Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình
Chương 73: Vào tiệc (1)
Vừa nhìn thì Tề Bạch Ân đã biết hôm nay có vẻ hắn sẽ bị tra khảo mãnh liệt lắm đây.
Hắn vừa ngồi xuống thì Hạ Trạch Sơn đã vào thẳng vấn đề.
“Cậu là con trai của Bạch Thiên Hải?”
Tề Bạch Ân cũng không giấu diếm gì ông, hắn đáp: “Vâng.”
“Cậu để ý Tiểu Hạ?”
“Vâng.”
“Con không đồng ý!!” Hạ Thiên là người đầu tiên phản đối: “Em trai cải trắng bé bỏng trắng trẻo nhà mình nuôi kĩ càng, bị giờ lại bị một con heo từ đâu để mắt tới. Không gả!”
Ba anh em nhà họ Hạ luôn bất đồng quan điểm với nhau, đây là lần đầu tiên Hạ Thành Chí và Hạ Đình Chương gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Thiên.
Hạ Đình Chương nói: “Nhà họ Bạch thì sao? Nếu em trai không thích cậu thì chúng tôi tuyệt đối không gả.”
“Vậy nếu nó thích thì sao?” Một giọng nữ ấm áp vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở toang, Cố Thi mỉm cười từ bên ngoài bước vào: “Con rể này tôi chấm rồi, các người phản đối cũng vô ích. Hơn nữa thằng bé Hạ Dương cũng có ý với Tiểu Ân mà, chỉ là nó chưa nhận ra tình cảm của mình thôi.”
Hạ Thành Chí thở dài: “Thật ra con cũng biết em trai có tình cảm với cậu ta. Nhưng con có chút không chấp nhận được.”
Bốn cha con nhà họ Hạ đồng lòng.
Hạ Thiên hoảng đến mức lắp bắp: “Ý của anh với mẹ là sao? Dương Dương nhà mình thích cậu ta?”
Cố Thi dùng lời lẽ sắc bén nói: “Đúng vậy, thằng bé quan tâm Tiểu Ân lắm. Mà mấy người phản đối cái gì? Tiểu Ân vừa đẹp trai lại giỏi giang, gia cảnh cũng chẳng thua kém gì nhà họ Hạ, thằng bé lại cực kỳ yêu thương Tiểu Dương. Chẳng lẽ cha con các người kỳ thị đồng tính?”
“Không có, thời đại nào rồi mà tụi anh lại còn cổ hủ như thế?” Hạ Trạch Sơn đường đường là gia chủ của Hạ gia mà lại vô cùng sợ vợ, nghe Cố Thi nói nãy giờ cũng đã hơi lung lay: “Chỉ là Tiểu Dương còn quá nhỏ, anh muốn con nó chăm chỉ học hành, chưa đến lúc yêu đương.”
“Về vấn đề này thì chú yên tâm đi ạ.” Tề Bạch Ân cười cười: “Cháu sẽ kèm Hạ Dương, để điểm số của cậu ấy ngày một cải thiện.”
Nghe đến đây bỗng dưng bốn cha con nhà họ Hạ chẳng còn biết đường nào mà bắt chẹt Tề Bạch Ân nữa.
Hạ Thiên cắn răng nói: “Tôi không cần biết cậu hoàn hảo như thế nào, không gả là không gả. Nếu cậu muốn ở cạnh Tiểu Dương nhà chúng tôi vậy thì dùng thời gian và thực lực chứng minh đi, để xem sau này ra trường cậu có thể làm được gì. Hơn nữa, sau này nếu hai đứa có thật sự về bên nhau thì cậu phải ở rể.”
Để một người đàn ông đi ở rể thực sự là một điều khó có thể chấp nhận được, nó liên quan đến tôn nghiêm của một người. Nhưng Tề Bạch Ân không chút khó chịu, hắn mỉm cười.
“Nếu anh vợ đã nói vậy thì em chỉ đành nghe theo.”
“Ai là anh vợ của cậu hả?”
Mọi người tiếp tục bàn luận, tuy có chút trắc trở nhưng bước đầu xem như thông qua. Nhà họ Hạ nghĩ rằng mọi thứ của Tề Bạch Ân không tệ, hơn nữa còn yêu thương con trai mình thế kia… vậy thì mắt nhắm mắt mở chấp nhận cũng được.
*******
Mặt trời vừa ló dạng, bữa tiệc sinh nhật của Hạ Dương chính thức được bắt đầu.
Vì cậu là đứa con được cưng nhất của Hạ gia, hơn nữa vừa thoát khỏi một trận nguy hiểm nên bữa tiệc này vô cùng lớn. Mời toàn các quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước.
Một chiếc xe màu đỏ vô cùng khoa trương chạy vào. Xe đậu ở bãi đỗ xe riêng biệt, sau đó một nhóm người nam có nữ có bước xuống xe. Nhìn sơ qua ai ai cũng ăn mặc vô cùng sành điệu thời thượng, toát lên vẻ nhà giàu, nhưng là nhà giàu mới nổi. Vì quá xa hoa sặc sỡ nên nhìn chẳng khác gì mấy con tắc kè bông.
Hạ gia đã bố trí người phục vụ từ A tới Z, thậm chí khi mở cửa xe cho khách cũng có vệ sĩ mở sẵn cho.
Khi mở cửa, một anh vệ sĩ lỡ tay mở mạnh quá khiến cửa xe bật mạnh ra. Tề Chu Bằng thấy vậy sợ hư xe mình nên quát lớn: “Làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Hư xe tôi rồi cậu có đền nổi không?”
Vệ sĩ cũng chỉ là người được thuê chứ không phải vệ sĩ chính của nhà họ Hạ nên e sợ, sợ sẽ đắc tội với gia chủ Tề gia.
“Tôi thành thật xin lỗi, mong ngài tha lỗi cho tôi.”
Mọi người xung quanh thấy cảnh này liền quay đầu lại nhìn. Tề Chu Bằng nghĩ nếu càng nhiều người nhìn thì chứng tỏ ông càng có uy. Vì thế nên ông càng chửi lớn hơn nữa.
“Xin lỗi cái gì? Tôi sẽ bảo ngài Hạ đuổi việc cậu. Thứ tay chân lóng ngóng như này mà cũng đi làm vệ sĩ được. Ai thuê cậu vậy hả?”
Tề Minh thấy cha mình ngày càng quá đáng liền ngăn ông lại: “Cha, đủ rồi, đừng chửi nữa.” Bởi anh biết hôm nay nhà mình vào Hạ gia là đang vào hang cọp. Hơn nữa nhà anh vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tề Bạch Ân là ai. Nay cha anh lại ra oai như vậy… sợ rằng lành ít dữ nhiều.
“Mày sợ cái gì? Cha mày làm vậy là đúng, cứ để ổng chửi tiếp đi.” Trịnh Mỹ Linh vốn có máu điên trong người. Bà muốn chồng mình làm loạn lên hơn nữa để Tề Bạch Ân có thể lộ mặt ra.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Là ai đang làm loạn ở tiệc sinh nhật của tôi vậy?”
Hắn vừa ngồi xuống thì Hạ Trạch Sơn đã vào thẳng vấn đề.
“Cậu là con trai của Bạch Thiên Hải?”
Tề Bạch Ân cũng không giấu diếm gì ông, hắn đáp: “Vâng.”
“Cậu để ý Tiểu Hạ?”
“Vâng.”
“Con không đồng ý!!” Hạ Thiên là người đầu tiên phản đối: “Em trai cải trắng bé bỏng trắng trẻo nhà mình nuôi kĩ càng, bị giờ lại bị một con heo từ đâu để mắt tới. Không gả!”
Ba anh em nhà họ Hạ luôn bất đồng quan điểm với nhau, đây là lần đầu tiên Hạ Thành Chí và Hạ Đình Chương gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Thiên.
Hạ Đình Chương nói: “Nhà họ Bạch thì sao? Nếu em trai không thích cậu thì chúng tôi tuyệt đối không gả.”
“Vậy nếu nó thích thì sao?” Một giọng nữ ấm áp vang lên, cửa phòng đột nhiên bị mở toang, Cố Thi mỉm cười từ bên ngoài bước vào: “Con rể này tôi chấm rồi, các người phản đối cũng vô ích. Hơn nữa thằng bé Hạ Dương cũng có ý với Tiểu Ân mà, chỉ là nó chưa nhận ra tình cảm của mình thôi.”
Hạ Thành Chí thở dài: “Thật ra con cũng biết em trai có tình cảm với cậu ta. Nhưng con có chút không chấp nhận được.”
Bốn cha con nhà họ Hạ đồng lòng.
Hạ Thiên hoảng đến mức lắp bắp: “Ý của anh với mẹ là sao? Dương Dương nhà mình thích cậu ta?”
Cố Thi dùng lời lẽ sắc bén nói: “Đúng vậy, thằng bé quan tâm Tiểu Ân lắm. Mà mấy người phản đối cái gì? Tiểu Ân vừa đẹp trai lại giỏi giang, gia cảnh cũng chẳng thua kém gì nhà họ Hạ, thằng bé lại cực kỳ yêu thương Tiểu Dương. Chẳng lẽ cha con các người kỳ thị đồng tính?”
“Không có, thời đại nào rồi mà tụi anh lại còn cổ hủ như thế?” Hạ Trạch Sơn đường đường là gia chủ của Hạ gia mà lại vô cùng sợ vợ, nghe Cố Thi nói nãy giờ cũng đã hơi lung lay: “Chỉ là Tiểu Dương còn quá nhỏ, anh muốn con nó chăm chỉ học hành, chưa đến lúc yêu đương.”
“Về vấn đề này thì chú yên tâm đi ạ.” Tề Bạch Ân cười cười: “Cháu sẽ kèm Hạ Dương, để điểm số của cậu ấy ngày một cải thiện.”
Nghe đến đây bỗng dưng bốn cha con nhà họ Hạ chẳng còn biết đường nào mà bắt chẹt Tề Bạch Ân nữa.
Hạ Thiên cắn răng nói: “Tôi không cần biết cậu hoàn hảo như thế nào, không gả là không gả. Nếu cậu muốn ở cạnh Tiểu Dương nhà chúng tôi vậy thì dùng thời gian và thực lực chứng minh đi, để xem sau này ra trường cậu có thể làm được gì. Hơn nữa, sau này nếu hai đứa có thật sự về bên nhau thì cậu phải ở rể.”
Để một người đàn ông đi ở rể thực sự là một điều khó có thể chấp nhận được, nó liên quan đến tôn nghiêm của một người. Nhưng Tề Bạch Ân không chút khó chịu, hắn mỉm cười.
“Nếu anh vợ đã nói vậy thì em chỉ đành nghe theo.”
“Ai là anh vợ của cậu hả?”
Mọi người tiếp tục bàn luận, tuy có chút trắc trở nhưng bước đầu xem như thông qua. Nhà họ Hạ nghĩ rằng mọi thứ của Tề Bạch Ân không tệ, hơn nữa còn yêu thương con trai mình thế kia… vậy thì mắt nhắm mắt mở chấp nhận cũng được.
*******
Mặt trời vừa ló dạng, bữa tiệc sinh nhật của Hạ Dương chính thức được bắt đầu.
Vì cậu là đứa con được cưng nhất của Hạ gia, hơn nữa vừa thoát khỏi một trận nguy hiểm nên bữa tiệc này vô cùng lớn. Mời toàn các quan chức cấp cao trong bộ máy nhà nước.
Một chiếc xe màu đỏ vô cùng khoa trương chạy vào. Xe đậu ở bãi đỗ xe riêng biệt, sau đó một nhóm người nam có nữ có bước xuống xe. Nhìn sơ qua ai ai cũng ăn mặc vô cùng sành điệu thời thượng, toát lên vẻ nhà giàu, nhưng là nhà giàu mới nổi. Vì quá xa hoa sặc sỡ nên nhìn chẳng khác gì mấy con tắc kè bông.
Hạ gia đã bố trí người phục vụ từ A tới Z, thậm chí khi mở cửa xe cho khách cũng có vệ sĩ mở sẵn cho.
Khi mở cửa, một anh vệ sĩ lỡ tay mở mạnh quá khiến cửa xe bật mạnh ra. Tề Chu Bằng thấy vậy sợ hư xe mình nên quát lớn: “Làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Hư xe tôi rồi cậu có đền nổi không?”
Vệ sĩ cũng chỉ là người được thuê chứ không phải vệ sĩ chính của nhà họ Hạ nên e sợ, sợ sẽ đắc tội với gia chủ Tề gia.
“Tôi thành thật xin lỗi, mong ngài tha lỗi cho tôi.”
Mọi người xung quanh thấy cảnh này liền quay đầu lại nhìn. Tề Chu Bằng nghĩ nếu càng nhiều người nhìn thì chứng tỏ ông càng có uy. Vì thế nên ông càng chửi lớn hơn nữa.
“Xin lỗi cái gì? Tôi sẽ bảo ngài Hạ đuổi việc cậu. Thứ tay chân lóng ngóng như này mà cũng đi làm vệ sĩ được. Ai thuê cậu vậy hả?”
Tề Minh thấy cha mình ngày càng quá đáng liền ngăn ông lại: “Cha, đủ rồi, đừng chửi nữa.” Bởi anh biết hôm nay nhà mình vào Hạ gia là đang vào hang cọp. Hơn nữa nhà anh vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tề Bạch Ân là ai. Nay cha anh lại ra oai như vậy… sợ rằng lành ít dữ nhiều.
“Mày sợ cái gì? Cha mày làm vậy là đúng, cứ để ổng chửi tiếp đi.” Trịnh Mỹ Linh vốn có máu điên trong người. Bà muốn chồng mình làm loạn lên hơn nữa để Tề Bạch Ân có thể lộ mặt ra.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Là ai đang làm loạn ở tiệc sinh nhật của tôi vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất