Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 197: Hẹn gặp lại
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Trong một màn chơi có bối cảnh rừng cây.
Đệ Nhất Phú Quý đang dẫn dắt các người chơi trong hội fanclub Tiêu ca vây công một người chơi khế ước.
Nếu Tiêu Lam có ở đây, sẽ phát hiện đây là một người quen ——
Là người đàn ông tóc dài dùng gậy bóng chày mặc quần bãi biển trên tàu Endymion kia.
Giờ phút này, tóc dài cảm thấy rất bực bội.
Đám người trước mắt này đều không tính là mạnh, phần lớn là người chơi trung cấp, ngẫu nhiên có mấy người cao cấp cũng không phải nhân vật đứng đầu gì.
Nếu tách ra thì hắn ta hoàn toàn có thể dùng một gậy mở gáo cho bọn chúng một mống, căn bản không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng nhóm người này lúc chiến đấu phân công rõ ràng.
Dưới sự chỉ huy của quả đầu xanh kiểu Smart kia chia ra làm vài bộ phận.
Khiêng để chắn thương tổn, cận chiến chuyên chế tạo chướng ngại, viễn chiến đánh lén,... làm đến như đánh Boss trong game.
Hơn nữa……
Hắn ta nhìn về phía Triệu Tiểu Hà, đàn sâu nhỏ này thế mà còn có người có năng lực trị liệu rất hiếm có.
Tuy rằng thoạt nhìn chỉ có trung cấp, nhưng cũng mang cho hắn thêm không ít phiền toái.
Không chỉ như thế, nhóm người này còn quá trơn trượt.
Cho dù là mấy người chơi đi theo hướng cường hóa thể chất cũng là bị đánh một cái liền chạy mất, căn bản không cho hắn cơ hội đập chết người luôn.
Cách thức chiến đấu của chúng lại không bám vào một khuôn mẫu nào, chiêu số lưu manh ất ơ gì cũng dùng ráo, quả thực khó chơi muốn chết.
Hiện lên một chiêu thiên niên sát*, lại tránh thoát một chiêu bóp *ái long trảo thủ, tóc dài cảm giác gân xanh thình thịch nổi lên trên trán.
(*Thiên niên sát là nhẫn thuật mà Naruto học được từ Kakashi trong manga/anime Naruto)
Đàn sâu nhỏ này quá phiền toái, cái đầu xanh nhảy nhót lung tung kia đặc biệt phiền.
Sắc mặt của hắn âm trầm xuống, dùng sức nắm chặt gậy bóng chày trong tay, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn quét toàn trường.
Hắn tính toán trực tiếp cho bọn chúng một cú 'làm một mẻ, khỏe suốt đời' khiến chúng phải minh bạch, khế ước không phải người mà chúng có thể khiêu khích.
Tóc dài nâng vũ khí lên, mặt đất dưới chân bỗng nhiên trầm xuống một tấc.
Các người chơi vây công cũng cảm giác được tình huống không ổn, hình như muốn chơi lớn rồi.
Bọn họ thật cẩn thận mà quan sát hành động của hắn, chuẩn bị thấy tình thế không ổn thì… chuồn trước rồi lại nói.
Nhưng đột nhiên, động tác tóc dài cứng lại rồi.
Trán hắn sáng lên đánh dấu khế ước, nhưng đánh dấu cũng không hấp sức mạnh của hắn, ngược lại càng ngày càng mở rộng, sau đó thậm chí dần dần lan tràn đến một nửa cơ thể hắn.
Tóc dài cảm thấy không đúng, cơ bắp căng chặt đang định phản kháng.
Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, chính mình hoàn toàn không thể cãi lời sức mạnh đánh dấu khế ước, chuyện này làm đáy lòng hắn chợt trầm xuống.
Đánh dấu vẫn đang mở rộng, hơn nữa không ngừng bắt đầu ăn mòn ý chí của hắn.
Tóc dài nỗ lực giãy giụa, ý định làm chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Chỉ là thần thái trong mắt hắn vẫn càng ngày càng yếu đi, dần dần trở nên dại ra.
Nháy mắt tiếp theo, áo giáp cứng rắn màu trắng liền hoàn toàn bao bọc lấy hắn, làm hắn biến thành một kỵ sĩ màu trắng.
Bạch kỵ sĩ đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một bức tượng điêu khắc.
Đệ Nhất Phú Quý trực giác thấy không ổn, tuy rằng không rõ ràng lắm đây là thứ gì, nhưng rõ ràng đối phương trở nên mạnh hơn rồi.
Cô nhanh chóng quyết định mà hô to: “Chạy mau!”
Mọi người trong hội fanclub Tiêu ca không có chút chần chờ nào, chưa đầy ba giây, chiến trường biển người tấp nập mới nãy đã nháy mắt an tĩnh lại.
Bọn họ, chuồn, thuận tiện còn mang rác rưởi theo luôn.
Thoạt nhìn, 《 Khóa học cấp tốc chạy trốn đại pháp trong ba giây 》 thật đúng là không học uổng rồi.
Một lát sau, phần đôi mắt trên mũ giáp của bạch kỵ sĩ sáng lên.
Một luồng uy áp cường đại phát ra từ trên người hắn, lạnh băng đến đáng sợ.
Ý chí cá nhân của tóc dài đã hoàn toàn đánh mất, nhưng thân thể hắn lại tự di chuyển, một thanh trường mâu cũng xuất hiện trong tay hắn ngay sau đó.
Đầu của bạch kỵ sĩ hơi hơi chuyển động, tìm kiếm đối thủ của mình, lại phát hiện bốn phía sớm đã không có lấy một bóng người.
Bạch kỵ sĩ: “……”
——
Trong một màn chơi khác.
Nơi này thoạt nhìn là một thành thị bê tông cốt thép.
Người chơi khế ước vốn phải đi lãnh cơm tiện lợi trước mắt Mộc Dương, cũng gần như đồng thời biến thành một bạch kỵ sĩ cầm trường kiếm trong tay, cũng chiến lực nháy mắt tăng bạo, suýt chút nữa dùng một kiếm tiễn nó đi mất.
Vẫn là Thành Văn Nhất kịp thời xuất hiện, từ phía sau xách cổ áo nó lên túm ra khỏi chỗ đang đứng, l mới làm Mộc Dương tránh thoát được một kiếp.
Mộc Dương nhìn bạch kỵ sĩ, lòng còn sợ hãi: “Ông chủ, đây là cái gì?”
Thành Văn Nhất hoạt động cổ tay một chút: “Không biết, đánh một hồi trước rồi nhìn xem. Tiểu Dương, nhóc mày khoan hãy tới gần hắn, chi viện từ xa là được.”
“Dạ rõ.” Mộc Dương gật đầu.
Dặn dò xong, Thành Văn Nhất nhằm về phía bạch kỵ sĩ đột ngột xuất hiện trước mặt.
Thành Văn Nhất giơ súng nã một phát với bạch kỵ sĩ.
Viên đạn màu bạc xảo quyệt trực tiếp bắn vào khe hở trên mũ giáp bạch kỵ sĩ.
Viên đạn vốn dĩ có thể dễ dàng bắn xuyên qua vài bức tường, thế nhưng đánh trúng bạch kỵ sĩ lại không hề phát ra chút tiếng vang nào, cứ như bị nuốt sống.
Bạch kỵ sĩ bị công kích, nháy mắt hướng tới Thành Văn Nhất vọt tới.
Tuy rằng cả người đều là áo giáp nặng nề, nhưng có vẻ như chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, trường kiếm màu tuyết trắng bỗng nhiên quét về Thành Văn Nhất.
Đường kiếm nhanh đến chỉ còn lại một tia tàn ảnh, mang theo sát ý lạnh băng.
Thành Văn Nhất trực tiếp nhảy lấy tại chỗ, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đến cực điểm, sau khi mượn lực ở kiến trúc xung quanh, lại càng nhảy cao lên thêm.
Anh ta đang ở giữa không trung, vẫn cứ giơ súng đánh trả, độ chính xác của xạ kích cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Dưới phương thức giáo dục kiểu Sparta của Tiêu Thành Nham, Thành Văn Nhất chính là một người không chỉ có kỹ năng thuần thục, còn có năng lực kiêm luôn cả cận chiến và viễn chiến.
Tìm được cơ hội, Thành Văn Nhất đến gần bạch kỵ sĩ, bỗng nhiên một chân hung hăng mà đá vào ngực hắn.
Một khắc đá trúng kia, Thành Văn Nhất hơi có chút kinh ngạc, anh ta cảm giác dưới chân mình chẳng khác nào một cái hàng rào kiên cố, không thể lay động.
Trường kiếm màu trắng lại múa may lại phía Thành Văn Nhất lần nữa.
Thành Văn Nhất nghiêng người né tránh, nhưng lúc này đây bởi vì khoảng cách quá gần, vẫn bị chém đến bị thương cánh tay.
Lại lần nữa kéo ra khoảng cách với bạch kỵ sĩ, Thành Văn Nhất hơi nhíu mày lại.
Công kích này quái quái dị, rõ ràng là công kích vật lý, nhưng kỹ năng của anh lại không cách nào tiêu trừ.
Bạch kỵ sĩ nhún người lên, chuẩn bị lại lần nữa nhằm phía Thành Văn Nhất.
Đúng lúc này, dưới chân hắn lại trống rỗng xuất hiện một vũng bùn, vũng bùn phảng phất như có lực hấp dẫn vô hạn, chặt chẽ hút lấy hai chân hắn, làm động tác của hắn không khỏi cứng lại.
Đây là Mộc Dương phát động kỹ năng của mình.
Lần này nó triệu hồi ra chính là một nhân vật pháp sư, vừa rồi chính là nó đúng lúc mà thả ra một thuật pháp tạo thành vũng bùn, cũng thành công tạm thời khống chế được bạch kỵ sĩ.
Thành Văn Nhất thì nhân cơ hội đổi mới viên đạn trên súng mình.
Lúc này đây, anh ta thay chính là một loại đạn có màu đỏ.
Viên đạn màu đỏ mặt ngoài chảy xuôi hoa văn ngọn lửa, nhìn kỹ mà nói, ngọn lửa này phảng phất như đang thiêu đốt.
“Đoàng——” viên đạn màu đỏ vẽ ra một độ cung bỏng cháy giữa không trung, bay thẳng đến bạch kỵ sĩ.
Viên đạn ầm ầm nổ tung trên người bạch kỵ sĩ.
Ngọn lửa và độ nóng như đạn pháo nổ tung, chấn vỡ toàn bộ kính thủy tinh xung quanh.
Nhưng mà, nổ mạnh qua đi, bạch kỵ sĩ vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Một viên đạn màu đỏ khảm trên cánh tay hắn, giống như dấu vết đang không ngừng thiêu đốt.
Thành Văn Nhất: “Tên này rắn chắc ghê thật……”
Nói rồi, lại là viên đạn đỏ liên tiếp trút xuống, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên và sóng nhiệt cuồn cuộn, làm xung quanh trở nên giống như địa ngục.
Liên tiếp nổ mạnh qua đi.
Bên hướng vốn dĩ của bạch kỵ sĩ an tĩnh lại, nghe không thấy chút động tĩnh gì. Nhưng khói thuốc súng còn chưa tan đi, thấy không rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thành Văn Nhất cũng không buông lỏng xuống, anh vẫn giơ súng đề phòng như cũ.
Đột nhiên, một luồng lực hấp dẫn cường đại bỗng xuất hiện.
Thành Văn Nhất cảm giác chính mình cứ như đã bị cái gì đó không thể đối kháng công kích, thân thể không tự chủ được vọt tới trước đi.
Trong khói thuốc súng phía trước, một thành trường kiếm trắng đang tản phát ra ánh sáng trắng đánh úp lại anh.
“Ông chủ!” Mộc Dương sốt ruột lên, trực tiếp trở tay tạo một thuật pháp tường đất, đứng giữa Thành Văn Nhất và bạch kỵ sĩ.
Dưới công kích của trường kiếm màu trắng, phép thuật tường đất chỉ kiên trì được trong nháy mắt, rồi theo tiếng mà vỡ tan.
Nhưng trong nháy mắt vậy cũng đủ rồi, Thành Văn Nhất nhân cơ hội từ trong sức mạnh khống chế quái dị của đối phương, thoát ra ngoài.
Bóng dáng bạch kỵ sĩ lại một lần nữa bước ra từ bụi mù.
Trên người hắn nhiều thêm vài vết đạn bỏng cháy màu đỏ, những vết đạn đó đang không ngừng mở rộng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp ngăn cản hắn hành động.
Sắc mặt Thành Văn Nhất trầm xuống.
Không phải bởi vì anh công kích lâu như vậy mà đối phương còn tung tăng nhảy nhót, mà là bởi vì ——
Tóc của anh bị tước đi một đoạn.
Kiểu tóc hoàn mỹ của anh…. Bị - phá - hư - rồi!
Biết kiểu tóc của anh có bao nhiêu quan trọng hay không? Biết tóc của anh chẳng sợ thiếu một nắm, cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ sự hoàn chỉnh của tạo hình hay không?
Huống chi còn là một kiếm chém không có mỹ cảm như vậy.
Cái chỗ hổng kia nói là san bằng, nhưng thật ra là không hề có trật tự khuyết thiếu cảm giác thiết kế.
Trên tóc của anh mày chưa bao giờ xuất hiện chỗ hổng xấu xí như vậy!
Thành Văn Nhất nổi giận.
Anh lấy ra một viên đạn màu vàng, bỏ vào súng.
Giọng điệu Thành Văn Nhất nghe lên vẫn rất bình tĩnh: “Tiểu Dương, chú mày đi xa một chút đi.”
Tuy rằng ông chủ nói giọng bình tĩnh, nhưng Mộc Dương nhìn thấy bộ dáng ông chủ liền cảm thấy không ổn rồi.
Nó thấy thế trực tiếp thao túng pháp sư cho chính mình một phép thuật khinh công, nhanh như chớp không thấy bóng người.
Tốc độ kia mau lẹ đến trông như đang chạy trốn.
Chạy ra rất xa, xa đến thành thị vừa mới chiến đấu đều đã nhìn không thấy nữa. Mộc Dương cảm giác an toàn kha khá rồi, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh thật lớn.
Nó quay đầu lại, vừa lúc thấy phương xa có hạch bạo vụ nổ dâng lên, phảng phất như một đám mây nấm.
Xem ra, ông chủ thật sự tức giận lắm luôn rồi.
Tên kỵ sĩ này sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, phải động thủ lên đầu tóc ông chủ kia chứ?
Phải biết rằng, ông chủ chính là một nhân vật tàn nhẫn “May tước tóc tao, ta tước đầu mày” đó.
——
Tiêu Lam một đường rơi xuống phía dưới.
Cậu tựa hồ đã rơi thật lâu, lâu đến thời gian cũng không có khái niệm, cậu cũng sắp nhớ không nổi chính mình là ai nữa.
Rốt cuộc, Tiêu Lam cảm giác hai chân mình dẫm lên mặt đất kiên cố.
Đập vào mắt là cầu thang xi măng của tòa nhà cũ xưa, bên trên có dấu vết bóng loáng bị người ta dẫm đạp từ năm này sang tháng để lại, vách tường xung quanh khá dơ, các loại vết bẩn và dấu lấm tấm đều để lại trên đó, lộ ra sự tang thương của năm tháng.
Tiêu Lam nhìn xung quanh, cậu là muốn làm cái gì ấy nhỉ?
Hàng hiên truyền ra mùi hương thức ăn từ các hộ gia đình, chân trời là ánh nắng chiều xán lạn, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng nói người trở về nhà chào hỏi nhau.
À…… Đúng rồi, cậu phải về nhà.
Hôm nay là cuối tuần, cậu mới làm công xong đang muốn về nhà ăn cơm kia mà.
Tiêu Lam về đến nhà, cậu sờ sờ trên người, phát hiện mình không có mang chìa khóa.
Vì thế, cậu không thể không gõ cửa để người bên trong mở cửa cho cậu.
"Cốc cốc cốc"
Nghe được gõ cửa, tiếng mở cửa rất nhanh vang lên sau đó.
Ra mở cửa chính là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cả người tản ra một khí chất dịu dàng mà lại kiên định.
Bà đã không còn trẻ, nhưng một chút nếp nhăn trên mặt vẫn không tổn hao gì đến sự mỹ lệ của bà, nhưng bà hơi quá gầy, nhìn qua hình như là thân thể không tốt lắm.
Đây là mẹ của Tiêu Lam, Ôn Khỉ*.
(*giải oan cho cái tên này, Khỉ ở đây là đẹp rực rỡ mỹ lệ nha quý zị 囧)
Ôn Khỉ nhìn thấy Tiêu Lam, nở nụ cười: “Lam Lam, sao lại quên mang chìa khóa?”
Tiêu Lam gật gật đầu với bà: “Dạ, đại khái là lúc ra cửa con quên mất.”
Tiêu Lam đi vào nhà, đây là một căn hộ rất cũ kĩ, diện tích cũng rất nhỏ, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ.
Hai mẹ con vì trả nợ nên bán đi ngôi nhà vốn có, thường xuyên trằn trọc ở các căn hộ cho thuê.
Đây là căn phòng gần đây nhất bọn họ mới thuê, rất cũ rồi, đoạn đường này cũng không tốt, nhưng thắng ở tiền thuê rẻ.
Trong phòng là mùi thơm của thức ăn.
Tài nấu nướng của Ôn Khỉ rất giỏi, ở trong lòng Tiêu Lam, đồ ăn do mẹ làm luôn ngon hơn tiệm cơm bên ngoài nhiều.
Ôn Khỉ nói với con trai mình: “Mệt rồi đúng không, mau đi rửa tay, hôm nay cho hầm nạm bò cho con đó.”
Tuy rằng bọn họ không có tiền, ở không nổi nhà tốt cũng mặc không nổi quần áo xịn, nhưng Ôn Khỉ vẫn rất chú ý đến dinh dưỡng của con.
Bà chưa từng bạc đãi con trai ở phương diện thức ăn, bất luận là thịt, rau củ hay là sữa bò, đều sẽ sắp xếp đủ hết cho Tiêu Lam.
Có lẽ Tiêu Lam không bị lớn lên cao không nổi như người nào đó, cũng là do có mẹ quan tâm.
Tiêu Lam nhìn xung quanh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút hoài niệm.
Hoài niệm rồi cậu lại cảm thấy kỳ quái, đây chính là nhà của mình mà, sao cảm giác cứ như đã rất lâu chưa trở về vậy……
Ôn Khỉ phát hiện con trai quái lạ, nhịn không được cười: “Sao con thất thần rồi? Người sắp trưởng thành rồi còn thích đứng ngốc nha.”
Tiêu Lam nghe được chữ "trưởng thành" này, trong lòng lại là cảm giác quái dị.
Trưởng thành, tựa hồ sẽ phát sinh chuyện gì đó……
Nhưng giây lát, cậu lại ném cái ý niệm này ra sau đầu, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm trước.
Trên bàn cơm, Tiêu Lam ăn thức ăn do chính tay mẹ mình làm.
Trong nháy mắt khoang miệng bị hương vị quen thuộc chiếm lĩnh kia, cậu bỗng nhiên cảm giác hốc mắt bỗng hơi nong nóng.
Cậu cũng không biết đây là nguyên nhân gì, chẳng lẽ là do hôm nay mình quá đói bụng?
Ôn Khỉ đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay mẹ nhận được điện thoại của bác sĩ, nói gần đây có một liệu pháp mới có thể thử xem, xem trị được bệnh của mẹ không……”
Tiêu Lam nói: “Chúng ta ngày mai đi xem đi ạ.”
Ôn Khỉ có chút do dự: “Nhưng... Chi phí trị liệu…”
Tiêu Lam: “Không sao, chữa bệnh quan trọng, con sẽ nghĩ cách mà.”
Ôn Khỉ nhìn con trai mình, trong mắt tựa hồ lập loè cảm xúc phức tạp nào đó cậu xem không hắn.
Qua hồi lâu bà mới gật gật đầu: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lam xin nghỉ ở chỗ làm công, cùng mẹ mình đi đến bệnh viện.
Một đoạn thời gian sau đó là rất rất nhiều kiểm tra, sau đó là hội chẩn, cuối cùng là giải phẫu.
Khẩn trương chờ đợi hồi lâu ngoài cửa phòng giải phẫu, cuối cùng Tiêu Lam đã chờ được mẹ bị đẩy ra.
Bác sĩ nói với Tiêu Lam: “Giải phẫu rất thành công, kế tiếp chỉ cần tịnh dưỡng ổn thỏa, sau này định kỳ tới kiểm tra là được rồi.”
Ôn Khỉ còn ngủ say do thuốc gây mê,, dung nhan an tĩnh đang ngủ của bà tái nhợt mà mỹ lệ.
Tiêu Lam nhìn dung nhan mẹ đang say ngủ, nghe bác sĩ truyền đến tin vui, trong lòng lại lên cảm giác quái dị lần nữa.
Giống như là… Cậu cứ như biết cuộc giải phẫu này sẽ không thành công vậy……
Mẹ từ phòng giải phẫu ra tựa hồ không phải bộ dáng an tường ngủ say như vậy.
Mà là sắc mặt dần dần lạnh băng, trở nên xám xịt và hai mắt sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Tiêu Lam kịp thời chặn lại ý niệm nguy hiểm của mình.
Mẹ được chữa khỏi rõ ràng là chuyện tốt mà, nhất định là cậu quá lo lắng cho nên mới nghĩ lung tung như vậy.
Nói cảm ơn bác sĩ xong, Tiêu Lam và mẹ cùng nhau về lại phòng bệnh.
Sau đó lại trải qua một khoảng thời gian khôi phục, Ôn Khỉ rốt cuộc có thể xuất viện.
Tiêu Lam tâm tình tốt đẹp thu dọn đồ đạc, cùng mẹ về nhà.
Lúc này đã là đầu mùa hạ, cây ngô đồng trên đường phố xanh um tươi tốt.
Ánh mặt trời có chút lóa mắt rơi xuống từ khe hở phiến lá, hình thành nhiều cụm quầng sáng nho nhỏ dưới mặt đất.
Thời tiết lại không tính là nóng, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bước chậm trên đường phố, Ôn Khỉ hiếm thấy nhẹ nhàng cười: “Sau này chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Tiêu Lam cũng cười: “Đúng vậy.”
Ôn Khỉ nói: “Đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách tìm ba ba mất tích của con về, nếu ba con có thể trở về, người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Hai chữ “Ba ba” này phảng phất như ấn xuống chốt mở gì đó, cảm giác không thích hợp nơi đáy lòng dần dần xâu chuỗi lên.
Ba ba, hình như là người không giống như trong miệng mẹ nói….
Ba không phải mất tích, mà là……
Một giọng nam trẻ tuổi trong lười biếng mang theo cao ngạo vang lên trong đầu cậu:
“Bạo quân? Ha ha, bạo quân chân chính là Tiêu Thành Nham, tôi cũng chưa đến một hai phần mười của ông ta đâu.”
“Tiêu Thành Nham cũng không giải thích bất luận nguyên nhân gì với tôi, chỉ là nói một câu ‘Nếu là con trai tôi, tôi cứ đưa cho nó một cơ hội, coi như quà thành niên cho nó’. Tôi nghĩ, cậu hẳn là càng hiểu rõ những lời này hơn tôi.”
Tiếp theo là một giọng nói khác, lúc này đây trầm thấp hơn rất nhiều:
“Phản kháng, cải cách, không có khả năng không có hy sinh, điều này ở bất luận thời điểm nào đều giống nhau, ai cũng có khả năng sẽ chết, không có đạo lý ba là ngoại lệ.”
“Xem pháo hoa không?”
“Tạm biệt con trai, ha ha ha ha ha ha ha……”
Tiêu Lam nháy mắt ý thức được cái gì đó.
Ba ba, Tiêu Thành Nham, Thế Giới Hàng Lâm, Kẻ Bội Nghịch….
Cậu nhìn miệng vết thương bởi vì làm công mà xuất hiện, lại nhìn lòng bàn tay vì huấn luyện hàng năm mà phủ đầy vết chai.
Lại quay đầu nhìn ảnh ngược khuôn mặt mình trên tủ kính, thanh niên trong ảnh ngược sớm đã thành niên, ngũ quan hình dáng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo mà kiên định, đây căn bản không phải là bộ dáng của cậu năm đó.
Trước đó sao cậu không thể ý thức được cơ chứ?
Đi tới đi tới một hồi, Ôn Khỉ phát hiện con trai mình theo không kịp.
Bà có chút nghi hoặc mà quay đầu: “Làm sao vậy Lam Lam? Có phải gần đây quá mệt mỏi, có chút không thoải mái không?”
Nói rồi, bà đánh giá một chút con trai, muốn tìm xem chỗ nào không thích hợp trên người cậu.
Tiêu Lam nhìn mẹ mang sắc mặt hồng nhuận, không có ốm đau tra tấn, có vẻ trẻ trung hơn vài phần trước mắt, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Mẹ cậu trên thực tế căn bản không có tốt lên, kết quả của cuộc giải phẫu kia là thất bại, lúc ấy mẹ cũng đã qua đời.
Lúc bà chết tái nhợt tiều tụy, gần như nhìn không thấy vẻ xinh đẹp năm đó nữa.
Mẹ cậu, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Người mẹ trước mặt cậu này đây, bất quá là dựa vào hồi ức của cậu bịa đặt mà ra.
Hết thảy đều là giả dối, là một ảo giác yên bình đẹp đẽ.
Tất cả cảm giác không khỏe xuất hiện nơi đáy lòng cậu trước đó đều là đang nói với cậu, phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nơi này tuy rằng tốt đẹp, lại không phải thế giới thuộc về mày.
Tiêu Lam nhìn Ôn Khỉ, thấp giọng nói: “Con phải đi rồi.”
Ôn Khỉ khó hiểu nói: “Đi đâu? Chúng ta không phải đang về nhà sao?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Con muốn đi…… Đối mặt chuyện con cần phải làm, còn có rất nhiều người đang chờ con. Con không biết cuối cùng có thể thành công hay không, nhưng mà con cần phải làm như vậy.”
Chiến đấu với Thế Giới Hàng Lâm còn đang tiếp tục, làm lơ người chơi đang hãm sâu trong đó, Lạc cũng không rõ sinh tử.
Cậu cần phải làm cái gì đó để đánh vỡ cục diện này.
Ôn Khỉ tựa hồ còn có chút không rõ, nhưng có vẻ như liên tưởng đến gì đó, bà thử hỏi: “Giống ba ba con sao?”
Tiêu Lam kinh ngạc với sự nhạy bén của mẹ, cậu vẫn là gật đầu.
Ôn Khỉ có chút cảm khái: “Hai người… Thật không hổ là cha con mà……”
Bà ngẩng đầu nhìn con trai đã cao hơn mình không ít, trong ánh mắt đã là vui mừng, lại là không tha.
Ôn Khỉ lại vẫn mỉm cười lên: “Cố lên, mẹ không thể giúp con được cái gì, cũng không biết đó rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến hai người đều không màng tất cả như vậy. Nhưng mẹ vẫn hy vọng con bảo trọng chính mình, kiên trì đi con đường của mình, không cần sợ hãi.”
Tuy rằng bà chỉ là một ảo ảnh dựa vào hồi ức của Tiêu Lam khâu dệt ra, nhưng giờ khắc này, quan tâm của bà dành cho con trai lại là thật sự.
Tiêu Lam lưu luyến mà nhìn mẹ một lần cuối cùng: “Tạm biệt, mẹ.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Giọng nói Ôn Khỉ từ sau lưng truyền đến: “Sớm một chút trở về, đến lúc đó nướng cho con ăn bánh quy mà con thích nhất.”
Bước chân Tiêu Lam hơi khựng lại, nhưng cậu không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng mà đáp: “Dạ được.”
Chỉ là mẹ không biết ——
Con của mẹ đã vĩnh viễn không thể ăn bánh quy do mẹ tự tay làm nữa.
Hết chương 195.
Trong một màn chơi có bối cảnh rừng cây.
Đệ Nhất Phú Quý đang dẫn dắt các người chơi trong hội fanclub Tiêu ca vây công một người chơi khế ước.
Nếu Tiêu Lam có ở đây, sẽ phát hiện đây là một người quen ——
Là người đàn ông tóc dài dùng gậy bóng chày mặc quần bãi biển trên tàu Endymion kia.
Giờ phút này, tóc dài cảm thấy rất bực bội.
Đám người trước mắt này đều không tính là mạnh, phần lớn là người chơi trung cấp, ngẫu nhiên có mấy người cao cấp cũng không phải nhân vật đứng đầu gì.
Nếu tách ra thì hắn ta hoàn toàn có thể dùng một gậy mở gáo cho bọn chúng một mống, căn bản không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng nhóm người này lúc chiến đấu phân công rõ ràng.
Dưới sự chỉ huy của quả đầu xanh kiểu Smart kia chia ra làm vài bộ phận.
Khiêng để chắn thương tổn, cận chiến chuyên chế tạo chướng ngại, viễn chiến đánh lén,... làm đến như đánh Boss trong game.
Hơn nữa……
Hắn ta nhìn về phía Triệu Tiểu Hà, đàn sâu nhỏ này thế mà còn có người có năng lực trị liệu rất hiếm có.
Tuy rằng thoạt nhìn chỉ có trung cấp, nhưng cũng mang cho hắn thêm không ít phiền toái.
Không chỉ như thế, nhóm người này còn quá trơn trượt.
Cho dù là mấy người chơi đi theo hướng cường hóa thể chất cũng là bị đánh một cái liền chạy mất, căn bản không cho hắn cơ hội đập chết người luôn.
Cách thức chiến đấu của chúng lại không bám vào một khuôn mẫu nào, chiêu số lưu manh ất ơ gì cũng dùng ráo, quả thực khó chơi muốn chết.
Hiện lên một chiêu thiên niên sát*, lại tránh thoát một chiêu bóp *ái long trảo thủ, tóc dài cảm giác gân xanh thình thịch nổi lên trên trán.
(*Thiên niên sát là nhẫn thuật mà Naruto học được từ Kakashi trong manga/anime Naruto)
Đàn sâu nhỏ này quá phiền toái, cái đầu xanh nhảy nhót lung tung kia đặc biệt phiền.
Sắc mặt của hắn âm trầm xuống, dùng sức nắm chặt gậy bóng chày trong tay, ánh mắt nguy hiểm mà nhìn quét toàn trường.
Hắn tính toán trực tiếp cho bọn chúng một cú 'làm một mẻ, khỏe suốt đời' khiến chúng phải minh bạch, khế ước không phải người mà chúng có thể khiêu khích.
Tóc dài nâng vũ khí lên, mặt đất dưới chân bỗng nhiên trầm xuống một tấc.
Các người chơi vây công cũng cảm giác được tình huống không ổn, hình như muốn chơi lớn rồi.
Bọn họ thật cẩn thận mà quan sát hành động của hắn, chuẩn bị thấy tình thế không ổn thì… chuồn trước rồi lại nói.
Nhưng đột nhiên, động tác tóc dài cứng lại rồi.
Trán hắn sáng lên đánh dấu khế ước, nhưng đánh dấu cũng không hấp sức mạnh của hắn, ngược lại càng ngày càng mở rộng, sau đó thậm chí dần dần lan tràn đến một nửa cơ thể hắn.
Tóc dài cảm thấy không đúng, cơ bắp căng chặt đang định phản kháng.
Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, chính mình hoàn toàn không thể cãi lời sức mạnh đánh dấu khế ước, chuyện này làm đáy lòng hắn chợt trầm xuống.
Đánh dấu vẫn đang mở rộng, hơn nữa không ngừng bắt đầu ăn mòn ý chí của hắn.
Tóc dài nỗ lực giãy giụa, ý định làm chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Chỉ là thần thái trong mắt hắn vẫn càng ngày càng yếu đi, dần dần trở nên dại ra.
Nháy mắt tiếp theo, áo giáp cứng rắn màu trắng liền hoàn toàn bao bọc lấy hắn, làm hắn biến thành một kỵ sĩ màu trắng.
Bạch kỵ sĩ đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một bức tượng điêu khắc.
Đệ Nhất Phú Quý trực giác thấy không ổn, tuy rằng không rõ ràng lắm đây là thứ gì, nhưng rõ ràng đối phương trở nên mạnh hơn rồi.
Cô nhanh chóng quyết định mà hô to: “Chạy mau!”
Mọi người trong hội fanclub Tiêu ca không có chút chần chờ nào, chưa đầy ba giây, chiến trường biển người tấp nập mới nãy đã nháy mắt an tĩnh lại.
Bọn họ, chuồn, thuận tiện còn mang rác rưởi theo luôn.
Thoạt nhìn, 《 Khóa học cấp tốc chạy trốn đại pháp trong ba giây 》 thật đúng là không học uổng rồi.
Một lát sau, phần đôi mắt trên mũ giáp của bạch kỵ sĩ sáng lên.
Một luồng uy áp cường đại phát ra từ trên người hắn, lạnh băng đến đáng sợ.
Ý chí cá nhân của tóc dài đã hoàn toàn đánh mất, nhưng thân thể hắn lại tự di chuyển, một thanh trường mâu cũng xuất hiện trong tay hắn ngay sau đó.
Đầu của bạch kỵ sĩ hơi hơi chuyển động, tìm kiếm đối thủ của mình, lại phát hiện bốn phía sớm đã không có lấy một bóng người.
Bạch kỵ sĩ: “……”
——
Trong một màn chơi khác.
Nơi này thoạt nhìn là một thành thị bê tông cốt thép.
Người chơi khế ước vốn phải đi lãnh cơm tiện lợi trước mắt Mộc Dương, cũng gần như đồng thời biến thành một bạch kỵ sĩ cầm trường kiếm trong tay, cũng chiến lực nháy mắt tăng bạo, suýt chút nữa dùng một kiếm tiễn nó đi mất.
Vẫn là Thành Văn Nhất kịp thời xuất hiện, từ phía sau xách cổ áo nó lên túm ra khỏi chỗ đang đứng, l mới làm Mộc Dương tránh thoát được một kiếp.
Mộc Dương nhìn bạch kỵ sĩ, lòng còn sợ hãi: “Ông chủ, đây là cái gì?”
Thành Văn Nhất hoạt động cổ tay một chút: “Không biết, đánh một hồi trước rồi nhìn xem. Tiểu Dương, nhóc mày khoan hãy tới gần hắn, chi viện từ xa là được.”
“Dạ rõ.” Mộc Dương gật đầu.
Dặn dò xong, Thành Văn Nhất nhằm về phía bạch kỵ sĩ đột ngột xuất hiện trước mặt.
Thành Văn Nhất giơ súng nã một phát với bạch kỵ sĩ.
Viên đạn màu bạc xảo quyệt trực tiếp bắn vào khe hở trên mũ giáp bạch kỵ sĩ.
Viên đạn vốn dĩ có thể dễ dàng bắn xuyên qua vài bức tường, thế nhưng đánh trúng bạch kỵ sĩ lại không hề phát ra chút tiếng vang nào, cứ như bị nuốt sống.
Bạch kỵ sĩ bị công kích, nháy mắt hướng tới Thành Văn Nhất vọt tới.
Tuy rằng cả người đều là áo giáp nặng nề, nhưng có vẻ như chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, trường kiếm màu tuyết trắng bỗng nhiên quét về Thành Văn Nhất.
Đường kiếm nhanh đến chỉ còn lại một tia tàn ảnh, mang theo sát ý lạnh băng.
Thành Văn Nhất trực tiếp nhảy lấy tại chỗ, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng đến cực điểm, sau khi mượn lực ở kiến trúc xung quanh, lại càng nhảy cao lên thêm.
Anh ta đang ở giữa không trung, vẫn cứ giơ súng đánh trả, độ chính xác của xạ kích cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Dưới phương thức giáo dục kiểu Sparta của Tiêu Thành Nham, Thành Văn Nhất chính là một người không chỉ có kỹ năng thuần thục, còn có năng lực kiêm luôn cả cận chiến và viễn chiến.
Tìm được cơ hội, Thành Văn Nhất đến gần bạch kỵ sĩ, bỗng nhiên một chân hung hăng mà đá vào ngực hắn.
Một khắc đá trúng kia, Thành Văn Nhất hơi có chút kinh ngạc, anh ta cảm giác dưới chân mình chẳng khác nào một cái hàng rào kiên cố, không thể lay động.
Trường kiếm màu trắng lại múa may lại phía Thành Văn Nhất lần nữa.
Thành Văn Nhất nghiêng người né tránh, nhưng lúc này đây bởi vì khoảng cách quá gần, vẫn bị chém đến bị thương cánh tay.
Lại lần nữa kéo ra khoảng cách với bạch kỵ sĩ, Thành Văn Nhất hơi nhíu mày lại.
Công kích này quái quái dị, rõ ràng là công kích vật lý, nhưng kỹ năng của anh lại không cách nào tiêu trừ.
Bạch kỵ sĩ nhún người lên, chuẩn bị lại lần nữa nhằm phía Thành Văn Nhất.
Đúng lúc này, dưới chân hắn lại trống rỗng xuất hiện một vũng bùn, vũng bùn phảng phất như có lực hấp dẫn vô hạn, chặt chẽ hút lấy hai chân hắn, làm động tác của hắn không khỏi cứng lại.
Đây là Mộc Dương phát động kỹ năng của mình.
Lần này nó triệu hồi ra chính là một nhân vật pháp sư, vừa rồi chính là nó đúng lúc mà thả ra một thuật pháp tạo thành vũng bùn, cũng thành công tạm thời khống chế được bạch kỵ sĩ.
Thành Văn Nhất thì nhân cơ hội đổi mới viên đạn trên súng mình.
Lúc này đây, anh ta thay chính là một loại đạn có màu đỏ.
Viên đạn màu đỏ mặt ngoài chảy xuôi hoa văn ngọn lửa, nhìn kỹ mà nói, ngọn lửa này phảng phất như đang thiêu đốt.
“Đoàng——” viên đạn màu đỏ vẽ ra một độ cung bỏng cháy giữa không trung, bay thẳng đến bạch kỵ sĩ.
Viên đạn ầm ầm nổ tung trên người bạch kỵ sĩ.
Ngọn lửa và độ nóng như đạn pháo nổ tung, chấn vỡ toàn bộ kính thủy tinh xung quanh.
Nhưng mà, nổ mạnh qua đi, bạch kỵ sĩ vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Một viên đạn màu đỏ khảm trên cánh tay hắn, giống như dấu vết đang không ngừng thiêu đốt.
Thành Văn Nhất: “Tên này rắn chắc ghê thật……”
Nói rồi, lại là viên đạn đỏ liên tiếp trút xuống, tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên và sóng nhiệt cuồn cuộn, làm xung quanh trở nên giống như địa ngục.
Liên tiếp nổ mạnh qua đi.
Bên hướng vốn dĩ của bạch kỵ sĩ an tĩnh lại, nghe không thấy chút động tĩnh gì. Nhưng khói thuốc súng còn chưa tan đi, thấy không rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thành Văn Nhất cũng không buông lỏng xuống, anh vẫn giơ súng đề phòng như cũ.
Đột nhiên, một luồng lực hấp dẫn cường đại bỗng xuất hiện.
Thành Văn Nhất cảm giác chính mình cứ như đã bị cái gì đó không thể đối kháng công kích, thân thể không tự chủ được vọt tới trước đi.
Trong khói thuốc súng phía trước, một thành trường kiếm trắng đang tản phát ra ánh sáng trắng đánh úp lại anh.
“Ông chủ!” Mộc Dương sốt ruột lên, trực tiếp trở tay tạo một thuật pháp tường đất, đứng giữa Thành Văn Nhất và bạch kỵ sĩ.
Dưới công kích của trường kiếm màu trắng, phép thuật tường đất chỉ kiên trì được trong nháy mắt, rồi theo tiếng mà vỡ tan.
Nhưng trong nháy mắt vậy cũng đủ rồi, Thành Văn Nhất nhân cơ hội từ trong sức mạnh khống chế quái dị của đối phương, thoát ra ngoài.
Bóng dáng bạch kỵ sĩ lại một lần nữa bước ra từ bụi mù.
Trên người hắn nhiều thêm vài vết đạn bỏng cháy màu đỏ, những vết đạn đó đang không ngừng mở rộng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp ngăn cản hắn hành động.
Sắc mặt Thành Văn Nhất trầm xuống.
Không phải bởi vì anh công kích lâu như vậy mà đối phương còn tung tăng nhảy nhót, mà là bởi vì ——
Tóc của anh bị tước đi một đoạn.
Kiểu tóc hoàn mỹ của anh…. Bị - phá - hư - rồi!
Biết kiểu tóc của anh có bao nhiêu quan trọng hay không? Biết tóc của anh chẳng sợ thiếu một nắm, cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ sự hoàn chỉnh của tạo hình hay không?
Huống chi còn là một kiếm chém không có mỹ cảm như vậy.
Cái chỗ hổng kia nói là san bằng, nhưng thật ra là không hề có trật tự khuyết thiếu cảm giác thiết kế.
Trên tóc của anh mày chưa bao giờ xuất hiện chỗ hổng xấu xí như vậy!
Thành Văn Nhất nổi giận.
Anh lấy ra một viên đạn màu vàng, bỏ vào súng.
Giọng điệu Thành Văn Nhất nghe lên vẫn rất bình tĩnh: “Tiểu Dương, chú mày đi xa một chút đi.”
Tuy rằng ông chủ nói giọng bình tĩnh, nhưng Mộc Dương nhìn thấy bộ dáng ông chủ liền cảm thấy không ổn rồi.
Nó thấy thế trực tiếp thao túng pháp sư cho chính mình một phép thuật khinh công, nhanh như chớp không thấy bóng người.
Tốc độ kia mau lẹ đến trông như đang chạy trốn.
Chạy ra rất xa, xa đến thành thị vừa mới chiến đấu đều đã nhìn không thấy nữa. Mộc Dương cảm giác an toàn kha khá rồi, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh thật lớn.
Nó quay đầu lại, vừa lúc thấy phương xa có hạch bạo vụ nổ dâng lên, phảng phất như một đám mây nấm.
Xem ra, ông chủ thật sự tức giận lắm luôn rồi.
Tên kỵ sĩ này sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, phải động thủ lên đầu tóc ông chủ kia chứ?
Phải biết rằng, ông chủ chính là một nhân vật tàn nhẫn “May tước tóc tao, ta tước đầu mày” đó.
——
Tiêu Lam một đường rơi xuống phía dưới.
Cậu tựa hồ đã rơi thật lâu, lâu đến thời gian cũng không có khái niệm, cậu cũng sắp nhớ không nổi chính mình là ai nữa.
Rốt cuộc, Tiêu Lam cảm giác hai chân mình dẫm lên mặt đất kiên cố.
Đập vào mắt là cầu thang xi măng của tòa nhà cũ xưa, bên trên có dấu vết bóng loáng bị người ta dẫm đạp từ năm này sang tháng để lại, vách tường xung quanh khá dơ, các loại vết bẩn và dấu lấm tấm đều để lại trên đó, lộ ra sự tang thương của năm tháng.
Tiêu Lam nhìn xung quanh, cậu là muốn làm cái gì ấy nhỉ?
Hàng hiên truyền ra mùi hương thức ăn từ các hộ gia đình, chân trời là ánh nắng chiều xán lạn, bên tai mơ hồ có thể nghe được tiếng nói người trở về nhà chào hỏi nhau.
À…… Đúng rồi, cậu phải về nhà.
Hôm nay là cuối tuần, cậu mới làm công xong đang muốn về nhà ăn cơm kia mà.
Tiêu Lam về đến nhà, cậu sờ sờ trên người, phát hiện mình không có mang chìa khóa.
Vì thế, cậu không thể không gõ cửa để người bên trong mở cửa cho cậu.
"Cốc cốc cốc"
Nghe được gõ cửa, tiếng mở cửa rất nhanh vang lên sau đó.
Ra mở cửa chính là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cả người tản ra một khí chất dịu dàng mà lại kiên định.
Bà đã không còn trẻ, nhưng một chút nếp nhăn trên mặt vẫn không tổn hao gì đến sự mỹ lệ của bà, nhưng bà hơi quá gầy, nhìn qua hình như là thân thể không tốt lắm.
Đây là mẹ của Tiêu Lam, Ôn Khỉ*.
(*giải oan cho cái tên này, Khỉ ở đây là đẹp rực rỡ mỹ lệ nha quý zị 囧)
Ôn Khỉ nhìn thấy Tiêu Lam, nở nụ cười: “Lam Lam, sao lại quên mang chìa khóa?”
Tiêu Lam gật gật đầu với bà: “Dạ, đại khái là lúc ra cửa con quên mất.”
Tiêu Lam đi vào nhà, đây là một căn hộ rất cũ kĩ, diện tích cũng rất nhỏ, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ.
Hai mẹ con vì trả nợ nên bán đi ngôi nhà vốn có, thường xuyên trằn trọc ở các căn hộ cho thuê.
Đây là căn phòng gần đây nhất bọn họ mới thuê, rất cũ rồi, đoạn đường này cũng không tốt, nhưng thắng ở tiền thuê rẻ.
Trong phòng là mùi thơm của thức ăn.
Tài nấu nướng của Ôn Khỉ rất giỏi, ở trong lòng Tiêu Lam, đồ ăn do mẹ làm luôn ngon hơn tiệm cơm bên ngoài nhiều.
Ôn Khỉ nói với con trai mình: “Mệt rồi đúng không, mau đi rửa tay, hôm nay cho hầm nạm bò cho con đó.”
Tuy rằng bọn họ không có tiền, ở không nổi nhà tốt cũng mặc không nổi quần áo xịn, nhưng Ôn Khỉ vẫn rất chú ý đến dinh dưỡng của con.
Bà chưa từng bạc đãi con trai ở phương diện thức ăn, bất luận là thịt, rau củ hay là sữa bò, đều sẽ sắp xếp đủ hết cho Tiêu Lam.
Có lẽ Tiêu Lam không bị lớn lên cao không nổi như người nào đó, cũng là do có mẹ quan tâm.
Tiêu Lam nhìn xung quanh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút hoài niệm.
Hoài niệm rồi cậu lại cảm thấy kỳ quái, đây chính là nhà của mình mà, sao cảm giác cứ như đã rất lâu chưa trở về vậy……
Ôn Khỉ phát hiện con trai quái lạ, nhịn không được cười: “Sao con thất thần rồi? Người sắp trưởng thành rồi còn thích đứng ngốc nha.”
Tiêu Lam nghe được chữ "trưởng thành" này, trong lòng lại là cảm giác quái dị.
Trưởng thành, tựa hồ sẽ phát sinh chuyện gì đó……
Nhưng giây lát, cậu lại ném cái ý niệm này ra sau đầu, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm trước.
Trên bàn cơm, Tiêu Lam ăn thức ăn do chính tay mẹ mình làm.
Trong nháy mắt khoang miệng bị hương vị quen thuộc chiếm lĩnh kia, cậu bỗng nhiên cảm giác hốc mắt bỗng hơi nong nóng.
Cậu cũng không biết đây là nguyên nhân gì, chẳng lẽ là do hôm nay mình quá đói bụng?
Ôn Khỉ đột nhiên mở miệng nói: “Hôm nay mẹ nhận được điện thoại của bác sĩ, nói gần đây có một liệu pháp mới có thể thử xem, xem trị được bệnh của mẹ không……”
Tiêu Lam nói: “Chúng ta ngày mai đi xem đi ạ.”
Ôn Khỉ có chút do dự: “Nhưng... Chi phí trị liệu…”
Tiêu Lam: “Không sao, chữa bệnh quan trọng, con sẽ nghĩ cách mà.”
Ôn Khỉ nhìn con trai mình, trong mắt tựa hồ lập loè cảm xúc phức tạp nào đó cậu xem không hắn.
Qua hồi lâu bà mới gật gật đầu: “Được.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lam xin nghỉ ở chỗ làm công, cùng mẹ mình đi đến bệnh viện.
Một đoạn thời gian sau đó là rất rất nhiều kiểm tra, sau đó là hội chẩn, cuối cùng là giải phẫu.
Khẩn trương chờ đợi hồi lâu ngoài cửa phòng giải phẫu, cuối cùng Tiêu Lam đã chờ được mẹ bị đẩy ra.
Bác sĩ nói với Tiêu Lam: “Giải phẫu rất thành công, kế tiếp chỉ cần tịnh dưỡng ổn thỏa, sau này định kỳ tới kiểm tra là được rồi.”
Ôn Khỉ còn ngủ say do thuốc gây mê,, dung nhan an tĩnh đang ngủ của bà tái nhợt mà mỹ lệ.
Tiêu Lam nhìn dung nhan mẹ đang say ngủ, nghe bác sĩ truyền đến tin vui, trong lòng lại lên cảm giác quái dị lần nữa.
Giống như là… Cậu cứ như biết cuộc giải phẫu này sẽ không thành công vậy……
Mẹ từ phòng giải phẫu ra tựa hồ không phải bộ dáng an tường ngủ say như vậy.
Mà là sắc mặt dần dần lạnh băng, trở nên xám xịt và hai mắt sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Tiêu Lam kịp thời chặn lại ý niệm nguy hiểm của mình.
Mẹ được chữa khỏi rõ ràng là chuyện tốt mà, nhất định là cậu quá lo lắng cho nên mới nghĩ lung tung như vậy.
Nói cảm ơn bác sĩ xong, Tiêu Lam và mẹ cùng nhau về lại phòng bệnh.
Sau đó lại trải qua một khoảng thời gian khôi phục, Ôn Khỉ rốt cuộc có thể xuất viện.
Tiêu Lam tâm tình tốt đẹp thu dọn đồ đạc, cùng mẹ về nhà.
Lúc này đã là đầu mùa hạ, cây ngô đồng trên đường phố xanh um tươi tốt.
Ánh mặt trời có chút lóa mắt rơi xuống từ khe hở phiến lá, hình thành nhiều cụm quầng sáng nho nhỏ dưới mặt đất.
Thời tiết lại không tính là nóng, làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Bước chậm trên đường phố, Ôn Khỉ hiếm thấy nhẹ nhàng cười: “Sau này chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Tiêu Lam cũng cười: “Đúng vậy.”
Ôn Khỉ nói: “Đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách tìm ba ba mất tích của con về, nếu ba con có thể trở về, người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Hai chữ “Ba ba” này phảng phất như ấn xuống chốt mở gì đó, cảm giác không thích hợp nơi đáy lòng dần dần xâu chuỗi lên.
Ba ba, hình như là người không giống như trong miệng mẹ nói….
Ba không phải mất tích, mà là……
Một giọng nam trẻ tuổi trong lười biếng mang theo cao ngạo vang lên trong đầu cậu:
“Bạo quân? Ha ha, bạo quân chân chính là Tiêu Thành Nham, tôi cũng chưa đến một hai phần mười của ông ta đâu.”
“Tiêu Thành Nham cũng không giải thích bất luận nguyên nhân gì với tôi, chỉ là nói một câu ‘Nếu là con trai tôi, tôi cứ đưa cho nó một cơ hội, coi như quà thành niên cho nó’. Tôi nghĩ, cậu hẳn là càng hiểu rõ những lời này hơn tôi.”
Tiếp theo là một giọng nói khác, lúc này đây trầm thấp hơn rất nhiều:
“Phản kháng, cải cách, không có khả năng không có hy sinh, điều này ở bất luận thời điểm nào đều giống nhau, ai cũng có khả năng sẽ chết, không có đạo lý ba là ngoại lệ.”
“Xem pháo hoa không?”
“Tạm biệt con trai, ha ha ha ha ha ha ha……”
Tiêu Lam nháy mắt ý thức được cái gì đó.
Ba ba, Tiêu Thành Nham, Thế Giới Hàng Lâm, Kẻ Bội Nghịch….
Cậu nhìn miệng vết thương bởi vì làm công mà xuất hiện, lại nhìn lòng bàn tay vì huấn luyện hàng năm mà phủ đầy vết chai.
Lại quay đầu nhìn ảnh ngược khuôn mặt mình trên tủ kính, thanh niên trong ảnh ngược sớm đã thành niên, ngũ quan hình dáng rõ ràng, ánh mắt trong trẻo mà kiên định, đây căn bản không phải là bộ dáng của cậu năm đó.
Trước đó sao cậu không thể ý thức được cơ chứ?
Đi tới đi tới một hồi, Ôn Khỉ phát hiện con trai mình theo không kịp.
Bà có chút nghi hoặc mà quay đầu: “Làm sao vậy Lam Lam? Có phải gần đây quá mệt mỏi, có chút không thoải mái không?”
Nói rồi, bà đánh giá một chút con trai, muốn tìm xem chỗ nào không thích hợp trên người cậu.
Tiêu Lam nhìn mẹ mang sắc mặt hồng nhuận, không có ốm đau tra tấn, có vẻ trẻ trung hơn vài phần trước mắt, rốt cuộc tỉnh táo lại.
Mẹ cậu trên thực tế căn bản không có tốt lên, kết quả của cuộc giải phẫu kia là thất bại, lúc ấy mẹ cũng đã qua đời.
Lúc bà chết tái nhợt tiều tụy, gần như nhìn không thấy vẻ xinh đẹp năm đó nữa.
Mẹ cậu, không nên xuất hiện ở chỗ này.
Người mẹ trước mặt cậu này đây, bất quá là dựa vào hồi ức của cậu bịa đặt mà ra.
Hết thảy đều là giả dối, là một ảo giác yên bình đẹp đẽ.
Tất cả cảm giác không khỏe xuất hiện nơi đáy lòng cậu trước đó đều là đang nói với cậu, phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nơi này tuy rằng tốt đẹp, lại không phải thế giới thuộc về mày.
Tiêu Lam nhìn Ôn Khỉ, thấp giọng nói: “Con phải đi rồi.”
Ôn Khỉ khó hiểu nói: “Đi đâu? Chúng ta không phải đang về nhà sao?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Con muốn đi…… Đối mặt chuyện con cần phải làm, còn có rất nhiều người đang chờ con. Con không biết cuối cùng có thể thành công hay không, nhưng mà con cần phải làm như vậy.”
Chiến đấu với Thế Giới Hàng Lâm còn đang tiếp tục, làm lơ người chơi đang hãm sâu trong đó, Lạc cũng không rõ sinh tử.
Cậu cần phải làm cái gì đó để đánh vỡ cục diện này.
Ôn Khỉ tựa hồ còn có chút không rõ, nhưng có vẻ như liên tưởng đến gì đó, bà thử hỏi: “Giống ba ba con sao?”
Tiêu Lam kinh ngạc với sự nhạy bén của mẹ, cậu vẫn là gật đầu.
Ôn Khỉ có chút cảm khái: “Hai người… Thật không hổ là cha con mà……”
Bà ngẩng đầu nhìn con trai đã cao hơn mình không ít, trong ánh mắt đã là vui mừng, lại là không tha.
Ôn Khỉ lại vẫn mỉm cười lên: “Cố lên, mẹ không thể giúp con được cái gì, cũng không biết đó rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến hai người đều không màng tất cả như vậy. Nhưng mẹ vẫn hy vọng con bảo trọng chính mình, kiên trì đi con đường của mình, không cần sợ hãi.”
Tuy rằng bà chỉ là một ảo ảnh dựa vào hồi ức của Tiêu Lam khâu dệt ra, nhưng giờ khắc này, quan tâm của bà dành cho con trai lại là thật sự.
Tiêu Lam lưu luyến mà nhìn mẹ một lần cuối cùng: “Tạm biệt, mẹ.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Giọng nói Ôn Khỉ từ sau lưng truyền đến: “Sớm một chút trở về, đến lúc đó nướng cho con ăn bánh quy mà con thích nhất.”
Bước chân Tiêu Lam hơi khựng lại, nhưng cậu không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng mà đáp: “Dạ được.”
Chỉ là mẹ không biết ——
Con của mẹ đã vĩnh viễn không thể ăn bánh quy do mẹ tự tay làm nữa.
Hết chương 195.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất