Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 27
Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 27
_________
Anh cảm thấy mình sắp chết vì kiệt sức và chỉ chạy được xa đến mức này chỉ vì khát khao được sống.
Khuôn mặt của Lệ Thanh cũng lấm tấm mồ hôi. Tương tự như vậy, cô ngồi trên sàn thở hổn hển và sau một lúc, cô cắn chặt môi dưới và nói một cách rất khó chịu: “…….Vương Kiến Minh vẫn chưa đuổi kịp. Không biết anh ấy thế nào rồi ”.
Bạch Nghiễm và Thừa Chí Chu không nói gì. Sau khi Lệ Thanh nói xong, cô cũng im lặng. Nếu ai đó rời nhóm và ở một mình ở một nơi như thế này, và nếu họ không có bất kỳ phương tiện cứu mạng đặc biệt hiệu quả nào, thì rất có thể họ sẽ gặp phải một kết cục tồi tệ.
Trước đó, có quá nhiều ma và rất khó để họ có thể tự bảo vệ mình. Nếu họ chọn cứu Vương Kiến Minh, rất có thể mọi người sẽ mất mạng.
Nhưng họ không nghe thấy tiếng khóc của anh, vì vậy họ vẫn hy vọng rằng anh không sao …….
“Tôi nghĩ rằng những con quái vật này …… có lẽ đã bị thu hút bởi chiếc vòng cổ.”
Thừa Chí Chu nhớ lại sợi dây chuyền ngọc lục bảo kỳ lạ. Vẫn cảm thấy rợn người, anh không khỏi rùng mình: “Có lẽ nó có ý thức riêng. Nó có khả năng tự xuất hiện và biến mất, thậm chí có thể rơi vào túi của tôi. Tôi rất lo lắng. Chuyện gì xảy ra nếu…………."
Anh không nói phần còn lại của câu đó nhưng ý nghĩa đằng sau nó là rất rõ ràng.
——Nếu nó tiếp tục đi theo họ và đột nhiên xuất hiện trên người họ, họ phải làm gì?
“Chúng ta cần tìm cách tiêu diệt nó.”
Bạch Nghiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nguồn sức mạnh của những món đồ bị nguyền rủa thường là từ sự phẫn uất hoặc sợ hãi. Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của sức mạnh của nó là gì. Điều này có nghĩa là chúng ta cần phải tìm ra những mối hận thù hoặc sự hối tiếc kéo dài của ai vẫn còn. "
"Tôi nghĩ có ba nghi phạm." Thừa Chí Chu cuối cùng cũng có đủ sức để ngồi dậy. Anh vỗ nhẹ lớp bụi bẩn trên áo và nói, “Charlie cặn bã, cô nữ hầy Mary…….”
"Còn bà Mei Jie?" Lệ Thanh hỏi.
"Tôi không nghĩ đó là bà ấy." Chí Chu Chu lắc đầu. “Bởi vì cụm từ được khắc trên chiếc vòng cổ là ‘Tên của đứa con tương lai của chúng tôi là Joshua’. Khi Thiến Thiến bị điều khiển bởi chiếc vòng cổ, cô ấy đã liên tục hỏi liệu 'Joshua' có phải là một cái tên hay không. Nếu là bà Mei Jie, chắc chắn bà ấy sẽ không quan tâm đến việc con của nữ hầu và người chồng phản bội của mình được gọi là gì. Những người duy nhất sẽ hỏi câu hỏi này sẽ là Charlie, Mary và ………. ”
"Chính Joshua." Bạch Nghiễn bình tĩnh nói.
"……..Đúng."
Thừa Chí Chu che mặt. Anh nghĩ lại tiếng cười khúc khích mà anh đã nghe thấy bên cạnh khi anh tiếp xúc với chiếc vòng cổ. Nghe có vẻ như nó thuộc về một người đàn ông. Nếu nguồn ám ảnh của chiếc vòng cổ là boss của phiên bản này, thì có lẽ nó không phải là Mary. Còn phần còn lại …….
Một lần nữa, đó là một người đàn ông ……..
“Tiếp theo, chúng ta nên tìm lối đi ẩn trên tầng hai và vào tầng hầm để xem manh mối nào chúng ta có thể tìm thấy ở đó.”
Bạch Nghiễm nhìn Thừa Chí Chu và Lệ Thanh khi cậu nói điều này và cả hai cũng đồng ý. Sau một lúc nghỉ ngơi và sau khi xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì, họ rời khỏi phòng và bật đèn pin để soi hành lang trên tầng hai. Họ cẩn thận kiểm tra sàn nhà và tường xem có gì bất thường không.
Ngôi dinh thự có sơ đồ mặt bằng rất phức tạp và hành lang quay ngoắt ngoéo như một mê cung quanh co nhưng may mắn Lệ Thanh có kỹ năng giải thích địa hình nên ít nhất cũng đảm bảo rằng họ sẽ không bị lạc.
Ngoài việc dùng mắt thường để kiểm tra hành lang, Thừa Chí Chu cũng kích hoạt kỹ năng 'Gợi ý' cứ sau mười phút để kiểm tra kỹ xem có cánh cửa ẩn dọc hành lang mà họ vừa đi qua hay không. Thật không may, sau nhiều lần cố gắng, tất cả đều không có kết quả. Thay vào đó, họ đã gặp phải hồn ma lang thang vài lần. Mặc dù hầu hết bọn họ chỉ lảng vảng xung quanh một mình, nhưng họ không muốn tạo ra quá nhiều xáo trộn nên cả ba chỉ có thể trốn tránh chúng chứ không phải loại bỏ chúng.
Tại sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó ……….
Thừa Chí Chu lo lắng đến mức trán đầy mồ hôi. Mọi chuyện càng kéo dài, anh càng thấy bất an vì nhận thấy khoảng thời gian giữa mỗi lần gặp ma ngày càng ngắn lại. Bản thân chiếc vòng cổ cũng giống như một quả bom hẹn giờ tích tắc sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Nếu nó triệu hồi những hồn ma đó một lần nữa ………
"Đợi tí. Nơi này ……..có vẻ hơi khác một chút. ”
Lệ Thanh, người đang dò dẫm xung quanh sàn nhà, phát ra một tiếng thì thầm và nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đẩy một mảnh ván sàn xuống. Một chút lo lắng, cô ấy nói: “Hãy đến đây xem một chút. Bạn nghĩ nó có thể mở được không? ”
Chương 27
_________
Anh cảm thấy mình sắp chết vì kiệt sức và chỉ chạy được xa đến mức này chỉ vì khát khao được sống.
Khuôn mặt của Lệ Thanh cũng lấm tấm mồ hôi. Tương tự như vậy, cô ngồi trên sàn thở hổn hển và sau một lúc, cô cắn chặt môi dưới và nói một cách rất khó chịu: “…….Vương Kiến Minh vẫn chưa đuổi kịp. Không biết anh ấy thế nào rồi ”.
Bạch Nghiễm và Thừa Chí Chu không nói gì. Sau khi Lệ Thanh nói xong, cô cũng im lặng. Nếu ai đó rời nhóm và ở một mình ở một nơi như thế này, và nếu họ không có bất kỳ phương tiện cứu mạng đặc biệt hiệu quả nào, thì rất có thể họ sẽ gặp phải một kết cục tồi tệ.
Trước đó, có quá nhiều ma và rất khó để họ có thể tự bảo vệ mình. Nếu họ chọn cứu Vương Kiến Minh, rất có thể mọi người sẽ mất mạng.
Nhưng họ không nghe thấy tiếng khóc của anh, vì vậy họ vẫn hy vọng rằng anh không sao …….
“Tôi nghĩ rằng những con quái vật này …… có lẽ đã bị thu hút bởi chiếc vòng cổ.”
Thừa Chí Chu nhớ lại sợi dây chuyền ngọc lục bảo kỳ lạ. Vẫn cảm thấy rợn người, anh không khỏi rùng mình: “Có lẽ nó có ý thức riêng. Nó có khả năng tự xuất hiện và biến mất, thậm chí có thể rơi vào túi của tôi. Tôi rất lo lắng. Chuyện gì xảy ra nếu…………."
Anh không nói phần còn lại của câu đó nhưng ý nghĩa đằng sau nó là rất rõ ràng.
——Nếu nó tiếp tục đi theo họ và đột nhiên xuất hiện trên người họ, họ phải làm gì?
“Chúng ta cần tìm cách tiêu diệt nó.”
Bạch Nghiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nguồn sức mạnh của những món đồ bị nguyền rủa thường là từ sự phẫn uất hoặc sợ hãi. Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của sức mạnh của nó là gì. Điều này có nghĩa là chúng ta cần phải tìm ra những mối hận thù hoặc sự hối tiếc kéo dài của ai vẫn còn. "
"Tôi nghĩ có ba nghi phạm." Thừa Chí Chu cuối cùng cũng có đủ sức để ngồi dậy. Anh vỗ nhẹ lớp bụi bẩn trên áo và nói, “Charlie cặn bã, cô nữ hầy Mary…….”
"Còn bà Mei Jie?" Lệ Thanh hỏi.
"Tôi không nghĩ đó là bà ấy." Chí Chu Chu lắc đầu. “Bởi vì cụm từ được khắc trên chiếc vòng cổ là ‘Tên của đứa con tương lai của chúng tôi là Joshua’. Khi Thiến Thiến bị điều khiển bởi chiếc vòng cổ, cô ấy đã liên tục hỏi liệu 'Joshua' có phải là một cái tên hay không. Nếu là bà Mei Jie, chắc chắn bà ấy sẽ không quan tâm đến việc con của nữ hầu và người chồng phản bội của mình được gọi là gì. Những người duy nhất sẽ hỏi câu hỏi này sẽ là Charlie, Mary và ………. ”
"Chính Joshua." Bạch Nghiễn bình tĩnh nói.
"……..Đúng."
Thừa Chí Chu che mặt. Anh nghĩ lại tiếng cười khúc khích mà anh đã nghe thấy bên cạnh khi anh tiếp xúc với chiếc vòng cổ. Nghe có vẻ như nó thuộc về một người đàn ông. Nếu nguồn ám ảnh của chiếc vòng cổ là boss của phiên bản này, thì có lẽ nó không phải là Mary. Còn phần còn lại …….
Một lần nữa, đó là một người đàn ông ……..
“Tiếp theo, chúng ta nên tìm lối đi ẩn trên tầng hai và vào tầng hầm để xem manh mối nào chúng ta có thể tìm thấy ở đó.”
Bạch Nghiễm nhìn Thừa Chí Chu và Lệ Thanh khi cậu nói điều này và cả hai cũng đồng ý. Sau một lúc nghỉ ngơi và sau khi xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì, họ rời khỏi phòng và bật đèn pin để soi hành lang trên tầng hai. Họ cẩn thận kiểm tra sàn nhà và tường xem có gì bất thường không.
Ngôi dinh thự có sơ đồ mặt bằng rất phức tạp và hành lang quay ngoắt ngoéo như một mê cung quanh co nhưng may mắn Lệ Thanh có kỹ năng giải thích địa hình nên ít nhất cũng đảm bảo rằng họ sẽ không bị lạc.
Ngoài việc dùng mắt thường để kiểm tra hành lang, Thừa Chí Chu cũng kích hoạt kỹ năng 'Gợi ý' cứ sau mười phút để kiểm tra kỹ xem có cánh cửa ẩn dọc hành lang mà họ vừa đi qua hay không. Thật không may, sau nhiều lần cố gắng, tất cả đều không có kết quả. Thay vào đó, họ đã gặp phải hồn ma lang thang vài lần. Mặc dù hầu hết bọn họ chỉ lảng vảng xung quanh một mình, nhưng họ không muốn tạo ra quá nhiều xáo trộn nên cả ba chỉ có thể trốn tránh chúng chứ không phải loại bỏ chúng.
Tại sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó ……….
Thừa Chí Chu lo lắng đến mức trán đầy mồ hôi. Mọi chuyện càng kéo dài, anh càng thấy bất an vì nhận thấy khoảng thời gian giữa mỗi lần gặp ma ngày càng ngắn lại. Bản thân chiếc vòng cổ cũng giống như một quả bom hẹn giờ tích tắc sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Nếu nó triệu hồi những hồn ma đó một lần nữa ………
"Đợi tí. Nơi này ……..có vẻ hơi khác một chút. ”
Lệ Thanh, người đang dò dẫm xung quanh sàn nhà, phát ra một tiếng thì thầm và nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay đẩy một mảnh ván sàn xuống. Một chút lo lắng, cô ấy nói: “Hãy đến đây xem một chút. Bạn nghĩ nó có thể mở được không? ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất