Chương 25: (Hoàn chính văn)
Tôi và Quý Lâm lại khôi phục cuộc sống giống như trước kia, nhưng cũng không phải giống hoàn toàn.
Trong quá khứ, hắn luôn dùng thân phận tôi tớ mà hầu hạ tôi, còn bây giờ thì dùng quan hệ tình nhân cùng tôi chung sống. Tất cả đều là cam tâm tình nguyện, không còn cưỡng bách, không còn xa cách lạnh lùng. Điều thay đổi lớn nhất chính là, tôi đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Sau khi thân mật sống chung, tôi mới phát hiện Quý Lâm còn ôn nhu hơn tôi tưởng tượng nhiều, mà tôi cũng không ngờ bản thân sẽ ỷ lại hắn đến vậy.
Mỗi sớm tỉnh lại, hắn sẽ mặc quần áo cho tôi, thay tôi thắt cà vạt, sau đó dâng lên một cái hôn. Coi như là đáp lễ, tôi cũng hôn hắn một cái. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ăn bữa tối, cùng nhau đi làm, cùng nhau trở về. Hắn thay tôi nhận cơn thịnh nộ của Nguyên Dật, tôi thay hắn giải quyết những lời mỉa mai bóng gió trong Dung thị.
Tuy rằng bởi vì bác cả tôi nhúng tay, tôi tạm thời vẫn chưa lấy lại được Dung thị, nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để rèn giũa bản thân, giấu tài dù sao cũng tốt hơn tùy tiện hành động, tôi nghĩ nếu hiện giờ cha tôi có ở đây, ông cũng tán thành tôi làm như vậy.
Nói đến cha tôi, cho dù tạm thời ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng kết quả kiểm tra vân luôn ổn định. Quý Lâm cũng từng đi thăm cha, đứng lặng im trước giường bệnh, không biết đang nghĩ cái gì. Hai ngày trước có một người bạn tốt đến thăm cha, chúng tôi mới biết được nội tình mười mấy năm về trước vẫn luôn được che dấu.
Tựa như vì sao cha tôi kiên quyết phải đem Hứa Việt đi, bởi vì ban đầu người mà nhân vật tai to mặt lớn kia để ý chính là tôi, đôi mắt của chúng tôi rất giống nhau, thân là một kẻ ích kỉ, cha tôi chỉ có thể quyết định để Hứa Việt bị mang đi.
Lại như chú ba thật ra không phải chú ruột của tôi mà là con trai của một người bạn của ông nội. Mà chú ấy, tựa hồ có một đoạn quan hệ khó nói nên lời với cha tôi. Có lúc tôi đã nghĩ, cha tôi khi còn trẻ, khi ông chưa sinh ra tôi, là một người như thế nào? Ông có phải cũng giống như tôi, từng trải qua vực thẳm, hay là có một người bình thường nào đó cùng ông trải qua, tựa như tôi và Quý Lâm bây giờ. Tôi biết người kia chắc chắn không phải mẹ tôi, hay có lẽ bên cạnh cha chưa từng có người nào như vậy.
Minh Doãn chính thức trở thành trợ lí của Quý Lâm, mà Quý Lâm không biết vô tình hay cố ý chưa từng để tôi và Minh Doãn trực tiếp gặp nhau. Nhiều lần tôi muốn mời Minh Doãn cùng đi ăn tôi, nhưng đều bị Quý Lâm ngăn cản. Tôi cho là Quý Lâm sợ tôi gây khó dễ cho Minh Doãn, tôi liền thề rằng sẽ không động tay động chân với cấp dưới của hắn. Sau đó tôi nghe Nguyên Dật trào phúng nói mấy câu, thì ra Quý Lâm hình như đang hiểu lầm Minh Doãn thích tôi. Nói như thế nào nhỉ, chắc là hắn quá đề cao tôi rồi, nếu là người khác, làm gì có ai chịu nổi tính cách của tôi?
Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở tôi một chuyện, Minh Doãn, giống Hứa Việt, nhưng chung quy vẫn không phải là Hứa Việt. Nếu tôi muốn cởi bỏ những khúc mắc năm xưa, tất nhiên phải tìm chính chủ. Sau khi có ý nghĩ này, tôi bắt đầu tìm kiếm tin tức của Hứa Việt, ban đầu sai người hỏi thăm cũng không hề có kết quả, vẫn là Tô Lê giúp tôi tra từng dãy số điện thoại hư hư thực thực.
Vì vậy, cũng trong một ngày hè đẹp trời như năm ấy, tôi gọi đến dãy số kia. Lần đầu tiên không có người nghe máy, tôi và Quý Lâm đều có chút thất vọng, lần thứ hai, khi đã gần tắt máy, đầu bên kia bỗng nhiên kết nối được, một giọng nam rõ ràng truyền đến.
“Xin chào, đây là cửa hàng hoa Tình Thiên, xin hỏi ngài là…”
“Xin chào, tôi là Dung Dư.”
Lúc nói chuyện, tôi không tự chủ được nhìn qua Quý Lâm, tay run run. Quý Lâm không nói gì, đi tới nắm chặt lấy tay tôi. Tôi hỏi tiếp:
“Xin hỏi, cửa hàng của anh có người nào tên Hứa Việt không?”
“Hứa Việt? Hình như không có…”
Âm thanh bên kia điện thoại càng ngày càng thấp, như rơi vào trầm tư, có người ở bên cạnh nhắc nhở:” Ai nói không có… Ông chủ của chúng ta không phải họ Hứa đấy sao?”
“Đúng rồi.” Chàng trai bên kia khẽ thầm thì, cuối cùng cất cao giọng:” Ông chủ, anh đến rồi, ở đây hình như có người tìm anh đó!”
“Đúng không?” Một giọng nói vừa quen vừa lạ như cất lên từ miền kí ức sâu thẳm, qua khoảng mười giây, người đó nhận lấy điện thoại, ôn nhu lễ phép:
“Chào ngài, cửa hàng hoa Tình Thiên, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?”
Trong quá khứ, hắn luôn dùng thân phận tôi tớ mà hầu hạ tôi, còn bây giờ thì dùng quan hệ tình nhân cùng tôi chung sống. Tất cả đều là cam tâm tình nguyện, không còn cưỡng bách, không còn xa cách lạnh lùng. Điều thay đổi lớn nhất chính là, tôi đã hoàn toàn tin tưởng hắn.
Sau khi thân mật sống chung, tôi mới phát hiện Quý Lâm còn ôn nhu hơn tôi tưởng tượng nhiều, mà tôi cũng không ngờ bản thân sẽ ỷ lại hắn đến vậy.
Mỗi sớm tỉnh lại, hắn sẽ mặc quần áo cho tôi, thay tôi thắt cà vạt, sau đó dâng lên một cái hôn. Coi như là đáp lễ, tôi cũng hôn hắn một cái. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ăn bữa tối, cùng nhau đi làm, cùng nhau trở về. Hắn thay tôi nhận cơn thịnh nộ của Nguyên Dật, tôi thay hắn giải quyết những lời mỉa mai bóng gió trong Dung thị.
Tuy rằng bởi vì bác cả tôi nhúng tay, tôi tạm thời vẫn chưa lấy lại được Dung thị, nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để rèn giũa bản thân, giấu tài dù sao cũng tốt hơn tùy tiện hành động, tôi nghĩ nếu hiện giờ cha tôi có ở đây, ông cũng tán thành tôi làm như vậy.
Nói đến cha tôi, cho dù tạm thời ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng kết quả kiểm tra vân luôn ổn định. Quý Lâm cũng từng đi thăm cha, đứng lặng im trước giường bệnh, không biết đang nghĩ cái gì. Hai ngày trước có một người bạn tốt đến thăm cha, chúng tôi mới biết được nội tình mười mấy năm về trước vẫn luôn được che dấu.
Tựa như vì sao cha tôi kiên quyết phải đem Hứa Việt đi, bởi vì ban đầu người mà nhân vật tai to mặt lớn kia để ý chính là tôi, đôi mắt của chúng tôi rất giống nhau, thân là một kẻ ích kỉ, cha tôi chỉ có thể quyết định để Hứa Việt bị mang đi.
Lại như chú ba thật ra không phải chú ruột của tôi mà là con trai của một người bạn của ông nội. Mà chú ấy, tựa hồ có một đoạn quan hệ khó nói nên lời với cha tôi. Có lúc tôi đã nghĩ, cha tôi khi còn trẻ, khi ông chưa sinh ra tôi, là một người như thế nào? Ông có phải cũng giống như tôi, từng trải qua vực thẳm, hay là có một người bình thường nào đó cùng ông trải qua, tựa như tôi và Quý Lâm bây giờ. Tôi biết người kia chắc chắn không phải mẹ tôi, hay có lẽ bên cạnh cha chưa từng có người nào như vậy.
Minh Doãn chính thức trở thành trợ lí của Quý Lâm, mà Quý Lâm không biết vô tình hay cố ý chưa từng để tôi và Minh Doãn trực tiếp gặp nhau. Nhiều lần tôi muốn mời Minh Doãn cùng đi ăn tôi, nhưng đều bị Quý Lâm ngăn cản. Tôi cho là Quý Lâm sợ tôi gây khó dễ cho Minh Doãn, tôi liền thề rằng sẽ không động tay động chân với cấp dưới của hắn. Sau đó tôi nghe Nguyên Dật trào phúng nói mấy câu, thì ra Quý Lâm hình như đang hiểu lầm Minh Doãn thích tôi. Nói như thế nào nhỉ, chắc là hắn quá đề cao tôi rồi, nếu là người khác, làm gì có ai chịu nổi tính cách của tôi?
Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở tôi một chuyện, Minh Doãn, giống Hứa Việt, nhưng chung quy vẫn không phải là Hứa Việt. Nếu tôi muốn cởi bỏ những khúc mắc năm xưa, tất nhiên phải tìm chính chủ. Sau khi có ý nghĩ này, tôi bắt đầu tìm kiếm tin tức của Hứa Việt, ban đầu sai người hỏi thăm cũng không hề có kết quả, vẫn là Tô Lê giúp tôi tra từng dãy số điện thoại hư hư thực thực.
Vì vậy, cũng trong một ngày hè đẹp trời như năm ấy, tôi gọi đến dãy số kia. Lần đầu tiên không có người nghe máy, tôi và Quý Lâm đều có chút thất vọng, lần thứ hai, khi đã gần tắt máy, đầu bên kia bỗng nhiên kết nối được, một giọng nam rõ ràng truyền đến.
“Xin chào, đây là cửa hàng hoa Tình Thiên, xin hỏi ngài là…”
“Xin chào, tôi là Dung Dư.”
Lúc nói chuyện, tôi không tự chủ được nhìn qua Quý Lâm, tay run run. Quý Lâm không nói gì, đi tới nắm chặt lấy tay tôi. Tôi hỏi tiếp:
“Xin hỏi, cửa hàng của anh có người nào tên Hứa Việt không?”
“Hứa Việt? Hình như không có…”
Âm thanh bên kia điện thoại càng ngày càng thấp, như rơi vào trầm tư, có người ở bên cạnh nhắc nhở:” Ai nói không có… Ông chủ của chúng ta không phải họ Hứa đấy sao?”
“Đúng rồi.” Chàng trai bên kia khẽ thầm thì, cuối cùng cất cao giọng:” Ông chủ, anh đến rồi, ở đây hình như có người tìm anh đó!”
“Đúng không?” Một giọng nói vừa quen vừa lạ như cất lên từ miền kí ức sâu thẳm, qua khoảng mười giây, người đó nhận lấy điện thoại, ôn nhu lễ phép:
“Chào ngài, cửa hàng hoa Tình Thiên, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất