Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này
Chương 102: Mùa xuân đến rồi(1)
"Sao cậu lại đăng ký? Đừng."
Kim Woo-jin vội vàng lùi lại, tránh xa tay tôi khi tôi cố giật lấy điện thoại của cậu.
"Gì, tại sao chứ? Tôi muốn tham gia. Tôi cũng muốn mà!"
Bị bất ngờ trước sự nhanh nhẹn của cậu. Tôi liền nói.
"Đưa tôi điện thoại ngay."
"Không muốn."
"Kim Woo-jin."
Dù tôi có nghiêm giọng gọi Kim Woo-jin thì cậu ta vẫn không thèm nghe. Không dừng lại ở đó— Thậm chí cậu ta còn tạo ra một nhân bản nữa kìa. Với vẻ mặt hung dữ hơn Kim Woo-jin nhân bản cứ thế lao về phía tôi.
"Này, Kim Woo-jin."
Nhân bản ôm lấy tôi như một lẽ tự nhiên khi tôi chăm chăm nhìn Kim Woo-jin. Rõ ràng cậu ta cố tình dùng nhân bản để ngăn tôi lại. Kim Woo-jin liếc trộm tôi khi kiên quyết nói.
"Tôi chỉ đăng ký thôi mà."
"Sao lại đi tham gia một thứ như vậy hả?"
"Có những bài đăng chỉ đọc được khi đăng ký thôi."
"...."
À thế à? Thế mà tôi không biết cơ đấy.
Bản sao nhìn tôi và Kim Woo-jin cãi cọ, liền dụi mặt xuống vai tôi tỏ vẻ không cam lòng. Thấy vậy không hiểu sao những lời tôi muốn nói với Kim Woo-jin bỗng chốc tan biến.
"....Tôi sẽ báo với cậu nếu như thấy bài đăng nào kì lạ."
Kim Woo-jin nhìn tôi nói vậy, khi cậu nhận ra rằng tôi đã bỏ cuộc.
"Không cần đâu."
Cứ làm theo ý cậu. Dù đó có là quán cà phê dành cho người hâm mộ hay thứ gì khác đi nữa, tôi nghĩ nếu để ý đến nó thì cũng tốt. Tôi thở dài và xoa đầu nhân bản, rồi cậu ta nhìn lại tôi và cười rạng rỡ.
Kim Woo-jin như bình thường là sẽ lao ngay đến để tách bọn tôi ra, nhưng giờ lại đang dán mắt vào điện thoại để tìm hiểu xem quán cà phê có gì thú vị.
Chẹp miệng khi vỗ lưng nhân bản đang bám dính lấy tôi thì đột nhiên cửa phòng bệnh liền mở ra.
"Hey!"
"Đội trưởng Park Geon-ho?"
Park Geon-ho ngang nhiên mở cửa mà chẳng thèm gõ trước. Tôi đã không thấy anh ta trong một tháng qua. Làn da của anh đen hơn trước, anh ta liền nháy mắt với tôi kèm theo nụ cười tươi rói đặc trưng của anh.
"Lâu không gặp, Han Yi-gyeol— Lính đánh thuê hạng A nổi tiếng của chúng ta."
"Anh vẫn nói thế được à?"
Cau có mỉm cười, tôi nắm lấy bàn tay to lớn của Park Geon-ho và bóp chặt. Kim Woo-jin cất điện thoại đi và trừng mắt nhìn anh đầy thù địch, nhưng Park Geon-ho chỉ bình thản nhìn vào nhân bản và nói với vẻ thích thú.
"Tôi đã nghe tin khi tôi ở Thái Lan rồi, ra nó là thật này. Hạng C tái thức tình và thăng thành hạng A? Thuật sư phân thân có nhiều công dụng khác nhau ghê ha."
"Ý anh là.... Anh không ở Hàn Quốc á?"
Quả thật là gần đây tôi không thấy anh ta đâu thật— hóa ra anh ta không hề ở trong nước. Lông mày của Park Geon-ho liền chùng xuống, tỏ vẻ u sầu khi đáp lời.
"Có vẻ cậu thật sự không hề quan tâm đến tôi. Xấu tính ghê luôn."
Tôi khịt mũi đẩy cánh tay nặng trịch của Park Geon-ho khi anh ta lén lút choàng nó qua vai tôi.
"Vì tôi bận. Và ngay từ đầu, tôi đã chẳng hơi đâu đi để tâm đến anh."
"Thật lạnh lùng. Chà, đó cũng là một nét hấp dẫn của cậu."
Hấp dẫn gì cơ.
Park Geon-ho cười trước vẻ mặt chán ghét của tôi, khi anh ngồi xuống chiếc giường đối diện và tiếp tục.
"Chúng tôi đi cộng tác với một hội ở Thái lan, họ đã yêu cầu chúng tôi giúp một tay trong việc dọn một cổng dị thường. Khi đó, tôi cũng không có lịch trình gì mới nên đã đồng ý với tư cách là người đại diện."
"Anh nói là có một cánh cổng dị thường á. Nó còn ở nước ngoài nữa, thế không phải là rất nguy hiểm sao?"
"Đó là một cổng cấp S, nhưng nó cũng không quá khó. Han Yi-gyeol, đáng tiếc là cánh cổng đó dễ hơn cổng ở Khu N23 mà cậu bị thương kia."
Có thể nhìn rõ vẻ thất vọng của Park Geon-ho khi anh nói ra điều đó. Thực sự không thể hiểu nổi cha này nghĩ gì.
"Anh quay về khi nào thế?"
"Hôm qua. Tôi đã nghe kể mọi chuyện xảy ra trong lúc tôi đi vắng rồi. Nghe có vẻ rất sôi động và náo nhiệt ấy nhỉ."
"Nó không phải là niềm vui đối với tôi."
Đáp lại lời nói lạnh lùng của tôi, Park Geon-ho mỉm cười và quan sát cẩn thận cả người tôi.
"Cậu bất tỉnh rồi còn bị thương nặng trước khi tôi chuẩn bị đi Thái Lan. Thật buồn cười khi tôi về rồi mà vẫn thấy cậu ở trong phòng bệnh này."
"...."
Vụ bắt cóc lần này đúng thật là lỗi của tôi. Không ổn rồi, phải chuyển chủ đề trò chuyện thôi.
"Thế anh đến gặp tôi có chuyện gì?"
"Hừm, chỉ có hai chuyện thôi."
Hai chuyện? Khi tôi nghiêng đầu, Park Geon-ho lấy ra thứ gì đó từ vòng tay và đưa nó cho tôi.
"Cái gì đây?"
Đó là một mẩu giấy được gấp lại hai đến ba lần. Sao anh lại đưa tôi thứ này?
"Một bức thư tình."
"Nhảm nhí."
"Tôi không nói điêu đâu."
Anh mà không nói dối á, hừ.
Park Geon-ho vui vẻ nhún vai nói.
"Mở nó ra đi."
Trên đó viết gì đây? Tôi nghi hoặc liếc nhìn Park Geon-ho và từ từ mở mẩu giấy ra. Cả Kim Woo-jin đang dán sát vào lưng tôi cùng với nhân bản bên cạnh đều nhìn vào mẩu giấy đang được mở ra.
"Đây là...."
Những gì được ghi trên mẩu giấy là một bản vẽ kỳ lạ trông nó giống một dãy số hoặc là những kí tự hơn. Tôi đã cố để hiểu bằng cách lật mẩu giấy lại, nhưng nó không hề đơn giản như vậy."
"Thứ này là gì thế?"
"Tôi cũng không biết."
"Sao?"
Đáp lại câu hỏi của tôi, Park Geon-ho gõ vào thái dương anh với vẻ đầy suy tư và trả lời ngay.
"Cách đây năm ngày, khi tôi dọn cổng ra ngoài an toàn. Các viên chức của công hội, người gác cổng, và đủ loại truyền thông đều tập trung hết ở đó, trong lúc hỗn loạn ấy, một kẻ lạ mặt tôi chưa từng thấy qua đã tiếp cận tôi."
Đó là một người đàn ông cao ráo với mái tóc trắng bắt mắt và đeo một chiếc kính râm đen. Người đàn ông quấn rất nhiều lớp quần áo thô sơ chồng lên nhau, hắn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng như thể vừa bước ra từ trong rừng vậy, trái ngược với vẻ ngoài của hắn.
"Tên đó chỉ vào tôi và nói thế này: Năng lực giả Park Geon-ho của Hàn Quốc. Tôi có một thứ cần đưa cho cậu. Sau đó, thậm chí còn không đợi tôi nói gì, hắn đã đẩy mẩu giấy vào tay tôi. Thật kỳ quặc."
".... Sao anh lại đưa nó cho tôi?"
"Tôi chỉ được yêu cầu giao nó thôi. hắn ta nói: 'Khi cậu trở về Hàn Quốc, sẽ có một người đã trải qua gian đoạn khó khăn nhất. Hãy đưa nó cho cậu ta.' Khi ấy, tôi không biết hắn đang nói đến ai, nhưng sau khi quay về, mọi thứ khá là dễ đoán."
Tên đó nói là ai đó đã trải qua gian đoạn khó khăn nhất à. Đáng tiếc, tôi không thể bác bỏ nó. Tôi gấp tờ giấy lại và thở dài.
"Sao anh có thể nhận lấy cái thứ đáng ngờ như thế?"
"Đương nhiên là tôi cũng thấy đáng nghi rồi."
Park Geon-ho khoanh tay, duỗi thẳng chân mỉm cười.
"Nhưng tôi nghĩ nó cũng rất hay ho đấy."
"Hay ho cái gì chứ?"
"Chỉ là, cậu biết đấy, một kẻ đáng ngờ đã cho tôi một thứ như vậy?"
Nên anh ta mới nhận và đưa cho tôi hả. Tôi bỏ tờ giấy vào túi và nói với Park Geon-ho.
"Chà, dù sao cũng cảm ơn."
"Quả nhiên, cậu có biết nó. Thật tốt khi trao nó cho cậu."
"Anh làm vậy vì thấy nó thú vị thôi— Thế còn giả bộ hiểu biết gì nữa?"
"Sau cùng nó là điều tốt mà."
Đồ trơ trẽn. Tôi tặc lưỡi hỏi.
"Anh nói là có hai chuyện. Thế cái còn lại là gì?"
"Hừm, đó không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết ngay được."
Park Geon-ho xoa cằm đảo mắt suy nghĩ. Dường như anh ta đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
"Nó là gì?"
"Trước tiên, Han Yi-gyeol, cậu biết tình hình hiện tại rất tệ đúng không?"
Anh đang nói về vụ bắt cóc sao? Tôi cau mày gật đầu. Tất nhiên là tôi biết, nhưng tôi không ngờ Park Geon-ho sẽ đề cập đến vấn đề này.
"Thật ra, tôi đã nhận một nhiệm vụ từ Hội trưởng."
"Hội trưởng.... Ý anh là Hội trưởng Cheon Sa-yeon á?"
"Đối với tôi, Trưởng Hội duy nhất chỉ có mình Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Lại là Cheon Sa-yeon? Lòng tôi dấy lên mối lo lắng. Nhận ra trạng thái ấy, bản sao liền chớp mắt và nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Anh ta bảo tôi chọn vệ sĩ cho cậu."
"Sao cơ?"
Gì vậy trời? Bảo chọn cái gì bây giờ cơ?
"Anh đang nói thứ nhảm nhí gì vậy?"
"Thật đấy. Anh ta bảo tôi chọn một thành viên trong Hội để bảo vệ cậu. Tối đa là 2 người."
Park Geon-ho nhếch mép chỉ vào Kim Woo-jin đang chống cằm ngồi cạnh tôi.
"Tôi nghe nói cậu ta hiện đang là thành viên của đội hỗ trợ vật lý, vậy nên không thể chọn cậu ta làm vệ sĩ của cậu được."
"Đội hỗ trợ vật lý?"
Ngạc nhiên trước những lời đó, tôi quay lại nhìn Kim Woo-jin, cậu ta liền lảng đi chỗ khác và giả vờ như không biết gì. Cái thằng này. Sao cậu có thể không nói tôi biết một chuyện quan trọng như vậy chứ?
Tôi nghĩ tôi sẽ hỏi cậu ta một cách nghiêm túc sau, khi mà Park Geon-ho rời đi, tôi quay lại và hỏi.
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon ra lệnh đó thật sao?"
"Cậu càng hỏi tôi như vậy, tôi càng không biết là cậu có tin tưởng tôi hay Hội trưởng không nữa."
"...."
Nhanh tay đấy.
Tôi nheo mắt hỏi điều mà tôi đã tò mò từ lúc đầu.
"Nhưng sao anh lại đảm nhận việc này thế, Đội trưởng?"
"Chà, tôi vừa mới về nhà thôi nên giờ đang rất rảnh này. Và tôi đoán là tôi có quen biết với tất cả các thành viên trong hội nữa."
Quả đúng là vậy. Park Geon-ho nắm rõ hết tất cả những thành viên trong hội.
Dù vậy, nó cũng không thể xem nhẹ được. Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không phải là một thành viên của Requiem. Với nội tâm phức tạp, tôi kiềm lại cái cau mày khi Kim Woo-jin gay gắt xen vào.
"Đội hỗ trợ vật lý không có nhiều việc và tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy, thế nên không cần phải thuê ai hết."
"Hừm...."
Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn một kẻ lạ mặt đi làm vệ sĩ cho mình, đặc biệt còn là do Cheon Sa-yeon chỉ thị nữa.
Anh nói anh thất vọng cơ mà. Anh hành động như thể sẽ ném tôi ra ngoài bất cứ lúc nào vậy, thế mà đột nhiên anh giờ lại đi bảo vệ tôi?
Không phải là quá khó xử khi chấp nhận nó sao? Tôi khá bối rối vì tôi không thể đưa ra câu trả lời, nhưng nay sau đó Park Geon-ho lên tiếng nhếch mép cười.
"Nếu kẻ địch của chúng ta năng lực thể chất, thì một thuật sư phân thân là đủ, nhưng vì nó liên quan đến năng lực thần trí, nên tôi nghĩ chúng ta cần một ai đó phù hợp hơn. Năng lực thần trí của hắn đủ mạnh để kiểm soát Kang Seung-geon hạng S— chúng ta không thể xem thường hắn được."
"Anh đang nói rằng sẽ có một người có khả năng đương đầu được với năng lực tinh thần kia."
"Tất nhiên là năng lực giả thần trí phải đấu với một năng lực giả thần trí rồi. Nếu chúng ta chọn một năng lực giả thể chất ở cạnh cậu và cậu ta bị điều khiển, thì mọi thứ sẽ chỉ phiền phức thêm thôi."
Kim Woo-jin mím môi trước những lời đó, nhưng có lẽ vì lo lắng cho tôi nên cậu ta mới không phản bác lại.
"Tốt hơn hết là cậu nên có ít nhất một người đi cùng. Có rất nhiều ứng viên đã nộp đơn rồi đấy, vậy nên cậu có thể chọn bất kì ai cậu thấy ưng nhất."
"Ứng viên á?"
Ý anh là sao? Thấy tôi chết lặng, Park Geon-ho thản nhiên nói tiếp.
"Có khoảng 60 người đã nộp đơn. Chúng tôi chỉ lọc từ hội của mình thôi, nên là nó có khoảng chừng đó. Còn nếu ta mở rộng ra cho cả những hội khác nữa thì ít nhất cũng phải lên đến vài trăm."
"Không thể nào?"
"Sao cậu lại ngỡ ngàng như vậy? Cậu đã cứu bao nhiêu người trong vụ ở Gangnam kia mà, Han Yi-gyeol? Đó không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt của Park Geon-ho. Tôi thấy bức bối ở lồng ngực, giống như bị kim nhọn đâm vào. Mím môi nhiều lần, sau nhiều lần đấu tranh, tôi nói.
".... chỉ là— đó cũng là lỗi của tôi. Nếu tôi cẩn thận hơn và không bị bắt cóc ngay từ đầu...."
"Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin cắt lời tôi bằng giọng tức giận.
Không giống như Kim Woo-jin với khuôn mặt cau có, Park Geon-ho chỉ nghiêng đầu và nói với giọng điệu thích thú.
"Sao cậu lại nghĩ như vậy? Han Yi-gyeol, cậu là nạn nhân của vụ bắt cóc kia mà. Lỗi nằm ở kẻ đã bắt cóc cậu."
"...."
"Vì hắn bị kiểm soát tinh thần, cho dù cậu có làm gì đi nữa, thì Hội trưởng Kang Seung-geon cũng sẽ không đời nào buông tha cho cậu. Đó cũng là lý do tại sao việc kiểm soát tinh thần rất nguy hiểm."
Thay vì trả lời, tôi cười ngượng nghịu. Đó cũng là điều tôi đang nghĩ, nhưng vẫn thật khó để mà không trách bản thân mình.
"Hãy suy nghĩ kỹ về nó nhé. Dù sao, càng có nhiều đơn nộp, điều đó càng tốt cho cậu."
Mmh. Park Geon-ho nhìn tôi một lúc, rồi đứng dậy.
"Còn hôm nay, cứ nghỉ ngơi đi nhé. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau ba ngày nữa, vậy nên chúng ta có thể nói về vấn đề này sau đó. Cứ từ từ suy nghĩ nhé."
"Tôi hiểu rồi."
"Theo ý kiến cá nhân của tôi, tốt hơn là nên chấp nhận nó. Có nhiều khả năng cậu sẽ hối tiếc nếu không chuẩn bị sẵn mọi thứ khi có năng lực giả thần trí tham gia vào đấy."
Với những lời đó, Park Geon-ho rời khỏi phòng bệnh.
Cạch.
Tôi thở dài khi cánh cửa đóng lại. Những gì Park Geon-ho nói không sai.
Rõ ràng, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn nếu có một năng lực giả thần trí đi cùng tôi. Tôi cần phải suy nghĩ về điều này thật kỹ.
Kim Woo-jin vội vàng lùi lại, tránh xa tay tôi khi tôi cố giật lấy điện thoại của cậu.
"Gì, tại sao chứ? Tôi muốn tham gia. Tôi cũng muốn mà!"
Bị bất ngờ trước sự nhanh nhẹn của cậu. Tôi liền nói.
"Đưa tôi điện thoại ngay."
"Không muốn."
"Kim Woo-jin."
Dù tôi có nghiêm giọng gọi Kim Woo-jin thì cậu ta vẫn không thèm nghe. Không dừng lại ở đó— Thậm chí cậu ta còn tạo ra một nhân bản nữa kìa. Với vẻ mặt hung dữ hơn Kim Woo-jin nhân bản cứ thế lao về phía tôi.
"Này, Kim Woo-jin."
Nhân bản ôm lấy tôi như một lẽ tự nhiên khi tôi chăm chăm nhìn Kim Woo-jin. Rõ ràng cậu ta cố tình dùng nhân bản để ngăn tôi lại. Kim Woo-jin liếc trộm tôi khi kiên quyết nói.
"Tôi chỉ đăng ký thôi mà."
"Sao lại đi tham gia một thứ như vậy hả?"
"Có những bài đăng chỉ đọc được khi đăng ký thôi."
"...."
À thế à? Thế mà tôi không biết cơ đấy.
Bản sao nhìn tôi và Kim Woo-jin cãi cọ, liền dụi mặt xuống vai tôi tỏ vẻ không cam lòng. Thấy vậy không hiểu sao những lời tôi muốn nói với Kim Woo-jin bỗng chốc tan biến.
"....Tôi sẽ báo với cậu nếu như thấy bài đăng nào kì lạ."
Kim Woo-jin nhìn tôi nói vậy, khi cậu nhận ra rằng tôi đã bỏ cuộc.
"Không cần đâu."
Cứ làm theo ý cậu. Dù đó có là quán cà phê dành cho người hâm mộ hay thứ gì khác đi nữa, tôi nghĩ nếu để ý đến nó thì cũng tốt. Tôi thở dài và xoa đầu nhân bản, rồi cậu ta nhìn lại tôi và cười rạng rỡ.
Kim Woo-jin như bình thường là sẽ lao ngay đến để tách bọn tôi ra, nhưng giờ lại đang dán mắt vào điện thoại để tìm hiểu xem quán cà phê có gì thú vị.
Chẹp miệng khi vỗ lưng nhân bản đang bám dính lấy tôi thì đột nhiên cửa phòng bệnh liền mở ra.
"Hey!"
"Đội trưởng Park Geon-ho?"
Park Geon-ho ngang nhiên mở cửa mà chẳng thèm gõ trước. Tôi đã không thấy anh ta trong một tháng qua. Làn da của anh đen hơn trước, anh ta liền nháy mắt với tôi kèm theo nụ cười tươi rói đặc trưng của anh.
"Lâu không gặp, Han Yi-gyeol— Lính đánh thuê hạng A nổi tiếng của chúng ta."
"Anh vẫn nói thế được à?"
Cau có mỉm cười, tôi nắm lấy bàn tay to lớn của Park Geon-ho và bóp chặt. Kim Woo-jin cất điện thoại đi và trừng mắt nhìn anh đầy thù địch, nhưng Park Geon-ho chỉ bình thản nhìn vào nhân bản và nói với vẻ thích thú.
"Tôi đã nghe tin khi tôi ở Thái Lan rồi, ra nó là thật này. Hạng C tái thức tình và thăng thành hạng A? Thuật sư phân thân có nhiều công dụng khác nhau ghê ha."
"Ý anh là.... Anh không ở Hàn Quốc á?"
Quả thật là gần đây tôi không thấy anh ta đâu thật— hóa ra anh ta không hề ở trong nước. Lông mày của Park Geon-ho liền chùng xuống, tỏ vẻ u sầu khi đáp lời.
"Có vẻ cậu thật sự không hề quan tâm đến tôi. Xấu tính ghê luôn."
Tôi khịt mũi đẩy cánh tay nặng trịch của Park Geon-ho khi anh ta lén lút choàng nó qua vai tôi.
"Vì tôi bận. Và ngay từ đầu, tôi đã chẳng hơi đâu đi để tâm đến anh."
"Thật lạnh lùng. Chà, đó cũng là một nét hấp dẫn của cậu."
Hấp dẫn gì cơ.
Park Geon-ho cười trước vẻ mặt chán ghét của tôi, khi anh ngồi xuống chiếc giường đối diện và tiếp tục.
"Chúng tôi đi cộng tác với một hội ở Thái lan, họ đã yêu cầu chúng tôi giúp một tay trong việc dọn một cổng dị thường. Khi đó, tôi cũng không có lịch trình gì mới nên đã đồng ý với tư cách là người đại diện."
"Anh nói là có một cánh cổng dị thường á. Nó còn ở nước ngoài nữa, thế không phải là rất nguy hiểm sao?"
"Đó là một cổng cấp S, nhưng nó cũng không quá khó. Han Yi-gyeol, đáng tiếc là cánh cổng đó dễ hơn cổng ở Khu N23 mà cậu bị thương kia."
Có thể nhìn rõ vẻ thất vọng của Park Geon-ho khi anh nói ra điều đó. Thực sự không thể hiểu nổi cha này nghĩ gì.
"Anh quay về khi nào thế?"
"Hôm qua. Tôi đã nghe kể mọi chuyện xảy ra trong lúc tôi đi vắng rồi. Nghe có vẻ rất sôi động và náo nhiệt ấy nhỉ."
"Nó không phải là niềm vui đối với tôi."
Đáp lại lời nói lạnh lùng của tôi, Park Geon-ho mỉm cười và quan sát cẩn thận cả người tôi.
"Cậu bất tỉnh rồi còn bị thương nặng trước khi tôi chuẩn bị đi Thái Lan. Thật buồn cười khi tôi về rồi mà vẫn thấy cậu ở trong phòng bệnh này."
"...."
Vụ bắt cóc lần này đúng thật là lỗi của tôi. Không ổn rồi, phải chuyển chủ đề trò chuyện thôi.
"Thế anh đến gặp tôi có chuyện gì?"
"Hừm, chỉ có hai chuyện thôi."
Hai chuyện? Khi tôi nghiêng đầu, Park Geon-ho lấy ra thứ gì đó từ vòng tay và đưa nó cho tôi.
"Cái gì đây?"
Đó là một mẩu giấy được gấp lại hai đến ba lần. Sao anh lại đưa tôi thứ này?
"Một bức thư tình."
"Nhảm nhí."
"Tôi không nói điêu đâu."
Anh mà không nói dối á, hừ.
Park Geon-ho vui vẻ nhún vai nói.
"Mở nó ra đi."
Trên đó viết gì đây? Tôi nghi hoặc liếc nhìn Park Geon-ho và từ từ mở mẩu giấy ra. Cả Kim Woo-jin đang dán sát vào lưng tôi cùng với nhân bản bên cạnh đều nhìn vào mẩu giấy đang được mở ra.
"Đây là...."
Những gì được ghi trên mẩu giấy là một bản vẽ kỳ lạ trông nó giống một dãy số hoặc là những kí tự hơn. Tôi đã cố để hiểu bằng cách lật mẩu giấy lại, nhưng nó không hề đơn giản như vậy."
"Thứ này là gì thế?"
"Tôi cũng không biết."
"Sao?"
Đáp lại câu hỏi của tôi, Park Geon-ho gõ vào thái dương anh với vẻ đầy suy tư và trả lời ngay.
"Cách đây năm ngày, khi tôi dọn cổng ra ngoài an toàn. Các viên chức của công hội, người gác cổng, và đủ loại truyền thông đều tập trung hết ở đó, trong lúc hỗn loạn ấy, một kẻ lạ mặt tôi chưa từng thấy qua đã tiếp cận tôi."
Đó là một người đàn ông cao ráo với mái tóc trắng bắt mắt và đeo một chiếc kính râm đen. Người đàn ông quấn rất nhiều lớp quần áo thô sơ chồng lên nhau, hắn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng như thể vừa bước ra từ trong rừng vậy, trái ngược với vẻ ngoài của hắn.
"Tên đó chỉ vào tôi và nói thế này: Năng lực giả Park Geon-ho của Hàn Quốc. Tôi có một thứ cần đưa cho cậu. Sau đó, thậm chí còn không đợi tôi nói gì, hắn đã đẩy mẩu giấy vào tay tôi. Thật kỳ quặc."
".... Sao anh lại đưa nó cho tôi?"
"Tôi chỉ được yêu cầu giao nó thôi. hắn ta nói: 'Khi cậu trở về Hàn Quốc, sẽ có một người đã trải qua gian đoạn khó khăn nhất. Hãy đưa nó cho cậu ta.' Khi ấy, tôi không biết hắn đang nói đến ai, nhưng sau khi quay về, mọi thứ khá là dễ đoán."
Tên đó nói là ai đó đã trải qua gian đoạn khó khăn nhất à. Đáng tiếc, tôi không thể bác bỏ nó. Tôi gấp tờ giấy lại và thở dài.
"Sao anh có thể nhận lấy cái thứ đáng ngờ như thế?"
"Đương nhiên là tôi cũng thấy đáng nghi rồi."
Park Geon-ho khoanh tay, duỗi thẳng chân mỉm cười.
"Nhưng tôi nghĩ nó cũng rất hay ho đấy."
"Hay ho cái gì chứ?"
"Chỉ là, cậu biết đấy, một kẻ đáng ngờ đã cho tôi một thứ như vậy?"
Nên anh ta mới nhận và đưa cho tôi hả. Tôi bỏ tờ giấy vào túi và nói với Park Geon-ho.
"Chà, dù sao cũng cảm ơn."
"Quả nhiên, cậu có biết nó. Thật tốt khi trao nó cho cậu."
"Anh làm vậy vì thấy nó thú vị thôi— Thế còn giả bộ hiểu biết gì nữa?"
"Sau cùng nó là điều tốt mà."
Đồ trơ trẽn. Tôi tặc lưỡi hỏi.
"Anh nói là có hai chuyện. Thế cái còn lại là gì?"
"Hừm, đó không phải là chuyện mà chúng ta có thể giải quyết ngay được."
Park Geon-ho xoa cằm đảo mắt suy nghĩ. Dường như anh ta đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
"Nó là gì?"
"Trước tiên, Han Yi-gyeol, cậu biết tình hình hiện tại rất tệ đúng không?"
Anh đang nói về vụ bắt cóc sao? Tôi cau mày gật đầu. Tất nhiên là tôi biết, nhưng tôi không ngờ Park Geon-ho sẽ đề cập đến vấn đề này.
"Thật ra, tôi đã nhận một nhiệm vụ từ Hội trưởng."
"Hội trưởng.... Ý anh là Hội trưởng Cheon Sa-yeon á?"
"Đối với tôi, Trưởng Hội duy nhất chỉ có mình Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Lại là Cheon Sa-yeon? Lòng tôi dấy lên mối lo lắng. Nhận ra trạng thái ấy, bản sao liền chớp mắt và nắm chặt lấy cánh tay tôi.
"Anh ta bảo tôi chọn vệ sĩ cho cậu."
"Sao cơ?"
Gì vậy trời? Bảo chọn cái gì bây giờ cơ?
"Anh đang nói thứ nhảm nhí gì vậy?"
"Thật đấy. Anh ta bảo tôi chọn một thành viên trong Hội để bảo vệ cậu. Tối đa là 2 người."
Park Geon-ho nhếch mép chỉ vào Kim Woo-jin đang chống cằm ngồi cạnh tôi.
"Tôi nghe nói cậu ta hiện đang là thành viên của đội hỗ trợ vật lý, vậy nên không thể chọn cậu ta làm vệ sĩ của cậu được."
"Đội hỗ trợ vật lý?"
Ngạc nhiên trước những lời đó, tôi quay lại nhìn Kim Woo-jin, cậu ta liền lảng đi chỗ khác và giả vờ như không biết gì. Cái thằng này. Sao cậu có thể không nói tôi biết một chuyện quan trọng như vậy chứ?
Tôi nghĩ tôi sẽ hỏi cậu ta một cách nghiêm túc sau, khi mà Park Geon-ho rời đi, tôi quay lại và hỏi.
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon ra lệnh đó thật sao?"
"Cậu càng hỏi tôi như vậy, tôi càng không biết là cậu có tin tưởng tôi hay Hội trưởng không nữa."
"...."
Nhanh tay đấy.
Tôi nheo mắt hỏi điều mà tôi đã tò mò từ lúc đầu.
"Nhưng sao anh lại đảm nhận việc này thế, Đội trưởng?"
"Chà, tôi vừa mới về nhà thôi nên giờ đang rất rảnh này. Và tôi đoán là tôi có quen biết với tất cả các thành viên trong hội nữa."
Quả đúng là vậy. Park Geon-ho nắm rõ hết tất cả những thành viên trong hội.
Dù vậy, nó cũng không thể xem nhẹ được. Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không phải là một thành viên của Requiem. Với nội tâm phức tạp, tôi kiềm lại cái cau mày khi Kim Woo-jin gay gắt xen vào.
"Đội hỗ trợ vật lý không có nhiều việc và tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy, thế nên không cần phải thuê ai hết."
"Hừm...."
Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn một kẻ lạ mặt đi làm vệ sĩ cho mình, đặc biệt còn là do Cheon Sa-yeon chỉ thị nữa.
Anh nói anh thất vọng cơ mà. Anh hành động như thể sẽ ném tôi ra ngoài bất cứ lúc nào vậy, thế mà đột nhiên anh giờ lại đi bảo vệ tôi?
Không phải là quá khó xử khi chấp nhận nó sao? Tôi khá bối rối vì tôi không thể đưa ra câu trả lời, nhưng nay sau đó Park Geon-ho lên tiếng nhếch mép cười.
"Nếu kẻ địch của chúng ta năng lực thể chất, thì một thuật sư phân thân là đủ, nhưng vì nó liên quan đến năng lực thần trí, nên tôi nghĩ chúng ta cần một ai đó phù hợp hơn. Năng lực thần trí của hắn đủ mạnh để kiểm soát Kang Seung-geon hạng S— chúng ta không thể xem thường hắn được."
"Anh đang nói rằng sẽ có một người có khả năng đương đầu được với năng lực tinh thần kia."
"Tất nhiên là năng lực giả thần trí phải đấu với một năng lực giả thần trí rồi. Nếu chúng ta chọn một năng lực giả thể chất ở cạnh cậu và cậu ta bị điều khiển, thì mọi thứ sẽ chỉ phiền phức thêm thôi."
Kim Woo-jin mím môi trước những lời đó, nhưng có lẽ vì lo lắng cho tôi nên cậu ta mới không phản bác lại.
"Tốt hơn hết là cậu nên có ít nhất một người đi cùng. Có rất nhiều ứng viên đã nộp đơn rồi đấy, vậy nên cậu có thể chọn bất kì ai cậu thấy ưng nhất."
"Ứng viên á?"
Ý anh là sao? Thấy tôi chết lặng, Park Geon-ho thản nhiên nói tiếp.
"Có khoảng 60 người đã nộp đơn. Chúng tôi chỉ lọc từ hội của mình thôi, nên là nó có khoảng chừng đó. Còn nếu ta mở rộng ra cho cả những hội khác nữa thì ít nhất cũng phải lên đến vài trăm."
"Không thể nào?"
"Sao cậu lại ngỡ ngàng như vậy? Cậu đã cứu bao nhiêu người trong vụ ở Gangnam kia mà, Han Yi-gyeol? Đó không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Tôi cúi đầu, tránh ánh mắt của Park Geon-ho. Tôi thấy bức bối ở lồng ngực, giống như bị kim nhọn đâm vào. Mím môi nhiều lần, sau nhiều lần đấu tranh, tôi nói.
".... chỉ là— đó cũng là lỗi của tôi. Nếu tôi cẩn thận hơn và không bị bắt cóc ngay từ đầu...."
"Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin cắt lời tôi bằng giọng tức giận.
Không giống như Kim Woo-jin với khuôn mặt cau có, Park Geon-ho chỉ nghiêng đầu và nói với giọng điệu thích thú.
"Sao cậu lại nghĩ như vậy? Han Yi-gyeol, cậu là nạn nhân của vụ bắt cóc kia mà. Lỗi nằm ở kẻ đã bắt cóc cậu."
"...."
"Vì hắn bị kiểm soát tinh thần, cho dù cậu có làm gì đi nữa, thì Hội trưởng Kang Seung-geon cũng sẽ không đời nào buông tha cho cậu. Đó cũng là lý do tại sao việc kiểm soát tinh thần rất nguy hiểm."
Thay vì trả lời, tôi cười ngượng nghịu. Đó cũng là điều tôi đang nghĩ, nhưng vẫn thật khó để mà không trách bản thân mình.
"Hãy suy nghĩ kỹ về nó nhé. Dù sao, càng có nhiều đơn nộp, điều đó càng tốt cho cậu."
Mmh. Park Geon-ho nhìn tôi một lúc, rồi đứng dậy.
"Còn hôm nay, cứ nghỉ ngơi đi nhé. Tôi sẽ liên lạc với cậu sau ba ngày nữa, vậy nên chúng ta có thể nói về vấn đề này sau đó. Cứ từ từ suy nghĩ nhé."
"Tôi hiểu rồi."
"Theo ý kiến cá nhân của tôi, tốt hơn là nên chấp nhận nó. Có nhiều khả năng cậu sẽ hối tiếc nếu không chuẩn bị sẵn mọi thứ khi có năng lực giả thần trí tham gia vào đấy."
Với những lời đó, Park Geon-ho rời khỏi phòng bệnh.
Cạch.
Tôi thở dài khi cánh cửa đóng lại. Những gì Park Geon-ho nói không sai.
Rõ ràng, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn nếu có một năng lực giả thần trí đi cùng tôi. Tôi cần phải suy nghĩ về điều này thật kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất