Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 104: Ngoại truyện_Thế giới mới
Có lẽ, chết chưa phải là hết, mà nó có thể là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Có người nói, con người sau khi chết đi sẽ đi đến âm tào địa phủ. Cũng có người nói, sau khi chết đi, những người hiền lành tốt bụng sẽ được lên trời, hóa thành tiên nhân.
Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ai xác định được là đúng hay sai. Ai biết được, sau khi chết đi, họ có hóa thành cát bụi hư vô, vĩnh viễn biến mất nơi vĩnh hằng hay không?.
Suy cho cùng, người biết được thật giả đều không thể nói được nữa, họ vốn dĩ đã không còn tồn tại, chính vì vậy mà đây vẫn còn là một ẩn số không thể nào lý giải được. Có lẽ, mãi mãi cũng chẳng thể nào tìm ra được lời giải đáp.
Tiêu Chính Vũ trước lúc chết vẫn rối rắm trong đống hỗn độn không có lời giải này. Nhưng mãi sau khi chết đi, hắn rốt cục biết được, nơi mà con người sau khi chết đi là ở đâu rồi.
Hiện tại, hắn đang đứng trên một cánh đồng xanh bát ngát, gió thổi dìu dịu, mùi lúa non thoang thoảng bên chóp mũi.
Trước khi đến được đây, hắn đã từng gặp qua một người, người nọ toàn thân trên dưới đều khoác áo choàng đen, giọng nói không phân được là nam hay nữ, thậm chí gương mặt hay đầu ngón tay ngón chân cũng không để lộ ra bên ngoài. Và chính người nọ đã đưa hắn đến nơi này.
"Đây là thế giới dựa trên mong muốn lớn nhất mà ngươi có để tạo ra, ở nơi này, ngươi có thể tự do tạo ra những điều mình thích.
Những điều người chưa thể hoàn thành, những lưu luyến nơi trần thế, tất cả đều được hoàn thành ở tại nơi này.
Đã đến được tận đây rồi, chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc là được. Đây là thế giới của riêng ngươi, không phụ thuộc vào bất cứ thứ gì cả.
Chúc ngươi may mắn".
Người nọ chỉ dặn dò hắn vài câu đã biến đi mất, để lại hắn một mình trơ trọi đứng giữa cánh đồng lúa mênh mông này.
Tiêu Chính Vũ cả cơ thể nhẹ như không, bước băng băng trên con đường gập ghềnh bùn đất. Trong lúc vô thức, hắn dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ. Ở trước cổng rào trồng một giàn hoa tím đương nở rộ.
Trong nhà dường như có người, khói trong cháy bếp tỏa lên nghi ngút. Ở trước nhà là một đám rau non xanh mướt, còn có một gà mái mẹ dẫn theo một đàn gà con lông vàng nho nhỏ đang nhặt sâu trên luống rau.
Bên hông nhà có một cái chuồng, bên trong là dê cừu đang gặm nhấm cỏ. Cạnh đó còn có một con trâu cày thật to cũng đang ăn cỏ.
Cũng không biết vì lý do gì, cảnh tượng này đối với hắn thực quen thuộc. Tay đẩy mở cổng rào bằng tre, đôi chân vô thức bước vào bên trong nhà. Lần theo hướng khói bếp tỏa ra mà đi vào, Tiêu Chính Vũ không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Lâm Hàm một thân vải dệt đơn sơ từ trong bếp chạy ra, mặt mũi lấm lem nhọ nồi. Quần áo trên người tuy không phải là loại rách rưới chấp vá khắp nơi, nhưng nhìn chung vẫn thực giản dị bình thường.
Thế nhưng dù là vậy nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn ấy vẫn toát lên nụ cười sáng lạn cùng niềm hạnh phúc khó tả.
“Về rồi sao? Mau ngồi xuống đi, đợi em dọn cơm ra là chúng ta có thể ăn rồi!”. Lâm Hàm vui vẻ nắm lấy tay hắn dẫn đến giường gỗ, sau đó liền đè hắn ngồi xuống, còn bản thân thì lại chạy nhanh xuống bếp. Cũng không biết là làm gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng chén đũa khua vào nhau.
Khung cảnh chân thực, con người chân thực, âm thanh cũng chân thực. Tiêu Chính Vũ bị niềm vui bất ngờ này dọa cho kinh ngạc choáng váng, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Mãi cho đến tận khi Lâm Hàm từ trong bếp bưng ra một mâm cơm không tính là thịnh soạn nhưng vẫn đầy đủ đâu ra đấy đến, hắn mới kịp hoàn hồn trở lại.
Lâm Hàm đưa cho hắn một bát đầy cơm, hạt cơm trắng ngần, mùi thơm ngọt dịu nhẹ. Hắn có chút không nói nên lời mà vươn tay nhận lấy, trong mắt lộ ra chút mê mang.
Tiêu Chính Vũ giống như chợt nhận ra cái gì, hắn vội tự ngắt đùi chính mình một cái đau điếng.
Đau
Thật sự đau
Vậy là hắn không có nằm mơ!!.
Tiêu Chính Vũ vén lên vải quần của chính mình, phát hiện nơi đó hiện lên một vệt xanh tím. Thế nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí là hạnh phúc đến muốn bay luôn lên trời.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra, chính mình cũng đồng dạng với Lâm Hàm, trên người cũng mặc loại vải áo thô sơ này. Sờ sờ vạt áo đã sờn của chính mình, Tiêu Chính Vũ thật sự là không còn lời nào chính xác để hình dung cảm xúc của bản thân lúc này.
Chẳng trách, hắn lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến như vậy. Đây chẳng phải là cảnh tượng trong mơ mà Lâm Hàm đã từng nói với hắn. Cũng là mong muốn sau khi hoàn thành đại nghiệp, bọn họ có thể sống một cuộc sống an yên như vậy bên nhau cả đời hay sao?!.
Lời nói khi ấy của cậu vẫn còn vang vọng bên tai, hắn khi đấy cùng từng rất mong đợi đến thời khắc ấy. Vô số lần tưởng tượng ra cảnh bọn họ hai người cùng nhau sống trong một căn nhà gỗ mộc mạc, ngày ngày an yên, trồng rau nuôi cừu, sống một cuộc sống thanh nhàn cho đến tuổi về già.
Cứ tưởng nguyện vọng này mãi mãi không thể nào thành hiện thực được, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại nói cho hắn biết, hắn may mắn đến thế nào.
Đây có lẽ là giấc ngủ nghìn thu của hắn, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy. Nhưng nơi đây có cậu, có những thứ bình dị mà ấm áp hắn vẫn luôn ao ước. Cho dù đây chỉ là mộng, hắn cũng nguyện ý không bao giờ tỉnh lại nữa.
Giấc mộng này quá đẹp, cũng quá chân thực. Đến ngay cả hắn cũng không biết rõ bản thân là đi đến thế giới dành riêng cho người đã khuất hay đang tự đắm chìm trong giấc mộng của riêng mình.
Nhưng cho dù là gì thì như người áo choàng đen vừa rồi kia đã nói, thế giới này là dựa trên mong muốn của hắn và nó được tạo ra chỉ vì riêng hắn. Chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc với những gì đang được diễn ra thì tốt rồi.
Có người nói, con người sau khi chết đi sẽ đi đến âm tào địa phủ. Cũng có người nói, sau khi chết đi, những người hiền lành tốt bụng sẽ được lên trời, hóa thành tiên nhân.
Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ai xác định được là đúng hay sai. Ai biết được, sau khi chết đi, họ có hóa thành cát bụi hư vô, vĩnh viễn biến mất nơi vĩnh hằng hay không?.
Suy cho cùng, người biết được thật giả đều không thể nói được nữa, họ vốn dĩ đã không còn tồn tại, chính vì vậy mà đây vẫn còn là một ẩn số không thể nào lý giải được. Có lẽ, mãi mãi cũng chẳng thể nào tìm ra được lời giải đáp.
Tiêu Chính Vũ trước lúc chết vẫn rối rắm trong đống hỗn độn không có lời giải này. Nhưng mãi sau khi chết đi, hắn rốt cục biết được, nơi mà con người sau khi chết đi là ở đâu rồi.
Hiện tại, hắn đang đứng trên một cánh đồng xanh bát ngát, gió thổi dìu dịu, mùi lúa non thoang thoảng bên chóp mũi.
Trước khi đến được đây, hắn đã từng gặp qua một người, người nọ toàn thân trên dưới đều khoác áo choàng đen, giọng nói không phân được là nam hay nữ, thậm chí gương mặt hay đầu ngón tay ngón chân cũng không để lộ ra bên ngoài. Và chính người nọ đã đưa hắn đến nơi này.
"Đây là thế giới dựa trên mong muốn lớn nhất mà ngươi có để tạo ra, ở nơi này, ngươi có thể tự do tạo ra những điều mình thích.
Những điều người chưa thể hoàn thành, những lưu luyến nơi trần thế, tất cả đều được hoàn thành ở tại nơi này.
Đã đến được tận đây rồi, chỉ cần sống vui vẻ hạnh phúc là được. Đây là thế giới của riêng ngươi, không phụ thuộc vào bất cứ thứ gì cả.
Chúc ngươi may mắn".
Người nọ chỉ dặn dò hắn vài câu đã biến đi mất, để lại hắn một mình trơ trọi đứng giữa cánh đồng lúa mênh mông này.
Tiêu Chính Vũ cả cơ thể nhẹ như không, bước băng băng trên con đường gập ghềnh bùn đất. Trong lúc vô thức, hắn dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ. Ở trước cổng rào trồng một giàn hoa tím đương nở rộ.
Trong nhà dường như có người, khói trong cháy bếp tỏa lên nghi ngút. Ở trước nhà là một đám rau non xanh mướt, còn có một gà mái mẹ dẫn theo một đàn gà con lông vàng nho nhỏ đang nhặt sâu trên luống rau.
Bên hông nhà có một cái chuồng, bên trong là dê cừu đang gặm nhấm cỏ. Cạnh đó còn có một con trâu cày thật to cũng đang ăn cỏ.
Cũng không biết vì lý do gì, cảnh tượng này đối với hắn thực quen thuộc. Tay đẩy mở cổng rào bằng tre, đôi chân vô thức bước vào bên trong nhà. Lần theo hướng khói bếp tỏa ra mà đi vào, Tiêu Chính Vũ không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Lâm Hàm một thân vải dệt đơn sơ từ trong bếp chạy ra, mặt mũi lấm lem nhọ nồi. Quần áo trên người tuy không phải là loại rách rưới chấp vá khắp nơi, nhưng nhìn chung vẫn thực giản dị bình thường.
Thế nhưng dù là vậy nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn ấy vẫn toát lên nụ cười sáng lạn cùng niềm hạnh phúc khó tả.
“Về rồi sao? Mau ngồi xuống đi, đợi em dọn cơm ra là chúng ta có thể ăn rồi!”. Lâm Hàm vui vẻ nắm lấy tay hắn dẫn đến giường gỗ, sau đó liền đè hắn ngồi xuống, còn bản thân thì lại chạy nhanh xuống bếp. Cũng không biết là làm gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng chén đũa khua vào nhau.
Khung cảnh chân thực, con người chân thực, âm thanh cũng chân thực. Tiêu Chính Vũ bị niềm vui bất ngờ này dọa cho kinh ngạc choáng váng, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Mãi cho đến tận khi Lâm Hàm từ trong bếp bưng ra một mâm cơm không tính là thịnh soạn nhưng vẫn đầy đủ đâu ra đấy đến, hắn mới kịp hoàn hồn trở lại.
Lâm Hàm đưa cho hắn một bát đầy cơm, hạt cơm trắng ngần, mùi thơm ngọt dịu nhẹ. Hắn có chút không nói nên lời mà vươn tay nhận lấy, trong mắt lộ ra chút mê mang.
Tiêu Chính Vũ giống như chợt nhận ra cái gì, hắn vội tự ngắt đùi chính mình một cái đau điếng.
Đau
Thật sự đau
Vậy là hắn không có nằm mơ!!.
Tiêu Chính Vũ vén lên vải quần của chính mình, phát hiện nơi đó hiện lên một vệt xanh tím. Thế nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí là hạnh phúc đến muốn bay luôn lên trời.
Lúc này hắn cũng phát hiện ra, chính mình cũng đồng dạng với Lâm Hàm, trên người cũng mặc loại vải áo thô sơ này. Sờ sờ vạt áo đã sờn của chính mình, Tiêu Chính Vũ thật sự là không còn lời nào chính xác để hình dung cảm xúc của bản thân lúc này.
Chẳng trách, hắn lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến như vậy. Đây chẳng phải là cảnh tượng trong mơ mà Lâm Hàm đã từng nói với hắn. Cũng là mong muốn sau khi hoàn thành đại nghiệp, bọn họ có thể sống một cuộc sống an yên như vậy bên nhau cả đời hay sao?!.
Lời nói khi ấy của cậu vẫn còn vang vọng bên tai, hắn khi đấy cùng từng rất mong đợi đến thời khắc ấy. Vô số lần tưởng tượng ra cảnh bọn họ hai người cùng nhau sống trong một căn nhà gỗ mộc mạc, ngày ngày an yên, trồng rau nuôi cừu, sống một cuộc sống thanh nhàn cho đến tuổi về già.
Cứ tưởng nguyện vọng này mãi mãi không thể nào thành hiện thực được, nhưng cảnh tượng trước mắt này lại nói cho hắn biết, hắn may mắn đến thế nào.
Đây có lẽ là giấc ngủ nghìn thu của hắn, mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy. Nhưng nơi đây có cậu, có những thứ bình dị mà ấm áp hắn vẫn luôn ao ước. Cho dù đây chỉ là mộng, hắn cũng nguyện ý không bao giờ tỉnh lại nữa.
Giấc mộng này quá đẹp, cũng quá chân thực. Đến ngay cả hắn cũng không biết rõ bản thân là đi đến thế giới dành riêng cho người đã khuất hay đang tự đắm chìm trong giấc mộng của riêng mình.
Nhưng cho dù là gì thì như người áo choàng đen vừa rồi kia đã nói, thế giới này là dựa trên mong muốn của hắn và nó được tạo ra chỉ vì riêng hắn. Chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc với những gì đang được diễn ra thì tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất