Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này
Chương 69: Đầu lâu trong khói đen(4)
"....Gì thế?"
"Nói chuyện chút đi. Healer Min Ah-rin cô đi ra ngoài một lúc nhé."
Min Ah-rin nhìn lại tôi và Cheon Sa-yeon, cô chầm chậm lùi lại.
"Vâng. Ừm, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Min Ah-rin lo lắng nhìn tôi sau khi cô ra khỏi phòng bệnh.
"Làm sao nào? Nếu đó không phải chuyện gì gấp...."
"Tôi biết một người có thể cứu được Kim Woo-jin."
Tôi mở to mắt trước lời nói bất ngờ đó. Tôi nhìn Cheon Sa-yeon. Với tính cách của hắn ta, thì hắn sẽ không đời nào đi nói đùa một chuyện thế này. Tôi nuốt khan khi tiến lại gần Cheon Sa-yeon.
"Anh chắc chứ?"
"Đây là lần đầu tiên chuyện như này xảy ra, nên tôi cũng không chắc lắm, nhưng khả năng của nó cao hơn mấy cách khác nhiều."
"Đó là ai thế? Tôi có thể đi đâu để gặp được họ?"
Nó cũng đáng để xem xét vì tính khả thi của nó rất cao. Cheon Sa-yeon khẽ cười khi hắn nhìn xuống tôi đang hối hả hỏi hắn vậy.
"Tôi có thể liên lạc với họ cho cậu."
"...."
"Cậu có muốn tôi làm vậy không, Han Yi-gyeol?"
Tôi cau mày. Cơ mà, là anh sẽ đi liên lạc với họ á?
Không có chuyện hắn làm việc này mà không có lý do. Nghĩ lại thì, hắn nói là có việc cần làm khi đến phòng bệnh của tôi mà nhỉ.
Tôi nhìn Kim Woo-jin đang đau đớn vì mức năng lượng quá tải kia. Chỉ có duy nhất một lựa chọn.
Lúc này, hắn có đưa ra bất kỳ yêu cầu trao đổi nào, thì tôi cũng đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nó. Khi tôi nhìn Cheon Sa-yeon vậy, hắn nhướng mày lên rồi nói.
"Hừm. Rất tốt."
Như thể làm bộ suy nghĩ, hắn nhún vai rồi khẽ hỏi.
"Cậu không định run rẩy van nài sự giúp đỡ của tôi sao?"
"Đừng có nói vớ vẩn."
"Không phải chuyện vớ vẩn đâu. Tôi nghiêm túc đấy."
"Chỉ cần nói những gì anh muốn thôi. Dù nó có là gì, tôi cũng sẽ cố để làm."
Tôi nói vậy khi xem xét biểu cảm của Cheon Sa-yeon, nhưng trái với nó, hắn lại trưng ra một vẻ thất vọng trên mặt. Cái quần què gì thế? Tôi thực sự không thể biết được đằng sau những hành động này của hắn là gì.
"Trong hai tuần nữa, sẽ có một bữa tiệc được tổ chức dành cho các Trưởng Hội trên toàn quốc."
"Một bữa tiệc?"
Sao đột nhiên lại có tiệc chứ?
"Khi độ dị thường ở cổng vẫn tiếp tục tiếp diễn, trụ sở quản lý có vẻ là đã cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của nó rồi. Mục đích của bữa tiệc là để chia sẻ và thu thập thông tin về các cổng của mỗi Công hội.... Chà, chúng ta cứ từ từ mà xem nó."
Nó chắc chắn có lý do nào đó khi chủ định tụ họp lại thế này. Đặc biệt là đối với các Trưởng Hội ở vùng ngoại thành, việc nắm bắt thông tin về các cổng không hề dễ dàng.
".... Thế chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"
"Tôi có thể dẫn theo một người nữa."
Thoáng rùng mình— da gà da vịt nổi đầy lưng tôi.
"Không lẽ anh định...."
"Tôi chỉ đang tìm một người cộng sự đồng hành cùng mình thôi."
"Đúng là điên rồi...."
Hắn không yêu cầu tôi vào cổng hay bắt cóc một ai đó.
Nhưng với một bữa tiệc? Hắn muốn cùng nhau đi dự tiệc đấy à?
"Làm sao điều kiện của anh có thể như này chứ?"
Tôi vừa kịp nuốt lại từ 'Tôi không muốn' trước khi hỏi hắn, đây gần như là đang cãi lẽ lại vậy.
"Tôi nghĩ giao dịch này với tôi hơi lỗ đấy."
Những ngón tay thon dài trắng ngần của Cheon Sa-yeon khẽ vuốt lên má tôi.
"Là vậy sao? Cậu không những có thể cứu được Kim Woo-jin mà còn có thể thu thập thêm thông tin về các cánh cổng nữa— tôi nghĩ cậu nên quỳ gối xuống nói lời cảm ơn được đấy."
"...."
Lời hắn nói tôi không thể chối cãi được. Tôi cắn lấy môi mình vì xấu hổ.
"Dù vậy tôi nói ra điều này sẽ khiến anh có phần thất vọng, nhưng tôi chưa từng đến một nơi như vậy bao giờ thế nên tôi nghĩ anh đưa người khác đi sẽ tốt hơn đấy."
"Tôi không muốn tạo áp lực không cần thiết lên người bạn đồng hành của mình đâu. Cậu nên ngừng lo lắng mấy thứ vẩn vơ kia thì sẽ tốt hơn đấy."
".... Vậy ý của anh là, nếu tôi chỉ cần đi theo anh tới bữa tiệc, thì anh sẽ liên lạc với họ?"
"Đúng thế."
Có thật không vậy? Dù tôi có nghi ngờ, nhưng lúc này tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào hắn. Dứt khoát không cần nghĩ ngợi nhiều tôi liền chấp nhận lời đề nghị của hắn.
"Được rồi. Tôi sẽ tham gia buổi tiệc hay bất cứ cái gì khác. Thế nên hãy liên lạc với họ càng nhanh càng tốt đi."
"Lựa chọn khôn ngoan đấy."
Cheon Sa-yeon lấy điện thoại ra trong nụ cười rạng rỡ.
- ------------------
Trong khi chờ đợi người đó đến, tôi và Min Ah-rin đều cố gắng hết sức để đảm bảo rằng Kim Woo-jin có thể chống chịu lâu hơn một chút— Dẫu cho tôi chẳng thấy có thêm tiến triển gì.
Sau hai giờ đồng hồ, Cheon Sa-yeon đã quay lại phòng bệnh. Sau lưng hắn, có một chàng trai mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
"Đây là Edward Asner, một nhà chế tác vật phẩm. Cậu ấy nói muốn gặp bệnh nhân trực tiếp."
Trước lời giới thiệu của Cheon Sa-yeon, một cậu trai nhỏ bé ngập ngừng bước tới. Min Ah-rin và tôi đã nồng nhiệt chào đón cậu ấy.
"Hân hạnh làm quen. Tôi là Han Yi-gyeol."
"Tôi là Healer Min Ah-rin."
"Vâng, xin chào. Cứ gọi tôi là Eddy nhé."
Dù cho có đem theo thiết bị phiên dịch nhưng cậu ấy vẫn trả lời lại chúng tôi bằng tiếng Hàn rất lưu loát. Edward, chỉ nhỏ bằng nửa người tôi, đang nghịch những cọng tóc vàng xoăn của mình khi khẽ cười tủm tỉm. Trông cậu ấy trẻ quá.
"Eddy chuyên chế tác những món vật phẩm liên quan đến năng lượng. Cậu ta có thể giúp được cho tình trạng của Kim Woo-jin."
"Tôi tình cờ đến Hàn Quốc thôi. Tôi nghĩ đã có chuyện khá quan trọng nên Cheon Sa-yeon- ssi mới liên lạc với tôi."
Cheon Sa-yeon và Edward có vẻ biết nhau khá rõ. Edward nghiêng người sang một bên để nhìn về phía sau tôi, cậu ấy đang nhìn Kim Woo-jin.
"Là cậu ta à? Cái người có năng lượng bất thường ấy."
"Phải."
Edward nghiêm túc cúi xuống quan sát Kim Woo-jin. Edward nhìn cậu ta một lúc rồi gật đầu. Tôi lo lắng chờ đợi lời cậu ấy sẽ nói.
"May đấy, quả đúng như những gì tôi nghĩ. Miễn là cậu ta cứ duy trì mức năng lượng thế này, thì cậu ta sẽ bình phục lại nhanh thôi."
"Có thật không vậy?"
"Vâng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra nên tôi cam đoan là vậy."
Đây không phải là lần đầu tiên?
Min Ah-rin ngạc nhiên hỏi.
"Cậu nói là cũng có một trường hợp khác giống như Woo-jin- ssi sao?"
"Hừm, đó là vào khoảng năm ngoái. Có một đứa trẻ ở Trung Quốc cũng trong cơn nguy kịch vì bị bùng nổ năng lượng. Tôi có thể giúp được cho đứa nhóc đó vì khi ấy tôi đang dừng chân tại một ngôi làng để tham gia hoạt động tình nguyện."
"Nếu thế cậu có biết nguyên nhân là do đâu không?"
Edward điềm tĩnh gật đầu trước lời nói của tôi.
"Đứa nhóc ấy đã mất gia đình ngay trước mắt nó. Sau khi bình phục lại, nhóc ấy đã kể tôi nghe khi nói rằng em ấy đã rất đau khổ ân hận vì không thể bảo vệ được gia đình mình."
Tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng trước câu trả lời ấy. Ân hận vì không thể bảo vệ gia đình mình?
"Có lẽ cũng có chuyện gì đó tương tự đã xảy ra với người này. Một thứ chắc chắn là năng lượng bị ảnh hưởng bởi phần lớn cảm xúc. Khi cậu trải qua một chuyện quá khủng khiếp đến mức mà cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, thì năng lượng của cậu vì thế mà biến động theo."
Tôi kịp thời nuốt lại tiếng thở dài sắp bật ra. Ngực tôi đau nhói như có hàng đống gai nhọn đang đâm chọc xung quanh vậy.
'Vậy lý do gì khiến Kim Woo-jin trở nên như thế này....'
Có phải do tôi không? Hành động cố gắng bảo vệ Kim Woo-jin cuối cùng lại suýt nữa hại chết cậu ta— bỗng lòng tôi hiện lên một cảm giác khó tả.
Edward gõ vào chiếc nhẫn nạm ngọc lớn của mình và lấy ra một thứ. Nó nhìn trông như một viên thuốc, kích thước to bằng ngón tay cái.
Cậu ấy cho thứ ấy vào miệng của Kim Woo-jin.
"Nó sẽ tan ra từ từ và tự ngấm vào cơ thể cậu ta. Năng lượng của cậu ta cũng sẽ dần ổn định lại thôi."
"....Cảm ơn cậu."
Edward khẽ cười trước lời cảm ơn của tôi.
"Chờ cho đến khi cậu ta bình phục lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng điều quan trọng là cái sau này kìa."
"Sau này sao...."
"Người này sẽ có một mức năng lượng khác, giống như đứa trẻ kia vậy. Ý tôi là, cấp hạng của cậu ta sẽ tăng lên ấy."
Ngay cả Cheon sa-yeon vẫn đang im lặng quan sát từ nãy đến giờ kia, cũng thấy hứng thú khi mắt hắn sáng lên.
Min Ah-rin sửng sốt kinh ngạc.
"Cấp hạng có thể tăng lên thật sao?"
"Nếu cậu ta có loại năng lượng này, thì cậu ấy có thể sẽ trở thành hạng A đấy. Hàn Quốc có một hệ thống kiểm định phát triển năng lực khá tốt, nên tôi nghĩ cậu ta nên đi kiểm tra nó sau khi đã hồi phục lại."
Có lẽ món vật phẩm kia đang dần có hiệu lực khi chúng tôi đang nói chuyện, nhịp thở của Kim Woo-jin cũng dần thở ra đều đều hơn trước. May thật đấy.
Nhìn Kim Woo-jin một lúc, tôi chuyển tầm nhìn sang Edward và gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Chỉ cần không gây đau đớn gì, thì cấp hạng của cậu ta có thay đổi ra sao cũng không thành vấn đề. Đúng hơn thì, Kim Woo-jin còn sẽ thích điều này ấy chứ, vì cậu ta vốn đã không hài lòng với cái năng lực kia của bản thân mà.
Edward lặng im nhìn tôi và khẽ cười nhẹ.
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay."
"Ồ không đâu, vì đây là yêu cầu của anh mà, Cheon Sa-yeon- ssi, nên đương nhiên là tôi phải đến chứ. Và cũng nhờ có anh mà tôi đã có thể gặp được thêm một số người tốt bụng nữa."
Edward cười rạng rỡ khi đáp lại Cheon Sa-yeon, rồi nhìn Kim Woo-jin khi buồn bã nói.
"Tôi muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng tôi vẫn còn có lịch trình khác nên tôi nghĩ là tôi phải đi rồi."
"Để tôi tiễn cậu ra cửa chính của Công hội."
"Cảm ơn anh. Rất vui được làm quen với hai người."
Min Ah-rin và tôi bắt tay với Edward.
"Hôm nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
"Cậu đi cẩn thận nhé."
"Vâng. Tôi hy vọng sẽ gặp lại cả hai người."
Cheon Sa-yeon ra khỏi phòng bệnh cùng với Edward, cậu ta còn đang vẫy tay tạm biệt chúng tôi.
Khi Min Ah-rin đi chọn đồ uống, cô ấy nói.
"Thật mừng vì Woo-jin- ssi đang dần khá hơn, nhưng tôi cũng ngạc nhiên thật đấy. Tôi không thể tin được rằng cấp hạng của cậu ấy thế mà có thể tăng lên được."
Tôi cũng thấy vậy, nhớ lại cuốn tiểu thuyết. Không có trường hợp nào như vậy trong nguyên tác hết. Rồi còn bây giờ, Kim Woo-jin thậm chí còn không phải là trường hợp đầu tiên.
Min Ah-rin, người ngẫm nghĩ này nọ có hơi nghiêng đầu nói.
"Nếu mà nghĩ kỹ lại thì, nó cũng tương tự như khi ta thức tỉnh với tư cách là một năng lực giả. Những người có năng lực hữu ích thường sẽ thức tỉnh khi họ đối mặt với những sự kiện khinh khủng."
Hẳn là vậy rồi. Một người thức tỉnh với năng lực cường hóa cơ thể chính họ là khi họ sắp bị đâm bởi kẻ giết người, hay một người thức tỉnh với năng lực tẩu thoát khi họ suýt gặp tai nạn xe.
"Đây là một kết quả ngoài sức tưởng tượng, nên tôi hơi hoang mang chút.... Nhưng Woo-jin- ssi vẫn là Woo-jin- ssi thôi. Miễn là quá trình phục hồi của cậu ấy diễn ra tốt đẹp, là tôi đã mừng lắm rồi."
"Đúng vậy."
Tôi khẽ cười với Min Ah-rin, khi cô cũng đang cười lại với tôi, nhưng Cheon Sa-yeon đã quay lại sau khi tiễn Edward đi.
"Tôi sẽ đặt hẹn với bên trung tâm kiểm định trước."
Cheon Sa-yeon khẳng định rằng Kim Woo-jin sẽ khá hơn. Điều đó có nghĩa là hắn rất tin tưởng vào Edward.
"Họ cũng có thể phát hiện ra sự biến đổi của năng lực phải không?"
"Có lẽ là vậy. Nhưng cậu ta sẽ phải tự mình kiểm chứng để cho chắn chắn."
Nếu Kim Woo-jin trở thành hạng A, vậy thì cái năng lực che dấu sự hiện diện của cậu ta, vốn từng là hạng C, cũng sẽ thay đổi theo. Tôi không biết cậu ta sẽ có được năng lực gì đây, nhưng nếu đó cũng chẳng phải là một năng lực đối kháng gì, thì cậu ta cũng đã từ hạng C lên thành hạng A rồi, cấp hạng của cậu cũng đã cao hơn và cũng có sức chịu đựng tốt hơn.
"Do cậu ta đang ở trong một Hội, chúng ta không thể che giấu kết quả hay đặt thành quyền cá nhân được. Sẽ có không ít náo động trong một thời gian khi nghe tin rằng cấp hạng của cậu ta đã thay đổi từ hạng C thành hạng A."
"Chắc chắn là vậy rồi."
Có lẽ vì cơn sốt đã giảm, nên Kim Woo-jin đã ngủ rất thoải mái mà không có lấy một chút cau mày. Mặt cậu ta tuy vẫn còn hơi đỏ, nhưng dù thế thì trông cậu ta vẫn đang hồi phục khá tốt.
Cậu ta sẽ có rất nhiều chuyện phải lo khi thức dậy đây. Cảm thấy mệt mỏi theo, tôi thở ra một hơi dài.
"Nói chuyện chút đi. Healer Min Ah-rin cô đi ra ngoài một lúc nhé."
Min Ah-rin nhìn lại tôi và Cheon Sa-yeon, cô chầm chậm lùi lại.
"Vâng. Ừm, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Min Ah-rin lo lắng nhìn tôi sau khi cô ra khỏi phòng bệnh.
"Làm sao nào? Nếu đó không phải chuyện gì gấp...."
"Tôi biết một người có thể cứu được Kim Woo-jin."
Tôi mở to mắt trước lời nói bất ngờ đó. Tôi nhìn Cheon Sa-yeon. Với tính cách của hắn ta, thì hắn sẽ không đời nào đi nói đùa một chuyện thế này. Tôi nuốt khan khi tiến lại gần Cheon Sa-yeon.
"Anh chắc chứ?"
"Đây là lần đầu tiên chuyện như này xảy ra, nên tôi cũng không chắc lắm, nhưng khả năng của nó cao hơn mấy cách khác nhiều."
"Đó là ai thế? Tôi có thể đi đâu để gặp được họ?"
Nó cũng đáng để xem xét vì tính khả thi của nó rất cao. Cheon Sa-yeon khẽ cười khi hắn nhìn xuống tôi đang hối hả hỏi hắn vậy.
"Tôi có thể liên lạc với họ cho cậu."
"...."
"Cậu có muốn tôi làm vậy không, Han Yi-gyeol?"
Tôi cau mày. Cơ mà, là anh sẽ đi liên lạc với họ á?
Không có chuyện hắn làm việc này mà không có lý do. Nghĩ lại thì, hắn nói là có việc cần làm khi đến phòng bệnh của tôi mà nhỉ.
Tôi nhìn Kim Woo-jin đang đau đớn vì mức năng lượng quá tải kia. Chỉ có duy nhất một lựa chọn.
Lúc này, hắn có đưa ra bất kỳ yêu cầu trao đổi nào, thì tôi cũng đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nó. Khi tôi nhìn Cheon Sa-yeon vậy, hắn nhướng mày lên rồi nói.
"Hừm. Rất tốt."
Như thể làm bộ suy nghĩ, hắn nhún vai rồi khẽ hỏi.
"Cậu không định run rẩy van nài sự giúp đỡ của tôi sao?"
"Đừng có nói vớ vẩn."
"Không phải chuyện vớ vẩn đâu. Tôi nghiêm túc đấy."
"Chỉ cần nói những gì anh muốn thôi. Dù nó có là gì, tôi cũng sẽ cố để làm."
Tôi nói vậy khi xem xét biểu cảm của Cheon Sa-yeon, nhưng trái với nó, hắn lại trưng ra một vẻ thất vọng trên mặt. Cái quần què gì thế? Tôi thực sự không thể biết được đằng sau những hành động này của hắn là gì.
"Trong hai tuần nữa, sẽ có một bữa tiệc được tổ chức dành cho các Trưởng Hội trên toàn quốc."
"Một bữa tiệc?"
Sao đột nhiên lại có tiệc chứ?
"Khi độ dị thường ở cổng vẫn tiếp tục tiếp diễn, trụ sở quản lý có vẻ là đã cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của nó rồi. Mục đích của bữa tiệc là để chia sẻ và thu thập thông tin về các cổng của mỗi Công hội.... Chà, chúng ta cứ từ từ mà xem nó."
Nó chắc chắn có lý do nào đó khi chủ định tụ họp lại thế này. Đặc biệt là đối với các Trưởng Hội ở vùng ngoại thành, việc nắm bắt thông tin về các cổng không hề dễ dàng.
".... Thế chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"
"Tôi có thể dẫn theo một người nữa."
Thoáng rùng mình— da gà da vịt nổi đầy lưng tôi.
"Không lẽ anh định...."
"Tôi chỉ đang tìm một người cộng sự đồng hành cùng mình thôi."
"Đúng là điên rồi...."
Hắn không yêu cầu tôi vào cổng hay bắt cóc một ai đó.
Nhưng với một bữa tiệc? Hắn muốn cùng nhau đi dự tiệc đấy à?
"Làm sao điều kiện của anh có thể như này chứ?"
Tôi vừa kịp nuốt lại từ 'Tôi không muốn' trước khi hỏi hắn, đây gần như là đang cãi lẽ lại vậy.
"Tôi nghĩ giao dịch này với tôi hơi lỗ đấy."
Những ngón tay thon dài trắng ngần của Cheon Sa-yeon khẽ vuốt lên má tôi.
"Là vậy sao? Cậu không những có thể cứu được Kim Woo-jin mà còn có thể thu thập thêm thông tin về các cánh cổng nữa— tôi nghĩ cậu nên quỳ gối xuống nói lời cảm ơn được đấy."
"...."
Lời hắn nói tôi không thể chối cãi được. Tôi cắn lấy môi mình vì xấu hổ.
"Dù vậy tôi nói ra điều này sẽ khiến anh có phần thất vọng, nhưng tôi chưa từng đến một nơi như vậy bao giờ thế nên tôi nghĩ anh đưa người khác đi sẽ tốt hơn đấy."
"Tôi không muốn tạo áp lực không cần thiết lên người bạn đồng hành của mình đâu. Cậu nên ngừng lo lắng mấy thứ vẩn vơ kia thì sẽ tốt hơn đấy."
".... Vậy ý của anh là, nếu tôi chỉ cần đi theo anh tới bữa tiệc, thì anh sẽ liên lạc với họ?"
"Đúng thế."
Có thật không vậy? Dù tôi có nghi ngờ, nhưng lúc này tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào hắn. Dứt khoát không cần nghĩ ngợi nhiều tôi liền chấp nhận lời đề nghị của hắn.
"Được rồi. Tôi sẽ tham gia buổi tiệc hay bất cứ cái gì khác. Thế nên hãy liên lạc với họ càng nhanh càng tốt đi."
"Lựa chọn khôn ngoan đấy."
Cheon Sa-yeon lấy điện thoại ra trong nụ cười rạng rỡ.
- ------------------
Trong khi chờ đợi người đó đến, tôi và Min Ah-rin đều cố gắng hết sức để đảm bảo rằng Kim Woo-jin có thể chống chịu lâu hơn một chút— Dẫu cho tôi chẳng thấy có thêm tiến triển gì.
Sau hai giờ đồng hồ, Cheon Sa-yeon đã quay lại phòng bệnh. Sau lưng hắn, có một chàng trai mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
"Đây là Edward Asner, một nhà chế tác vật phẩm. Cậu ấy nói muốn gặp bệnh nhân trực tiếp."
Trước lời giới thiệu của Cheon Sa-yeon, một cậu trai nhỏ bé ngập ngừng bước tới. Min Ah-rin và tôi đã nồng nhiệt chào đón cậu ấy.
"Hân hạnh làm quen. Tôi là Han Yi-gyeol."
"Tôi là Healer Min Ah-rin."
"Vâng, xin chào. Cứ gọi tôi là Eddy nhé."
Dù cho có đem theo thiết bị phiên dịch nhưng cậu ấy vẫn trả lời lại chúng tôi bằng tiếng Hàn rất lưu loát. Edward, chỉ nhỏ bằng nửa người tôi, đang nghịch những cọng tóc vàng xoăn của mình khi khẽ cười tủm tỉm. Trông cậu ấy trẻ quá.
"Eddy chuyên chế tác những món vật phẩm liên quan đến năng lượng. Cậu ta có thể giúp được cho tình trạng của Kim Woo-jin."
"Tôi tình cờ đến Hàn Quốc thôi. Tôi nghĩ đã có chuyện khá quan trọng nên Cheon Sa-yeon- ssi mới liên lạc với tôi."
Cheon Sa-yeon và Edward có vẻ biết nhau khá rõ. Edward nghiêng người sang một bên để nhìn về phía sau tôi, cậu ấy đang nhìn Kim Woo-jin.
"Là cậu ta à? Cái người có năng lượng bất thường ấy."
"Phải."
Edward nghiêm túc cúi xuống quan sát Kim Woo-jin. Edward nhìn cậu ta một lúc rồi gật đầu. Tôi lo lắng chờ đợi lời cậu ấy sẽ nói.
"May đấy, quả đúng như những gì tôi nghĩ. Miễn là cậu ta cứ duy trì mức năng lượng thế này, thì cậu ta sẽ bình phục lại nhanh thôi."
"Có thật không vậy?"
"Vâng. Đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra nên tôi cam đoan là vậy."
Đây không phải là lần đầu tiên?
Min Ah-rin ngạc nhiên hỏi.
"Cậu nói là cũng có một trường hợp khác giống như Woo-jin- ssi sao?"
"Hừm, đó là vào khoảng năm ngoái. Có một đứa trẻ ở Trung Quốc cũng trong cơn nguy kịch vì bị bùng nổ năng lượng. Tôi có thể giúp được cho đứa nhóc đó vì khi ấy tôi đang dừng chân tại một ngôi làng để tham gia hoạt động tình nguyện."
"Nếu thế cậu có biết nguyên nhân là do đâu không?"
Edward điềm tĩnh gật đầu trước lời nói của tôi.
"Đứa nhóc ấy đã mất gia đình ngay trước mắt nó. Sau khi bình phục lại, nhóc ấy đã kể tôi nghe khi nói rằng em ấy đã rất đau khổ ân hận vì không thể bảo vệ được gia đình mình."
Tâm trí tôi bỗng trở nên trống rỗng trước câu trả lời ấy. Ân hận vì không thể bảo vệ gia đình mình?
"Có lẽ cũng có chuyện gì đó tương tự đã xảy ra với người này. Một thứ chắc chắn là năng lượng bị ảnh hưởng bởi phần lớn cảm xúc. Khi cậu trải qua một chuyện quá khủng khiếp đến mức mà cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, thì năng lượng của cậu vì thế mà biến động theo."
Tôi kịp thời nuốt lại tiếng thở dài sắp bật ra. Ngực tôi đau nhói như có hàng đống gai nhọn đang đâm chọc xung quanh vậy.
'Vậy lý do gì khiến Kim Woo-jin trở nên như thế này....'
Có phải do tôi không? Hành động cố gắng bảo vệ Kim Woo-jin cuối cùng lại suýt nữa hại chết cậu ta— bỗng lòng tôi hiện lên một cảm giác khó tả.
Edward gõ vào chiếc nhẫn nạm ngọc lớn của mình và lấy ra một thứ. Nó nhìn trông như một viên thuốc, kích thước to bằng ngón tay cái.
Cậu ấy cho thứ ấy vào miệng của Kim Woo-jin.
"Nó sẽ tan ra từ từ và tự ngấm vào cơ thể cậu ta. Năng lượng của cậu ta cũng sẽ dần ổn định lại thôi."
"....Cảm ơn cậu."
Edward khẽ cười trước lời cảm ơn của tôi.
"Chờ cho đến khi cậu ta bình phục lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng điều quan trọng là cái sau này kìa."
"Sau này sao...."
"Người này sẽ có một mức năng lượng khác, giống như đứa trẻ kia vậy. Ý tôi là, cấp hạng của cậu ta sẽ tăng lên ấy."
Ngay cả Cheon sa-yeon vẫn đang im lặng quan sát từ nãy đến giờ kia, cũng thấy hứng thú khi mắt hắn sáng lên.
Min Ah-rin sửng sốt kinh ngạc.
"Cấp hạng có thể tăng lên thật sao?"
"Nếu cậu ta có loại năng lượng này, thì cậu ấy có thể sẽ trở thành hạng A đấy. Hàn Quốc có một hệ thống kiểm định phát triển năng lực khá tốt, nên tôi nghĩ cậu ta nên đi kiểm tra nó sau khi đã hồi phục lại."
Có lẽ món vật phẩm kia đang dần có hiệu lực khi chúng tôi đang nói chuyện, nhịp thở của Kim Woo-jin cũng dần thở ra đều đều hơn trước. May thật đấy.
Nhìn Kim Woo-jin một lúc, tôi chuyển tầm nhìn sang Edward và gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Chỉ cần không gây đau đớn gì, thì cấp hạng của cậu ta có thay đổi ra sao cũng không thành vấn đề. Đúng hơn thì, Kim Woo-jin còn sẽ thích điều này ấy chứ, vì cậu ta vốn đã không hài lòng với cái năng lực kia của bản thân mà.
Edward lặng im nhìn tôi và khẽ cười nhẹ.
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm nay."
"Ồ không đâu, vì đây là yêu cầu của anh mà, Cheon Sa-yeon- ssi, nên đương nhiên là tôi phải đến chứ. Và cũng nhờ có anh mà tôi đã có thể gặp được thêm một số người tốt bụng nữa."
Edward cười rạng rỡ khi đáp lại Cheon Sa-yeon, rồi nhìn Kim Woo-jin khi buồn bã nói.
"Tôi muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng tôi vẫn còn có lịch trình khác nên tôi nghĩ là tôi phải đi rồi."
"Để tôi tiễn cậu ra cửa chính của Công hội."
"Cảm ơn anh. Rất vui được làm quen với hai người."
Min Ah-rin và tôi bắt tay với Edward.
"Hôm nay thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
"Cậu đi cẩn thận nhé."
"Vâng. Tôi hy vọng sẽ gặp lại cả hai người."
Cheon Sa-yeon ra khỏi phòng bệnh cùng với Edward, cậu ta còn đang vẫy tay tạm biệt chúng tôi.
Khi Min Ah-rin đi chọn đồ uống, cô ấy nói.
"Thật mừng vì Woo-jin- ssi đang dần khá hơn, nhưng tôi cũng ngạc nhiên thật đấy. Tôi không thể tin được rằng cấp hạng của cậu ấy thế mà có thể tăng lên được."
Tôi cũng thấy vậy, nhớ lại cuốn tiểu thuyết. Không có trường hợp nào như vậy trong nguyên tác hết. Rồi còn bây giờ, Kim Woo-jin thậm chí còn không phải là trường hợp đầu tiên.
Min Ah-rin, người ngẫm nghĩ này nọ có hơi nghiêng đầu nói.
"Nếu mà nghĩ kỹ lại thì, nó cũng tương tự như khi ta thức tỉnh với tư cách là một năng lực giả. Những người có năng lực hữu ích thường sẽ thức tỉnh khi họ đối mặt với những sự kiện khinh khủng."
Hẳn là vậy rồi. Một người thức tỉnh với năng lực cường hóa cơ thể chính họ là khi họ sắp bị đâm bởi kẻ giết người, hay một người thức tỉnh với năng lực tẩu thoát khi họ suýt gặp tai nạn xe.
"Đây là một kết quả ngoài sức tưởng tượng, nên tôi hơi hoang mang chút.... Nhưng Woo-jin- ssi vẫn là Woo-jin- ssi thôi. Miễn là quá trình phục hồi của cậu ấy diễn ra tốt đẹp, là tôi đã mừng lắm rồi."
"Đúng vậy."
Tôi khẽ cười với Min Ah-rin, khi cô cũng đang cười lại với tôi, nhưng Cheon Sa-yeon đã quay lại sau khi tiễn Edward đi.
"Tôi sẽ đặt hẹn với bên trung tâm kiểm định trước."
Cheon Sa-yeon khẳng định rằng Kim Woo-jin sẽ khá hơn. Điều đó có nghĩa là hắn rất tin tưởng vào Edward.
"Họ cũng có thể phát hiện ra sự biến đổi của năng lực phải không?"
"Có lẽ là vậy. Nhưng cậu ta sẽ phải tự mình kiểm chứng để cho chắn chắn."
Nếu Kim Woo-jin trở thành hạng A, vậy thì cái năng lực che dấu sự hiện diện của cậu ta, vốn từng là hạng C, cũng sẽ thay đổi theo. Tôi không biết cậu ta sẽ có được năng lực gì đây, nhưng nếu đó cũng chẳng phải là một năng lực đối kháng gì, thì cậu ta cũng đã từ hạng C lên thành hạng A rồi, cấp hạng của cậu cũng đã cao hơn và cũng có sức chịu đựng tốt hơn.
"Do cậu ta đang ở trong một Hội, chúng ta không thể che giấu kết quả hay đặt thành quyền cá nhân được. Sẽ có không ít náo động trong một thời gian khi nghe tin rằng cấp hạng của cậu ta đã thay đổi từ hạng C thành hạng A."
"Chắc chắn là vậy rồi."
Có lẽ vì cơn sốt đã giảm, nên Kim Woo-jin đã ngủ rất thoải mái mà không có lấy một chút cau mày. Mặt cậu ta tuy vẫn còn hơi đỏ, nhưng dù thế thì trông cậu ta vẫn đang hồi phục khá tốt.
Cậu ta sẽ có rất nhiều chuyện phải lo khi thức dậy đây. Cảm thấy mệt mỏi theo, tôi thở ra một hơi dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất