Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 157
Chương 155: Rượu
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam nhịn không được buột miệng thốt ra: “Sao ba có thể thật sự chết rồi được?!”
Tiêu Thành Nham nhún nhún vai: “Lừa con thì ba là con trai của con luôn.”
Tiêu Lam: “……”
Cảm ơn, nhưng mà cậu không muốn làm ông nội của chính mình tẹo nào đâu.
Tiêu Lam áp xuống cảm xúc quay cuồng, một lần nữa nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Tiêu Thành Nham: “Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thành Nham dựa về phía sau, bày ra một dáng ngồi càng thả lỏng, còn từ trống rỗng lấy ra một chén rượu uống lên: “Vậy phải bắt đầu nói từ Thế Giới Hàng Lâm tồn tại……”
“Thế Giới Hàng Lâm là từ hai tồn tại cùng nhau sáng tạo.”
“Bọn họ không có tên. Một trong đó có sức mạnh cùng loại với ánh sáng, sau lại trở thành chúa tể của Thế Giới Hàng Lâm, một kẻ khác cùng loại với bóng tối, cũng chính là Kẻ Bội Nghịch.”
“Dựa theo nhân loại chúng ta phân chia, bọn họ hẳn là tồn tại cùng loại như anh em song sinh vậy.”
“Chẳng qua bọn họ ra đời từ giữa vũ trụ mà thôi.”
“Còn mục đích của bọn họ——”
“Dựa theo Kẻ Bội Nghịch nói, bọn họ vốn du đãng trong vũ trụ, ý định tìm kiếm đồng loại của mình, cũng không có kế hoạch đặc biệt gì.”
“Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên bọn họ phát hiện sinh vật trí tuệ là con người, bọn họ kinh ngạc với việc con trên người tuy rằng gầy yếu, lại có chỗ tương tự kinh người với bọn họ.”
“Đồng thời, bọn họ tiến hành nghiên cứu thâm nhập vào văn hóa con người, phát hiện khát vọng của loài người đối với sức mạnh. Gần như tất cả tôn giáo và thần thoại truyền thuyết đều có thần tồn tại, cũng đều có anh hùng được thần ban cho sức mạnh, cùng với bọn họ được người thường cúng bái.”
“Vì thế, chúa tể sinh ra một ý niệm ——‘Kế Hoạch Tạo Thần’.”
“Làm con người chân chính có được sức mạnh của thần thì sẽ thế nào? 'Thần' mượn dùng sức mạnh của bọn họ sáng tạo ra tới, có thể tính là đồng loại của bọn họ không?”
“Kẻ Bội Nghịch đối với kế hoạch này hứng thú cũng không lớn, nhưng cũng phụ trợ chúa tể tiến hành kế hoạch của y.”
“Sau khi tham khảo các loại văn hóa loài người, bọn họ sáng tạo ra Thế Giới Hàng Lâm, làm bối cảnh của Kế Hoạch Tạo Thần.”
Tiêu Lam: “Nghe lên khá giống như con người nghiên cứu loài tinh tinh ấy.”
Tiêu Thành Nham uống một ngụm rượu: “Có phải kỳ diệu lắm không? Khi con người tự xưng là vạn vật chi linh, nghiên cứu các loài sinh vật khác, còn có hai tồn tại ở chiều không gian càng cao hơn đang nghiên cứu chúng ta.”
Tiêu Lam nhìn trần nhà: “Loại cảm giác này không quá thoải mái cho lắm……”
Tiêu Thành Nham cười: “Chứ sao nữa, ai lại muốn làm chuột bạch đâu.”
Ông tiếp tục kể: “Chúa tể càng để ý đến kết quả nghiên cứu, từ trước đến nay chỉ là quan sát từ ngoài cục. Mà Kẻ Bội Nghịch lại càng cảm thấy hứng thú với quá trình, hắn thường xuyên ngụy trang thành người chơi hoặc là NPC tiến vào các loại trò chơi.”
“Trong quá trình nayg, Kẻ Bội Nghịch phát hiện chỗ mâu thuẫn của con người.”
“Con người cũng không phải sinh vật có thể bảo trì lý tính tuyệt đối, đặc biệt là sau khi đã có được sức mạnh, người chơi càng ngày càng khó bảo trì lý tính, thậm chí tình huống người chơi gϊếŧ chóc nhau dần dần nghiêm trọng lên.”
“Sức mạnh, cũng không thể làm người ta giống như thần trong truyền thuyết thần, khách quan mà vô tư, thậm chí hành vi của con người gần như hoàn toàn tương phản với điển tịch tôn giáo.”
“Đồng thời, Kẻ Bội Nghịch cũng phát hiện nhân tính phức tạp. Khác biệt với các sinh vật khác, mục tiêu của con người ở nhiều mặt, theo đuổi sức mạnh kỳ thật chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.”
“Hắn cảm thấy Kế Hoạch Tạo Thần đã thất bại, nên sửa đổi hoặc là từ bỏ kế hoạch.”
“Nhưng chúa tể lại vẫn cứ muốn quan sát đến kết quả cuối cùng, kiên quyết phản đối từ bỏ kế hoạch, thất bại, lại tìm kiếm sinh vật trí tuệ mới là được.”
“Đến tận đây, sự khác nhau giữa bọn họ xuất hiện.”
“Sau đó, theo Kẻ Bội Nghịch cải cách Thế Giới Hàng Lâm càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn giữa bọn họ cũng càng thêm bén nhọn.”
“Thẳng đến khi chúa tể muốn mở rộng ảnh hưởng của Thế Giới Hàng Lâm.”
Tiêu Lam nhíu mày hỏi: “Mở rộng? Thế Giới Hàng Lâm đã có nhiều người như vậy còn chưa đủ sao?”
Tiêu Thành Nham lắc đầu nói: “Đương nhiên không đủ, y muốn làm Thế Giới Hàng Lâm bao trùm toàn nhân loại, sau đó trong nhanh chóng chém gϊếŧ được đến kết quả cuối cùng.”
Tiêu Lam nhất thời không nói gì.
Cậu lại nghĩ đến ban đêm khi mình mười lăm tuổi, lần đầu tiến vào trò chơi kia, nếu thế giới như vậy bao trùm toàn nhân loại……
Như vậy, chính là địa ngục nhân gian.
Tiêu Thành Nham: “Đoạn thời gian đó, Kẻ Bội Nghịch và chúa tể hàn huyên một lần, cuối cùng bọn họ tan rã trong không vui. Sau đó Kẻ Bội Nghịch tỏ vẻ, chúng ta có khi cần dùng một chút thủ đoạn thô bạo tới ngăn cản y.”
Tiêu Lam không khỏi ngừng hô hấp lại.
Cái ‘thủ đoạn thô bạo’ này chỉ sợ cũng là ngọn nguồn của cục diện hiện tại.
Lạc chắc chắn chính là Kẻ Bội Nghịch, tại sao anh lại biến thành như vậy, tại sao Tiêu Thành Nham lại chết, cùng với “Vô Xá xé rách trời” bị người chơi thấy được rốt cuộc là tình huống như thế nào, đều sẽ được đến lời giải đáp ngay tại đây.
Tiêu Thành Nham đột nhiên rót ngụm rượu tiếp theo: “Thế Giới Hàng Lâm vốn chính là Kẻ Bội Nghịch cùng chúa tể cùng sáng tạo, có động tĩnh lớn đương nhiên không thể gạt được cảm giác của y.”
“Vì thế, bọn ta ta vào một khắc chúa tể chuẩn bị động tác kia, bắt đầu hành động.”
“Thành viên Vô Xá mượn dùng sức mạnh của Kẻ Bội Nghịch đánh bất ngờ các màn trò chơi, đánh chết Boss, phá hư cảnh tượng, chỉ cần hành vi có thể ảnh hưởng đến tính ổn định của trò chơi đều được. Cứ như vậy, Vô Xá ở trong đó chế tạo số lượng lớn lỗ hổng, lấy đó kiềm chế chúa tể.”
“Mà ba cùng Kẻ Bội Nghịch thì lại tập kích chúa tể, làm Kẻ Bội Nghịch có thể nhân cơ hội cắn nuốt sức mạnh của y, làm y mất đi khống chế đối với Thế Giới Hàng Lâm.”
“Vốn dĩ là rất thuận lợi, bởi vì bọn ta hành động cực kỳ nhanh, bọn người chơi khế ước vừa lười vừa ngu đó căn bản phản ứng không kịp, rất nhan, Kẻ Bội Nghịch cũng đã bắt đầu cắn nuốt sức mạnh của chúa tể.”
Tiêu Thành Nham tạm dừng một chút: “Không nghĩ tới chính là…… Kỳ thật chúa tể vẫn luôn kiêng kị Kẻ Bội Nghịch cùng nguyên với mình.”
“Khi bọn hắn mới sinh ra, chúa tể thức tỉnh sớm hơn một chút, y trộm cầm đi trung tâm* của Kẻ Bội Nghịch đang ngủ say, cũng chưa từng nói với Kẻ Bội Nghịch bất luận chuyện gì liên quan đến trung tâm, dẫn tới Kẻ Bội Nghịch hoàn toàn không biết gì về nó.”
(*giống với giữa tim, nhưng anh Lạc không có tim như người nên mình vẫn giữ là trung tâm)
“Vào thời khắc mấu chốt hai người quyết chiến, y lợi dụng trung tâm của Kẻ Bội Nghịch, làm Kẻ Bội Nghịch bị thương nặng.”
“Sau đó, hành động của bọn ta đương nhiên đã thất bại.”
“Người chơi tham dự toàn bộ bị gϊếŧ chết…… không dư thừa một ai.”
Tiêu Thành Nham nói xong, ông uống rượu, không mở miệng nữa.
Tiêu Lam lại lâm vào trầm mặc, qua thật lâu sau, cậu hỏi: “Ba thì sao…… Ba là làm sao……”
Tiêu Thành Nham chỉ chỉ ao dung nham dưới chân mình: “Kẻ Bội Nghịch cảm ứng được trung tâm của chúa tể ở ngay chỗ này, ba chạy tới chuẩn bị phá hư nó, đáng tiếc không thành công, đã chết.”
Nhìn bộ dáng ông đối với tử vong của mình vô cùng đạm nhiên, Tiêu Lam cũng không biết trong lòng mình là tư vị như thế nào.
Tiêu Lam thay đổi đề tài: “…… Vậy Kẻ Bội Nghịch đâu?”
Tiêu Thành Nham lắc đầu: “Sau khi Kẻ Bội Nghịch bị thương nặng, hắn liền đưa ba tới nơi này, ba cũng không biết sau đó hắn lại thế nào.”
“Nhưng mà……” Tiêu Thành Nham duỗi tay chỉ vào Tiêu Lam, “Ba cảm giác được hơi thở của hắn trên người con, xem ra hắn không chết, hơn nữa con hẳn là quen biết hắn đi?”
Tiêu Lam cảm giác chính mình ở trước mặt Tiêu Thành Nham thật sự là không hề có sự riêng tư, cậu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Thành Nham hỏi: “Hiện giờ hắn thế nào?”
Tiêu Lam: “Rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, đang chậm rãi khôi phục sức mạnh.”
“Vậy là tốt rồi” Tiêu Thành Nham cười cười.
Bỗng nhiên, ông trống rỗng lấy ra một tờ giấy trắng đưa tới: “Cầm đi, đây là thứ cuối cùng Kẻ Bội Nghịch giao cho ba, ba cũng không biết là cái gì, có lẽ là hắn chuẩn bị cho lúc này cũng không chừng.”
Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, thứ trong tay nhìn qua chỉ là một tờ giấy trắng phổ phổ thông thông mà thôi, cái gì cũng không có.
Có lẽ, chỉ có bản thân Lạc mới có thể phát hiện ra mấu chốt trong đó.
Lúc này, Tiêu Thành Nham đưa qua một chén rượu khác: “Thằng con ngốc, con thành niên rồi, người làm ba ba như ba sớm nên dạy con uống rượu mới đúng. Đáng tiếc đã muộn nhiều năm như vậy, không biết hiện tại còn chịu vui lòng nhận cho?”
Tiêu Lam nhìn chén rượu đưa đến trước mặt mình.
Chén rượu mang màu sắc cùng loại như sao trời, theo rượu dao động hơi hơi lập loè, phảng phất như là một chén ánh sao.
Đây là một chén rượu giữa cha và con đến muộn, chúc mừng con trai thành niên.
Tiêu Lam: “……”
Cậu vẫn là duỗi tay tiếp nhận.
Tiêu Thành Nham giơ lên chén rượu với cậu, đáy mắt có vài phần hoài niệm và buồn bã: “Tới đây, chúc mừng con…… Trưởng thành bộ dáng như mẹ con đã kỳ vọng……”
Tiêu Lam cũng giơ lên chén rượu, chạm cốc cùng Tiêu Thành Nham, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà, chén rượu này lại không có bất luận hương gì, thậm chí cả vị cũng không có.
Trong lòng cậu bỗng nhiên nổi lên vài phần chua xót, đúng rồi…… Đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Phát hiện biểu cảm của Tiêu Lam, Tiêu Thành Nham tự giễu mà nở nụ cười: “Đáng tiếc thật, nếu là thời kỳ cường thịnh của ba, đây chính là một chén rượu ngon làm tửu quỷ cũng quên mình đó, khi đó có một lão tửu quỷ thường xuyên cầm đạo cụ hi hữu tới cầu xin ba cho ổng một chén…… Giờ thì còn không bằng nước sôi để nguội nữa.”
Tiêu Lam buông chén rượu: “Ba có hối hận không?”
Tiêu Thành Nham thưởng thức chén rượu, tươi cười mang theo vài phần cuồng ngạo: “Phản kháng, cải cách, không có khả năng không có hy sinh, chuyện này ở bất luận thời điểm nào đều giống nhau, ai cũng có khả năng sẽ chết, không đạo lý nào mà ba ngoại lệ.”
Tiêu Lam còn muốn nói với ông điều gì, lại phát hiện thân ảnh Tiêu Thành Nham trở nên mơ hồ lên.
“Xem ra, chút ý thức này chỉ có thể chống đỡ lâu như vậy……” Tiêu Thành Nham nhìn tay mình, nói.
Ông đứng lên, giang hai cánh tay hỏi cậu: “Con ngắm pháo hoa không?”
Giọng nói rơi xuống, Tiêu Thành Nham vỗ vỗ tay.
Nháy mắt, ao dung nham sôi trào này bỗng tạc vỡ ra, cả ao tia lửa tung tóe, "Đùng" một tiếng, thật sự nổ thành một đóa pháo hoa.
“Tạm biệt con trai, ha ha ha ha ha ha ha……”
Cùng với tiếng cười, thân ảnh Tiêu Thành Nham cũng theo đóa pháo hoa này, tiêu tán.
Từ đây, trên đời không còn một Tiêu Thành Nham cuồng ngạo như thế nữa.
Bởi vì pháo hoa nổ tung đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, trên mặt Tiêu Lam còn sót lại vài phần kinh ngạc.
Hiện tại cậu vẫn duy trì tư thế cầm thẻ kẹp sách trước đó, trong phòng mọi vật như thường, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chẳng hề phát sinh qua.
Chỉ là, bên người cậu nhiều thêm một tờ giấy trắng.
Thứ này nói cho cậu, hết thảy đều không phải do cậu ảo tưởng.
“Tiên sinh!” Cửa đột nhiên bị mở ra, Lạc xông vào: “Xin lỗi, vừa rồi tôi cảm giác được một luồng sức mạnh khác thường ——”
Tiêu Lam quay đầu nhìn hắn, nhất thời không nói gì.
Lạc phát hiện Tiêu Lam khác thường, hắn bước nhanh tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lam: “Làm sao vậy?”
Tiêu Lam há miệng thở dốc: “Tôi……”
Nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lạc vươn tay, ấn đầu Tiêu Lam lên vai mình: “Cậu có thể dựa vào tôi trước, không cần phải nói đâu.”
Đồng thời, hắn dùng lực đạo dịu dàng nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Lam.
Tiêu Lam dựa vào Lạc, trầm mặc hồi lâu.
Trong lúc đó, Lạc vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an cảm xúc của Tiêu Lam.
Một lát sau, Tiêu Lam nắm chặt thẻ kẹp sách trong tay, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, giống như đang nói cho chính mình nghe: “Làm cha, ba thật sự là không xong…… Chỉ là, ba không còn nữa……”
Tiêu Thành Nham là một người cha không tốt, nhưng cũng là bả vai dày rộng đã gánh vác ngôi nhà này.
Khi còn thơ ấu, ông cũng từng cõng con trai chơi trò chơi, cho che chở và dạy dỗ.
Mà khi ông cho rằng đứa trẻ này cần mài giũa, lại không lưu tình mà dùng thủ đoạn tàn khốc lại bá đạo, không thèm để ý cách làm như vậy mang đến thương tổn ra sao.
Nhưng làm một người phản kháng mở đường, ông lại dũng cảm và thẳng tiến không lùi đến vậy.
Thậm chí khi ông tiến hành ván cờ cuối cùng được ăn cả ngã về không, nghĩ đến chính là lưu lại cho con trai mình cơ hội gặp mặt một lần.
Có lẽ bản thân Tiêu Thành Nham
trước nay đều khinh thường khi người khác khen ngợi hoặc là chửi bới.
Hơn nữa, bất luận Tiêu Lam hoài cảm tình phức tạp với ông thế nào, người này đều đã không còn nữa.
Vào một khắc Tiêu Lam vừa mới cảm giác mình hơi chút hiểu biết về ba, liền đã vĩnh viễn mất đi……
Ba chữ Tiêu Thành Nham, tại sao lại phức tạp đến thế.
Cảm thụ được Tiêu Lam căng chặt cơ bắp lên, Lạc nhẹ nhàng hôn xuống trán Tiêu Lam: “Tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, tôi nói rồi, ‘Sinh mệnh em vĩnh viễn có tôi làm bạn, thẳng đến chung kết hết thảy.’”
Tiêu Lam nhịn không được duỗi tay ôm chặt lấy Lạc.
Trên người Lạc, thật quá ấm áp.
Hết chương 155.
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Tiêu Lam nhịn không được buột miệng thốt ra: “Sao ba có thể thật sự chết rồi được?!”
Tiêu Thành Nham nhún nhún vai: “Lừa con thì ba là con trai của con luôn.”
Tiêu Lam: “……”
Cảm ơn, nhưng mà cậu không muốn làm ông nội của chính mình tẹo nào đâu.
Tiêu Lam áp xuống cảm xúc quay cuồng, một lần nữa nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Tiêu Thành Nham: “Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thành Nham dựa về phía sau, bày ra một dáng ngồi càng thả lỏng, còn từ trống rỗng lấy ra một chén rượu uống lên: “Vậy phải bắt đầu nói từ Thế Giới Hàng Lâm tồn tại……”
“Thế Giới Hàng Lâm là từ hai tồn tại cùng nhau sáng tạo.”
“Bọn họ không có tên. Một trong đó có sức mạnh cùng loại với ánh sáng, sau lại trở thành chúa tể của Thế Giới Hàng Lâm, một kẻ khác cùng loại với bóng tối, cũng chính là Kẻ Bội Nghịch.”
“Dựa theo nhân loại chúng ta phân chia, bọn họ hẳn là tồn tại cùng loại như anh em song sinh vậy.”
“Chẳng qua bọn họ ra đời từ giữa vũ trụ mà thôi.”
“Còn mục đích của bọn họ——”
“Dựa theo Kẻ Bội Nghịch nói, bọn họ vốn du đãng trong vũ trụ, ý định tìm kiếm đồng loại của mình, cũng không có kế hoạch đặc biệt gì.”
“Sau đó, trong lúc ngẫu nhiên bọn họ phát hiện sinh vật trí tuệ là con người, bọn họ kinh ngạc với việc con trên người tuy rằng gầy yếu, lại có chỗ tương tự kinh người với bọn họ.”
“Đồng thời, bọn họ tiến hành nghiên cứu thâm nhập vào văn hóa con người, phát hiện khát vọng của loài người đối với sức mạnh. Gần như tất cả tôn giáo và thần thoại truyền thuyết đều có thần tồn tại, cũng đều có anh hùng được thần ban cho sức mạnh, cùng với bọn họ được người thường cúng bái.”
“Vì thế, chúa tể sinh ra một ý niệm ——‘Kế Hoạch Tạo Thần’.”
“Làm con người chân chính có được sức mạnh của thần thì sẽ thế nào? 'Thần' mượn dùng sức mạnh của bọn họ sáng tạo ra tới, có thể tính là đồng loại của bọn họ không?”
“Kẻ Bội Nghịch đối với kế hoạch này hứng thú cũng không lớn, nhưng cũng phụ trợ chúa tể tiến hành kế hoạch của y.”
“Sau khi tham khảo các loại văn hóa loài người, bọn họ sáng tạo ra Thế Giới Hàng Lâm, làm bối cảnh của Kế Hoạch Tạo Thần.”
Tiêu Lam: “Nghe lên khá giống như con người nghiên cứu loài tinh tinh ấy.”
Tiêu Thành Nham uống một ngụm rượu: “Có phải kỳ diệu lắm không? Khi con người tự xưng là vạn vật chi linh, nghiên cứu các loài sinh vật khác, còn có hai tồn tại ở chiều không gian càng cao hơn đang nghiên cứu chúng ta.”
Tiêu Lam nhìn trần nhà: “Loại cảm giác này không quá thoải mái cho lắm……”
Tiêu Thành Nham cười: “Chứ sao nữa, ai lại muốn làm chuột bạch đâu.”
Ông tiếp tục kể: “Chúa tể càng để ý đến kết quả nghiên cứu, từ trước đến nay chỉ là quan sát từ ngoài cục. Mà Kẻ Bội Nghịch lại càng cảm thấy hứng thú với quá trình, hắn thường xuyên ngụy trang thành người chơi hoặc là NPC tiến vào các loại trò chơi.”
“Trong quá trình nayg, Kẻ Bội Nghịch phát hiện chỗ mâu thuẫn của con người.”
“Con người cũng không phải sinh vật có thể bảo trì lý tính tuyệt đối, đặc biệt là sau khi đã có được sức mạnh, người chơi càng ngày càng khó bảo trì lý tính, thậm chí tình huống người chơi gϊếŧ chóc nhau dần dần nghiêm trọng lên.”
“Sức mạnh, cũng không thể làm người ta giống như thần trong truyền thuyết thần, khách quan mà vô tư, thậm chí hành vi của con người gần như hoàn toàn tương phản với điển tịch tôn giáo.”
“Đồng thời, Kẻ Bội Nghịch cũng phát hiện nhân tính phức tạp. Khác biệt với các sinh vật khác, mục tiêu của con người ở nhiều mặt, theo đuổi sức mạnh kỳ thật chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.”
“Hắn cảm thấy Kế Hoạch Tạo Thần đã thất bại, nên sửa đổi hoặc là từ bỏ kế hoạch.”
“Nhưng chúa tể lại vẫn cứ muốn quan sát đến kết quả cuối cùng, kiên quyết phản đối từ bỏ kế hoạch, thất bại, lại tìm kiếm sinh vật trí tuệ mới là được.”
“Đến tận đây, sự khác nhau giữa bọn họ xuất hiện.”
“Sau đó, theo Kẻ Bội Nghịch cải cách Thế Giới Hàng Lâm càng ngày càng nhiều, mâu thuẫn giữa bọn họ cũng càng thêm bén nhọn.”
“Thẳng đến khi chúa tể muốn mở rộng ảnh hưởng của Thế Giới Hàng Lâm.”
Tiêu Lam nhíu mày hỏi: “Mở rộng? Thế Giới Hàng Lâm đã có nhiều người như vậy còn chưa đủ sao?”
Tiêu Thành Nham lắc đầu nói: “Đương nhiên không đủ, y muốn làm Thế Giới Hàng Lâm bao trùm toàn nhân loại, sau đó trong nhanh chóng chém gϊếŧ được đến kết quả cuối cùng.”
Tiêu Lam nhất thời không nói gì.
Cậu lại nghĩ đến ban đêm khi mình mười lăm tuổi, lần đầu tiến vào trò chơi kia, nếu thế giới như vậy bao trùm toàn nhân loại……
Như vậy, chính là địa ngục nhân gian.
Tiêu Thành Nham: “Đoạn thời gian đó, Kẻ Bội Nghịch và chúa tể hàn huyên một lần, cuối cùng bọn họ tan rã trong không vui. Sau đó Kẻ Bội Nghịch tỏ vẻ, chúng ta có khi cần dùng một chút thủ đoạn thô bạo tới ngăn cản y.”
Tiêu Lam không khỏi ngừng hô hấp lại.
Cái ‘thủ đoạn thô bạo’ này chỉ sợ cũng là ngọn nguồn của cục diện hiện tại.
Lạc chắc chắn chính là Kẻ Bội Nghịch, tại sao anh lại biến thành như vậy, tại sao Tiêu Thành Nham lại chết, cùng với “Vô Xá xé rách trời” bị người chơi thấy được rốt cuộc là tình huống như thế nào, đều sẽ được đến lời giải đáp ngay tại đây.
Tiêu Thành Nham đột nhiên rót ngụm rượu tiếp theo: “Thế Giới Hàng Lâm vốn chính là Kẻ Bội Nghịch cùng chúa tể cùng sáng tạo, có động tĩnh lớn đương nhiên không thể gạt được cảm giác của y.”
“Vì thế, bọn ta ta vào một khắc chúa tể chuẩn bị động tác kia, bắt đầu hành động.”
“Thành viên Vô Xá mượn dùng sức mạnh của Kẻ Bội Nghịch đánh bất ngờ các màn trò chơi, đánh chết Boss, phá hư cảnh tượng, chỉ cần hành vi có thể ảnh hưởng đến tính ổn định của trò chơi đều được. Cứ như vậy, Vô Xá ở trong đó chế tạo số lượng lớn lỗ hổng, lấy đó kiềm chế chúa tể.”
“Mà ba cùng Kẻ Bội Nghịch thì lại tập kích chúa tể, làm Kẻ Bội Nghịch có thể nhân cơ hội cắn nuốt sức mạnh của y, làm y mất đi khống chế đối với Thế Giới Hàng Lâm.”
“Vốn dĩ là rất thuận lợi, bởi vì bọn ta hành động cực kỳ nhanh, bọn người chơi khế ước vừa lười vừa ngu đó căn bản phản ứng không kịp, rất nhan, Kẻ Bội Nghịch cũng đã bắt đầu cắn nuốt sức mạnh của chúa tể.”
Tiêu Thành Nham tạm dừng một chút: “Không nghĩ tới chính là…… Kỳ thật chúa tể vẫn luôn kiêng kị Kẻ Bội Nghịch cùng nguyên với mình.”
“Khi bọn hắn mới sinh ra, chúa tể thức tỉnh sớm hơn một chút, y trộm cầm đi trung tâm* của Kẻ Bội Nghịch đang ngủ say, cũng chưa từng nói với Kẻ Bội Nghịch bất luận chuyện gì liên quan đến trung tâm, dẫn tới Kẻ Bội Nghịch hoàn toàn không biết gì về nó.”
(*giống với giữa tim, nhưng anh Lạc không có tim như người nên mình vẫn giữ là trung tâm)
“Vào thời khắc mấu chốt hai người quyết chiến, y lợi dụng trung tâm của Kẻ Bội Nghịch, làm Kẻ Bội Nghịch bị thương nặng.”
“Sau đó, hành động của bọn ta đương nhiên đã thất bại.”
“Người chơi tham dự toàn bộ bị gϊếŧ chết…… không dư thừa một ai.”
Tiêu Thành Nham nói xong, ông uống rượu, không mở miệng nữa.
Tiêu Lam lại lâm vào trầm mặc, qua thật lâu sau, cậu hỏi: “Ba thì sao…… Ba là làm sao……”
Tiêu Thành Nham chỉ chỉ ao dung nham dưới chân mình: “Kẻ Bội Nghịch cảm ứng được trung tâm của chúa tể ở ngay chỗ này, ba chạy tới chuẩn bị phá hư nó, đáng tiếc không thành công, đã chết.”
Nhìn bộ dáng ông đối với tử vong của mình vô cùng đạm nhiên, Tiêu Lam cũng không biết trong lòng mình là tư vị như thế nào.
Tiêu Lam thay đổi đề tài: “…… Vậy Kẻ Bội Nghịch đâu?”
Tiêu Thành Nham lắc đầu: “Sau khi Kẻ Bội Nghịch bị thương nặng, hắn liền đưa ba tới nơi này, ba cũng không biết sau đó hắn lại thế nào.”
“Nhưng mà……” Tiêu Thành Nham duỗi tay chỉ vào Tiêu Lam, “Ba cảm giác được hơi thở của hắn trên người con, xem ra hắn không chết, hơn nữa con hẳn là quen biết hắn đi?”
Tiêu Lam cảm giác chính mình ở trước mặt Tiêu Thành Nham thật sự là không hề có sự riêng tư, cậu gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiêu Thành Nham hỏi: “Hiện giờ hắn thế nào?”
Tiêu Lam: “Rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, đang chậm rãi khôi phục sức mạnh.”
“Vậy là tốt rồi” Tiêu Thành Nham cười cười.
Bỗng nhiên, ông trống rỗng lấy ra một tờ giấy trắng đưa tới: “Cầm đi, đây là thứ cuối cùng Kẻ Bội Nghịch giao cho ba, ba cũng không biết là cái gì, có lẽ là hắn chuẩn bị cho lúc này cũng không chừng.”
Tiêu Lam duỗi tay tiếp nhận, thứ trong tay nhìn qua chỉ là một tờ giấy trắng phổ phổ thông thông mà thôi, cái gì cũng không có.
Có lẽ, chỉ có bản thân Lạc mới có thể phát hiện ra mấu chốt trong đó.
Lúc này, Tiêu Thành Nham đưa qua một chén rượu khác: “Thằng con ngốc, con thành niên rồi, người làm ba ba như ba sớm nên dạy con uống rượu mới đúng. Đáng tiếc đã muộn nhiều năm như vậy, không biết hiện tại còn chịu vui lòng nhận cho?”
Tiêu Lam nhìn chén rượu đưa đến trước mặt mình.
Chén rượu mang màu sắc cùng loại như sao trời, theo rượu dao động hơi hơi lập loè, phảng phất như là một chén ánh sao.
Đây là một chén rượu giữa cha và con đến muộn, chúc mừng con trai thành niên.
Tiêu Lam: “……”
Cậu vẫn là duỗi tay tiếp nhận.
Tiêu Thành Nham giơ lên chén rượu với cậu, đáy mắt có vài phần hoài niệm và buồn bã: “Tới đây, chúc mừng con…… Trưởng thành bộ dáng như mẹ con đã kỳ vọng……”
Tiêu Lam cũng giơ lên chén rượu, chạm cốc cùng Tiêu Thành Nham, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà, chén rượu này lại không có bất luận hương gì, thậm chí cả vị cũng không có.
Trong lòng cậu bỗng nhiên nổi lên vài phần chua xót, đúng rồi…… Đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Phát hiện biểu cảm của Tiêu Lam, Tiêu Thành Nham tự giễu mà nở nụ cười: “Đáng tiếc thật, nếu là thời kỳ cường thịnh của ba, đây chính là một chén rượu ngon làm tửu quỷ cũng quên mình đó, khi đó có một lão tửu quỷ thường xuyên cầm đạo cụ hi hữu tới cầu xin ba cho ổng một chén…… Giờ thì còn không bằng nước sôi để nguội nữa.”
Tiêu Lam buông chén rượu: “Ba có hối hận không?”
Tiêu Thành Nham thưởng thức chén rượu, tươi cười mang theo vài phần cuồng ngạo: “Phản kháng, cải cách, không có khả năng không có hy sinh, chuyện này ở bất luận thời điểm nào đều giống nhau, ai cũng có khả năng sẽ chết, không đạo lý nào mà ba ngoại lệ.”
Tiêu Lam còn muốn nói với ông điều gì, lại phát hiện thân ảnh Tiêu Thành Nham trở nên mơ hồ lên.
“Xem ra, chút ý thức này chỉ có thể chống đỡ lâu như vậy……” Tiêu Thành Nham nhìn tay mình, nói.
Ông đứng lên, giang hai cánh tay hỏi cậu: “Con ngắm pháo hoa không?”
Giọng nói rơi xuống, Tiêu Thành Nham vỗ vỗ tay.
Nháy mắt, ao dung nham sôi trào này bỗng tạc vỡ ra, cả ao tia lửa tung tóe, "Đùng" một tiếng, thật sự nổ thành một đóa pháo hoa.
“Tạm biệt con trai, ha ha ha ha ha ha ha……”
Cùng với tiếng cười, thân ảnh Tiêu Thành Nham cũng theo đóa pháo hoa này, tiêu tán.
Từ đây, trên đời không còn một Tiêu Thành Nham cuồng ngạo như thế nữa.
Bởi vì pháo hoa nổ tung đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, trên mặt Tiêu Lam còn sót lại vài phần kinh ngạc.
Hiện tại cậu vẫn duy trì tư thế cầm thẻ kẹp sách trước đó, trong phòng mọi vật như thường, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều chẳng hề phát sinh qua.
Chỉ là, bên người cậu nhiều thêm một tờ giấy trắng.
Thứ này nói cho cậu, hết thảy đều không phải do cậu ảo tưởng.
“Tiên sinh!” Cửa đột nhiên bị mở ra, Lạc xông vào: “Xin lỗi, vừa rồi tôi cảm giác được một luồng sức mạnh khác thường ——”
Tiêu Lam quay đầu nhìn hắn, nhất thời không nói gì.
Lạc phát hiện Tiêu Lam khác thường, hắn bước nhanh tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lam: “Làm sao vậy?”
Tiêu Lam há miệng thở dốc: “Tôi……”
Nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Lạc vươn tay, ấn đầu Tiêu Lam lên vai mình: “Cậu có thể dựa vào tôi trước, không cần phải nói đâu.”
Đồng thời, hắn dùng lực đạo dịu dàng nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Lam.
Tiêu Lam dựa vào Lạc, trầm mặc hồi lâu.
Trong lúc đó, Lạc vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trấn an cảm xúc của Tiêu Lam.
Một lát sau, Tiêu Lam nắm chặt thẻ kẹp sách trong tay, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, giống như đang nói cho chính mình nghe: “Làm cha, ba thật sự là không xong…… Chỉ là, ba không còn nữa……”
Tiêu Thành Nham là một người cha không tốt, nhưng cũng là bả vai dày rộng đã gánh vác ngôi nhà này.
Khi còn thơ ấu, ông cũng từng cõng con trai chơi trò chơi, cho che chở và dạy dỗ.
Mà khi ông cho rằng đứa trẻ này cần mài giũa, lại không lưu tình mà dùng thủ đoạn tàn khốc lại bá đạo, không thèm để ý cách làm như vậy mang đến thương tổn ra sao.
Nhưng làm một người phản kháng mở đường, ông lại dũng cảm và thẳng tiến không lùi đến vậy.
Thậm chí khi ông tiến hành ván cờ cuối cùng được ăn cả ngã về không, nghĩ đến chính là lưu lại cho con trai mình cơ hội gặp mặt một lần.
Có lẽ bản thân Tiêu Thành Nham
trước nay đều khinh thường khi người khác khen ngợi hoặc là chửi bới.
Hơn nữa, bất luận Tiêu Lam hoài cảm tình phức tạp với ông thế nào, người này đều đã không còn nữa.
Vào một khắc Tiêu Lam vừa mới cảm giác mình hơi chút hiểu biết về ba, liền đã vĩnh viễn mất đi……
Ba chữ Tiêu Thành Nham, tại sao lại phức tạp đến thế.
Cảm thụ được Tiêu Lam căng chặt cơ bắp lên, Lạc nhẹ nhàng hôn xuống trán Tiêu Lam: “Tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, tôi nói rồi, ‘Sinh mệnh em vĩnh viễn có tôi làm bạn, thẳng đến chung kết hết thảy.’”
Tiêu Lam nhịn không được duỗi tay ôm chặt lấy Lạc.
Trên người Lạc, thật quá ấm áp.
Hết chương 155.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất