Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa

Chương 3: Thiếu gia thật trọng sinh rồi

Trước Sau
Kỷ Tú Hiên trọng sinh sau còn trói định một cái hệ thống phiền phức!

Hệ thống là thứ mà siêu tự nhiên khoa học kỹ thuật hiện giờ vẫn không thể giải thích được, giống như Kỷ Tú Hiên bị gắn chip ảo giác vào đầu vậy. Lúc mới nghe thanh âm của hệ thống, cậu bị dọa cho không ngủ được, thức suốt cả đêm mới miễn cưỡng tiếp thu được.

Bình thường hệ thống rất là thân thiện với Kỷ Tú Hiên nha, không biết hôm nay làm sao vậy, cứ khuyến khích cậu đi cốt truyện.

Kỷ Tú Hiên sờ cằm: "Mỹ Nữ hôm nay gắt gỏng thế? Bị bồ đá?"

Hệ thống này xuất hiện lúc cậu trọng sinh trở về năm 17 tuổi, là khoảng nửa năm trước. Nó tự xưng là Cao Thủ Sáng Tạo Cơ Hội, tên Mỹ Nữ. Ừm, một con hệ thống tên Mỹ Nữ, cái tên rất phong độ và ngầu lòi.

Hệ thống bô bô: [Mỹ Nữ hôm nay đi hẹn hò với Soái Ca rồi, tôi đến thay. Tự giới thiệu, tôi là hệ thống đánh số 7749, tên Shota, hân hạnh phục vụ!]

Kỷ Tú Hiên: "..."

Con mẹ nó, làm hệ thống còn có thể như này? Ảo vãi đạn. Cái gì mà Soái Ca Mỹ Nữ, Shota Loli, hệ thống thật biết cách chơi á. Chắc cũng có Ngự Tỷ, Soái Thúc các kiểu con đà điểu rồi.

Hệ thống nghe được tiếng lòng cậu, rất là kinh ngạc: [Kí chủ đoán không sai biệt lắm, tên của chúng tôi là như thế này.]

Đừng nhìn hệ thống tên chẳng ra gì nhưng được cái xài tốt á. Kỷ Tú Hiên cái gì cũng giỏi làm được nhưng tính tình không được tốt cho lắm, ai nhục nhã cậu là cậu hầu hạ tới bến nên ít khi mà xin việc làm lưu loát được.

May nhờ có hệ thống, nó thay đổi khí chất giúp cậu, còn làm tạo hình cho cậu nữa, nên chuyện kiếm tiền nuôi gia đình khá thuận lợi.

Kỷ Tú Hiên và bà nội cậu ở một khu vực là thôn nghèo ở đất Tây Thành, ở đây nông dân thuần phác, tuy bần cùng một chút nhưng không lo trộm cướp, bà con rất khăn khít với nhau. Nhà bọn họ tuy nhỏ nhưng nhờ có cậu mà nhà cửa được làm bằng gạch nung, đến mùa đông sẽ không lạnh lẻo như nhà lá.

Kỷ Tú Hiên nhìn đồng hồ, vậy là khoảng trưa mai cậu sẽ phải rời đi ư? Cậu không muốn chút nào.

Cái nhà đó, Lạc gia, không về thì tốt hơn, không ai chào đón cậu, tình cảm gia đình lạnh nhạt thấu xương, chẳng có ai thật lòng quan tâm đến cậu. Cậu không hiểu tại sao, người con mang thai 9 tháng 10 ngày như cậu không phải con hay sao?



Kỷ Tú Hiên nhớ lại chuyện cũ, mi mắt nặng trĩu, trái tim nóng rát đau đớn thở không nổi.

Kỷ Tú Hiên đời trước sống được tới năm 23 tuổi, một độ tuổi mà người ta gọi là thanh xuân đã qua, tương lai sáng rỡ đang chờ.

Cậu làm trâu làm ngựa như con ở kẻ hầu cho Lạc gia 6 năm trời, nghĩ mọi cách lấy lòng bọn họ nhưng không thành, còn bị bọn họ vu oan là cậu muốn ám sát Lạc Minh Vũ.

Kỷ Tú Hiên khi đó cái gì cũng không hiểu, hồi hộp chờ mong cái ôm ấm áp từ cha mẹ, muốn được anh em trong nhà yêu thích mới quyết định dọn đến Lạc gia sống. Dù sao có quan hệ huyết thống với nhau, chắc bọn họ sẽ thương yêu cậu. Nhưng đâu có ngờ...

Một mình Kỷ Tú Hiên làm việc như một thằng ở, cơm sáng cơm trưa cơm chiều đều một tay cậu làm, lâu lâu còn phải quét tước nhà cửa, tưới cây giúp họ, chỉ vì một câu nói của Lạc Minh Vũ "Tú Hiên anh ấy rất thích làm việc nhà".

Đấy, chạy không thoát vận mệnh là vậy đấy, sau một năm rưỡi nữa thì cậu chết đi, là do lao lực quá độ và suy dinh dưỡng dẫn đến tử vong. Không ai hại cậu nhưng cậu biết ai là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của mình.

Lạc Minh Vũ chính là kẻ máu lạnh như vậy đó, ai động đến lợi ích của cậu ta, cậu ta sẽ hành hạ người đó đến chết mà không cần thấy máu.

Mà khi đó, Lạc Minh Vũ không còn lo lắng về việc thiếu gia thật giả gì nữa. Cùng đám anh em kia của Kỷ Tú Hiên ân ân ái ái.

Lúc đầu khi Kỷ Tú Hiên nhìn thấy Lạc Minh Vũ ánh mắt đầu tiên, cậu nghĩ cậu ta rất đẹp, không giống người xấu, tình cảnh thiếu gia thật giả của bọn họ làm cậu có chút đồng cảm với cậu ta.

Nhưng ai mà ngờ cậu lại bị con rắn độc này theo dõi chứ, Lạc Minh Vũ luôn tỏ vẻ vô tội và hòa nhã trong mắt mọi người trong nhà, lâu lâu cậu ta lại gài bẫy cậu, khiến cậu càng thêm nan kham.

Lạc gia những người đó chỉ biết nhìn một phía, bọn họ đứng về bên Lạc Minh Vũ chỉ trích cậu, mắng cậu, càng quá đáng hơn là nhục nhã cậu.

Nói ra thì thật chua xót, cậu rất hâm mộ Lạc Minh Vũ lúc trước, vì cậu ta được mọi người yêu quý, cậu cũng muốn gia đình có thể quan tâm đến cậu, dù là một chút thôi cũng được.

Từ nhỏ Kỷ Tú Hiên đã ở cùng bà nội, thiếu thốn tình cảm gia đình nên mong ước từ nhỏ của cậu chính là có một mái ấm nho nhỏ, không giàu sang gì nhưng thương nhau là được.

Lạc gia, ha, không cần cũng vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau