Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 83: Đối cực(2)

Trước Sau
Edit: Maron

Beta: A.P

- ----------------------------

Khi màn đêm buông xuống, gian phòng chỉ còn một mình tôi, lần đầu tiên qua một khoảng thời gian dài tôi mới nâng tấm nệm giường lên.

Tôi lấy ra một chiếc điện thoại được giấu dưới nệm rồi quay số điện thoại duy nhất được lưu trong đó. Cuộc gọi gần như không có hồi âm, tiếng chuông kéo dài như sắp ngắt kết nối rồi vậy.

"Là tôi đây, Ha Tae-heon- ssi."

[....Ừ.]

Ai mà biết được liệu anh ta có mong việc tôi sẽ đi liên lạc với anh trước không chứ, nhưng Ha Tae-heon vẫn điềm tĩnh trả lời. Tôi đang nghĩ xem mình nên bắt chuyện thế nào, thì bất ngờ thay, Ha Tae-heon đã lên tiếng trước.

[Ngày hôm đó.]

"Vâng?"

[Cậu đã điều trị tốt chứ. sau khi cậu quay về ấy?]

"Ừm.... Tốt lắm."

Tôi ngượng ngùng mỉm cười khi đáp lại. Nếu Ha Tae-heon hỏi tôi kiểu này thì tôi đoán là tình trạng của tôi cũng khá tệ đấy. Tôi nói ra những điều trọng tâm khi mỉm cười.

"Mấy ngày nay anh bận lắm nhỉ?"

[Cũng kha khá.]

"Chà, tôi muốn gặp anh một buổi."

Thậm chí Ha Tae-heon còn không đứng ở trước mặt tôi, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác được rằng ánh mắt của anh ta như đang nhìn tôi vậy. Tôi vừa xoa gáy mình vừa cẩn thận chọn lọc câu từ, Ha Tae-heon đáp lại bằng một giọng điệu có phần trêu chọc.

[Một buổi hẹn?]

"Sao cơ?"

Tôi đang tự hỏi không biết đột nhiên anh ta nói về cái gì, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra trước đó mình đã gọi cho anh để nói về một buổi gặp mặt. Anh đang trêu tôi sao. Cái quái gì thế.

"Vâng, thì là.... Một buổi hẹn. Đúng vậy."

Sau khi tôi lờ mờ trả lời vậy, Ha Tae-heon trở lại chất giọng thường ngày, như thể anh ta chưa từng trêu chọc tôi.

[Nếu thế thì bây giờ chúng ta gặp nhau đi.]

"Bây giờ luôn á?"

[Ra ngoài đi.]

"Giờ cũng muộn rồi.... Có ổn không vậy?"

[Lần trước chúng ta gặp nhau còn muộn hơn thế này.]

Phải ha. Tôi kiểm tra thời gian đồng hồ treo trên tường đang điểm 12 giờ 23 phút sáng. Mới có hơn nửa đêm thôi.

"Thời gian này khá ổn với tôi, nhưng anh không mệt sao?"

[Cậu chỉ toàn lo mấy thứ thừa thãi.]

"...."

Được rồi, anh khỏe hơn tôi— Vì anh là hạng SS? Tôi thở dài và gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. Tôi nên đi đến đâu?"

[Đến nơi lần trước chúng ta hẹn nhau là được.]

"Lần trước.... Gần khách sạn á?"

[Phải. Sẽ tốt hơn nếu đến một nơi mà chúng ta có thể nói chuyện được.]

"Được thôi."

Kết thúc cuộc gọi, tôi lại giấu di động xuống dưới nệm giường và chuẩn bị xuất phát.

Mở cửa sổ ra, tôi mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc áo khoác len hơi dày. Hơi thở của tôi phả ra trắng xóa trong không khí mát mẻ buổi sáng. Cũng như lần trước, tôi bước lên bệ cửa sổ, vận dụng năng lực của mình rồi nhảy ra ngoài.

'Nếu ta định đến một nơi nào đó để nói chuyện.... thì chỉ có thể là Công hội Roheon thôi nhỉ?'

Tôi nghiêng đầu khi kéo chiếc áo khoác len đang bay phập phồng lại gần mình hơn. Nếu đúng là vậy, thì ngay từ đầu anh ta có thể kêu tôi đi thẳng đến hội mà.

Tôi đến con hẻm ở cạnh khách sạn sau khi đi hai mươi phút về phía Đông. Thấy xe của Ha Tae-heon vẫn đậu ở vị trí cũ, tôi đáp xuống khi mở cửa ghế lái phụ.

"Ha Tae-heon- ssi."

Tôi mỉm cười khi nhìn Ha Tae-heon đang ngồi trên ghế lái với tư thế đang cúi xuống. Vì lý do nào đó, anh ta không mặc vest mà chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ màu đen và quần cotton.

"Anh đang nghỉ à?"

Khi tôi ngồi vào ghế phụ khoảng cách giữa chúng tôi được thu hẹp lại, tôi liền trông thấy tóc anh có hơi ướt. Ha Tae-heon gật đầu và khởi động xe.

"Chúng ta đi đâu vậy? Đến Công hội à?"

Tôi hỏi khi thắt dây an toàn.

Ha Tae-heon đánh lái vô lăng và thản nhiên trả lời.

"Nhà."

"Gì cơ?"

Nhà? Nhà nào?

".... Nhà của Ha Tae-heon- ssi á?"

"Phải."

Mặc kệ tôi vẫn đang rối loạn Ha Tae-heon vẫn bình tĩnh lái xe.

"Anh đang đưa tôi về nhà anh? Bây giờ á?"

"Có vấn đề gì à?"



"...."

Có chút.... à không có gì hết. Tôi mỉm cười và nhìn ra cửa sổ.

'Gì đây. Quan hệ giữa chúng tôi cũng chẳng được bình thường như bao người khác. Tôi không nghĩ sẽ có nơi nào vừa ý để nói chuyện được.'

Trong tiểu thuyết, Ha Tae-heon không để bất cứ ai vào nhà của mình, kể cả là Lee Joo-ha mà anh ta tin tưởng nhất hay là Min Ah-rin.

Tôi sẽ được đến một nơi tuyệt vời như vậy chỉ đề nói về những điều mà tôi đang băn khoăn thôi sao? Có phải là vì tôi không phải phụ nữ như Lee Joo-ha và Min Ah-rin không thế?

Cho dù có là chủ nhà mời tôi đi nữa, thì một thằng như tôi cũng hơi khó để đến đấy....

'....Thôi đừng nghĩ về nó nữa.'

Miên man suy nghĩ về điều đó, tôi không có đủ can đảm để nói với Ha Tae-heon rằng nó quả là một gánh nặng đối với tôi. Tôi liếc qua nét mặt của Ha Tae-heon được phản chiếu qua cửa kính khi lấy tay che miệng mình lại.

'Không ngừng nghĩ được.'

Tôi thấy khá thoải mái. Khi tôi ho khan để che đi nụ cười trên môi. Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của Ha Tae-heon đang nhìn tôi khi mà anh ta vẫn đang lái xe, nhưng tôi giả vờ như không để ý đến nó.

- ---------------------------------

Bíp bíp bíp bíp bíp.

Ha Tae-heon nhập mật khẩu trên khóa cửa và mở cửa vào trước. Tôi theo sau anh ta và quan sát xung quanh.

"Anh sống một mình à?"

Tôi hỏi vậy khi nhìn quanh phòng khách rộng rãi có bày một chiếc ghế sofa màu xám và một cái bàn màu đen ở đó. Ha Tae-heon gật đầu và chìa tay ra. Tôi cởi chiếc áo khoác lên của mình và đưa nó cho anh kèm theo một nụ cười thật tươi.

"Ngồi xuống trước đi."

"Vâng."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài và chăm chú nhìn xung quanh. Có một cuốn sách mà Ha Tae-heon còn đang đọc dở, chiếc TV treo tường phía trên tủ cùng hai chậu xương rồng nhỏ đã ra hoa— nhìn chung, không gian khá là tốn giản và gọn gàng.

Việc chỉ đặt những món vật dụng cần thiết xung quanh đây đã có thể nói nên được tính cách con người của Ha Tae-heon. Sau một hồi ngắm nhìn phòng khách, Ha Tae-heon từ bếp trở ra sau khi anh đi cất chiếc áo khoác lên của tôi.

"Đó.... Là rượu à?"

Chai rượu và hai chiếc ly đều được anh cầm trên đôi bàn tay to lớn ấy. Tôi vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thương hiệu của chai rượu mà Ha Tae-heon đưa cho tôi.

"Chateau Lafite Rothschild.... Loại rượu này đắt lắm đấy. Tôi mở nó ra không sao chứ?"

"Dù gì thì nó cũng là một món quà mà tôi được tặng thôi."

Ha Tae-heon dùng dụng cụ mở chai để lấy nút chai ra với vẻ như anh chẳng hứng thú gì với chai rượu.

Nghĩ đến việc tôi đang uống chai rượu đắt tiền ở nhà của Ha Tae-heon— Loại rượu mà trong những năm tôi còn làm quản lý trong quán bar, thứ rượu mà những tên đàn ông tiêu xài phóng đãng hay dùng.

Khi tôi thưởng thức hương vị của ly rượu, Ha Tae-heon lên tiếng.

"Tôi không có chuẩn bị món nào để ăn kèm với nó."

"À, không sao đâu."

Loại rượu này, mà ăn cùng một thứ gì đó có thể sẽ làm mất đi hương vị của nó— Cơ mà, có hơi tiếc là chúng tôi không có bình chiết rượu.

*Decanter: Bình chiết rượu, để rượu vang tiếp xúc với không khí làm dậy lên mùi rượu.

Mãi một lúc lâu, khi tôi nhìn rượu vang đỏ sóng sánh trong ly với một nụ cười mãn nguyện, tôi mới sực nhớ ra.

'....Khoan đã. Sao tôi lại ngồi thản nhiên uống rượu thế này.'

Tôi không đến đây vì thứ này? Đặt ly rượu xuống, tôi bắt đầu nói ra lý do vì sao mình lại đột ngột đến đây.

"Ừm, Ha Tae-heon- ssi. Tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Rượu không hợp à?"

"Không. Rượu không làm sao hết...."

"Tôi không có thức uống nào khác đâu."

Ừ thì... Rượu hoặc bất kỳ đồ uống nào khác cũng đều được hết, mà tại sao chúng ta lại phải uống nó vào lúc này cơ chứ?

Tôi cố gắng giải thích với Ha Tae-heon đang ngồi đối diện tôi.

"Thực ra, lý do tôi yêu cầu gặp anh hôm nay—"

"Tôi biết."

Anh ngắt lời tôi và nhấp một ngụm rượu với một vẻ nghiêm túc.

"Chắc hẳn là do chiếc áo khoác cấp SS."

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lòng tôi vẫn thấp thỏm lo âu khi nghe anh nói vậy. Tôi thở dài một hơi và xoa xoa gáy mình.

"....Đúng vậy. Tôi nghĩ— tôi đã hành động hơi nóng vội rồi. Tôi không ngờ đến chuyện chiếc áo khoác cấp SS lại được dùng để đe dọa anh, Ha Tae-heon- ssi. Tôi xin...."

"Han Yi-gyeol."

"Vâng?"

"Đừng nhìn đi chỗ khác. Hãy nhìn tôi này. "

Trong lúc nói chuyện tôi cúi gằm mặt xuống vì lo lắng, nhưng nghe thấy những lời nói đó, tôi hơi ngẩng đầu lên và nhìn Ha Tae-heon. May mắn thay, trông anh không có gì là khó chịu như tôi đã tưởng.

"Tôi không biết tại sao cậu lại phải xin lỗi."

"Tôi nghe được từ Hội trưởng Lee Joo-ha rằng Cheon Sa-yeon đã dùng chiếc áo khoác để đe dọa anh."

"Phải. Đúng như lời cậu nói, Hội trưởng Cheon Sa-yeon đe dọa tôi rằng sẽ tiết lộ điều đó với giới truyền thông."

Đột nhiên, hình ảnh của Cheon Sa-yeon bỗng vụt qua tâm trí tôi khi hắn bắt tôi kể lại cho hắn nghe những gì đã xảy ra trên đảo. Tôi vô thức day day giữa trán khi lông mày của tôi sắp nhíu lại.

"Nhưng đấy có phải điều cậu phải xin lỗi không?"

"Cái đó...."

"Chính cậu đã nói điều đó khi chúng ta lấy được chiếc áo khoác ở Khu D8. Dù lý do cậu tiếp cận tôi có là gì, thì tôi vẫn sẽ nhận được một vật phẩm cấp SS."

Một cảm giác gượng gạo toát ra khi Ha Tae-heon thuật lại những gì mà tôi đã nói trước kia. Tôi đã từng ăn nói thô lỗ vậy sao?

"Việc Cheon Sa-yeon đe dọa tôi là chuyện giữa tôi và Cheon Sa-yeon. Cậu không cần phải xin lỗi. Tôi cũng đang trong thời gian tìm cách tiết lộ sự tồn tại của chiếc áo khoác với công chúng rồi."



"Nhưng mà...."

"Hay là, quan hệ hai người thân thiết đến mức để cậu phải đi xin lỗi về những chuyện mà Cheon Sa-yeon đã làm?"

Trong câu hỏi ấy kèm theo một thứ gì đó sắc bén vụt qua. Tôi vội vàng phủ nhận.

"Không đâu."

"Được rồi. Thế thì đừng xin lỗi."

Trước những lời nói của Ha Tae-heon, tôi mím chặt môi khi siết chặt tay mình. Hàng loạt cảm xúc phức tạp ào ào tràn tới.

Đó vẫn chưa phải tất cả những gì tôi nói cho anh biết. Do dự vài lần, cuối cùng tôi cũng mở lời.

"Nghe có vẻ giống một lời biện minh, nhưng sự thật là Cheon Sa-yeon đã biết về sự tồn tại của chiếc áo khoác.... tôi thực sự không hề hay biết chuyện đó. Tôi hiểu tại sao anh lại nghi ngờ tôi. Tôi cũng đang che dấu rất nhiều thứ mà...."

"Không đâu. Tôi đã nghi ngờ cậu mà không có bằng chứng nào— Đây là do tôi."

Lần này, anh không hề trách tôi. Ha Tae-heon chắc nịch nói thêm.

"Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng cậu. Đây lại là một chuyện khác."

"Vâng. Tôi hiểu."

Tôi gật đầu khi nghe anh nói vậy. Đương nhiên là vậy rồi. Tôi cũng chẳng có hi vọng nhiều.

"Ta nên dừng nói về chuyện này thôi."

Ha Tae-heon dựa lưng vào ghế sofa và ra hiệu cho tôi khi nhìn vào ly rượu trước mặt.

"Uống đi."

"Ừm...."

Vậy là xong rồi? Vụ nói chuyện quan trọng này ấy?

Trong trường hợp xấu nhất, tôi đã thủ sẵn tinh thần để chuẩn bị ăn đập, vậy nên trong sự bối rối tôi nâng ly rượu lên.

'Đây là.... Ha Tae-heon làm điều này để xin lỗi tôi sao?'

Dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối nó cả. Nhìn Ha Tae-heon ngồi đối diện với tôi, khi tôi nhấp một ngụm rượu.

"...."

Úi, khá ngon đấy. Trước vẻ mặt hí hửng của tôi, Ha Tae-heon lại nâng ly rượu của mình lên.

Sự im lặng trong gian phòng khách kéo đến bất cứ khi nào tôi và Ha Tae-heon ngồi yên, nhưng nó không còn cảm giác khó xử như trước nữa. Khi tôi dành nhiều thời gian hơn với anh, ở một mức độ nào đó tôi hẳn đã quen với bầu không khí yên tĩnh này rồi.

"Vào lúc đó."

Khi ly rượu sắp cạn, Ha Tae-heon lên tiếng mở lời, cái này hơi bị hiếm đó nha. Tôi đặt ly rượu xuống bàn sau khi uống nốt chỗ rượu còn lại trong đó rồi nhìn anh.

"Vâng?"

"Lúc ở bên trong cánh cổng trên đảo Gureopdo."

Tôi nghiêng đầu trước chủ đề trò chuyện bất ngờ này. Tôi ngây người nhìn Ha Tae-heon và chờ anh nói tiếp. Do dự một lúc rồi anh ta lại nói.

"Cheon Sa-yeon, hắn đã làm cái gì đó."

"Cheon Sa-yeon?"

Thằng cha đấy làm rất nhiều chuyện khốn nạn mà, nhưng tôi không biết Ha Tae-heon đang nói về chuyện gì. Khi tôi chỉ đảo mắt suy nghĩ, Ha Tae-heon đặt ly rượu xuống và giải thích thêm.

"Sau khi tôi cứu được Hội trưởng Lee Joo-ha và Hong Si-ah dưới lòng đất, tôi đã ngay lập tức quay trở lại chỗ cậu."

"À. Anh làm vậy à? Rồi sao nữa...."

Khi nhớ lại tình cảnh lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

'Nhờ Ha Tae-heon chém đứt đám xúc tu, tôi mới có thể sống sót giao chiến với con quái vật. Sau đó, Cheon Sa-yeon đến sau và truyền năng lượng cho tôi...."

Nghĩ lại chuyện đó, một cảm giác rợn người chợt chạy qua gáy tôi. Chờ chút. Không thể nào....

"Cậu thì đang bất tỉnh, và Hội trưởng Cheon Sa-yeon—"

"K-khoan chờ chút!"

Tôi vội vàng ngắt lời Ha Tae-heon, tôi không muốn nghe thêm nữa.

"Đó không như những gì Ha Tae-heon- ssi nghĩ đâu!"

"Vậy sao?"

"Chỉ là, tôi bị debuff và hắn đang cố giải trừ nó cho tôi thôi. Tư thế của hắn có hơi kỳ quặc, nhưng mà...."

"Làm sao để giải trừ được nó?"

"...."

Tôi không muốn trả lời, nên tôi đã nhìn đi chỗ khác— Tuy nhiên, Ha Tae-heon vẫn cố chấp.

"Tôi hỏi làm thế nào để giải trừ nó."

Ánh nhìn gay gắt của anh ta như sắp xuyên thủng đầu tôi. Đừng nhìn tôi thế nữa. Tôi thắng anh kiểu gì được đây? Giằng co một hồi, cuối cùng tôi cũng phải nói ra câu trả lời.

"....Tôi cũng không rõ. Theo lời Cheon Sa-yeon, hạng SS có thể truyền năng lượng của họ cho một người khác. "

"Hừm."

Quả nhiên, Ha Tae-heon nhìn tôi bằng cái vẻ thích thú chưa kìa. Trong cái nhìn của anh có gì đó rất đáng quan ngại đấy, vậy nên tôi kiên quyết lắc đầu.

"Tôi không muốn."

"Tại sao không?"

"Mới uống có chút rượu thôi sao anh nói sung quá vậy? Nó thực sự rất đau.... cũng không hẳn là đau lắm, nhưng nó chẳng dễ chịu chút nào. Tôi thực sự không hề muốn nó dưới bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đã bảo Cheon Sa-yeon đừng làm điều đó nữa rồi, nhưng hắn ta thì có đời nào chịu nghe."

May thay, Ha Tae-heon không có ép tôi khi tôi đã kiên quyết từ chối. Tuy nhiên, có một sự tiếc nuối kỳ lạ. Tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ làm vậy nếu mà có cơ hội.

'Đáng ra mình không nên nói cho anh ta biết....'

Nuốt ngược nước mắt vào trong, tôi hối hận vì bản thân đã thành thật khai hết tất cả. Hy vọng là tôi sẽ không phải là người nhận được năng lượng từ Ha Tae-heon.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau