Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 190: Thỉnh Lựa Chọn Binh Chủng

Trước Sau
Tác giả: Trọng Lâu Tam Thất

Khi bọn họ chuẩn bị đâu vào đấy, đại chiến trường thứ nhất của trường học cũng bắt đầu kéo màn lên.

Đại chiến trường là mở ra cho toàn bộ học sinh trong trường, phát sóng trực tiếp tất cả hành trình, gần giống như gala xuân, sẽ chiếm cứ hết các kênh lớn.

Cho nên mỗi lần đại chiến trường, cũng là thời điểm mà các học sinh hệ phi quân sự khác thấy phản cảm nhất.

Dựa vào cái gì mà cưỡng chế cắt đứt phim thần tượng của bọn họ, phải đi xem một đám học sinh mai phục cùng chiến đấu?

Chiến lược của đám học sinh này so với trên phim điện ảnh kém quá xa, căn bản không có cái gì đáng nói!

Khoa trương nhất chính là, nếu đại chiến trường liên tục vài ngày, bọn họ liền phải quan khán đám quân trang màu xanh lá mạ này vài ngày.

Ngươi có thể tưởng tượng được không? Nếu vận khí không tốt, góc nhìn sẽ vẫn luôn dừng lại ở một khu vực.

Nơi đó có lẽ sẽ mai phục một ngày đều không có hoạt động, học sinh mỗi lần mở giáo võng ra, nhìn đến đều là một mảnh thân thể đeo cỏ, là cái cảm giác chua xót gì?

Quả thực chính là thế giới thực vật hiện đại!

Nhưng, đại chiến trường lần này thật ra có chút làm người ta mong chờ.

Thanh Đồng Bảo, gần như là một đại chiến trường thú vị nhất.

Trong tình huống bình thường, đại chiến trường này sẽ kết thúc rất nhanh, hơn nữa còn có một loại cảm giác sảng khoái khi xem người khác bị ngược.

Trước một ngày, bọn học sinh đã nhận được danh sách chỉ huy và quan quân, chẳng qua đối với quan quân quản lý trực tiếp là ai, còn phải căn cứ vào phân công chức vị trong ngày hôm sau.

Suy xét đây là một cái sân khấu mà toàn bộ hệ quân sự đều sẽ tham dự, tụ tập hơn hai vạn người, cho nên ngoại trừ một người tổng chỉ huy, mỗi đội còn điều phái bốn phó chỉ huy.

Tổng chỉ huy của Hồng đội là Vương Đào, cũng là đoàn trưởng của “Xã đoàn anh hùng”, phó chỉ huy sẽ do tổng chỉ huy chọn lựa.

Ngô Kim, vị có xung đột với Vân Mạt kia, cũng là quan quân.

Tổng chỉ huy của Lam đội lại là giáo sư dậy bộ môn 'chỉ huy quân sự' của trường học —— Tân giáo thụ, một vị chỉ huy của quân đội tiền tuyến, đã lui về nghỉ hưu, giàu kinh nghiệm thực chiến, một con hổ giảo hoạt nổi tiếng xa gần.

Nhóm phó chỉ huy của Lam đội lại bao gồm đám người đoàn trưởng của “xã đoàn Chiến Uyên” Hoàng Hải Đông. Diệc Lương cùng Triệu Diệu cũng may mắn ở Lam đội đảm nhiệm vị trí quan quân lớn lớn bé bé.

Càng làm người líu lưỡi chính là, Lam đội còn trang bị một phân đội đặc chiến, thành viên là hơn hai mươi giáo quan, bọn họ cụ thể chấp hành nhiệm vụ gì, tạm không ai biết.

“Ôi, đù má!”

“Như thế này còn đánh gì nữa?”

“Chúng ta đi lên ngủ một giấc rồi tính!”

Sau khi nghe được đội hình của hai bên, đám học sinh Hồng đội tuôn ra một trận kêu rên.

“Các tiểu học đệ, tiểu học muội, ngày mai thực xin lỗi……”



Bầu không khí bên trong xã đoàn của Vân Mạt cũng là như vậy, Triệu Diệu miệng tiện khoe khoang trong diễn đàn, tựa hồ đã tỏ rõ kết cục lập tức liền phải chiến thắng của Lam đội.

“Triệu học trưởng, nếu trên chiến trường gặp nhau……”

Vân Mạt vừa mới nói được một nửa, Diệc Lương trực tiếp liền đánh gãy lời của nàng, “Yên tâm đi, chúng ta đều có tố chất của một người quân giáo sinh nên có.”

Cố Tử sờ tóc, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “ý của hắn là, thời điểm hắn giết ngươi sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“A……”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng một mảnh.

Vân Mạt đi trở về phòng ngủ, ba người bạn cùng phòng đã chờ ở nơi đó.

Liên Châu vẻ mặt kích động, “Ngươi thế mà lại lựa chọn trúng đại chiến trường, sao ngươi cũng chưa nói với chúng ta một tiếng?”

Hách Tương Tư cũng đi theo hỏi, “Hồng đội hay Lam đội?”

Vân Mạt bĩu môi một cái, “Hồng đội!”

“Chậc”, Điền Điềm Điềm có chút đồng tình nhìn nàng, “Không có việc gì, không có việc gì, đi đại chiến trường học hỏi chút kinh nghiệm, ta sẽ cổ vũ cho ngươi.”

“Ừm~”

Vân Mạt cảm thấy hầu hết bọn họ đều tựa hồ là trạng thái vui sướng khi người gặp họa.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, mấy người liền ríu rít thảo luận về Tân giáo thụ.

“Lần này lại là Tân giáo thụ. Trời ơi, nếu không phải tuổi tác của hắn quá lớn, ta đều phải thích hắn.”

“Ân, ân, đúng vậy, mỗi lần hắn bố cục, không đến một khắc cuối cùng, vĩnh viễn đều làm người nhìn không thấu, người nam nhân này thật sự là quá lợi hại.”

……………………………..

Buổi sáng hôm sau, 8 giờ rưỡi, Vân Mạt đi tới phòng huấn luyện.

Liên Châu ở thời điểm nàng ra cửa liền mở quang não ra, cùng hai người bạn cùng phòng, hướng về phía nàng liên tục xua tay, “Cố lên nha, cố gắng sống sót quá hai giờ trước Tân giáo thụ nha.”

Vân Mạt:…… Hai giờ? Lợi hại như vậy sao?

Vân Mạt xoát tin nhắn trong trí não xong, liền mặc thiết bị vào.

Trước đó đã trải qua thi đấu xếp hạng trên Tinh Võng, nàng đối với một mảnh rừng núi trống trải đột nhiên xuất hiện trước mắt, thật không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.

Góc trên bên phải là ba hàng trang bị cùng lựa chọn.

Giọng nữ thông báo thập phần ôn hòa vang lên ở bên tai, “Thỉnh lựa chọn binh chủng.”

Hệ thống căn cứ năm học của nàng, loại đi vị trí quan quân, nàng chỉ có thể làm một tiểu binh.

Khác nhau ở chỗ, nàng phải làm binh chủng tiểu binh nào?



Vân Mạt nhìn nhìn, chỉ có thể chọn lục quân, các binh chủng khác phỏng chừng là từ hệ thống NPC tới hoàn thành.

(*) NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.

Căn cứ vào nhiệm vụ mà binh chủng chấp hành, lại chia thành bộ đội đặc chủng, bộ binh, pháo binh, phòng không binh, lính thông tin, trinh sát binh.

Số liệu thể năng của Vân Mạt đã đồng bộ tới hệ thống, vô số binh chủng trước mặt đều là trạng thái xám xịt, chỉ có hai dạng sáng lên cho nàng lựa chọn, là hậu cần binh cùng công binh, dù sao cũng không phải binh chủng chiến đấu!

Vân Mạt bẹp bẹp miệng, đây là sợ nàng đi lên đảm đương pháo hôi sao? Hay là sợ nàng lãng phí danh ngạch quý giá?

Dựa trên sự khác biệt về quần áo của hai loại binh chủng, nàng quyết đoán lựa chọn công binh, bởi vì nàng phát hiện, tay áo công binh có nhiều cúc, có thể dùng thay tiền xu.

Sau khi chọn binh chủng xong, trang bị tiêu chuẩn cũng tùy theo tự động hiện ra, nàng ấn vào đăng nhập.

Trong nháy mắt, đã bị truyền tống tới một chiến khu.

Trường quân đội bồi dưỡng chính là chiến sĩ ưu tú nhất, cho nên vũ khí trang bị cũng gần sát với tiêu chuẩn thực chiến.

Nhưng vì tăng cường rèn luyện năng lực ứng chiến cùng với tiêu chuẩn chỉ huy cho học sinh, lại loại bỏ đi cơ giáp cùng chiến hạm, loại vũ khí có tính sát thương cường đại. Đồng thời, cũng làm điều chỉnh đối với các trang bị khác cho phù hợp.

Mục đích của toàn bộ đại chiến trường, chính là khai quật cùng áp bức ra một tia tiềm lực cuối cùng của học sinh.

Vân Mạt cúi đầu nhìn chính mình, một thân trang bị công binh, bọn họ vì thuộc đội công binh, nên trực tiếp ở bên trong doanh đoàn pháo binh.

Hồng đội đã phân bố trên 80% vị trí của khu vực này, mà mục tiêu của bọn họ cũng là khống chế khu vực này.

Trên khu vực rộng lớn này, có ba thành trì khá lớn, là SS, CC cùng JJ. Ba thành trì hiện tại đã bị Lam quân chiếm lĩnh.

Nhiệm vụ của hai bên chính là triển khai tấn công và phòng thủ thành trì.

Sau ba giây đồng hồ, theo một tiếng “Đinh” nhắc nhở của hệ thống, chiến hỏa trực tiếp châm ngòi.

Toàn bộ học sinh gần như là trang bị tương đồng, chỉ có thể thông qua mặt cùng bảng tên để nhận người.

Có một nam sinh vẫn luôn trộm đánh giá nàng, cuối cùng thử thăm dò hỏi, “Vân tổng chỉ huy?”

“Ừ”, Vân Mạt ngồi ở trên xe công trình quân dụng, trang bị phòng hộ trên đầu phóng ra ánh đen lạnh.

“Oa, ngươi ở chỗ này thật là tốt quá”, nam sinh nói xong, trực tiếp thay đổi vị trí cùng đồng đội.

Còn có hai nam sinh khác cũng đi theo vọt lại đây, mấy người nhảy lên xe công trình, ngồi ở bên cạnh Vân Mạt.

“Tình huống như thế nào? Giữ đúng vị trí của chính mình, đánh chiến trường còn muốn dựa vào một nữ sinh sao?”

Hai nam sinh kia không để ý đến hắn, mặt quay sang bên cạnh một chút, nghĩ thầm, chờ nữ sinh này tương lai sẽ nói cho ngươi biết, tự vả bên mặt nào càng thoải mái hơn một chút.

Vân Mạt cúi đầu nghe mệnh lệnh bên trong kênh liên lạc, yêu cầu doanh đoàn pháo binh bọn họ đẩy mạnh về phía trước.

Làm một tiểu binh, nàng ngoại trừ bản đồ cùng vị trí mục tiêu, liền không còn tin tức nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau