Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 126: Xếp hàng

Trước Sau
Mục Diệc Thần sai robot đặt một cái bàn nhỏ cùng một cái ghế để ở ngay trước cửa phòng trọng lực. Trên bàn cũng không để thêm cái gì nhiều, chỉ đơn giản có mỗi cái bản điện tử của hắn mà thôi.

“Xếp hàng, từng người một lên đi”. Hắn vắt chéo một chân, hờ hững nhìn một lượt tất cả mọi người, sau đó trầm giọng lên tiếng.

Các Omega kia tuy trong lòng không muốn, nhưng đứng trước uy nghiêm của hắn, ai cũng lục tục cúi thấp đầu. Ngoan ngoãn xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, chỉ là, vị trí đầu tiên đều bị đùn tới đẩy lui.

Bởi vì không ai muốn bản thân là người lên đầu tiên lên hết. Ai biết, bên trong có nguy hiểm gì hay không chứ? Bọn họ không muốn mạo hiểm.

Rốt cục, sau khi đội hình lộn xộn một hồi, vị trí đầu tiên lại đẩy cho một Omega tính tình trầm lặng ít nói, không giao thiệp nhiều với mọi người.

Omega kia tên gọi Mẫn Huyền, ngoại hình thanh tú nhỏ nhắn. Trông có vẻ thực yếu đuối nhát gan, khi bị đẩy lên vị trí lầu tiên.

Lâm Hàm đứng ở cách cậu ta mười mấy người vẫn có thể nhìn thấy được hai tay hai chân cậu ta liên tục run rẫy. Tựa như là sắp ngã xuống tới nơi.

Mẫn Huyền quay đầu lại đằng sau, im lặng cầu cứu mọi người. Tuy nhiên, lại chẳng ai thèm để ý, có người nghênh mặt tỏ vẻ không nghe không thấy.

Có người ngoảnh mặt làm ngơ coi như không liên quan tới mình. Dù gì cũng chẳng quen chẳng biết, sao phải giúp đỡ một kẻ yếu đuối nhu nhược làm gì chứ?!.

Mắt thấy Mục Diệc Thần đã chuyển tầm mắt nhìn sang phía bên này, hốc mắt Mẫn Huyền cũng trở nên đỏ bừng, một lần nữa quay đầu lại cầu xin sự trợ giúp. Tuy nhiên, đáp lại cậu ta cũng chỉ toàn những ánh nhìn thờ ơ lạnh nhạt.

Mẫn Huyền thất vọng cúi đầu, bả vai có chút run rẫy, tựa như là đang khóc. Lâm Hàm không hiểu sao lại thấy cậu ta thực đáng thương, mặc dù cậu không phải loại người thích lo chuyện bao đồng.

Nhưng, làm Omega đã là một thiệt thòi lớn rồi, vì sao nhóm người này lại còn chia năm xẻ bảy, không biết đồng cảm tương trợ lẫn nhau chứ?!. Quả thực làm cậu nhìn đến thực chướng mắt.



Lâm Hàm không chút do dự bước ra khỏi hàng, ánh mắt sắt lạnh quét ngang nhóm Omega kia, sau đó từng bước một đi lên, chen ở ngay vị trí đầu hàng.

Cảm thấy ở phía trước có bóng người chắn ngang, Mẫn Huyền có chút kinh ngạc ngẩn đầu. Chỉ thấy, ngay phía trước là một bóng dáng nhỏ nhắn, mái tóc mượt mà cùng cần cổ trắng nõn thon dài.

Tuy vóc dáng người nọ so với bản thân cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng không hiểu tại sao, nó lại làm cho Mẫn Huyền có cảm giác như thực vững chắc, thực mạnh mẽ.

Có một lực lượng vô hình nào đó đang bao quanh lấy người nọ, toát lên một loại ánh sáng rực rỡ lóa mắt.

Mẫn Huyền nhìn bóng lưng Lâm Hàm đến ngẩn người, ngay cả khóc cũng quên luôn.

Mục Diệc Thần thấy Lâm Hàm chen lên đầu hàng, lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn núp ở sau lưng cậu, trong lòng cũng sáng tỏ phần nào.

Thực không ngờ, tiểu Hàm Hàm của hắn lại còn có một mặt này. Quả thực đáng yêu a~.

Sau khi Lâm Hàm bước vào phòng trọng lực dưới ánh nhìn chòng chọc của một đám Omega. Mục Diệc Thần lúc này mới nhìn xuống bọn họ, tung ra một quả bom oanh tạc.

“Kể từ lượt sau sẽ bắt đầu từ dưới lên trên!”.

Mất mấy giây để tiếp thu lời hắn nói, nhóm Omega mới ban nãy còn đắc chí vì chen được ở cuối hàng, hiện tại mặt mày đều xanh mét.

Và, thật là trùng hợp thay, người đứng ở cuối hàng lại vừa đúng lúc là Hứa Thiên, kế đó còn là Tịch Thuần. Hứa Thiên nghe xong lời này, đầu gối giống như muốn khụy luôn xuống đất.



Bao nhiêu ái mộ đối Mục Diệc Thần bay sạch hết. Quả nhiên, nam thần là chỉ để ngắm không thể ăn, ăn vào chắc chắn sẽ ngộ độc mà chết.



Lâm Hàm rất bình tĩnh mà bước vào phòng trọng lực, cánh cửa phòng khép lại, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Tuy nhiên, cách một lớp kính trong suốt, mọi người bên ngoài đều có thể quan sát rõ ràng tình huống bên trong.

Ban đầu, Lâm Hàm vẫn có thể đứng vững, nhưng sau chưa tới mười giây, thân thể cậu đã dưới sự tác động của môi trường chân không mà trở nên lơ lững, trôi nổi bất định.

Cậu có chút bất ngờ nên cơ thể có chút quay cuồng. Nhưng rất nhanh, nắm bắt được quy luật của nó. Lâm Hàm đã có thể tự do di chuyển trong môi trường chân không.

Thân thể nhẹ tựa lông hồng, mỗi bước đi đều thành thục uyển chuyển. Tuy thân thể lơ lững giữa không trung, nhưng bước chân cậu chưa từng loạng choạng. Tựa như đang cưỡi gió lướt mây vậy.

Nhưng, tiếp sau đó lại là một đợt áp suất nặng nề ập đến, khiến thân thể cậu trong phút chốc trở nên nặng như đổ chì.

Lâm Hàm toàn thân đều đổ đầy mồ hôi. Mỗi bước đi đều tựa như đeo trên mình khối tạ ngàn cân, đến chân cũng đều muốn nhấc lên không nổi.

Áp suất trong phòng ngày một giảm mạnh, sức nén lớn tới mức cậu không thể nào đứng thẳng được nữa. Một chân khụy gối xuống đất, một tay chống xuống thủ thế cân bằng.

Lâm Hàm nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, cảm nhận được từng luồng sóng áp suất bao bọc xung quanh mình.

“Thì ra là như vậy!”. Lâm Hàm sau khi mở mắt ra, gương mặt đã lấy lại bình tĩnh vốn có, nhếch môi lộ ra một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau