Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 13: Tờ Báo Chuyên Nghiệp 1

Trước Sau
Chương 13: Tờ báo chuyên nghiệp 1

Vân Mạt nằm trong chốc lát, cân nhắc tình thế trước mắt.

Hiện tại người máy cứ cách hai giờ lại đến, kéo nàng lên làm các loại kiểm tra đo lường thân thể.

Loại quấy rầy này, phiền không thể phiền hơn, bất lợi đối với thể xác và tinh thần khỏe mạnh của nàng.

Vân Mạt đối với loại hành vi này khịt mũi coi thường.

Thời điểm Tần Mộc lại phòng này kiểm tra, Vân Mạt sâu kín hỏi: “Bác sĩ Tần, ngươi sắp xếp như vậy, lương tâm sẽ không cắn rứt sao?”

Tần Mộc hất tóc một cái, bước từng bước nhỏ kiêu ngạo rời đi, để lại cho nàng một cái bóng lưng vô tình.

Cửa hàng Tinh Võng từ lúc có đơn hàng đầu tiên về sau, cũng lại không có thêm tin tức gì.

Cái tên Bắp Cải kia, không biết là do sợ hãi, hay là bị những thứ khác làm cho bối rối, mà cũng không đánh nổi cho nàng một cái khen ngợi năm sao.

Xem ra, trong thời gian ngắn, việc dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp kiếm cơm, là không thể làm được.

An bài lâu dài một chút, là đi học đại học.

Nhưng vì thân phận em gái của nhà ngoại giao Lam Tinh, các trường đại học lớn ở Trung Ương Tinh đã xác minh từ chối nàng.

Theo kết quả tìm kiếm từ ‘Ngàn Độ’, việc phóng tên lửa đến Lam Tinh là do 3 vị thượng tướng Thang Kiến Ma, Mai Sa Na cùng với Mark Jieyu thúc đẩy biểu quyết.

Ba người này, phân biệt đã tốt nghiệp ở các trường đại học tổng hợp đệ nhất Liên Bang, học viện quân sự đệ nhất Liên Bang, cùng với học viện chính trị Liên Bang.

Từ lẽ thường suy đoán, để tránh xung đột lợi ích, ba trường này sẽ không nhận nàng nữa.

Bất quá, nàng cũng không phải không hề có cơ hội.

Bởi vì các đại quân giáo Liên Bang, ngoài những sinh viên được tuyển chọn bình thường vào hàng năm, còn có một bộ phận đặc tuyển.

Dù bên trong đặc tuyển cũng có tấm màn đen, nhưng ít ra, Trung Ương Tinh vẫn là muốn chút thể diện.

Xâm lược là xâm lược, nhưng trước mặt mọi người vẫn phải làm ra vẻ đối xử bình đẳng, nên sẽ không cướp đoạt cơ hội cho nàng.

Có thể nhập học như ý nguyện hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của nàng.

Dựa trên suy tính lý trí như vậy, nên ban đầu, dù Vân Mạt không nghĩ tiến vào trường quân đội. Ở đây quản lý quá nghiêm khắc và đi ngược lại với đặc điểm nghề nghiệp của nàng.



Nhưng trước mắt, không có sự lựa chọn tốt hơn, bởi vì chỉ có trường học viện quân sự mới có thể không cần học phí, lại còn được trợ cấp.

Vân Mạt hít sâu một hơi, nền tảng kinh tế quyết định thượng tầng.

Nàng đã sớm quỳ dưới chân của ‘Tiền Vương’ lâu rồi. Không hơn kém gì thêm một lần này.

Vân Mạt theo thứ tự xem thông tin cá nhân tóm tắt của mấy vị đại thượng tướng, nhân tiện click mở xem tư liệu liên quan đến học viện quân sự.

“Văn Đằng Huy?”

Đầu ngón tay Vân Mạt lướt nhanh qua ảnh chụp của người này, khoé miệng hàm lược một nụ cười trào phúng: “Có ý tứ.”

Trong năm vị đại thượng tướng của Liên Bang Tinh, chỉ một mình vị này, ở hội nghị biểu quyết ‘nên hay không nên phóng vũ khí sát thương đến Lam Tinh’ bỏ phiếu trống.

Khoé môi Vân Mạt hơi vểnh lên, đầu ngón tay dừng ở giao diện ‘Học Viện Quân Sự Rechester.’

Tư liệu hiện ra, Văn Đằng Huy kiêm nhiệm chức vụ viện trưởng của trường này.

Ba cái cúc áo màu đen trong tay nhanh chóng chuyển động, hôm nay là ngày cuối cùng học viện quân sự Rechester đặc tuyển.

“Liền đăng ký trường này đi.”

Vân Mạt mở giao diện báo danh.

Giao diện được làm rất tốt, có rất nhiều chuyên ngành để lựa chọn: thiết kế cơ khí, nghiên cứu và phát triển vũ khí, công nghệ thông tin, đơn binh tác chiến.

Rốt cuộc, các chính trị gia vẫn phải mặc quần có đũng quần đi! (*)

(*) Ý ở đây là tuyển con trai.

Còn về việc sẽ bị cự tuyệt trực tiếp hay là được điều chuyển đến một chuyên ngành khác, liền sẽ có rất nhiều kiểu để nói.

Khoé miệng Vân Mạt nhếch lên, cười lạnh, một bên xem, một bên lắc đầu.

Hy vọng trong Lam Tinh sẽ không có nhiều ngốc tử như vậy, có thể hiểu được quy tắc bất thành văn này.

Nàng cũng không đi xem giới thiệu chuyên ngành, trực tiếp đăng ký chuyên ngành đơn binh tác chiến, rồi ấn nộp hồ sơ.

Vì cái gì nàng chọn chuyên ngành đơn binh tác chiến?

Bởi vì, các thượng cấp của Liên Bang phải thống nhất với nhau về đại chiến lược đối với Lam Tinh.

Bọn họ nhất định không cho phép Lam Tinh lại có cơ hội quật khởi thêm một lần nữa.



Lý lịch của nàng, không cho phép nàng đăng ký vào một chuyên ngành có thể gây ra mối đe dọa cho an ninh liên bang.

Thái độ của Đại học Trung Ương Tinh không phải là rất rõ ràng sao?

Các chuyên ngành nhạy cảm về công nghệ cao, liên quan đến thiết kế vũ khí, sẽ không dành cho bất cứ sinh viên nào là cư dân của Lam Tinh.

Đơn binh tác chiến, loại chuyên ngành này là xông vào tiền tuyến, còn có thể bị sử dụng như binh chủng pháo hôi của Tinh Võng. Là thành phần dễ bị nhóm chính trị gia khống chế nhất.

Nhưng đây cũng là cơ hội lớn nhất của nàng để vượt qua tình trạng khó khăn hiện tại.

Huống chi, nàng còn chỉ là một nữ sinh gầy yếu, mỏng manh!

Bất quá, kỳ tuyển sinh đặc biệt của học việc quân sự còn một tháng nữa mới bắt đầu, trong lúc khảo thí, nhà trường sẽ an bài chỗ ăn ở.

Vậy trong khoảng thời gian một tháng này ….

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Vân Mạt quyết định đăng ký một tài khoản ở “47 Đồng Thành”.

Tìm một công việc có thể cung cấp chỗ ăn, chỗ ở.

“Tài xế, quản gia, người phục vụ nhà hàng….” Vân Mạt càng xem, sắc mặt càng đen lại.

Có quá ít cơ hội làm việc không yêu cầu kinh nghiệm và phù hợp với độ tuổi của nàng.

Vân gia tiểu thiếu chủ thực sự còn chưa bao giờ làm công việc phục vụ người khác.

Ngay khi Vân Mạt cõi lòng đầy phiền muộn, nghĩ đến trường hợp xấu nhất, phải đi làm quản gia, làm như thế nào để gấp quần áo, dọn dẹp nhà cửa, thì màn hình lớn trước mặt hiện lên hình ảnh, tin tức mới được phát ra.

“Hàng chục tên côn đồ của Lam Tinh, với các khối năng lượng cấp ba, đeo ở quanh hông, đã kích nổ ở trung tâm mua sắm Sheng world của Trung Ương Tinh gây thương tích nghiêm trọng cho một số hành khách trong khu mua sắm….”

“Đánh bom liều chết kiểu mới, yêu cầu những những người đi du lịch và người dân ở khu vực này cần chú ý…”

Vân Mạt …

Không phải là nàng thờ ơ đối với những gì đang xảy ra ở ngôi sao quê hương của nàng, mà là loại hành vi này quá mức ấu trĩ. Loại hành vi báo thù này sẽ chỉ càng cung cấp thêm cái cớ cho các chính trị gia cướp bóc.

Quá không sáng suốt!

Quả nhiên qua không bao lâu, nàng phát hiện, tin tức tìm việc mà nàng đăng trên “47 Đồng Thành” đã bị đặc biệt dùng chữ màu đỏ để đánh dấu ‘Quê quán: Lam Tinh’.

“47 Đồng Thành” luôn được biết đến với hiệu xuất làm việc nhanh, lúc nàng vừa mới đăng ký tìm việc, hệ thống đã cho hàng trăm người dùng có thể kết nối…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau