Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 32: Tản bộ sáng mai(3)

Trước Sau
Công hội đứng đầu Hàn Quốc là Requiem và thứ hai là Roheon, nhưng khoảng cách giữa hai Hội lại rất lớn.

Liệu Ha Tae-heon có nhận thức được sự thật đó không, thay vì bác bỏ lời nói của tôi, anh ta chỉ nheo mắt lại.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin điều đó sao?"

"Tôi chỉ...."

Khi tôi tiếp tục nói, mặt đất bất ngờ rung chuyển tôi loạng choạng đứng không vững. Tôi không ngã vì Ha Tae-heon vẫn đang giữ lấy cổ tay tôi, nhưng toàn thân tôi cứng đờ lại trước một điềm báo chẳng lành.

Kugugugung!

"Có chuyện gì vậy?"

Xung quanh lại rung chuyển lần nữa. Ha Tae-heon đỡ thân trên đang ngã về phía sau của tôi và ngẩng đầu lên.

Kkaak, kkaak!

Hàng tá con quạ ẩn nấp trong bóng tối đồng loạt lao tới. Có thể nghe thấy tiếng chim giữa lũ quạ đang kêu điên cuồng đó.

"Không thể nào... "

GWAAAAH.

Một tiếng gầm nặng trịch vang lên bên tai tôi. Tôi vội vàng đưa chiếc áo khoác cho Ha Tae-heon và giải phóng kĩ năng của mình.

"Ra khỏi đây ngay."

Ha Tae-heon mặc áo khoác gật đầu lại.

"Hự!"

Mặt đất nghiêng hẳn sang một bên. Tôi kéo Ha Tae-heon đang trượt xuống và vội vàng bay lên không trung.

"Tôi nghĩ ta cần xuyên qua lớp da đấy để ra khỏi đây."

Ha Tae-heon giữ chặt thắt lưng tôi gật đầu. Tôi tiếp tục bay qua trái tim đỏ rực, nó sáng hơn nhiều so với trước đó.

"Ngay."

Ha Tae-heon nâng kiếm lên chém một đường về phía trước. Như thể cắt xuyên qua bóng tối, lớp da đen ngòm bị tách làm đôi để lộ bầu trời phía trên giữa hai người.

Khi chúng tôi bay ra từ phần ra bị rách đó, nguyên nhân của trận động đất cũng lộ ra trước mắt.

"Nó còn sống hả?"

"Không, nó đã chết."

Một sinh vật khổng lồ không xác định được cho là đã chết đang vặn vẹo cơ thể khi gầm lên với cái miệng mở lớn. Một đàn quạ đang bay ra khỏi lớp da bị đâm thủng cùng tiếng kêu ghê rợn vang vọng khắp nơi.

"Đó là một cỗ máy."

"Cỗ máy?"

"Có vẻ cơ thể đó đã biến đổi rồi."

Vật thể lạ có ở bên trong cái xác. Nó cũng là một phần của bộ cơ chế lớn đó.

"Cả phần cơ thể lẫn trái tim,nó hệt như một cỗ máy rồi. Thế nên không thể nói là nó còn sống được."

Giiing, gigiiing!

Miệng của sinh vật ấy, với đôi mắt nhắm chặt, mở ra hướng về phía chúng tôi. Một tia sáng mang điềm gở chẳng lành lóe lên giữa cổ họng nó.

"Hự!"

Tôi nhanh chóng ngoảnh lại. Ngay khi cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, một tia laze nóng rực bắn qua chúng tôi và nhắm thẳng xuống mặt đất.

Kwagwagwang!

Mặt đất cháy rụi nứt nẻ, đổ sập theo tiếng gầm. Tôi nuốt nước bọt khô khan.

"Có vẻ như cái xác là một con quái vật cấp S."

"Nguyên nhân khiến nó thức dậy là...."

Mắt tôi và Ha Tae-heon cùng lúc nhìn vào chiếc áo khoác. Áo khoác cấp SS. Đương nhiên rồi, nghĩ gì mà cho dễ ăn như vậy chứ, cơ mà....

GWOOORGH!

Con quái vật quật cái đuôi dài to lớn và di chuyển phần chân của nó.

"Cậu biết nơi giấu vật phẩm nhưng lại không biết về con quái vật?"

"....Ừm."

Ha Tae-heon đã đúng. Đó là vì cái con quái vật này nó có xuất hiện trong tiểu thuyết đâu, tôi cũng ngỡ ngàng trước tình huống này lắm chứ. Một con quái vật trên cấp S đột nhiên xuất hiện này.



'Sao lại thế này? Là do tôi đã bóp méo dòng chảy nguyên gốc sao? '

Theo nguyên gốc, Ha Tae-heon sẽ nhận được chiếc áo khoác cấp SS vào ba tháng sau. Nhưng giờ anh ta đã lấy được chiếc áo khoác trước ba tháng đó, thế nên phải chăng con quái vật thức dậy này là một hậu quả đi kèm của nó.

Trong khi tôi đang vò đầu bứt tóc vì nó, con quái vật lại bắn ra tia laze lần nữa. Ha Tae-heon, người hầu như không tránh được tia laser khi kéo người tôi lại, bình tĩnh nói.

"Tập trung vào."

"Xin lỗi."

Được rồi. Bây giờ không phải là lúc để suy xét tại sao nó lại xảy ra. Tăng cường sức mạnh của gió, tôi hỏi.

"Ha Tae-heon- ssi. Con quái vật đó có đáng để giao chiến không?"

"....Hiện giờ thì không. Nó khác với lũ quái vật thông thường, tôi không thể đo đúng chỉ số của nó được."

"Ngay cả khi nó có bị biến đổi, thì vẫn phải có một giới hạn nào đó. Chắc chắn phải có."

Tôi tập trung vào chuyển động của con quái vật. Động tác dùng chân giậm đất và đuôi quật loạn xạ bừa bãi không theo một trật tự nào.

"Có vẻ cơ chế bên trong cũng quá cũ nát rồi. Chắc đã có một vài thứ bị hỏng hóc trong đó."

Một cỗ máy vận hành cả một cơ thể to lớn như vậy không thể tồn tại nếu không được chăm chút kỹ càng, nhìn thôi cũng thấy rõ rồi.

"Dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ đến S+ là cùng. Nó không thể là cấp SS được."

"Nếu đó là S+, thì nó cũng chính là cấp hạng vừa được Requiem công bố trong buổi họp lần trước."

Sararak.

Bụi đen tụ lại từ mọi hướng. Một ngọn giáo dài sắc bén bắt đầu hình thành sau lưng Ha Tae-heon.

Kudeudeudeuk!

Con quái vật quẫy đuôi, đập sâu xuống mặt đất khiến tảng đá trồi lên lao về phía chúng tôi. Tôi ngoảnh lại, đập tan tảng đá bằng gió.

Có hàng trăm cây giáo màu đen lần lượt xuất hiện. Những ngọn giáo đen chen chúc nhau nhiều đến nỗi lấn áp cả bầu trời, bắn xuống con quái vật chỉ bằng một cái phẩy tay của Ha Tae-heon.

Kkiiiiik! Kkiiik!

Những ngọn giáo đen ghim xuống lớp da đó lập tức phát nổ. Vụ nổ phát ra từ cơ thể to lớn của con quái vật ngày càng nhiều khiến cơ thể nó bắt đầu rỉ ra thứ chất lỏng màu nâu đỏ. Ha Tae-heon điều chỉnh lại lưỡi kiếm hướng cơ thể thẳng về phía con quái vật.

Lấy kinh nghiệm từ những trận chiến cùng Cheon Sa-yeon, tôi tập trung sức gió vào Ha Tae-heon. Lưỡi kiếm đen vô cảm cắt ngang phần chân trước to lớn của con quái vật.

Chất lỏng màu nâu đỏ bắn thẳng trên mặt tôi. Chất lỏng đặc sệt toát ra mùi dầu nồng nặc khiến đầu tôi choáng váng.

"Bám chắc."

Tôi vòng tay qua cổ Ha Tae-heon. Cùng lúc, con quái vật dùng đuôi đập mạnh xuống đất, bụi bốc lên mù mịt che khuất tầm nhìn của chúng tôi.

"Hự....!"

Một khẩu súng máy xuất hiện nơi đầu gối bị xẻ ở chân sau của con quái vật. Cây súng máy nhắm thẳng vào tôi và Ha Tae-heon bắt đầu nã cơn mưa đạn với một tiếng gầm.

Ha Tae-heon cũng chú ý đến khẩu súng máy giống như tôi, giơ kiếm lên trong khi giữ cơ thể kiên cố khi gồng bắp đùi. Thanh kiếm màu đen phân tán ra thành bụi rồi lại biến thành một tấm khiên lớn.

Tudududu!

Tiếng súng vang lên làm ù hết cả tai tôi, nhưng tất cả đều bị chặn lại bởi tấm khiên mà Ha Tae-heon tạo ra. Khi tiếng súng đã hết, chiếc khiên trên tay thay đổi hình dạng biến lại thành thanh kiếm. Tôi để gió cuốn theo chân Ha Tae-heon tới mũi kiếm của anh.

Lưỡi kiếm của Ha Tae-heon, được gia tốc bởi luồng gió cắt đứt chân sau của con quái vật. Thay vì là xương thì những động cơ của máy móc lộ ra dưới lớp da và dầu văng ra tứ tung.

Kkiiiiik!

Gukung, gukung!

Con quái vật mất thăng bằng loạng choạng khi hai chân của nó bị chặt đứt. Một đám mây đen sì kéo tới phủ xuống người Ha Tae-heon.

"Tôi đã cắt đứt hết chân nó...."

Ha Tae-heon chưa nói hết lời. Xuyên qua lớp bụi dày đặc, một thứ gì đó lao thẳng về phía chúng tôi. Tôi há miệng thở dốc.

"Đó là— một con quạ?"

Kkaaak! Kkaak!

Nó quá lớn để gọi là quạ. Con quái vật há to cái miệng, đôi mắt vàng nhấp nháy trên trán nó. Ha Tae-heon quét sạch kẻ thù trong tầm ngắm của mình.

"Hự— chúng có phải là những con mà chúng ta đã thấy trước đó không?"

"Không, đây là lần đầu tôi nhìn thấy nó."

Chúng tôi bay lên trên không để tránh đám quạ. Chúng thét lên và ngay lập tức bám theo sau. Hàng chục quái vật mang hình dáng giống quạ có kích thước như một con đại bàng há rộng cái miệng lao về phía chúng tôi.

Ha Tae-heon liên tục chém những con quạ đang lao tới như thể chúng muốn moi mắt chúng tôi ra làm thức ăn. Tôi hỗ trợ Ha Tae-heon bằng cách đổi chiều hướng trong không khí.

"Hự....!"

Một cơn đau dữ dội ập thẳng lên đầu tôi. Cảm thấy như năng lực của mình đã đến giới hạn, tôi vội hỏi.



"Cổng thoát có xa lắm không?"

"Khoảng 20 phút về phía Bắc."

Ha Tae-heon vung kiếm và trừng mắt nhìn đám quạ. Lúc đó, dù tôi đang được Ha Tae-heon ôm nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh đến mức rùng mình.

Giữa đám quạ, vài quả cầu đen xuất hiện tức khắc và nổ xuống như bom.

Whooosh!

Kyeeek! Kyek!

Lũ quạ bị nổ tan tành bởi những quả cầu gần đó. Ha Tae-heon tỏ vẻ khó chịu khi nhìn số lượng đám quạ đang lao tới ngán chân anh khi đang đối phó với con quái vật đột biến kia.

"Tôi nghĩ...."

Tôi cố trấn áp đôi mắt run rẩy của mình và nói.

"Tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên ra khỏi đây. Dù sao thì, ta cũng đã có món vật phẩm....và vậy là...."

Ha Tae-heon suy nghĩ một lúc, gật đầu và quay sang phía Bắc. Mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra khi tôi dùng sức mạnh để giữ cho cơ thể không bị ngã. Để thoát khỏi lũ quạ đang lao về phía chúng tôi, tôi không thể giảm tốc độ của mình được.

"Hự, hah...."

Tôi vùi mặt vào vai Ha Tae-heon, cơn đau này là quá sức với tôi rồi. Có hàng trăm con quạ đang bám theo chúng tôi. Nó khiến tôi phát điên mất thôi.

Kyaaak!

Ha Tae-heon chém thẳng vào cái cổ con qua đang cắp lấy chiếc áo khoác bay phía sau, giữ eo tôi chặt hơn. Tâm trí mờ mịt của tôi đã tỉnh táo lại được phần nào.

"Chúng ta gần đến rồi."

Năng lượng dồn dập từ trái tim tôi bắt đầu chập chờn không ổn định như thể đang cảnh báo rằng nó không thể trụ lâu thêm được nữa. Cơ thể tôi kiệt sức, đôi mắt tôi buộc phải nhắm lại. Tôi cắn lưỡi, cố gắng để tỉnh táo.

"Hự...."

"Han Yi-gyeol?"

Trong một khắc ngắn ngủi, tầm nhìn của tôi đen kịt và quay trở lại sau đó. Có lẽ kĩ năng của tôi vừa bị ngắt quãng, Ha Tae-heon giờ đang chạy trên mặt đất thay vì trên không. Ha Tae-heon vừa chạy vừa ôm lấy cơ thể mềm nhũn của tôi, hét lên.

"Han Yi-gyeol, thở đi!"

May mắn thay, cổng thoát đang ở ngay trước mắt chúng tôi. Nhận thấy rằng anh đang bỏ chạy, lũ quạ thét lên những âm kỳ quái, gập cánh lại và lao về phía Ha Tae-heon. Có một giới hạn cho thanh kiếm để quét sạch tất cả đám quạ đang ngoạc mồm ra cắn như một bầy chó dại.

Khoảng cách đến cổng còn lại là 20m. Tôi lại một lần nữa giải phóng kĩ năng không ổn định của mình mà vặn người.

"Hự!"

Với cơn đau dữ dội giống như có ai đó đang bổ một cây rìu vào sau hộp sọ của tôi ấy, hai chân của Ha Tae-heon lơ lửng lên không. Ha Tae-heon chạy về phía trước theo chiều gió đẩy đôi chân của mình và phóng người về thẳng phía lối ra của cổng.

Kkaaak! Kkaak!

Cuối cùng, tôi và Ha Tae-heon đã ra khỏi cổng với bầy quạ đang vật lộn để ngăn chúng tôi lại. Tôi không thể chịu đựng được thêm nữa mà gục đầu xuống.

"Han Yi-gyeol. Dậy đi, Han Yi-gyeol! "

Khi tôi cố gắng nâng đôi mi nặng trĩu lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ha Tae-heon dưới trời đêm đầy sao. Tôi ngây người nhìn lên Ha Tae-heon, người đang giữ lấy má tôi khi tôi nhẹ nhàng thì thào.

"....Anh vẫn.... có...."

"Gì cơ?"

"—Có.... chiếc áo khoác....?"

Đôi mày điểm trai của Ha Tae-heon hằn sâu xuống.

"Lúc này mà cậu còn lo về nó được hả? Cậu đã dùng kĩ năng vượt quá giới hạn của mình. Giờ cậu cần hồi phục lại năng lượng từ healer ngay lập tức— "

"Thay vì....là một healer."

Tôi ngập ngừng khi chạm vào chiếc ba lô trên lưng. May mắn thay, nó vẫn an toàn mà thoát khỏi đống hỗn loạn đó.

".... Yeon- ssi."

"Han Yi-gyeol."

"Cha Soo-yeon- ssi....gọi.... đến gặp...."

"Cậu còn muốn gặp Cha Soo-yeon- ssi trong tình trạng thế này sao? Gì vậy...."

"...."

"Khoan đã. Han Yi-gyeol? Han Yi-gyeol!"

Ha Tae-heon gấp gáp gọi tôi dậy, nhưng tôi không thể trả lời được. Tâm trí tôi gần như không thể trụ thêm được nữa, rồi tôi nhắm mắt lại.

Tôi hoàn toàn và không thể chối cãi là tôi đã ngất đi như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau