Tôi Gọi Điện Thoại Chứ Không Phải Nói Chuyện Với Anh

Chương 2

Trước Sau
Sống trên thế gian, một trong những chuyện bất hạnh nhất chắc chắn không thể thiếu cái này: bạn bị bắt gặp làm việc riêng trong thời gian họp đồng thời vô tình biết được bí mật động trời của cấp trên mà ai ngờ cấp trên cũng biết được bạn biết nó…

Trong lúc theo chân Ngao Giao vào văn phòng, Hoa Lao đã kịp tưởng tượng ra đủ loại phương án giết người diệt khẩu trong đầu, càng nghĩ càng thấy khả năng sống sót của mình còn thấp hơn của trùng đế giày, chủ yếu là do mấy điều anh vừa nói xui thay lại trúng hết chỗ nhột của Ngao Giao…

Thân là con trai út của Ngao thị, Ngao Giao đầu tiên là chẳng biết từ đâu ra chui vào tổng công ty, tiếp sau là bị các ông anh đè đầu cưỡi cổ chặt chẽ, dù có mang theo đoàn đội của chính mình thì cũng bị hạn chế khắp nơi khắp chốn. Công ty càng lớn, nước càng sâu. Ngao Giao có “ô dù” to đến đâu cũng chỉ là nghé con mới vào nghề, Ngao thị không thiếu một thằng con trai như hắn, nên hiển nhiên ngay cả một giám đốc nhân sự nhỏ nhoi cũng dám vòng vo Tam Quốc lừa hắn tùy thích.

Nghĩ đến đây, Ngao Giao nhìn thoáng qua chàng trai đứng trước mắt.

Hoa Lao là người được giám đốc nhân sự đưa tới vào ngày đầu tiên hắn đi làm, công việc ban đầu là nhân viên chuyên phụ trách xử lí việc vặt lớn nhỏ trong công ty. Theo cách nói của giám đốc nhân sự là, Ngao tổng cậu sống ở nước ngoài lâu rồi, giờ về nước làm việc nên có một người tài giỏi bên cạnh phụ giúp lo toan, Tiểu Hoa được đấy, Tiểu Hoa vừa siêng năng vừa nhiệt tình, cực kì phù hợp!

Siêng năng? Ngao Giao khịt mũi khinh bỉ. Nhưng nhiệt tình thì đúng là thật, người ta nói nhiều cũng chỉ từng câu từng câu một bật ra, còn cậu ta là từng sọt từng sọt một hất ra luôn rồi. Thế mà mình cũng bất cẩn come out ngay trước mặt cậu ta cho được!

Ngao Giao càng nghĩ càng bực, hai chân bắt chéo, giận quá hóa cười hỏi: “Cậu nói xem cậu đường đường đàn ông con trai sao lại lê thê dài dòng như thế? Cậu là lắm lời hả?!”

Hoa Lao sửng sốt một lát rồi lập tức mang theo vô vàn kích động lôi thẻ công tác của bản thân ra, vui vẻ nói: “Sếp Ngao, rốt cuộc sếp cũng nhớ được tên tôi rồi!”(*)



(*)Từ đồng âm thôi, lắm lời là (huà láo) còn tên của Hoa Lao là (Huá Láo). Tương tự như thế chúng ta có tên của Ngao Giao (Áo Jiāo) cũng đồng âm với thuộc tính của bạn ấy, ngạo kiều (ào jiāo). Ngoài lề một chút, chính ra tên của bạn Ngao nghe khá ngầu, dòng họ của Long Vương mà lị.

Ngao Giao: “…”

Hoa Lao hiển nhiên đang rất phấn khởi, gí sát thẻ công tác vào mặt Ngao Giao rồi chỉ chỉ đống chữ bên trên nói tiếp: “Tôi tên là Hoa Lao, Hoa là Hoa trong Trung Hoa, Lao là Lao trong lao động. À đúng rồi, em trai tôi tên Hoa Động, chính là đứa tôi gọi điện thoại lúc nãy đó, vừa tốt nghiệp đã được cử làm giám đốc trong công ty nọ rồi, tiền đồ xán lạn! Hề hề, cho nên sếp Ngao à, vừa rồi thật sự không phải tôi đang nói sếp đâu, tôi cũng không biết sếp là… Ừm, là ấy ấy…”

Giờ phút này mặt Ngao Giao đã đen xì như đít nồi, gân xanh trên trán hiển hiện đan nhau thành hình chữ 井. Hắn cắn răng gằn: “Là cái gì?! Có gan nói to lên cho tôi nghe!”

Hoa Lao bị dọa hết cả hồn, theo bản năng lớn tiếng trả lời: “Là đồng tính luyến ái!”

Ngao Giao nổi quạu: “Cậu dám nói ra thật luôn?!”

Hoa Lao cảm thấy mình rất vô tội: “… Chẳng phải sếp bảo tôi nói sao…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau