Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 11: Chiến
Huấn luyện viên vừa vẫy cờ hiệu, Trương Lẫm bên kia đã cấp tốc xông lên. Tụ trên tay một khối cầu dị năng hệ băng, cứ thế nhắm thẳng đỉnh đầu Lâm Hàm mà lao tới.
Lâm Hàm nhìn một loạt động tác của người nọ, môi mỏng khẽ nhếch lên. Quả cầu băng lam sắc tưởng chừng như sắp nuốt chửng lấy cậu thì Lâm Hàm nhẹ xoay một vòng. Động tác kia liền chưa tới một giây, ngay khi Lâm Hàm đã đứng ở khu vực an toàn, quả cầu dị năng mới nặng nề đổ ập xuống. Xung quanh rung chuyển dữ dội, bụi đất bay đầy trời.
Khói bụi tản đi, hiện ra trung tâm sàn đấu một lỗ hổng lớn. Nhìn thôi cũng đủ biết, chưởng vừa rồi là dùng bao nhiêu lực, học viên toàn trường xôn xao thảo luận.
"Lâm Hàm vừa rồi thế mà lại hoàn hảo tránh được một đòn của "quái vật" lớp A! Này rốt cục là năng lực thật sự hay chỉ dựa vào may mắn đây a~?!".
"Còn tên Trương Lẫm kia, mới vừa bước vào trận đấu có cần phải xuống tay nặng như này không? Nếu như Lâm Hàm vừa rồi không tránh kịp, liền có phải hay không tàn phế suốt đời?!".
Mục Diệc Thần ngồi bên dưới trầm mặc không nói, thế nhưng thực chất bên trong đã sớm nổi bão. Người hắn nhìn trúng, tới lượt tên kia ức hiếp hay sao?. Được lắm, Trương Lẫm của lớp A đúng không? Kết thúc trận đấu, tao hy vọng mày đừng chết quá thảm.
Trên sàn đấu, Trương Lẫm lúc này đã bị lửa giận làm mờ lý trí, Lâm Hàm thế mà thoát được đòn tấn công dùng bốn phần sức lực của hắn, này chẳng phải là trắng trợn vũ nhục ư? Một người là thiên tài của lớp A lại không đánh trúng một tên lớp F với thể chất cấp D?
Trương Lẫm tròng mắt đỏ rực, ra đòn càng đánh càng hăng, trong khi đó, Lâm Hàm chỉ né mà không hề đánh trả.
Trận đấu trong phút chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở, một kẻ thì điên cuồng tung chiêu, chiêu chiêu đều toàn nhắm điểm chí mạng của đối phương mà đánh. Một người thì chỉ tránh tránh né né chẳng hề có ý muốn đánh trả, nhưng trông thì có vẻ rất nhàn hạ, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không đổ.
Lâm Hàm nhìn tên kia ở trước mặt cậu làm trò từ nãy đến giờ liền cảm thấy có chút phiền phức. Tên này không thấy mệt sao? Còn cái ánh mắt đỏ ngầu kia là gì? Là đánh đến phát điên rồi ư?.
Lâm Hàm ngáp dài, vươn vai mấy cái. Đánh nãy giờ cũng lâu rồi, hiện tại có chút buồn ngủ, thôi thì không chơi nữa. Tặng cho tên kia một "phần quà đáp lễ" rồi trở về đánh một giấc mới được.
Đôi đồng tử lam sắc, trong suốt, dịu dàng như biển hồ thu nay lại bị thay thế bởi một màu huyết sắc, bên trong ánh lên tia sắc lạnh giống như ẩn chứa hàng ngàn lưỡi dao.
Bên dưới khán đài, cả học viên lẫn giáo sư hay người của đội đặc chủng Tinh Hệ liền không thể nhìn rõ được bóng dáng của Lâm Hàm. Thay vào đó là một đạo tàng ảnh thoắt ẩn thoắt hiện nhắm thẳng người Trương Lẫm mà lao đến.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, thân ảnh Trương Lẫm đã giống như diều đứt dây bay ra khỏi trung tâm sàn đấu, va đập mạnh xuống đất, hộc ra máu tươi, lăn thêm mấy vòng nữa mới hoàn toàn dừng lại.
Im lặng....
Ai nấy đều trợn tròn mắt, không nói nên lời....
Lâm Hàm của lớp F thế mà...
Trương Lẫm của lớp A...thua...thua rồi?
Này....này là thật ư? Có thể tin sao?!
Sau mấy giây thất thần, toàn thể học viện là một trận sôi trào, bùng nổ.
"Lâm Hàm muôn năm!"
"Lâm Hàm là tuyệt nhất!"
"Ngầu thật!"
"Nhìn anh ấy soái chết đi được!"
"Lâm Hàm, bắt đầu từ hôm nay, em là fan cuồng của anh aaaa!"
Lâm Hàm một thân quân trang chỉnh tề không có dính lấy một nếp nhăn trên áo, nào có bộ dạng của một kẻ vừa trải qua một trận chiến gay cấn, kịch liệt đến nghẹt thở.
Mái tóc vàng óng rũ vài sợi trên cái trán cao trắng mịn. Đôi môi không tô mà thắm, đỏ mọng mê người, vóc dáng cao gầy, mỹ nhan vô đối phối hợp với cái khí chất băng lãnh, cao ngạo lại càng khiến các học viên phát cuồng. Tiếng hò hét, cỗ vũ vang vọng khắp nơi.
Chính vì trận đấu ngày hôm nay đã khiến Lâm Hàm trở thành trung tâm chú ý của mọi người, đánh một trận thực vẻ vang, một trận ghi danh vào lòng người.
Đám Omega phía bên dưới, nam có nữ có đều bị dáng vẻ phong lưu tiêu sái lại băng lãnh này làm mê muội đến phát cuồng.
Ngay lúc này, đội đặc chủng Tinh Hệ đã đứng ngồi không yên. Một số người còn không thể tin đứng bật dậy khỏi ghế dụi dụi hai mắt cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
"Này là có chuyện gì xảy ra? Cậu ta là ai? Tại sao lại có sức mạnh lớn như thế?"
"Chiêu thức vừa rồi là cái gì? Vừa nãy tôi còn chưa nhìn thấy được chiêu thức của cậu ta thì đối thủ đã bị đá ra khỏi sàn đấu rồi!".
"Cậu ta còn chẳng hề sử dụng đến dị năng! Cứ thế dùng tay không đã có thể đánh bại được đối thủ cấp A sao?"
"Này rốt cục là sức mạnh khủng bố cỡ nào chứ? Người như vậy, tại sao trước đây lại chưa từng nghe nhắc đến nhỉ?!".
"Đội đặc chủng Tinh Hệ lần này nếu bỏ qua mầm giống tốt như thế thì chính là thiệt thòi cho cả hệ tinh cầu rồi!"
"Bằng bắt cứ giá nào cũng phải chiêu mộ được cậu ta tham gia vào đội đặc chủng Tinh Hệ!".
Lâm Hàm nhìn một loạt động tác của người nọ, môi mỏng khẽ nhếch lên. Quả cầu băng lam sắc tưởng chừng như sắp nuốt chửng lấy cậu thì Lâm Hàm nhẹ xoay một vòng. Động tác kia liền chưa tới một giây, ngay khi Lâm Hàm đã đứng ở khu vực an toàn, quả cầu dị năng mới nặng nề đổ ập xuống. Xung quanh rung chuyển dữ dội, bụi đất bay đầy trời.
Khói bụi tản đi, hiện ra trung tâm sàn đấu một lỗ hổng lớn. Nhìn thôi cũng đủ biết, chưởng vừa rồi là dùng bao nhiêu lực, học viên toàn trường xôn xao thảo luận.
"Lâm Hàm vừa rồi thế mà lại hoàn hảo tránh được một đòn của "quái vật" lớp A! Này rốt cục là năng lực thật sự hay chỉ dựa vào may mắn đây a~?!".
"Còn tên Trương Lẫm kia, mới vừa bước vào trận đấu có cần phải xuống tay nặng như này không? Nếu như Lâm Hàm vừa rồi không tránh kịp, liền có phải hay không tàn phế suốt đời?!".
Mục Diệc Thần ngồi bên dưới trầm mặc không nói, thế nhưng thực chất bên trong đã sớm nổi bão. Người hắn nhìn trúng, tới lượt tên kia ức hiếp hay sao?. Được lắm, Trương Lẫm của lớp A đúng không? Kết thúc trận đấu, tao hy vọng mày đừng chết quá thảm.
Trên sàn đấu, Trương Lẫm lúc này đã bị lửa giận làm mờ lý trí, Lâm Hàm thế mà thoát được đòn tấn công dùng bốn phần sức lực của hắn, này chẳng phải là trắng trợn vũ nhục ư? Một người là thiên tài của lớp A lại không đánh trúng một tên lớp F với thể chất cấp D?
Trương Lẫm tròng mắt đỏ rực, ra đòn càng đánh càng hăng, trong khi đó, Lâm Hàm chỉ né mà không hề đánh trả.
Trận đấu trong phút chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở, một kẻ thì điên cuồng tung chiêu, chiêu chiêu đều toàn nhắm điểm chí mạng của đối phương mà đánh. Một người thì chỉ tránh tránh né né chẳng hề có ý muốn đánh trả, nhưng trông thì có vẻ rất nhàn hạ, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không đổ.
Lâm Hàm nhìn tên kia ở trước mặt cậu làm trò từ nãy đến giờ liền cảm thấy có chút phiền phức. Tên này không thấy mệt sao? Còn cái ánh mắt đỏ ngầu kia là gì? Là đánh đến phát điên rồi ư?.
Lâm Hàm ngáp dài, vươn vai mấy cái. Đánh nãy giờ cũng lâu rồi, hiện tại có chút buồn ngủ, thôi thì không chơi nữa. Tặng cho tên kia một "phần quà đáp lễ" rồi trở về đánh một giấc mới được.
Đôi đồng tử lam sắc, trong suốt, dịu dàng như biển hồ thu nay lại bị thay thế bởi một màu huyết sắc, bên trong ánh lên tia sắc lạnh giống như ẩn chứa hàng ngàn lưỡi dao.
Bên dưới khán đài, cả học viên lẫn giáo sư hay người của đội đặc chủng Tinh Hệ liền không thể nhìn rõ được bóng dáng của Lâm Hàm. Thay vào đó là một đạo tàng ảnh thoắt ẩn thoắt hiện nhắm thẳng người Trương Lẫm mà lao đến.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, thân ảnh Trương Lẫm đã giống như diều đứt dây bay ra khỏi trung tâm sàn đấu, va đập mạnh xuống đất, hộc ra máu tươi, lăn thêm mấy vòng nữa mới hoàn toàn dừng lại.
Im lặng....
Ai nấy đều trợn tròn mắt, không nói nên lời....
Lâm Hàm của lớp F thế mà...
Trương Lẫm của lớp A...thua...thua rồi?
Này....này là thật ư? Có thể tin sao?!
Sau mấy giây thất thần, toàn thể học viện là một trận sôi trào, bùng nổ.
"Lâm Hàm muôn năm!"
"Lâm Hàm là tuyệt nhất!"
"Ngầu thật!"
"Nhìn anh ấy soái chết đi được!"
"Lâm Hàm, bắt đầu từ hôm nay, em là fan cuồng của anh aaaa!"
Lâm Hàm một thân quân trang chỉnh tề không có dính lấy một nếp nhăn trên áo, nào có bộ dạng của một kẻ vừa trải qua một trận chiến gay cấn, kịch liệt đến nghẹt thở.
Mái tóc vàng óng rũ vài sợi trên cái trán cao trắng mịn. Đôi môi không tô mà thắm, đỏ mọng mê người, vóc dáng cao gầy, mỹ nhan vô đối phối hợp với cái khí chất băng lãnh, cao ngạo lại càng khiến các học viên phát cuồng. Tiếng hò hét, cỗ vũ vang vọng khắp nơi.
Chính vì trận đấu ngày hôm nay đã khiến Lâm Hàm trở thành trung tâm chú ý của mọi người, đánh một trận thực vẻ vang, một trận ghi danh vào lòng người.
Đám Omega phía bên dưới, nam có nữ có đều bị dáng vẻ phong lưu tiêu sái lại băng lãnh này làm mê muội đến phát cuồng.
Ngay lúc này, đội đặc chủng Tinh Hệ đã đứng ngồi không yên. Một số người còn không thể tin đứng bật dậy khỏi ghế dụi dụi hai mắt cứ tưởng bản thân nhìn nhầm.
"Này là có chuyện gì xảy ra? Cậu ta là ai? Tại sao lại có sức mạnh lớn như thế?"
"Chiêu thức vừa rồi là cái gì? Vừa nãy tôi còn chưa nhìn thấy được chiêu thức của cậu ta thì đối thủ đã bị đá ra khỏi sàn đấu rồi!".
"Cậu ta còn chẳng hề sử dụng đến dị năng! Cứ thế dùng tay không đã có thể đánh bại được đối thủ cấp A sao?"
"Này rốt cục là sức mạnh khủng bố cỡ nào chứ? Người như vậy, tại sao trước đây lại chưa từng nghe nhắc đến nhỉ?!".
"Đội đặc chủng Tinh Hệ lần này nếu bỏ qua mầm giống tốt như thế thì chính là thiệt thòi cho cả hệ tinh cầu rồi!"
"Bằng bắt cứ giá nào cũng phải chiêu mộ được cậu ta tham gia vào đội đặc chủng Tinh Hệ!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất