Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh
Chương 21: Nhà Hàng Phỉ Tư 1
Chương 21: Nhà hàng Phỉ Tư 1
“Ngươi chuẩn bị tốt rồi sao? “Tần Môc lại đây tìm nàng sớm hơn năm phút, chính là vì không muốn bỏ lỡ cái gọi là giờ lành.
“Đây là xe Huyền phù của ngươi sao? Sửa xong rồi à?
Vân Mạt thập phần tò mò đánh giá.
Thân xe màu xanh lam với những đường nét uyển chuyển, động lực là một hồ năng lượng cấp ba, nguyên lý vận hành tương tự như thuyết từ trường bay mặt đất, lái xe trên làn đường nam châm.
“Ừ.”
Phản ứng của Vân Mạt làm cho Tần Mộc có vài phần hưởng thụ.
Hắn là người rất yêu xe, tiền lương phân nửa được đưa vào để bảo dưỡng cái xe này.
"Đây là sản phẩm mới của hãng xe Huyền phù Mai Trai. Nhìn bề ngoài trông bình thường nhưng hiệu suất của nó chắc chắn đè bẹp các đối thủ cùng ngành."
Vân Mạt bĩu môi, không thèm để ý, đây còn không phải là tâm tư của chủ xe sao? Điệu thấp nói là giống hàng bình thường. Nhưng thực tế trong lòng ước gì người ta khen hắn, à không, là khen xe hắn.
“Tinh … “
Lúc Tần Mộc mở khóa cửa xe, khóe miệng Vân Mạt không tự giác mở ra, thành thật kêu lên: “Oa!”
Cửa xe mở ra, giống như hai cái cánh xinh đẹp, quyến rũ hướng về phía trước.
“A …A … Hoá ra là như thế này!”
Quen biết Vân Mạt một thời gian như vậy, chỉ có lúc này, Tần Mộc mới cảm thấy cô gái này không có đáng ghét như vậy.
“Ta có thể lái thử được không?” Ánh mắt Vân Mạt tràn ngập mong chờ nhìn hắn.
“Ngươi có bằng lái sao?” Tần Mộc hỏi.
“Có!”
Nguyên chủ cũng biết lái xe huyền phù.
Nhưng Vân Mạt thì là lần đầu tiên được tiếp xúc, nên có chút hưng phấn.
“Được, lái đi.”
Đối với ánh mắt mong chờ kia của Vân Mạt, lòng tự trọng của Tần Mộc cảm thấy đạt được thỏa mãn rất lớn.
Điều này khiến cho hắn đã ra một quyết định đáng hối hận nhất từ lúc chào đời cho đến nay…. Đem bộ điều khiển, đưa cho người khác….
Vân Mạt cẩn thận nhớ lại các thao tác lái xe, làm quen với hệ thống điều khiển.
Sau đó, nàng nhấn nút khởi động, chiếc xe màu xanh da trời bay lên.
“A..A..a như vậy nha!” Vân Mạt dựa theo hướng dẫn, nối tiếp đường xe chạy.
Cảm giác này thật quá tuyệt vời.
"Điều hướng đã được thiết lập, ngươi có thể thử nó, nếu ngươi nghĩ rằng nó không hiệu quả, hãy chuyển sang lái xe tự động.” Tần Mộc nói
Con đường này không có nhiều người, chỉ có hai hoặc ba chiếc xe. Một cô gái nhỏ lái xe hơi, từ trước đến nay nàng luôn là người cổ hủ nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là, Vân Mạt lần đầu tiên lái xe, chiếc xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, mà tốc độ còn một chân đạp đến mức cao nhất.
Ngay cả các góc cua đều phi như bay.
Tần Mộc ngồi trên ghế phụ, lo lắng đến đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, nắm chặt tay cầm, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“Này, nha đầu, coi như là ta cầu xin ngươi, ngươi có thể chuyển sang chế độ lái tự động được không?”
“Nhìn tiểu tiền đồ của ngươi này! Sợ cái gì? Ta đang lái xe rất ổn định.”
Vân Mạt vừa nói vừa mở cửa sổ bên trái ra.
Ai nha, nàng chính là thích cái cảm giác giống như đua xe này!
Tần Mộc không ngừng nhìn bản đồ, cầu mong hành trình này nhanh chóng kết thúc.
Lần sau nhất quyết không để người khác đụng vào xe của mình!
"Kétttt...”
Khi chuẩn bị đến vị trí đèn xanh đèn đỏ phía trước, Vân Mạt mạnh mẽ chen vào làn đường chạy chậm, chiếm vị trí của chiếc xe màu đỏ bên cạnh.
Một người đàn ông trung niên, béo ục ịch mở cửa kính xe ra, hướng về phía nàng giơ ngón tay giữa.
“Không sao đâu, đừng căng thẳng, đừng để ý đến hắn ta.”
Tần Mộc nhanh chóng an ủi một câu. Nữ hài tử này ngàn vạn lần đừng có bốc đồng, vạn nhất lấy xe của hắn đi đụng xe người ta, hắn là phải đi tìm chỗ nào để khóc đây?
"Đồ ngu xuẩn! Mẹ ngươi không dạy ngươi cách đi đường sao?”
Người đàn ông thấy nàng không có phản ứng, mở cái miệng toàn răng vàng khè ra, hùng hùng hổ hổ chửi thề.
Vân Mạt không nói chuyện, chỉ mở cái cốc mang theo bên người, từ từ đổ đầy nước vào.
Tần Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thầm nghĩ cô gái này còn có thể cứu chữa được, ít nhất nàng biết mình đuối lý nên vẫn nhẫn nại.
Tuy nhiên, còn không đợi hắn kịp lấy lại hơi thở của mình.
Ngay khi đèn xanh bật lên, Vân Mạt không thèm nhìn lại, một chân giẫm lên hệ thống điện, giơ tay trái hướng ra ngoài, cả một cốc nước đổ lên mặt người đàn ông trung niên.
“Tên khốn kiếp, ta giết ngươi.” Người đàn ông trung niên hung hăng ấn loa, cố gắng đuổi theo.
Tuy nhiên, phía sau mông của chiếc xe huyền phù đang treo lơ lửng, hai đám lửa bất ngờ xuất hiện, chiếc xe lao về phía trước rồi nhanh chóng chuyển từ làn đường đi chậm sang làn đường cao tốc bên cạnh. Thật nhanh, đuôi xe lắc lư một cái rồi ngoặt gấp 90 độ.
Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông trung niên ngay cả cái mông của chiếc xe đối diện cũng không nhìn thấy đâu.
“Ngươi chuẩn bị tốt rồi sao? “Tần Môc lại đây tìm nàng sớm hơn năm phút, chính là vì không muốn bỏ lỡ cái gọi là giờ lành.
“Đây là xe Huyền phù của ngươi sao? Sửa xong rồi à?
Vân Mạt thập phần tò mò đánh giá.
Thân xe màu xanh lam với những đường nét uyển chuyển, động lực là một hồ năng lượng cấp ba, nguyên lý vận hành tương tự như thuyết từ trường bay mặt đất, lái xe trên làn đường nam châm.
“Ừ.”
Phản ứng của Vân Mạt làm cho Tần Mộc có vài phần hưởng thụ.
Hắn là người rất yêu xe, tiền lương phân nửa được đưa vào để bảo dưỡng cái xe này.
"Đây là sản phẩm mới của hãng xe Huyền phù Mai Trai. Nhìn bề ngoài trông bình thường nhưng hiệu suất của nó chắc chắn đè bẹp các đối thủ cùng ngành."
Vân Mạt bĩu môi, không thèm để ý, đây còn không phải là tâm tư của chủ xe sao? Điệu thấp nói là giống hàng bình thường. Nhưng thực tế trong lòng ước gì người ta khen hắn, à không, là khen xe hắn.
“Tinh … “
Lúc Tần Mộc mở khóa cửa xe, khóe miệng Vân Mạt không tự giác mở ra, thành thật kêu lên: “Oa!”
Cửa xe mở ra, giống như hai cái cánh xinh đẹp, quyến rũ hướng về phía trước.
“A …A … Hoá ra là như thế này!”
Quen biết Vân Mạt một thời gian như vậy, chỉ có lúc này, Tần Mộc mới cảm thấy cô gái này không có đáng ghét như vậy.
“Ta có thể lái thử được không?” Ánh mắt Vân Mạt tràn ngập mong chờ nhìn hắn.
“Ngươi có bằng lái sao?” Tần Mộc hỏi.
“Có!”
Nguyên chủ cũng biết lái xe huyền phù.
Nhưng Vân Mạt thì là lần đầu tiên được tiếp xúc, nên có chút hưng phấn.
“Được, lái đi.”
Đối với ánh mắt mong chờ kia của Vân Mạt, lòng tự trọng của Tần Mộc cảm thấy đạt được thỏa mãn rất lớn.
Điều này khiến cho hắn đã ra một quyết định đáng hối hận nhất từ lúc chào đời cho đến nay…. Đem bộ điều khiển, đưa cho người khác….
Vân Mạt cẩn thận nhớ lại các thao tác lái xe, làm quen với hệ thống điều khiển.
Sau đó, nàng nhấn nút khởi động, chiếc xe màu xanh da trời bay lên.
“A..A..a như vậy nha!” Vân Mạt dựa theo hướng dẫn, nối tiếp đường xe chạy.
Cảm giác này thật quá tuyệt vời.
"Điều hướng đã được thiết lập, ngươi có thể thử nó, nếu ngươi nghĩ rằng nó không hiệu quả, hãy chuyển sang lái xe tự động.” Tần Mộc nói
Con đường này không có nhiều người, chỉ có hai hoặc ba chiếc xe. Một cô gái nhỏ lái xe hơi, từ trước đến nay nàng luôn là người cổ hủ nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là, Vân Mạt lần đầu tiên lái xe, chiếc xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, mà tốc độ còn một chân đạp đến mức cao nhất.
Ngay cả các góc cua đều phi như bay.
Tần Mộc ngồi trên ghế phụ, lo lắng đến đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, nắm chặt tay cầm, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
“Này, nha đầu, coi như là ta cầu xin ngươi, ngươi có thể chuyển sang chế độ lái tự động được không?”
“Nhìn tiểu tiền đồ của ngươi này! Sợ cái gì? Ta đang lái xe rất ổn định.”
Vân Mạt vừa nói vừa mở cửa sổ bên trái ra.
Ai nha, nàng chính là thích cái cảm giác giống như đua xe này!
Tần Mộc không ngừng nhìn bản đồ, cầu mong hành trình này nhanh chóng kết thúc.
Lần sau nhất quyết không để người khác đụng vào xe của mình!
"Kétttt...”
Khi chuẩn bị đến vị trí đèn xanh đèn đỏ phía trước, Vân Mạt mạnh mẽ chen vào làn đường chạy chậm, chiếm vị trí của chiếc xe màu đỏ bên cạnh.
Một người đàn ông trung niên, béo ục ịch mở cửa kính xe ra, hướng về phía nàng giơ ngón tay giữa.
“Không sao đâu, đừng căng thẳng, đừng để ý đến hắn ta.”
Tần Mộc nhanh chóng an ủi một câu. Nữ hài tử này ngàn vạn lần đừng có bốc đồng, vạn nhất lấy xe của hắn đi đụng xe người ta, hắn là phải đi tìm chỗ nào để khóc đây?
"Đồ ngu xuẩn! Mẹ ngươi không dạy ngươi cách đi đường sao?”
Người đàn ông thấy nàng không có phản ứng, mở cái miệng toàn răng vàng khè ra, hùng hùng hổ hổ chửi thề.
Vân Mạt không nói chuyện, chỉ mở cái cốc mang theo bên người, từ từ đổ đầy nước vào.
Tần Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thầm nghĩ cô gái này còn có thể cứu chữa được, ít nhất nàng biết mình đuối lý nên vẫn nhẫn nại.
Tuy nhiên, còn không đợi hắn kịp lấy lại hơi thở của mình.
Ngay khi đèn xanh bật lên, Vân Mạt không thèm nhìn lại, một chân giẫm lên hệ thống điện, giơ tay trái hướng ra ngoài, cả một cốc nước đổ lên mặt người đàn ông trung niên.
“Tên khốn kiếp, ta giết ngươi.” Người đàn ông trung niên hung hăng ấn loa, cố gắng đuổi theo.
Tuy nhiên, phía sau mông của chiếc xe huyền phù đang treo lơ lửng, hai đám lửa bất ngờ xuất hiện, chiếc xe lao về phía trước rồi nhanh chóng chuyển từ làn đường đi chậm sang làn đường cao tốc bên cạnh. Thật nhanh, đuôi xe lắc lư một cái rồi ngoặt gấp 90 độ.
Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông trung niên ngay cả cái mông của chiếc xe đối diện cũng không nhìn thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất