Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 69: Đi hóng gió

Trước Sau
Tuy biết được một phần tin tức có quan hệ đến cha mình, nhưng lại mang đến càng nhiều vấn đề mới, hết thảy cộng vào ngược lại làm Tiêu Lam cảm thấy càng thêm khó bề phân biệt.

Cậu tự hỏi về cha cậu Tiêu Thành Nham, về kỹ năng của cậu, về Thế Giới Hàng Lâm, cả buổi chiều đều có vẻ hơi thất thần.

Tới giờ cơm chiều, trạng thái của Tiêu Lam vẫn có chút hạ xuống.

Lúc này Lạc đi đến trước mặt cậu: “Tiên sinh, trước đó tôi có đặt chỗ ở một nhà hàng Tây Ban Nha nổi tiếng, danh tiếng rất tốt, không bằng chúng ta đi ăn bữa cơm chiều, thuận tiện giải sầu đi.”

Trước khi tra tìm tin tức liên quan đến Tiêu Thành Nham, Lạc đã dự phòng có khả năng sẽ xuất hiện tin tức khiến Tiêu Lam tâm tình không tốt, hắn cũng vì thế chuẩn bị vài thứ.

Tiêu Lam vốn định nói mình chẳng có tâm tư ăn cơm, nhưng nghĩ Lạc có lẽ trước tiên đã dự định rất nhiều, cứ như vậy cự tuyệt có vẻ không tốt lắm, hơn nữa chọn cơm hộp dù sao cũng phải chờ, cuối cùng gật gật đầu đồng ý.

Vẫn là từ Lạc lái xe, hai người đi tới nhà hàng đã đặt chỗ.

Người hầu dẫn dắt hai người, ngồi vào phòng riêng Lạc đã đặt trước.

Nhà hàng trang hoàng tinh xảo, âm nhạc thư giãn kết hợp thức ăn mỹ vị,đích xác làm người ta tâm tình thoải mái.

Cơm hải sản Tây Ban Nha trước mặt mùi hương tỏa bốn phía, cơm hải sản tươi mới vô cùng, vị tràn ngập dai giòn lại giàu vị hải sản thơm ngon, phối hợp cơm được chiên rời rạc rõ ràng, mỗi một ngụm bất luận là vị giác hay xúc giác đều được thỏa mãn cực lớn.

Thịt bò hầm nhiệt độ thấp vị non mềm, nước sốt phong phú, phối hợp với nước sốt đầu bếp đặc chế, mỗi một ngụm đều là một loại hưởng thụ.

Heo sữa nướng rau củ da ngoài xốp giòn, bên trong chất thịt non mềm, phối hợp thêm hai loại tương chấm, tương táo ngọt thanh đề vị, tương ớt mang theo phong vị Tây Ban Nha độc đáo, mùi vị độc đáo mà mỹ diệu.

Portabella cũng chiên đến gãi đúng chỗ ngứa, đã có mùi thơm của loài nấm lại có một tia hơi cay độc đáo, ăn lên vô cùng ngon miệng.

Chẳng sợ Tiêu Lam xem như người ăn cái gì cũng thấy ngon, cũng có thể phẩm vị ra chỗ mỹ vị của những món này. Quả nhiên vào lúc tâm tình không tốt, ăn một bữa no nê mỹ vị đích xác có thể làm người ta phấn chấn tinh thần.

Cậu bỏ thịt bò trên mâm vào miệng, cảm giác nghi hoặc mang đến bực bội trong lòng kia vốn áp không được, lúc này cũng biến mất đi một chút.

Thấy đôi mày vẫn luôn nhíu của Tiêu Lam hơi giãn ra một chút, Lạc bưng ly rượu lên nhẹ nhấp một ngụm: “Tiên sinh, sau khi ăn xong chúng ta đi hóng gió thế nào?”

“Ưm……” Tiêu Lam đã nhiều năm không trải qua loại hoạt động tiêu khiển như lái xe hóng gió này, dù sao cậu đã không có xe cũng chẳng có tiền, còn hỏng có thời gian, trong lúc nhất thời thật sự là có phần hoài niệm.

Một lần ngồi xe đi hóng gió gần nhất, đại khái là cha mẹ đều còn ở, thời thiếu niên vô ưu vô lự nhất của cậu.

“Không khí tươi mới và hoàn cảnh ven đường cũng giúp thả lỏng tâm tình.” Lạc mỉm cười bổ sung thêm.

——

Sau bữa cơm chiều.

Lạc lái xe, chở Tiêu Lam dọc theo bờ sông hóng gió, còn may phi nhân loại sẽ không bị vấn đề say rượu lái xe bối rối.

Gió lạnh nơi bờ sông phất qua gương mặt Tiêu Lam, mang theo ồn ào náo động chốn thành thị về đêm. Ánh đèn lộng lẫy chiếu rọi nước sông, cùng với đèn xe từng chút một tản ra, thành một hồ ánh sao.

Tiêu Lam dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt nhìn chằm chằm cảnh đêm sáng lạn ngoài cửa sổ ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua, nhất thời suy nghĩ trong đầu bay múa, tựa như suy nghĩ rất nhiều lại tựa như cái gì cũng không nghĩ.

Cậu đã thật lâu thật lâu không có được quyền lợi xa xỉ như nghỉ ngơi đến phát ngốc này.

Trước kia chẳng sợ cậu là học sinh tốt nghiệp xuất sắc, nhưng tình trạng nợ nần không xong và bọn cho vay nặng lãi thường xuyên tìm tới cửa, công việc làm tốt một chút đều cự tuyệt cậu ngoài cửa. Cậu chỉ có thể đi làm một vài việc lặt vặt ở đầu này đầu kia, hơn nữa mỗi một việc đều rất khó lâu dài. Làm công và nợ nần vĩnh viễn nhìn không đến điểm cuối bức cho cậu khó có cơ hội thở dốc.

Sau khi tiến vào Thế Giới Hàng Lâm, tất cả đều là nguy hiểm thường làm bạn bên người, cả người gần như luôn cần phải gắt gao căng lên, chỉ cần lơi lỏng một chút đều sẽ mang đến nguy hiểm tử vong……

Lạc quan sát đến biểu cảm Tiêu Lam buông lỏng, hắn cũng không nói lời nào đi quấy rầy trạng thái giờ phút này của Tiêu Lam, chỉ là lái xe đến càng thêm vững vàng, một đường an tĩnh đi tới.

Tiên sinh hẳn là rất mệt, chẳng sợ mỏi mệt trên thân thể có thể khôi phục, nhưng gánh nặng chồng lên tâm linh cũng không giảm bớt.

Lạc hy vọng mình làm hết thảy có thể giúp Tiêu Lam hơi thả lỏng một chút, chẳng sợ phía trước là vực sâu nhìn không thấy, chẳng sợ rất nhanh chính là hiểm cảnh thật dữ dội, nhưng ít ra trước mắt, có thể cho cậu cảm giác được thoải mái và nhẹ nhàng.



Không biết xe lái bao lâu, Ferrari dừng lại trên một sườn núi vùng ngoại ô.

Tiêu Lam lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lại, trước triền núi là một mảnh trống trải, ngày mai có vẻ như là một ngày nắng, giờ phút này sao trời hết sức lộng lẫy.

Thấy lực chú ý của Tiêu Lam quay lại, Lạc nói: “Muốn xuống xe nhìn xem không?”

Tiêu Lam gật gật đầu xuống xe, xung quanh là một mảnh yên tĩnh, chỉ có giữa mặt cỏ cây cối truyền đến tiếng côn trùng kêu vang mỏng manh, càng hiện ra yên tĩnh giờ phút này, trong trời đất giống như chỉ còn lại hai người, cậu và Lạc.

Không khí trên núi mang theo hơi nước tươi mới và hương thơm cỏ cây, làm người ta cảm thấy phá lệ thoải mái.

“Đoàng ——”

Lúc này bỗng nhiên có pháo hoa từ hướng bên dưới chân núi phóng lên, pháo hoa liên tiếp không ngừng nổ tung giữa bầu trời đêm, điểm xuyết bóng đen thành một mảnh lộng lẫy, vị trí chỗ bọn họ vừa lúc là vị trí xem tốt nhất, phảng phất như một lần lễ hội pháo hoa cố ý chuẩn bị.

“Nghe nói ở thế giới con người, pháo hoa ngụ ý chúc phúc, thường sẽ châm ngòi vào các ngày lễ lớn.”

“Chúc phúc cho ngài, tiên sinh.”

Tiêu Lam quay đầu lại, vừa lúc đối diện gương mặt mỉm cười được pháo hoa chiếu rọi của Lạc.

Ánh sáng pháo hoa phác họa hình dáng Lạc ra một tầng ánh sáng nhạt, làm dung mạo phi nhân loại vốn dĩ đã cực kỳ xuất sắc này càng hiện ra một loại tươi đẹp thoát ly thế tục. Tựa như quỷ quái trong truyền thuyết dụ hoặc người lữ khách lạc đường, đưa bọn họ lên con đường không lối về vậy.

Có lẽ những người lữ khách cam tâm tình nguyện bị mê hoặc đó, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy chăng.

Tiêu Lam sửng sốt một chút, mới lấy lại tinh thần: “…… Cảm ơn anh, Lạc.”

Gió đêm hơi lạnh, Lạc lấy ra trà nóng đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tiêu Lam: “Bất luận phát sinh chuyện gì, tôi đều sẽ ở bên cạnh ngài.”

Tiêu Lam nâng ly trà nóng, cùng Lạc sóng vai nhìn màn pháo hoa chuyên môn chuẩn bị cho cậu này.

Áp lực và hoang mang trong lòng đột nhiên cứ tan đi.

Mặc kệ là chuyện Thế Giới Hàng Lâm hay cha cậu, dù sao đều đã xảy ra, bối rối cũng vô pháp thay đổi, không bằng vẫn luôn kiên trì đi tiếp thôi, đi tiếp chung quy sẽ tìm được hy vọng cho chính mình.

Vả lại cậu còn có một người đồng đội tốt không rời không bỏ, khi một người cảm thấy cố hết sức, hai người có thể tìm được đường ra mới cũng không chừng.

Tiêu Lam yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, trên mặt treo lên nụ cười tươi, yên lặng ở trong lòng nói với anh: Quen biết được anh, thật tốt.

——

Sau khi xem xong pháo hoa, hai người đánh xe về nhà.

Lúc này đã là đêm khuya.

Tiêu Lam ở trước cửa nhà mình, lại thấy được cụ ông nuôi chó lúc bọn họ vừa mới chuyển đến, nhắc nhở bọn họ nhà không thích hợp, hóa ra ông cụ ở nhà ngay bên cạnh bọn họ, nhưng hôm nay không nhìn thấy con Husky tràn ngập sức sống kia.

Ông cụ cũng chú ý tới Tiêu Lam, ông cười chào hỏi bọn họ: “Chào các cháu, nhìn qua rất có tinh thần nghen!”

Tiêu Lam xuống xe, đáp lễ với ông cụ, cũng thuận tiện nói chuyện với nhau một trận.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Tiêu Lam biết được ông cụ họ Trương, trước mắt đã về hưu, ngày thường hay ở trong hoa viên nhà mình trồng rau nuôi chó. Tuy rằng ở trong bóng đêm cộng thêm ánh đèn nhìn không quá rõ ràng, nhưng Tiêu Lam vẫn thấy được đất trồng rau bị bào đến gồ ghề lồi lõm của cụ Trương.

Ông ơi, Husky và đất trồng rau không thể chơi chung nha.

Ông cụ Trương hỏi Tiêu Lam: “Người trẻ tuổi, cháu làm gì?”

Tiêu Lam: “Cháu tên là Tiêu Lam, là một freelancer, ngày thường phần lớn chạy bên ngoài, về nhà có khả năng không nhiều lắm ạ.”

Ông cụ Trương nghe xong lại rất hâm mộ: “Nghề tự do được đó, làm gì đều là tự mình quyết định. Ông tự mình mở công ty nhất định phải bị vây trong văn phòng, không phải mình thì chính là người khác, ăn bữa cơm cũng trốn không thoát công việc. Còn may, hiện tại ông đem công ty quăng thằng con ông, để nó rụng tóc đi thôi, ha ha ha.

Hiện tại ông cứ trồng rau nuôi thằng chó con ông, nói như vậy đi lên ông cũng coi như dân trồng rau tự do nhỉ.”



Nhìn không ra đây còn là một vị đại gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập xí nghiệp, tuy hiện tại đã trầm mê vào trồng rau.

Lúc này Lạc dừng hẳn xe lại đây, ông cụ Trương cũng cảm thấy rất hứng thú với hắn: “Người trẻ tuổi, cháu lại làm nghề gì đó? Cũng giống Tiểu Tiêu cũng là nghề tự do sao?”

Lạc khẽ lắc đầu với ông cụ Trương: “Chào ngài, tôi tên Phí Lạc, tôi chỉ là trợ lý tư nhân của tiên sinh mà thôi.”

Ông cụ Trương nhìn nhìn Lạc lại nhìn qua Tiêu Lam, trong mắt lộ ra thần sắc hiểu rõ: “Trợ lý tư nhân sao, ông hiểu, ông hiểu. Hai cháu nhìn qua rất xứng đôi, ông cũng không cổ hủ như những lão gia hỏa kia, chúc phúc cho các cháu nhé.”

Lạc lộ ra nụ cười tươi lại không có ý giải thích.

Nụ cười của Tiêu Lam dần dần biến mất: “……”

Không phải, ông ơi rốt cuộc ông đã hiểu cái gì vậy!!! Giới nhà giàu phức tạp vậy sao?

Cậu có ý đồ dời đi đề tài làm người xấu hổ này: “Cái kia…… Trương gia gia, đã trễ thế này ngài ra ngoài làm gì ạ? Bên ngoài sắc trời tối, cẩn thận va chạm.”

Ông cụ Trương gãi gãi đầu: “Còn không phải tại Thiết Cộc Lốc nhà ông sao, chính là con Husky kia đó, nó phá cửa sổ chạy ra ngoài rồi.”

Tiêu Lam hướng tới ông cụ Trương nhìn lại, quả nhiên liền nhìn thấy trên một gian phòng lầu hai, cửa sổ đã không cánh mà bay, phá hủy đến dứt khoát lưu loát, cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần.

“Cần cháu hỗ trợ không ạ?” Tiêu Lam hỏi.

“Không cần.” ông cụ Trương định liệu trước mà từ trong túi móc ra miếng thịt bò chuyên dụng cho thú cưng, ông xé mở đóng gói, thuần thục vung tay múa may lên, mùi hương thịt bò nháy mắt tản ra.

Ông cụ Trương kêu lên: “Thiết Cộc Lốc, mày coi đây là cái gì?”

Tiêu Lam cảm giác bội phục sâu sắc, xem ra ông cụ Trương cũng trưởng thành hơn rồi.

Tiếp theo, không biết từ nơi nào chui ra một con Husky phủ đầy bùn, một đường vung đuôi chạy như điên mà đến, một bên chạy còn một bên rớt bùn.

Ông cụ Trương vừa mới lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi, lại không ngờ Husky trực tiếp dùng cái đầu chó dính đầy bùn của nó đỉnh ông, ông cụ Trương trốn tránh không kịp, bị đẩy một đường từ cửa sân nhà mình trở về nhà.

Rất xa còn có tiếng ông tức muốn hộc máu truyền đến:

“Thiết Cộc Lốc! Dừng lại! Người mày đầy bùn!”

“Ái da, TV của tao!”

“Buông ra! Cái kia là quần áo của anh mày đó!!”

Tiêu Lam: “……”

Trên con đường thuần dưỡng Husky, con đường trưởng thành của ông cụ Trương có khi còn rất dài.

——

Hai người về đến nhà, lúc đi ngang qua sô pha, Tiêu Lam đột nhiên dừng bước.

Cậu đi đến trước sô pha, từ khe hở móc ra một cái tablet Lạc mua cho cậu, đưa cho Lạc: “Trước đó có tìm vài thứ cho anh, kết quả lại quên đưa cho anh.”

Lạc duỗi tay tiếp nhận, tablet biểu hiện một cái video ——《 Các bé ơi, chị Hồ Điệp dạy các bé vẽ bông hoa nha 》.

Mở ra danh sách còn có 《Chị Đô Đô dạy bạn vẽ con mèo 》, 《 Chị Nguyệt Nguyệt dạy bé vẽ ngôi nhà nho nhỏ 》, 《 Chị Quất Tử dạy em vẽ bầu trời 》 vân vân rất nhiều series giáo trình hội họa nhi đồng.

Lạc: “……”

Hắn vẫn là mỉm cười nhận lấy.

Loại thời điểm này phải bảo trì mỉm cười thật đúng là có chút khó khăn đấy……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau