Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 46

Trước Sau
Ở đây tổng cộng bảy người, lều vải lại chỉ có ba. Mọi người cộng lại một chút, Lục Duẫn Vi cùng Lý Lan ở chung một, mà năm nam nhân thay phiên gác đêm, còn dư bốn người thì hai người một lều nằm ngủ.

Trong đó Trang Dịch cùng Vệ Cẩn rất quen thuộc, tự nhiên ngủ cùng một chỗ với Vệ Cẩn, bởi vì trong mọi người, trừ Lý Lan ra Trang Dịch tiêu hao hồn lực ít nhất, bởi vậy nửa đêm sau đầu tiên là do Trang Dịch gác.

Tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Trang Dịch để Lôi Tu ghé vào trên người hắn, mượn ánh trăng, hắn kỹ càng xem xét vết thương cho Lôi Tu.

Qua một năm này, Lôi Tu được Trang Dịch nuôi cho béo không ít, cả người tròn vo, lông hổ trên người vừa đen vừa sáng, sờ tới sờ lui vô cùng có xúc cảm, nhưng là lúc này ở dưới cổ Lôi Tu, nhất là vị trí từ chân sau đến phần lưng, trải rộng dày đặc những vết thương nhỏ, mặc dù không sâu, nhưng vết thương quá nhiều, Lôi Tu hơi chút động thân, liền có thể động đến vô số vết thương nhỏ, vài giọt máu chảy ra, thoạt nhìn đau chết được, đặc biệt là những vết thương ở các khớp xương, nếu không sớm xử lý tốt, rất dễ dàng dẫn đến vài ngày kế tiếp Lôi Tu hành động không tiện.

Loại vết thương này nếu lúc này có phụ hồn sư hệ chữa trị ở đây, tất nhiên có thể rất nhanh trị lành, nhưng mà lúc này trong đội ngũ mặc dù có ba phụ hồn sư, nhưng toàn bộ đều không phải hệ chữa trị. Trang Dịch nghĩ nghĩ, kỹ năng phụ trợ của hắn là chuyển dời, có lẽ có thể chia sẻ một chút vết thương của Lôi Tu lên ngưới hắn, nghĩ đến điều này, Trang Dịch lập tức vận dụng hồn lực, bắt đầu chậm rãi thử nghiệm.

Lôi Tu cảm thấy hồn lực của Trang Dịch không ngừng vận chuyển trên vết thương của nó, đang cảm thấy thoải mái muốn chết, giơ tay lên lại thấy trên tay Trang Dịch không hiểu sao có thêm vài vết thương, nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức giằng co.

Trang Dịch đang tiến hành đến một nửa, thấy Lôi Tu đột nhiên không phối hợp, lập tức nói: “Lôi Tu, đừng làm rộn.”

Lôi Tu mắt điếc tai ngơ, chống đỡ tứ chi đứng lên, hồn lực trong cơ thể vận chuyển, chống lại hồn lực của Trang Dịch.

Trang Dịch lần đầu tiên chuyển dời vết thương của người khác lên người mình, vậy mà chỉ một lần đã thành công, mặc dù cánh tay rất đau, nhưng thấy có hiệu quả, nội tâm hắn ngược lại thực hưng phấn, chẳng qua vừa rời đi ba vết thương, Lôi Tu liền không phối hợp, Trang Dịch lập tức đè lại thân thể Lôi Tu: “Ta giúp ngươi chuyển vài vết thương trên khớp xương lên người ta, chỉ có vài đường nhợt nhạt mà thôi.”

Lôi Tu đối mặt Trang Dịch, thân thể của nó bị Trang Dịch giữ lấy, không nhúc nhích lung tung, nhưng lại chết sống cũng không chịu nằm xuống.

Trang Dịch đành phải cúi đầu kiên nhẫn khuyên: “Kỹ năng của ta là chuyển dời, miễn cưỡng có thể coi là hồn sư hệ chữa trị. Hiện tại bảy người trong đội ngũ, chỉ có ta có thể tạm thời phụ trách một khối xử lý vết thương này. Ngươi cho ta cơ hội rèn luyện một chút, nếu ta có thể thực hành thành công trên người ngươi, như vậy trên thân thể người khác nhất định cũng có thể, cái này có trợ giúp rất lớn cho chiến đấu kế tiếp.”

Lôi Tu vẫn là cứng thân thể, chăm chú nhìn chằm chằm cánh tay Trang Dịch. Trang Dịch lại thấp giọng khuyên vài câu, thật vất vả Lôi Tu cuối cùng không lại dùng hồn lực chống cự, Trang Dịch lập tức vận dụng hồn lực lại một lần nữa tiếp tục chuyển dời.

Chuyển dời các vết thương phụ cận khớp xương cùng một số vết thương tương đối sâu của Lôi Tu lên cánh tay của mình, Trang Dịch cảm thấy cánh tay nóng rát đau, làn da vốn bóng loáng xuất hiện vết máu màu đỏ tươi, hắn để Lôi Tu nằm sấp tại chỗ không được cử động, còn mình tức thì cầm đèn đứng dậy đi đến phụ cận cách đó không xa, nhìn những loại thực vật kia, cẩn thận từng li từng tí kỹ càng tìm kiếm.

Nơi này là Rừng rậm Ma thú, khắp nơi đều sinh trưởng đủ loại thảm thực vật, Trang Dịch từng thấy ở trong sách rất nhiều thực vật thông thường có tác dụng chống viêm trị liệu vết thương, hắn kiên nhẫn tìm ở phụ cận gần một giờ, mới miễn cưỡng tìm được vài cọng Ma Phong Thụ.

Cẩn thận dùng hồn lực hái xuống vài lá Ma Phong Thụ, đập nát, sau đó mang về trước mặt Lôi Tu, cùng Lôi Tu dùng nước rửa sạch vết thương, cuối cùng bôi lá Ma Phong Thụ lên trên vết thương.

Da lông toàn thân Lôi Tu biến thành màu đen xám, thoa lên chất lỏng màu xanh lá cây, bám dính vào trên vết thương của nó, lốm đa lốm đốm, thoạt nhìn có chút xấu, Trang Dịch một bên làm, một bên thú vị vuốt đầu Lôi Tu, thấy Lôi Tu gắt gao theo dõi vết thương trên cánh tay hắn, căn bản không chú ý vết thương trên người mình ra sao, Trang Dịch lập tức dừng động tác trêu đùa nó, cùng thoa lá cây đã đập nát lên trên cánh tay của mình.

Một người một hổ dựa sát vào nhau ngồi coi trừng, Trang Dịch ngơ ngác nhìn rừng cây ngăm đen bốn phía, kỳ thực hắn cũng thật mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ không ngừng kéo đến, thấy Lôi Tu bởi vì hắn đang gác đêm mà ghé vào bên cạnh hắn cũng không dám ngủ, nghĩ đến đại chiến của Lôi Tu và Sâm Lâm Tượng lúc trước, xuất lực cũng không ít hơn người nào, hắn lập tức ôm Lôi Tu vào ngực, chậm rãi rót hồn lực vào cơ thể Lôi Tu, bắt đầu giúp Lôi Tu chải chuốt hồn lực.

Giữa hai bên tùy thời có hồn lực truyền qua lại đã là chuyện cực kỳ bình thường với Trang Dịch và Lôi Tu, Lôi Tu được Trang Dịch làm cho rất thoải mái, một tia kháng cự cũng không có, yên tĩnh nhắm mắt lại ghé trên đầu gối Trang Dịch.

Trang Dịch vốn là định một bên giúp Lôi Tu chải chuốt hồn lực, để cho sức mạnh của nó khôi phục nhanh một chút, cũng giúp mình không buồn ngủ như vậy, nào biết khi hắn đưa hồn lực vào cơ thể Lôi Tu, lập tức tinh thần ——

“Lôi Tu ngươi sắp lên cấp?”

Lại nói tiếp, từ lúc Lôi Tu tấn cấp bốn đến nay đã qua nửa năm. Trang Dịch cùng Lôi Tu gặp nhau cũng không quá một năm, so với nửa năm trước, tốc độ tấn cấp hiện tại của Lôi Tu đã dần dần bắt đầu chậm lại, nhưng là Trang Dịch như trước cảm thấy rất kinh ngạc.

Liền căn cứ tiêu chuẩn học viện Bardon chế định cho đệ tử đến tính toán, lớp năm có thể tốt nghiệp, mặc dù người thiên phú cao muốn tốt nghiệp thì có yêu cầu thêm vào, nhưng là với hồn sư phổ biến mà nói, học viện Bardon là cho mọi người thời gian 5 năm, để hồn sư trở thành hồn sư cấp trung từ cấp năm trở lên.

Nhưng mà Lôi Tu chỉ dùng thời gian một năm đã hoàn thành việc mà nhân loại mất 5 năm mới có thể làm được, phải biết, tuổi thọ của ma thú phần lớn dài hơn nhân loại, tự nhiên tu luyện cũng chậm hơn nhân loại, trừ một số giống đặc thù, ví dụ như rồng, thú một sừng linh tinh, mà tiểu hắc hổ Lôi Tu này… có nhìn thế nào cũng không thấy giống loài quý hiếm gì.

Chẳng lẽ là do được triệu hoán từ vị diện khác?



Nội tâm Trang Dịch rung động, nhịn không được vươn tay nâng Lôi Tu đến trước mặt, dò xét từ trên xuống dưới: “Thoạt nhìn cũng không khác ma thú bình thường ở thế giới này bao nhiêu a, duy nhất khác biệt chính là cấp bốn mà nhìn vẫn nhỏ một chút.”

Thấy loại thời điểm này mà Trang Dịch rõ ràng còn không quên cười nhạo nó, Lôi Tu lập tức cúi đầu xuống cắn một ngụm nhỏ lên bàn tay Trang Dịch.

Trang Dịch cười híp mắt vuốt đầu Lôi Tu, sau đó nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt lập tức thu liễm: “Lôi Tu, bây giờ trên người ngươi có thương tích, hồn lực cũng chưa khôi phục nguyên vẹn, không nên gấp gáp tấn cấp.”

Mặc dù lúc trước Lôi Tu tấn cấp thoạt nhìn nhẹ nhàng như uống nước, nhưng là đối với đại bộ phận hồn sư mà nói, tấn cấp đều là sự tình cực kỳ quan trọng, một khi tấn cấp phát sinh cái gì ngoài ý muốn, rất có thể sẽ ảnh hưởng cả đời. Trang Dịch nhưng là không dám khẳng định mỗi một lần Lôi Tu tấn cấp đều sẽ nhẹ nhõm vượt qua, bởi vậy chú ý cẩn thận một chút luôn là không sai.

Tiếng nói của Trang Dịch hạ xuống, cũng thu hồn lực phóng thích trên người Lôi Tu trở về. Hắn chải chuốt năng lượng trong cơ thể cho Lôi Tu, lại xúc tiến hồn lực của nó tăng cường, nếu như hy vọng sau khi thương thế của Lôi Tu tốt lên mới tấn cấp, như vậy cũng không vội mà giúp hồn lực của Lôi Tu trở nên mạnh mẽ, miễn cho nó đè nén tấn cấp lại thấy khó, bởi vậy Trang Dịch tự nhiên dừng tay.

Lôi Tu đang được Trang Dịch làm cho thoải mái đâu, thấy Trang Dịch đột nhiên ngừng, lập tức mặc kệ, dùng móng vuốt cào bàn tay Trang Dịch, Trang Dịch nhìn màu sắc rực rỡ trên người nó một chút, chẳng hiểu sao có chút muốn cười.

Một chủ một sủng đang ấm áp, đột nhiên sau lưng truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

Động tác của Trang Dịch cùng Lôi Tu thoáng ngừng, một người một thú đồng thời quay đầu, liền thấy lều vải hai nữ hài tử đang ngủ bị mở ra, rất nhanh, Lục Duẫn Vi đi ra từ trong lều, đến trước mặt Trang Dịch nói: “Ta đã ngủ đủ rồi, ta đến đây đi, ngươi trở về đi nghỉ ngơi một chút, chờ khi trời sáng chúng ta phải tiếp tục đi.”

Trang Dịch nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng quầng thâm dưới mắt Lục Duẫn Vi, sắc mặt này hình như trước kia đã từng nhìn thấy. Trang Dịch nghĩ nghĩ, lập tức nhớ tới lúc trước khi Tưởng Tuyên tấn cấp thất bại, sắc mặt kia cùng Lục Duẫn Vi lúc này không kém bao nhiêu. Trang Dịch lập tức nhíu mày: “Cấp bậc của ngươi…”

Lục Duẫn Vi thấy thần sắc Trang Dịch, lập tức hiểu rõ đã bị hắn nhìn thấu, cười khổ nói: “Ta tấn cấp thất bại.”

Trang Dịch sững sờ, vừa rồi hắn cùng Lôi Tu trông coi bên ngoài, không hề cảm thấy có hồn lực chấn động, Lục Duẫn Vi không thể nào là vừa tấn cấp lúc nãy, nghĩ đến lúc trước dựng lều vải Lục Duẫn Vi đã là sắc mặt này, còn có khi đang đối phó Sâm Lâm Tượng, Lục Duẫn Vi từng nuốt vào cái gì, sau đó hồn lực lập tức lại tăng vọt, Trang Dịch kinh ngạc mà nhìn Lục Duẫn Vi: “Lúc trước khi chiến đấu với Sâm Lâm Tượng ngươi đã thử tấn cấp?”

Lục Duẫn Vi quật cường mím môi, nhẹ gật đầu.

Trang Dịch đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao lúc ấy khi Lục Duẫn Vi hô lên để cho nàng cản phía sau, Trang Dịch còn là sinh ra vài tia kính nể với nàng, không phải mỗi người đều có dũng khí, hi sinh chính mình chỉ vì để cho đồng đội an toàn rút lui. Trang Dịch đã trầm mặc vài giây, đứng dậy để Lục Duẫn Vi ngồi xuống: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ lung tung, tấn cấp thất bại không có gì, đợi hồn lực khôi phục, tiếp theo lại tiếp tục thì tốt rồi.”

Lục Duẫn Vi ngồi ở chỗ của Trang Dịch, Lôi Tu nằm sấp lười biếng ở bên cạnh thấy thế, lập tức nhảy ra, chạy tới bên người Trang Dịch. Trang Dịch lập tức cúi đầu xuống cẩn thận ôm lấy nó, tránh được vết thương trên người nó, đẻ nó nhẹ nhàng vùi trong ngực mình.

Lục Duẫn Vi quan sát được một người một thú bọn họ mờ ám, nói khẽ: “Trang Dịch, ngươi không giống tưởng tượng lúc trước của ta.”

Trang Dịch ngẩng đầu liếc nhìn Lục Duẫn Vi: “Trước kia ngươi nghĩ ta thành cái dạng gì?”

“Bởi vì tinh thần lực của ngươi rất cao, người trong cơ bản đều biết tên của ngươi.” Lục Duẫn Vi nhìn Trang Dịch nói, “Hơn nữa ngươi và rất nhiều hồn sư thế gia thân cận, nhân duyên ở năm nhất lại tốt, lúc nghỉ giữa khóa ta thường xuyên nghe vài lão sư khi nói chuyện có nhắc tới ngươi, bọn họ đều rất coi trọng ngươi.”

Lời Lục Duẫn Vi nói lập tức khiến Trang Dịch cảm thấy là lạ, từ khi quen biết đến bây giờ, Lục Duẫn Vi căm thù những hồn sư dán nhãn quý tộc bọn họ này thật sự là quá rõ ràng, đại khái Trang Dịch cho tới bây giờ cũng sẽ không nghĩ tới có một ngày lại nghe được Lục Duẫn Vi nói chuyện cùng hắn như vậy a.

Tựa hồ phát giác được Trang Dịch kinh ngạc, Lục Duẫn Vi chậm rãi cúi đầu xuống, thanh âm mang theo vài phần run rẩy: “Rõ ràng lúc trước ta nghe qua không ít người hết sức coi trọng ngươi, cảm thấy sự tỉnh táo cùng sức phán đoán của ngươi xa xa vượt qua tuổi, nhưng là trong nội tâm lại không muốn tin tưởng, ta thủy chung cho rằng, giống ngươi, giống Thượng Thanh Vân, đều chỉ bởi vì thân phận hồn sư của các ngươi, cho nên bị tung tin nhảm kỳ diệu lên mà thôi… Cho nên lúc ban đầu, ta mới ra oai phủ đầu với các ngươi, hung hăng quát mắng đám năm nhất các ngươi, cho các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì lo lắng các ngươi sẽ gây phiền toái cho ta… Kết quả không nghĩ tới, cuối cùng chính thức gây họa, nhưng là chính ta tự rước lấy…”

Trang Dịch nhìn Lục Duẫn Vi, nhắc đến Sâm Lâm Tượng vừa nãy, vui sướng do Lôi Tu sắp tấn cấp lập tức bị ép xuống, Trang Dịch trầm mặc, không nói gì.

“Hơn 70 hồn sư, hiện tại bên cạnh chỉ có 7 người, mà tất cả những người khác đều tách khỏi chúng ta… nếu bọn họ đều phát sinh ngoài ý muốn…”

“Sẽ không.” Trang Dịch nói, “Cũng không phải mỗi người đều xui xẻo như chúng ta, chỉ cần trong tay có máy xin trợ giúp, lão sư nhất định sẽ đến kịp thời.”

“Vậy những người bị Sâm Lâm Tượng làm bị thương ngày hôm qua phải làm sao bây giờ, mùi máu tanh sẽ đưa tới các ma thú khác trong rừng rậm ngấp nghé, bọn họ bị trọng thương, căn bản chạy không thoát…”

Trang Dịch biết rõ nàng đang tự trách, thấp giọng nói: “Lúc ấy ta dùng máy xin trợ giúp, nếu lão sư đuổi đến, nhất định sẽ đến hiện trường, chỉ cần không bị Sâm Lâm Tượng giẫm bẹp tại chỗ, người chữa trị của học viện nhất định sẽ nghĩ biện pháp trị lành bọn họ.”

Lục Duẫn Vi nghe Trang Dịch an ủi, tâm tình chậm rãi ổn định lại: “Bất luận như thế nào, là ta không có phân tích tốt tình thế, ngươi rõ ràng đã nhắc nhở ta, lại bị ta bỏ qua. Ta căn bản không xứng đứng đầu năm thứ tư, lúc đầu có người cười nhạo ta, năm thứ tư bởi vì không có quý tộc xuất chúng, mới khiến cho bình dân ta đây lên làm, ta vẫn cảm thấy đối phương là đang ghen tỵ ta mà thôi, cho tới hôm nay mới biết rõ…”



“Ngươi không cần bởi vì chuyện này mà toàn bộ chối bỏ năng lực của mình.” Trang Dịch nhìn Lục Duẫn Vi, nói khẽ, “Kỳ thực lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, cũng không rất ưa thích ngươi, bởi vì ngươi căm thù chúng ta thật sự là quá rõ ràng, hơn nữa thái độ của ngươi với năm nhất cũng không được khá lắm. Nhưng mà, qua những ngày này ở chung, ngươi cuối cùng là một người như thế nào, chúng ta đều nhìn ở trong mắt, ngươi quan tâm mọi người, thực lực của ngươi, dũng khí của ngươi, đều là ta cực kỳ kính nể.

Ngươi không muốn nhận đồng ý nghĩ của ta là bình thường, ta chỉ là năm nhất mà thôi, đây là lần đầu tiên ta đi rèn luyện, chúng ta đều thiếu kinh nghiệm, ai cũng không thể cam đoan lời ta nói nhất định là chính xác. Kỳ thực chúng ta đều có sai, nhưng là, chẳng ai hoàn mỹ, trên thế giới này, không có người nào vĩnh viễn là đúng. Điều duy nhất cúng ta có thể làm, chỉ có thể tận lực tránh phạm sai lầm, hơn nữa sau khi bỏ qua, điều chỉnh tốt vị trí của mình, nhớ rõ chúng ta đến tột cùng cần sửa lại nơi nào.”

Lục Duẫn Vi nghe vậy, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trang Dịch, lúc này đang là thời khắc tăm tối nhất trước sáng sớm, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Lục Duẫn Vi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười thoáng qua, thấp giọng nói: “Kỳ thực ta căm hận quý tộc, chán ghét ma thú, là có nguyên nhân.”

Có lẽ vừa mới đã bị đả kích rất lớn, Trang Dịch an ủi trong lúc vô hình kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, Lục Duẫn Vi lúc này cần gấp một cái nơi phát tiết tâm tình, nàng trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: “Ta từ tiểu lớn lên trong một gia tộc hồn sư, nhưng mà cha mẹ ta không phải hồn sư, chẳng qua là nô bộc phục vụ cho hồn sư mà thôi. Ở cái năm ta được sinh ra kia, vợ chồng hồn sư kia cũng sinh ra một tiểu cô nương. Ta cùng tiểu cô nương kia từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhưng là vận mệnh của chúng ta lại hoàn toàn bất đồng. Nàng từ nhỏ bị giáo dục có thể thỏa thích sai sử tất cả mọi người, tùy ý phạt roi cha mẹ ta, đơn giản là nàng sinh ra cao quý, mà ta thì lại được dạy bảo, phải vĩnh viễn nhún nhường nàng, dù là cha mẹ ta vì một lý do không hiểu nổi mà bị đáng, ta cũng phải nịnh nọt nàng giống như một con chó.

Năm chúng ta 13 tuổi, tinh thần lực của nàng đã thức tỉnh, nàng bởi vì nhất thời hiếu kỳ, lạm dụng tinh thần lực, dẫn đến não vực bị hao tổn, mặc dù cuối cùng cứu được một mạng trở về, lại từ đó về sau cũng không có khả năng trở thành hồn sư. Từ đó về sau tính cách của nàng trở nên cực kỳ táo bạo, so với ban đầu càng thêm tàn nhẫn, nghĩ hết biện pháp tra tấn người hầu trong gia tộc. Ta rốt cục nhẫn nhịn không được bạo lực của nàng, lại một lần khóc cầu mẫu thân ta dẫn ta rời đi, mẫu thân của ta an ủi ta, chỉ cần tương lai ta trở thành hồn sư, một nhà chúng ta có thể thoát ly thân phận nô bộc, kết quả một câu nói kia bị nàng nghe được…

Nàng cố ý thiết kế hãm hại ta, nói ta có ý đồ sát hại nàng, sau đó khiến cha mẹ của nàng trục xuất một nhà chúng ta cho một một nhà hồn sư quý tộc khác. Nhà hồn sư quý tộc kia quanh năm làm sinh ý buôn bán ma thú, tỉ lệ tử vong của nô bộc trong nhà cực cao. Một nhà chúng ta bị đưa qua không bao lâu, phụ thân nhận được lệnh đi vào Rừng rậm Ma thú, kết quả trong đêm cùng ngày đã bị ma thú ăn hết nửa người, ma thú kia có thù riêng với nhà quý tộc này, bởi vậy trả lại một nửa thân thể của phụ thân ta, ném vào cửa nhà quý tộc…”

Lục Duẫn Vi nói xong, toàn thân dừng lại không ngừng run rẩy.

Trang Dịch nhìn nữ hồn sư ngày thường kiên cường bất khuất, giờ phút này lại cực kỳ yếu ớt thương tâm này, kiếp trước hắn là người bình thường, cũng đã nếm thử hết nhân tình ấm lạnh, nhưng bởi vì Trang Dịch không có cha mẹ thân sinh, bởi vậy những ác độc kia tất cả đều là nhằm vào một mình hắn mà đến. Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu hắn là Lục Duẫn Vi mà nói, đã trải qua hết thảy như vậy, hắn sẽ biến thành cái dạng gì.

Lục Duẫn Vi không phát giác tâm tình Trang Dịch phập phồng, run rẩy tiếp tục nói: “Phụ thân chết khiến ta cực kỳ sợ hãi, mẫu thân rốt cục lấy dũng khí mang theo ta chạy trốn, trên đường đào vong, chúng ta cứu một vị hồn sư, hồn sư kia bị trọng thương, cực kỳ suy yếu, chúng ta đều cho rằng hắn là một người bình thường. Hắn đã yêu mẫu thân ta, làm bạn bên người mẫu thân suốt ba năm, dùng hết mọi biện pháp khiến mẫu thân vui vẻ, giúp ta và mẫu thân dần dần đi ra từ trong bóng ma phụ thân tử vong, kết quả có một ngày, hồn lực biến mất đã lâu của hắn, không biết làm thế nào, chẳng hiểu sao liền khôi phục…”

Lục Duẫn Vi nói xong, trong lời nói đều là trào phúng, “Hắn nói hắn là hồn sư, hơn nữa là một quý tộc, không thể lấy một nô lệ trốn chết bên ngoài, cuối cùng hắn cho chúng ta một phần tiền tài, liền không chào mà đi.Thân thể mẫu thân vốn không tốt, lại chịu những đả kích này, cuối cùng hậm hực mà chết. Mà ta đâu, ta đi tới phụ cận học viện Bardon, khảo nghiệm tinh thần lực, sau khi phát hiện ta là hồn sư, ta liền thề, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nhất định sẽ không để cho nhi nữ của ta sau này, phải chịu thống khổ giống như ta. Bởi những việc trải qua trong quá khứ này, ta không thể nào tha thứ cho những ma thú sống trong Rừng rậm Ma thú, ma thú hung tàn, cũng thể sản sinh hảo cảm với bất kỳ một hồn sư quý tộc giả dối nào, mà bây giờ ta lại phát hiện, ý tưởng ta đã từng kiên trì, hôm nay lại trở nên cực kỳ buồn cười…”

Trang Dịch nghe Lục Duẫn Vi nói, nghĩ tới mình khi vừa trùng sinh, là người trong lớp phụ s giúp hắn nhận ra được các hồn sư cũng không hoàn toàn là khốn kiếp, mà bây giờ, Lục Duẫn Vi lâm vào tâm tình giống hắn lúc trước, Trang Dịch thấp giọng nói: “Trong quý tộc cũng có người tốt, đồng dạng, trong bình dân cũng có bại hoại. Như các lão sư trong học viện Bardon, có khoảng một nửa là quý tộc, ngươi có thể nói bọn họ không tốt sao? Chúng ta nhìn người, có lẽ dùng tâm nhìn, không nên bị cừu hận quá khứ che mắt, bằng không, nhận thức người không rõ, bi kịch sớm muộn muốn lại tái hiện.”

“Về phần ma thú…” Trang Dịch nói xong, nghĩ tới con Sâm Lâm Tượng kia, thở dài một hơi trong lòng, “Ma thú giết chết phụ thân của ngươi, ngươi hận nó, là nhân chi thường tình. Nhưng là con voi nhỏ kia không làm bất cứ chuyện gì với chúng ta, mà chúng ta lại động thủ thương tổn nó… Kỳ thực, cách làm của chúng ta, cùng một ít ma thú hung tàn, lại có cái gì khác nhau đâu.”

“Nhưng chúng ta là hồn sư a. Hồn sư cần ma thú trở thành hồn thú, mới có thể tiến giai. Không phải tất cả ma thú đều tự nguyện trở thành hồn thú. Năm đó ta thề muốn trở thành một nữ hồn sư mạnh mẽ, nếu không giết chết ma thú, ta làm sao có thể tiến giai… Cho nên, hồn sư cùng ma thú trời sinh chính là đứng ở hai mặt đối lập… Chúng ta nhất định cùng ma thú chém giết lẫn nhau, không chết không thôi…” Lục Duẫn Vi lẩm bẩm nói, trong mắt lại tràn đầy mê mang.

Trang Dịch cũng lâm vào trầm tư. Hồi lâu sau, Trang Dịch chậm rãi nói: “Không phải như thế.”

Lục Duẫn Vi ngẩng đầu nhìn hắn.

Trang Dịch lẳng lặng nhìn Lôi Tu trong ngực mình, nói khẽ: “Nhân loại cùng ma thú là có thể chung sống, rất nhiều ma thú bản thân không thể tiến giai, sau khi trở thành hồn thú, linh hồn chuyển hóa làm năng lượng bị loài người sử dụng, chúng nó vẫn đang có ý thức tồn tại ở tinh thần không gian của chúng ta, cộng đồng phát triển cùng chúng ta, bởi vậy có không ít ma thú là tự nguyện trở thành hồn thú, như chuồng nuôi ở học viện Bardon, không phải đều là thế sao. Ngày đầu tiên chúng ta vừa gia nhập học viện, lão sư đã dạy cho chúng ta, phải tìm ma thú có cảm ứng với mình, khiến nó trở thành hồn thú của chúng ta, chỉ có như vậy, mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, cho nên, hồn sư cùng ma thú, vốn phải là hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có điều đại đa số người bị tham lam che mắt, lấy tay dính máu tươi làm đại giới, tự mình cưỡng ép trở nên mạnh mẽ mà thôi. Học tỷ, chúng ta không nên trở thành người như vậy… Ta tin tưởng, cuối cùng có một ngày, quan hệ giữa nhân loại cùng ma thú sẽ thay đổi.”

“Sẽ có một ngày như vậy sao…” Lục Duẫn Vi nghĩ đến tình hình thu phục hồn thú lúc trước khi mình mới vừa gia nhập học viện Bardon, toàn thân chấn động, thần sắc trong mắt phức tạp lại hối hận, nàng nhìn Trang Dịch, ngơ ngác nói.

“Nhất định sẽ.” Trang Dịch cúi đầu ôn nhu nhìn Lôi Tu trong ngực, nhẹ nhàng nói.

Lôi Tu ngẩng đầu nhìn Trang Dịch một cái, sau đó duỗi đệm thịt không chút nào khách khí ấn lên mặt Trang Dịch một cái.

Trang Dịch không biết làm sao, mạc danh nở nụ cười, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên gương mặt Lôi Tu một cái. Lôi Tu ngẩn ngơ, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó rất nhanh đưa bên mặt kia lại gần.

Trang Dịch bật cười, nhẹ nhàng bắn trán của nó một cái.

Lục Duẫn Vi ngẩng đầu nhìn Trang Dịch cười, lúc này, thời gian tối tăm nhất đã qua, sáng sớm tiến đến, mặt trời từ từ bay lên từ phương Đông, rõ ràng nhu hòa đánh thức cả cánh rừng.

Ánh mặt trời rơi vào trên mặt Lục Duẫn Vi, nàng nhìn Trang Dịch, từ từ, tâm chính thức bình tĩnh lại.

“Trang Dịch, cám ơn ngươi.” Nàng nói khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau