Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 49

Trước Sau
Đêm khuya, một chấn động hồn lực nhỏ bé lập tức khiến thần kinh Trang Dịch xiết chặt, Trang Dịch lén lút mở mắt, quả nhiên thấy một bóng đen thật lớn bò xuống theo đại thụ, sau đó đứng ngoài hốc cây.

Con tinh tinh này có hình thể cực kỳ lớn, nhìn ra thân cao khoảng gần 2m, chiều ngang gấp đôi nhân loại, vạm vỡ, đám người Trang Dịch có thể đơn giản bò vào hốc cây, con tinh tinh này lại không vào được, nhưng mà cánh tay nó đủ dài, Trang Dịch thấy tay của nó với vào, đầu ngón tay mang theo hồn lực chấn động cực kỳ nhỏ, loại chấn động quỷ dị này khiến cho bàn tay tinh tinh dù có đụng phải người, đám Trang Dịch cũng sẽ không mảy may phát hiện ra.

Chỉ thấy hai cánh tay linh hoạt cực lớn của tinh tinh bưng lấy nửa người trên của Thượng Thanh Vân nửa người trên, sau đó thoáng dùng lực, liền toàn bộ nhấc Thượng Thanh Vân lên, sau đó chậm rãi kéo ra bên ngoài, động tác vô cùng nhẹ nhàng, một chút tiếng vang cũng không có.

Lúc này, người trong toàn đội ngũ đều không ngủ, không chỉ có một mình Trang Dịch trợn tròn mắt vây xem, đám người Vệ Cẩn thấy mẫu tinh tinh chỉ có thể với cánh tay vào cho nên mắt không nhìn thấy tình huống bên trong, cũng đều nhìn chằm chằm từng cử động của hai cái tay kia.

Ngoại hình Thượng Thanh Vân cao lớn tuấn lãng, kết quả vậy mà lại quá dễ dàng đã bị tinh tinh xách đi, lực cánh tay của tinh tinh lập tức kinh sợ đến không ít người, Trang Dịch thấy Vệ Cẩn nằm bên cạnh Thượng Thanh Vân toàn thân căng thẳng, hô hấp đều đã ngừng lại, bàn tay bị mẫu tinh tinh chạm qua vô ý thức run rẩy, hắn vội vàng giả bộ ngủ, trở mình, sau đó nhẹ nhàng đụng vào Vệ Cẩn một chút.

Vệ Cẩn lập tức phục hồi tinh thần, bắt buộc buông lỏng toàn thân, hơn nữa giả bộ bảo trì tần suất hô hấp nhất định, nghe giống như đang ngủ say.

Chu Thiệu ngủ một bên khác của Thượng Thanh Vân, bên cạnh là Từ Lăng, hai người bọn họ thấy Trang Dịch dĩ nhiên dám to gan trở mình như vậy, tâm đều nhanh nhảy ra ngoài, thấy Tinh tinh không có chút hoài nghi nào, hai người kia rốt cục thở dài một hơi, cảm thấy bên ngoài không có động tĩnh, Chu Thiệu uốn éo thân thể đang định đứng dậy, đột nhiên, một bộ y phục ném đến, đúng là quần áo Thượng Thanh Vân vừa mặc, mà y phục này thật vừa đúng lúc, lại ném tới trên đầu Chu Thiệu.

Chu Thiệu sợ hết hồn, toàn thân run lên, biết rằng con mẫu tinh tinh kia còn chưa chạy, Chu Thiệu duy trì tư thế cứng ngắc không dám nhúc nhích chút nào, tầm mắt của hắn bị che, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, sau một lát, một đôi tay kéo bộ quần áo đang che khuất mặt hắn ra, Chu Thiệu giương mắt, vừa vặn đối mặt với tinh tinh đang nhìn vào chuẩn bị cầm hoa đi.

Thời gian đọng lại một giây đồng hồ, sau một khắc, mẫu tinh tinh phát ra một tiếng kêu kì quái, một đấm đánh tới Chu Thiệu!

Lực cánh tay của mẫu tinh tinh này vừa rồi tất cả mọi người đã kiến thức qua, lúc này nắm đấm của tinh tinh đập tới Chu Thiệu, nếu đập trúng, Chu Thiệu không thể không chết tại chỗ, may mà Từ Lăng sau lưng Chu Thiệu phản ứng nhanh chóng, hồn lực âm thầm vận sức chờ phát động trong người lập tức phóng thích, giúp Chu Thiệu cản trở nắm đấm của con tinh cái này một lần, cũng ở thời điểm nguy kịch ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Thiệu nghiêng đầu tránh đi.

Trong nháy mắt tiếp theo, phòng ngự của Chu Thiệu bị phá, nắm đấm của tinh tinh đập vào bên tai Chu Thiệu, một cái hố thật lớn hình thành trong nháy mắt, bùn đất bắn tung tóe đánh lên mỗi người, bởi vì tốc độ cực nhanh, cho nên còn rất đau.

Mẫu tinh tinh thấy một kích không thành, thật không tiếp tục công kích, đưa tay một phát bắt được Tâm Nha Hoa lúc trước vận chuyển Thượng Thanh Vân làm thất lạc, sau đó nhanh chóng ôm Thượng Thanh Vân chạy ra.

Biết việc giả vờ ngủ đã bị tinh tinh nhìn thấu, đám người Trang Dịch lập tức đứng dậy ra khỏi hốc cây đuổi theo, chỉ thấy mẫu tinh tinh một tay ôm Thượng Thanh Vân vào ngực, một tay cầm dây leo, linh hoạt nhảy tới nhảy lui trong không trung, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ, phát ra tiếng rống “u a u a” đắc ý.

Thân hình mẫu tinh tinh to lớn, thân cao tiếp cận 2m, Thượng Thanh Vân kỳ thực trong xã hội nhân loại đã xem nhe thân hình cao lớn, 17 tuổi đã gần 1m80, đáng tiếc gặp mẫu tinh tinh, lúc này bị nó ôm cả người vào trong ngực, cố tình làn da Thượng Thanh Vân thì trắng, trên người mẫu tinh tinh này mặc dù không có lông, nhưng làn da lại là màu đỏ thẫm, dưới sự đối lập mạnh mẽ về thân cao, hình thể cùng màu da, Thượng Thanh Vân nhất thời trở nên vô cùng mảnh mai.

Đám Trang Dịch trơ mắt nhìn Thượng Thanh Vân bị mang đi, mọi người lập tức tụ hợp lại một chỗ, để lều vài cùng đồ đạc nguyên tại chỗ, nhanh chóng đuổi theo.

Thượng Thanh Vân bị mang đi là nằm trong kế hoạch của mọi người, kế tiếp mới thật là tiết mục cuối cùng. Trên tóc Thượng Thanh Vân có nằm một con bọ cánh cứng nhỏ, bởi vì toàn thân màu đen, thân thể lại nhỏ, bởi vậy cơ bản rất khó chú ý đến, bọ cánh cứng nhỏ này đúng là hồn thú của Vệ Cẩn.

Động tác của mẫu tinh tinh rất nhanh, cầm dây leo đưa tới đưa lui trong không trung, chỉ chốc lát sau đã không thấy thân ảnh, một lúc sau ngay cả tiếng “u a” cũng không nghe thấy luôn.

Nhưng mà, có Vệ Cẩn dẫn đầu, mọi người lập tức thuận theo phương hướng mẫu tinh tinh rời đi, một đường tìm đi qua.

Một đường đi tới, lộ trình của bọn họ càng xa, thực vật bốn phía lại càng dày đặc, mấy người Trang Dịch lúc chạy đi còn gặp mấy đám ma thú không có mắt, đẳng cấp thấp đều bị bọn họ tốc chiến tốc thắng, đẳng cấp cao thì đám Trang Dịch trực tiếp chuồn đi, không dây dưa nhiều lắm, mọi người một đường bôn ba, vì mau chóng đi đến, thậm chí còn không tiếc tiêu hao hồn lực, rốt cục bốn giờ sau chạy tới nơi ở của mẫu tinh tinh, mồ hôi đầm đìa đi tới dưới một đại thụ xanh biếc.



Gốc đại thụ này cao ít nhất khoảng 30m, cao vút trong mây, thoạt nhìn nó còn cao hơn cây đại thụ bên cạnh, càng thô, càng lớn, cành lá rậm rạp, quả thực giống như cây bá vương của mảnh rừng cây này, dùng thực lực xưng vương xưng bá nơi này của mẫu tinh tinh đến xem, khả năng chỉ mình nó sống ở cái cây to này.

Đồng thời, Vệ Cẩn cũng tỏ vẻ, khí tức của Thượng Thanh Vân đang ở phụ cận.

Mọi người dừng bước, cùng nhau trốn ở phụ cận cách đại thụ không xa nghỉ ngơi một lát, Trang Dịch nhanh chóng khôi phục hồn lực, sau đó mới đứng dậy nói: “Các ngươi ở phía dưới chờ ta, nếu ta có phát sinh bất luận cái gì ngoài ý muốn, Lôi Tu sẽ nhanh chóng xuống thông báo cho mọi người.”

“Ngươi nhất định phải cẩn thận, ma thú cấp sáu không phải nói đùa, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, nhớ rõ bảo toàn chính mình trước, sau khi xuống tụ hợp với mọi người lại nói.” Lục Duẫn Vi nghiêm túc dặn dò, dù sao cùng là đi vào sào huyệt của mẫu tinh tinh, Thượng Thanh Vân cùng Lý Lan đều là bị mẫu Tinh tinh chủ động mang vào, Trang Dịch lại không giống, ý thức lãnh địa của loài tinh tinh lớn rất mạnh, Trang Dịch tự tiện xông vào như vậy, một cái không cẩn thận chọc giận mẫu tinh tinh, sẽ vô cùng nguy hiểm.

Trang Dịch nhẹ gật đầu, lập tức vận lên hồn lực, đứng dậy mang theo Lôi Tu lén lút tới gần đại thụ.

Trước mắt là nơi ma thú cấp sáu nghỉ lại, muốn lẻn vào cứu người là một việc vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không có khả năng mọi người cùng nhau xông lên. Mà trong năm người, mặc dù Lục Duẫn Vi cùng Từ Lăng cấp bậc cao nhất, nhưng bọn họ một người là chiến hồn sư không am hiểu ẩn nấp, một người là ngự hồn sư không linh hoạt, bởi vậy đều không thích hợp. Mà trong các đệ tử năm nhất còn lại, Trang Dịch không chỉ là cấp ba cao nhất, hơn nữa hồn thú của hắn là loại thực vật, lại có ma thú mạnh mẽ như Lôi Tu phụ trợ, cho nên cuối cùng quyết định do Trang Dịch lên trước thăm dò.

Trang Dịch đi ra một khoảng, thấy bốn phía đều là cây thấp cùng bụi cỏ sum xuê, sau khi xác định người đứng phía sau không nhìn thấy hắn, Trang Dịch lập tức yên lặng thay đổi hồn thú, thu Bán Chi Liên lại, sử dụng Khô Diệp Kiệp Điệp.

Khô Diệp Kiệp Điệp là chiến hồn thú cấp hai của Trang Dịch, kỹ năng chính là che giấu cùng tăng cường độ linh hoạt, vào lúc này càng thêm thích hợp so với Bán Chi Liên, chỉ có điều không tiện bị người khác nhìn thấy mà thôi.

Theo Khô Diệp Kiệp Điệp được phóng xuất ra, hòa làm một với thân thể Trang Dịch, một giây sau, trên tay Trang Dịch nhiều hơn hai thanh dao găm sắc bén, mà hắn rõ ràng đang vận dụng hồn lực, chấn động hồn lực toàn thân nhưng là thấp chưa từng có trước đó.

Trang Dịch đi đến dưới gốc đại thụ này, đưa tay cắm dao găm vào thân cây, sau đó nhanh chóng trèo lên trên. Đại thụ mẫu tinh tinh sống mặc dù cao, nhưng trên cành đeo đủ loại thực vật, mà Trang Dịch lại có dao găm phụ trợ, bởi vậy động tác hết sức nhanh chóng, mà Lôi Tu bên cạnh hắn cũng không cam lòng yếu thế, học bộ dáng Trang Dịch, duỗi móng vuốt thật dài, đâm vào trong thân cây, vừa nhảy, thoạt nhìn so với Trang Dịch càng thêm linh hoạt.

Một người một thú bỏ ra ước chừng 20 phút, rốt cục đi tới trên một cành lớn.

Theo Trang Dịch cách mẫu tinh tinh càng gần, động tác của hắn càng cẩn thận.

Tinh tinh thích ở trên cây, bình thường ăn cơm ngủ nghỉ cũng đều hoàn thành trên cây, con mẫu tinh tinh này đã là ma thú cấp sáu, tinh tinh bình thường không thể so với nó, mặc dù nó cũng ngủ trên tàng cây, nhưng cây này rõ ràng đã được nó bố trí qua. Thấy trên nhánh cây đầu tiên không có bất kỳ dị tường, chỉ có chút tạp vật bừa bãi lộn xộn, ví dụ như một ít vật phẩm trang sức của nhân loại, hoặc là sừng động vật, Trang Dịch còn nhìn thấy cả áo khoác vàng óng ánh, thoạt nhìn giống như dệt từ tơ vàng.

Phân cành này có lẽ là nơi mẫu tinh tinh cất chứa vật phẩm a.

Trang Dịch cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt Lôi Tu lại bò lên trên, rất nhanh đi tới phân cành thứ hai.

Khi thấy Lý Lan đang ngồi ở bên trong gặm hoa quả, ánh mắt Trang Dịch lập tức sáng ngời, nhưng mà hắn không lập tức kinh động Lý Lan, Trang Dịch cùng Lôi Tu tỉ mỉ xem xét bốn phía một phen, sau khi xác định không có gì dị thường, lúc này Trang Dịch mới hoán đổi hồn thú thành Bán Chi Liên, sau đó thao túng Bán Chi Liên chậm rãi mọc dài, dần dần kéo dài đến bên chân Lý Lan, nhẹ nhàng lung lay mắt cá chân nàng.

Lý Lan đang ngồi bị dọa giật mình, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn phía trước mấy lần, rất nhanh phát hiện Trang Dịch nằm rạp trong bụi cây, Lý Lan lập tức nhảy dựng lên, bước nhanh chạy đến trước mặt Trang Dịch, thấp giọng hoảng sợ nói: “Trang Dịch, sao ngươi lại tới đây?!”

“Chúng ta tới cứu ngươi trở về.” Trang Dịch biết lúc này là thời khắc rất mấu chốt, không đợi Lý Lan hỏi nhiều, Trang Dịch lập tức nói: “Mẫu tinh tinh kia đâu?”



Lý Lan cũng ý thức được thời gian cấp bách, trả lời ngay: “Có lẽ ở tầng cây cao nhất, ngày hôm qua ta bị nó mang lại đây, nó đối với ta rất tốt, đem ta lên đỉnh cây, một ngày đều trông coi ta, nhưng mà hôm nay hình như nó mang theo mục tiêu mới trở về, bởi vì bị nó ôm rất chặt, ta chỉ biết là một nam nhân, thanh âm rất quen tai, nhưng mà không xác định là ai. Mẫu Tinh tinh rất quý trọng hắn, cho nên thả ta xuống đây, để người kia ở lại.”

Mẫu Tinh tinh rất quý trọng hắn…

Trang Dịch nghe được những lời này của Lý Lan, cũng không biết nên dùng cảm xúc gì để diễn tả tâm tình của hắn giờ phút này, nhưng mà nếu như hiện tại mẫu tinh tinh không đếm xỉa gì tới Lý Lan, như vậy hắn mang đi một người là một người: “Bây giờ ngươi đi cùng ta, chúng ta mang ngươi ra ngoài trước lại nói.”

“Không được, trên người ta mặc cái này, lại hạn chế hành động…” Lý Lan nghe vậy, lập tức buồn rầu mà nói, “Sáng sớm ta đã thử chạy trốn, nhưng là không ra được.”

Lúc này Trang Dịch mới chú ý tới, thứ Lý Lan mặc trên người giống như váy cỏ, che những bộ vị trọng điểm. Khi mẫu tinh tinh bắt người đi luôn lột sạch quần áo ném lại, khi Lý Lan bị mang đi cũng không mặc quần áo, bởi vậy thứ nàng mặc trên người bây giờ, hiển nhiên là mẫu tinh tinh cho.

“Cái này không thể cởi ra sao?” Trang Dịch hỏi.

“Không thể.” Lý Lan lập tức đỏ mặt.

Trang Dịch không chú ý tới điểm này, hết sức chăm chú nhìn váy cỏ trên người Lý Lan, xem trong chốc lát, lúc này mới lẩm bẩm nói: “Trên váy cỏ này có lẽ bố trí một trận pháp đơn giản, nó thiết lập căn cứ vào hồn lực của ngươi, trừ khi ngươi vượt qua cấp bốn, bằng không không thể cởi ra…”

Lý Lan bị Trang Dịch nhìn chằm chằm quần áo lá trên người, bản thân đã cực kỳ xấu hổ, lúc này nghe Trang Dịch nói đến cấp bốn, lập tức mặt tái đi, nàng hiện tại ngay cả cấp ba cũng chưa đạt tới, càng đừng nói đến cấp bốn.

Nhưng mà lời Trang Dịch nói một giây sau lập tức làm cho nàng dấy lên hy vọng: “Trận pháp này không khó, ta có thể cho ma thú của ta phá đi, nhưng mà… bộ y phục này đại khái cũng không thể mặc được nữa.”

Mặt Lý Lan nhảy một cái liền đỏ lên, nhưng mà rất nhanh nàng liền làm quyết định: “Không sao, ngươi khẩn trương nắm chặt thời gian làm đi.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhìn lén.” Trang Dịch lập tức nghiêm túc nói, sau đó lại nhìn chằm chằm trận pháp kia một lát, thẳng đến trong lòng có tính toán, lúc này mới quay đầu định gọi Lôi Tu tới đây.

Lôi Tu vốn vẫn đứng bên cạnh Trang Dịch, thừa dịp Trang Dịch đang ngó chừng trận pháp kia, vậy mà bất tri bất giác chạy ra, lúc Trang Dịch quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cái đuôi nó kéo cái gì lên, tình huống khẩn cấp, Trang Dịch cũng không tỉ mỉ nhìn cái kia là cái gì, lập tức bảo Lôi Tu tiến lên, bắt đầu cẩn thận từng chút một phá hư trận pháp này.

Nhờ phúc bông tai trên vành tai Lôi Tu kia, từ sau khi biết trận pháp kia có thể biểu hiện ra màu sắc năng lượng của dị ma, Trang Dịch chuyên môn rút một thời gian ngắn đi nghiên cứu trận pháp, nhưng bởi vì trận pháp quá mức cao thâm, ngày thường Trang Dịch còn phải nắm chặt thời gian tu luyện, bởi vậy đọc lướt qua không sâu.

May mắn bản thân mẫu tinh tinh chỉ là ma thú, trận pháp này làm sao nó học được thì không biết, dù sao so với người mới ở cấp bậc đọc lướt qua như Trang Dịch cũng là tám lạng nửa cân, bởi vậy Trang Dịch mới dám cho Lôi Tu đến thử.

Lôi Tu ma thú cấp bốn, phá hư trận pháp trên váy cỏ này là vừa vặn, dưới sự chỉ huy của Trang Dịch, hơn 10 phút sau, váy cỏ trên người Lý Lan mất đi trận pháp chống đỡ, thấy cũng sắp tản ra, Trang Dịch đang muốn cởi áp cho Lý Lan mặc vào, nào biết một giây sau, Lôi Tu luôn luôn giữ im lặng ở bên cạnh lại có động tác nhanh hơn, còn chưa đợi Trang Dịch kịp phản ứng, đuôi Lôi Tu câu một cái, một bộ áo vàng rực rỡ xẹt qua trên không trung, rơi xuống trên người Lý Lan, che kín tất cả những bộ vị trọng yếu trên người nàng.

Trang Dịch sững sờ, lập tức phát hiện y phục này không phải bộ quần áo tơ vàng vốn hẳn là thả ở phân cành bên dưới kia sao.

Chẳng lẽ vừa rồi khi hắn hỏi thăm tình huống của Lý Lan, Lôi Tu bỏ chạy xuống bên dưới kéo bộ y phục này lên đây? Nhưng mà tại sao nó phải làm như vậy?

Trang Dịch trăm mối ngờ không giải được, nhưng tình huống lúc này khẩn cấp, hắn cũng không tâm tư đi nghĩ nhiều như vậy, thấy Lý Lan có y phục mặc, Trang Dịch lập tức mang theo Lý Lan chạy trước rồi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau