Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 60: Phòng bếp
Mọi người ăn ý mà xem nhẹ một bên giọng thét sai sai và một bên vấn đề con gián, đem lực chú ý dịch trở về phòng bếp.
Đèn pin trong tay Vu Đinhg chuyển về một hướng khác.
Phòng bếp vẫn nát chẳng khác nào phòng 404 này, lộ ra một cảm giác lâu năm thiếu tu sửa, khắp nơi đều có thể nhìn đến mảng tường lung lay sắp đổ cùng với vết bẩn năm này tháng nọ tích góp lại.
Nồi chén dơ bẩn tùy ý chất như núi trong bồn rửa, cũng không biết đã để bao lâu, mặt nước đều bắt đầu xuất hiện bong bóng lên men. Cặn thức ăn và mảnh vụn tùy chỗ ném lại, hỗn hợp với bụi và tóc trở thành nhạc viên của mấy con sâu trùng không biết tên.
Vu Đình nhăn mày lại: “Chậc……”
Đoạn Tuyết Âm vuốt yết hầu có hơi muốn phun ra.
Lý Hạo Khoan…… Hắn ta tựa hồ bị con gián thương tổn đến quá sâu, trước mắt đang ở trạng thái chết lặng.
Tuy rằng đã sớm biết phòng bếp là cái đức hạnh này, nhưng các người chơi chỉ cần nghĩ đến thức ăn mình rất có khả năng chính là sinh ra từ nơi này, dạ dày vẫn nhịn không được quay cuồng một chút nho nhỏ.
Chỉ có Tiêu Lam đã làm công vô số, nhìn quen quán ăn lòng dạ hiểm độc và phong cảnh sau bếp, tỏ vẻ: Chút lòng thành thôi.
Vì đẩy nhanh hơn tốc độ tra xét, Tiêu Lam cũng lấy ra 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân 】trước đó giao dịch cùng Vương Thái Địch, hai chùm tia sáng cùng nhau chiếu rọi trong phòng bếp.
Đột nhiên, Tiêu Lam phát hiện ánh sáng đèn pin hình như chiếu lướt đến cái gì đó nhìn qua rất quen thuộc.
Cậu lại đem ánh sáng dời về, cẩn thận xem xét một chút. Đó là một miếng vải nhỏ, tủ lạnh đặt nghiêng chắn giữa người chơi và cái thứ kia, làm người thấy không rõ lắm.
Lạc cũng chăm chú nhìn miếng vải kia một lát, nói với Tiêu Lam: “Đó là vải dệt giống quần áo trên người Mạnh Trạch.”
Những lời này dẫn tới các người chơi sôi nổi nhìn về bên kia, bởi vì tủ lạnh vướng bận, bọn họ chỉ có thể đi vào tận trong phòng bếp.
Vòng qua tủ lạnh, phần còn lại của vải dệt rốt cuộc hiển lộ ra trước mặt các người chơi.
Kia xác thật là quần áo của Mạnh Trạch, hơn nữa —— đang được mặc trên một người!
——
Sớm hơn trước đó.
Mạnh Trạch tránh mình trong phòng, hắn ta chính là nghe được trò chơi lần này nhắc nhở “Bốn ngày”, nói cách khác hắn ta chỉ cần lại chịu đựng hôm nay thì sẽ không có việc gì nữa.
Hắn trốn vào trong chăn, cũng mặc kệ thời tiết có bao nhiêu nóng bức, hắn chỉ cảm thấy cả người phát run.
Bên ngoài, âm thanh của các người chơi dần dần biến mất, tựa hồ bọn họ đều đã đi ra cửa. Mạnh Trạch không rõ, vì sao bọn họ không đợi trong phòng chờ trò chơi kết thúc, ngược lại muốn đi ra ngoài không ngừng thăm dò hoàn cảnh, càng ra cửa không phải nguy hiểm càng lớn sao?
Cũng không biết đợi bao lâu, Mạnh Trạch cảm giác mình ở trong chăn sắp che đến hít thở không thông.
Hắn lặng lẽ vươn đầu ra khỏi chăn, mồm to hô hấp không khí không tính là mới mẻ, còn mang theo hơi nước.
Có thể là buổi sáng hôm nay hắn không ăn cái gì, lại qua lâu như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy rất đói. Vốn dĩ nhiều nhất cũng chỉ một ngày mà thôi, đói một hồi sẽ không có vấn đề gì, hắn vốn định nhẫn nại.
Chỉ là không biết vì sao, một cảm giác xao động từ trong lòng dâng lên, rất muốn ăn cái gì đó, ăn một chút là được.
Không được không được, bên ngoài rất nguy hiểm.
Ăn một chút sẽ không có vấn đề gì.
Không, mình có thể nhẫn nại……
Dù sao cũng ở trong phòng lại không ra ngoài, nếu đói một ngày thig có thể không có sức lực nga.
Cũng đúng…… Không bằng đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn đi…
Phảng phất như bị mê hoặc, Mạnh Trạch dao động.
Hắn thật cẩn thận mà xốc chăn lên, sau đó nhẹ nhàng từ trong phòng ló đầu ra, sau khi xác nhận trong phòng 404 không động tĩnh gì, hắn điểm mũi chân, lén lút ra cửa.
Trong phòng bếp thật sạch sẽ, trên bàn bếp bày rau củ mới mẻ, đồ làm bếp cũng bày biện chỉnh tề sạch sẽ, một cảnh tượng rất thông thường, làm người ta cảm thấy thật thả lỏng.
Mạnh Trạch đi vào phòng bếp, tìm được vị trí tủ lạnh, mở cửa.
Tủ lạnh bày biện nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, nhưng đều là đồ sống, chính giữa có cái túi giấy dai đóng gói, bên trên in hãng bánh mì nào đó.
Mạnh Trạch vui mừng trong lòng, hắn duỗi tay lấy bánh mì ra, cách túi cũng có thể ngửi được mùi hương thơm như thế nào. Hắn gấp không chờ nổi mà mở đóng gói, ngồi xổm trước tủ lạnh gặm lên.
Ăn ngon thật! Cũng không biết là tiệm bánh mì nhà nào làm, trên thế giới sao lại có thứ ăn ngon đến vậy chứ.
Mạnh Trạch từng ngụm từng ngụm gặm lấy, hoàn toàn quên mất chuyện phải về phòng.
Đột nhiên hắn cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, tròn tròn, lớn cỡ cái bánh trôi, tràn ngập co dãn……
Động tác mồm to gặm bánh mì của hắn bỗng nhiên cứng đờ lên, tức khắc phun cũng không được, nuốt cũng không xong. Cái xúc cảm này quá quen thuộc, giống như đúc con mắt ăn phải vào bữa sáng kia.
Còn không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, con mắt trong miệng bắt đầu điên cuồng chuyển động lên, giống như là đang tinh tế mà đánh giá miệng hắn. Rốt cuộc nhịn không nổi, Mạnh Trạch bỗng nhiên phun thứ trong miệng ra ngoài.
Hắn tập trung nhìn vào, quả nhiên, kia lại là một con mắt, con mắt che kín tơ máu cứ như vậy thẳng tắp đối diện với hắn.
“A ——”
Mạnh Trạch phát ra tiếng kêu to hoảng sợ: “Có ai không, có người nào đó không! Cứu mạng! Hạ Duệ!! Hạ Duệ!! Đoạn Tuyết Âm!”
Đáng tiếc ngoài phòng bếp, một chút âm thanh cũng không có.
“Hắc hắc hắc……”
Đột nhiên trong phòng bếp vang lên tiếng cười, tiếng cười kia nghe lên không có ý tốt, phảng phất như mang theo nọc độc.
Mạnh Trạch hoảng sợ mà nhìn khắp nơi, chính là trong phòng bếp cái gì dư thừa cũng không có.
“Hắc hắc……”
Tiếng cười lần thứ hai vang lên, lúc này đây Mạnh Trạch nghe rõ, nơi phát ra âm thanh là trên tay hắn, thứ hắn đang cầm trên tay.
Hắn cứng đờ cổ cúi đầu xuống, mặt đối mặt mà đối diện một gương mặt người. Gương mặt kia thiếu một con mắt, đang mang theo nụ cười vặn vẹo với hắn, chỉ có một cái đầu, phía dưới rỗng tuếch.
Gương mặt này Mạnh Trạch cũng rất quen thuộc, đây là người mỗi ngày cùng bọn họ ăn cơm —— tín đồ tà giáo!
Đầu của tín đồ tà giáo trong tay Mạnh Trạch cùng với con mắt trên mặt đất nhìn chằm chằm hắn, miệng đóng mở: “Tới đây, ngươi cũng cùng nhau tới đây đi……”
Mạnh Trạch tức khắc cảm thấy một cổ hàn ý từ sau lưng dâng lên: “Không……!”
——
Ánh mắt các người chơi đều dừng lại trên người "Mạnh Trạch" bên cạnh tủ lạnh, hắn đang đưa lưng về phía người chơi, tư thế vặn vẹo mà nằm sấp trên bàn bếp cạnh tủ lạnh, ban nãy Tiêu Lam nhìn thấy chính là một chút quần áo sau lưng hắn.
Bên cạnh bày cái đầu của hắn còn đọng lại biểu cảm hoảng sợ, hắn tựa hồ là đứng rồi tự băm đầu của mình xuống.
Đoạn Tuyết Âm nhịn không được hít hà một hơi: “Mạnh Trạch……”
Ánh sáng đèn pin của Vu Đình cũng chiếu lên người Mạnh Trạch, hai đường sáng cộng lại, một góc này tức khắc rõ ràng lên.
Lúc này Tiêu Lam phát hiện không thích hợp: “Mạnh Trạch hình như không lùn như vậy đi? Hình thể cũng không đúng lắm.”
Xác thật, lúc này thân thể mặc quần áo Mạnh Trạch rất gầy, có vẻ quần áo có chút trống vắng, hơn nữa còn có hơi dài, đây rõ ràng không phải thân thể Mạnh Trạch.
Vu Đình đem ánh sáng đèn pin hơi hơi dịch lên tay thi thể: “Cái hình xăm này, hình như tôi từng thấy trên tay tên gia hỏa thần thần thao thao kia, các người có ấn tượng không?”
Tiêu Lam cũng quay đầu nhìn lại, cậu đối với mấy thứ trang trí như này cũng không quen thuộc, nhưng cũng xác thật nhớ rõ tay hay lưng của tà giáo có cái hình xăm.
Lý Hạo Khoan: “Tôi cũng nhớ rõ là có, nhưng là nhớ không rõ cụ thể bộ dáng gì.”
Chỉ có Lạc rất chắc chắn mà mở miệng: “Là tay của tín đồ tà giáo kia, hình xăm giống với trước đó nhìn thấy, hơn nữa tối hôm qua hai móng tay bị bẻ gãy cũng giống nhau.”
Vu Đình nghi hoặc: “Móng tay gì?”
Tiêu Lam mang vẻ mặt gợn sóng bất kinh: “Chỉ…… Dạy hắn một chút cách làm người thôi.”
Sau đó đại khái là lúc đánh người không cẩn thận bẻ gãy hai móng tay của hắn, ai bảo hắn không biết vệ sinh, móng tay để dài như vậy chớ.
Vu Đình: “……”
Xã hội xã hội, không thể trêu vào.
Tiêu Lam: “Nói cách khác, đây là đầu Mạnh Trạch và thi thể của tín đồ tà giáo kia?”
Đoạn Tuyết Âm: “Là tín đồ tà giáo làm sao? Vì sao lại muốn đổi như vậy?”
Tiêu Lam buông tay: “Có lẽ là hắn ghét bỏ mình quá lùn, muốn đổi một cái thân thể cao hơn chút đi.”
Vẻ mặt Vu Đình ghét bỏ: “Hắn lớn lên thất bại như vậy, chỉ đổi thân thể không thôi có ích lợi gì, không bằng trực tiếp thay đổi người đi.”
Đoạn Tuyết Âm & Lý Hạo Khoan: “……”
Ê ê, hai người nói mặt trái người ta kéo thù hận như vậy thật sự không thành vấn đề sao……
Bọn họ có ý tìm một người đồng đội khác ngăn cản hai người này, lại phát hiện Phí Lạc cũng mang vẻ mặt biểu cảm “Tiên sinh nói rất có đạo lý, nhất định chính là như vậy”.
Tại sao đồng động mới đến đều vừa mới vừa lầy, nhân sinh thật sự rất khó à nha.
Các người chơi rời khỏi phòng bếp, còn đầu của Mạnh Trạch, mang đi là không có khả năng, Tiêu Lam chỉ có thể tìm cái khăn lông sạch sẽ một chút đắp lên đầu của hắn.
Chết trong trò chơi chính là như vậy, có thể có một đồng đội tùy tay giúp bạn che lấp thi thể một chút đã rất không tồi rồi.
——
Sau khi từ phòng bếp ra tới, Tiêu Lam kiểm tra một chút phòng của Mạnh Trạch.
Quả nhiên giống như cậu suy đoán, toàn bộ dấu vết sinh hoạt của Mạnh Trạch đều biến mất. Tuy người chơi không có nhiều vật phẩm lắm, nhưng cũng có mấy thứ khăn lông bàn chải đánh răng linh tinh yêu cầu phải có, nhưng hiện tại trong phòng Mạnh Trạch giống như là lần đầu tiên bọn họ chọn phòng vậy.
Thời gian còn lại các người chơi đều tụ tập trong phòng khách, đều tự tìm vị trí ngồi xuống.
Hiện tại cách buổi tối đã rất gần, ngoài cửa sổ vẫn là màn mưa làm người hít thở không thông như cũ, mưa to hơn nữa sắc trời tối muộn, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn luôn chỉ có độ sáng vô cùng mỏng manh, hết thảy đều có loại cảm giác yên lăng trước nguy cơ cuối cùng.
Các người chơi đếm tim đập chờ đợi trong tiếng mưa rơi lã chã.
Rốt cuộc, một tia ánh sáng cuối cùng nơi chân trời cũng đã biến mất.
Phảng phất như đang tuyên cáo hoạt động long trọng bắt đầu, toàn bộ phòng 404 lâm vào bóng tối trong một cái chớp mắt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm rầm rầm ——”
Nói là gõ cửa, không bằng nói là phá cửa tương đối chuẩn xác hơn.
Đến rồi. Các người chơi đều âm thầm nói một tiếng trong lòng.
Vu Đình đứng lên đầu tiên, hướng tới vị trí cửa, thời điểm anh ta đi tới, tiếng đập phá cửa bên ngoài cũng hoàn toàn chẳng hề dừng lại.
Trên cửa lớn nhà số 404 cũng không trang bị cửa kính, muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì thì nhất định phải mở cửa.
Anh trực tiếp mở cửa sang, tiếng đập phá cửa nháy mắt ngừng bặt.
Chỉ là ngoài cửa rỗng tuếch, chỉ có một mảnh đen nhánh cùng với tiếng mưa rơi xôn xao, thứ gì cũng nhìn không thấy. Việc này cũng nằm trong dự đoán của người chơi, nếu thật sự có người nhìn thật bình thường người mang theo quà tặng tiến đến, ngược lại có vẻ tương đối kỳ quái.
Vu Đình đóng cửa lại, trở lại vị trí vốn có chờ đợi.
Năm phút sau, tiếng đập phá cửa lại lại lần nữa vang lên, lần này thay đổi thành Lý Hạo Khoan mở cửa, ngoài cửa vẫn như thế.
Cứ thế lặp lại vài lần, các người chơi luân phiên đi ra ngoài mở cửa, cũng không thấy chân chính có thứ gì xuất hiện.
Năm phút tiếp theo lại đến, lúc này đây tiếng đập cửa không vang lên nữa.
Vào thời điểm mọi người đều nhìn ra cửa lớn, Đoạn Tuyết Âm mặt hướng cửa sổ bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào vị trí cửa sổ: “Mọi người xem, cửa sổ!”
Mọi người sôi nổi quay đầu lại, chợt thấy trên cửa sổ xuất hiện một dấu tay màu đen, như là có người nào để lại ngoài cửa sổ, chỉ là các người chơi đều nhớ rất rõ ràng, nơi này là 404, lầu 4.
Ai có thể sờ được đến cửa sổ ở nơi này?
Nháy mắt tiếp theo, dấu tay thứ hai xuất hiện, tiếp theo là thứ ba, thứ tư, thứ năm…… Dấu tay liên tiếp không ngừng xuất hiện trên cửa sổ, vị trí xuất hiện cũng càng ngày càng cao, dấu tay rậm rạp cơ hồ chiếm cứ toàn bộ diện tích cửa sổ, hơn nữa còn chồng chất, gần như hòa làm một thể cùng màn trời đen trầm.
“Rầm rầm rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa giống như đúc lại vang lên lần nữa, lần này là hướng cửa sổ. Cửa sổ cũ xưa cứ như vậy dưới thế công liên tiếp không ngừng vang lên ầm ầm, làm người hoài nghi có lẽ lại nhiều tới vài cái nữa, nó thân là ông lão lụ khụ sẽ phải tan thành từng mảnh.
Tiêu Lam nhìn cửa sổ lung lay sắp đổ: “Đây là tư thế muốn chúng ta đi ra ngoài?”
Đoạn Tuyết Âm có phần không xác định: “Chúng ta đây đi ra ngoài sao?”
Tiêu Lam đứng dậy: “Nếu chúng nó đều nhiệt tình như vậy thì đi thôi, dù sao núp lùm cũng núp không được, Thế Giới Hàng Lâm không có khả năng để chúng ta ngồi ở chỗ này là có thể qua cửa.”
Vu Đình khảy một chút mái tóc xoăn dài của anh ta, môi đỏ mang theo ý cười: “Nếu thật sự có thể núp lùm, không bằng liền sửa tên gọi là Thế Giới Cá Khô cho rồi.”
Trong tiếng đập cửa sổ rầm rầm rầm, các người chơi mở cửa đi ra khỏi 404.
Bên ngoài là hành lang như trước, chỉ là đã không có ánh sáng, mặt tường loang lổ bị đèn pin chiếu rọi ra cái bóng bị kéo thật dài, có vẻ quỷ ảnh làm sao.
Dọc theo hành lang đi vào vị trí thang máy, thang máy thế nhưng còn lập loè ánh đỏ mỏng manh.
Tiêu Lam thử ấn xuống nút xuống lầu, không hề nghe được bất luận âm thanh thanh máy đi lên gì, cửa sắt cũ kĩ vốn yêu cầu kẻ đi nhờ tự mình kéo lấy, lúc này đây lại tự động mở ra.
Sau khi mở ra, bên trong là một mảnh đen nhánh sâu không thấy đáy.
Tiêu Lam: “Nhìn qua có loại tư thế ai vào thì người đó chết ấy.”
Vòng tay của Vu Đình - Tiểu Thanh lúc này cũng chui ra tới, làm như cảm giác được nguy hiểm, nó cản cản chủ nhân về phía sau.
Lạc nhẹ nhàng vứt một đồng xu không biết từ đâu ra về mảnh đen nhánh kia, đồng xu màu bạc lóe ánh sáng rơi xuống dưới, sau đó thì không có sau đó nữa.
Không có âm thanh rơi xuống đất, sau khi tiến vào bóng tối cũng không còn bất luận ánh sáng gì bị phản xạ ra được, giống như là —— bị cắn nuốt.
“Sàn sạt……”
Vào lúc các người chơi đều đang chú ý thang máy, hành lang sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên âm thanh.
Tiếp theo, những cánh cửa đóng chặt vốn dĩ không một bóng người lại liên tiếp truyền ra động tĩnh như có người đang hoạt động.
Phảng phất như, nơi này vốn dĩ đều đã chật kín người, hiện tại bọn họ đều chuẩn bị ra tham gia tụ hội.
Đèn pin trong tay Vu Đinhg chuyển về một hướng khác.
Phòng bếp vẫn nát chẳng khác nào phòng 404 này, lộ ra một cảm giác lâu năm thiếu tu sửa, khắp nơi đều có thể nhìn đến mảng tường lung lay sắp đổ cùng với vết bẩn năm này tháng nọ tích góp lại.
Nồi chén dơ bẩn tùy ý chất như núi trong bồn rửa, cũng không biết đã để bao lâu, mặt nước đều bắt đầu xuất hiện bong bóng lên men. Cặn thức ăn và mảnh vụn tùy chỗ ném lại, hỗn hợp với bụi và tóc trở thành nhạc viên của mấy con sâu trùng không biết tên.
Vu Đình nhăn mày lại: “Chậc……”
Đoạn Tuyết Âm vuốt yết hầu có hơi muốn phun ra.
Lý Hạo Khoan…… Hắn ta tựa hồ bị con gián thương tổn đến quá sâu, trước mắt đang ở trạng thái chết lặng.
Tuy rằng đã sớm biết phòng bếp là cái đức hạnh này, nhưng các người chơi chỉ cần nghĩ đến thức ăn mình rất có khả năng chính là sinh ra từ nơi này, dạ dày vẫn nhịn không được quay cuồng một chút nho nhỏ.
Chỉ có Tiêu Lam đã làm công vô số, nhìn quen quán ăn lòng dạ hiểm độc và phong cảnh sau bếp, tỏ vẻ: Chút lòng thành thôi.
Vì đẩy nhanh hơn tốc độ tra xét, Tiêu Lam cũng lấy ra 【 Đèn pin năng lượng hạt nhân 】trước đó giao dịch cùng Vương Thái Địch, hai chùm tia sáng cùng nhau chiếu rọi trong phòng bếp.
Đột nhiên, Tiêu Lam phát hiện ánh sáng đèn pin hình như chiếu lướt đến cái gì đó nhìn qua rất quen thuộc.
Cậu lại đem ánh sáng dời về, cẩn thận xem xét một chút. Đó là một miếng vải nhỏ, tủ lạnh đặt nghiêng chắn giữa người chơi và cái thứ kia, làm người thấy không rõ lắm.
Lạc cũng chăm chú nhìn miếng vải kia một lát, nói với Tiêu Lam: “Đó là vải dệt giống quần áo trên người Mạnh Trạch.”
Những lời này dẫn tới các người chơi sôi nổi nhìn về bên kia, bởi vì tủ lạnh vướng bận, bọn họ chỉ có thể đi vào tận trong phòng bếp.
Vòng qua tủ lạnh, phần còn lại của vải dệt rốt cuộc hiển lộ ra trước mặt các người chơi.
Kia xác thật là quần áo của Mạnh Trạch, hơn nữa —— đang được mặc trên một người!
——
Sớm hơn trước đó.
Mạnh Trạch tránh mình trong phòng, hắn ta chính là nghe được trò chơi lần này nhắc nhở “Bốn ngày”, nói cách khác hắn ta chỉ cần lại chịu đựng hôm nay thì sẽ không có việc gì nữa.
Hắn trốn vào trong chăn, cũng mặc kệ thời tiết có bao nhiêu nóng bức, hắn chỉ cảm thấy cả người phát run.
Bên ngoài, âm thanh của các người chơi dần dần biến mất, tựa hồ bọn họ đều đã đi ra cửa. Mạnh Trạch không rõ, vì sao bọn họ không đợi trong phòng chờ trò chơi kết thúc, ngược lại muốn đi ra ngoài không ngừng thăm dò hoàn cảnh, càng ra cửa không phải nguy hiểm càng lớn sao?
Cũng không biết đợi bao lâu, Mạnh Trạch cảm giác mình ở trong chăn sắp che đến hít thở không thông.
Hắn lặng lẽ vươn đầu ra khỏi chăn, mồm to hô hấp không khí không tính là mới mẻ, còn mang theo hơi nước.
Có thể là buổi sáng hôm nay hắn không ăn cái gì, lại qua lâu như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy rất đói. Vốn dĩ nhiều nhất cũng chỉ một ngày mà thôi, đói một hồi sẽ không có vấn đề gì, hắn vốn định nhẫn nại.
Chỉ là không biết vì sao, một cảm giác xao động từ trong lòng dâng lên, rất muốn ăn cái gì đó, ăn một chút là được.
Không được không được, bên ngoài rất nguy hiểm.
Ăn một chút sẽ không có vấn đề gì.
Không, mình có thể nhẫn nại……
Dù sao cũng ở trong phòng lại không ra ngoài, nếu đói một ngày thig có thể không có sức lực nga.
Cũng đúng…… Không bằng đến phòng bếp lấy một chút đồ ăn đi…
Phảng phất như bị mê hoặc, Mạnh Trạch dao động.
Hắn thật cẩn thận mà xốc chăn lên, sau đó nhẹ nhàng từ trong phòng ló đầu ra, sau khi xác nhận trong phòng 404 không động tĩnh gì, hắn điểm mũi chân, lén lút ra cửa.
Trong phòng bếp thật sạch sẽ, trên bàn bếp bày rau củ mới mẻ, đồ làm bếp cũng bày biện chỉnh tề sạch sẽ, một cảnh tượng rất thông thường, làm người ta cảm thấy thật thả lỏng.
Mạnh Trạch đi vào phòng bếp, tìm được vị trí tủ lạnh, mở cửa.
Tủ lạnh bày biện nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, nhưng đều là đồ sống, chính giữa có cái túi giấy dai đóng gói, bên trên in hãng bánh mì nào đó.
Mạnh Trạch vui mừng trong lòng, hắn duỗi tay lấy bánh mì ra, cách túi cũng có thể ngửi được mùi hương thơm như thế nào. Hắn gấp không chờ nổi mà mở đóng gói, ngồi xổm trước tủ lạnh gặm lên.
Ăn ngon thật! Cũng không biết là tiệm bánh mì nhà nào làm, trên thế giới sao lại có thứ ăn ngon đến vậy chứ.
Mạnh Trạch từng ngụm từng ngụm gặm lấy, hoàn toàn quên mất chuyện phải về phòng.
Đột nhiên hắn cảm thấy trong miệng có thứ gì đó, tròn tròn, lớn cỡ cái bánh trôi, tràn ngập co dãn……
Động tác mồm to gặm bánh mì của hắn bỗng nhiên cứng đờ lên, tức khắc phun cũng không được, nuốt cũng không xong. Cái xúc cảm này quá quen thuộc, giống như đúc con mắt ăn phải vào bữa sáng kia.
Còn không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, con mắt trong miệng bắt đầu điên cuồng chuyển động lên, giống như là đang tinh tế mà đánh giá miệng hắn. Rốt cuộc nhịn không nổi, Mạnh Trạch bỗng nhiên phun thứ trong miệng ra ngoài.
Hắn tập trung nhìn vào, quả nhiên, kia lại là một con mắt, con mắt che kín tơ máu cứ như vậy thẳng tắp đối diện với hắn.
“A ——”
Mạnh Trạch phát ra tiếng kêu to hoảng sợ: “Có ai không, có người nào đó không! Cứu mạng! Hạ Duệ!! Hạ Duệ!! Đoạn Tuyết Âm!”
Đáng tiếc ngoài phòng bếp, một chút âm thanh cũng không có.
“Hắc hắc hắc……”
Đột nhiên trong phòng bếp vang lên tiếng cười, tiếng cười kia nghe lên không có ý tốt, phảng phất như mang theo nọc độc.
Mạnh Trạch hoảng sợ mà nhìn khắp nơi, chính là trong phòng bếp cái gì dư thừa cũng không có.
“Hắc hắc……”
Tiếng cười lần thứ hai vang lên, lúc này đây Mạnh Trạch nghe rõ, nơi phát ra âm thanh là trên tay hắn, thứ hắn đang cầm trên tay.
Hắn cứng đờ cổ cúi đầu xuống, mặt đối mặt mà đối diện một gương mặt người. Gương mặt kia thiếu một con mắt, đang mang theo nụ cười vặn vẹo với hắn, chỉ có một cái đầu, phía dưới rỗng tuếch.
Gương mặt này Mạnh Trạch cũng rất quen thuộc, đây là người mỗi ngày cùng bọn họ ăn cơm —— tín đồ tà giáo!
Đầu của tín đồ tà giáo trong tay Mạnh Trạch cùng với con mắt trên mặt đất nhìn chằm chằm hắn, miệng đóng mở: “Tới đây, ngươi cũng cùng nhau tới đây đi……”
Mạnh Trạch tức khắc cảm thấy một cổ hàn ý từ sau lưng dâng lên: “Không……!”
——
Ánh mắt các người chơi đều dừng lại trên người "Mạnh Trạch" bên cạnh tủ lạnh, hắn đang đưa lưng về phía người chơi, tư thế vặn vẹo mà nằm sấp trên bàn bếp cạnh tủ lạnh, ban nãy Tiêu Lam nhìn thấy chính là một chút quần áo sau lưng hắn.
Bên cạnh bày cái đầu của hắn còn đọng lại biểu cảm hoảng sợ, hắn tựa hồ là đứng rồi tự băm đầu của mình xuống.
Đoạn Tuyết Âm nhịn không được hít hà một hơi: “Mạnh Trạch……”
Ánh sáng đèn pin của Vu Đình cũng chiếu lên người Mạnh Trạch, hai đường sáng cộng lại, một góc này tức khắc rõ ràng lên.
Lúc này Tiêu Lam phát hiện không thích hợp: “Mạnh Trạch hình như không lùn như vậy đi? Hình thể cũng không đúng lắm.”
Xác thật, lúc này thân thể mặc quần áo Mạnh Trạch rất gầy, có vẻ quần áo có chút trống vắng, hơn nữa còn có hơi dài, đây rõ ràng không phải thân thể Mạnh Trạch.
Vu Đình đem ánh sáng đèn pin hơi hơi dịch lên tay thi thể: “Cái hình xăm này, hình như tôi từng thấy trên tay tên gia hỏa thần thần thao thao kia, các người có ấn tượng không?”
Tiêu Lam cũng quay đầu nhìn lại, cậu đối với mấy thứ trang trí như này cũng không quen thuộc, nhưng cũng xác thật nhớ rõ tay hay lưng của tà giáo có cái hình xăm.
Lý Hạo Khoan: “Tôi cũng nhớ rõ là có, nhưng là nhớ không rõ cụ thể bộ dáng gì.”
Chỉ có Lạc rất chắc chắn mà mở miệng: “Là tay của tín đồ tà giáo kia, hình xăm giống với trước đó nhìn thấy, hơn nữa tối hôm qua hai móng tay bị bẻ gãy cũng giống nhau.”
Vu Đình nghi hoặc: “Móng tay gì?”
Tiêu Lam mang vẻ mặt gợn sóng bất kinh: “Chỉ…… Dạy hắn một chút cách làm người thôi.”
Sau đó đại khái là lúc đánh người không cẩn thận bẻ gãy hai móng tay của hắn, ai bảo hắn không biết vệ sinh, móng tay để dài như vậy chớ.
Vu Đình: “……”
Xã hội xã hội, không thể trêu vào.
Tiêu Lam: “Nói cách khác, đây là đầu Mạnh Trạch và thi thể của tín đồ tà giáo kia?”
Đoạn Tuyết Âm: “Là tín đồ tà giáo làm sao? Vì sao lại muốn đổi như vậy?”
Tiêu Lam buông tay: “Có lẽ là hắn ghét bỏ mình quá lùn, muốn đổi một cái thân thể cao hơn chút đi.”
Vẻ mặt Vu Đình ghét bỏ: “Hắn lớn lên thất bại như vậy, chỉ đổi thân thể không thôi có ích lợi gì, không bằng trực tiếp thay đổi người đi.”
Đoạn Tuyết Âm & Lý Hạo Khoan: “……”
Ê ê, hai người nói mặt trái người ta kéo thù hận như vậy thật sự không thành vấn đề sao……
Bọn họ có ý tìm một người đồng đội khác ngăn cản hai người này, lại phát hiện Phí Lạc cũng mang vẻ mặt biểu cảm “Tiên sinh nói rất có đạo lý, nhất định chính là như vậy”.
Tại sao đồng động mới đến đều vừa mới vừa lầy, nhân sinh thật sự rất khó à nha.
Các người chơi rời khỏi phòng bếp, còn đầu của Mạnh Trạch, mang đi là không có khả năng, Tiêu Lam chỉ có thể tìm cái khăn lông sạch sẽ một chút đắp lên đầu của hắn.
Chết trong trò chơi chính là như vậy, có thể có một đồng đội tùy tay giúp bạn che lấp thi thể một chút đã rất không tồi rồi.
——
Sau khi từ phòng bếp ra tới, Tiêu Lam kiểm tra một chút phòng của Mạnh Trạch.
Quả nhiên giống như cậu suy đoán, toàn bộ dấu vết sinh hoạt của Mạnh Trạch đều biến mất. Tuy người chơi không có nhiều vật phẩm lắm, nhưng cũng có mấy thứ khăn lông bàn chải đánh răng linh tinh yêu cầu phải có, nhưng hiện tại trong phòng Mạnh Trạch giống như là lần đầu tiên bọn họ chọn phòng vậy.
Thời gian còn lại các người chơi đều tụ tập trong phòng khách, đều tự tìm vị trí ngồi xuống.
Hiện tại cách buổi tối đã rất gần, ngoài cửa sổ vẫn là màn mưa làm người hít thở không thông như cũ, mưa to hơn nữa sắc trời tối muộn, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn luôn chỉ có độ sáng vô cùng mỏng manh, hết thảy đều có loại cảm giác yên lăng trước nguy cơ cuối cùng.
Các người chơi đếm tim đập chờ đợi trong tiếng mưa rơi lã chã.
Rốt cuộc, một tia ánh sáng cuối cùng nơi chân trời cũng đã biến mất.
Phảng phất như đang tuyên cáo hoạt động long trọng bắt đầu, toàn bộ phòng 404 lâm vào bóng tối trong một cái chớp mắt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm rầm rầm ——”
Nói là gõ cửa, không bằng nói là phá cửa tương đối chuẩn xác hơn.
Đến rồi. Các người chơi đều âm thầm nói một tiếng trong lòng.
Vu Đình đứng lên đầu tiên, hướng tới vị trí cửa, thời điểm anh ta đi tới, tiếng đập phá cửa bên ngoài cũng hoàn toàn chẳng hề dừng lại.
Trên cửa lớn nhà số 404 cũng không trang bị cửa kính, muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì thì nhất định phải mở cửa.
Anh trực tiếp mở cửa sang, tiếng đập phá cửa nháy mắt ngừng bặt.
Chỉ là ngoài cửa rỗng tuếch, chỉ có một mảnh đen nhánh cùng với tiếng mưa rơi xôn xao, thứ gì cũng nhìn không thấy. Việc này cũng nằm trong dự đoán của người chơi, nếu thật sự có người nhìn thật bình thường người mang theo quà tặng tiến đến, ngược lại có vẻ tương đối kỳ quái.
Vu Đình đóng cửa lại, trở lại vị trí vốn có chờ đợi.
Năm phút sau, tiếng đập phá cửa lại lại lần nữa vang lên, lần này thay đổi thành Lý Hạo Khoan mở cửa, ngoài cửa vẫn như thế.
Cứ thế lặp lại vài lần, các người chơi luân phiên đi ra ngoài mở cửa, cũng không thấy chân chính có thứ gì xuất hiện.
Năm phút tiếp theo lại đến, lúc này đây tiếng đập cửa không vang lên nữa.
Vào thời điểm mọi người đều nhìn ra cửa lớn, Đoạn Tuyết Âm mặt hướng cửa sổ bỗng nhiên duỗi tay chỉ vào vị trí cửa sổ: “Mọi người xem, cửa sổ!”
Mọi người sôi nổi quay đầu lại, chợt thấy trên cửa sổ xuất hiện một dấu tay màu đen, như là có người nào để lại ngoài cửa sổ, chỉ là các người chơi đều nhớ rất rõ ràng, nơi này là 404, lầu 4.
Ai có thể sờ được đến cửa sổ ở nơi này?
Nháy mắt tiếp theo, dấu tay thứ hai xuất hiện, tiếp theo là thứ ba, thứ tư, thứ năm…… Dấu tay liên tiếp không ngừng xuất hiện trên cửa sổ, vị trí xuất hiện cũng càng ngày càng cao, dấu tay rậm rạp cơ hồ chiếm cứ toàn bộ diện tích cửa sổ, hơn nữa còn chồng chất, gần như hòa làm một thể cùng màn trời đen trầm.
“Rầm rầm rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa giống như đúc lại vang lên lần nữa, lần này là hướng cửa sổ. Cửa sổ cũ xưa cứ như vậy dưới thế công liên tiếp không ngừng vang lên ầm ầm, làm người hoài nghi có lẽ lại nhiều tới vài cái nữa, nó thân là ông lão lụ khụ sẽ phải tan thành từng mảnh.
Tiêu Lam nhìn cửa sổ lung lay sắp đổ: “Đây là tư thế muốn chúng ta đi ra ngoài?”
Đoạn Tuyết Âm có phần không xác định: “Chúng ta đây đi ra ngoài sao?”
Tiêu Lam đứng dậy: “Nếu chúng nó đều nhiệt tình như vậy thì đi thôi, dù sao núp lùm cũng núp không được, Thế Giới Hàng Lâm không có khả năng để chúng ta ngồi ở chỗ này là có thể qua cửa.”
Vu Đình khảy một chút mái tóc xoăn dài của anh ta, môi đỏ mang theo ý cười: “Nếu thật sự có thể núp lùm, không bằng liền sửa tên gọi là Thế Giới Cá Khô cho rồi.”
Trong tiếng đập cửa sổ rầm rầm rầm, các người chơi mở cửa đi ra khỏi 404.
Bên ngoài là hành lang như trước, chỉ là đã không có ánh sáng, mặt tường loang lổ bị đèn pin chiếu rọi ra cái bóng bị kéo thật dài, có vẻ quỷ ảnh làm sao.
Dọc theo hành lang đi vào vị trí thang máy, thang máy thế nhưng còn lập loè ánh đỏ mỏng manh.
Tiêu Lam thử ấn xuống nút xuống lầu, không hề nghe được bất luận âm thanh thanh máy đi lên gì, cửa sắt cũ kĩ vốn yêu cầu kẻ đi nhờ tự mình kéo lấy, lúc này đây lại tự động mở ra.
Sau khi mở ra, bên trong là một mảnh đen nhánh sâu không thấy đáy.
Tiêu Lam: “Nhìn qua có loại tư thế ai vào thì người đó chết ấy.”
Vòng tay của Vu Đình - Tiểu Thanh lúc này cũng chui ra tới, làm như cảm giác được nguy hiểm, nó cản cản chủ nhân về phía sau.
Lạc nhẹ nhàng vứt một đồng xu không biết từ đâu ra về mảnh đen nhánh kia, đồng xu màu bạc lóe ánh sáng rơi xuống dưới, sau đó thì không có sau đó nữa.
Không có âm thanh rơi xuống đất, sau khi tiến vào bóng tối cũng không còn bất luận ánh sáng gì bị phản xạ ra được, giống như là —— bị cắn nuốt.
“Sàn sạt……”
Vào lúc các người chơi đều đang chú ý thang máy, hành lang sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên âm thanh.
Tiếp theo, những cánh cửa đóng chặt vốn dĩ không một bóng người lại liên tiếp truyền ra động tĩnh như có người đang hoạt động.
Phảng phất như, nơi này vốn dĩ đều đã chật kín người, hiện tại bọn họ đều chuẩn bị ra tham gia tụ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất