Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 105: Mùa xuân đến rồi(4)

Trước Sau
Có lẽ vì trời đang ấm dần mà những chồi non đã nhú ra qua những cành cây bên ngoài cửa sổ. Sau khi nhấp một ngụm hồng trà nóng hổi, người phụ nữ đặt tách trà được chế tác tinh xảo xuống và nói.

"Ý kiến ​​của em vẫn không thay đổi."

"Chloe."

"Dù sao thì hiện giờ em cũng đang rảnh mà."

Trước lời tuyên bố điềm tĩnh đó, người đàn ông trong bộ dáng gọn gàng đang toát mồ hôi lạnh mà không biết phải làm gì.

"Đ-Được rồi, nhưng Hàn Quốc? Nó quá đột ngột."

"Em nghĩ em đã nói với anh về kế hoạch đi Hàn Quốc của em hơn một tháng trước rồi kia mà?"

"Em thậm chí còn gọi luôn cho Công hội Requiem mà không thèm nói cho anh biết...."

"Trùng hợp thật, Trưởng Hội Cheon Sa-yeon cũng đang tìm em này. Vì là em sẽ đến Hàn Quốc, em cũng có thể gặp Trưởng Hội Cheon Sa-yeon lâu ngày không gặp."

Cheon Sa-yeon. Trước cái tên đó trán của người đàn ông liền nhăn lại khó chịu. Không như người đàn ông không ưa gì Cheon Sa-yeon, thì Chloe và Cheon Sa-yeon hai người lại là bạn thân lâu năm. Anh ta không thể cứ thẳng thừng ngăn cô đi gặp bạn thân của mình được.

Cuối cùng, người đàn ông gật đầu với một tiếng thở dài nghe có phần mệt mỏi.

"Em không thể đi một mình thế được. Anh sẽ cử Đội 1 đi cùng với em, hãy đưa họ theo cùng nhé."

"Em không muốn, thành viên trong Đội 1 có quá nhiều. Một hoặc hai vệ sĩ là được rồi và an ninh ở Hàn Quốc cũng rất tốt."

"Em nói rằng 'an ninh tốt' á? Mới đây thôi không có nơi nào là hỗn loạn như Hàn Quốc đâu! Vài ngày trước, anh nghe được rằng có một cấp S đã bị kiểm soát tinh thần và đi phá hủy cả một dãy phố đấy!"

Chloe khẽ lắc đầu. Mái tóc vàng xoăn dài ngang lưng xõa xuống vai, và đôi mắt xanh lục bên dưới hàng mi dài của cô lấp lánh như thể cô đang suy nghĩ điều gì đó.

"Em biết. Em cũng đã xem nó— video truyền thông ấy à."

"Phải, hiện tại đất nước đó đang khá nguy hiểm. Em nên dẫn theo đội bảo vệ— "

"Đó là lý do tại sao em muốn đi."

"Cái gì?"

"Ban đầu, em định tận hưởng một kỳ nghỉ ở Hàn Quốc, nhưng.... Em đã đổi ý rồi."

Chloe bất ngờ nói vậy, cô mỉm cười ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

"Nếu em đi vào tháng trước, em đã không thể nào gặp được cậu ấy. May ghê luôn."

"Gì... em muốn gặp ai?"

Người đàn ông vò tóc nhớ lại đoạn video về vụ Gangnam ở Hàn Quốc. Chloe quan tâm đến thứ gì vậy chứ.... Sau khi suy nghĩ một hồi, người đàn ông nhớ ra phần cuối của video.

"Không phải là pháp sư gió đấy chứ? Em đang nói về năng lực giả đó sao?"

"Đúng dị."

Có lẽ vì đã trả lời đúng, Chloe liền đáp lại bằng một giọng tươi vui. Nhưng dù vậy, khuôn mặt của người đàn ông vẫn tỏ vẻ khó chịu.

"Chà, anh đoán cậu ta cũng khá ấn tượng đấy. Nhưng nếu chúng ta đang nói về các anh hùng, thì ở đây không phải là có rất nhiều rồi sao? Với lại em thậm chí còn chẳng thích mấy người hùng đến thế."

"Cậu ấy khác với những anh hùng ở đây. Trẻ trâu và ngu ngốc....Bọn họ không chín chắn như pháp sư gió đó."

Ra vậy? Thế là anh không biết rồi.

Chloe nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu chán chường và nhấp một ngụm trà nữa.

"Em đã liên lạc với Eddy và em ấy nói rằng mình hiện đang ở Nhật Bản. Em ấy cũng sẽ đến Hàn Quốc khi em đến nơi, nên em sẽ đi gặp em trai mình và quay lại sau kỳ nghỉ. Đừng chờ em nhé."

Khi cô dứt khoát nói vậy, người đàn ông liền ôm chầm lấy cô với khuôn mặt đầy nước mắt.

"Ch-Chloe! Đợi đã. Em sẽ liên lạc với anh chứ? Chẳng hạn như một cuộc gọi video ấy! Còn đội bảo vệ thì sao?"

"Anh bận lắm mà, thế sao anh còn muốn giữ liên lạc với em vậy? Em chỉ đi ngắm cảnh chút thôi."

"Sao em có thể nói những lời cay nghiệt như vậy! Em quên rằng chúng ta mới cưới chưa được một năm sao?"

"Và chúng ta đã hẹn hò với nhau trong 7 năm. Đừng lo. Em sẽ không đi lâu đâu."

"Chloe!"

Vào ngày đầu xuân cùng nắng ấm chan hòa, đã cất lên một tiếng khóc thê lương của một người đàn ông si tình.

—----------------------

Kwon Jeong-han đã trở thành vệ sĩ của tôi, nhưng thực tế là cũng chẳng có thứ gì cần phải bảo vệ cả....

"Đây là lần đầu tiên tôi làm bánh nướng— chúng thế nào? Ăn được chứ?"



"Hừm, được. Nó ngon lắm."

....Tôi hầu như không đi ra ngoài. Tất cả những gì tôi làm là dành hết lời khen ngợi khi ăn món ăn và đồ tráng miệng mà Kim Woo-jin làm.

"T-thật không? Ăn nhiều vào nhé...."

Trước câu trả lời của tôi, má của Kim Woo-jin đỏ bừng khi cậu ấy cười ngượng ngùng. Ôi bạn ơi, tôi nghe nói những người đàn ông có thể nấu ăn ngày nay rất được ưa thích đấy, vậy là cậu ta không cần phải lo lắng về việc hẹn hò rồi.

Khi tôi cắt những chiếc bánh nướng được rưới một lớp sirô mỏng bên trên ra thành những miếng vừa ăn và cho vào miệng, và cảm nhận hương vị ngọt ngào từ nó. Tôi mỉm cười hài lòng.

"Hử?"

Trong khi tôi đang thưởng thức món tráng miệng thì có ai đó gõ cửa. Thế chỗ Kim Woo-jin đang rửa bát, nhân bản ngồi bên cạnh tôi liền đứng dậy.

Ai vậy nhỉ? Min Ah-rin hôm nay có vẻ bận. Do tôi không thể đoán được người kia là ai, tôi nghiêng đầu khi nhân bản ra mở cửa rồi nghe thấy cậu ta quát lớn.

"Biến đi!"

"....?"

Ai đã khiến nhân bản ngọt ngào của chúng ta phản ứng như vậy thế? Tò mò, tôi đi ra ngoài và thấy Kwon Jeong-han đang đứng trước mặt nhân bản kia.

"Kwon Jeong-han- ssi?"

"Chào buổi chiều, Năng lực giả Han Yi-gyeol."

"Buổi chiều cái mông ấy. Còn không mau biến đi?"

Nhân bản bám lấy tôi rồi đe dọa.

Cậu ấy luôn nói chuyện tốt như vậy sao? Tôi đã luôn nghĩ là việc ăn nói của cậu vẫn bị hạn chế vì khi ở cạnh tôi cậu ta thường rất kiệm lời. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu để giúp cậu ta bình tĩnh lại và xin lỗi Kwon Jeong-han.

"Tôi xin lỗi, đây là nhân bản của Kim Woo-jin, nhưng hành vi của cậu ta hơi...."

"Không sao đâu."

"Cảm ơn cậu đã hiểu. Vào đi."

"Cảm ơn anh."

Khi tôi bước vào phòng khách với Kwon Jeong-han đang mỉm cười sau lưng tôi, Kim Woo-jin vừa mới rửa bát xong. Mặt cậu ta liền nhăn lại.

"Quái gì vậy?"

"Gì?"

"Tại sao cậu lại để thằng đó vào?"

Kim Woo-jin với vẻ chán ghét chỉ tay vào Kwon Jeong-han.

Chà, thái độ này còn tệ hơn cả của nhân bản luôn kìa. Tôi bắt lấy tay Kim Woo-jin và hạ nó xuống, rồi khẽ nói.

"Khách của tôi ghé thăm và cậu định đuổi cậu ấy ra ngoài? Và thái độ của cậu kiểu gì vậy?"

".... Cậu nói sao cơ?"

"Mặc dù cậu ta nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng cậu nghĩ việc cậu đối xử với cậu ta như vậy có ổn không? Các cậu sẽ tiếp tục gặp nhau trong tương lai đấy— và các cậu định tiếp tục xử sự như thế này tiếp sao."

"...."

Kim Woo-jin nghe tôi mắng vậy cậu ta liền trở lên ủ rũ. Dù thế, tôi không thể cho qua hành vi này được. Nếu cứ để yên như vậy, thì một ngày nào đó hai người này sẽ đấm nhau mất.

"Không được thô lỗ và cấm nhìn trừng trừng người ta như vậy, nghe chưa?"

".... Được rồi."

Kim Woo-jin rầu rĩ đáp lại.

Tôi liếc nhìn Kwon Jeong-han, người đang nhìn quanh phòng khách từ phía sau, và nói tiếp.

"Hãy cố gắng hòa thuận với cậu ấy nhé— có vẻ như hai người có thể làm bạn với nhau được đấy. Tính cách của cậu ấy cũng rất tốt."

Điều đó tôi hiểu rõ luôn ấy, lần đầu chúng tôi gặp nhau không phải cũng như thế này sao. Dù Kim Woo-jin có tỏ ra gắt gỏng bao lần, Kwon Jeong-han vẫn không có lấy một chút cau mày như thể cậu ta đã hiểu vậy.

Mặc dù trông có vẻ cậu ta đang xem thường Kim Woo-jin.

Nhưng nhìn nó không đến mức đấy lắm và bản thân Kim Woo-jin dường như cũng không nhận ra điều đó, vậy nên tôi nghĩ là tốt nhất mình cũng không cần động tay tới. Tôi vỗ vai Kim Woo-jin lần nữa và nhìn qua Kwon Jeong-han.

"Kim Woo-jin đã nướng một ít bánh. Cậu ăn chút nhé?"

"Cảm ơn anh vì đã đã mời ạ."



Kwon Jeong-han gật đầu với một nụ cười.

Khi Kwon Jeong-han ngồi xuống, Kim Woo-jin đặt một đĩa bánh nóng hổi mới làm trước mặt cậu.

"Chà, anh nấu ăn giỏi thật đấy."

Kwon Jeong-han hí hửng nói vậy sau khi ăn một miếng bánh nướng. Lời nói cậu cậu ta như là mang ý kinh ngạc hơn là khen ngợi, nhưng Kim Woo-jin chỉ quay lưng đi mặc kệ việc cậu ta nói.

"Han Yi-gyeol."

Như là đang đề phòng Kwon Jeong-han, nhân bản liền tiến lại gần chỗ tôi.

Thấy vậy tôi đẩy phần bánh nướng còn lại sang cho nhân bản rồi nói.

"Muốn một ít không?"

"Cậu không cần phải cho tên đó đâu, nhân bản không thể ăn thức ăn được, nó toàn là nước thôi."

Kim Woo-jin trả lời khi cởi tạp dề ra, cùng lúc đó nhân bản cũng lắc đầu. Thảo nào tôi chưa bao giờ thấy cậu ta ăn uống thứ gì.

Kwon Jeong-han nhìn nhân bản của Kim Woo-jin đang ngồi đối diện mình với vẻ thích thú.

"Em đã được nghe về năng lực tự nhân bản của tiền bối Kim Woo-jin, nhưng thật tuyệt vời khi được tận mắt chứng kiến. Anh ta trông cứ như một người anh em sinh đôi hơn là một nhân bản vậy."

Trước những lời đó, nhân bản khịt mũi và quay đầu đi. Cậu nói một cặp song sinh à? Tôi hiểu ngay ý của cậu. Tốt hơn là nên thay đổi chủ đề trò chuyện thôi.

"E hèm. Vậy thì, có chuyện gì sao?"

"Hừm, không có chuyện gì cả."

Kwon Jeong-han ăn xong chiếc bánh nướng chỉ trong phút chốc, cậu đặt nĩa xuống và do dự một lúc.

"Em đã được chỉ định làm vệ sĩ của anh, nhưng em lại chẳng phải làm bất cứ điều gì. Em nghĩ là em có thể đi đến tìm anh thử xem sao."

"Đó không phải lỗi của cậu, chỉ là tôi không có đi ra ngoài thôi."

"Lương của em cao hơn nhiều so với khi em còn đang luyện tập, vậy nên em thấy không thoải mái lắm khi bản thân chẳng làm gì cả."

Lúc đó, tôi nghiêng đầu. Chỉ cần ăn chơi nhảy múa thôi mà cũng thu về cả bội tiền thế mà không vui sao? Nếu là tôi, thì tôi đã nhảy cẫng lên ăn mừng rồi.

Đây có phải là? Sự nhiệt tình và chăm chỉ mà nhân viên mới vào nghề không thế?

Sau cùng, công việc đầu tiên trong đời của cậu ấy là làm vệ sĩ cho tôi... Đột nhiên, tôi cảm thấy Kwon Jeong-han có chút đáng thương. Có lẽ vì cậu ấy nhận thấy sự thương hại của tôi, Kwon Jeong-han liền làm ra vẻ mặt như thể nói rằng anh không cần lo lắng cho em đâu.

"Vậy thì từ bây giờ, nếu anh không đi ra ngoài thì em có thể ghé qua đây một chút được không?"

"Sao?"

Tôi chưa kịp phản ứng thì Kim Woo-jin đã ngay lập tức can thiệp.

"Không cần— Nó không cần thiết. Tôi sẽ— tôi sẽ ở bên cạnh Han Yi-gyeol."

Kim Woo-jin buột miệng nói vẻ thân mật, liếc nhìn tôi trước khi cậu ta thay đổi lời nói, khi cố gắng không nhăn mày.

"Tuy vậy, tôi vẫn là 'vệ sĩ chính thức' của anh ấy, vậy là tôi không nên đi bảo vệ anh ấy sao? Mặc dù năng lực của tiền bối Kim Woo-jin rất mạnh, nhưng lúc này đây chúng ta cần là năng lực giả thần trí."

"...."

Đôi mắt của Kim Woo-jin rung động. Nhìn Kim Woo-jin bị đẩy lùi trong cuộc tranh cãi, tôi chỉ biết thở dài. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa khi tôi chuẩn bị can thiệp vào.

"Tôi sẽ ra xem đó là ai."

Hôm nay có nhiều khách đến ghê ha. Tôi không biết nhân bản kia sẽ gây chuyện gì nữa, nên là để tôi đi cho lành. Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi ra cửa, Kim Woo-jin cùng nhân bản, và Kwon Jeong-han lần lượt theo sau tôi. Tại sao các cậu lại theo tôi hả? Tôi tặc lưỡi và mở cửa trước.

"Woo Seo-hyuk- ssi?"

"Cậu nghỉ ngơi tốt chứ?"

Vị khách thứ hai đến thăm là Woo Seo-hyuk. Woo Seo-hyuk vẫn thẳng thừng như mọi khi, đưa ra chủ đề chính ngay sau màn chào hỏi ngắn ngủi.

"Hội trưởng đang gọi cậu."

"...."

Tôi không thể giấu được biểu hiện của mình trước những lời nói bất ngờ và khó chịu đó. Bầu không khí quanh tôi ngay lập tức lạnh xuống khi mặt tôi đanh lại.

"Han Yi-gyeol?"

Kim Woo-jin lo lắng gọi tôi từ phía sau.

Lắc đầu với Kim Woo-jin để nói với cậu ấy rằng tôi không sao, tôi trả lời Woo Seo-hyuk.

"....Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau