Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 17

Trước Sau
Hiển nhiên Thí Ma kia còn chưa chịu rời đi, lúc nào cũng chực chờ trên diễn đàn để làm loạn, thấy Vân Phi Dương đăng bài lên diễn đàn nói lời tàn nhẫn, hắn không những không sợ mà còn thấy rất tự hào.

Thí Ma: Hahaha, đôi cẩu nam cẩu nữ Vân Phi Dương cùng Lạc Vãn Phương Phỉ muốn cùng truy sát ông, ông đây rửa mắt chờ mong.

Thí Ma: Nữ thần @Lạc Vãn Phương Phỉ? Tch tch, đáng lẽ cô nên cảm ơn tôi vì đã tạo cơ hội cho hai người hú hí, bằng không Vân Phi Dương chỉ biết cô là một con ả mắt lác, cũng không biết cô vô cùng thâm tình với hắn đâu.

Tên này đúng là một kẻ cặn bã hết sức.

Lạc Vãn Phương Phỉ phía bên kia đã sớm treo món thưởng lớn, điều kiện là cắt được cái đầu chó của Thí Ma xuống.

Du Phong Hành thì thẳng thắn hơn nhiều, hắn bỏ tiền mua tọa độ Thí Ma, tự thân chạy tới làm thịt tên kia, thế nhưng Thí Ma không hổ là một kẻ ranh ma, phát hiện mình gặp nguy hiểm nên không chịu ra khỏi thành mà trốn ở trong đó tiếp tục đi cà khịa.

Du Phong Hành chơi game đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một kẻ cặn bã như vậy mà không làm được gì.

Dù sao thì từ trước tới nay vẫn chỉ có hắn ghê tởm người khác, chứ không có ai ghê tởm được hắn.

Mắt thấy không giết được Thí Ma, Du Phong Hành cũng từ bỏ ý niệm muốn làm thịt đối phương, chuẩn bị offline đi ngủ.

Chẳng qua trước khi thoát game, một yêu cầu thêm bạn hiện ra cuối góc màn hình, vậy mà là Lạc Vãn Phương Phỉ.

Du Phong Hành nghĩ thầm, cô gái này thêm mình làm gì, chẳng lẽ còn ghi hận câu mắt lác kia?

Nhưng hắn nói thật mà.

Du Phong Hành nghĩ một lúc rồi quyết định không thèm để ý tới nữa, thoát game tắt máy luôn.

Sau khi Tô Tinh Thần offline trước thì ngồi ngốc một mình trong phòng, trái lại còn biến giận thành vui, vì từ khi cậu mắc căn bệnh trầm cảm, Tô Tinh Thần lâu lắm rồi đã không tức giận kịch liệt như thế này.

Bình thường Tô Tinh Thần rất bình tĩnh, cho dù là bi thương thì cũng không phải là loại bi thương tới tan nát cõi lòng, mà là chậm rãi, kéo dài, thấy đầu chẳng thấy đuôi, cũng không thể tiêu tán.

Vậy mà tối hôm nay, cậu ngồi trước mặt chủ nhà lại có thể bộc lộ chút cảm xúc hiếm hoi mà chỉ khi ở với người thân mới có.

Tô Tinh Thần cảm thấy rất kinh ngạc.

Có lẽ là do khoảng thời gian này họ vẫn âm thầm làm bạn với nhau nhỉ, Tô Tinh Thần nghĩ thầm.

Tức giận được là một loại chuyện tốt, nếu không phải là đã muộn, cậu sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Phương, báo rằng tình huống của mình đã có tiến triển khá hơn rồi.

“Đi ngủ thôi.” Tô Tinh Thần không định làm bữa khuya cho chủ nhà, vì vậy trèo lên chiếc sofa, trùm chăn đi ngủ.

Bên thành phố S, tổng giám đốc Du nhìn mặt bàn rỗng tuếch, rơi vào trầm tư, chẳng lẽ… Đêm nay vị thần bí kia tâm tình không tốt nên không muốn làm đồ ăn ư?

Cũng may hắn không phải loại cứ ăn khuya mới ngủ được.

Thẳng đến nửa đêm, Du Phong Hành bị ác mộng đã lâu không gặp làm cho tỉnh, sau khi tỉnh phát hiện cả người toàn là mồ hôi, tim đập như sấm, là tình huống không thể nào quen thuộc hơn…

“…” Du Phong Hành trưng bộ mặt đang giận cấm lại gần, toàn thân sát khí ngùn ngụt leo xuống giường, đi tới phòng tắm gột rửa mồ hôi, thuận tiện gột luôn cả cơn ác mộng về hồi ức yếu đuối bất lực thời thơ ấu.

Sáng hôm sau, lúc đến công ty.

Mọi người đều phát hiện ra tâm tình hôm nay của sếp không tốt, trên mặt không hề có tình người.

Theo lý thuyết, Ma vực online đã bước vào giai đoạn khá là thành công, đáng ra tâm tình của sếp không thể bết bát như thế được.

Thứ duy nhất mà cả đám có thể nghĩ được là, đời sống tình cảm của sếp xuất hiện vết nứt.

“Boss, bên bộ phận chăm sóc khách hàng vừa nói với tôi một chuyện, muốn ngài định đoạt một chút.” Sau khi tan họp, Bùi Văn nhanh chân đuổi theo Du Phong Hành, báo cáo: “Tối qua trên diễn đàn game có mấy vị game thủ nổi tiếng đối chọi nhau, bọn họ hỏi tôi là nên thêm mắm dặm muối làm lớn chuyện lên, hay là nên để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên?”

“Tối qua?” Du Phong Hành nhíu mày hỏi: “Ai?”

Bùi Văn trả lời: “Vân Phi Dương, Lạc Vãn Phương Phỉ, còn có Thương Thần…”

Một tên là người qua đường duyên cực kỳ kém, nổi tiếng nhờ độc miệng xấu tính mà hành tẩu một mình, một người là nữ thần giới game đẹp người đẹp cả gia thế, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt kiểu này, không phải do đám quần chúng ăn dưa thích hóng hớt bói ra thì còn ai nữa?



Nếu có thể thêm mắm dặm muối đóng thành bao vào mà nói, quả thực những tin tức này có thể làm lũng đoạn cả thị trường game.

“Chúng ta mà cần nhúng tay vào à?” Vị sếp từ trước tới nay luôn lấy lợi ích làm mục tiêu, lại xem tiền như rác mà hừ nhẹ: “Bùi Văn, mấy chuyện đó không phải kế lâu dài, anh là người rõ chuyện này nhất.”

Bùi Văn: “…”

Du Phong Hành nói: “Chuyện này tôi cũng biết, tên Thí Ma kia không có ảnh hưởng trực tiếp tới Ma vực online, mà chính tôi cũng không thích những người như thế.”

Bùi Văn lập tức rơi vào suy tư, ý boss là sao?

Đã thấy Du Phong Hành vỗ vỗ vai anh ta: “Đi làm đi, tôi qua bộ kỹ thuật một chút.”

Bộ kỹ thuật.

Nơi này nuôi dưỡng một đám tay to có đặc quyền, có phòng làm việc sáng sủa rộng rãi, có khu nghỉ ngơi thoải mái hợp lòng người, còn có vài con mèo béo lông vàng để cho người ta vuốt ve nữa.

Du Phong Hành đi tới sau lưng ghế dựa của một tên nhân viên.

Vị lập trình viên đầu đinh đeo mắt kính mặc áo sơ mi sọc caro đen này tên là Hùng Viễn Phi, lúc này gã đang ngồi trước màn hình máy tính, trên đó là những dãy số liệu dày đặc khiến người ta hoa cả mắt, mà dưới máy tính lại dùng chiếc di động mẫu mới nhất xem livestream.

Ừm, lập trình viên xem livestream giải tỏa áp lực cũng không phải thói xấu.

Nhưng mà… Điều khiến Du Phong Hành không rõ chính là, đồng chí Hùng Viễn Phi không xem mấy em loli học mèo kêu, cũng không xem người đẹp sexy nhảy trong nhà, mà là xem một anh trai nông thôn mặc quần cộc bắt cá ở cạnh sông…

Đam mê này thì đúng là khó hiểu.

“Đẹp không?”

Du Phong Hành vỗ đánh bộp lên vai Hùng Viễn Phi, chỉ thấy Hùng Viễn Phi đang xem livestream phản ứng rất kịch liệt, suýt chút nữa thì bị Du Phong Hành hù chết: “Ai dô?”

Quay đầu lại thì thấy khuôn mặt sếp lớn đang chễm chệ trên đỉnh đầu, lập tức hoang mang che di động lại, làm ra động tác vò đầu đầy buồn phiền: “Sếp… sếp à, không phải em lúc nào cũng xem đâu! Em chỉ tình cờ thấy thôi! Thật đó!”

Du Phong Hành thấy cấp dưới sợ mất mật, thầm nghĩ, mình đáng sợ vậy sao?

“Không sao.” Hắn chỉ ngứa mồm hỏi thế thôi.

Thuận tiện thăm hỏi tên công thần này một chút.

“Ê lão Du.” Một người trông khá lười biếng mặc chiếc áo thun thời thượng, khoát tay một cái là lộ ra phần xương đòn lẫn bả vai, không có chút dáng vẻ nào của lập trình viên, quay về phía Du Phong Hành gọi: “Ông đây muốn xin nghỉ hè! Ít nhất phải hai tuần!”

Người này tên Diệp Tiếu Hàn, là bộ trưởng bộ kỹ thuật.

Du Phong Hành cười lạnh: “Mơ đẹp quá ha.”

Diệp Tiếu Hàn trừng hai mắt, cố nhịn không ném cả cái bàn phím vào mặt lãnh đạo, vì bàn phím cũng đắt lắm: “Vậy cậu tới làm gì? Không phải tới thăm hỏi chúng ta à?”

“Đúng vậy.” Du Phong Hành đi đến cạnh chiếc bàn của bộ trưởng Diệp, nhấc chân ngồi xuống, thảnh thơi nói: “Cuối tuần này không tăng ca, sếp đây mời đi ăn, cái này chắc cũng tính là thăm hỏi chứ nhỉ?”

“Cút.” Diệp Tiếu Hàn quả thật không dám tin tưởng, bộ kỹ thuật của họ mệt mất mật ba tháng ròng rã, vậy mà chỉ dùng một bữa cơm cuối tuần đã đòi tống cổ đi? Lương tâm đâu rồi?

“Không muốn thì thôi.” Du Phong Hành nói, vô lương tâm giả bộ muốn rời đi.

Những người khác đều sắp khóc tới nơi, cuối tuần không tăng ca cũng được, đã lâu rồi bọn họ chưa từng có một buổi nghỉ nào hoàn hảo, đến cả bạn gái cũng sắp nhấc váy chạy theo người khác rồi.

“Lão Diệp…” Từng đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn Diệp Tiếu Hàn, hi vọng anh ta sẽ gọi sếp lại.

“Được được được.” Diệp Tiếu Hàn gọi Du Phong Hành quay về, thỏa hiệp: “Cuối tuần thì cuối tuần, không cần mời cơm, đổi thành tiền mặt đi, cho bọn họ đi ăn với bạn gái.”

Trong phòng lập tức vang lên một trận “Lão Diệp anh minh” khiến Du Phong Hành nhức răng theo, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Có phải mấy cậu quên mất tôi mới là sếp không…” Mà không phải tên họ Diệp đó.

Chẳng qua đổi liên hoan thành tiền mặt cũng còn đỡ, vì hắn không thích ăn đồ ăn ngoài.

Sau khi bàn xong, Diệp Tiếu Hàn làm như bâng quơ hỏi một câu: “Nghe nói cậu có bạn gái mới à?”

Du Phong Hành mỉm cười, quăng cho bộ trưởng Diệp một ánh mắt chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được thành lời.



“Thế Giai Doanh phải làm sao bây giờ?” Diệp Tiếu Hàn nghiêm túc lại, ghé sát vào Du Phong Hành nói: “Cậu cảm thấy cô ấy còn thích cậu không?”

Hỏi gì không hỏi đi hỏi vấn đề này.

“Bọn tôi đã chia tay được ba bốn năm rồi, cậu cảm thấy sao?” Du Phong Hành liếc mắt nói: “Cậu chẳng hiểu gì về con gái rồi, nếu cô ấy vẫn còn thích tôi, chắc chắn sẽ không ở lại Phong Hành để làm việc.”

Diệp Tiếu Hàn: “Chà chà, người từng trải có khác.” Sau đó khoát tay: “Được, coi như tôi lắm mồm, nhưng mà tôi rất tò mò, là tuyệt thế thiên tiên nơi nào còn lợi hại hơn cả giám đốc Kế của chúng ta vậy?”

Vậy mà thu phục được con sói cô độc như Du Phong Hành.

“Ừm…” Du Phong Hành không chút chột dạ, nửa thật nửa giả nói: “Hiền huệ, quan tâm gia đình, biết nấu ăn.”

Tô Tinh Thần đang ở quê câu cá: “Hắt xì!”

Tô Tinh Thần vô duyên vô cớ hắt hơi một cái, biểu tình rất mờ mịt, sau đó quẹt quẹt mũi, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước yên ả.

Bá vương biệt cơ_R: Hahaha, biểu cảm ban nãy của anh trai streamer đáng yêu ghê.

Vũ Văn Tả Tả: Anh trai ơi, nhớ giữ ấm cho kỹ kẻo cảm đấy~

Sau khi lượng fan của Tô Tinh Thần tăng lên, tự nhiên lại tạo ra một hiện tượng quái dị, đó là fan của cậu chia thành hai nhóm, một nhóm là đám thanh niên vì xem được video đánh trăn mà muốn làm anh em với cậu.

Nhóm còn lại gồm mấy chị em hâm mộ Tô Tinh Thần, là đám bạn bè muốn cùng cậu hôn hít đóng phim con heo.

Nhóm thanh niên ngứa mắt những lời hỏi han ân cần của nhóm chị em, rõ ràng anh trai streamer là một người rất manly, lại bị cái nhóm này đối xử như một tiểu thịt tươi ẻo lả, còn nhóm chị em lại không vừa mắt cách đối xử thô bạo của đám anh em, đúng là lũ ngu không biết anh trai này là báu vật gì cả.

Hai bên hiếm khi chửi nhau như chó với mèo cũng là một hiện tượng kỳ lạ.

“Ẳng.” Tiểu Bạch được nuôi béo thêm một vòng đột nhiên đứng lên, hướng về phía mặt nước hơi dập dờn kêu khẽ, đôi mắt màu hổ phách sáng quắc lên.

Cắn câu rồi.

Tô Tinh Thần lập tức kéo cần câu lên, quả nhiên cán câu cong lại, vô cùng nặng tay: “Là cá lớn đây.” Cậu vui vẻ nói một câu, sau đó đứng lên khỏi cái ghể đẩu nhỏ, vừa thu dây vừa lui về phía sau.

Đám anh em lúc này cũng sôi nổi hẳn lên.

Tâm tình củ khoai lang: Trời má, con cá này ít nhất cũng phải một cân rưỡi đó.

Khách kinh đô: Anh trai cừ ghê, sao ông đây lúc đi câu cũng không được cá lớn như vậy?

“Gâu gâu!” Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng thấy cá bị câu khỏi mặt nước, hưng phấn vừa vẫy đuôi vừa chạy vòng quanh, cứ như muốn lao tới cắn lấy con cá kia lôi về vậy.

Mà Tô Tinh Thần thực hiện rất thành thạo, không nhanh không chậm cuốn cần câu, gỡ con cá lớn xuống, xách con cá tới trước camera xoay hai vòng, vừa cười vừa nói: “Con cá trắm cỏ lớn quá, chắc cũng phải hơn một cân rưỡi, đêm nay lại có lộc ăn rồi, có thể làm món đầu cá hấp ớt băm, một đĩa cá rán hình sóc(1), đúng rồi, các bạn đã ăn cá rán hình sóc bao giờ chưa?”

Có người bình luận ăn rồi, cũng có người nói là chưa ăn.

Tô Tinh Thần: “Ăn ngon lắm đó, tỉa con cá thành từng miếng vuông, rắc bột bắp lên nhúng vào chảo dầu sôi, tới khi sôi thành màu vàng nhạt là được, sau đó rưới một bình tương cà lên, ừm, các bạn nghe không nhầm đâu, rưới hết một bình nhé, đó là tiêu chuẩn ăn uống của người có tiền, vô cùng sướng miệng.”

Khán giả trong phòng livestream sau khi nghe anh trai chủ phòng đáng yêu nhấn mạnh hai lần thì bỗng dâng lên một suy nghĩ cổ quái: Ừm, hình như trong phòng bếp vẫn còn tương cà, lúc nào lôi ra ăn vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Sốt cà chua: Mấy người có biết tuyệt vọng là gì không?

********

Chú thích:

(1) Cá hình sóc (松鼠鱼): Tên tiếng Anh là “Squirrel fish”, đây là món ăn có xuất xứ từ Giang Tô, Trung Quốc. Cá sau khi được tẩm ướp sẽ được chiên trong dầu tới độ hoàn hảo ngoài giòn trong mềm. Khi hoàn thành, cá sẽ có hình dạng như một con sóc và được tưới lớp sốt chua ngọt lên trên.



Đầu cá hấp ớt băm:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau