Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình

Chương 35: Tình bạn bè

Trước Sau
Sau khi xử lý xong hai tên tra công và đồng bọn, Hạ Dương bực mình quay sang quát đám đông đang cầm máy quay ngoài kia.

“Tụi bây nhìn cái gì? Ngày mai mà ông thấy bài đăng nào trên diễn đàn trường về vụ hôm nay thì coi chừng ông.”

Quần chúng nghe vậy sợ hãi cất điện thoại vào túi, Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn còn tinh tế đi kêu từng người xóa sạch slip.1

Xử lý xong xuôi, cả đám nhìn Du Trình và Tề Minh mặt mày lấm lem bụi bẩn ngồi dưới đất, Hạ Dương còn định xông lên đánh tiếp nhưng lại bị Tề Bạch Ân ngăn lại.

“Không cần đánh nữa, đi thôi.”

“Nhưng bọn họ có ý nghĩ kinh tởm như vậy đối với cậu, đáng lẽ cậu phải thẳng thừng đánh tụi nó chứ. Sao lại tha dễ dàng vậy? Cậu mềm lòng quá rồi!” Hạ Dương bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình.

Tề Bạch Ân đơ ra một lúc, sau đó bật cười: “Không phải tôi mềm lòng. Nhưng tự khắc sẽ có người xử lý bọn họ. Cậu không cần đụng vào nữa, bẩn tay.”

Hạ Dương: Ai xử lý cơ?

“Đúng đó đúng đó, để đó đi tự khắc có người xử lý hai đàn anh thôi.” Hứa Tình Miên nhào đến quàng vai Hạ Dương, cười hì hì: “Đi, chúng ta đi ăn trưa đi, tôi đói muốn xỉu rồi.”

Tề Bạch Ân liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai Hạ Dương, ánh mắt hắn hàm chứa ý cảnh cáo Hứa Tình Miên.

Cô đột nhiên cảm thấy rùng mình, sau khi xác định được thì ra ai kia đang ghen thì cười “tà dăm” thả ra.

OTP mãi real mãi đỉnh!

Mạc Tồn Văn xụ mặt đi đến cạnh Hứa Tình Miên, mỉm cười “dịu dàng” với cô: “Mình đi thôi.”

Hứa Tình Miên: Sao tự dưng thấy lạnh sống lưng quá vậy?

Tiêu Kha nhìn hai cặp đôi phía trước, thầm nghĩ không biết đến khi nào mình mới có người yêu nữa.

*********

Sau khi tất cả mọi người đều đi hết. Du Trình và Tề Minh lồm cồm bò dậy. Du Trình nghiến răng chửi thề: “Má nó, thằng con út Hạ gia, tao phải khiến nó sống không bằng chết.”

“Bình tĩnh lại.” Tề Minh vỗ vai Du Trình, nhưng ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy tức giận vô cùng: “Tôi đang có một kế hoạch, cậu theo không?”

“Kế hoạch gì?”

“Tiêu diệt Hạ gia.”

Du Trình nhướng mày tỏ vẻ thích thú, anh bẻ các khớp tay vang lên tiếng “rôm rốp”: “Ồ, thú vị đấy. Nói cụ thể nghe xem.”

“Hạ gia hiện tại sáng như mặt trời ban trưa, ngay lúc này tuy Tề gia và Du gia vẫn chưa lớn mạnh bằng Hạ gia, thế nhưng chúng ta vẫn còn một đồng minh nữa.”



“Cậu nói thằng cha biến thái kia? Dẹp đi, gã đó chỉ muốn nhăm nhe ăn sạch bảo bối của tôi thôi.”

Ánh mắt Tề Minh tối xuống: “Cậu đừng quên nếu không hợp sức lại thì bảo bối của cậu sẽ mãi mãi thuộc về người khác. Đến sờ cậu cũng chẳng sờ được. Chúng ta đã cùng nhau theo đuổi em ấy lâu như vậy rồi, chiếm về được thì cùng nhau chia sẻ hưởng dụng cũng đâu có việc gì. Chơi sâm* chẳng phải còn kích thích hơn một mình độc chiếm em ấy sao?”

*Chơi sâm: Là kiểu quan hệ tình dục gồm một nam nhiều nữ, một nữ nhiều nam, một bot nhiều top hoặc một top nhiều bot.

Nghe vậy, Du Trình liếm môi thèm thuồng: “Cậu nói cũng đúng, như vậy lại càng kích thích. Giam em ấy lại, lấy dây xích trói vào chiếc cổ trắng ngần kia, hằng ngày làm cho em ấy không xuống được giường, đúng là cực lạc giữa trần gian.”

Tề Minh gật đầu đồng tình: “Còn hơn để em ấy rơi vào lưới tình với một kẻ như Hạ Dương.”

Thế là, vì để đạt được Tề Bạch Ân, Du Trình và Tề Minh quyết định lập liên minh tiêu diệt Hạ gia.

Mà cộng sự thứ ba của họ là Tần Doanh, một bác sĩ tâm lý vô cùng biến thái, nhưng cũng vô cùng tài năng. Tần Doanh là báu vật của ngành tâm lý học nước nhà, do có sự bảo hộ của chính phủ thế nên rất khó để động vào anh ta.

*****

Sau cuộc ẩu đả cả đám đói lả người, để có được kết quả viên mãn như hiện tại là nhờ công sức của tập thể. Thế nên Hạ Dương quyết định chơi lớn bao cả đám ăn buffet năm sao ở trung tâm thương mại.

Tiểu Tam - Đinh Tiền suýt xoa: “Chu choa mẹ ơi, đại ca thương tụi em ghê, suốt ngày dẫn đi ăn đồ ngon. Nhưng mà như vậy hại ví tiền của anh quá.”

Tiểu Lục - Lục Hứa vỗ vai Đinh Tiền: “Mày lo cái gì, ăn chơi cho đã đi, đại ca giàu mà.”

“Gớm, nghe hai đứa bây cứ như đang lợi dụng anh Dương á.” Tiểu Thất - Hà Cảnh “xì” một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Hạ Dương ký đầu từng đứa: “Mẹ nó tao kêu ăn thì ăn cho đã đi, ở đó xàm xàm. Chút tiền này tao đâu có thiếu.”

Cậu nói xong cả đám cười phá lên.

Tề Bạch Ân im lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: “Đầu đã đỡ đau chưa?”

“Đỡ rồi, khi nãy trước khi đi ăn chẳng phải đã ghé phòng y tế băng bó rồi sao?” Cậu cười vui vẻ, vô cùng cảm động trước hành động đánh tra công trả thù cho bạn của Tề Bạch Ân.

Cứ nói chuyện mãi cuối cùng cũng đi đến chỗ buffet, ở đây quy định phải trả tiền trước khi ăn, đang lúc Hạ Dương móc thẻ ra thì cậu đã thấy Mạc Tồn Văn đứng sẵn ở đó, không nói không rằng móc ra một tấm thẻ đen bản siêu giới hạn, chẳng chần chừ mà thanh toán cái rẹt.

Hạ Dương:?

Sau khi cả đám vào bàn ngồi yên vị, Tiêu Kha đại diện nói lên thắc mắc của tất cả mọi người: “Lớp trưởng, bộ cậu giàu lắm hả?”

Mạc Tồn Văn mỉm cười ôn hòa: “Tàm tạm thôi.”

Hứa Tình Miên bên cạnh vỗ vai anh cái bốp, cô hỏi Hạ Dương: “Tiểu Dương này, cậu có biết khu đô thị Green Land không?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!



2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

3. [BHTT] Ân

4. Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha

=====================================

Hạ Dương gật đầu: “Đương nhiên tôi biết, khu đô thị chỉ dành cho giới thượng lưu ở, biệt thự nhà tôi là cái to nhất ở đó.”

“Ừm cái đó tôi biết. Mà cậu nói sai rồi, nhà cậu là dinh thự luôn chứ biệt thự gì nữa. Cậu có thấy cái dinh thự lớn thứ hai ở khu đó không?”

“Có, tôi biết nó, dinh thự đó là nhà của đệ nhất võ sư nước ta, nghe bảo nhà đó ai cũng là cao thủ, thành tích cả trí lẫn võ đều xuất sắc lắm.”

Mạc Tồn Văn cười tươi rói: “Đúng rồi, nhà tôi đó. Võ sư cậu nói là ông nội tôi.”

Hạ Dương: “???”

Bát Quái Đảng: “???”

Tiêu Kha: “???”

Excuse me?

“Vậy tức là… nhà cậu sát bên nhà tôi? Chúng ta là hàng xóm???” Hạ Dương khó khăn nuốt nước miếng.

“Ừm, nhà tôi không giàu lắm, nhưng chút tiền ăn buffet này chẳng đáng bao nhiêu đâu. Hôm nay các cậu mệt rồi, để tôi bao chầu này cho.”

Hạ Dương: Làm hàng xóm mười mấy năm mà đến mặt đối phương cũng không nhìn thấy được. Đúng là… cạn ngôn!

Cháu của đệ nhất võ sư, hèn gì khi nãy đánh đấm ghê gớm vậy.

Cả đám ăn uống nói chuyện vui vẻ, sau buổi hôm nay mọi người lại càng thân với nhau hơn, cũng hiểu được chút gì đó về gia cảnh của những người khác trong nhóm.

Hứa Tình Miên có cha mẹ đi theo con đường nghệ thuật, cha là nhạc sĩ piano tài ba hiện đang là giảng viên tại học viện âm nhạc quốc gia, mẹ cô là họa sĩ tài năng có những buổi triển lãm tranh vòng quanh thế giới. Nhà cô cũng trong khu đô thị Green Land.

Nhà của Bát Quái Đảng thì đa số là giàu có nhưng bản thân họ thì học dốt, chỉ có Tiểu Tam và Tiểu Thất là nhà nghèo nhưng cả hai học rất giỏi, chính vì thế mới giành được học bổng vào Nhất Sinh.

Tiêu Kha là trẻ mồ côi, sống ở một trại mồ côi cũ kỹ. Cậu học hành cũng chẳng ra đâu, nhưng mà cậu ta hát rất hay, nhảy cũng đẹp nữa, thế nên được trường trao học bổng tài năng, vì thế mới có mặt ở Nhất Sinh.

Bọn họ vì nhiều lý do khác nhau mà vào Nhất Sinh, lại được nhân duyên trói buộc trở thành bạn tốt của nhau.

Tề Bạch Ân nhìn cảnh tượng vui vẻ hài hòa trước mắt, cảm thấy kiếp này của hắn thật đáng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau