Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 26: Thiên Lôi Vô Vọng 2

Trước Sau
Chương 26: Thiên lôi vô vọng 2

Hôm nay là ngày tổng kết cuối tháng, tính tiền nhiều khiến hắn rất mệt mỏi. Hắn vừa muốn đi nghỉ ngơi, cái người tên Vân Mạt này lại tới, tốt nhất là nàng nên có chuyện quan trọng!

“Xương cổ ngài có chút không thoải mái sao?”

Vân Mạt nhìn hắn không ngừng niết cổ, tròng mắt xoay chuyển, hỏi.

Giám đốc Ôn gật gật đầu, ngày thường thời gian hắn ngồi nhiều hơn so với đứng.

Hơn nữa, sự tình của nhà hàng bọn họ lại nhiều, hắn không chỉ có xương cổ không thoải mái, mà ngay cả thắt lưng cũng rất khó chịu.

Cuối tuần còn phải đi bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng, tuy rằng chỉ có thể giảm bớt nhức mỏi trong thời gian ngắn, nhưng cũng tốt hơn vẫn luôn đau như vậy.

“Giám đốc Ôn, để ta ấn cho ngài vài cái nhé?”

Vân Mạt chân chó nịnh nọt, binh pháp có câu: ‘Muốn được nhận lại, phải cho đi trước đã’, Vân tiểu thiếu chủ co được dãn được.

“Không cần, nơi này có ghế mát xa”, giám đốc Ôn hoài nghi đánh giá nàng, muốn nhìn một chút trong hồ lô của nàng bán cái dược gì.

“Xem sắc mặt của ngài, bệnh này đã ảnh hưởng đến giấc ngủ đi? Ghế mát xa nếu có thể dùng được, các cửa hàng vật lý trị liệu bên ngoài đường không phải đều phải đóng cửa hết sao? Bệnh này của ngài, không thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi, chắc chắn là không khỏi được. Nhưng ta, ít nhất có thể làm ngài trong vòng một tháng không bị tái phát”.

“Ngươi nói đi, ngươi có mục đích gì?”

Giám đốc Ôn cũng không tin tưởng nàng, cô nương này chỗ nào cũng đều tốt, chính là quá hay khoác lác.

“Chính là…… Ách……”, Vân Mạt sờ sờ cái mũi, “Nếu ta giúp ngài trị liệu tốt, có thể ứng trước tiền lương được không?”

Giám đốc Ôn thở dài:……”Ngươi tiến vào nói đi.”.

Xem ra là nàng thực sự có khó khăn, hắn cũng không phải người bất tận nhân tình.

Mấy ngày nay, Vân Mạt biểu hiện xác thật không tồi, giám đốc Ôn trong nhà cũng có con gái lớn như vậy, suy bụng ta ra bụng người, hắn vẫn là rất đồng tình với Vân Mạt.



Vân Mạt nhìn trái, nhìn phải, ở trong lòng làm một chút phán đoán.

Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, đối phương tay trói gà không chặt, đối với sự an toàn của nàng không tạo thành uy hiếp.

Nhưng vì để tránh tị hiềm, Vân Mạt vẫn cố ý để hé cánh cửa.

“Ngồi đi.”, Vân Mạt chỉ vào chiếc ghế vuông ở cạnh mép giường.

Giám đốc Ôn :…… Đây hình như là nhà của ta mà?

Hắn vốn định trực tiếp nói chuyện với Vân Mạt về vấn đề chi trả tiền lương, còn không có nghĩ đến, chưa kịp mở miệng, đã bị ấn xuống ghế rồi.

Giám đốc Ôn có chút ngây ngốc. Hắn thực sự không thể tưởng tượng được, chỉ một cái ngón trỏ áp đến trên đầu vai, ông cư nhiên ngay cả sức lực đứng lên đều không có.

Vân Mạt ý bảo ông vươn tay ra, hai ngón tay sờ vào trên mạch đập xem một chút.

“Không có vấn đề gì lớn, ta niết cho ngài hai đường liền tốt.”

Vân Mạt tuy rằng không tinh Y thuật, nhưng đối phó với loại bệnh nhỏ như thế này, cũng đủ dùng.

Không đợi giám đốc Ôn mở miệng cự tuyệt, Vân Mạt liền niết lên cổ của hắn.

Giám đốc Ôn vốn mắc chứng căng cơ bắp, trung y gọi là tý.

Ba loại khí của gió, lạnh và ẩm trộn lẫn với nhau tạo thành tê liệt, sự xâm nhập của mầm bệnh bên ngoài làm tắc nghẽn kinh mạch, sự tấn công từ bên ngoài của gió, lạnh và ẩm làm xuất hiện chứng tê cứng kinh mạch.

Phương pháp đối phó của Vân Mạt là thuận theo sự điều khiển của kinh mạch và sự lưu thông của khí huyết, điều chỉnh cơ và xương cho hắn ta, làm ấm kinh mạch và nạo vét các phế tích, kích hoạt khí và hoạt huyết, xua tan cảm lạnh và giảm đau.

“A..."

Ngay khi Vân Mạt dùng tay phải bóp chặt vai phải của Giám đốc Ôn, hắn liền phát ra một tiếng kêu rất vang vọng.

Giọng nói đó, văng vẳng qua lại.

"A... a... oh! Ta thoải mái quá!"



Sắc mặt Vân Mộ gần như tối sầm lại, nàng chạy nhanh ra cửa, “rầm” một cái đạp bung cửa phòng.

“Tôi nói giám đốc Ôn, ngài có thể kiềm chế hơn được không?”

Giám đốc Ôn vốn đã có chút phiêu, hắn thật sự là không nhịn được, thật thoải mái, thoải mái đến muốn ngã quỵ.

So với đi truyền dịch dinh dưỡng, còn thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy cửa hàng Mát xa vật lý trị liệu hắn cũng không phải chưa từng đi qua, nhưng mấy nhà có hiệu quả kia, mỗi lần đều làm hắn đau đến chết đi sống lại. Không giống như lúc này, sao có thể thoải mái đến như vậy chứ?!

Cơ bắp nhức mỏi được thư giãn, kinh mạch tắc nghẽn được khơi thông, cả người hắn phảng phất đều như được cho vào lò nấu lại một lần nữa, cảm giác ấm hô hô, thoải mái quá! Quá thoải mái!

“A a a! Chính là chỗ đó! Dùng sức ấn đi, đúng rồi!”

Vân Mạt xoa bóp khoảng năm phút, sau đó vỗ vỗ vai hắn, “xong rồi, ngài thấy sao?”

Giám đốc Ôn cảm thấy thoải mái đến mức sắp trượt xuống sàn, “Cái này… Kết thúc rồi sao?”

Vân Mạt:……”Rất muộn rồi.”

Giám đốc Ôn đầy mặt tiếc nuối, “Ngươi đang muốn nói đến cái gì ý nhỉ?”

“Có thể cho ta ứng trước một tháng tiền lương không?” Vân Mạt hỏi.

“Được, ngày mai chuyển khoản cho ngươi.”, giám đốc Ôn nói xong, lại thập phần khát vọng hỏi: “Có thể lại ấn ấn cho ta một chút không?”

“Ngày mai 10 giờ đi, chờ ta kết thúc công việc.”, Vân Mạt nói.

“Có thể, có thể, ta chờ ngươi nha.”, giám đốc Ôn vẻ mặt nhộn nhạo.

Tròng mắt Vân Mạt dạo qua một vòng, tiếp theo lại nói, “Giám đốc Ôn, ta có thể xin một cái ấm sành, dùng nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp để nấu cơm cho chính mình ăn không?”

“Có thể, có thể”, giám đốc Ôn nhìn nàng, đôi mắt từ ái muốn chảy ra nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau