Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 222
Tôi dựa vào nụ hôn
để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 222
_________
Âu Vân và những người khác cho rằng đó là một ý kiến hay, nhưng
cũng không thực tế vì lúc đó họ không biết rằng Bạch Nghiễm thực sự có thể
vẽ. Bốn người còn lại cũng không thể vẽ nên đó là một kỳ tích khó đạt
được.
Ngay khi họ đang cân nhắc xem có nên thuê ai đó để vẽ nó hay
không, họ không ngờ rằng Bạch Nghiễm đã bắt đầu lên kế hoạch nghiêm túc cho
nó. Cậu nhanh chóng nhặt một cây bút
chì và cho đến nay, cậu đã hoàn thành bảy hoặc tám bức
vẽ.
“Tế Lạc, cậu thực sự thông minh. Cậu đã nghĩ như thế nào về việc sử dụng hình vẽ để tỏ tình? ”
Thấy Bạch Nghiễm vẫn đang nhíu mày tập trung, bốn người còn lại
tránh ra chỗ khác, ngồi xuống ghế sô pha và lặng lẽ nói chuyện.
Cô gái cười và giải thích với giọng ngọt ngào: “Thực ra, cách này
tuy không được dùng phổ biến nhưng nhiều người đã dùng nó để tỏ tình. Nếu cậu tìm kiếm trên mạng, cậu sẽ tìm thấy nhiều ví dụ ”.
“Nhưng tôi cũng có một mục đích khác đằng sau nó, vì vậy tôi đề
nghị Anh Bạch sử dụng hình vẽ để thú nhận.”
"Mục đích gì?" Ba người còn lại tò mò hỏi.
“Cậu cũng biết rằng Đàn em Thừa bị
khiếm thính. Cậu ấy đã từng nói với Anh Bạch
rằng, khi cậu ấy còn nhỏ, cậu ấy không có máy trợ thính và không thể nghe thấy những đứa trẻ
khác đang nói gì với cậu ấy và không đáp lại ”.
“Theo thời gian, họ nghĩ rằng cậu ấy là một đứa trẻ rất thô lỗ
và tất cả đều xa lánh cậu ấy. Vì điều này, cậu ấy đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn ”.
“Cũng chính vì vậy mà khi thấy Tô Linh ở một mình không thân thiết
với người khác, cậu ấy không thể không quan tâm đến nó. Có lẽ chính vì vậy mà Tô linh đã phải lòng cậu ấy ”.
“Đàn em Thừa là một người thực sự tốt. Suy luận đó có lý
”. Những người khác gật đầu.
Tế Lạc cười và lắc đầu: “Tôi hơi lạc đề. Nói tóm lại, ngay cả
khi Đàn em Thừa không thể hiện điều đó, thì cậu ấy chắc hẳn vẫn còn một vết
nhói trong người về tình trạng khiếm thính của mình. ”
“Bằng cách thú nhận sử dụng các bức vẽ, anh ấy thực sự đang nói với cậu ấy rằng có một người sẵn sàng chấp nhận tất cả những gì anh ấy
có, kể cả những điểm không hoàn hảo của cậu ấy”.
“Cái khuyết điểm nhỏ đó của cậu ấy cũng được yêu mến, bởi vì
lần đầu tiên Anh Bạch và Đàn em Thừa gặp nhau là vì Anh Bạch đã giúp cậu ấy tìm kiếm máy trợ thính của mình sao.”
“Cũng là để nói với cậu ấy rằng tình yêu không phải là
thứ chỉ có thể thể hiện bằng lời nói, cũng không phải là thứ chỉ có thể nghe
thấy bằng tai.”
“Ngay cả khi cậu ấy bị khiếm thính, điều đó
không quan trọng. Ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy mọi thứ
trong tương lai và không thể phát ra âm thanh, hoặc nếu cậu bị tàn tật và mất hết xúc giác, cậu vẫn sẽ được yêu thương. ”
"Không quan trọng anh như thế nào, cậu sẽ cảm thấy rằng ai đó đang yêu mình và sẽ yêu anh mãi mãi."
“………..”
Phòng khách chìm vào im lặng.
Bộ ba Âu Vân đều sững sờ. Sau một thời gian dài, họ đã có thể
nói một câu.
“Tất cả các cô gái đều tuyệt vời thế ……..?”
“Tôi không biết về những cô gái khác, nhưng đây là điều mà tôi
luôn nghĩ. Nếu một ngày tôi yêu ai đó, tôi sẽ muốn chấp nhận tất cả và tắm
cho anh ấy bằng tất cả tình yêu của mình ”.
Cô gái nhếch môi và có vẻ như đang tự chế giễu bản thân:
"Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để làm điều đó."
“………..Cậu không cần tuyệt tình vậy. Chúng ta vẫn còn trẻ. Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hẹn hò hơn
trong tương lai ”. Âu Vân gãi đầu và nói, “Cậu cũng rất xinh. Chỉ trong
trường của chúng ta, hầu hết các nam sinh đang
theo đuổi cậu mà. ”
Tế Lạc lắc đầu. Cô ấy không tiếp tục với chủ đề này và chỉ
nói: "Nhưng đây không phải là tất cả ý tưởng của tôi."
Nói rồi, cô ấy hơi cao giọng và nói với Bạch Nghiễm: “Anh Bạch,
vào ngày mà anh đang tỏ tình, chúng ta hãy mang theo cả Tô Linh.”
“À, Tô linh? Tại sao chúng ta lại đưa nó theo? "
Ba người còn lại sững sờ. Cây bút chì trong tay Bạch Nghiễm
cũng dừng lại. Đôi mắt cậu quét về phía Tế Lạc.
"Anh không nghĩ rằng chúng ta nên
để nó thấy sao?"
Tế Lạc cho biết: “Anh Bạch ban đầu theo đuổi Đàn em Thừa để trả
thù Tô linh. Bây giờ báo thù đã gần kết thúc, nếu không để Tô Linh chứng
kiến, chúng ta như thế nào để cho nó cảm thấy thống khổ? ”
Bạch Nghiễm cau mày: "Nó sẽ làm phiền Chí Chu và tôi."
“Đừng lo lắng. Chúng tôi chắc chắn sẽ ngăn Tô linh và không
để nó tiếp cận anh. Đàn em Thừa thậm chí sẽ
không biết rằng nó đang ở đó. "
P/s: Ta thông báo cho mọi người một tin, vì muốn kết thúc nhanh bộ này nên từ ngày 31/1 đến ngày 10/2 mỗi ngày sẽ ra 3 chap, gồm giao thừa với 10 ngày tết luôn đó. Và từ 10/2, hằng ngày ta cũng sẽ ra 2 chương một ngày. Chờ đợi đi nào.
để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 222
_________
Âu Vân và những người khác cho rằng đó là một ý kiến hay, nhưng
cũng không thực tế vì lúc đó họ không biết rằng Bạch Nghiễm thực sự có thể
vẽ. Bốn người còn lại cũng không thể vẽ nên đó là một kỳ tích khó đạt
được.
Ngay khi họ đang cân nhắc xem có nên thuê ai đó để vẽ nó hay
không, họ không ngờ rằng Bạch Nghiễm đã bắt đầu lên kế hoạch nghiêm túc cho
nó. Cậu nhanh chóng nhặt một cây bút
chì và cho đến nay, cậu đã hoàn thành bảy hoặc tám bức
vẽ.
“Tế Lạc, cậu thực sự thông minh. Cậu đã nghĩ như thế nào về việc sử dụng hình vẽ để tỏ tình? ”
Thấy Bạch Nghiễm vẫn đang nhíu mày tập trung, bốn người còn lại
tránh ra chỗ khác, ngồi xuống ghế sô pha và lặng lẽ nói chuyện.
Cô gái cười và giải thích với giọng ngọt ngào: “Thực ra, cách này
tuy không được dùng phổ biến nhưng nhiều người đã dùng nó để tỏ tình. Nếu cậu tìm kiếm trên mạng, cậu sẽ tìm thấy nhiều ví dụ ”.
“Nhưng tôi cũng có một mục đích khác đằng sau nó, vì vậy tôi đề
nghị Anh Bạch sử dụng hình vẽ để thú nhận.”
"Mục đích gì?" Ba người còn lại tò mò hỏi.
“Cậu cũng biết rằng Đàn em Thừa bị
khiếm thính. Cậu ấy đã từng nói với Anh Bạch
rằng, khi cậu ấy còn nhỏ, cậu ấy không có máy trợ thính và không thể nghe thấy những đứa trẻ
khác đang nói gì với cậu ấy và không đáp lại ”.
“Theo thời gian, họ nghĩ rằng cậu ấy là một đứa trẻ rất thô lỗ
và tất cả đều xa lánh cậu ấy. Vì điều này, cậu ấy đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn ”.
“Cũng chính vì vậy mà khi thấy Tô Linh ở một mình không thân thiết
với người khác, cậu ấy không thể không quan tâm đến nó. Có lẽ chính vì vậy mà Tô linh đã phải lòng cậu ấy ”.
“Đàn em Thừa là một người thực sự tốt. Suy luận đó có lý
”. Những người khác gật đầu.
Tế Lạc cười và lắc đầu: “Tôi hơi lạc đề. Nói tóm lại, ngay cả
khi Đàn em Thừa không thể hiện điều đó, thì cậu ấy chắc hẳn vẫn còn một vết
nhói trong người về tình trạng khiếm thính của mình. ”
“Bằng cách thú nhận sử dụng các bức vẽ, anh ấy thực sự đang nói với cậu ấy rằng có một người sẵn sàng chấp nhận tất cả những gì anh ấy
có, kể cả những điểm không hoàn hảo của cậu ấy”.
“Cái khuyết điểm nhỏ đó của cậu ấy cũng được yêu mến, bởi vì
lần đầu tiên Anh Bạch và Đàn em Thừa gặp nhau là vì Anh Bạch đã giúp cậu ấy tìm kiếm máy trợ thính của mình sao.”
“Cũng là để nói với cậu ấy rằng tình yêu không phải là
thứ chỉ có thể thể hiện bằng lời nói, cũng không phải là thứ chỉ có thể nghe
thấy bằng tai.”
“Ngay cả khi cậu ấy bị khiếm thính, điều đó
không quan trọng. Ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy mọi thứ
trong tương lai và không thể phát ra âm thanh, hoặc nếu cậu bị tàn tật và mất hết xúc giác, cậu vẫn sẽ được yêu thương. ”
"Không quan trọng anh như thế nào, cậu sẽ cảm thấy rằng ai đó đang yêu mình và sẽ yêu anh mãi mãi."
“………..”
Phòng khách chìm vào im lặng.
Bộ ba Âu Vân đều sững sờ. Sau một thời gian dài, họ đã có thể
nói một câu.
“Tất cả các cô gái đều tuyệt vời thế ……..?”
“Tôi không biết về những cô gái khác, nhưng đây là điều mà tôi
luôn nghĩ. Nếu một ngày tôi yêu ai đó, tôi sẽ muốn chấp nhận tất cả và tắm
cho anh ấy bằng tất cả tình yêu của mình ”.
Cô gái nhếch môi và có vẻ như đang tự chế giễu bản thân:
"Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để làm điều đó."
“………..Cậu không cần tuyệt tình vậy. Chúng ta vẫn còn trẻ. Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hẹn hò hơn
trong tương lai ”. Âu Vân gãi đầu và nói, “Cậu cũng rất xinh. Chỉ trong
trường của chúng ta, hầu hết các nam sinh đang
theo đuổi cậu mà. ”
Tế Lạc lắc đầu. Cô ấy không tiếp tục với chủ đề này và chỉ
nói: "Nhưng đây không phải là tất cả ý tưởng của tôi."
Nói rồi, cô ấy hơi cao giọng và nói với Bạch Nghiễm: “Anh Bạch,
vào ngày mà anh đang tỏ tình, chúng ta hãy mang theo cả Tô Linh.”
“À, Tô linh? Tại sao chúng ta lại đưa nó theo? "
Ba người còn lại sững sờ. Cây bút chì trong tay Bạch Nghiễm
cũng dừng lại. Đôi mắt cậu quét về phía Tế Lạc.
"Anh không nghĩ rằng chúng ta nên
để nó thấy sao?"
Tế Lạc cho biết: “Anh Bạch ban đầu theo đuổi Đàn em Thừa để trả
thù Tô linh. Bây giờ báo thù đã gần kết thúc, nếu không để Tô Linh chứng
kiến, chúng ta như thế nào để cho nó cảm thấy thống khổ? ”
Bạch Nghiễm cau mày: "Nó sẽ làm phiền Chí Chu và tôi."
“Đừng lo lắng. Chúng tôi chắc chắn sẽ ngăn Tô linh và không
để nó tiếp cận anh. Đàn em Thừa thậm chí sẽ
không biết rằng nó đang ở đó. "
P/s: Ta thông báo cho mọi người một tin, vì muốn kết thúc nhanh bộ này nên từ ngày 31/1 đến ngày 10/2 mỗi ngày sẽ ra 3 chap, gồm giao thừa với 10 ngày tết luôn đó. Và từ 10/2, hằng ngày ta cũng sẽ ra 2 chương một ngày. Chờ đợi đi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất