Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 150
Chương 148
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Liên hệ với Lạc, xác nhận lẫn nhau đều bình an xong, Tiêu Lam tiếp tục đi trong Minh Nguyệt Quán.
Hiện tại cậu cũng không rõ ràng lắm bản thân mình là hy vọng có thể nhìn thấy căn phòng không bình thường hay là đừng nhìn đến thì tốt hơn nữa.
Tuy rằng đã gần như là sự thật, nhưng cậu vẫn không quá muốn thừa nhận mình là một tên tù châu Phi……
Làm người, chung quy phải có một chút mộng tưởng.
Có điều hiện tại cậu đã không cần rối rắm vấn đề này nữa.
Bởi vì ngay phía trước cách đó không xa, một cánh cửa lớn màu đen đang an an tĩnh tĩnh mà đứng ở đó, bên trên vẫn là hoa văn quen thuộc kia.
Màu sắc đen như mực đang không tiếng động mà kể ra lực hấp dẫn giữa nó và Tiêu Lam.
Chính là cái gọi là, đường tù châu Phi ngàn dặm quanh co.
Duyên phận tuyệt đối không thể tả.
Tiêu Lam trực tiếp bước chân không ngừng đi ngang qua cửa, cũng không hề quay đầu lại. Cậu đột nhiên muốn nhìn một chút xem, nếu gặp được loại phòng này nhưng lại không tiến vào thì sẽ thế nào.
Ssu khi đi ra ngoài một đoạn, cũng không có chuyện gì kỳ quái phát sinh.
Chẳng lẽ mấy cánh cửa này là đi con đường tự mình đớp mồi hả?
Phật hệ* như vậy?
(*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên. Đây là tiếng lóng của giới trẻ TQ, không liên quan đến tôn giáo)
Nhưng rất nhanh, bàn tay lạnh lùng của hiện thực liền vỗ vào mặt Tiêu Lam.
Phía trước cách cậu không xa, một cửa phòng màu đen quen mắt không biết khi nào xuất hiện ở nơi đó.
Giữa một đống cửa phòng giống nhau như đúc thì vô cùng bắt mắt.
Tựa như đang nói —— lâu quá không gặp nha người anh em.
Tiêu Lam: “……”
Này mẹ nó chính là đuổi kịp cậu sao?
Không tin tà, cậu tức khắc co giò chạy như điên lên, thân ảnh trên hành lang vẽ ra tàn ảnh thấy không rõ, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Chạy được một hồi, Tiêu Lam dừng bước chân lại.
Cậu nhìn nhìn chung quanh.
Hay lắm, cửa phòng xung quanh đều là cái loại hình thức thống nhất ở Minh Nguyệt Quán, nhìn qua đặc biệt có quy luật.
Vào ngay thời điểm cậu sắp thu hồi tầm mắt lại.
Đột nhiên, cánh cửa ngay bên cạnh cậu kia đã xảy ra biến hóa, màu sắc dần dần mà trở nên đậm dần sang đen, trên cửa nguyên bản trống rỗng cũng chậm rãi hiện lên đồ án.
Không bao lâu, một căn phòng đen như mực mang theo đồ án như bìa sách lại lần nữa xuất hiện.
Hình tượng sinh động biểu thị cái gì gọi là không rời không bỏ.
Tiêu Lam mang thần sắc phức tạp: “Vầy làm sao tóm được một con dê kéo lông dê* chứ……”
(*ý chỉ bòn rút, ăn gian được)
Tù châu Phi thì làm sao vậy?
Tù châu Phi không xứng có được nhân sinh nhẹ nhàng vui sướng sao?!
Thôi được rồi, nhân sinh của tù châu Phi có bao giờ nhẹ nhàng được đâu……
Vui sướng là vua châu Âu, tù châu Phi thì cái gì cũng không có.
Xem ra, giá trị may mắn của Tiêu Lam có thể là thấp nhất toàn trường, mấy căn phòng đó cứ như chuyên môn định chế riêng cho cậu vậy, toàn bộ đều tìm cậu.
Thôi, dù sao cậu vốn dĩ chỉ muốn thí nghiệm một chút không vào phòng sẽ thế nào mà thôi, hiện tại đã có kết luận.
Tuy rằng…… Còn gián tiếp chứng minh sự thật mình là một quả trứng xui xẻo.
Tiêu Lam thở ra một hơi, duỗi tay đẩy cửa phòng ra.
Sau cửa là một mảnh đen nhánh.
Phảng phất như tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách, tầm nhìn ngoại trừ màu đen ra, cái gì cũng nhìn không tới.
Cả âm thanh cũng không có.
Tiêu Lam vươn tay sờ soạng một chút bốn phía.
Vẫn cứ không sờ đến cái gì, phòng này giống như là trống không.
Ngoại trừ mặt đất dưới chân.
Mặt đất là kiên cố, nhưng sờ lên xúc cảm rất kỳ quái, càng thêm tinh tế hơn mặt đất bình thường, cũng không lạnh băng như vậy.
So với mặt đất, cảm giác này càng như là —— chất liệu trang giấy.
Sao lại có người dùng giấy làm mặt đất?
Tiêu Lam đang thấy nghi hoặc, trên đỉnh đầu lại đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt.
Đôi mắt đã quen với bóng tối bị ánh đèn chiếu vào một cái, chợt đau đớn lên.
Tiêu Lam nhịn không được duỗi tay che đôi mắt.
Luồng sáng này cứ giống như ấn xuống nút bắt đầu. Hết thảy xung quanh đều bắt đầu trở nên tươi sống lên, còn xuất hiện âm thanh sột sột soạt soạt.
Tiêu Lam chịu đựng đôi mắt không khoẻ, đánh giá bốn phía.
Cậu phát hiện giờ phút này mình đang ở trên một cái sân khấu.
Sân khấu mang sắc thái diễm lệ, nhìn hoa lệ phù hoa, phong cách giống như đoàn xiếc thú.
Nhưng hết thảy đều là bằng giấy, màn sân khấu hoa lệ sau lưng là bằng giấy, sân khấu dưới chân cũng bằng giấy, quanh sân khấu còn dán một ít trang trí, đều không ngoại lệ đều làm từ giấy.
Khó trách cậu sờ không tới bất cứ thứ gì ở xung quanh, bởi vì xung quanh cậu xác thật là một mảnh trống trải.
Cách đó không xa còn có rất nhiều sân khấu khác, cảnh tượng bên trệ thoạt nhìn đều không giống nhau, nhưng giờ phút này đang sáng đèn cũng chỉ có một cái sân khấu chỗ Tiêu Lam này mà thôi.
Trên mỗi một sân khấu đều có một cái lồng thủy tinh hình nửa vòng tròn, đem toàn bộ sân bao phủ bên trong.
Chỗ này của Tiêu Lam cũng không ngoại lệ.
Cậu nếm thử một chút rời đi sân khấu, lại phát hiện hoàn toàn làm không được.
Giống như là có sức mạnh nào đó đang ngăn cản cậu rời đi.
Lúc này, trong không khí truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng vui sướng, nghe lên giống như loại phát ra từ hộp nhạc.
Cùng với âm nhạc, màn sân khấu phía sau Tiêu Lam nâng lên một loạt ngựa làm từ giấy, tạo hình của chúng nhiều màu hoa lệ phù hợp với bối cảnh, đang theo tiết tấu âm nhạc nâng lên hạ xuống, giống như đang chạy chạy.
“Tiệc trà cuối cùng cũng bắt đầu rồi.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Theo tiếng nói này xuất hiện, một luồng sáng khác chiếu vào.
Trên đất trống trước người Tiêu Lam xuất hiện một chỗ hổng hình tròn, từ bên trong chậm rãi dâng lên một cái bục khá nhỏ.
Trên bục là hai người bằng giấy minh họa hơi mỏng.
Tuy rằng là bằng giấy, nhưng làm đến rất tinh xảo, khớp xương trên người đều có thể hoạt động.
Biểu cảm trên mặt cũng vẽ thật sự tinh xảo.
Đây là hai người nữ minh họa trong sách, các nàng đều mặc đầm theo phong cách Rococo hoa lệ, trên đầu đều là búi tóc cao phức tạp.
Trong đó, trên đầu người mặc đầm hồng nhạt là lông chim trang trí khoa trương. Người mặc đầm xanh biển nhạt lại là đóa hoa rực rỡ được làm từ ren.
Giờ phút này, hai người giấy đang ngồi đối nhau bên bàn.
Cái bàn tuy rằng cũng là bằng giấy, nhưng bên trên trang trí rất nhiều hoa, cũng bày biện giấy đại biểu cho chén trà và điểm tâm, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Người giấy mặc đầm hồng khép mở cái miệng, phát ra âm thanh: “Tiểu thư B, từ khi chị kết hôn, chị em chúng ta đã lâu không có tụ hội rồi.”
Người giấy đầm xanh nói: “Đúng vậy, em cũng rất tưởng niệm phu nhân A chị đó.”
Hai người giấy lo tự mình trò chuyện với nhau.
Tiêu Lam cũng không nói gì, ở một bên quan sát xem các nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Phu nhân A mặc đầm hồng nói: “Gần đây chị hay suy nghĩ, phụ nữ ấy à, nên sớm một chút kết hôn. Bằng không chờ tuổi lớn rồi, đàn ông tốt đều bị chọn hết, cũng chỉ có thể nhặt một ít hàng loại hai còn sót lại thôi. Làm bạn thân, chị thật lo lắng cho em đó.”
Tiểu thư B mặc đầm xanh cười: “Tuy rằng nói như vậy cũng không sai. Nhưng mà ấy, em chung quy cảm thấy kết hôn vẫn là thấy được rõ ràng một chút thì hơn. Lỡ như quá sốt ruột, trực tiếp coi rách nát là bảo bối nhặt về nhà còn không biết thì làm sao bây giờ? Làm bạn thân, em cũng có chút lo lắng cho chị đó.”
Phu nhân A nâng chung trà lên: “Ha ha, em nói cũng đúng. Gần đây chị gặp được một chuyện có hơi sầu, muốn nhờ em tư vấn cho chị một chút.”
Tiểu thư B: “Ồ, chuyện gì vậy, cứ việc nói ra, em nhất định giúp chị.”
Phu nhân A nói: “Là thế này, khoảng thời gian trước chồng chị đặt mua một vườn hoa hồng cho chị. Nhưng em là biết đó, chị càng thích Tulip, vậy phải làm sao bây giờ, thật là phiền não quá chừng.”
Tuy rằng nói phiền não, nhưng trong giọng nàng nói tràn đầy đều là ý tứ khoe ra, rõ ràng cũng không phải thật sự đang phiền não.
Tiểu thư B không ưa chút nào, nhưng trên mặt bằng giấy vẫn cười hì hì: “Đúng vậy, đàn ông có đôi khi chính là khờ vậy đó. Một người theo đuổi em tặng em một cái trường đua ngựa, nhưng chị cũng biết đó, rõ ràng em càng thích chơi golf. Đây là chuyện bình thường thôi mà, em thấy, chị cũng không cần quá phiền não đâu.”
Phu nhân A buông chén trà cầm lấy điểm tâm: “Ha ha, vẫn là chị em với nhau, em thật hiểu chị.”
Tiểu thư B cũng cầm lấy điểm tâm: “Ha ha, ai bảo chúng ta là bạn thân chứ.”
Ngôn ngữ giao phong qua đi, hai người lại hoà thuận vui vẻ mà ăn xong điểm tâm.
Tiêu Lam bàng quan toàn bộ quá trình: “……”
Đây là cái tình bạn plastic tràn ngập mùi thuốc súng gì đây….
Mỗi một lần “Ha ha” đều phảng phất như hàm chứa ngàn ngôn vạn ngữ.
Chờ đến hai cái người giấy buông xuống điểm tâm bằng giấy.
Phu nhân A xoa xoa miệng, rốt cuộc tiến vào chủ đề: “Suýt chút nữa quên mất chủ đề tiệc trà lần này của chúng ta rồi.”
Thân thể bằng giấy của nàng chuyển hướng về phía Tiêu Lam, che môi cười khẽ: “Muốn nhìn xem thủ đoạn của chúng ta ai tương đối lợi hại hơn~ tiền đặt cược của em chuẩn bị tốt chưa?”
Thần sắc Tiêu Lam căng lại, sắp bắt đầu rồi ư?
Tiểu thư B nói: “Em mang đến cho chị một thứ thú vị.”
Theo giọng nói nàng rơi xuống, bên cạnh lại lần nữa dâng lên một cái bục nhỏ, một luồng sáng cũng theo đó chiếu vào.
Trên bục là một cái tráp màu đen nhìn giống bằng kim loại, thủ công tinh tế, hoa văn huyền ảo dị thường, chỉ là nhìn thôi đã mang theo một luồng ý vị điềm xấu lạnh lẽo.
Đây là một đạo cụ, nhưng khá cổ quái:
【 Tên: Chiếc hộp Pandora (không biết) 】
【 Năng lực: Không biết 】
【 Thuyết minh: Không biết 】
Phu nhân A có chút nghi hoặc: “Đây là?”
Tiểu thư B giải thích: “Cái này à, là trước kia em lấy từ một tên rất khó quấn lấy, còn đựng cái gì thì…. Chỉ có mở ra mới có thể biết được, nói không chừng sẽ là tai nạn nga ~ không biết chị có bằng lòng đánh cuộc một keo vận khí của mình không.”
Phu nhân A cười: “Ha ha, em gái đây là cho rằng chị nhất định sẽ thắng, ây da chị cũng thật vui vẻ, cảm ơn em chúc phúc trước nha.”
Tiểu thư B cũng cười: “Ha ha, em cũng hy vọng chị có thể vui vẻ được lâu một chút.”
Hai cái người giấy vẫn còn tiếp tục ngôn ngữ giao phong.
Tiêu Lam đứng một bên lại khó nén khiếp sợ của mình.
Thứ này cậu đã từng gặp qua!
Không phải ở trong trò chơi, cũng không phải trong truyền thuyết gì, mà là ở ——
Chỗ Tiêu Thành Nham.
Đó là lúc Tiêu Thành Nham còn chưa mất tích, vào sinh nhật ba hôm đó, Tiêu Lam đã từng đưa cho ba ba mình một cái thẻ kẹp sách bằng kim loại.
Lúc ấy, Tiêu Thành Nham chính là đem thẻ kẹp sách cất vào trong cái hộp này.
Bởi vì hộp vô cùng tinh xảo, Tiêu Lam tò mò còn trộm sờ soạng một chút, lúc muốn mở ra thì lại bị Tiêu Thành Nham ngăn cản.
Nhưng đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cái loại cảm giác cổ quái lại lạnh băng đó.
Lúc ấy Tiêu Thành Nham đã nói như thế nào?
—— “Này không phải thứ con có thể mở ra, con tốt nhất chờ mong mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội mở thứ này ra.”
Khi đó thiếu niên Tiêu Lam còn có chút khó hiểu, tại sao ba ba có thể mở, mà mình lại không được.
Hiện tại nghĩ đến, thứ này là một đạo cụ, tuy rằng Tiêu Thành Nham không biết dùng phương pháp gì mang nó đến thế giới hiện thực, nhưng có thể mở ra hẳn cũng chỉ có người chơi.
Ý trong lời Tiêu Thành Nham khi đó hẳn là, hy vọng con mình vĩnh viễn cũng không cần trở thành người chơi đi.
Đáng tiếc, sau lần đó, Tiêu Lam vẫn tiến vào trò chơi, hơn nữa Tiêu Thành Nham còn thông qua Thành Văn Nhất nhét cho cậu một khoản nợ lớn.
Tiêu Thành Nham rốt cuộc làm sao biết Tiêu Lam từng tiến vào Thế Giới Hàng Lâm?
Hơn nữa còn chuẩn bị cho lần thứ hai tp tiến vào?
Hết thảy liên quan đến Tiêu Thành Nham vẫn như phủ lớp sương mù thật dày.
Tiêu Lam nhìn hộp tiểu thư B lấy ra, nàng nói là lấy được từ một gia hỏa khó chơi.
“Gia hỏa khó chơi” có phải là Tiêu Thành Nham không? Cái này sẽ là chiếc hộp năm đó sao?
Liệu bên trong có thể cất giấu manh mối có quan hệ với Tiêu Thành Nham chăng?
Có lẽ phải tìm biện pháp lấy được nó mới được.
Tiêu Lam nhìn nhìn sân khấu dưới chân cùng cái lồng thủy tinh bao phủ chính mình, phải làm sao bây giờ?
Bên kia, đối thoại của hai người giấy còn đang tiếp tục.
Tiểu thư B nói: “Không biết chị mang đến thứ tốt gì làm tiền đặt cược vậy? Chúng ta là chị em tốt, cũng không thể tùy tiện lấy mấy thứ lung tung rối loạn tới lừa gạt em nha.”
Phu nhân A cười nói: “Sao có thể chứ, chị đối đãi với chị em là có tâm nhất, em xem ——”
Giọng nói nàng rơi xuống, một cái bục khác nâng lên bên cạnh cái bục trước đó, cũng một luồng sáng chiếu thẳng vào.
Tiêu Lam nhìn qua, đó là một chiếc vòng cổ trân châu hoa lệ, tổng cộng có ba lớp, chỗ trung tâm nhất là một viên kim cương rực rỡ lung linh hình vỏ sò, dưới chùm tia sáng có vẻ loá mắt dị thường.
Càng đặc biệt chính là, thứ này còn là một đạo cụ:
【 Tên: Lời chúc phúc của Aphrodite* (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: Khi sử dụng, mị lực bản thân tăng 100%, cũng hình thành một hộ thuẫn quanh thân, chống đỡ ba lần công kích trình độ đến chết 】
【 Thuyết minh: Sau khi đeo sau, xác suất bản thân nɠɵạı ŧìиɦ tăng 99.99%, có thể cắm sừng xin quý trọng 】
(*là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, tìиɦ ɖu͙ƈ, sắc đẹp, niềm vui, đam mê và phồn thực.Ngoài ra, bà còn là nữ thần bảo trợ của mại dâm và "mại dâm thiêng liêng" (một khái niệm văn hóa Hy-La cổ đại), điều mà thường bị coi là "đồi trụy" theo chuẩn mực đạo đức ngày nay.)
Hiệu quả phòng ngự này thật sự không tồi.
Nhưng mà thuyết minh có thể cắm sừng xin quý trọng là vụ gì?
Chẳng lẽ hiệu quả chống đỡ ba lần công kích đến chết, là vì phòng ngừa sau khi nɠɵạı ŧìиɦ bị một nửa kia đánh chết sao?
Tiêu Lam nhịn không được nghĩ tới Lạc.
Ba lần…… Chỉ sợ không đủ nha……
Xùy xùy! Cậu nghĩ cái này làm gì?
Trước tiên không nói hai người căn bản là không ở bên nhau.
Chỉ là cậu làm sao rời sân khấu qua đó lấy chính là một vấn đề, lại nhìn tại hình hoa lệ của cái vòng cổ này, rất rõ ràng nếu Tiêu Lam dám mang, kỹ năng của cậu liền dám trừ giá trị bần cùng của cậu đến chết, càng đừng nói thuyết minh quỷ dị của đạo cụ này.
Cậu không tâm động đâu, hoàn toàn không tâm động.
Nhưng tiểu thư B tâm động.
Nàng ngồi ngay ngắn, cẩn thận đoan trang nhìn vòng cổ.
Dù sao trong giới quý tộc bọn họ, nào có vợ chồng nào không nɠɵạı ŧìиɦ đâu? Không phải đều là ai chơi theo ý người nấy sao?
Tiểu thư B cười nói: “Chị thật đúng là hào phóng~”
Phu nhân A cũng ý cười doanh doanh: “Chúng ta là chị em tốt mà~”
Trong không khí tràn ngập mùi hoa tỷ muội plastic.
Hết chương 148.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Tự nhiên thấy kiểu thảo mai của hai chị A B giống Huỳnh Lập với chị Ca Nô dễ sợ :))
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Liên hệ với Lạc, xác nhận lẫn nhau đều bình an xong, Tiêu Lam tiếp tục đi trong Minh Nguyệt Quán.
Hiện tại cậu cũng không rõ ràng lắm bản thân mình là hy vọng có thể nhìn thấy căn phòng không bình thường hay là đừng nhìn đến thì tốt hơn nữa.
Tuy rằng đã gần như là sự thật, nhưng cậu vẫn không quá muốn thừa nhận mình là một tên tù châu Phi……
Làm người, chung quy phải có một chút mộng tưởng.
Có điều hiện tại cậu đã không cần rối rắm vấn đề này nữa.
Bởi vì ngay phía trước cách đó không xa, một cánh cửa lớn màu đen đang an an tĩnh tĩnh mà đứng ở đó, bên trên vẫn là hoa văn quen thuộc kia.
Màu sắc đen như mực đang không tiếng động mà kể ra lực hấp dẫn giữa nó và Tiêu Lam.
Chính là cái gọi là, đường tù châu Phi ngàn dặm quanh co.
Duyên phận tuyệt đối không thể tả.
Tiêu Lam trực tiếp bước chân không ngừng đi ngang qua cửa, cũng không hề quay đầu lại. Cậu đột nhiên muốn nhìn một chút xem, nếu gặp được loại phòng này nhưng lại không tiến vào thì sẽ thế nào.
Ssu khi đi ra ngoài một đoạn, cũng không có chuyện gì kỳ quái phát sinh.
Chẳng lẽ mấy cánh cửa này là đi con đường tự mình đớp mồi hả?
Phật hệ* như vậy?
(*佛系 /fó xì/ (phật hệ) tạm được định nghĩa là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên. Đây là tiếng lóng của giới trẻ TQ, không liên quan đến tôn giáo)
Nhưng rất nhanh, bàn tay lạnh lùng của hiện thực liền vỗ vào mặt Tiêu Lam.
Phía trước cách cậu không xa, một cửa phòng màu đen quen mắt không biết khi nào xuất hiện ở nơi đó.
Giữa một đống cửa phòng giống nhau như đúc thì vô cùng bắt mắt.
Tựa như đang nói —— lâu quá không gặp nha người anh em.
Tiêu Lam: “……”
Này mẹ nó chính là đuổi kịp cậu sao?
Không tin tà, cậu tức khắc co giò chạy như điên lên, thân ảnh trên hành lang vẽ ra tàn ảnh thấy không rõ, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Chạy được một hồi, Tiêu Lam dừng bước chân lại.
Cậu nhìn nhìn chung quanh.
Hay lắm, cửa phòng xung quanh đều là cái loại hình thức thống nhất ở Minh Nguyệt Quán, nhìn qua đặc biệt có quy luật.
Vào ngay thời điểm cậu sắp thu hồi tầm mắt lại.
Đột nhiên, cánh cửa ngay bên cạnh cậu kia đã xảy ra biến hóa, màu sắc dần dần mà trở nên đậm dần sang đen, trên cửa nguyên bản trống rỗng cũng chậm rãi hiện lên đồ án.
Không bao lâu, một căn phòng đen như mực mang theo đồ án như bìa sách lại lần nữa xuất hiện.
Hình tượng sinh động biểu thị cái gì gọi là không rời không bỏ.
Tiêu Lam mang thần sắc phức tạp: “Vầy làm sao tóm được một con dê kéo lông dê* chứ……”
(*ý chỉ bòn rút, ăn gian được)
Tù châu Phi thì làm sao vậy?
Tù châu Phi không xứng có được nhân sinh nhẹ nhàng vui sướng sao?!
Thôi được rồi, nhân sinh của tù châu Phi có bao giờ nhẹ nhàng được đâu……
Vui sướng là vua châu Âu, tù châu Phi thì cái gì cũng không có.
Xem ra, giá trị may mắn của Tiêu Lam có thể là thấp nhất toàn trường, mấy căn phòng đó cứ như chuyên môn định chế riêng cho cậu vậy, toàn bộ đều tìm cậu.
Thôi, dù sao cậu vốn dĩ chỉ muốn thí nghiệm một chút không vào phòng sẽ thế nào mà thôi, hiện tại đã có kết luận.
Tuy rằng…… Còn gián tiếp chứng minh sự thật mình là một quả trứng xui xẻo.
Tiêu Lam thở ra một hơi, duỗi tay đẩy cửa phòng ra.
Sau cửa là một mảnh đen nhánh.
Phảng phất như tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách, tầm nhìn ngoại trừ màu đen ra, cái gì cũng nhìn không tới.
Cả âm thanh cũng không có.
Tiêu Lam vươn tay sờ soạng một chút bốn phía.
Vẫn cứ không sờ đến cái gì, phòng này giống như là trống không.
Ngoại trừ mặt đất dưới chân.
Mặt đất là kiên cố, nhưng sờ lên xúc cảm rất kỳ quái, càng thêm tinh tế hơn mặt đất bình thường, cũng không lạnh băng như vậy.
So với mặt đất, cảm giác này càng như là —— chất liệu trang giấy.
Sao lại có người dùng giấy làm mặt đất?
Tiêu Lam đang thấy nghi hoặc, trên đỉnh đầu lại đột nhiên xuất hiện một luồng sáng chói mắt.
Đôi mắt đã quen với bóng tối bị ánh đèn chiếu vào một cái, chợt đau đớn lên.
Tiêu Lam nhịn không được duỗi tay che đôi mắt.
Luồng sáng này cứ giống như ấn xuống nút bắt đầu. Hết thảy xung quanh đều bắt đầu trở nên tươi sống lên, còn xuất hiện âm thanh sột sột soạt soạt.
Tiêu Lam chịu đựng đôi mắt không khoẻ, đánh giá bốn phía.
Cậu phát hiện giờ phút này mình đang ở trên một cái sân khấu.
Sân khấu mang sắc thái diễm lệ, nhìn hoa lệ phù hoa, phong cách giống như đoàn xiếc thú.
Nhưng hết thảy đều là bằng giấy, màn sân khấu hoa lệ sau lưng là bằng giấy, sân khấu dưới chân cũng bằng giấy, quanh sân khấu còn dán một ít trang trí, đều không ngoại lệ đều làm từ giấy.
Khó trách cậu sờ không tới bất cứ thứ gì ở xung quanh, bởi vì xung quanh cậu xác thật là một mảnh trống trải.
Cách đó không xa còn có rất nhiều sân khấu khác, cảnh tượng bên trệ thoạt nhìn đều không giống nhau, nhưng giờ phút này đang sáng đèn cũng chỉ có một cái sân khấu chỗ Tiêu Lam này mà thôi.
Trên mỗi một sân khấu đều có một cái lồng thủy tinh hình nửa vòng tròn, đem toàn bộ sân bao phủ bên trong.
Chỗ này của Tiêu Lam cũng không ngoại lệ.
Cậu nếm thử một chút rời đi sân khấu, lại phát hiện hoàn toàn làm không được.
Giống như là có sức mạnh nào đó đang ngăn cản cậu rời đi.
Lúc này, trong không khí truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng vui sướng, nghe lên giống như loại phát ra từ hộp nhạc.
Cùng với âm nhạc, màn sân khấu phía sau Tiêu Lam nâng lên một loạt ngựa làm từ giấy, tạo hình của chúng nhiều màu hoa lệ phù hợp với bối cảnh, đang theo tiết tấu âm nhạc nâng lên hạ xuống, giống như đang chạy chạy.
“Tiệc trà cuối cùng cũng bắt đầu rồi.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên.
Theo tiếng nói này xuất hiện, một luồng sáng khác chiếu vào.
Trên đất trống trước người Tiêu Lam xuất hiện một chỗ hổng hình tròn, từ bên trong chậm rãi dâng lên một cái bục khá nhỏ.
Trên bục là hai người bằng giấy minh họa hơi mỏng.
Tuy rằng là bằng giấy, nhưng làm đến rất tinh xảo, khớp xương trên người đều có thể hoạt động.
Biểu cảm trên mặt cũng vẽ thật sự tinh xảo.
Đây là hai người nữ minh họa trong sách, các nàng đều mặc đầm theo phong cách Rococo hoa lệ, trên đầu đều là búi tóc cao phức tạp.
Trong đó, trên đầu người mặc đầm hồng nhạt là lông chim trang trí khoa trương. Người mặc đầm xanh biển nhạt lại là đóa hoa rực rỡ được làm từ ren.
Giờ phút này, hai người giấy đang ngồi đối nhau bên bàn.
Cái bàn tuy rằng cũng là bằng giấy, nhưng bên trên trang trí rất nhiều hoa, cũng bày biện giấy đại biểu cho chén trà và điểm tâm, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
Người giấy mặc đầm hồng khép mở cái miệng, phát ra âm thanh: “Tiểu thư B, từ khi chị kết hôn, chị em chúng ta đã lâu không có tụ hội rồi.”
Người giấy đầm xanh nói: “Đúng vậy, em cũng rất tưởng niệm phu nhân A chị đó.”
Hai người giấy lo tự mình trò chuyện với nhau.
Tiêu Lam cũng không nói gì, ở một bên quan sát xem các nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Phu nhân A mặc đầm hồng nói: “Gần đây chị hay suy nghĩ, phụ nữ ấy à, nên sớm một chút kết hôn. Bằng không chờ tuổi lớn rồi, đàn ông tốt đều bị chọn hết, cũng chỉ có thể nhặt một ít hàng loại hai còn sót lại thôi. Làm bạn thân, chị thật lo lắng cho em đó.”
Tiểu thư B mặc đầm xanh cười: “Tuy rằng nói như vậy cũng không sai. Nhưng mà ấy, em chung quy cảm thấy kết hôn vẫn là thấy được rõ ràng một chút thì hơn. Lỡ như quá sốt ruột, trực tiếp coi rách nát là bảo bối nhặt về nhà còn không biết thì làm sao bây giờ? Làm bạn thân, em cũng có chút lo lắng cho chị đó.”
Phu nhân A nâng chung trà lên: “Ha ha, em nói cũng đúng. Gần đây chị gặp được một chuyện có hơi sầu, muốn nhờ em tư vấn cho chị một chút.”
Tiểu thư B: “Ồ, chuyện gì vậy, cứ việc nói ra, em nhất định giúp chị.”
Phu nhân A nói: “Là thế này, khoảng thời gian trước chồng chị đặt mua một vườn hoa hồng cho chị. Nhưng em là biết đó, chị càng thích Tulip, vậy phải làm sao bây giờ, thật là phiền não quá chừng.”
Tuy rằng nói phiền não, nhưng trong giọng nàng nói tràn đầy đều là ý tứ khoe ra, rõ ràng cũng không phải thật sự đang phiền não.
Tiểu thư B không ưa chút nào, nhưng trên mặt bằng giấy vẫn cười hì hì: “Đúng vậy, đàn ông có đôi khi chính là khờ vậy đó. Một người theo đuổi em tặng em một cái trường đua ngựa, nhưng chị cũng biết đó, rõ ràng em càng thích chơi golf. Đây là chuyện bình thường thôi mà, em thấy, chị cũng không cần quá phiền não đâu.”
Phu nhân A buông chén trà cầm lấy điểm tâm: “Ha ha, vẫn là chị em với nhau, em thật hiểu chị.”
Tiểu thư B cũng cầm lấy điểm tâm: “Ha ha, ai bảo chúng ta là bạn thân chứ.”
Ngôn ngữ giao phong qua đi, hai người lại hoà thuận vui vẻ mà ăn xong điểm tâm.
Tiêu Lam bàng quan toàn bộ quá trình: “……”
Đây là cái tình bạn plastic tràn ngập mùi thuốc súng gì đây….
Mỗi một lần “Ha ha” đều phảng phất như hàm chứa ngàn ngôn vạn ngữ.
Chờ đến hai cái người giấy buông xuống điểm tâm bằng giấy.
Phu nhân A xoa xoa miệng, rốt cuộc tiến vào chủ đề: “Suýt chút nữa quên mất chủ đề tiệc trà lần này của chúng ta rồi.”
Thân thể bằng giấy của nàng chuyển hướng về phía Tiêu Lam, che môi cười khẽ: “Muốn nhìn xem thủ đoạn của chúng ta ai tương đối lợi hại hơn~ tiền đặt cược của em chuẩn bị tốt chưa?”
Thần sắc Tiêu Lam căng lại, sắp bắt đầu rồi ư?
Tiểu thư B nói: “Em mang đến cho chị một thứ thú vị.”
Theo giọng nói nàng rơi xuống, bên cạnh lại lần nữa dâng lên một cái bục nhỏ, một luồng sáng cũng theo đó chiếu vào.
Trên bục là một cái tráp màu đen nhìn giống bằng kim loại, thủ công tinh tế, hoa văn huyền ảo dị thường, chỉ là nhìn thôi đã mang theo một luồng ý vị điềm xấu lạnh lẽo.
Đây là một đạo cụ, nhưng khá cổ quái:
【 Tên: Chiếc hộp Pandora (không biết) 】
【 Năng lực: Không biết 】
【 Thuyết minh: Không biết 】
Phu nhân A có chút nghi hoặc: “Đây là?”
Tiểu thư B giải thích: “Cái này à, là trước kia em lấy từ một tên rất khó quấn lấy, còn đựng cái gì thì…. Chỉ có mở ra mới có thể biết được, nói không chừng sẽ là tai nạn nga ~ không biết chị có bằng lòng đánh cuộc một keo vận khí của mình không.”
Phu nhân A cười: “Ha ha, em gái đây là cho rằng chị nhất định sẽ thắng, ây da chị cũng thật vui vẻ, cảm ơn em chúc phúc trước nha.”
Tiểu thư B cũng cười: “Ha ha, em cũng hy vọng chị có thể vui vẻ được lâu một chút.”
Hai cái người giấy vẫn còn tiếp tục ngôn ngữ giao phong.
Tiêu Lam đứng một bên lại khó nén khiếp sợ của mình.
Thứ này cậu đã từng gặp qua!
Không phải ở trong trò chơi, cũng không phải trong truyền thuyết gì, mà là ở ——
Chỗ Tiêu Thành Nham.
Đó là lúc Tiêu Thành Nham còn chưa mất tích, vào sinh nhật ba hôm đó, Tiêu Lam đã từng đưa cho ba ba mình một cái thẻ kẹp sách bằng kim loại.
Lúc ấy, Tiêu Thành Nham chính là đem thẻ kẹp sách cất vào trong cái hộp này.
Bởi vì hộp vô cùng tinh xảo, Tiêu Lam tò mò còn trộm sờ soạng một chút, lúc muốn mở ra thì lại bị Tiêu Thành Nham ngăn cản.
Nhưng đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cái loại cảm giác cổ quái lại lạnh băng đó.
Lúc ấy Tiêu Thành Nham đã nói như thế nào?
—— “Này không phải thứ con có thể mở ra, con tốt nhất chờ mong mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội mở thứ này ra.”
Khi đó thiếu niên Tiêu Lam còn có chút khó hiểu, tại sao ba ba có thể mở, mà mình lại không được.
Hiện tại nghĩ đến, thứ này là một đạo cụ, tuy rằng Tiêu Thành Nham không biết dùng phương pháp gì mang nó đến thế giới hiện thực, nhưng có thể mở ra hẳn cũng chỉ có người chơi.
Ý trong lời Tiêu Thành Nham khi đó hẳn là, hy vọng con mình vĩnh viễn cũng không cần trở thành người chơi đi.
Đáng tiếc, sau lần đó, Tiêu Lam vẫn tiến vào trò chơi, hơn nữa Tiêu Thành Nham còn thông qua Thành Văn Nhất nhét cho cậu một khoản nợ lớn.
Tiêu Thành Nham rốt cuộc làm sao biết Tiêu Lam từng tiến vào Thế Giới Hàng Lâm?
Hơn nữa còn chuẩn bị cho lần thứ hai tp tiến vào?
Hết thảy liên quan đến Tiêu Thành Nham vẫn như phủ lớp sương mù thật dày.
Tiêu Lam nhìn hộp tiểu thư B lấy ra, nàng nói là lấy được từ một gia hỏa khó chơi.
“Gia hỏa khó chơi” có phải là Tiêu Thành Nham không? Cái này sẽ là chiếc hộp năm đó sao?
Liệu bên trong có thể cất giấu manh mối có quan hệ với Tiêu Thành Nham chăng?
Có lẽ phải tìm biện pháp lấy được nó mới được.
Tiêu Lam nhìn nhìn sân khấu dưới chân cùng cái lồng thủy tinh bao phủ chính mình, phải làm sao bây giờ?
Bên kia, đối thoại của hai người giấy còn đang tiếp tục.
Tiểu thư B nói: “Không biết chị mang đến thứ tốt gì làm tiền đặt cược vậy? Chúng ta là chị em tốt, cũng không thể tùy tiện lấy mấy thứ lung tung rối loạn tới lừa gạt em nha.”
Phu nhân A cười nói: “Sao có thể chứ, chị đối đãi với chị em là có tâm nhất, em xem ——”
Giọng nói nàng rơi xuống, một cái bục khác nâng lên bên cạnh cái bục trước đó, cũng một luồng sáng chiếu thẳng vào.
Tiêu Lam nhìn qua, đó là một chiếc vòng cổ trân châu hoa lệ, tổng cộng có ba lớp, chỗ trung tâm nhất là một viên kim cương rực rỡ lung linh hình vỏ sò, dưới chùm tia sáng có vẻ loá mắt dị thường.
Càng đặc biệt chính là, thứ này còn là một đạo cụ:
【 Tên: Lời chúc phúc của Aphrodite* (đạo cụ hi hữu) 】
【 Năng lực: Khi sử dụng, mị lực bản thân tăng 100%, cũng hình thành một hộ thuẫn quanh thân, chống đỡ ba lần công kích trình độ đến chết 】
【 Thuyết minh: Sau khi đeo sau, xác suất bản thân nɠɵạı ŧìиɦ tăng 99.99%, có thể cắm sừng xin quý trọng 】
(*là nữ thần Hy Lạp cổ đại gắn liền với tình yêu, tìиɦ ɖu͙ƈ, sắc đẹp, niềm vui, đam mê và phồn thực.Ngoài ra, bà còn là nữ thần bảo trợ của mại dâm và "mại dâm thiêng liêng" (một khái niệm văn hóa Hy-La cổ đại), điều mà thường bị coi là "đồi trụy" theo chuẩn mực đạo đức ngày nay.)
Hiệu quả phòng ngự này thật sự không tồi.
Nhưng mà thuyết minh có thể cắm sừng xin quý trọng là vụ gì?
Chẳng lẽ hiệu quả chống đỡ ba lần công kích đến chết, là vì phòng ngừa sau khi nɠɵạı ŧìиɦ bị một nửa kia đánh chết sao?
Tiêu Lam nhịn không được nghĩ tới Lạc.
Ba lần…… Chỉ sợ không đủ nha……
Xùy xùy! Cậu nghĩ cái này làm gì?
Trước tiên không nói hai người căn bản là không ở bên nhau.
Chỉ là cậu làm sao rời sân khấu qua đó lấy chính là một vấn đề, lại nhìn tại hình hoa lệ của cái vòng cổ này, rất rõ ràng nếu Tiêu Lam dám mang, kỹ năng của cậu liền dám trừ giá trị bần cùng của cậu đến chết, càng đừng nói thuyết minh quỷ dị của đạo cụ này.
Cậu không tâm động đâu, hoàn toàn không tâm động.
Nhưng tiểu thư B tâm động.
Nàng ngồi ngay ngắn, cẩn thận đoan trang nhìn vòng cổ.
Dù sao trong giới quý tộc bọn họ, nào có vợ chồng nào không nɠɵạı ŧìиɦ đâu? Không phải đều là ai chơi theo ý người nấy sao?
Tiểu thư B cười nói: “Chị thật đúng là hào phóng~”
Phu nhân A cũng ý cười doanh doanh: “Chúng ta là chị em tốt mà~”
Trong không khí tràn ngập mùi hoa tỷ muội plastic.
Hết chương 148.
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Tự nhiên thấy kiểu thảo mai của hai chị A B giống Huỳnh Lập với chị Ca Nô dễ sợ :))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất