Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 136
Chương 134: Bánh kem
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Bữa tối là Lạc đã đặt trước, đến từ một nhà hàng nổi tiếng gần xa ở gần đây, từ trước đến nay đặc biệt hương vị tốt phẩm chất tốt. Không ít thực khách các nơi khác đều sẽ mộ danh mà đến, ngày thường muốn đặt trước một lần cũng không dễ dàng, cũng không biết Lạc làm sao đặt được cùng ngày nữa.
Thời gian thức ăn được đưa tới cũng lựa chọn vừa vặn tốt, bất luận là hương hay là vị đều vẫn duy trì trạng thái cực kỳ tốt.
Nhưng dẫu có như vậy, Tiêu Lam vẫn cảm thấy ăn ngon nhất là phần bánh quy nhìn qua vô cùng đơn giản trên bàn kia.
Cậu đã thật lâu chưa từng trải qua sinh nhật có người làm bạn.
Từ sau khi mẹ qua đời cậu đều sống một mình, dù là cùng ngày sinh nhật vẫn phải liều mạng làm công, học tập, trốn vay nặng lãi, cũng không có thời gian gì có thể lấy ra chúc mừng.
Nói nữa, cậu lấy cái gì ra chúc mừng, mì gói, đồ ăn thừa hay là hàng tiện lợi ế hàng?
Ngoại trừ sinh nhật đi tảo mộ mẹ ra, Tiêu Lam đã gần như đã vứt bỏ mất thói quen chúc mừng sinh nhật.
Sinh nhật, bất quá là một ngày tràn ngập bận rộn, cô tịch và mỏi mệt, cũng chẳng khác gì bất luận một ngày nào trong năm.
Loại cảm giác có người đặc biệt vì mình chúc mừng sinh nhật, sắp xếp ổn thỏa hết thảy, còn cẩn thận mà làm ra hương vị khó quên nhất trong trí nhớ, quả thực ấm áp đến phảng phất như một giấc mơ.
Sau bữa tối, Lạc thu dọn mặt bàn, sau đó tắt đèn trong nhà.
Tiếp theo, hắn mở bánh kem đặt cho Tiêu Lam ra, cũng châm nến.
Trong vầng ánh nến ấm áp, Lạc bưng bánh kem đi về phía Tiêu Lam.
Hắn đem bánh kem đặt trên bàn trước mặt Tiêu Lam, mỉm cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, tiên sinh.”
Ánh nến phác hoạ hình dáng hắn, giờ khắc này phảng phất như trên thế giới chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
Giọng Lạc nhẹ nhàng, hắn nói với Tiêu Lam: “Ước nguyện một điều đi, nói không chừng thần linh đi ngang qua nghe được, nguyện vọng sẽ được thực hiện thì sao.”
Tiêu Lam nở nụ cười.
Tuy rằng cậu cũng không tin tưởng trên thế giới có thần tồn tại, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng nghĩ về nguyện vọng của chính mình.
Ước nguyện cái gì bây giờ?
Hy vọng có thể sống sót trong Thế Giới Hàng Lâm?
Hy vọng có thể phá giải hết thảy nghi hoặc về chuyện phát sinh trên người mình?
Không, những việc này dù không ước nguyện, cũng sẽ làm.
Như vậy……
Tiêu Lam nghĩ đến người đứng bên cạnh mình kia.
Bóng đen suy yếu lúc mới gặp, mèo đen cái đầu móp móp, hình người ưu nhã, còn có bộ dáng nhìn qua hiền hoà lại cường đại trong hồi ức kia.
Nguyên nhân anh trợ giúp mình, cùng với tai nạn đã xét nát rồi giam cầm anh, đến nay còn chưa rõ ràng lắm.
Tiêu Lam có quyết định ——
Nếu trên thế giới thật sự có thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của con người, hy vọng có thể khiến sinh mệnh của Lạc sau này có thể bình an trôi chảy, bớt đi một ít thống khổ và trắc trở.
Giờ khắc này, cậu đột nhiên lý giải tâm của mẹ, hóa ra làm một người bình an vui sướng, kỳ thật đã là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Đôi khi, có lẽ cuối cùng tâm lực cả đời đều chẳng thể đạt thành.
Ước người xong, Tiêu Lam mở to mắt.
Cậu nhìn Lạc dưới ánh nến, nhìn hình dáng đối phương dưới ánh nến vẫn rất đẹp, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng cùng với ánh đèn đường nhàn nhạt thấu vào trong nhà, làm hết thảy đều có vẻ mông lung hơn.
Giọng nói trầm thấp của Lạc vang lên: “Sao lại nhìn tôi, là ước nguyện gì có quan hệ với tôi à?”
Tiêu Lam đáp: “Đúng vậy, tôi ước với thần linh, hy vọng thần có thể cứu vớt kỹ thuật vẽ linh hồn của anh đó.
Ai dè đâu thần linh nói quá khó khăn, bảo tôi đổi một nguyện vọng nào đáng tin cậy hơn một chút.
Tôi không muốn, ổng liền rời đi rồi.
Ngữ khí Lạc mang theo ý cười: “Có lẽ thần linh cũng rất thưởng thức nghệ thuật của tôi thì sao.”
Tiêu Lam nhịn không được mỉm cười lên: “Xem ra là tôi trách lầm ổng.”
Tiêu Lam không nói ra nguyện vọng của mình, Lạc cũng thật ăn ý mà không hề truy vấn sâu hơn.
Hai người đều mặt mày mỉm cười, không ngại nội dung đoạn đối thoại vô nghĩa này chút nào.
Lạc không bật đèn, hắn nương theo ánh trăng hơi hơi cúi người, duỗi tay với Tiêu Lam: “Có thể vươn tay ra không?”
Tiêu Lam có chút nghi hoặc mà vươn tay trái của mình.
Một bàn tay Lạc nắm lấy cổ tay Tiêu Lam, một tay khác lấy ra một chiếc vòng tay màu đen.
Đó là một chiếc lắc tay nam sĩ thoạt nhìn không có trang trí dư thừa, tạo hình vô cùng ngắn gọn, chỉnh thể đen nhánh, một chút ánh sáng cũng không phản xạ ra, làm Tiêu Lam nhớ tới bóng đen hóa thân của Lạc.
Lạc đem lắc tay mang lên tay Tiêu Lam: “Nếu vào thời khắc nguy cơ mà tôi lại không cách nào đến được, chỉ cần xả đứt chiếc lắc này, là có thể ngắn ngủi triệu hồi ra bóng dáng tôi đến hỗ trợ.”
“Làm quà sinh nhật, hy vọng cậu sẽ thích.” Hắn nói, lại dừng một chút: “Cũng hy vọng vĩnh viễn không cần dùng đến.”
Tiêu Lam thu hồi tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve lắc tay thoạt nhìn thường thường không có gì đặc biệt trên tay.
Nếu đây là một món quà giá cả sang quý, có lẽ cậu cũng không nhận, nhưng món quà này lại trân quý hơn bất luận thứ gì tiền tài có thể mua được.
Hơn nữa, phần tâm ý này cũng làm người không tài nào cự tuyệt.
Tiêu Lam nhận lấy phần quà này: “Cảm ơn, đây là quà sinh nhật tuyệt nhất.”
Lạc: “Cậu thích thì tốt.”
Lạc vẫn duy trì tư thế hơi cúi người đối diện với Tiêu Lam.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên người hắn, phác hoạ mặt mày hắn, làm hình dáng hắn vốn hoàn mỹ hiện ra vài phần yêu dị.
Có vẻ không hợp với bóng đêm lành lạnh.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào nhau.
Tiêu Lam lại phát hiện Lạc cách mình càng ngày càng gần, gần gũi đến cậu đều có thể thấy rõ lông mi tinh mịn của đối phương.
Đồng thời cậu cũng có thể nghe được tim mình đập càng lúc càng nhanh, một chút, một chút, lại một chút…… Phảng phất như sắp thoát khỏi lồng ngực gông cùm xiềng xích.
Tiêu Lam nhịn không được đặt tầm mắt lên trên môi luôn mang theo ý cười kia.
Dưới ánh trăng, sắc môi kia có vẻ lành lạnh, nhưng cũng không gây trở ngại người nhìn chăm chú vào nó tưởng tượng ra sự mềm mại cùng độ ấm của nó.
Có vẻ như…… rất thích hợp……
Nhìn nhìn một hồi, cứ như đã bị dụ dỗ không biết tên, Tiêu Lam vươn tay vòng lấy cổ Lạc, chợt kéo gần khoảng cách giữa hai người, tăng tốc cái hôn sắp đến này.
Một khắc kia, trong đầu cậu chẳng suy nghĩ điều gì cả.
Cứ phảng phất như bản năng, thân thể tự mình hành động trước tư duy.
Đơn giản mà nói chính là —— sắc lệnh trí hôn*.
(*Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙ƈ vọиɠ, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ du͙ƈ vọиɠ)
Chờ đến lúc ý thức Tiêu Lam trở về, cậu đang cùng Lạc môi lưỡi tương tiếp, đôi môi kia xúc cảm quả nhiên tựa như trong tưởng tượng vậy, mềm mại mà nóng rực, mang theo lực đạo dịu dàng giao triền lấy cậu.
Thật rõ ràng, cậu và Lạc giờ này khắc này đang…… hôn môi.
Trong đầu Tiêu Lam nháy mắt trống rỗng, ngay cả có nên đẩy đối phương ra không cũng chẳng tự hỏi được.
Thời gian tựa hồ đã yên lặng, Tiêu Lam cũng không rõ ràng đã qua bao lâu.
Thẳng đến khi giọng Lạc ở bên tai cậu vang lên: “Tiên sinh……”
Giọng nói kia trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn, lại hàm chứa vài phần ý cười thỏa mãn.
Đầu óc Tiêu Lam lúc này mới một lần nữa vận chuyển lên, tư duy vẫn cứ không quá nối liền.
Đậu má! Cậu vừa mới làm cái gì……
Này này này……
Đậu má! Đậu má!! Đậu má!!
Tiêu Lam cảm giác đặt trên cổ mình không phải là cái đầu, mà là một cái ấm nước vừa mới đun xong, hiện tại đang sôi trào, hơn nữa toát ra hơi nước nóng bỏng.
Mặt cậu tức khắc đỏ lên.
Tiêu Lam nhảy phốc sang bên cạnh, dùng tốc độc nhanh nhất gần đây huấn luyện ra né tránh, thoát khỏi Lạc ngay trước mắt.
Sau đó, bước chân cậu không ngừng, nhanh như chớp vèo trở về phòng mình, cứ như phía sau có quái thú đang đuổi theo.
Ngay sau đó Tiêu Lam chui vào phòng, trực tiếp khóa trái cửa, vùi đầu vào dưới gối đầu, nhìn qua tựa như một con đà điểu chấn kinh.
Giờ phút này đầu óc Tiêu Lam đầy hỗn loạn.
Độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu rốt cuộc độc đến có vấn đề luôn rồi?
Tiến vào giai đoạn nhìn ai cũng mi thanh mục tú?
Không không không, Lạc cũng không phải cấp bậc mi thanh mục tú kia, lực sát thương của anh lớn hơn……
Phì phì! Đây là trọng điểm vấn đề sao?!
Trong đầu Tiêu Lam, các loại ý tưởng lung tung rối loạn thay phiên nhau lên sân khấu, thành công mà đem suy nghĩ vốn còn chưa khôi phục của cậu trộn lẫn thành một bãi hồ nhão.
Tiêu Lam ghé vào trên giường vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một con cá khô vừa mới phơi ra, đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Muốn từ bỏ tự hỏi ghê nơi á….
Bên kia.
Lạc thấy Tiêu Lam dùng tốc độ cực hạn hắn chưa bao giờ gặp qua biến mất trước mắt mình.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ lên miệng mình.
Không nghĩ tới, thế mà lại bị chủ nhân thẹn thùng của hắn giành trước rồi……
Trong phòng yên tĩnh, Lạc thấp thấp giọng cười: “Có điều như vậy cũng không tồi.”
Này thuyết minh rằng trong mắt tiên sịn, hắn đã là một đối tượng có thể làm hành vi càng thân mật hơn, không phải sao?
Không bao giờ cùng cấp bậc như cái gì mà Thiết Cộc Lốc, Sherry linh tinh.
“Bây giờ chạy trốn cũng không sao.”
“Bởi vì tiên sinh à, ngài đã tiến vào lưới của tôi rồi.”
“Trốn không thoát đâu.”
Lạc vuốt ve lưng ghế dựa vừa rồi Tiêu Lam ngồi qua kia, bên trên còn tàn lưu một chút độ ấm thuộc về Tiêu Lam, mang theo ấm áp rồi lại không quá mức nhiệt liệt như chủ nhân của nó.
Lẳng lặng mà đứng thẳng, chàng trai đồ đen gợi lên khóe miệng.
——
Không biết qua bao lâu.
“Hộc……” Tiêu Lam vẫn làm đà điểu vươn đầu ra để thở.
Đem đầu dúi dưới gối vẫn luôn miên man suy nghĩ, kết quả chính là bây giờ cậu cảm giác mình sắp sờ đến cổng lớn thiên quốc luôn rồi.
Sự thật chứng minh, dù là người chơi cao cấp thể chất khác hẳn với người thường, lấy gối che lâu rồi cũng vẫn có nguy hiểm hít thở không thông.
Tuy còn chưa suy nghĩ cẩn thận hôm nay tại sao đầu óc bị kẹt làm ra loại chuyện này, nhưng ít ra hiện tại, tâm tình Tiêu Lam bình tĩnh hơn một chút.
Đầu óc cậu cũng thong thả khôi phục lại năng lực tự hỏi.
Nhưng…… cậu vẫn chưa nghĩ xong đi đối mặt với Lạc như thế nào.
Đúng lúc này, phảng phất như không cho Tiêu Lam thời gian tự hỏi, ngoài cửa phòng ngủ cậu vang lên tiếng đập cửa.
Lúc này sẽ đến gõ cửa, kỳ thật người được chọn cũng chỉ có……
Trái tim Tiêu Lam hơi hơi buông xuống lại lần nữa nhấc lên.
“Tiên sinh, bánh kem còn chưa ăn, cần tôi đưa lại đây không?” Giọng Lạc vang lên ngoài cửa.
Ngữ khí hắn nghe lên không có gì khác bình thường, cũng phân biệt không ra hắn đối với chuyện vừa rồi rốt cuộc có ý gì.
Suy nghĩ Tiêu Lam vừa mới bình tĩnh lại lần nữa quay cuồng lên, sắp siêu phụ tải vận chuyển lần thứ hai: “Không…… Tôi…… tôi tạm thời ăn không vô, ngày mai làm cơm sáng đi.”
“Sao có thể để cậu ăn đồ qua đêm được? Như vậy không tốt cho cơ thể.” Ngữ khí Lạc vẫn bình tĩnh.
Nhưng ở góc độ Tiêu Lam nhìn không tới, khóe miệng hắn lại mang theo ý cười, hiển nhiên là tâm tình cực tốt.
“Không, không sao…… Mới một buổi tối, không sao đâu.” Tiêu Lam nỗ lực ngăn cản đối phương vào cửa, trán cũng sắp ra mồ hôi.
Sau một lát trầm mặc.
Giọng Lạc lại vang lên: “Được rồi, bữa sáng ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một phần cho cậu.”
Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn……”
Nghe tiếng bước chân của Lạc dần dần đi xa, Tiêu Lam ném xuống gối đầu nắm chặt thật lâu trong tay.
Cậu lại lần nữa nằm xoài ra giường, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu trống không, cảm giác cả người đều phế đi.
Ngày mai, làm sao bây giờ?
Hết chương 134.
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Bữa tối là Lạc đã đặt trước, đến từ một nhà hàng nổi tiếng gần xa ở gần đây, từ trước đến nay đặc biệt hương vị tốt phẩm chất tốt. Không ít thực khách các nơi khác đều sẽ mộ danh mà đến, ngày thường muốn đặt trước một lần cũng không dễ dàng, cũng không biết Lạc làm sao đặt được cùng ngày nữa.
Thời gian thức ăn được đưa tới cũng lựa chọn vừa vặn tốt, bất luận là hương hay là vị đều vẫn duy trì trạng thái cực kỳ tốt.
Nhưng dẫu có như vậy, Tiêu Lam vẫn cảm thấy ăn ngon nhất là phần bánh quy nhìn qua vô cùng đơn giản trên bàn kia.
Cậu đã thật lâu chưa từng trải qua sinh nhật có người làm bạn.
Từ sau khi mẹ qua đời cậu đều sống một mình, dù là cùng ngày sinh nhật vẫn phải liều mạng làm công, học tập, trốn vay nặng lãi, cũng không có thời gian gì có thể lấy ra chúc mừng.
Nói nữa, cậu lấy cái gì ra chúc mừng, mì gói, đồ ăn thừa hay là hàng tiện lợi ế hàng?
Ngoại trừ sinh nhật đi tảo mộ mẹ ra, Tiêu Lam đã gần như đã vứt bỏ mất thói quen chúc mừng sinh nhật.
Sinh nhật, bất quá là một ngày tràn ngập bận rộn, cô tịch và mỏi mệt, cũng chẳng khác gì bất luận một ngày nào trong năm.
Loại cảm giác có người đặc biệt vì mình chúc mừng sinh nhật, sắp xếp ổn thỏa hết thảy, còn cẩn thận mà làm ra hương vị khó quên nhất trong trí nhớ, quả thực ấm áp đến phảng phất như một giấc mơ.
Sau bữa tối, Lạc thu dọn mặt bàn, sau đó tắt đèn trong nhà.
Tiếp theo, hắn mở bánh kem đặt cho Tiêu Lam ra, cũng châm nến.
Trong vầng ánh nến ấm áp, Lạc bưng bánh kem đi về phía Tiêu Lam.
Hắn đem bánh kem đặt trên bàn trước mặt Tiêu Lam, mỉm cười nói: “Sinh nhật vui vẻ, tiên sinh.”
Ánh nến phác hoạ hình dáng hắn, giờ khắc này phảng phất như trên thế giới chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.
Giọng Lạc nhẹ nhàng, hắn nói với Tiêu Lam: “Ước nguyện một điều đi, nói không chừng thần linh đi ngang qua nghe được, nguyện vọng sẽ được thực hiện thì sao.”
Tiêu Lam nở nụ cười.
Tuy rằng cậu cũng không tin tưởng trên thế giới có thần tồn tại, nhưng cậu vẫn nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng nghĩ về nguyện vọng của chính mình.
Ước nguyện cái gì bây giờ?
Hy vọng có thể sống sót trong Thế Giới Hàng Lâm?
Hy vọng có thể phá giải hết thảy nghi hoặc về chuyện phát sinh trên người mình?
Không, những việc này dù không ước nguyện, cũng sẽ làm.
Như vậy……
Tiêu Lam nghĩ đến người đứng bên cạnh mình kia.
Bóng đen suy yếu lúc mới gặp, mèo đen cái đầu móp móp, hình người ưu nhã, còn có bộ dáng nhìn qua hiền hoà lại cường đại trong hồi ức kia.
Nguyên nhân anh trợ giúp mình, cùng với tai nạn đã xét nát rồi giam cầm anh, đến nay còn chưa rõ ràng lắm.
Tiêu Lam có quyết định ——
Nếu trên thế giới thật sự có thần linh có thể thực hiện nguyện vọng của con người, hy vọng có thể khiến sinh mệnh của Lạc sau này có thể bình an trôi chảy, bớt đi một ít thống khổ và trắc trở.
Giờ khắc này, cậu đột nhiên lý giải tâm của mẹ, hóa ra làm một người bình an vui sướng, kỳ thật đã là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Đôi khi, có lẽ cuối cùng tâm lực cả đời đều chẳng thể đạt thành.
Ước người xong, Tiêu Lam mở to mắt.
Cậu nhìn Lạc dưới ánh nến, nhìn hình dáng đối phương dưới ánh nến vẫn rất đẹp, sau đó thổi tắt ngọn nến.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng cùng với ánh đèn đường nhàn nhạt thấu vào trong nhà, làm hết thảy đều có vẻ mông lung hơn.
Giọng nói trầm thấp của Lạc vang lên: “Sao lại nhìn tôi, là ước nguyện gì có quan hệ với tôi à?”
Tiêu Lam đáp: “Đúng vậy, tôi ước với thần linh, hy vọng thần có thể cứu vớt kỹ thuật vẽ linh hồn của anh đó.
Ai dè đâu thần linh nói quá khó khăn, bảo tôi đổi một nguyện vọng nào đáng tin cậy hơn một chút.
Tôi không muốn, ổng liền rời đi rồi.
Ngữ khí Lạc mang theo ý cười: “Có lẽ thần linh cũng rất thưởng thức nghệ thuật của tôi thì sao.”
Tiêu Lam nhịn không được mỉm cười lên: “Xem ra là tôi trách lầm ổng.”
Tiêu Lam không nói ra nguyện vọng của mình, Lạc cũng thật ăn ý mà không hề truy vấn sâu hơn.
Hai người đều mặt mày mỉm cười, không ngại nội dung đoạn đối thoại vô nghĩa này chút nào.
Lạc không bật đèn, hắn nương theo ánh trăng hơi hơi cúi người, duỗi tay với Tiêu Lam: “Có thể vươn tay ra không?”
Tiêu Lam có chút nghi hoặc mà vươn tay trái của mình.
Một bàn tay Lạc nắm lấy cổ tay Tiêu Lam, một tay khác lấy ra một chiếc vòng tay màu đen.
Đó là một chiếc lắc tay nam sĩ thoạt nhìn không có trang trí dư thừa, tạo hình vô cùng ngắn gọn, chỉnh thể đen nhánh, một chút ánh sáng cũng không phản xạ ra, làm Tiêu Lam nhớ tới bóng đen hóa thân của Lạc.
Lạc đem lắc tay mang lên tay Tiêu Lam: “Nếu vào thời khắc nguy cơ mà tôi lại không cách nào đến được, chỉ cần xả đứt chiếc lắc này, là có thể ngắn ngủi triệu hồi ra bóng dáng tôi đến hỗ trợ.”
“Làm quà sinh nhật, hy vọng cậu sẽ thích.” Hắn nói, lại dừng một chút: “Cũng hy vọng vĩnh viễn không cần dùng đến.”
Tiêu Lam thu hồi tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve lắc tay thoạt nhìn thường thường không có gì đặc biệt trên tay.
Nếu đây là một món quà giá cả sang quý, có lẽ cậu cũng không nhận, nhưng món quà này lại trân quý hơn bất luận thứ gì tiền tài có thể mua được.
Hơn nữa, phần tâm ý này cũng làm người không tài nào cự tuyệt.
Tiêu Lam nhận lấy phần quà này: “Cảm ơn, đây là quà sinh nhật tuyệt nhất.”
Lạc: “Cậu thích thì tốt.”
Lạc vẫn duy trì tư thế hơi cúi người đối diện với Tiêu Lam.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên người hắn, phác hoạ mặt mày hắn, làm hình dáng hắn vốn hoàn mỹ hiện ra vài phần yêu dị.
Có vẻ không hợp với bóng đêm lành lạnh.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú vào nhau.
Tiêu Lam lại phát hiện Lạc cách mình càng ngày càng gần, gần gũi đến cậu đều có thể thấy rõ lông mi tinh mịn của đối phương.
Đồng thời cậu cũng có thể nghe được tim mình đập càng lúc càng nhanh, một chút, một chút, lại một chút…… Phảng phất như sắp thoát khỏi lồng ngực gông cùm xiềng xích.
Tiêu Lam nhịn không được đặt tầm mắt lên trên môi luôn mang theo ý cười kia.
Dưới ánh trăng, sắc môi kia có vẻ lành lạnh, nhưng cũng không gây trở ngại người nhìn chăm chú vào nó tưởng tượng ra sự mềm mại cùng độ ấm của nó.
Có vẻ như…… rất thích hợp……
Nhìn nhìn một hồi, cứ như đã bị dụ dỗ không biết tên, Tiêu Lam vươn tay vòng lấy cổ Lạc, chợt kéo gần khoảng cách giữa hai người, tăng tốc cái hôn sắp đến này.
Một khắc kia, trong đầu cậu chẳng suy nghĩ điều gì cả.
Cứ phảng phất như bản năng, thân thể tự mình hành động trước tư duy.
Đơn giản mà nói chính là —— sắc lệnh trí hôn*.
(*Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙ƈ vọиɠ, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ du͙ƈ vọиɠ)
Chờ đến lúc ý thức Tiêu Lam trở về, cậu đang cùng Lạc môi lưỡi tương tiếp, đôi môi kia xúc cảm quả nhiên tựa như trong tưởng tượng vậy, mềm mại mà nóng rực, mang theo lực đạo dịu dàng giao triền lấy cậu.
Thật rõ ràng, cậu và Lạc giờ này khắc này đang…… hôn môi.
Trong đầu Tiêu Lam nháy mắt trống rỗng, ngay cả có nên đẩy đối phương ra không cũng chẳng tự hỏi được.
Thời gian tựa hồ đã yên lặng, Tiêu Lam cũng không rõ ràng đã qua bao lâu.
Thẳng đến khi giọng Lạc ở bên tai cậu vang lên: “Tiên sinh……”
Giọng nói kia trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn, lại hàm chứa vài phần ý cười thỏa mãn.
Đầu óc Tiêu Lam lúc này mới một lần nữa vận chuyển lên, tư duy vẫn cứ không quá nối liền.
Đậu má! Cậu vừa mới làm cái gì……
Này này này……
Đậu má! Đậu má!! Đậu má!!
Tiêu Lam cảm giác đặt trên cổ mình không phải là cái đầu, mà là một cái ấm nước vừa mới đun xong, hiện tại đang sôi trào, hơn nữa toát ra hơi nước nóng bỏng.
Mặt cậu tức khắc đỏ lên.
Tiêu Lam nhảy phốc sang bên cạnh, dùng tốc độc nhanh nhất gần đây huấn luyện ra né tránh, thoát khỏi Lạc ngay trước mắt.
Sau đó, bước chân cậu không ngừng, nhanh như chớp vèo trở về phòng mình, cứ như phía sau có quái thú đang đuổi theo.
Ngay sau đó Tiêu Lam chui vào phòng, trực tiếp khóa trái cửa, vùi đầu vào dưới gối đầu, nhìn qua tựa như một con đà điểu chấn kinh.
Giờ phút này đầu óc Tiêu Lam đầy hỗn loạn.
Độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu rốt cuộc độc đến có vấn đề luôn rồi?
Tiến vào giai đoạn nhìn ai cũng mi thanh mục tú?
Không không không, Lạc cũng không phải cấp bậc mi thanh mục tú kia, lực sát thương của anh lớn hơn……
Phì phì! Đây là trọng điểm vấn đề sao?!
Trong đầu Tiêu Lam, các loại ý tưởng lung tung rối loạn thay phiên nhau lên sân khấu, thành công mà đem suy nghĩ vốn còn chưa khôi phục của cậu trộn lẫn thành một bãi hồ nhão.
Tiêu Lam ghé vào trên giường vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một con cá khô vừa mới phơi ra, đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Muốn từ bỏ tự hỏi ghê nơi á….
Bên kia.
Lạc thấy Tiêu Lam dùng tốc độ cực hạn hắn chưa bao giờ gặp qua biến mất trước mắt mình.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ lên miệng mình.
Không nghĩ tới, thế mà lại bị chủ nhân thẹn thùng của hắn giành trước rồi……
Trong phòng yên tĩnh, Lạc thấp thấp giọng cười: “Có điều như vậy cũng không tồi.”
Này thuyết minh rằng trong mắt tiên sịn, hắn đã là một đối tượng có thể làm hành vi càng thân mật hơn, không phải sao?
Không bao giờ cùng cấp bậc như cái gì mà Thiết Cộc Lốc, Sherry linh tinh.
“Bây giờ chạy trốn cũng không sao.”
“Bởi vì tiên sinh à, ngài đã tiến vào lưới của tôi rồi.”
“Trốn không thoát đâu.”
Lạc vuốt ve lưng ghế dựa vừa rồi Tiêu Lam ngồi qua kia, bên trên còn tàn lưu một chút độ ấm thuộc về Tiêu Lam, mang theo ấm áp rồi lại không quá mức nhiệt liệt như chủ nhân của nó.
Lẳng lặng mà đứng thẳng, chàng trai đồ đen gợi lên khóe miệng.
——
Không biết qua bao lâu.
“Hộc……” Tiêu Lam vẫn làm đà điểu vươn đầu ra để thở.
Đem đầu dúi dưới gối vẫn luôn miên man suy nghĩ, kết quả chính là bây giờ cậu cảm giác mình sắp sờ đến cổng lớn thiên quốc luôn rồi.
Sự thật chứng minh, dù là người chơi cao cấp thể chất khác hẳn với người thường, lấy gối che lâu rồi cũng vẫn có nguy hiểm hít thở không thông.
Tuy còn chưa suy nghĩ cẩn thận hôm nay tại sao đầu óc bị kẹt làm ra loại chuyện này, nhưng ít ra hiện tại, tâm tình Tiêu Lam bình tĩnh hơn một chút.
Đầu óc cậu cũng thong thả khôi phục lại năng lực tự hỏi.
Nhưng…… cậu vẫn chưa nghĩ xong đi đối mặt với Lạc như thế nào.
Đúng lúc này, phảng phất như không cho Tiêu Lam thời gian tự hỏi, ngoài cửa phòng ngủ cậu vang lên tiếng đập cửa.
Lúc này sẽ đến gõ cửa, kỳ thật người được chọn cũng chỉ có……
Trái tim Tiêu Lam hơi hơi buông xuống lại lần nữa nhấc lên.
“Tiên sinh, bánh kem còn chưa ăn, cần tôi đưa lại đây không?” Giọng Lạc vang lên ngoài cửa.
Ngữ khí hắn nghe lên không có gì khác bình thường, cũng phân biệt không ra hắn đối với chuyện vừa rồi rốt cuộc có ý gì.
Suy nghĩ Tiêu Lam vừa mới bình tĩnh lại lần nữa quay cuồng lên, sắp siêu phụ tải vận chuyển lần thứ hai: “Không…… Tôi…… tôi tạm thời ăn không vô, ngày mai làm cơm sáng đi.”
“Sao có thể để cậu ăn đồ qua đêm được? Như vậy không tốt cho cơ thể.” Ngữ khí Lạc vẫn bình tĩnh.
Nhưng ở góc độ Tiêu Lam nhìn không tới, khóe miệng hắn lại mang theo ý cười, hiển nhiên là tâm tình cực tốt.
“Không, không sao…… Mới một buổi tối, không sao đâu.” Tiêu Lam nỗ lực ngăn cản đối phương vào cửa, trán cũng sắp ra mồ hôi.
Sau một lát trầm mặc.
Giọng Lạc lại vang lên: “Được rồi, bữa sáng ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một phần cho cậu.”
Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn……”
Nghe tiếng bước chân của Lạc dần dần đi xa, Tiêu Lam ném xuống gối đầu nắm chặt thật lâu trong tay.
Cậu lại lần nữa nằm xoài ra giường, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu trống không, cảm giác cả người đều phế đi.
Ngày mai, làm sao bây giờ?
Hết chương 134.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất