Chương 70: Không làm người 70
Bị hôn lên ánh mắt, đôi mắt lạnh lùng của Alvis hình như cũng hơi chớp chớp.
Cố Hoài chú ý tới chuyện này, bởi vậy lúc này hắn cảm thấy càng rõ ràng hơn….
Alvis xác thật là mê luyến hắn.
Không phải là thích bình thường, đó là tinh yêu nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.
Bời vì như vậy, nội tâm của Alvis mới dễ dàng bị hắn dao động.
Mặc dù nói chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng nhìn thấy Alvis nhẹ nhàng chớp mắt, Cố Hoài thế nhưng lại hơi đỏ mặt.
Sặc mặt tái nhợt của Cố Hoài đã được thay thế bởi sắc đỏ mỏng manh này, thoạt nhìn thì hơi tốt lên một chút.
Alvis không trả lời, hắn đem Cố Hoài ngồi dậy ấn trở về giường: “Không được động.”
Lực chú ý của Alvis đều đặt trên người Cố Hoài, cho dù Cố Hoài nhẫn nhịn che giấu, hắn cũng phát hiện thân thể Cố Hoài hiện giờ không quá thoải mái.
Cố Hoài vốn muốn nói mình không sao, nhưng nhìn thấy Alvis bên cạnh mím miệng nhìn chằm chằm hắn, hắn đánh phải an phận nằm.
Alvis gọi đoàn quân y ở phủ đệ đợi lệnh vào phòng, những trùng tộc khác nhận được thông tin Cố Hoài đã tỉnh cũng nhanh chóng chạy tới.
Cố Hoài hôn mê đã một ngày, trùng tộc ở Toussaint tinh hoàn toàn không có tâm trạng làm việc, cho dù bọn hắn đều tự về cương vị, nhưng tâm trạng của bọn hắn đều rất lo lắng cho thân thể của Cố Hoài.
Sự thật không chỉ có trùng tộc ở Toussaint tinh, những trùng tộc sinh hoạt trên tinh cầu khác đều có phản ứng giống nhau, toàn bộ đều khô héo như nhau, buôn bán trên tinh cầu cũng không muốn làm.
Vào ngày này tất cả các công ty tới trùng tộc để bàn bạc về việc buôn bán hắc khế thạch đều bị đụng phải bức tường, hơn nữa là một câu đều chặn hết mọi con đường của bọn họ.
Nhiều công ty muốn kết nối buôn bán hắc khế thạch với trùng tộc: “Về việc hắc khế thạch trên tinh cầu….”
Cả tâm tình đều đang lo lắng cho vương nhà mình trùng tộc không chút nghĩ ngợi: “Không bán.”
Đoàn đội quân y đi vào phòng của Cố Hoài, Cố Hoài dưới ánh mắt chăm chú của một đám trùng tộc mà tiếp nhận kiểm tra.
“Kết quả kiểm tra giống như lần trước, thân thể bệ hạ khỏe mạnh…..” nhưng nhìn dáng vẻ Cố Hoài không hề thoải mái, trùng tộc phụ trách khám bệnh cũng không có cách nào để giải thích tình trạng này.
Có phải bọn hắn kiểm tra không tỉ mỉ hay không, còn có một bộ phận nào chưa kiểm tra, cho nên mới không tìm được nguyên nhân vương nhà mình không khỏe.
Nhóm đoàn đội trùng tộc quân y rất tự trách, Cố Hoài nhìn thấy bọn họ banh mặt, thế là ôn hòa nói: “vấn đề không phải ở chỗ mọi người.”
Cố Hoài cảm thấy lần này hắn đột nhiên té xỉu nguyên nhân không phải ở thân thể hắn, cho nên đoàn đội quân y không kiểm tra ra cũng là bình thường.
“Tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi.” Cố Hoài an ủi nói.
Mặc dù Cố Hoài nói như thế, nhưng một ngày cơ thể hắn không tốt lên, nhóm trùng tộc liền một ngày khẩn trương.
Cố Hoài tiếp tục tĩnh dưỡng vài ngày, nhưng trong vài ngày này, hắn phát hiện đau đớn trong cơ thể vẫn mơ hồ tồn tại. không muốn để cho trùng tộc nhà mình lo lắng, Cố Hoài thuyết phục những trùng tộc trong phòng nên đi nghỉ ngơi.
Chờ trong phòng không còn người, Cố Hoài đi xuống giường nhìn mình qua gương, xác định sắc mặt mình hoàn toàn bình thường, hắn mới thở ra một hơi.
Sắc mặt thoạt nhìn không có chuyện gì, nếu nói đau đớn trong thân thể như thế nào không quan trọng, Cố Hoài cảm thấy hơi không khỏe nhưng hắn vẫn có thể bỏ qua được.
Nhưng ngay khi Cố Hoài hơi buông lỏng một phút, hắn đột nhiên nhìn thấy trong kính hai mắt mình biến thành dựng đồng màu vàng.
Không phải là do hắn tự chuyển đổi.
Sau khi ánh mắt biến thành dựng đồng màu vàng, Cố Hoài nhìn vẻ mặt mình trong kính càng ngày càng lạnh, vẻ mặt càng ngày càng không có biểu tình.
Cố Hoài nhìn dáng vẻ của mình từ trong kính thấy hơi xa lạ.
Sau khi ánh mắt lộ ra màu vàng, Cố Hoài cũng cảm giác được tâm tình của mình cũng hơi thay đổi, như là bị cái gì ảnh hưởng, tâm tình sẽ rất bình tĩnh.
Là do thiên tính lạnh lùng của gen trùng tộc ảnh hưởng.
Sau khi Cố Hoài hoàn thành tiến giai tinh thần lực, sức mạnh của hắn ở tinh cầu của người Fields chính thức tỉnh giấc, sau khi tỉnh giấc, gen trùng tộc trong cơ thể Cố Hoài sẽ nổi trội trong quá trình dung hợp.
Nhưng mà ở trong thời kì dung hợp, Cố Hoài dung hợp với phần sức mạnh này cũng không phải dễ dàng gì, dù sao phần sức mạnh này cũng quá khổng lồ. quá trình dung hợp cũng không thuận lợi, đây chính là nguyên nhân mà ngày hôm qua Cố Hoài té xỉu.
Cố Hoài nhìn đôi dựng đồng màu vàng trong gương, cố gắng chuyển màu mắt về trạng thái ban đầu, nhưng cũng không thành công.
Không biến trở về được.
Ý thức được điều này, Cố Hoài lại cố gắng thử vài lần nhưng kết quả vẫn như cũ, cuối cùng chỉ có thể tạm bỏ cuộc.
Nhưng khi bản thân ở trong tình trạng này, vẻ mặt của Cố Hoài không tự giác càng thêm lạnh lùng, ánh mắt dần dần cũng không có cảm xúc gì, biến thành trạng thái tương tự như trùng tộc.
Nếu là người ngoài nhìn thấy, bọn hắn sẽ không cảm thấy tình huống này có gì khác thường, mà sẽ cảm thấy đây là tình huống bình thường.
Vốn tưởng tượng của mọi người trong tinh tế, tất cả trùng tộc đều lạnh như băng, mà Cố Hoài là trùng tộc vương thì so với những trùng tộc bình thường sẽ càng lạnh lùng hơn, trạng thái hiện giờ của Cố Hoài rất phù hợp với tưởng tượng của bọn hắn.
Nhưng đối với nhóm trùng tộc mà nói thì là có sự khác biệt.
Nghe theo Cố Hoài đi nghỉ ngơi những trùng tộc này chỉ giả vờ đi nghỉ ngơi một chút, đa phần đều quay lại chỗ mà Cố Hoài không nhìn thấy.
Bọn hắn không từ chối yêu cầu của Cố Hoài, nhưng lại không yên tâm, cho nên mới có kết quả này.
Chờ cảm thấy thời gian không khác lắm, bọn hắn lại vội vàng vào phòng.
Thân thể vương nhà mình không thoải mái, bọn hắn nhất định phải ở bên cạnh trông chừng mới được.
Vài ngày này thân thể Cố Hoài không khỏe, nhóm trùng tộc chăm sóc hắn không thể dùng cẩn thận để hình dung, nói tới hiện tại, nếu Cố Hoài không kiên trì nói mình không sao, hắn dự đoán sẽ nhận được phục vụ đút đồ ăn.
Tham mưu trường và những trùng tộc cao đẳng của Toussaint tinh đi vào phòng thì thấy Cố Hoài đang đứng bên cửa sổ, bọn hắn lập tức lo lắng tiến lên.
“Bệ hạ…!” Tham mưu trưởng vội vàng đi qua, “Ngài sao lại đứng ở đây, cửa sổ còn mở….. không khí bên ngoài đối với ngài sẽ hơi lạnh, thân thể ngài còn không thoải mái, nếu bị nhiễm lạnh sẽ bị cảm.”
Tham mưu trưởng vốn tưởng hắn nói như thế, Cố Hoài rất nhanh sẽ trở về giường, bởi vì theo kinh nghiệm đều là như vậy.
Cố Hoài rất khó từ chối sự quan tâm của trùng tộc, tham mưu trưởng đã ý thức được điều này.
Vương bọn hắn đối với bọn hắn rất ôn nhu, điều này có thể thấy từ thực tế Cố Hoài sẽ đáp lại mỗi sự quan tâm hoặc thường thỏa hiệp với kỳ vọng của bọn họ.
Nhưng lần này sau khi nói lời quan tâm ra khỏi miệng, tham mưu trưởng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cố Hoài: “Đừng quản tôi.”
Câu trả lời của Cố Hoài khiến tham mưu trưởng sửng sốt, lúc này tham mưu trưởng cũng nhìn thấy đôi dựng đồng màu vàng lạnh lùng của Cố Hoài.
Hai con ngươi này rất hờ hững, có thể thấy rõ sự hờ hững trong đó, hoàn toàn không có ôn nhu như ban đầu.
Phát hiện này khiến cho trùng tộc vây xung quanh giật mình, bỗng nhiên không biết phải làm sao mới tốt.
“Tôi không cho phép các người nhìn thẳng tôi.” Ánh mắt không dời đi chỗ khác mà nhìn chằm chằm đám trùng tộc bên cạnh tham mưu trưởng, Cố Hoài vô tình bổ sung thêm một câu.
Cho dù nghe thấy Cố Hoài nói câu này, đám trùng tộc xung quanh cũng không lập tức phản ứng lại, cho đến khi ý thức được câu này có ý nghĩa gì, đám trùng tộc mới chậm nửa nhịp cúi đầu.
Trước kia vương…. Rõ ràng là đã cho phép bọn họ nhìn….
Không biết vì sao đột nhiên lại không cho, nhưng những trùng tộc trong phòng vẫn làm theo lời Cố Hoài.
“Bệ hạ, ngài vẫn về giường nghỉ ngơi trước đi, phong cảnh bên ngoài chờ thân thể ngài tốt lên rồi hãy xem….” Tham mưu trưởng thấp giọng đề nghị.
Ánh mắt của Cố Hoài không hề di chuyển: “Đi ra ngoài.”
Nghe thấy hai chữ càng thêm lạnh lùng, đàn trùng tộc xung quanh lập tức nâng mắt lên, đôi mắt bọn hắn trông mong nhìn Cố Hoài.
Ánh mắt như vậy khiến thân thể Cố Hoài đột nhiên khựng lại, mà phần dao động này rất nhỏ, cuối cùng cũng không thể lay động quyết định của Cố Hoài.
“Đi ra ngoài.” Cố Hoài lại nhắc lại câu này.
Dựng đồng màu vàng lộ ra sự bình tĩnh, nhóm trùng tộc trong phòng nhìn thấy thanh niên lộ ra sắc mặt lạnh lùng, thế công ánh mắt cũng không có tác dụng gì, đành phải nghe lời rời khỏi phòng.
Thái độ lạnh lùng của Cố Hoài khiến cho nhóm trùng tộc cảm thấy bất lực.
Từ khi bắt đầu nhóm trùng tộc đã phát hiện thái độ của Cố Hoài đối với bọn họ rất ôn nhu, nhóm trùng tộc cảm thấy phần cảm xúc ôn nhu này rất xa lạ, nhưng đồng thời bọn hắn cũng cảm thấy rất là hạnh phúc.
Cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc này kéo dài rất lâu, bọn hắn đã quen với sự ôn hòa của Cố Hoài, hiện giờ lại đối mặt với Cố Hoài lạnh lùng, nhóm trùng tộc này đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Chờ thanh âm đóng cửa vang lên, ánh mắt của Cố Hoài mới hơi hơi dao động, cho dù bị gen ảnh hưởng, hắn đối với cảm xúc khổ sở của trùng tộc cũng không có cách nào thờ ơ.
Hắn biết không thể làm như vậy, không nên nói những lời như vậy.
Cố Hoài nghe thấy một thanh âm khác ở trong lòng nói với mình như vậy.
Cố Hoài chú ý tới chuyện này, bởi vậy lúc này hắn cảm thấy càng rõ ràng hơn….
Alvis xác thật là mê luyến hắn.
Không phải là thích bình thường, đó là tinh yêu nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng.
Bời vì như vậy, nội tâm của Alvis mới dễ dàng bị hắn dao động.
Mặc dù nói chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng nhìn thấy Alvis nhẹ nhàng chớp mắt, Cố Hoài thế nhưng lại hơi đỏ mặt.
Sặc mặt tái nhợt của Cố Hoài đã được thay thế bởi sắc đỏ mỏng manh này, thoạt nhìn thì hơi tốt lên một chút.
Alvis không trả lời, hắn đem Cố Hoài ngồi dậy ấn trở về giường: “Không được động.”
Lực chú ý của Alvis đều đặt trên người Cố Hoài, cho dù Cố Hoài nhẫn nhịn che giấu, hắn cũng phát hiện thân thể Cố Hoài hiện giờ không quá thoải mái.
Cố Hoài vốn muốn nói mình không sao, nhưng nhìn thấy Alvis bên cạnh mím miệng nhìn chằm chằm hắn, hắn đánh phải an phận nằm.
Alvis gọi đoàn quân y ở phủ đệ đợi lệnh vào phòng, những trùng tộc khác nhận được thông tin Cố Hoài đã tỉnh cũng nhanh chóng chạy tới.
Cố Hoài hôn mê đã một ngày, trùng tộc ở Toussaint tinh hoàn toàn không có tâm trạng làm việc, cho dù bọn hắn đều tự về cương vị, nhưng tâm trạng của bọn hắn đều rất lo lắng cho thân thể của Cố Hoài.
Sự thật không chỉ có trùng tộc ở Toussaint tinh, những trùng tộc sinh hoạt trên tinh cầu khác đều có phản ứng giống nhau, toàn bộ đều khô héo như nhau, buôn bán trên tinh cầu cũng không muốn làm.
Vào ngày này tất cả các công ty tới trùng tộc để bàn bạc về việc buôn bán hắc khế thạch đều bị đụng phải bức tường, hơn nữa là một câu đều chặn hết mọi con đường của bọn họ.
Nhiều công ty muốn kết nối buôn bán hắc khế thạch với trùng tộc: “Về việc hắc khế thạch trên tinh cầu….”
Cả tâm tình đều đang lo lắng cho vương nhà mình trùng tộc không chút nghĩ ngợi: “Không bán.”
Đoàn đội quân y đi vào phòng của Cố Hoài, Cố Hoài dưới ánh mắt chăm chú của một đám trùng tộc mà tiếp nhận kiểm tra.
“Kết quả kiểm tra giống như lần trước, thân thể bệ hạ khỏe mạnh…..” nhưng nhìn dáng vẻ Cố Hoài không hề thoải mái, trùng tộc phụ trách khám bệnh cũng không có cách nào để giải thích tình trạng này.
Có phải bọn hắn kiểm tra không tỉ mỉ hay không, còn có một bộ phận nào chưa kiểm tra, cho nên mới không tìm được nguyên nhân vương nhà mình không khỏe.
Nhóm đoàn đội trùng tộc quân y rất tự trách, Cố Hoài nhìn thấy bọn họ banh mặt, thế là ôn hòa nói: “vấn đề không phải ở chỗ mọi người.”
Cố Hoài cảm thấy lần này hắn đột nhiên té xỉu nguyên nhân không phải ở thân thể hắn, cho nên đoàn đội quân y không kiểm tra ra cũng là bình thường.
“Tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi.” Cố Hoài an ủi nói.
Mặc dù Cố Hoài nói như thế, nhưng một ngày cơ thể hắn không tốt lên, nhóm trùng tộc liền một ngày khẩn trương.
Cố Hoài tiếp tục tĩnh dưỡng vài ngày, nhưng trong vài ngày này, hắn phát hiện đau đớn trong cơ thể vẫn mơ hồ tồn tại. không muốn để cho trùng tộc nhà mình lo lắng, Cố Hoài thuyết phục những trùng tộc trong phòng nên đi nghỉ ngơi.
Chờ trong phòng không còn người, Cố Hoài đi xuống giường nhìn mình qua gương, xác định sắc mặt mình hoàn toàn bình thường, hắn mới thở ra một hơi.
Sắc mặt thoạt nhìn không có chuyện gì, nếu nói đau đớn trong thân thể như thế nào không quan trọng, Cố Hoài cảm thấy hơi không khỏe nhưng hắn vẫn có thể bỏ qua được.
Nhưng ngay khi Cố Hoài hơi buông lỏng một phút, hắn đột nhiên nhìn thấy trong kính hai mắt mình biến thành dựng đồng màu vàng.
Không phải là do hắn tự chuyển đổi.
Sau khi ánh mắt biến thành dựng đồng màu vàng, Cố Hoài nhìn vẻ mặt mình trong kính càng ngày càng lạnh, vẻ mặt càng ngày càng không có biểu tình.
Cố Hoài nhìn dáng vẻ của mình từ trong kính thấy hơi xa lạ.
Sau khi ánh mắt lộ ra màu vàng, Cố Hoài cũng cảm giác được tâm tình của mình cũng hơi thay đổi, như là bị cái gì ảnh hưởng, tâm tình sẽ rất bình tĩnh.
Là do thiên tính lạnh lùng của gen trùng tộc ảnh hưởng.
Sau khi Cố Hoài hoàn thành tiến giai tinh thần lực, sức mạnh của hắn ở tinh cầu của người Fields chính thức tỉnh giấc, sau khi tỉnh giấc, gen trùng tộc trong cơ thể Cố Hoài sẽ nổi trội trong quá trình dung hợp.
Nhưng mà ở trong thời kì dung hợp, Cố Hoài dung hợp với phần sức mạnh này cũng không phải dễ dàng gì, dù sao phần sức mạnh này cũng quá khổng lồ. quá trình dung hợp cũng không thuận lợi, đây chính là nguyên nhân mà ngày hôm qua Cố Hoài té xỉu.
Cố Hoài nhìn đôi dựng đồng màu vàng trong gương, cố gắng chuyển màu mắt về trạng thái ban đầu, nhưng cũng không thành công.
Không biến trở về được.
Ý thức được điều này, Cố Hoài lại cố gắng thử vài lần nhưng kết quả vẫn như cũ, cuối cùng chỉ có thể tạm bỏ cuộc.
Nhưng khi bản thân ở trong tình trạng này, vẻ mặt của Cố Hoài không tự giác càng thêm lạnh lùng, ánh mắt dần dần cũng không có cảm xúc gì, biến thành trạng thái tương tự như trùng tộc.
Nếu là người ngoài nhìn thấy, bọn hắn sẽ không cảm thấy tình huống này có gì khác thường, mà sẽ cảm thấy đây là tình huống bình thường.
Vốn tưởng tượng của mọi người trong tinh tế, tất cả trùng tộc đều lạnh như băng, mà Cố Hoài là trùng tộc vương thì so với những trùng tộc bình thường sẽ càng lạnh lùng hơn, trạng thái hiện giờ của Cố Hoài rất phù hợp với tưởng tượng của bọn hắn.
Nhưng đối với nhóm trùng tộc mà nói thì là có sự khác biệt.
Nghe theo Cố Hoài đi nghỉ ngơi những trùng tộc này chỉ giả vờ đi nghỉ ngơi một chút, đa phần đều quay lại chỗ mà Cố Hoài không nhìn thấy.
Bọn hắn không từ chối yêu cầu của Cố Hoài, nhưng lại không yên tâm, cho nên mới có kết quả này.
Chờ cảm thấy thời gian không khác lắm, bọn hắn lại vội vàng vào phòng.
Thân thể vương nhà mình không thoải mái, bọn hắn nhất định phải ở bên cạnh trông chừng mới được.
Vài ngày này thân thể Cố Hoài không khỏe, nhóm trùng tộc chăm sóc hắn không thể dùng cẩn thận để hình dung, nói tới hiện tại, nếu Cố Hoài không kiên trì nói mình không sao, hắn dự đoán sẽ nhận được phục vụ đút đồ ăn.
Tham mưu trường và những trùng tộc cao đẳng của Toussaint tinh đi vào phòng thì thấy Cố Hoài đang đứng bên cửa sổ, bọn hắn lập tức lo lắng tiến lên.
“Bệ hạ…!” Tham mưu trưởng vội vàng đi qua, “Ngài sao lại đứng ở đây, cửa sổ còn mở….. không khí bên ngoài đối với ngài sẽ hơi lạnh, thân thể ngài còn không thoải mái, nếu bị nhiễm lạnh sẽ bị cảm.”
Tham mưu trưởng vốn tưởng hắn nói như thế, Cố Hoài rất nhanh sẽ trở về giường, bởi vì theo kinh nghiệm đều là như vậy.
Cố Hoài rất khó từ chối sự quan tâm của trùng tộc, tham mưu trưởng đã ý thức được điều này.
Vương bọn hắn đối với bọn hắn rất ôn nhu, điều này có thể thấy từ thực tế Cố Hoài sẽ đáp lại mỗi sự quan tâm hoặc thường thỏa hiệp với kỳ vọng của bọn họ.
Nhưng lần này sau khi nói lời quan tâm ra khỏi miệng, tham mưu trưởng lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Cố Hoài: “Đừng quản tôi.”
Câu trả lời của Cố Hoài khiến tham mưu trưởng sửng sốt, lúc này tham mưu trưởng cũng nhìn thấy đôi dựng đồng màu vàng lạnh lùng của Cố Hoài.
Hai con ngươi này rất hờ hững, có thể thấy rõ sự hờ hững trong đó, hoàn toàn không có ôn nhu như ban đầu.
Phát hiện này khiến cho trùng tộc vây xung quanh giật mình, bỗng nhiên không biết phải làm sao mới tốt.
“Tôi không cho phép các người nhìn thẳng tôi.” Ánh mắt không dời đi chỗ khác mà nhìn chằm chằm đám trùng tộc bên cạnh tham mưu trưởng, Cố Hoài vô tình bổ sung thêm một câu.
Cho dù nghe thấy Cố Hoài nói câu này, đám trùng tộc xung quanh cũng không lập tức phản ứng lại, cho đến khi ý thức được câu này có ý nghĩa gì, đám trùng tộc mới chậm nửa nhịp cúi đầu.
Trước kia vương…. Rõ ràng là đã cho phép bọn họ nhìn….
Không biết vì sao đột nhiên lại không cho, nhưng những trùng tộc trong phòng vẫn làm theo lời Cố Hoài.
“Bệ hạ, ngài vẫn về giường nghỉ ngơi trước đi, phong cảnh bên ngoài chờ thân thể ngài tốt lên rồi hãy xem….” Tham mưu trưởng thấp giọng đề nghị.
Ánh mắt của Cố Hoài không hề di chuyển: “Đi ra ngoài.”
Nghe thấy hai chữ càng thêm lạnh lùng, đàn trùng tộc xung quanh lập tức nâng mắt lên, đôi mắt bọn hắn trông mong nhìn Cố Hoài.
Ánh mắt như vậy khiến thân thể Cố Hoài đột nhiên khựng lại, mà phần dao động này rất nhỏ, cuối cùng cũng không thể lay động quyết định của Cố Hoài.
“Đi ra ngoài.” Cố Hoài lại nhắc lại câu này.
Dựng đồng màu vàng lộ ra sự bình tĩnh, nhóm trùng tộc trong phòng nhìn thấy thanh niên lộ ra sắc mặt lạnh lùng, thế công ánh mắt cũng không có tác dụng gì, đành phải nghe lời rời khỏi phòng.
Thái độ lạnh lùng của Cố Hoài khiến cho nhóm trùng tộc cảm thấy bất lực.
Từ khi bắt đầu nhóm trùng tộc đã phát hiện thái độ của Cố Hoài đối với bọn họ rất ôn nhu, nhóm trùng tộc cảm thấy phần cảm xúc ôn nhu này rất xa lạ, nhưng đồng thời bọn hắn cũng cảm thấy rất là hạnh phúc.
Cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc này kéo dài rất lâu, bọn hắn đã quen với sự ôn hòa của Cố Hoài, hiện giờ lại đối mặt với Cố Hoài lạnh lùng, nhóm trùng tộc này đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Chờ thanh âm đóng cửa vang lên, ánh mắt của Cố Hoài mới hơi hơi dao động, cho dù bị gen ảnh hưởng, hắn đối với cảm xúc khổ sở của trùng tộc cũng không có cách nào thờ ơ.
Hắn biết không thể làm như vậy, không nên nói những lời như vậy.
Cố Hoài nghe thấy một thanh âm khác ở trong lòng nói với mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất