Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình
Chương 66: Người Hầu bị bỏ đói
Bây giờ là 4h chiều theo giờ Nhật Bản, Tần Doanh vẫn đang bối rối trước những cảm xúc kỳ lạ của mình mà không biết rằng bản thân sắp phải đối mặt với một trận chiến khốc liệt.
Vì Tần Doanh đã ra lệnh không được đem cơm cho Người Hầu, thế nên dù bụng đã đói meo, cậu vẫn chẳng có một hột cơm nào trong bụng.
Đúng như những gì mà Tần Doanh đã thôi miên, Người Hầu đối với kẻ khác thì hống hách và kiêu căng đến tột đỉnh, còn khi đứng trước mặt anh thì lại như tín đồ nhìn thần linh của mình.
Đã đến giờ ăn cơm chiều nhưng mãi mà vẫn chưa thấy ai đem đồ ăn đến cho cậu. Người Hầu tức giận chạy đến phòng bếp chất vấn những người ở đó.
“Làm cái gì vậy hả? Biết mấy giờ rồi không mà còn chưa đem cơm cho tôi?”
Giọng điệu y hệt chủ nhân trong nhà.
Đây cũng là mưu kế của Tần Doanh, anh muốn khiến cho tất cả mọi người trong dinh thự đều trở nên chán ghét Người Hầu, để cậu phải chịu sự ghẻ lạnh, ức hiếp giống như kiếp trước Tề Bạch Ân đã chịu.
Người hầu trong nhà đương nhiên biết vị đang đứng trước mặt mình đây là cậu ấm nhà họ Hạ, Tần Doanh cũng chẳng có ý định giấu giếm gia nhân làm gì. Bởi càng nhận thức rõ hơn về mức độ giàu nghèo thì những người hầu từ trước đến giờ luôn khổ cực sẽ càng thấy hả hê hơn khi bắt nạt một cậu ấm sinh ra trên đỉnh xã hội. Nhất là khi cậu ấm này bây giờ xa cơ mà còn hống hách đến cực độ.
Vì thế nên khi nghe Người Hầu nói như vậy, người làm trong bếp cười khẩy khinh thường: “Chủ nhân có lệnh không nấu cơm cho mày. Bên kia có nước, tự lấy uống đi, biết đâu chừng uống nước xong không những đỡ đói mà còn rửa luôn được cái nết của mày nữa đó.”.
“Ha ha ha nói gì nặng lời quá vậy, cậu ấm nghe vậy thì sẽ tự ái đó.”
“Ai biết đâu được, tại nó xứng đáng mà. Nhìn cái bản mặt giả ngây kia kìa. Thấy ghét thật sự.”
Người Hầu hoàn toàn không nghe những lời đàm tiếu của bọn họ, thứ cậu quan tâm chỉ là tại sao chủ nhân lại bỏ đói mình.
“Chủ nhân không cho tôi ăn thật sao?” Nhưng mà cậu đang đói lắm.
Đáp lại lời cậu chỉ là những ánh nhìn lạnh lẽo không có tình cảm.
Người Hầu tuy uất ức lắm nhưng cậu nghĩ Tần Doanh phải có lý do nào đó mới bỏ đói mình. Mọi quyết định của chủ nhân luôn đúng đắn, vì thế nên Người Hầu sẽ không mảy may nghi ngờ gì cả.
Dù bụng kêu “rột rột” nhưng Người Hầu vẫn cắn răng lấy cốc nước ở trên bàn. Nước này nhìn vào vừa biết là không sạch. Nước hơi đục đục, chạm vào lành lạnh, nhưng không phải lạnh theo kiểu được ướp lạnh mà lạnh theo kiểu đã để bên ngoài mấy hôm rồi. Bên dưới còn có một lớp cặn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thật ra khi Tần Doanh ra lệnh không đem đồ ăn cho Người Hầu, anh không hề nói rằng cho cậu uống nước bẩn. Chuyện này hoàn toàn là do ý của mấy người trong bếp, tất cả chỉ vì muốn khiến Người Hầu đau khổ, được chứng kiến một người từng giàu có nay phải lệ thuộc vào mình khiến đám người đó có được cảm giác thỏa mãn biến thái.
Vừa nhìn thấy cốc nước, Người Hầu đã không do dự mà quát lên: “Nước này để chó uống chứ người nào mà uống được?”
Bếp trưởng hung hăng đáp trả: “Không uống thì đổ đi, để tao coi mày còn uống được cái gì. Ngày xưa tao khổ cực hơn mày, tao còn uống nước cống được. Đúng là con nhà giàu, chút khổ này mà còn chịu không nổi.”
“Sao mấy người cứ nói tôi là con nhà giàu mãi vậy? Tôi chỉ là ăn xin thôi.”
Đám người trong bếp nghe vậy cười phá lên, châm biếm Người Hầu thật lâu sau đó đuổi cậu ra khỏi phòng bếp.
Vì quá khát nước nên Người Hầu chỉ biết cắn răng uống “ực” một cái. Khi uống cậu đã cố gắng không uống cạn tới phần cặn, vậy mà vẫn có vài hạt cát vào được trong cổ họng cậu khiến Người Hầu không thể nào ngừng ho được.
Uống xong cậu quăng cái ly vào một góc, hậm hực ra ngoài vườn tiếp tục làm việc.
Vì để tiện theo dõi quan sát nên Tần Doanh đã bố trí cho Người Hầu dọn dẹp khu vườn dưới phòng mình.
Đói lả người cộng thêm làm việc lâu nên cậu lại sớm khát nước, cả người uể oải mệt mỏi đứng không nổi. Vì thế nên Người Hầu ngồi sụp xuống một góc cây, úp mặt vào đầu gối.
Gió hiu hiu thổi, tán cây che nắng, sân vườn không một bóng người, cảnh toàn dinh thự tuyệt đẹp… Tất cả những yếu tố đó khiến Người Hầu buồn ngủ. Nhưng khi cậu chỉ mới vừa thiu thiu thì một bàn tay chạm lên vai cậu.
Vì đang ở dưới phòng của Tần Doanh nên cậu tưởng người đến là anh, còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Đó là một chàng trai với nước da ngăm đen, thân hình cao to vạm vỡ, mặc đồ người hầu giống cậu.
Người này lại gần Người Hầu, lấy một cái bánh thật lớn ra: “Nè, cậu ăn đi, tôi lén lấy cho cậu đó. Cậu đói lả người rồi còn gì.”
Người Hầu ngơ ngác nhìn người mới đến: “Anh là ai?”
Chàng trai cao lớn ấy có một nụ cười vô cùng hiền hậu, tỏa nắng, anh ta nói: “Tôi tên Siêu Cường, cũng là người của nước S. Đi sang đây làm người hầu cho dinh thự này. Thật ra thì từ lúc gặp cậu, tôi đã thấy cậu vô cùng đáng yêu. Thế cho nên… chúng ta có thể kết bạn được không?”
Người Hầu dừng mấy phút để quan sát Siêu Cường vừa đến, dù bị tẩy não nhưng Người Hầu vẫn có thể nhận ra ai tốt ai xấu. Thế cho nên cậu miễn cưỡng gật đầu.
“Quả nhiên sức hút của mình quá lớn mà.”
Vì Tần Doanh đã ra lệnh không được đem cơm cho Người Hầu, thế nên dù bụng đã đói meo, cậu vẫn chẳng có một hột cơm nào trong bụng.
Đúng như những gì mà Tần Doanh đã thôi miên, Người Hầu đối với kẻ khác thì hống hách và kiêu căng đến tột đỉnh, còn khi đứng trước mặt anh thì lại như tín đồ nhìn thần linh của mình.
Đã đến giờ ăn cơm chiều nhưng mãi mà vẫn chưa thấy ai đem đồ ăn đến cho cậu. Người Hầu tức giận chạy đến phòng bếp chất vấn những người ở đó.
“Làm cái gì vậy hả? Biết mấy giờ rồi không mà còn chưa đem cơm cho tôi?”
Giọng điệu y hệt chủ nhân trong nhà.
Đây cũng là mưu kế của Tần Doanh, anh muốn khiến cho tất cả mọi người trong dinh thự đều trở nên chán ghét Người Hầu, để cậu phải chịu sự ghẻ lạnh, ức hiếp giống như kiếp trước Tề Bạch Ân đã chịu.
Người hầu trong nhà đương nhiên biết vị đang đứng trước mặt mình đây là cậu ấm nhà họ Hạ, Tần Doanh cũng chẳng có ý định giấu giếm gia nhân làm gì. Bởi càng nhận thức rõ hơn về mức độ giàu nghèo thì những người hầu từ trước đến giờ luôn khổ cực sẽ càng thấy hả hê hơn khi bắt nạt một cậu ấm sinh ra trên đỉnh xã hội. Nhất là khi cậu ấm này bây giờ xa cơ mà còn hống hách đến cực độ.
Vì thế nên khi nghe Người Hầu nói như vậy, người làm trong bếp cười khẩy khinh thường: “Chủ nhân có lệnh không nấu cơm cho mày. Bên kia có nước, tự lấy uống đi, biết đâu chừng uống nước xong không những đỡ đói mà còn rửa luôn được cái nết của mày nữa đó.”.
“Ha ha ha nói gì nặng lời quá vậy, cậu ấm nghe vậy thì sẽ tự ái đó.”
“Ai biết đâu được, tại nó xứng đáng mà. Nhìn cái bản mặt giả ngây kia kìa. Thấy ghét thật sự.”
Người Hầu hoàn toàn không nghe những lời đàm tiếu của bọn họ, thứ cậu quan tâm chỉ là tại sao chủ nhân lại bỏ đói mình.
“Chủ nhân không cho tôi ăn thật sao?” Nhưng mà cậu đang đói lắm.
Đáp lại lời cậu chỉ là những ánh nhìn lạnh lẽo không có tình cảm.
Người Hầu tuy uất ức lắm nhưng cậu nghĩ Tần Doanh phải có lý do nào đó mới bỏ đói mình. Mọi quyết định của chủ nhân luôn đúng đắn, vì thế nên Người Hầu sẽ không mảy may nghi ngờ gì cả.
Dù bụng kêu “rột rột” nhưng Người Hầu vẫn cắn răng lấy cốc nước ở trên bàn. Nước này nhìn vào vừa biết là không sạch. Nước hơi đục đục, chạm vào lành lạnh, nhưng không phải lạnh theo kiểu được ướp lạnh mà lạnh theo kiểu đã để bên ngoài mấy hôm rồi. Bên dưới còn có một lớp cặn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thật ra khi Tần Doanh ra lệnh không đem đồ ăn cho Người Hầu, anh không hề nói rằng cho cậu uống nước bẩn. Chuyện này hoàn toàn là do ý của mấy người trong bếp, tất cả chỉ vì muốn khiến Người Hầu đau khổ, được chứng kiến một người từng giàu có nay phải lệ thuộc vào mình khiến đám người đó có được cảm giác thỏa mãn biến thái.
Vừa nhìn thấy cốc nước, Người Hầu đã không do dự mà quát lên: “Nước này để chó uống chứ người nào mà uống được?”
Bếp trưởng hung hăng đáp trả: “Không uống thì đổ đi, để tao coi mày còn uống được cái gì. Ngày xưa tao khổ cực hơn mày, tao còn uống nước cống được. Đúng là con nhà giàu, chút khổ này mà còn chịu không nổi.”
“Sao mấy người cứ nói tôi là con nhà giàu mãi vậy? Tôi chỉ là ăn xin thôi.”
Đám người trong bếp nghe vậy cười phá lên, châm biếm Người Hầu thật lâu sau đó đuổi cậu ra khỏi phòng bếp.
Vì quá khát nước nên Người Hầu chỉ biết cắn răng uống “ực” một cái. Khi uống cậu đã cố gắng không uống cạn tới phần cặn, vậy mà vẫn có vài hạt cát vào được trong cổ họng cậu khiến Người Hầu không thể nào ngừng ho được.
Uống xong cậu quăng cái ly vào một góc, hậm hực ra ngoài vườn tiếp tục làm việc.
Vì để tiện theo dõi quan sát nên Tần Doanh đã bố trí cho Người Hầu dọn dẹp khu vườn dưới phòng mình.
Đói lả người cộng thêm làm việc lâu nên cậu lại sớm khát nước, cả người uể oải mệt mỏi đứng không nổi. Vì thế nên Người Hầu ngồi sụp xuống một góc cây, úp mặt vào đầu gối.
Gió hiu hiu thổi, tán cây che nắng, sân vườn không một bóng người, cảnh toàn dinh thự tuyệt đẹp… Tất cả những yếu tố đó khiến Người Hầu buồn ngủ. Nhưng khi cậu chỉ mới vừa thiu thiu thì một bàn tay chạm lên vai cậu.
Vì đang ở dưới phòng của Tần Doanh nên cậu tưởng người đến là anh, còn chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Đó là một chàng trai với nước da ngăm đen, thân hình cao to vạm vỡ, mặc đồ người hầu giống cậu.
Người này lại gần Người Hầu, lấy một cái bánh thật lớn ra: “Nè, cậu ăn đi, tôi lén lấy cho cậu đó. Cậu đói lả người rồi còn gì.”
Người Hầu ngơ ngác nhìn người mới đến: “Anh là ai?”
Chàng trai cao lớn ấy có một nụ cười vô cùng hiền hậu, tỏa nắng, anh ta nói: “Tôi tên Siêu Cường, cũng là người của nước S. Đi sang đây làm người hầu cho dinh thự này. Thật ra thì từ lúc gặp cậu, tôi đã thấy cậu vô cùng đáng yêu. Thế cho nên… chúng ta có thể kết bạn được không?”
Người Hầu dừng mấy phút để quan sát Siêu Cường vừa đến, dù bị tẩy não nhưng Người Hầu vẫn có thể nhận ra ai tốt ai xấu. Thế cho nên cậu miễn cưỡng gật đầu.
“Quả nhiên sức hút của mình quá lớn mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất