Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa
Chương 9: Anh em tương tàn
Lạc Minh Tuyền mới đó đã bị Kỷ Tú Hiên chọc cho nóng nảy, anh ta còn mắng luôn bà nội của cậu. Kỷ Tú Hiên tức giận cực kỳ, bà nội là điểm mấu chốt của cậu mà thằng này dám chửi bà ấy? Lạc Minh Tuyền, ai cho anh tự tin đó vậy?
Kỷ Tú Hiên bình ổn tâm tình, hận không thể xé cái miệng của Lạc Minh Tuyền ra. Cậu thương còn kịp mà thằng anh hờ này dám nói nặng lời với bà!
Cậu hít sâu mấy hơi, đẩy bà Kỷ cửa nhà: "Cô Ninh làm làm bánh trôi ở nhà bên có nhờ nội qua giúp kìa. Đi đi." Bà đi rồi thì con mới dám xuống tay đánh bạo đầu chó của anh ta!
Bà chần chờ: "Sao mà được-"
Kỷ Tú Hiên cắt ngang: "Không có gì không được hết! Cứ để Uchiha Tú này lo."
Bà nội: "..." Uchiha Tú là ai?
Không để cho bà cơ hội đi vào, cậu đóng ngay cửa nhà. Bà nội bất đắc dĩ đi qua nhà hàng xóm làm bánh. Kỷ Tú Hiên cũng chỉ có thể dùng cách này thôi, bà tha lỗi cho Tú Tú bất hiếu 5 phút nha.
Lạc Minh Tuyền nhìn phòng khách trống trơn, có chút hối hận, anh không nên xúc động chửi ầm lên như vậy. Thấy Kỷ Tú Hiên đi vào lại, anh luống cuống tay chân muốn xin lỗi.
Lạc Minh Tuyền cắn răng, hối lỗi nhìn Kỷ Tú Hiên: "Tú Hiên, cho anh xin lỗi, anh không nên quát lớn với bà." Em trai bây giờ càng ghét bỏ anh là cái chắc.
Anh biết mình tính tình khá kém nhưng ai bảo Tú Hiên cứ phải chọc ngoáy anh làm gì?
Kỷ Tú Hiên không nói gì, đi vòng qua Lạc Minh Tuyền vào phòng bếp.
Lạc Minh Tuyền ủ rũ, Kỷ Tú Hiên không để ý đến anh nữa, chắc là tức giận lắm. Anh có chút hối hận, Kỷ Tú Hiên còn nhỏ, nói chuyện không lựa lời anh còn so đo với cậu nữa, không đáng mặt anh trai tí nào.
Lạc Minh Tuyền tự biết đuối lý, cụp đuôi đi theo sau Kỷ Tú Hiên, tìm cơ hội xin lỗi.
Kỷ Tú Hiên lượn một vòng nhà bếp, đang tìm "pháp khí" thích hợp để tiễn Lạc Minh Tuyền lên đường. Ánh mắt cậu va phải cái chảo rán trứng của bà nội.
Lạc Minh Tuyền thấy cậu ngừng lại, ngốc mao lảo đảo lắc lư trên đỉnh đầu, giống cọng cỏ đón gió. Tay anh lại rụt rịt, muốn chọt chọt.
Kỷ Tú Hiên quá đáng yêu, làm tới nổi anh quên mục đích chính khi tới đây của mình luôn rồi!
Đối với Kỷ Tú Hiên, nhà họ Lạc là người xa lạ, cậu sẽ không vì bọn họ mà tức giận hoặc rơi một giọt nước mắt nào lần nữa. Trừ phi giống Lạc Minh Tuyền, chọc trúng điểm yếu trong lòng của cậu, cậu cáu là bình thường.
Lạc Minh Tuyền nhẹ giọng: "Cái kia, Tú Hiên, chúng ta đi xin lỗi bà nội đi."
Kỷ Tú Hiên khó hiểu nghiêng đầu: "???" Anh xin lỗi thì đi mẹ đi mắc gì thêm chữ chúng ta vào? Tôi đâu có lớn tiếng với bà đâu?
Lạc Minh Tuyền hít mấy hơi mới nhịn xuống xúc động nựng Kỷ Tú Hiên.
Kỷ Tú Hiên cười mỉa, tay cầm chảo ước lượng, khá tốt á, không hảo ý nhìn mặt anh, đôi mắt hai màu nhìn qua phá lệ thấm người.
Lạc Minh Tuyền tự nhiên run run: "Tú Hiên?"
Kỷ Tú Hiên hung dữ cực kỳ, sắp cào người: "Ai là Tú Hiên? Tôi là Uchiha Tú! Hãy xem chiêu!" Câu giơ chảo, đập xuống. Nãy thì dám hung dữ với bà nội cậu, không đánh là không được mà.
Lạc Minh Tuyền nhảy dựng lên né 3 thước, lắp bắp: "U-U-Uchiha? Tú?" Ai nói cho anh chuyện gì đang xảy ra với em trai bé bỏng của anh vậy?
Lạc Minh Tuyền bất lực né tránh cái chảo đang phi tới gần, không dám lộn xộn.
Kỷ Tú Hiên cắn răng: "Không ngờ anh lại mạnh như vậy, là tôi xem thường anh rồi, Uzumaki Lạc!"
Uzumaki Lạc: "???" Lúc nãy còn bình thường mà.
Lạc Minh Tuyền chân dài một mại, tránh xa cái chảo sắp dán vào mặt mình, liên tiếp lùi về sau. Em nó bị gì đấy? Có chút không bình thường!
Kỷ Tú Hiên xách chảo dí đánh Lạc Minh Tuyền khắp nhà. Anh hổ thẹn trong lòng không dám hoàn thủ, chỉ lo né. Dù sao cũng là em trai mình, bồi em ấy chơi nhập vai cũng không tệ lắm. Minh Vũ từ nhỏ tới lớn cũng không hung bằng 1 phần 10 của Kỷ Tú Hiên đâu, làm anh có chút mới lạ.
Kỷ Tú Hiên bực bội vô cùng, không đánh trúng cái mặt trăm tỷ của Lạc Minh Tuyền cậu tuyệt đối không bỏ qua. Đi mẹ nó cái hào quang nhân vật chính đi! Cậu mà khùng lên thì quên hết cố kỵ luôn!
Lạc Minh Tuyền né cái chảo bay lại, thương lượng: "Tú Hiên đừng giận anh được không? Anh cho em tiền tiêu vặt chịu không?"
Kỷ Tú Hiên khịt mũi coi thường, thở hồng hộc dừng lại: "Chắc tui cần? Cầm mấy đồng bạc lẻ đó của anh về uy vịt đi!" Chạy hết nổi á!
Lạc Minh Tuyền gân xanh thẳng nhảy thình thịch trên trán, mặc niệm vài câu không được đánh con nít không được đánh, cười hiền lành lại gần cậu. Thể lực của anh khá tốt, chạy hơn 20 phút không vấn đề.
Lạc Minh Tuyền nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Tú Hiên: "Được rồi được rồi, là lỗi của anh hai cả. Khi về nhà, anh bù đắp cho em."
Kỷ Tú Hiên lé mắt nhìn qua: "Có sơ hở!"
Cậu cầm lấy cổ tay Lạc Minh Tuyền, dùng lực quật người nằm xuống đất. Đai đen Judo của cậu không phải luyện chơi chơi đâu!
Kỷ Tú Hiên bình ổn tâm tình, hận không thể xé cái miệng của Lạc Minh Tuyền ra. Cậu thương còn kịp mà thằng anh hờ này dám nói nặng lời với bà!
Cậu hít sâu mấy hơi, đẩy bà Kỷ cửa nhà: "Cô Ninh làm làm bánh trôi ở nhà bên có nhờ nội qua giúp kìa. Đi đi." Bà đi rồi thì con mới dám xuống tay đánh bạo đầu chó của anh ta!
Bà chần chờ: "Sao mà được-"
Kỷ Tú Hiên cắt ngang: "Không có gì không được hết! Cứ để Uchiha Tú này lo."
Bà nội: "..." Uchiha Tú là ai?
Không để cho bà cơ hội đi vào, cậu đóng ngay cửa nhà. Bà nội bất đắc dĩ đi qua nhà hàng xóm làm bánh. Kỷ Tú Hiên cũng chỉ có thể dùng cách này thôi, bà tha lỗi cho Tú Tú bất hiếu 5 phút nha.
Lạc Minh Tuyền nhìn phòng khách trống trơn, có chút hối hận, anh không nên xúc động chửi ầm lên như vậy. Thấy Kỷ Tú Hiên đi vào lại, anh luống cuống tay chân muốn xin lỗi.
Lạc Minh Tuyền cắn răng, hối lỗi nhìn Kỷ Tú Hiên: "Tú Hiên, cho anh xin lỗi, anh không nên quát lớn với bà." Em trai bây giờ càng ghét bỏ anh là cái chắc.
Anh biết mình tính tình khá kém nhưng ai bảo Tú Hiên cứ phải chọc ngoáy anh làm gì?
Kỷ Tú Hiên không nói gì, đi vòng qua Lạc Minh Tuyền vào phòng bếp.
Lạc Minh Tuyền ủ rũ, Kỷ Tú Hiên không để ý đến anh nữa, chắc là tức giận lắm. Anh có chút hối hận, Kỷ Tú Hiên còn nhỏ, nói chuyện không lựa lời anh còn so đo với cậu nữa, không đáng mặt anh trai tí nào.
Lạc Minh Tuyền tự biết đuối lý, cụp đuôi đi theo sau Kỷ Tú Hiên, tìm cơ hội xin lỗi.
Kỷ Tú Hiên lượn một vòng nhà bếp, đang tìm "pháp khí" thích hợp để tiễn Lạc Minh Tuyền lên đường. Ánh mắt cậu va phải cái chảo rán trứng của bà nội.
Lạc Minh Tuyền thấy cậu ngừng lại, ngốc mao lảo đảo lắc lư trên đỉnh đầu, giống cọng cỏ đón gió. Tay anh lại rụt rịt, muốn chọt chọt.
Kỷ Tú Hiên quá đáng yêu, làm tới nổi anh quên mục đích chính khi tới đây của mình luôn rồi!
Đối với Kỷ Tú Hiên, nhà họ Lạc là người xa lạ, cậu sẽ không vì bọn họ mà tức giận hoặc rơi một giọt nước mắt nào lần nữa. Trừ phi giống Lạc Minh Tuyền, chọc trúng điểm yếu trong lòng của cậu, cậu cáu là bình thường.
Lạc Minh Tuyền nhẹ giọng: "Cái kia, Tú Hiên, chúng ta đi xin lỗi bà nội đi."
Kỷ Tú Hiên khó hiểu nghiêng đầu: "???" Anh xin lỗi thì đi mẹ đi mắc gì thêm chữ chúng ta vào? Tôi đâu có lớn tiếng với bà đâu?
Lạc Minh Tuyền hít mấy hơi mới nhịn xuống xúc động nựng Kỷ Tú Hiên.
Kỷ Tú Hiên cười mỉa, tay cầm chảo ước lượng, khá tốt á, không hảo ý nhìn mặt anh, đôi mắt hai màu nhìn qua phá lệ thấm người.
Lạc Minh Tuyền tự nhiên run run: "Tú Hiên?"
Kỷ Tú Hiên hung dữ cực kỳ, sắp cào người: "Ai là Tú Hiên? Tôi là Uchiha Tú! Hãy xem chiêu!" Câu giơ chảo, đập xuống. Nãy thì dám hung dữ với bà nội cậu, không đánh là không được mà.
Lạc Minh Tuyền nhảy dựng lên né 3 thước, lắp bắp: "U-U-Uchiha? Tú?" Ai nói cho anh chuyện gì đang xảy ra với em trai bé bỏng của anh vậy?
Lạc Minh Tuyền bất lực né tránh cái chảo đang phi tới gần, không dám lộn xộn.
Kỷ Tú Hiên cắn răng: "Không ngờ anh lại mạnh như vậy, là tôi xem thường anh rồi, Uzumaki Lạc!"
Uzumaki Lạc: "???" Lúc nãy còn bình thường mà.
Lạc Minh Tuyền chân dài một mại, tránh xa cái chảo sắp dán vào mặt mình, liên tiếp lùi về sau. Em nó bị gì đấy? Có chút không bình thường!
Kỷ Tú Hiên xách chảo dí đánh Lạc Minh Tuyền khắp nhà. Anh hổ thẹn trong lòng không dám hoàn thủ, chỉ lo né. Dù sao cũng là em trai mình, bồi em ấy chơi nhập vai cũng không tệ lắm. Minh Vũ từ nhỏ tới lớn cũng không hung bằng 1 phần 10 của Kỷ Tú Hiên đâu, làm anh có chút mới lạ.
Kỷ Tú Hiên bực bội vô cùng, không đánh trúng cái mặt trăm tỷ của Lạc Minh Tuyền cậu tuyệt đối không bỏ qua. Đi mẹ nó cái hào quang nhân vật chính đi! Cậu mà khùng lên thì quên hết cố kỵ luôn!
Lạc Minh Tuyền né cái chảo bay lại, thương lượng: "Tú Hiên đừng giận anh được không? Anh cho em tiền tiêu vặt chịu không?"
Kỷ Tú Hiên khịt mũi coi thường, thở hồng hộc dừng lại: "Chắc tui cần? Cầm mấy đồng bạc lẻ đó của anh về uy vịt đi!" Chạy hết nổi á!
Lạc Minh Tuyền gân xanh thẳng nhảy thình thịch trên trán, mặc niệm vài câu không được đánh con nít không được đánh, cười hiền lành lại gần cậu. Thể lực của anh khá tốt, chạy hơn 20 phút không vấn đề.
Lạc Minh Tuyền nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Tú Hiên: "Được rồi được rồi, là lỗi của anh hai cả. Khi về nhà, anh bù đắp cho em."
Kỷ Tú Hiên lé mắt nhìn qua: "Có sơ hở!"
Cậu cầm lấy cổ tay Lạc Minh Tuyền, dùng lực quật người nằm xuống đất. Đai đen Judo của cậu không phải luyện chơi chơi đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất