Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này
Chương 103: Mùa xuân đến rồi(2)
Sau khi tôi thu dọn phòng bệnh và trở về phòng của mình trên tầng 23, tôi đã nghĩ về lời đề nghị tuyển vệ sĩ trong ba ngày trước khi quyết định chấp nhận nó. Vấn đề là tôi không biết Cheon Sa-yeon có ý định gì khi đưa ra lệnh này, tôi chịu thôi.
"Tôi sẽ ở bên cậu nhiều nhất có thể, nhưng.... sẽ an toàn hơn nếu cậu có một năng lực giả thần trí bên cạnh nữa."
"Đúng đấy. Và Woo-jin- ssi nói rằng mọi điều Yi-gyeol- ssi nói đều quá tử tế, thế nên chúng tôi cần một người trông chừng cậu."
"Không- không nhất thiết...."
Kim Woo-jin bất giác đỏ mặt. Nhưng điều quan trọng hơn là—
"Min Ah-rin- ssi, cô không bận sao?"
Đối với Kim Woo-jin thì là chuyện bình thường, nhưng tôi không hiểu sao ngay cả Min Ah-rin cũng đi theo tôi nữa. Min Ah-rin đi phía sau tròn mắt nhìn tôi.
"Ôi trời, cậu đang đuổi tôi đi sao?"
"Hử? Không, tôi nào dám chứ?"
"Tôi đùa thôi. Tôi được nghỉ, nên tôi đến hóng xem ấy mà."
Min Ah-rin cười rạng rỡ liên tục chọc ghẹo cả tôi lẫn Kim Woo-jin. Có vẻ những ngày này cô ấy đã vui vẻ hơn rồi.
Cùng với Kim Woo-jin và Min Ah-rin tôi đi đến tầng tám theo chỉ dẫn của Park Geon-ho. Nhìn thấy Min Ah-rin và Kim Woo-jin phía sau tôi, Park Geon-ho người đang đứng đợi tôi trước cửa thang máy của tầng tám liền bày ra vẻ mặt thích thú.
"Gì đây? Phụ huynh đến thăm lớp con à?"
"Dở hơi vừa thôi."
Park Geon-ho cười khúc khích mở cửa phòng họp.
"Chà, tôi đã chọn ra được một số ứng cử viên được lắm, nhưng quan trọng vẫn là ý kiến của cậu. Thế nên tôi nghĩ là cậu nên xem thử."
Park Geon-ho đưa cho tôi một xấp hồ sơ khi tôi ngồi xuống.
"Đây là những người tôi đã lọc ra được trong số sáu mươi năng lực giả thần trí mà tôi đã nói chuyện lần trước. Tính cách họ rất tốt, và thứ hạng thì cũng không tệ."
Tôi lật đống hồ sơ khi nghe Park Geon-ho giải thích. Tôi không biết nhiều về năng lực thần trí nhưng khi họ được xếp vào cùng một chỗ thế này, nó lại trông khá đa dạng.
Xem xong từ đầu đến cuối xấp hồ sơ tôi hỏi Park Geon-ho.
"Anh chọn ai vậy, Đội trưởng?"
"Hừm. Đầu tiên là, ba người này."
Park Geon-ho lấy ra ba bộ hồ sơ và trải chúng ra mặt bàn, sau đó ngay lập tức chỉ vào bộ ở giữa.
"Và trong số ba người này, đây có vẻ là được nhất."
Đập vào mắt tôi bức ảnh của một người đàn ông hòa nhã với mái tóc xoăn. Năng lực của anh ta là.... Kiểm soát xúc cảm hạng S á?
"Phân tích cho thấy Kang Seung-geon không chỉ bị chi phối về tâm trí mà đến cả cảm xúc của hắn cũng bị kiểm soát. Nếu người này ở cạnh cậu thì cậu sẽ không bị ảnh hưởng như Hội trưởng Kang Seung-geon."
Kiểm soát cảm xúc. Tôi nhớ lại những gì con búp bê đã nói với Kang Seung-geon ở tầng hầm ấy.
'Có vẻ tác dụng phụ của chi phối cảm xúc phát tác rồi.'
Nếu đó là nguyên do cho hành vi bạo lực thái quá của Kang Seung-geon, thì một người có thể kiểm soát cảm xúc chắc chắn sẽ chặn lại được.
"Cậu ta là một thành viên mới sáng giá được hội tiến cử vào đầu năm nay. Cậu ta mới vào hội chưa được hai tháng nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao thì những năng lực giả thần trí không phải chiến đấu nhiều như năng lực giả thể chất."
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu. Sau đó, đọc hồ sơ cá nhân của anh ta, tôi liền cau mày.
"Không phải cậu ta còn quá trẻ sao?"
Cậu ta 20 tuổi. Là 20 tuổi đấy, và mới vài tháng trước thôi cậu ta còn là 19 tuổi nữa. Chọn một người chưa đủ tuổi trưởng thành— Không phải hơi quá rồi sao?
"Tuổi tác thì quan trọng gì chứ?"
"Nó quan trọng. Chúng ta đang nói về công việc vệ sĩ đấy, đi yêu cầu một đứa trẻ bảo vệ mình thì nghe có hợp lý không hả?"
Lúc đó, Min Ah-rin che miệng cười khúc khích, còn Park Geon-ho lại làm ra một vẻ kỳ quặc. Cái phản ứng gì thế?
"Chà, cậu nói đúng rằng cậu ta còn rất trẻ, nhưng.... Han Yi-gyeol, thật buồn cười khi nghe cậu nói điều đó."
"Ý anh là gì?"
"Với tôi và Healer Min Ah-rin, cậu và cậu ta trông như nhau cả thôi."
"Chúng tôi không giống nhau."
Tôi tiếp lời.
"Tôi già hơn nhiều...."
Chờ chút. Giờ tôi là Han Yi-gyeol mà nhỉ? Tôi chợt nhận ra.
Tôi đã vô tình nghĩ tới độ tuổi ban đầu của bản thân mình. Một người 24 tuổi, nhìn vào một chàng trai 20 tuổi và phàn nàn rằng sao cậu ta trông trẻ thế, tôi bỗng nín họng không thể nói hết lời. Tuy nhiên, Park Geon-ho đã biết tôi sẽ nói gì và nhìn xem anh ta đang cười sắp hẹo luôn rồi kìa.
"Phải phải, cậu là người lớn. Vì cậu lớn hơn tận bốn tuổi cơ mà."
Anh trêu chọc.
Min Ah-rin vui vẻ hùa theo.
"Chà, cách nhau 4 năm vậy là xứng đôi lắm đấy."
*(Theo khái niệm Trung Quốc với Hàn Quốc là nếu đối phương cách nhau 4 năm tuổi thì đó được cho là một cặp đôi đẹp.)*
"...."
Sao cô lại nói về chuyện tương xứng vậy? Thấy mặt mình đang nóng lên, tôi liền lấy tay che mắt lại.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol của chúng ta, sau nhiều năm tháng cũng đã trưởng thành rồi."
".... Ngừng lại đi. Sự thật đúng là cậu ta mới sang tuổi trưởng thành được vài tháng không phải sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi khuyên cậu nên đi gặp cậu ta một lần. Dù đúng là vẫn còn trẻ, bất chấp tuổi tác của mình tính tình cậu ta rất tốt cùng với khả năng phán đoán tuyệt vời."
Hừm.... Vậy à? Dù sao, cậu ta cũng là lựa chọn đáng tin nhất lại còn được cả Park Geon-ho tiến cử nữa — Sau cùng, mối hiểu biết của tôi cũng chỉ giới hạn qua mấy hồ sơ này thôi.
"Có thể gặp cậu ta luôn không?"
"Lựa chọn hay lắm. Để tôi thử gọi xem."
Park Geon-ho lấy điện thoại ra rồi nháy mắt với tôi khi rời khỏi phòng họp.
Min Ah-rin, ngồi cạnh tôi khi cô ấy xem xấp hồ sơ, vui vẻ lên tiếng.
"Tôi mừng vì cậu chấp nhận việc có vệ sĩ, Yi-gyeol- ssi. Thật lòng tôi đã nghĩ là cậu sẽ nói không cơ."
"Tôi thấy mình cũng cần phải cẩn thận mà. Tôi không muốn để Min Ah-rin- ssi hay Kim Woo-jin lo lắng thêm nữa."
Tôi cũng lo, nhưng đó là vì tôi không biết Cheon Sa-yeon định làm gì. Có một vệ sĩ thì chẳng vấn đề gì— đúng hơn, tôi còn mở rộng vòng tay hoan nghênh đón nhận nó nữa cơ.
Tôi nên giải thích với Ha Tae-heon thế nào đây?
Nhớ lại cách Ha Tae-heon nghiêm túc đề nghị sẽ cho tôi một vị trí ở Roheon. Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể rời khỏi Requiem bây giờ trừ khi Cheon Sa-yeon đá tôi đi trước. Vẫn còn rất nhiều điều cần tìm hiểu xung quanh Cheon Sa-yeon.
Đang suy nghĩ về thời gian để liên lạc với Ha Tae-heon thì Park Geon-ho trở lại phòng họp.
"Buổi tập huấn vừa mới kết thúc. Tôi cá chắc là cậu muốn nghe chi tiết hơn về năng lực của cậu ta, vậy nên hãy di chuyển xuống phòng tập dưới tầng hầm thôi."
"Được."
Tôi đứng dậy xem lại lần cuối tấm ảnh của cậu ứng viên trên hồ sơ cá nhân. Giờ thì tôi đã biết tuổi của cậu, nhìn cậu ta còn trẻ hơn cả lúc mới lần đầu tôi nhìn vào ảnh cậu.
Tôi không biết liệu nó có ổn không.
Tất cả chúng tôi đều vào thang máy đi xuống tầng hầm, nhưng sau cùng tôi vẫn không dám chắc. Kẻ nhắm vào tôi là một năng lực giả thần trí đủ mạnh để khiến Hội trưởng Kang Seung-geon tuân theo mệnh lệnh của bọn hắn, vậy nên nếu có chuyện gì xấu xảy ra....
"Han Yi-gyeol."
Đầu óc tôi rối bời và rồi tôi cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp nắm lấy cổ tay mình. Kim Woo-jin trầm thấp giọng gọi tên tôi, khi cậu điềm tĩnh nói.
"Không cần phải quá lo lắng. Phần lớn thời gian tôi đều ở bên cậu....Và còn có cả những người khác nữa. Nên sẽ không có chuyện cậu ở một mình với vệ sĩ đâu."
Không kịp đáp lại những lời bất ngờ đó, tôi chỉ có thể chớp mắt nhìn. Không ngờ rằng Kim Woo-jin lại có thể nói ra điều gì đó chín chắn như vậy.
"Đúng vậy, Yi-gyeol- ssi. Hơn nữa, cậu ta còn là người được Đội trưởng Park Geon-ho đề cử nữa mà. Hãy tin tưởng vào con mắt của Đội trưởng."
Khéo léo tiếp thêm vào lời khuyên của Min Ah-rin, Park Geon-ho nói.
"Đó là điều tôi muốn nói đấy. Sẽ thật tuyệt nếu năng lực giả Han Yi-gyeol có thể tin tưởng tôi một chút."
Tôi đoán là sự lo lắng của tôi đã hiện hết lên trên mặt tôi rồi.
"Anh phải hành xử thật đáng tin thì mới có được sự tín nhiệm chứ?"
"Thật đáng buồn. Tôi vẫn chưa làm được gì nhiều cho cậu sao?"
"Hãy dẫn đường đi, Đội trưởng Park Geon-ho."
Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy, là một hành lang rộng lớn cùng một vài phòng tập. Park Geon-ho khẽ nhún vai và giải thích khi đi về phía trước.
"Toàn bộ nơi này là khu rèn luyện dành riêng cho những năng lực giả thần trí. Đối với các năng lực giả thể chất thì các phòng tập sẽ lớn hơn một chút, và những bức tường sẽ được làm bằng các vật phẩm. Năng lực giả Kim Woo-jin hẳn là cũng rất quen thuộc với chúng— Tôi nghe kể là cậu đang tập luyện để điều khiển nhân bản."
Tôi nhìn Kim Woo-jin khi lắng nghe một cách thích thú. Kim Woo-jin với vẻ mặt vô cảm chẳng để tâm đến những lời Park Geon-ho đang nói, cậu chợt nhận ra ánh mắt của tôi liền gật đầu và khẽ mỉm cười.
"Anh ta nói đúng. Đối với những năng lực giả thể chất, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng khả năng công kích của mình để luyện tập. Dù bức tường có gắn thêm các vật phẩm vào rồi nhưng nó vẫn hay bị phá vỡ khi dùng lực quá mạnh."
"Tập huấn khắc nghiệt vậy sao? Thế có ổn không vậy?"
Cứ mỗi lần trở về từ buổi tập nhìn tên nhóc này như sắp hẹo tới nơi rồi vậy— Ra là có lý do cả à.
"Hãy nói tôi biết nếu cậu không thể chịu nổi nữa. Tôi sẽ nói chuyện với Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Lúc này có hơi khó để đối mặt với Cheon Sa-yeon, nhưng nếu cậu ta gặp chuyện như vậy, tôi vẫn sẵn sàng liên tục đi gặp hắn. Tính cách rụt rè và nhút nhát của Kim Woo-jin thể hiện rõ rằng dù nó có khó khăn đến đâu thì cậu ta vẫn sẽ cố chịu đựng.
Khi tôi nói lại lần nữa, mắt Kim Woo-jin cụp xuống, đầu cậu ta gật gật với cặp má đỏ bừng.
"Ừm."
Tốt lắm. Giờ đây, nỗi lo lắng của tôi đã vơi đi được phần nào. Kim Woo-jin vẫn rất nghe lời tôi.
"Nuông chiều nhóc con mà cậu đang nuôi dạy thế này thì tốn công lắm đấy, Han Yi-gyeol."
"Đừng xen vào."
Anh thì biết gì chứ? Kim Woo-jin là một người nhạy cảm và không thích xã giao, thế nên tôi phải đứng ra giải quyết những thứ đó. Trước lời đối đáp đanh thép của tôi, Park Geon-ho che miệng cười khúc khích rồi mở cửa phòng tập có ghi số 21 trên đó.
Chúng ta cứ thế mở cửa mà không cần gõ trước sao? Tôi thở dài trước hành động vô phép tắc của Park Geon-ho khi bên trong phát ra một giọng nói trầm thấp.
"Lâu không gặp, Đội trưởng Park Geon-ho."
"Ừ, cũng được một tháng từ lúc tôi gặp cậu nhỉ, dạo này thế nào rồi?"
"Vẫn ổn."
Park Geon-ho qua bắt tay với người kia, cậu ta quay sang liếc nhìn tôi rồi tiến lại gần. Khi cậu trai đứng sau Park Geon-ho hiện ra trước mắt, cậu ta khẽ cúi đầu xuống chào tôi.
"Xin chào, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Cậu trai lễ phép bắt tay với tôi.
"À, vâng. Xin chào."
Cậu ta đứng ngay thẳng cười với tôi. Mái tóc xoăn màu socola và đôi mắt nâu tròn. Sống mũi cao, cặp kính cận và đôi môi nhếch lên thanh lịch khiến cả người cậu toát lên một vẻ thân thiện hòa đồng.
Dù chỉ mới 20 tuổi nhưng cậu chàng khá cao cùng với một thân hình to lớn. Có một chấm đen dưới mắt trái, nó hơi cong lên vì cười. Người ta hay gọi đó là nốt ruồi lệ phải không?
"Tên tôi là Kwon Jeong-han."
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu chàng này không đến nỗi tệ. Cậu ta 20 tuổi, nên tôi nghĩ cậu ta sẽ trông rất nhỏ, Tôi an tâm được phần nào và mỉm cười đáp lại.
"Tôi là Han Yi-gyeol."
"Rất vui được gặp anh. Em... thực ra, em đã muốn gặp anh từ lâu rồi, vì em là một fan hâm mộ của năng lực giả Han Yi-gyeol á."
"Sao cơ?"
Tự nhiên nói đến fans hâm mộ chi vậy? Chắc là cậu ta cũng không nói cả về cây bút nữa đâu ha. Kwon Jeong-han cười rạng rỡ nhìn tôi vẫn đang bối rối.
*(Cái phần tui ghi 'cây bút' tui không chắc lắm vì trong bản raw nó đúng là để như thế thật, chứ tui nghĩ nó là chữ ký ấy, nhưng mà tui vẫn để nghĩa theo raw.)*
"Tôi sẽ ở bên cậu nhiều nhất có thể, nhưng.... sẽ an toàn hơn nếu cậu có một năng lực giả thần trí bên cạnh nữa."
"Đúng đấy. Và Woo-jin- ssi nói rằng mọi điều Yi-gyeol- ssi nói đều quá tử tế, thế nên chúng tôi cần một người trông chừng cậu."
"Không- không nhất thiết...."
Kim Woo-jin bất giác đỏ mặt. Nhưng điều quan trọng hơn là—
"Min Ah-rin- ssi, cô không bận sao?"
Đối với Kim Woo-jin thì là chuyện bình thường, nhưng tôi không hiểu sao ngay cả Min Ah-rin cũng đi theo tôi nữa. Min Ah-rin đi phía sau tròn mắt nhìn tôi.
"Ôi trời, cậu đang đuổi tôi đi sao?"
"Hử? Không, tôi nào dám chứ?"
"Tôi đùa thôi. Tôi được nghỉ, nên tôi đến hóng xem ấy mà."
Min Ah-rin cười rạng rỡ liên tục chọc ghẹo cả tôi lẫn Kim Woo-jin. Có vẻ những ngày này cô ấy đã vui vẻ hơn rồi.
Cùng với Kim Woo-jin và Min Ah-rin tôi đi đến tầng tám theo chỉ dẫn của Park Geon-ho. Nhìn thấy Min Ah-rin và Kim Woo-jin phía sau tôi, Park Geon-ho người đang đứng đợi tôi trước cửa thang máy của tầng tám liền bày ra vẻ mặt thích thú.
"Gì đây? Phụ huynh đến thăm lớp con à?"
"Dở hơi vừa thôi."
Park Geon-ho cười khúc khích mở cửa phòng họp.
"Chà, tôi đã chọn ra được một số ứng cử viên được lắm, nhưng quan trọng vẫn là ý kiến của cậu. Thế nên tôi nghĩ là cậu nên xem thử."
Park Geon-ho đưa cho tôi một xấp hồ sơ khi tôi ngồi xuống.
"Đây là những người tôi đã lọc ra được trong số sáu mươi năng lực giả thần trí mà tôi đã nói chuyện lần trước. Tính cách họ rất tốt, và thứ hạng thì cũng không tệ."
Tôi lật đống hồ sơ khi nghe Park Geon-ho giải thích. Tôi không biết nhiều về năng lực thần trí nhưng khi họ được xếp vào cùng một chỗ thế này, nó lại trông khá đa dạng.
Xem xong từ đầu đến cuối xấp hồ sơ tôi hỏi Park Geon-ho.
"Anh chọn ai vậy, Đội trưởng?"
"Hừm. Đầu tiên là, ba người này."
Park Geon-ho lấy ra ba bộ hồ sơ và trải chúng ra mặt bàn, sau đó ngay lập tức chỉ vào bộ ở giữa.
"Và trong số ba người này, đây có vẻ là được nhất."
Đập vào mắt tôi bức ảnh của một người đàn ông hòa nhã với mái tóc xoăn. Năng lực của anh ta là.... Kiểm soát xúc cảm hạng S á?
"Phân tích cho thấy Kang Seung-geon không chỉ bị chi phối về tâm trí mà đến cả cảm xúc của hắn cũng bị kiểm soát. Nếu người này ở cạnh cậu thì cậu sẽ không bị ảnh hưởng như Hội trưởng Kang Seung-geon."
Kiểm soát cảm xúc. Tôi nhớ lại những gì con búp bê đã nói với Kang Seung-geon ở tầng hầm ấy.
'Có vẻ tác dụng phụ của chi phối cảm xúc phát tác rồi.'
Nếu đó là nguyên do cho hành vi bạo lực thái quá của Kang Seung-geon, thì một người có thể kiểm soát cảm xúc chắc chắn sẽ chặn lại được.
"Cậu ta là một thành viên mới sáng giá được hội tiến cử vào đầu năm nay. Cậu ta mới vào hội chưa được hai tháng nên vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng dù sao thì những năng lực giả thần trí không phải chiến đấu nhiều như năng lực giả thể chất."
"Đúng vậy."
Tôi gật đầu. Sau đó, đọc hồ sơ cá nhân của anh ta, tôi liền cau mày.
"Không phải cậu ta còn quá trẻ sao?"
Cậu ta 20 tuổi. Là 20 tuổi đấy, và mới vài tháng trước thôi cậu ta còn là 19 tuổi nữa. Chọn một người chưa đủ tuổi trưởng thành— Không phải hơi quá rồi sao?
"Tuổi tác thì quan trọng gì chứ?"
"Nó quan trọng. Chúng ta đang nói về công việc vệ sĩ đấy, đi yêu cầu một đứa trẻ bảo vệ mình thì nghe có hợp lý không hả?"
Lúc đó, Min Ah-rin che miệng cười khúc khích, còn Park Geon-ho lại làm ra một vẻ kỳ quặc. Cái phản ứng gì thế?
"Chà, cậu nói đúng rằng cậu ta còn rất trẻ, nhưng.... Han Yi-gyeol, thật buồn cười khi nghe cậu nói điều đó."
"Ý anh là gì?"
"Với tôi và Healer Min Ah-rin, cậu và cậu ta trông như nhau cả thôi."
"Chúng tôi không giống nhau."
Tôi tiếp lời.
"Tôi già hơn nhiều...."
Chờ chút. Giờ tôi là Han Yi-gyeol mà nhỉ? Tôi chợt nhận ra.
Tôi đã vô tình nghĩ tới độ tuổi ban đầu của bản thân mình. Một người 24 tuổi, nhìn vào một chàng trai 20 tuổi và phàn nàn rằng sao cậu ta trông trẻ thế, tôi bỗng nín họng không thể nói hết lời. Tuy nhiên, Park Geon-ho đã biết tôi sẽ nói gì và nhìn xem anh ta đang cười sắp hẹo luôn rồi kìa.
"Phải phải, cậu là người lớn. Vì cậu lớn hơn tận bốn tuổi cơ mà."
Anh trêu chọc.
Min Ah-rin vui vẻ hùa theo.
"Chà, cách nhau 4 năm vậy là xứng đôi lắm đấy."
*(Theo khái niệm Trung Quốc với Hàn Quốc là nếu đối phương cách nhau 4 năm tuổi thì đó được cho là một cặp đôi đẹp.)*
"...."
Sao cô lại nói về chuyện tương xứng vậy? Thấy mặt mình đang nóng lên, tôi liền lấy tay che mắt lại.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol của chúng ta, sau nhiều năm tháng cũng đã trưởng thành rồi."
".... Ngừng lại đi. Sự thật đúng là cậu ta mới sang tuổi trưởng thành được vài tháng không phải sao?"
"Đúng vậy, nhưng tôi khuyên cậu nên đi gặp cậu ta một lần. Dù đúng là vẫn còn trẻ, bất chấp tuổi tác của mình tính tình cậu ta rất tốt cùng với khả năng phán đoán tuyệt vời."
Hừm.... Vậy à? Dù sao, cậu ta cũng là lựa chọn đáng tin nhất lại còn được cả Park Geon-ho tiến cử nữa — Sau cùng, mối hiểu biết của tôi cũng chỉ giới hạn qua mấy hồ sơ này thôi.
"Có thể gặp cậu ta luôn không?"
"Lựa chọn hay lắm. Để tôi thử gọi xem."
Park Geon-ho lấy điện thoại ra rồi nháy mắt với tôi khi rời khỏi phòng họp.
Min Ah-rin, ngồi cạnh tôi khi cô ấy xem xấp hồ sơ, vui vẻ lên tiếng.
"Tôi mừng vì cậu chấp nhận việc có vệ sĩ, Yi-gyeol- ssi. Thật lòng tôi đã nghĩ là cậu sẽ nói không cơ."
"Tôi thấy mình cũng cần phải cẩn thận mà. Tôi không muốn để Min Ah-rin- ssi hay Kim Woo-jin lo lắng thêm nữa."
Tôi cũng lo, nhưng đó là vì tôi không biết Cheon Sa-yeon định làm gì. Có một vệ sĩ thì chẳng vấn đề gì— đúng hơn, tôi còn mở rộng vòng tay hoan nghênh đón nhận nó nữa cơ.
Tôi nên giải thích với Ha Tae-heon thế nào đây?
Nhớ lại cách Ha Tae-heon nghiêm túc đề nghị sẽ cho tôi một vị trí ở Roheon. Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể rời khỏi Requiem bây giờ trừ khi Cheon Sa-yeon đá tôi đi trước. Vẫn còn rất nhiều điều cần tìm hiểu xung quanh Cheon Sa-yeon.
Đang suy nghĩ về thời gian để liên lạc với Ha Tae-heon thì Park Geon-ho trở lại phòng họp.
"Buổi tập huấn vừa mới kết thúc. Tôi cá chắc là cậu muốn nghe chi tiết hơn về năng lực của cậu ta, vậy nên hãy di chuyển xuống phòng tập dưới tầng hầm thôi."
"Được."
Tôi đứng dậy xem lại lần cuối tấm ảnh của cậu ứng viên trên hồ sơ cá nhân. Giờ thì tôi đã biết tuổi của cậu, nhìn cậu ta còn trẻ hơn cả lúc mới lần đầu tôi nhìn vào ảnh cậu.
Tôi không biết liệu nó có ổn không.
Tất cả chúng tôi đều vào thang máy đi xuống tầng hầm, nhưng sau cùng tôi vẫn không dám chắc. Kẻ nhắm vào tôi là một năng lực giả thần trí đủ mạnh để khiến Hội trưởng Kang Seung-geon tuân theo mệnh lệnh của bọn hắn, vậy nên nếu có chuyện gì xấu xảy ra....
"Han Yi-gyeol."
Đầu óc tôi rối bời và rồi tôi cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp nắm lấy cổ tay mình. Kim Woo-jin trầm thấp giọng gọi tên tôi, khi cậu điềm tĩnh nói.
"Không cần phải quá lo lắng. Phần lớn thời gian tôi đều ở bên cậu....Và còn có cả những người khác nữa. Nên sẽ không có chuyện cậu ở một mình với vệ sĩ đâu."
Không kịp đáp lại những lời bất ngờ đó, tôi chỉ có thể chớp mắt nhìn. Không ngờ rằng Kim Woo-jin lại có thể nói ra điều gì đó chín chắn như vậy.
"Đúng vậy, Yi-gyeol- ssi. Hơn nữa, cậu ta còn là người được Đội trưởng Park Geon-ho đề cử nữa mà. Hãy tin tưởng vào con mắt của Đội trưởng."
Khéo léo tiếp thêm vào lời khuyên của Min Ah-rin, Park Geon-ho nói.
"Đó là điều tôi muốn nói đấy. Sẽ thật tuyệt nếu năng lực giả Han Yi-gyeol có thể tin tưởng tôi một chút."
Tôi đoán là sự lo lắng của tôi đã hiện hết lên trên mặt tôi rồi.
"Anh phải hành xử thật đáng tin thì mới có được sự tín nhiệm chứ?"
"Thật đáng buồn. Tôi vẫn chưa làm được gì nhiều cho cậu sao?"
"Hãy dẫn đường đi, Đội trưởng Park Geon-ho."
Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy, là một hành lang rộng lớn cùng một vài phòng tập. Park Geon-ho khẽ nhún vai và giải thích khi đi về phía trước.
"Toàn bộ nơi này là khu rèn luyện dành riêng cho những năng lực giả thần trí. Đối với các năng lực giả thể chất thì các phòng tập sẽ lớn hơn một chút, và những bức tường sẽ được làm bằng các vật phẩm. Năng lực giả Kim Woo-jin hẳn là cũng rất quen thuộc với chúng— Tôi nghe kể là cậu đang tập luyện để điều khiển nhân bản."
Tôi nhìn Kim Woo-jin khi lắng nghe một cách thích thú. Kim Woo-jin với vẻ mặt vô cảm chẳng để tâm đến những lời Park Geon-ho đang nói, cậu chợt nhận ra ánh mắt của tôi liền gật đầu và khẽ mỉm cười.
"Anh ta nói đúng. Đối với những năng lực giả thể chất, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng khả năng công kích của mình để luyện tập. Dù bức tường có gắn thêm các vật phẩm vào rồi nhưng nó vẫn hay bị phá vỡ khi dùng lực quá mạnh."
"Tập huấn khắc nghiệt vậy sao? Thế có ổn không vậy?"
Cứ mỗi lần trở về từ buổi tập nhìn tên nhóc này như sắp hẹo tới nơi rồi vậy— Ra là có lý do cả à.
"Hãy nói tôi biết nếu cậu không thể chịu nổi nữa. Tôi sẽ nói chuyện với Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Lúc này có hơi khó để đối mặt với Cheon Sa-yeon, nhưng nếu cậu ta gặp chuyện như vậy, tôi vẫn sẵn sàng liên tục đi gặp hắn. Tính cách rụt rè và nhút nhát của Kim Woo-jin thể hiện rõ rằng dù nó có khó khăn đến đâu thì cậu ta vẫn sẽ cố chịu đựng.
Khi tôi nói lại lần nữa, mắt Kim Woo-jin cụp xuống, đầu cậu ta gật gật với cặp má đỏ bừng.
"Ừm."
Tốt lắm. Giờ đây, nỗi lo lắng của tôi đã vơi đi được phần nào. Kim Woo-jin vẫn rất nghe lời tôi.
"Nuông chiều nhóc con mà cậu đang nuôi dạy thế này thì tốn công lắm đấy, Han Yi-gyeol."
"Đừng xen vào."
Anh thì biết gì chứ? Kim Woo-jin là một người nhạy cảm và không thích xã giao, thế nên tôi phải đứng ra giải quyết những thứ đó. Trước lời đối đáp đanh thép của tôi, Park Geon-ho che miệng cười khúc khích rồi mở cửa phòng tập có ghi số 21 trên đó.
Chúng ta cứ thế mở cửa mà không cần gõ trước sao? Tôi thở dài trước hành động vô phép tắc của Park Geon-ho khi bên trong phát ra một giọng nói trầm thấp.
"Lâu không gặp, Đội trưởng Park Geon-ho."
"Ừ, cũng được một tháng từ lúc tôi gặp cậu nhỉ, dạo này thế nào rồi?"
"Vẫn ổn."
Park Geon-ho qua bắt tay với người kia, cậu ta quay sang liếc nhìn tôi rồi tiến lại gần. Khi cậu trai đứng sau Park Geon-ho hiện ra trước mắt, cậu ta khẽ cúi đầu xuống chào tôi.
"Xin chào, Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Cậu trai lễ phép bắt tay với tôi.
"À, vâng. Xin chào."
Cậu ta đứng ngay thẳng cười với tôi. Mái tóc xoăn màu socola và đôi mắt nâu tròn. Sống mũi cao, cặp kính cận và đôi môi nhếch lên thanh lịch khiến cả người cậu toát lên một vẻ thân thiện hòa đồng.
Dù chỉ mới 20 tuổi nhưng cậu chàng khá cao cùng với một thân hình to lớn. Có một chấm đen dưới mắt trái, nó hơi cong lên vì cười. Người ta hay gọi đó là nốt ruồi lệ phải không?
"Tên tôi là Kwon Jeong-han."
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu chàng này không đến nỗi tệ. Cậu ta 20 tuổi, nên tôi nghĩ cậu ta sẽ trông rất nhỏ, Tôi an tâm được phần nào và mỉm cười đáp lại.
"Tôi là Han Yi-gyeol."
"Rất vui được gặp anh. Em... thực ra, em đã muốn gặp anh từ lâu rồi, vì em là một fan hâm mộ của năng lực giả Han Yi-gyeol á."
"Sao cơ?"
Tự nhiên nói đến fans hâm mộ chi vậy? Chắc là cậu ta cũng không nói cả về cây bút nữa đâu ha. Kwon Jeong-han cười rạng rỡ nhìn tôi vẫn đang bối rối.
*(Cái phần tui ghi 'cây bút' tui không chắc lắm vì trong bản raw nó đúng là để như thế thật, chứ tui nghĩ nó là chữ ký ấy, nhưng mà tui vẫn để nghĩa theo raw.)*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất