngực Trang Dịch, nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi, lại “Ngao” kêu một tiếng, thanh âm dứt khoát non nớt.

Các học sinh đứng trước top 3 của ba hệ lần này một tháng trước đều cùng một chỗ thu phục hồn thú trong Tự Thú Viên, tự nhiên là nhận ra Lôi Tu, thấy tiểu lão hổ từng bị nhân viên chăn nuôi công kích thiếu chút nữa bỏ mạng rõ ràng còn sống, không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn sang.

Vệ Cẩn gom góp tới cao thấp đánh giá Lôi Tu một lần, sau đó hỏi Trang Dịch: “Nó như thế nào chạy tới?”

“Đại khái là đói bụng rồi, sau đó tìm đi qua.” Trang Dịch tùy tiện tìm cái lý do nói.

“Ngươi chủ nhân này, sáng sớm trước khi đi ra ngoài vậy mà không có chuẩn bị cho nó một ít thức ăn.” thanh âm Thượng Thanh Vân từ bên cạnh truyền đến, cũng đứng bên người Trang Dịch nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu híp mắt cao thấp đánh giá Thượng Thanh Vân một lần, có lẽ là thông qua khế ước chịu ảnh hưởng của Trang Dịch, nụ cười như tắm gió xuân của Thượng Thanh Vân một chút cũng không có tác dụng, Lôi Tu rất nhanh quay đầu đi không nhìn hắn.

“Tiểu lão hổ nghe lời, cho ta sờ một cái, như thế này, ngươi đi theo ta, ta mời ngươi ăn cơm.” Vệ Cẩn thấy Lôi Tu chuyển cái đầu lông xù hướng đến chỗ hắn, nhịn không được muốn thò tay sờ nó một cái.

Lôi Tu híp mắt hàm chứa coi rẻ nhìn chằm chằm cái tay Vệ Cẩn duỗi tới, sau đó chậm rì rì lại một lần nữa quay đầu đi, hơn nữa cuối cùng hướng mặt về phía Trang Dịch, đầu vùi vào trong ngực của hắn, quay mông đối với bọn họ.

“Ta đã nói, tiểu lão hổ này của ngươi bị ngươi nuôi dưỡng xảo quyệt rồi!” Vệ Cẩn thấy thế, là người thứ nhất bạo phát, “Tiểu bất điểm mà kiêu ngạo như vậy!”

Thượng Thanh Vân nụ cười ôn hòa trước sau như một: “Mặc dù là ma thú cấp thấp, chỉ số thông minh ngược lại là cao ngoài ý muốn đâu.”

Thượng Thanh Vân mặc dù là lời nói ca ngợi, nhưng nghe cảm giác lại làm cho người ta không quá thoải mái.

Trang Dịch nhìn hắn một cái, một bên vuốt lưng Lôi Tu, vừa nghĩ đến Lôi Tu lần trước đến Tự Thú Viên trải qua không thoải mái, đang định hơi chút tránh sang bên cạnh không để cho bọn họ nhìn chằm chằm Lôi Tu, đúng lúc này, người chụp ảnh vào chỗ, viện phương lão sư lập tức nói: “Đều tới đây đứng ngay ngắn!”

Đám người Trang Dịch lập tức đi tới, khi hắn cùng Hoàng Kiệt Lăng Hồng đứng chung một chỗ đối mặt màn ảnh, không biết vì sao, Lôi Tu một mực mông quay ra bên ngoài đột nhiên nhô đầu ra, sau đó thò móng vuốt, lui về phía sau đạp một cái, lập tức bò lên vai Trang Dịch.

“Tách” một tiếng, ảnh chụp chụp được.

Trang Dịch quay đầu kinh ngạc mà nhìn Lôi Tu, chỉ thấy nó lập tức duỗi đầu gom góp hướng tới trán của mình, Trang Dịch lập tức đã hiểu ý nó, là muốn hắn hỗ trợ chải chuốt lực lượng trong cơ thể đâu.

Vươn tay bắt nó xuống dưới, Trang Dịch thấy móng vuốt của Lôi Tu còn ôm lấy trang phục của hắn muốn leo lại lên, lập tức thấp giọng nói: “Ngoan, trở về lại làm.”

Lôi Tu nghe vậy, nhìn hắn một cái, cũng không biết có nghe hiểu không, nhưng mà động tác ngược lại miễn cưỡng ngừng.

Chụp ảnh xong, các đệ tử đi học cũng đã tan học, thậm chí còn sớm hơn đám Trang Dịch một chút, nhìn một đám đệ tử thẳng hướng nhà ăn mà đi, Trang Dịch bất đắc dĩ nói với Vệ Cẩn: “Ta trờ về phòng ngủ trước, lát nữa sẽ xuống ăn.”

“Ta cũng đi, hiện tại nghẹn chết rồi.” Vệ Cẩn lập tức nói, nghĩ đến kế tiếp nửa năm bọn họ sẽ là đồng đội cùng Thượng Thanh Vân, Vệ Cẩn nhìn về phía Thượng Thanh Vân, “Ngươi đâu.”

“Ta cũng một lát nữa mới đi ăn.” Thượng Thanh Vân cười nói, “Trường học còn có một chút sự tình phải xử lý, ta đi trước một bước, buổi tối lúc ăn cơm hãy kêu ta.”



“Ừ.” Vệ Cẩn lập tức đáp ứng, quay đầu, thấy Trang Dịch đang nhìn hắn, Vệ Cẩn nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”

“Không có.” Trang Dịch như không có việc gì quay đầu, đè xuống không kiên nhẫn trong nội tâm.

Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp nửa năm phải cùng Thượng Thanh Vân làm đồng đội, mặc dù sẽ không mỗi thời mỗi khắc đều cùng một chỗ, nhưng là đụng chạm nhất định nhiều hơn so với trước.

Trang Dịch tự an ủi trong lòng, mặc dù như vậy rất chán ghét, nhưng là vừa nghĩ cấp bậc cùng thực lực của Thượng Thanh Vân hiện tại, Trang Dịch liền nhẫn nại xuống.

Một mực trốn tránh thủy chung không phải biện pháp tốt, năm nhất đến năm thứ ba là thời kỳ rất mấu chốt quyết định phương hướng sau này, Thượng Thanh Vân có thiên phú lại có tâm tính, tuyệt đối không phải dễ đối phó như Tưởng Tuyên, ngay lúc này hắn có thể dùng thân phận phụ hồn sư đồng đội phân giải thực lực cùng thói quen chiến đấu của Thượng Thanh Vân, sau này đối phó hắn mới có thể dễ dàng hơn.

Sau khi mỗi người đi một ngả, Trang Dịch trở lại phòng ngủ, sau đó đặt Lôi Tu ở trên tổ, tháo bông tai trên tai nó xuống.

Lôi Tu tựa hồ đã quên trên tai mình còn đeo bông tai, thấy Trang Dịch tháo xuống cái kia từ trên tai nó, lập tức thò đầu ra nhìn chằm chằm, sau đó còn duỗi ra một móng vuốt chân trước cào một cái, Trang Dịch vội vàng né qua móng vuốt của nó, điểm cái mũi của nó một cái: “Đừng bướng bỉnh, ta nhìn một chút đến tột cùng ngươi chạy ra như thế nào.”

Trang Dịch nói xong, đưa hồn lực vào bông tai, sau đó trực tiếp chỉnh nhanh cho tới ngày hôm nay.

Sau khi Trang Dịch đi ra ngoài, Lôi Tu cơ bản đều lắc lư trong phòng ngủ, trừ ăn cơm ra, nhiều thời gian đều là đang ngủ, bởi vậy hình ảnh đều là bất động, mãi cho đến thời gian sắp tan học, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Trong hình ảnh Lôi Tu hiển nhiên lập tức đã nghe được thanh âm, nhanh chóng nhảy dựng lên, nhảy đến trước cửa, sau đó nhìn cửa “đông đông đông” bị gõ vang.

Đầu tiên từ ngoài cửa truyền đến là một thanh âm lạ lẫm, cách một cánh cửa nghe có chút mơ hồ: “Chết tiệt cái cửa này vì sao lay cả nửa ngày cũng không có phản ứng…”

“Ngươi đến cùng kéo ta tới làm cái gì? Ngươi ngu ngốc a, cửa trong trường học là dùng tài liệu đặc thù chế tác, trong từng cánh cửa thậm chí đều có một trận pháp cỡ nhỏ, rất khó phá vỡ… Đây rốt cuộc là phòng ngủ của ai?”

Trang Dịch đang quan sát ảnh tinh đồng tử co rụt lại, dĩ nhiên là thanh âm của Tưởng Tuyên!

Tưởng Tuyên không phải đang đi học sao, làm thế nào ngược lại lại chạy đến phòng ngủ của hắn rồi?! Theo lý mà nói Thượng Quan Tịnh đang nổi nóng, làm sao có thể cho phép Tưởng Tuyên trốn học…

Trang Dịch đột nhiên nhớ tới bộ mặt tái nhợt khi Tưởng Tuyên tấn cấp thất bại, cùng với ánh mắt oán độc sau khi hắn cùng Hoàng Kiệt Lăng Hồng rời đi phòng học, quăng đến sau lưng hắn kia.

Đúng rồi, Tưởng Tuyên tấn cấp thất bại, sau lại bị Thượng Quan lão sư chà xuống dưới, nếu hắn dùng cớ lúc này thân thể không thoải mái rời đi, Thượng Quan Tịnh nhất định sẽ đáp ứng.

“Trang Dịch kia không phải đã đoạt đệ nhất của ngươi sao, chúng ta chuồn êm vào phòng ngủ của hắn, làm cho phòng ngủ của hắn bừa bãi lộn xộn, cho hắn một chút giáo huấn …” thanh âm lạ lẫm kia nói.

Tưởng Tuyên nghe vậy, phát ra một tiếng cười nhạo: “Nơi này là phòng ngủ của Trang Dịch? Ngươi ngược lại là nghe ngóng rõ ràng.”

Tiếng cười có chút nịnh nọt của đối phương lập tức truyền đến: “Hắn ba lần bốn lượt đắc tội ngươi, chúng ta đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng tin tức của hắn, thời điểm nên hạ thủ cho hắn một chút giáo huấn …”

“Làm loạn phòng ngủ thì tính là giáo huấn cái gì, đứa nhỏ mười tuổi đều khinh thường chơi”. Tưởng Tuyên lập tức cắt đứt lời của đối phương, suy nghĩ một chút nói, “Ma thú kia của Trang Dịch còn sống a?”

“Còn sống… Mặc dù rất ít người nhìn thấy, nhưng mà Trang Dịch thường xuyên đóng gói hai phần cơm từ nhà ăn mang trở về phòng ngủ.”

Thanh âm âm trầm của Tưởng Tuyên truyền đến: “Hắn từ trước đến nay tự xưng là đệ tử tốt, lần trước lại vì ma thú này thậm chí đối nghịch cùng các lão sư, nếu muốn cho hắn giáo huấn, không bằng thần không biết quỷ không hay giết chết ma thú này, Trang Dịch nhất định sẽ nổi giận.”

“Nhưng là… Nếu ở chỗ này giết ma thú của hắn, vậy hắn nhất định sẽ biết rõ, một khi hắn báo với trường học, ta nhất định sẽ bị phát hiện…”

Lôi Tu ở trong phòng ngủ nghe bên ngoài đối thoại, tựa hồ giống như đã hiểu, chậm rãi lui về phía sau mấy bước, cách cánh cửa xa một chút, sau đó linh hoạt nhảy lên bàn, móng vuốt câu hướng cửa sổ.

“Làm loạn phòng ngủ cũng sẽ không bị phát hiện? Ngươi ngu xuẩn!” Tưởng Tuyên quát, “Ma thú của hắn cùng dã thú không sai biệt lắm, chúng ta dụ dỗ nó đi ra, tùy tiện tìm một chỗ giết chết là được, lúc này tất cả mọi người đang đi học, phụ cận không có ai nhìn thấy chúng ta, ai có thể chứng minh là chúng ta làm? Cửa sổ có thể mở ra sao? Vậy trước tiên mở cửa sổ ra —— rất tốt, chính nó mở ra…”

Hình ảnh kế tiếp cũng có chút rối loạn, trong ảnh tinh cũng không hiện rõ khuôn mặt của bất kỳ kẻ nào, mà là trực tiếp hướng xuống dưới lầu, sau đó dọc theo khắc hoa trên vách tường một bậc một bậc xuống, chỉ chốc lát đã đi tới lầu một, cuối cùng trực tiếp chạy ra khỏi phòng ngủ, ném Tưởng Tuyên bọn họ xa xa ở sau lưng.

Sau đó Lôi Tu còn tới Trung tâm Kiểm trắc ma thú, nhưng mà bởi vì không có quét thẻ nên cửa không cách nào mở ra, Lôi Tu liền xoay người đi tới quảng trường năm nhất, sau khi thấy có người ở đó chụp ảnh, nó liền tìm một gốc cây rồi trốn sau đó, sau một lát, Trang Dịch tới.

Trang Dịch trầm mặt thu hồi hồn lực, hình ảnh trong ảnh tinh biến mất không thấy gì nữa, Trang Dịch cầm bông tai muốn đeo lại lên tai Lôi Tu.

Lôi Tu không rõ ràng cho lắm cùng Trang Dịch ngồi một chỗ nhìn lại những việc mình trải qua lúc trước một lần, thấy sắp phải đeo lại bông tai, nó lập tức duỗi ra móng vuốt đè lại bàn tay Trang Dịch, đồng thời thân thể lui về sau, tựa hồ cự tuyệt đeo lại cái bông tai này.

Trang Dịch thấy thế, rất quen thuộc vuốt lên móng của nó, sau đó từ chân trước của nó chậm rãi vuốt đến cổ, lại thừa dịp Lôi Tu được vuốt ve thoải mái híp lại hai mắt, Trang Dịch lập tức đưa tay ra, “cụp” một tiếng, cài bông tai lên.

Lôi Tu nghe được thanh âm, lập tức mở to mắt nhảy dựng lên, sau đó giật giật lỗ tai nho nhỏ, còn dùng móng vuốt chạm trong chốc lát, thấy không có cảm giác kỳ quái gì, chậm rãi liền mặc kệ.

Trang Dịch nhớ tới lời nói ác độc nghe được của Tưởng Tuyên trong ảnh tinh vừa rồi, lửa giận trong lòng không ngừng bùng lên cao, hắn đứng dậy mở cửa, sau khi thấy trên cửa không có bất kỳ dấu vết bị phá hư, lập tức nhíu mày.

Ký túc xá của học viện Bardon vì tôn trọng việc riêng tư của đệ tử, cũng không có lắp đặt ảnh tinh giám thị, mà bất luận trên cửa ký túc xá hay trên cửa sổ đều bố trí trận pháp để đảm bảo an toàn cho học sinh, bởi vậy nếu không phải Lôi Tu mở cửa sổ từ bên trong, Tưởng Tuyên là tuyệt đối không vào được ký túc xá của hắn.

Mặc dù ảnh tinh trên bông tai trên tai Lôi Tu có thể chứng minh quả thật có người muốn xâm nhập ký túc xá của hắn, hơn nữa có ý đồ sát hại ma thú của hắn, nhưng trong ảnh tinh chỉ có thanh âm, không có chiếu đến mặt người, chỉ nhờ bằng cái này, chỉ sợ không có cách nào tạo cho Tưởng Tuyên phiền toái gì…

Trang Dịch mặt âm trầm đứng trước cửa sổ, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, khi hắn quay người lại nhìn thấy Lôi Tu đang chui vào trong chăn của hắn, tâm tình quỷ dị bình tĩnh một chút, Trang Dịch đi đến trước giường ôm Lôi Tu ra, thấy thời gian ước định đi ăn cơm đến không sai biệt lắm, cuối cùng ôm Lôi Tu xuống lầu.

Hắn quyết định, từ hôm nay trở đi đi đâu đều mang theo Lôi Tu. Dù sao hình thể Lôi Tu không lớn, ban ngày cơ bản đều ngủ, mùa đông cũng sắp đến, Trang Dịch mang một cái túi, thả Lôi Tu ở bên trong, sẽ không ảnh hưởng tới việc lên lớp.

Trang Dịch ôm Lôi Tu vừa đi ra ký túc xá, đúng lúc gặp Vệ Cẩn, khi hai người tiến vào nhà ăn, Thượng Thanh Vân đã đến, mà đồng thời, Trang Dịch cũng nhìn thấy Tưởng Tuyên ngồi ở cách đó không xa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau