Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi
Chương 63
Trên đường Tô Tinh Thần đi cùng Du Phong Hành đến phòng vệ sinh, khuôn mặt cậu tràn ngập lo lắng, muốn đỡ lấy sư huynh bị chuốc rượu đến say.
Lại nghe thấy âm thanh thuần thục không chút men say của hắn: “Tôi không sao, cậu không cần phải lo cho tôi.”
Vì vậy Tô Tinh Thần nhìn hắn một chút, phát hiện bước chân hắn vững vàng, ánh mắt trong trẻo thì an tâm không ít.
“Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, tôi thay lão Diệp xin lỗi cậu.” Du Phong Hành ôm vai Tô Tinh Thần: “Bình thường cậu ta không phải là người như thế, chỉ là gần đây bị tôi ép buộc, hơn nữa còn uống hơi nhiều rượu, cậu đừng để trong lòng.”
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, nhưng Du Phong Hành không nói.
Thật ra hắn biết rõ, sở dĩ Diệp Tiếu Hàn gây khó dễ Tô Tinh Thần trước mặt mọi người là vì để hắn xem, mục đích là muốn thăm dò thái độ mà hắn dành cho Tô Tinh Thần là gì.
Du Phong Hành bị thăm dò cũng cảm thấy không thoải mái, hắn nghĩ, lão Diệp có phải bị mù không, quan hệ tình cảm hắn dành cho Tô Tiểu Thần còn cần phải thăm dò à?
Từ lúc nửa dụ nửa ép Tô Tinh Thần đến Thượng Hải, hắn đã không còn che giấu nữa rồi.
Tất cả đều được phơi bày ra ánh sáng.
“Không sao.” Tô Tinh Thần nói, cúi đầu vỗ vỗ mặt: “Dù sao tôi cũng có uống đâu, anh uống cả mà.”
“Ừ, thế cậu không giận chứ?” Sếp Du liếc xéo thanh niên không biết đang nghĩ gì, dò hỏi.
Tô Tinh Thần bị hỏi tới ngẩn ra, sau đó cau mày hé miệng, muốn nói thật ra mình vẫn có chút mất hứng, nhưng cậu không giải thích được loại cảm xúc kỳ lạ này, cảm thấy bạn cũ đã quen biết với ngài Du mười mấy năm, chắc chắn có phân lượng nặng hơn cậu nhiều.
Còn có một điều nữa, thì ra ngài Du có nhiều bạn như vậy.
Chứ không phải là loại người cao ngạo không có bạn bè trên mạng như cậu đã nghĩ.
Tô Tinh Thần trộm nghĩ, bị vả mặt rồi, chẳng lẽ mặt chưa đủ sưng à?
Thấy cậu không trả lời, Du Phong Hành thầm thở dài một tiếng, trong lòng mắng chửi Diệp Tiếu Hàn gây rắc rối cho hắn, tặng cho hắn một đống phiền phức.
“Đến nhà vệ sinh rồi ngài Du, anh mau vào đi.” Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra được nên trả lời thế nào cho tốt, bèn thẳng thắn lảng sang chuyện khác, đồng thời không định đi vào với Du Phong Hành.
Đến cả sư huynh cũng không chịu gọi.
Mặt Du Phong Hành biến sắc, miễn cưỡng nở một nụ cười mờ nhạt: “Đầu tôi hơi choáng, hay là cậu dìu tôi vào đi?”
Tô Tinh Thần liếc mắt nhìn hắn, từ chối đầy uyển chuyển: “Anh mau vào đi.”
Tô Tinh Thần không muốn vào phòng vệ sinh, càng không muốn ngửi mùi trong đấy.
Về phần những gì Du Phong Hành nghĩ quanh nghĩ quẩn trong lòng, nếu nói thật cho cậu biết, phỏng chừng cậu cũng mờ mịt không biết gì, bởi vì cậu thật sự không hề tức giận.
Nói đúng hơn là chỉ hơi phiền muộn mà thôi.
Không có gì quan trọng.
Hiếm khi Du Phong Hành bị Tô Tinh Thần từ chối ở nơi như vậy, vả lại từ khi quen biết đến nay, Tô Tinh Thần luôn đối xử với hắn không thể tốt hơn được nữa, những ngày qua càng tích cực ôm ôm hôn hôn hắn.
Thỉnh thoảng còn thốt ra vài lời thề non hẹn biển!
Cái gì mà những ngày sau còn dài, mỗi ngày đều ở chung, nghe cứ như viên đạn bọc đường, sếp Du cảm giác mình sắp bị tẩy não rồi…
Thật sự cho rằng mình là gió cậu là cát, quấn lấy nhau bay tới tận chân trời.
Vậy mà Tô Tinh Thần bỗng dưng lạnh nhạt với hắn, hắn quen nổi mới lạ.
Mà Du Phong Hành không phải loại thích dây dưa bám riết không tha, sau khi bị từ chối bèn âm thầm tiếp nhận: “Thế cậu đứng đây chờ tôi, đừng đi ra vội.”
Hắn đi vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết nhu cầu cá nhân.
Đi ra rửa mặt, sau đó mang theo khuôn mặt đẫm nước ra ngoài tìm Tô Tinh Thần.
Thành thật mà nói, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm trêu người như vậy của Du Phong Hành, Tô Tinh Thần chưa bao giờ tiếp xúc với tình yêu khó mà nhận ra hạt giống đang nảy mầm trong lòng.
“Sư huynh, anh đẹp trai quá.” Tô Tinh Thần bật thốt.
Câu khen gần như ngây thơ này khiến Du Phong Hành suýt nữa biểu diễn vồ ếch ngay tại chỗ, mà coi như không vồ ếch, tinh thần cũng đã bị va đập thật mạnh.
“Cậu cũng rất đáng yêu.” Ngài Du xoa xoa trái tim đập thình thịch của mình, không biết vì sao lời khen của Tô Tinh Thần lại có lực sát thương cao tới như vậy.
Từ trước đến nay có không ít người khen hắn đẹp, lời của Tô Tiểu Thần quả thực không có gì mới mẻ.
Tô Tinh Thần cảm thấy sư huynh thật khách khí, cho nên không đặt lời khen của đối phương vào trong lòng.
Sau khi kết thúc bữa tiệc chia tay khiến dạ dày chịu tội, hai người ngày hôm sau phải xuất phát về đến nhà ngủ một giấc tới tận giữa trưa.
Tô Tinh Thần là người đầu tiên tỉnh lại, không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Đây là đương nhiên, vì tối qua trong khi người khác uống rượu thì cậu uống trà.
Tô Tinh Thần cào cào mái tóc ổ gà của mình, tìm điện thoại mở ra xem giờ.
Đã mười hai giờ trưa, thời gian check-in là bao nhiêu nhỉ?
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, hoảng sợ phát hiện lúc này chỉ cách thời gian check-in còn có hai tiếng đồng hồ.
Cậu dùng lực đạp một cái lên sư huynh đang ngủ như lợn chết bên cạnh: “Dậy đi!”
Đạp liên tục bốn, năm lần, cậu nhảy xuống giường, đi chân trần chạy vào phòng tắm rửa mặt.
May mà hành lý đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua.
Tô Tinh Thần mặc quần áo ra ngoài, vừa xỏ quần nhỏ vào, vừa tức giận gào với người đang nằm trên giường: “Sư huynh, dậy mau!”
Mười phút sau, Du Phong Hành đi rửa mặt, trên người là chiếc áo sơ mi mở phanh còn chưa kịp cài cúc, một bộ lôi thôi lếch thếch không chịu được.
Hơn nữa còn không có thời gian cho hắn cạo râu, nên thoạt trông hắn càng thêm…
Hình dung sao đây?
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, lặng lẽ gắn cho sư huynh cái mác phóng đãng.
“Xong chưa?” Du Phong Hành xỏ thắt lưng vào, đôi mắt bâng quơ nhìn sư đệ đang tức giận ngồi trên hành lý chờ hắn.
Sư đệ giận dỗi lên án: “Vậy mà tối qua tôi muốn đặt báo thức thì anh bảo đồng hồ sinh học của anh rất đúng giờ, sẽ không bị rượu ảnh hưởng!”
Có con khỉ ấy!
“Lời của đàn ông trên giường mà cũng tin được à?” Du Phong Hành xoa mặt Tô Tinh Thần: “Xuống nhà thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Lúc này Tô Tinh Thần chỉ muốn cắn người, nhưng mà thời gian đi check-in đã rất sát, lập tức nhảy xuống, đeo chiếc balo mới mua chạy huỵch huỵch xuống lầu.
Du Phong Hành bị bỏ lại với hai chiếc vali lớn cười híp mắt, huýt sáo một cái.
Tiếp đó hắn tự mình lái xe, dùng tốc độ khiến Tô Tinh Thần sợ hãi thuận lợi tới sân bay.
“Tạm biệt nhé, Thượng Hải.” Lên máy bay rồi, Tô Tinh Thần phất tay một cái với sân bay ngày càng bị thu nhỏ ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Ngài Du vừa lái xe xong, sau khi lên máy bay liền đeo bịt mắt ngủ bù.
Đúng rồi, cái bịt mắt kia là thứ cướp được của Tô Tinh Thần, bịt mắt Snoopy Dog.
Tô Tinh Thần nhìn hắn, ôm chặt tấm chăn của mình, không hề buồn ngủ.
May mà trước khi máy bay đáp xuống, ngài Du bên cạnh dần tỉnh lại, miễn cho Tô Tinh Thần phải đập hắn dậy trước mặt người khác.
“Sư huynh, anh là heo hả?” Đôi mắt thanh niên tràn ngập chế giễu, làm động tác mũi heo với người bên cạnh.
Người đàn ông bị cậu cười nhạo vẫn thản nhiên, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, sư huynh muốn hôn cậu.”
Câu nói này báo hại Tô Tinh Thần nhìn xung quanh, phát hiện khoảng cách với người khác khá xa, mới thở phào mắng Du Phong Hành: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”
“Haha.” Du Phong Hành cũng không hi vọng cậu sẽ cho, chỉ là do vừa mới tỉnh ngủ, nói chuyện hơi buông thả mà thôi.
Nếu như Tô Tinh Thần chịu cho thì tốt. Còn nếu Tô Tinh Thần không chịu, vậy thì cứ coi như bị nghiện đi.
Mà Tô Tinh Thần lại cho là Du Phong Hành đang đùa mình, muốn nhìn thấy cậu khó xử.
Về phần sư huynh có phải có ý gì với cậu không, cậu vốn không dám nghĩ đến phương diện kia, đó là sỉ nhục đối với sư huynh.
Mấy cái như làm gay chỉ xuất hiện trong đầu Tô Tinh Thần một giây, lập tức bị cậu xấu hổ hất bay ra ngoài.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sư huynh anh tuấn lại nhiều tiền chỉ có hứng thú với mấy cô em sexy mà thôi.
Trong lòng Tô Tinh Thần, sư huynh cậu tất nhiên là một đóa hoa quyến rũ, lá không dính thân, tình trường già đời!
Cậu nghĩ, chờ ngày nào đó cậu không theo đuổi được vợ, không chừng còn phải lĩnh giáo vài chiêu của sư huynh.
Xuống máy bay, Tô Tinh Thần nhiệt tình bắt chuyện với Du Phong Hành: “Sư huynh, anh có còn nhớ tôi có một căn nhà ở Bắc Kinh không?”
Cậu cho là Du Phong Hành muốn tới khách sạn, lập tức kéo tay Du Phong Hành: “Đến nhà tôi đi!”
Lúc còn ở Thượng Hải, cậu được sư huynh nhiệt tình tiếp đãi, sư huynh còn chia sẻ nửa chiếc giường cho cậu.
Bây giờ đến Bắc Kinh, thân là chủ nhà, tất nhiên cậu phải mời sư huynh tới nhà làm khách rồi!
Du Phong Hành suy nghĩ một chút, phía sau mông như mọc chiếc đuôi sói vô hình, vui sướng lắc lắc, ngoài miệng lại bất đắc dĩ hỏi: “Nhà cậu lâu rồi không có người ở, giờ còn ở được không?”
“Tất nhiên là có.” Tô Tinh Thần bảo đảm: “Lần trước tôi đi đều đã đóng cửa sổ lại rồi, một con muỗi cũng không lọt, trong nhà vẫn còn chỉnh tề như cũ.”
“Vậy thì đi thôi.” Du Phong Hành thầm giấu chuyện hắn cũng có nhà ở Bắc Kinh, vui sướng đi cùng Tô Tinh Thần về nhà.
Không ngoài dự đoán, cái nhà này rất nhỏ.
Đại khái là quá nhỏ so với Du Phong Hành.
Tô Tinh Thần lại rất vui vẻ mà bận bịu tứ phía, tuy rằng nói mấy lời khiến Du Phong Hành không thương vào đâu được, nhưng từ hành động cùng nét mặt của hắn, có thể nhìn ra hắn rất có cảm tình với căn nhà, không hề chê nó nhỏ.
Du Phong Hành ngồi vào chiếc ghế sofa tí hon, bất kể là chạm vào thứ gì đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo làm hỏng đồ của Tô Tiểu Thần.
“Sư huynh, anh tới phòng ngủ của tôi đi, nhanh lên, tôi dọn xong rồi.” Tô Tinh Thần kéo Du Phong Hành vào trong phòng, nói cho hắn biết cái nào dùng được cái nào không, sau đó biết điều lui ra ngoài.
Du Phong Hành: …
Du Phong Hành ngồi trên chiếc giường tí hon của Tô Tiểu Thần, chỉ sợ mình hơi nhúc nhích thôi, nó sẽ lập tức sập xuống.
Cho nên, hắn không dám động!
Đang định ra ngoài sofa ngủ, chiếc sofa kia cũng tí hon luôn.
Còn có cả căn phòng này, cái ghế cái bàn này… Cũng làm Du Phong Hành cảm thấy mình đang bước vào thế giới của người lùn…
“Sư huynh.” Tô Tinh Thần bước vào: “Giường trong phòng cha tôi lần trước bị mang đi hết rồi, anh chịu khó chen chúc với tôi một chút.”
Du Phong Hành nhìn Tô Tinh Thần, lại nhìn chiếc giường nhỏ con, trên mặt hiện ra biểu cảm nghiêm túc.
Mà Tô Tinh Thần đã bò lên giường, đắp chiếc chăn nhỏ, vỗ vỗ vị trí bên người: “Sư huynh, mau tới đây.”
Du Phong Hành sợ nằm sập giường Tô Tinh Thần, thở dài nói: “Tôi không buồn ngủ, cậu ngủ đi.”
Nói xong thì đứng lên, ngồi vào trước bàn học của Tô Tinh Thần, hệt như một pho tượng bảo vệ.
Lại nghe thấy âm thanh thuần thục không chút men say của hắn: “Tôi không sao, cậu không cần phải lo cho tôi.”
Vì vậy Tô Tinh Thần nhìn hắn một chút, phát hiện bước chân hắn vững vàng, ánh mắt trong trẻo thì an tâm không ít.
“Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, tôi thay lão Diệp xin lỗi cậu.” Du Phong Hành ôm vai Tô Tinh Thần: “Bình thường cậu ta không phải là người như thế, chỉ là gần đây bị tôi ép buộc, hơn nữa còn uống hơi nhiều rượu, cậu đừng để trong lòng.”
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, nhưng Du Phong Hành không nói.
Thật ra hắn biết rõ, sở dĩ Diệp Tiếu Hàn gây khó dễ Tô Tinh Thần trước mặt mọi người là vì để hắn xem, mục đích là muốn thăm dò thái độ mà hắn dành cho Tô Tinh Thần là gì.
Du Phong Hành bị thăm dò cũng cảm thấy không thoải mái, hắn nghĩ, lão Diệp có phải bị mù không, quan hệ tình cảm hắn dành cho Tô Tiểu Thần còn cần phải thăm dò à?
Từ lúc nửa dụ nửa ép Tô Tinh Thần đến Thượng Hải, hắn đã không còn che giấu nữa rồi.
Tất cả đều được phơi bày ra ánh sáng.
“Không sao.” Tô Tinh Thần nói, cúi đầu vỗ vỗ mặt: “Dù sao tôi cũng có uống đâu, anh uống cả mà.”
“Ừ, thế cậu không giận chứ?” Sếp Du liếc xéo thanh niên không biết đang nghĩ gì, dò hỏi.
Tô Tinh Thần bị hỏi tới ngẩn ra, sau đó cau mày hé miệng, muốn nói thật ra mình vẫn có chút mất hứng, nhưng cậu không giải thích được loại cảm xúc kỳ lạ này, cảm thấy bạn cũ đã quen biết với ngài Du mười mấy năm, chắc chắn có phân lượng nặng hơn cậu nhiều.
Còn có một điều nữa, thì ra ngài Du có nhiều bạn như vậy.
Chứ không phải là loại người cao ngạo không có bạn bè trên mạng như cậu đã nghĩ.
Tô Tinh Thần trộm nghĩ, bị vả mặt rồi, chẳng lẽ mặt chưa đủ sưng à?
Thấy cậu không trả lời, Du Phong Hành thầm thở dài một tiếng, trong lòng mắng chửi Diệp Tiếu Hàn gây rắc rối cho hắn, tặng cho hắn một đống phiền phức.
“Đến nhà vệ sinh rồi ngài Du, anh mau vào đi.” Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui vẫn không ra được nên trả lời thế nào cho tốt, bèn thẳng thắn lảng sang chuyện khác, đồng thời không định đi vào với Du Phong Hành.
Đến cả sư huynh cũng không chịu gọi.
Mặt Du Phong Hành biến sắc, miễn cưỡng nở một nụ cười mờ nhạt: “Đầu tôi hơi choáng, hay là cậu dìu tôi vào đi?”
Tô Tinh Thần liếc mắt nhìn hắn, từ chối đầy uyển chuyển: “Anh mau vào đi.”
Tô Tinh Thần không muốn vào phòng vệ sinh, càng không muốn ngửi mùi trong đấy.
Về phần những gì Du Phong Hành nghĩ quanh nghĩ quẩn trong lòng, nếu nói thật cho cậu biết, phỏng chừng cậu cũng mờ mịt không biết gì, bởi vì cậu thật sự không hề tức giận.
Nói đúng hơn là chỉ hơi phiền muộn mà thôi.
Không có gì quan trọng.
Hiếm khi Du Phong Hành bị Tô Tinh Thần từ chối ở nơi như vậy, vả lại từ khi quen biết đến nay, Tô Tinh Thần luôn đối xử với hắn không thể tốt hơn được nữa, những ngày qua càng tích cực ôm ôm hôn hôn hắn.
Thỉnh thoảng còn thốt ra vài lời thề non hẹn biển!
Cái gì mà những ngày sau còn dài, mỗi ngày đều ở chung, nghe cứ như viên đạn bọc đường, sếp Du cảm giác mình sắp bị tẩy não rồi…
Thật sự cho rằng mình là gió cậu là cát, quấn lấy nhau bay tới tận chân trời.
Vậy mà Tô Tinh Thần bỗng dưng lạnh nhạt với hắn, hắn quen nổi mới lạ.
Mà Du Phong Hành không phải loại thích dây dưa bám riết không tha, sau khi bị từ chối bèn âm thầm tiếp nhận: “Thế cậu đứng đây chờ tôi, đừng đi ra vội.”
Hắn đi vào phòng vệ sinh, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết nhu cầu cá nhân.
Đi ra rửa mặt, sau đó mang theo khuôn mặt đẫm nước ra ngoài tìm Tô Tinh Thần.
Thành thật mà nói, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm trêu người như vậy của Du Phong Hành, Tô Tinh Thần chưa bao giờ tiếp xúc với tình yêu khó mà nhận ra hạt giống đang nảy mầm trong lòng.
“Sư huynh, anh đẹp trai quá.” Tô Tinh Thần bật thốt.
Câu khen gần như ngây thơ này khiến Du Phong Hành suýt nữa biểu diễn vồ ếch ngay tại chỗ, mà coi như không vồ ếch, tinh thần cũng đã bị va đập thật mạnh.
“Cậu cũng rất đáng yêu.” Ngài Du xoa xoa trái tim đập thình thịch của mình, không biết vì sao lời khen của Tô Tinh Thần lại có lực sát thương cao tới như vậy.
Từ trước đến nay có không ít người khen hắn đẹp, lời của Tô Tiểu Thần quả thực không có gì mới mẻ.
Tô Tinh Thần cảm thấy sư huynh thật khách khí, cho nên không đặt lời khen của đối phương vào trong lòng.
Sau khi kết thúc bữa tiệc chia tay khiến dạ dày chịu tội, hai người ngày hôm sau phải xuất phát về đến nhà ngủ một giấc tới tận giữa trưa.
Tô Tinh Thần là người đầu tiên tỉnh lại, không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
Đây là đương nhiên, vì tối qua trong khi người khác uống rượu thì cậu uống trà.
Tô Tinh Thần cào cào mái tóc ổ gà của mình, tìm điện thoại mở ra xem giờ.
Đã mười hai giờ trưa, thời gian check-in là bao nhiêu nhỉ?
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, hoảng sợ phát hiện lúc này chỉ cách thời gian check-in còn có hai tiếng đồng hồ.
Cậu dùng lực đạp một cái lên sư huynh đang ngủ như lợn chết bên cạnh: “Dậy đi!”
Đạp liên tục bốn, năm lần, cậu nhảy xuống giường, đi chân trần chạy vào phòng tắm rửa mặt.
May mà hành lý đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua.
Tô Tinh Thần mặc quần áo ra ngoài, vừa xỏ quần nhỏ vào, vừa tức giận gào với người đang nằm trên giường: “Sư huynh, dậy mau!”
Mười phút sau, Du Phong Hành đi rửa mặt, trên người là chiếc áo sơ mi mở phanh còn chưa kịp cài cúc, một bộ lôi thôi lếch thếch không chịu được.
Hơn nữa còn không có thời gian cho hắn cạo râu, nên thoạt trông hắn càng thêm…
Hình dung sao đây?
Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, lặng lẽ gắn cho sư huynh cái mác phóng đãng.
“Xong chưa?” Du Phong Hành xỏ thắt lưng vào, đôi mắt bâng quơ nhìn sư đệ đang tức giận ngồi trên hành lý chờ hắn.
Sư đệ giận dỗi lên án: “Vậy mà tối qua tôi muốn đặt báo thức thì anh bảo đồng hồ sinh học của anh rất đúng giờ, sẽ không bị rượu ảnh hưởng!”
Có con khỉ ấy!
“Lời của đàn ông trên giường mà cũng tin được à?” Du Phong Hành xoa mặt Tô Tinh Thần: “Xuống nhà thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Lúc này Tô Tinh Thần chỉ muốn cắn người, nhưng mà thời gian đi check-in đã rất sát, lập tức nhảy xuống, đeo chiếc balo mới mua chạy huỵch huỵch xuống lầu.
Du Phong Hành bị bỏ lại với hai chiếc vali lớn cười híp mắt, huýt sáo một cái.
Tiếp đó hắn tự mình lái xe, dùng tốc độ khiến Tô Tinh Thần sợ hãi thuận lợi tới sân bay.
“Tạm biệt nhé, Thượng Hải.” Lên máy bay rồi, Tô Tinh Thần phất tay một cái với sân bay ngày càng bị thu nhỏ ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói.
Ngài Du vừa lái xe xong, sau khi lên máy bay liền đeo bịt mắt ngủ bù.
Đúng rồi, cái bịt mắt kia là thứ cướp được của Tô Tinh Thần, bịt mắt Snoopy Dog.
Tô Tinh Thần nhìn hắn, ôm chặt tấm chăn của mình, không hề buồn ngủ.
May mà trước khi máy bay đáp xuống, ngài Du bên cạnh dần tỉnh lại, miễn cho Tô Tinh Thần phải đập hắn dậy trước mặt người khác.
“Sư huynh, anh là heo hả?” Đôi mắt thanh niên tràn ngập chế giễu, làm động tác mũi heo với người bên cạnh.
Người đàn ông bị cậu cười nhạo vẫn thản nhiên, ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây, sư huynh muốn hôn cậu.”
Câu nói này báo hại Tô Tinh Thần nhìn xung quanh, phát hiện khoảng cách với người khác khá xa, mới thở phào mắng Du Phong Hành: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”
“Haha.” Du Phong Hành cũng không hi vọng cậu sẽ cho, chỉ là do vừa mới tỉnh ngủ, nói chuyện hơi buông thả mà thôi.
Nếu như Tô Tinh Thần chịu cho thì tốt. Còn nếu Tô Tinh Thần không chịu, vậy thì cứ coi như bị nghiện đi.
Mà Tô Tinh Thần lại cho là Du Phong Hành đang đùa mình, muốn nhìn thấy cậu khó xử.
Về phần sư huynh có phải có ý gì với cậu không, cậu vốn không dám nghĩ đến phương diện kia, đó là sỉ nhục đối với sư huynh.
Mấy cái như làm gay chỉ xuất hiện trong đầu Tô Tinh Thần một giây, lập tức bị cậu xấu hổ hất bay ra ngoài.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sư huynh anh tuấn lại nhiều tiền chỉ có hứng thú với mấy cô em sexy mà thôi.
Trong lòng Tô Tinh Thần, sư huynh cậu tất nhiên là một đóa hoa quyến rũ, lá không dính thân, tình trường già đời!
Cậu nghĩ, chờ ngày nào đó cậu không theo đuổi được vợ, không chừng còn phải lĩnh giáo vài chiêu của sư huynh.
Xuống máy bay, Tô Tinh Thần nhiệt tình bắt chuyện với Du Phong Hành: “Sư huynh, anh có còn nhớ tôi có một căn nhà ở Bắc Kinh không?”
Cậu cho là Du Phong Hành muốn tới khách sạn, lập tức kéo tay Du Phong Hành: “Đến nhà tôi đi!”
Lúc còn ở Thượng Hải, cậu được sư huynh nhiệt tình tiếp đãi, sư huynh còn chia sẻ nửa chiếc giường cho cậu.
Bây giờ đến Bắc Kinh, thân là chủ nhà, tất nhiên cậu phải mời sư huynh tới nhà làm khách rồi!
Du Phong Hành suy nghĩ một chút, phía sau mông như mọc chiếc đuôi sói vô hình, vui sướng lắc lắc, ngoài miệng lại bất đắc dĩ hỏi: “Nhà cậu lâu rồi không có người ở, giờ còn ở được không?”
“Tất nhiên là có.” Tô Tinh Thần bảo đảm: “Lần trước tôi đi đều đã đóng cửa sổ lại rồi, một con muỗi cũng không lọt, trong nhà vẫn còn chỉnh tề như cũ.”
“Vậy thì đi thôi.” Du Phong Hành thầm giấu chuyện hắn cũng có nhà ở Bắc Kinh, vui sướng đi cùng Tô Tinh Thần về nhà.
Không ngoài dự đoán, cái nhà này rất nhỏ.
Đại khái là quá nhỏ so với Du Phong Hành.
Tô Tinh Thần lại rất vui vẻ mà bận bịu tứ phía, tuy rằng nói mấy lời khiến Du Phong Hành không thương vào đâu được, nhưng từ hành động cùng nét mặt của hắn, có thể nhìn ra hắn rất có cảm tình với căn nhà, không hề chê nó nhỏ.
Du Phong Hành ngồi vào chiếc ghế sofa tí hon, bất kể là chạm vào thứ gì đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo làm hỏng đồ của Tô Tiểu Thần.
“Sư huynh, anh tới phòng ngủ của tôi đi, nhanh lên, tôi dọn xong rồi.” Tô Tinh Thần kéo Du Phong Hành vào trong phòng, nói cho hắn biết cái nào dùng được cái nào không, sau đó biết điều lui ra ngoài.
Du Phong Hành: …
Du Phong Hành ngồi trên chiếc giường tí hon của Tô Tiểu Thần, chỉ sợ mình hơi nhúc nhích thôi, nó sẽ lập tức sập xuống.
Cho nên, hắn không dám động!
Đang định ra ngoài sofa ngủ, chiếc sofa kia cũng tí hon luôn.
Còn có cả căn phòng này, cái ghế cái bàn này… Cũng làm Du Phong Hành cảm thấy mình đang bước vào thế giới của người lùn…
“Sư huynh.” Tô Tinh Thần bước vào: “Giường trong phòng cha tôi lần trước bị mang đi hết rồi, anh chịu khó chen chúc với tôi một chút.”
Du Phong Hành nhìn Tô Tinh Thần, lại nhìn chiếc giường nhỏ con, trên mặt hiện ra biểu cảm nghiêm túc.
Mà Tô Tinh Thần đã bò lên giường, đắp chiếc chăn nhỏ, vỗ vỗ vị trí bên người: “Sư huynh, mau tới đây.”
Du Phong Hành sợ nằm sập giường Tô Tinh Thần, thở dài nói: “Tôi không buồn ngủ, cậu ngủ đi.”
Nói xong thì đứng lên, ngồi vào trước bàn học của Tô Tinh Thần, hệt như một pho tượng bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất