Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 67: Đầu lâu trong khói đen(2)

Trước Sau
"Cậu vẫn chịu được chứ?"

"Hiện tại thì vẫn ổn."

Mồ hôi lạnh chảy dài xuống thái dương tôi.

Bùm.

Năm viên đạn sắt trong tay Park Geon-ho đồng loạt bắn ra. Park Geon-ho và tôi đang lơ lửng trên không, khi Woo Seo-hyuk vừa tránh được hầu hết các đòn tấn công của con quái vật cùng cả những đường đạn bắn tới. Tôi bắt đầu cảm thấy đầu tôi đang dần nhói lên khi năng lượng càng ngày càng rút cạn.

Đoàng!

Bùm!

Anh bắn một viên đạn sắt vào miệng con quái vật khi nó đang chuẩn bị há miệng lần nữa. Con quái vật ngay lập tức choáng váng trước chấn động từ vụ nổ, bước ra với khuôn mặt méo mó quỷ dị khi nhìn Park Geon-ho. Không, nó là đang nhìn chằm chằm vào tôi. Hẳn nhiên là nó đã nhận ra rằng tôi là người đang hỗ trợ cho Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk rồi.

"Hự!"

Con quái vật vung tay nhanh kinh khủng. Park Geon-ho nhận thấy được liền nhanh chóng nghiêng người về phía sau.

Rầm!

Bộ móng vuốt sắc nhọn của con quái vật lướt qua chúng tôi trong gang tất khi đâm thủng bức tường.

Woo Seo-hyuk chớp lấy thời cơ và lao tới. Con sói há to cái miệng khi cạp mạnh vào cổ của con quái vật.

Grrrrrrrừ!

Tiếng gầm của động vật pha lẫn với tiếng thét của con quái vật cùng lúc vang lên. Con quái vật vùng vẫy mạnh mẽ với cánh tay vung lên loạng xạ khi cào vào người Woo Seo-hyuk, Woo Seo-hyuk ghim thẳng móng vuốt lên người con quái vật để giữ lấy nó.

Ngay lúc ấy, tôi và Park Geon-ho bắn ra một viên đạn sắt và tránh để Woo Seo-hyuk không bị vướng vào vụ nổ

Kkkkkkét!

Argh!

Con quái vật thét lên, một vài hội viên hạng B và nhóm healer liền ôm đầu hét lớn.

Park Geon-ho không để tâm đến điều đó khi tiếp tục kích hoạt năng lực.

Bùm, Bùmm!

Thêm nhiều vụ nổ nữa được bắn ra, cả căn phòng đều bị chấn động như thể có động đất xảy ra vậy.

"Haa, haa.... "

Tôi thở hồng hộc. Park Geon-ho điều chỉnh lại cơ thể mềm nhũn của tôi khi đang ôm lấy tôi.

"Nghỉ chút đã."

Như thể tôi đã đạt đến giới hạn, dòng năng lượng đang đâm thẳng vào trái tim của tôi. Tôi gắng gượng trước tầm nhìn đang liên tục phai nhào, buộc mắt tôi phải tập trung trở lại.

Con quái vật vừa kịp hất văng được Woo Seo-hyuk ra khỏi người khi máu đen thấm đẫm cả cổ nó. Con quái vật bị thương nặng mở miệng khi cố gắng hấp thụ thêm năng lượng, nhưng đã chẳng còn gì để mà hấp thụ nữa vì các hội viên đã quét sạch đám quái vật kia rồi.

Con quái vật bị teo nhỏ đi đáng kể bởi vết cắn trên cổ và bị trúng bom nhiều lần. Nó nhận ra rằng tính mạng của nó đang gặp nguy hiểm, quái vật bắt đầu bất chấp lao thẳng về hướng tôi.

Kkét! Kkkkkkét!

Miệng con quái mở lớn khi nó cười vang lên thật quỷ dị, rồi nó bắn ra một thứ dịch đặc quánh. Ngay khi thứ dịch đen lòm đó bắn vào tường, bức tường liền tan chảy khi bốc lên làn khói xèo xèo.

Có thể giết chết con quái vật chỉ bằng một chiêu nhắm thật chuẩn, nhưng để mà thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi và nó khi nó đang liên tục bắn ra chất dịch kia lại chẳng dễ dàng gì. Cuối cùng, tôi nảy ra một ý tưởng.

"Đội trưởng. Tôi sẽ đi làm mồi nhử."

"Cái gì?"

"Không thể cứ để thế này mãi được. Mọi người cũng đều kiệt sức cả rồi và nếu cứ tiếp tục lôi kéo thế này, thì chỉ có chúng ta chịu thiệt nặng hơn thôi."

Park Geon-ho cau mày trước lời nói của tôi mà không trả lời lại. Tôi gọi Woo Seo-hyuk đang chạy quanh con quái vật mà không thể tiếp cận nó do chất dịch.

"Woo Seo-hyuk- ssi. Anh có thể để Đội trưởng cưỡi lên lưng không?"

Woo Seo-hyuk chớp chớp mắt gầm gừ. Vẻ cự tuyệt đó hằn rõ trên mặt anh ta thế kia kìa. Xin lỗi mà, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác dù biết anh không thích nó.

"Đội trưởng và Woo Seo-hyuk- ssi, hãy di chuyển như một đội. Còn tôi sẽ tách ra một mình để thu hút sự chú ý của con quái vật."

Woo Seo-hyuk vẫy đuôi, hơi khom lưng xuống ra vẻ không hài lòng. Park Geon-ho cưỡi trên Woo Seo-hyuk, nắm trong tay vài viên đạn sắt khi nháy mắt ra hiệu cho tôi để bắt đầu.

Tách ra khỏi họ khi tôi bay lên trên cao. Đúng như dự đoán, con quái vật chuyển hướng về phía tôi khi nó vung tay lên. Tôi mà sơ ý một tí thôi là tôi đã bị bàn tay to lớn của con quái vật kia tóm gọn rồi.

Kkét! Kkkkkkét!

Tôi tăng tốc lực của mình lên nhằm đánh lạc hướng con quái vật hết mức có thể. Tôi bình tĩnh né những cánh tay chém vào không trung của con quái và đống chất dịch của nó. Tuy nhiên, vẫn không thể hoàn toàn né hết toàn bộ các đòn tấn công khi số lượng vết thương đang dần tăng lên.

Trong khi con quái vật vẫn chú ý đến tôi, Woo Seo-hyuk cùng có Park Geon-ho trên lưng đã di chuyển ra sau lưng nó, nơi là điểm mù của con quái vật. Woo Seo-hyuk nhảy lên cao khi lấy bức tường làm bàn đạp rồi lao thẳng về phía con quái vật.



"Hự....!"

Móng vuốt của con quái chém trúng vai tôi. Cùng lúc đó, Woo Seo-hyuk nhảy lên được đầu của con quái vật, ghim móng vuốt của mình vào trán nó.

Kkkkkkét—!

Miệng nó há rộng khi thét lên một tiếng đau đớn. Park Geon-ho như thể đã đợi sẵn, anh ta bắn đống đạn sắt vào miệng đang mở lớn của nó.

"Haa, haa."

Tôi loạng choạng giải trừ năng lực của mình rồi ngồi bệt xuống sàn, như sắp ngỏm tới nơi rồi vậy. Dòng máu nóng tuôn ra từ vai tôi. Cuối cùng thì.

Đoàng!

Một luồng ánh sáng trắng bùng lên lọt ra cả bên ngoài, một vụ nổ còn mạnh hơn các vụ nổ khác.

Kkkkkkét!

Những đợt nổ liên tiếp đốt cháy miệng và toàn bộ cơ thể của con quái vật. Mùi thịt cháy khét bốc lên thật kinh tởm.

Woo Seo-hyuk và Park Geon-ho, những người lùi lại trước khi vụ nổ xảy ra, cũng đã đáp xuống đất. Vụ nổ liên hoàn kéo dài khoảng một phút cuối cùng cũng kết thúc, cơ thể cháy đen của con quái vật liền rơi thẳng xuống đất.

Rầm!

Máu đen loang ra từ dưới xác nó. Khi đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì nó cũng kết thúc.

"Woohoo!"

"Chúng ta thắng rồi!"

Các hội viên mệt lừ sau trận chiến khốc liệt, hú hét với những tiếng cười phấn khích để ăn mừng chiến thắng của họ. Tôi dựa lưng vào tường khi quan sát tất cả. Năng lượng đang xáo động trong tôi cũng đang dần ổn định lại với sức mạnh của chiếc vòng.

"Chà, tôi cứ tưởng là tôi sắp toang rồi cơ."

"Đội trưởng và Thư ký đỉnh chóp luôn, với cả cậu lính đánh thuê Han Yi-gyeol cũng không phải dạng vừa đâu. Hẳn đây là lí do mà ai cũng đều liên lạc với cậu ta từ khắp nơi đây mà."

"Làm tốt lắm, mọi người!"

Park Geon-ho đã xuống khỏi lưng Woo Seo-hyuk khi đi đập tay chúc mừng với các thành viên trong đội. Woo Seo-hyuk lấy một bộ đồ mới từ trong kho lưu trữ ra để mặc sau khi đã biến đổi trở lại.

"Đừng thả lỏng vội, hãy chú ý xung quanh đi. Định dạng viên thế nào rồi?"

"May mắn là cậu ấy đã tỉnh lại rồi."

"Bảo cậu ta hãy bắt đầu đo ngay khi đã cảm thấy khá hơn."

"Đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra xong cổng thoát rồi ạ. Nó mở bình thường và không có dấu hiệu của quái vật hay cái bẫy nào hết."

"Tốt lắm. Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút rồi sẽ bắt đầu di chuyển ngay. Đến lúc đó, hãy kiểm tra vũ khí và chữa trị cho những người bị thương."

Nghe thấy những lời nói ấy, tôi nhìn xuống vai phải của mình, nó vẫn còn đang chảy máu này. Tôi phải chữa thương thôi, nhưng thể lực của tôi vẫn chưa hồi phục hẳn, nên rất khó để mà di chuyển cơ thể được.

"Yi-gyeol- ssi!"

Sau khi ngồi nghỉ một lúc, tôi định đến gặp nhóm healer, nhưng Min Ah-rin đã tìm thấy và chạy đến chỗ tôi. Đi đằng sau cô là Kim Woo-jin.

"Trời đất ơi, nhìn toàn là máu không này!"

"Cậu— cậu có bị thương không đấy?"

Tôi nhìn lại khuôn mặt của Kim Woo-jin khi cậu ta đang tiến lại gần tôi. May là, làn da của cậu ta trông khá hơn rồi và không còn bất kỳ vết máu nào chảy ra từ tai cậu nữa.

"Kim Woo-jin, cậu vẫn ổn chứ?"

Tôi hỏi chỉ là để phòng hờ thôi. Ngay cả khi nhìn cậu ta trông có vẻ ổn đấy nhưng thính giác vẫn còn chưa ổn định thì sao.

"...."

Đôi mắt của Kim Woo-jin hằn đỏ lên như là muốn lao vào đánh người.

"Tôi á— đương nhiên là tôi ổn rồi. Có cậu mới bị thương thôi, nhìn cái vai của cậu kìa...."

"Woo-jin- ssi nói đúng đấy. Yi-gyeol- ssi bây giờ mà còn đi lo cho người khác được nữa hả? Cởi đồ ra. Tôi sẽ chữa thương cho cậu."

"Haha...."

Tôi gượng cười khi cởi cúc áo sơ mi của mình xuống. Chiếc áo sơ mi màu be nhạt tôi đang mặc đã thấm ướt một nửa là máu.

Vết thương nó tệ hơn tôi nghĩ. Min Ah-rin nhìn vai tôi bị xé rách, cau mày nói.

"Cậu đã trở thành một miếng giẻ rách đúng nghĩa luôn rồi đấy."



Miếng giẻ rách là sao.... Ý cô là gì cơ.

Kim Woo-jin quỳ một gối xuống trước mặt tôi. Đầu hơi cúi xuống khi nhìn vẻ mặt cậu ta trông không được tốt lắm.

"Nếu mà tôi mạnh hơn....Nếu mà tôi có đủ sức mạnh để chiến đấu như những người khác, thay vì đi dùng cái năng lực vô dụng này, nếu thế liệu tôi có thể bảo vệ cậu khỏi bị thương không?"

"...."

Tôi không vội vàng đáp lại cậu ta mà chỉ im lặng.

Những lời mà Kim Woo-jin nói ấy cũng chẳng phải xa lạ gì. Có một khoảng thời gian, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Mỗi lần bình minh ló rạng, khi tôi cảm nhận sự cô độc đang dồn ép tôi đến phát điên, tôi khao khát nó, tôi nuốt xuống nỗi uất hận đã dâng lên tới tận cổ họng này.

Thế nên, tôi không thể nói với Kim Woo-jin là đừng có suy nghĩ ngu ngốc vậy. Sau một khoảng im lặng, tôi mới lên tiếng.

"Kim Woojin. Cứ là chính mình đi, vậy là được rồi."

"...."

"Như Min Ah-rin- ssi vậy, người đã chữa trị cho tôi mỗi khi tôi bị thương, và cậu cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chỉ vậy thôi."

Hơn nữa, nhờ có Kim Woo-jin, tôi đã có thể tiếp cận được những thông tin mà rất khó lấy. Đây không phải là những lời nói suông chỉ để an ủi cậu ta.

"Tôi cũng thấy thế đấy. Tôi cứ hở tí mà không để ý cái là Yi-gyeol- ssi lại bị thương ngay. Tôi không thể một mình chăm lo cho cậu ấy hết được. Tôi cần thêm cả Woo-jin- ssi nữa."

Min Ah-rin đang dõi theo tôi và Kim Woo-jin, cũng đến nói giúp tôi. Thấy ngài ngại, tôi quay đi chuyển tầm mắt vào vai mình rồi vuốt tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi lên. Trước khi tôi kịp nhận ra, vết thương đã ngừng chảy máu nhờ vào năng lực của Min Ah-rin và đang dần lành lại.

"Han Yi-gyeol."

Park Geon-ho và Woo Seo-hyuk đến sau khi đã nhìn quanh một lượt các thành viên trong đội, đang bước đến gần tôi. Không hiểu sao, dù cả hai người họ đều đã trải qua sau trận chiến khốc liệt như vậy, thế mà vẻ mặt của họ vẫn rất xán lạn và tươi tỉnh.

"Khó cho cậu quá. Nhờ có cậu, tôi mới có thể nhanh chóng giết được nó mà không gặp quá nhiều thiệt hại."

Trước lời nói của Park Geon-ho, Woo Seo-hyuk đứng phía sau cũng gật đầu.

"Còn nữa, cũng thật quá đáng tiếc mà. Cậu thực sự không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc gia nhập đội của tôi sao?"

"Không tham gia, là không tham gia. Anh có nghĩ là tôi sẽ muốn gồng cơ lên làm việc như này lần nữa không?"

"Công việc vất vả cũng như niềm vui mà."

Tôi ngẩn đầu lạnh lùng nhìn Park Geon-ho. Niềm vui cái mông tôi ấy. Cái tính cách của ông kỳ quặc thấy mẹ.

"Không phải cậu cũng thích mọi người trong đội sao? Chắc chắn sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể làm việc cùng nhau đấy."

"Tôi từ chối."

Có vẻ cái 'tất chiêu mộ' cả cha nội này lại tái phát rồi đây. Park Geon-ho không bỏ cuộc khi bắt đầu nhắc lại những lợi ích mà tôi sẽ nhận được nếu gia nhập đội. Kim Woo-jin ngồi trước mặt tôi đang trưng ra một vẻ u ám hầm hực rồi dần lạnh băng hơn, còn Min Ah-rin thì chỉ lấy tay che miệng cười khúc khích.

'Haa....'

Cuộc sống mà. Trong khi thở dài, tôi nhìn qua vai Kim Woo-jin để tìm xem có ai đang nhìn tôi không.

Thì cặp mắt đỏ lòm của con quái vật ấy lại đang hướng về phía tôi. Một cảm giác ớn lạnh khi tim tôi bắt đầu đập mạnh.

Con quái vật, nó đang giao tiếp bằng mắt với tôi, liền há to miệng khi cười lớn.

"...."

Thanh âm xung quanh dần trở nên nhạt nhòa, khi mà mọi giác quan của toàn bộ cơ thể tôi dần trở nên nhạy bén. Một trực giác khó chịu chạy lên những đầu ngón tay lạnh ngắt của tôi.

Con quái vật từ từ mở miệng như thể đang trêu ngươi tôi vậy. Một thứ gì đó trồi lên qua những kẽ hở đầy răng ấy.

"Kh...."

Không. Cơ thể tôi di chuyển trước khi tôi có thể kịp suy nghĩ cái gì. Tôi túm lấy vai Kim Woo-jin, người đang ngồi trước mặt tôi, và đẩy mạnh cậu ta sang một bên.

Phập!

Cảm nhận nỗi đau như thiêu như đốt khi nghe thấy tiếng da thịt mình bị xuyên thủng. Cái xúc tu màu đen bắn ra từ miệng con quái vật kia đâm thẳng vào hông tôi. Cơ thể tôi, vốn đang nghiêng về phía trước để đẩy Kim Woo-jin sang một bên, liền ngã gục xuống sàn khi tôi dữ dội ho ra một thứ gì đó.

"Khục!"

Máu đen đến mức tôi còn không thể tin được là nó chảy ra từ miệng của mình. Theo phản xạ, tôi ôm lấy bên hông của mình, máu đỏ cùng khói đen rỉ ra. Đây có độc.

"Yi— Yi-gyeol- ssi!"

"Han Yi-gyeol!"

Hihi.... Hihihi....

Qua tiếng hét vang lên từ khắp bên tai mình, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của con quái vật. Shim Soo-yeon nắm lấy ngọn giáo của anh và cắt đầu con quái vật ngay lập tức.

Cộp.

Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi nhắm mắt lại là cái đầu của con quái vật đã lăn xuống sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau