Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

Chương 25: Chất vấn

Trước
Kỷ Tú Hiên nâng mi mắt lên nhìn Thẩm Lăng, không sao cả mở miệng: "Cúp tiết thôi." Học tập hướng về phía trước, với hiện trạng "nổi loạn" bây giờ của cậu là bất khả thi.

Thẩm Lăng & Thầy giáo: "..." Bình tĩnh ghê há! Cúp tiết mà an nhiên như ăn cơm uống nước vậy.

Tốt xấu gì cũng là tiểu đệ của mình, cậu cũng nên thể hiện một tí tình cảm huynh đệ. Kỷ Tú Hiên để Ipad qua một bên, kéo ghế lại gần đầu giường Thẩm Lăng, nhìn hắn.

Kỷ Tú Hiên chống cằm, chọt mặt hắn: "Đỡ hơn chưa?" Quá xấu nên tự ti hả ta, làm gì mà không cắt mái?

Thẩm Lăng hơi ngây người, tầm mắt lại đặt trên gương mặt đáng yêu của Kỷ Tú Hiên, mím môi, có chút không tự nhiên: "Đ-Đỡ nhiều rồi."

Kỷ Tú Hiên gật gù, đẩy đẩy nhẹ Thẩm Lăng xích xích ra bên mé giường bên kia.

Thẩm Lăng không rõ cậu làm sao vậy nhưng cũng phối hợp mà xích qua tí.

Cái này Kỷ Tú Hiên càng hài lòng sự hiểu chuyện của tiểu đệ, cậu đá dép, lăn lên giường nằm xuống.

Thẩm Lăng ngốc ngốc: "???"

Thẩm Lăng không dám nhúc nhích luôn, Kỷ Tú Hiên đang kề sát đầu nhỏ vào vai hắn, nhìn gần, càng có lực đánh sâu vào.

Kỷ Tú Hiên ngáp một cái: "Ngủ miếng nha, tan học gọi tôi dậy."

Thầy giáo vô ngữ, tan học gọi dậy? Vậy mà là ngủ một miếng đó hả? 3 tiết học lận đó!

Anh ta cũng là bó tay không có biện pháp, nhìn hai đứa nhỏ nép vào nhau ngủ ngon lành, đau đầu đi liên hệ với giáo viên chủ nhiệm lớp.

Bạn học mới này, không tầm thường!



__

Kỷ Tú Hiên là nửa đường bị thầy giáo ồn ào tỉnh lại, cậu bực bội mà ngồi dậy, xoa cái đầu tóc hơi rối tung, chậm rì rì hỏi Thẩm Lăng: "Tan học rồi?"

Thẩm Lăng đang mặc lại áo khoác đồng phục, mắt kính thì vẫn hỏng một bên, chấp vá mang vào. Hắn lắc đầu: "Vẫn chưa, còn 1 tiết nữa."

Kỷ Tú Hiên cái này bất mãn: "Vậy mắc gì thầy gọi em dậy?" Chiếm giường y tế của ổng có tí mà keo kiệt quá vậy!

Thầy giáo cũng buồn bực: "Hiệu trưởng hối thúc thầy gọi em qua đó. Em đánh bạn học, bây giờ bị gọi lên văn phòng kìa." Hiệu trưởng lão già đáng ghét, dám uy hiếp thầy giáo nhỏ bé này.

Kỷ Tú Hiên cũng không bất ngờ, cậu còn nghĩ, sao thằng Lưu Sơn còn chưa đi máng vốn giáo viên, ra là bây giờ mới bị réo.

Cậu tuột xuống giường xỏ giày vào, ngáp thêm vài cài nữa, ngữ khí bất thiện: "Biết vậy đấm cho nó đi bệnh viện luôn, phiền phức!" Cậu nhận khăn giấy ướt từ tay Thẩm Lăng lau lau mặt, tiểu đệ khá tốt, hiểu ý ghê gớm.

Thẩm Lăng nhắm mắt theo đuôi: "Để tớ đi cùng."

Thầy y tế mừng hết lớn, lũ nhóc phiền phức cuối cùng cũng đi hết. Anh có thể yên tâm mà sờ cá.

Sờ cá\=lười biếng trong giờ làm

__

Văn phòng hiệu trưởng.

Kỷ Tú Hiên tượng trưng tính gõ hai cái rồi đạp cửa xông vào, vẻ mặt kiêu căng, ngang bướng: "Thầy gọi em?" Ai đang ngủ ngon bị đánh thức xem có bực bội không?

Thẩm Lăng cúi đầu, tri kỷ giúp cậu khép lại cửa phòng. Tín tình cũng không nhỏ, hung hung.

Thầy hiệu trưởng hết hồn: "..." Dọa, Lạc đồng học thật là hung!



Trên bàn trà trong văn phòng, Lưu Sơn bụm mặt ngồi ở đó, hai bên trái phải là ba mẹ Lưu Sơn, sắc mặt khó coi. Con bọn họ bị đánh bầm mặt, hôm nay phải có cái công đạo cho bọn họ!

Kỷ Tú Hiên cười nhe răng, ngồi xuống một đầu khác, hai chân bắt chéo, thái độ kiêu ngạo phản nghịch bày ra hết sức.

Hiệu trưởng cố kỵ mặt mũi của Lạc gia, không thể đem Kỷ Tú Hiên thế nào: "Bạn học Lưu nói là cậu ta bị em đánh, cho thầy biết lí do đi." Nhưng làm hiệu trưởng, ông ta cũng phải ra vẻ một chút, nếu Kỷ Tú Hiên ngoan chút, ông ta sẽ cho viết bản kiểm điểm rồi thôi.

Lúc đầu hiệu trưởng cũng gọi đến Lạc gia nhưng không ai nghe máy mà Lưu gia đã tìm tới cửa rồi, thật là làm khó ổng, Lạc gia và Lưu gia, hai nhà ổng đều không muốn đắc tội.

Kỷ Tú Hiên hất tóc, thành công làm Lưu gia mấy người bực bội, đáp: "Thấy bạn học gặp nạn, sao em có thể nhắm mắt làm ngơ được."

Kỷ Tú Hiên tiếp tục: "Đều là bạn học, giao lưu võ thuật tí thôi thầy."

Lưu Sơn muốn xóc bàn: "Ai muốn giao lưu với mày? Mày nhìn mặt tao xem!"

Hiệu trưởng đứng ra hòa giải: "Nếu chỉ là hiểu lầm thì em mau xin lỗi Lưu Sơn đi, thầy sẽ không truy cứu nữa."

Kỷ Tú Hiên túm túm gương mặt: "Em xin lỗi cậu ta? Không có khả năng!"

Ba Lưu là cái táo bạo tính tình: "Không xin lỗi? Được thôi, một là mày đền tiền thuốc men, hai là cút khỏi trường học! Mày chọn đi!" Ông ta liên tục vỗ bàn, nước trà văng tứ tung ngang dọc, còn chưa đủ, ổng còn dùng ánh mắt đe dọa Kỷ Tú Hiên.

Mẹ Lưu cũng bán thảm với hiệu trưởng: "Trời ơi, thầy nhìn con tôi đi! Số con tôi khổ quá mà!"

Hiệu trưởng đau đầu: "Chuyện này..."

Thẩm Lăng liếc qua một nhà ba người Lưu gia, nắm khẩn nắm tay.

Kỷ Tú Hiên nếu thật sự là thiếu niên 17,18 tuổi chắc sẽ bị dọa sợ mà thỏa hiệp, nhưng mà tiếc ghê, chết cậu cũng chết qua rồi, tra tấn hành hạ cũng chịu qua rồi, này chỉ là trò mèo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước