Tôi Không Muốn Trở Thành Omega
Chương 135: Nghỉ phép
Như những lời Mục Diệc Thần đã nói trước đó, thông qua đợt huấn luyện lần này, rất nhiều học viên không đủ tư cách bước vào Quân Bộ đã bị loại. Chính vì vậy, từ số lượng lên đến ngàn người, nay rút ngắn lại chỉ còn không đến một nửa.
Và, còn một tin vui nữa chính là, theo đợt sàng lọc gắt gao kết thúc, bọn họ sẽ được nghỉ phép một tháng.
Tin này vừa ra, hầu hết ai nấy cũng đều mừng như mở hội. Cả khu vực lầu kí túc hôm đó đều rôm rả hẳn ra, suy cho cùng, cũng đã khá lâu rồi bọn họ chưa có về thăm nhà lần nào.
Tối hôm đó, Lâm Hàm cũng như bao người khác thu xếp một ít đồ dùng cá nhân. Tuy nhiên, liếc mắt nhìn sang Mục Diệc Thần vẫn còn đang cặm cụi trên bàn làm việc, cậu không khỏi tò mò hỏi.
“Anh không định về nhà sao?!”.
Nghe cậu hỏi, Mục Diệc Thần dừng bút, quay sang nhìn cậu sau đó lại tiếp tục bận rộn công việc. Hắn chỉ bâng quơ trả lời một câu lấy lệ.
“Chỉ có tân sinh được nghỉ phép. Còn tôi, thân giữ cương vị quan trọng trong Quân Bộ, đương nhiên sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nghỉ phép gì đó!”.
Lâm Hàm suy nghĩ một chút, thấy hắn nói cũng đúng. Quả nhiên chức vụ cao cũng không suиɠ sướиɠ gì, đêm nào hắn cũng phải làm việc đến tận khuya.
Thôi, không nghĩ nữa, không có hắn giám sát, cậu sẽ được thong thả mà chơi đùa thoải mái trong kì nghỉ này.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàm hí hửng dọn xong đồ đạc, sau đó nằm trên giường, định bụng ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai cậu sẽ tinh thần phấn chấn trở về nhà, cho ba Lâm và mẹ Lâm một bất ngờ lớn.
Chỉ là, tâm trạng nôn nao lại làm cậu không thể chợp mắt được. Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, rốt cục chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần đương bận rộn ở bên kia.
“Không ngủ được?”. Mục Diệc Thần đột ngột nâng mắt, đối diện với tầm mắt của Lâm Hàm.
“Ừm”. Lâm Hàm gật gật đầu, cậu quả thực ngủ không được. Cũng đâu phải là con nít, mỗi lần sắp được đi chơi là cứ nôn nao không ngủ được cơ chứ?.
Mục Diệc Thần không đáp, chỉ là động tác tay nhanh hơn một chút. Nhìn số liệu trên bản điện tử đã cơ bản hoàn thành, hắn mới thu xếp tài liệu.
Hắn tiến vào phòng tắm, tắm rửa qua một lượt, sau đó tắt đèn rồi trèo lên giường nằm sát cạnh Lâm Hàm.
Bên cạnh truyền đền hơi thở thơm mát cùng mùi hương dịu nhẹ, cậu bất giác hít ngửi mấy hơi thật sâu. Chỉ là, hắn như vậy có phải là gần quá rồi hay không?.
Lâm Hàm đắn đo trong giây lát, quyết định nhích người sang bên kia một chút. Chỉ là, cậu chỉ vừa mới xê dịch chưa bao xa, eo đã bị hắn ôm trọn. Một phát kéo cậu lao mạnh vào lòng hắn.
Lâm Hàm bất ngờ ‘Ah’ lên một tiếng, chỉ là, nằm trong lòng ngực ấm áp vững chãi ấy, cậu lại cảm thấy an tâm đến lạ. Tay cậu lúc nãy vì hoảng quá mà chống lên lồng ngực săn chắc của hắn.
Từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, cảm giác săn chắc và từng nhịp tim vang lên thình thịch. Lâm Hàm hai má ửng đỏ, vội rụt tay nhưng lại bị tay hắn đè chặt lại.
“Ngủ đi, có Hormone của tôi bao quanh, em sẽ ngủ ngon hơn!”. Mục Diệc Thần hai mắt khép lại, một tay dùng làm gối kê đầu cho Lâm Hàm, tay còn lại thì ôm lấy eo cậu, kéo cậu áp sát vào lòng mình.
Mục Diệc Thần nói quả nhiên không sai, cậu đã quen thuộc với Hormone của hắn cho nên mới ban nãy còn cảm thấy không thể ngủ nổi. Nay nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, cậu rất nhanh đã thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi nhịp thở của Lâm Hàm dần nhịp nhàng đều đặn, biết cậu đã ngủ say, Mục Diệc Thần lúc này mới hé mắt. Hắn vén vén mấy sợi tóc rũ lên trán cậu, đặt trên má cậu một nụ hôn thật khẽ, miệng nhỏ giọng thì thầm.
"Đêm đó tôi quả thực đã rất quá đáng, cho nên bù lại, lần này tôi sẽ cố gắng kìm chế bản thân, bằng mọi giá sẽ không để em phải buồn hay chịu đựng chút tổn thương nào.
Tính tình nóng nảy, một khi tức giận liền đánh mất lí trí này, tôi nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, mong em đừng giận, cũng đừng rời xa tôi nhé!.
Chúc em có một chuyến nghỉ phép thật vui vẻ, yêu em!".
…
Sáng hôm sau, Lâm Hàm tụ hội cùng với nhóm người Lăng Xuyên Triệu Mặc. Cả đội ngồi cùng một chiếc phi hành khí trở về thành phố A.
Sau khi đến được thành phố A, bọn họ tạm chia tay nhau. Mỗi người một hướng trở về nhà mình.
Lâm Hàm chỉ đem theo một ba lô nhỏ đựng một ít đồ dùng cá nhân. Cậu bắt một chiếc phi hành khí khác để trở về nhà họ Lâm.
Đứng trước căn biệt thự quen thuộc, Lâm Hàm lúc này mới hiểu được cảm giác có nhà để về là cảm giác như thế nào.
Cái xúc cảm khi biết được, có những người thân luôn ở nơi gọi là nhà ấy, luôn luôn ở đấy chờ mình trở về. Niềm vui hạnh phúc này quả thực không thể diễn tả được bằng lời.
Lâm Hàm từng bước một chậm rãi đi vào nhà, chỉ là, không hiểu sao biệt thự hôm nay lại đặc biệt vắng vẻ. Cậu nghĩ thầm, chắc có lẽ ba Lâm đi làm rồi, còn mẹ Lâm có thể là ra ngoài mua sắm hay gì đó đại loại vậy.
Quản gia phát hiện có người vào nhà, chạy ra xem thì thấy là cậu, không khỏi vui mừng gọi một tiếng ‘nhị thiếu gia’.
“Ba mẹ cháu đi đâu rồi ạ? Cháu được nghỉ phép một tháng, định hôm nay cho ba mẹ một bất ngờ, nhưng mà lại không thấy ai ở nhà cả?!”.
Lâm Hàm ngó quanh nhà một vòng, sau đó ngồi xuống ghế sofa. Bác quản gia đưa cho cậu một cốc nước lạnh, giọng điệu vừa kinh hỷ vừa vui mừng.
“Thật là trùng hợp quá, hôm nay đại thiếu gia cũng vừa hay du học trở về. Ông bà chủ hiện tại đã ra sân bay đón cậu ấy rồi. Lúc họ về mà gặp được nhị thiếu gia, chắc chắn ông bà chủ sẽ vui lắm cho mà xem!”.
Và, còn một tin vui nữa chính là, theo đợt sàng lọc gắt gao kết thúc, bọn họ sẽ được nghỉ phép một tháng.
Tin này vừa ra, hầu hết ai nấy cũng đều mừng như mở hội. Cả khu vực lầu kí túc hôm đó đều rôm rả hẳn ra, suy cho cùng, cũng đã khá lâu rồi bọn họ chưa có về thăm nhà lần nào.
Tối hôm đó, Lâm Hàm cũng như bao người khác thu xếp một ít đồ dùng cá nhân. Tuy nhiên, liếc mắt nhìn sang Mục Diệc Thần vẫn còn đang cặm cụi trên bàn làm việc, cậu không khỏi tò mò hỏi.
“Anh không định về nhà sao?!”.
Nghe cậu hỏi, Mục Diệc Thần dừng bút, quay sang nhìn cậu sau đó lại tiếp tục bận rộn công việc. Hắn chỉ bâng quơ trả lời một câu lấy lệ.
“Chỉ có tân sinh được nghỉ phép. Còn tôi, thân giữ cương vị quan trọng trong Quân Bộ, đương nhiên sẽ không có thời gian rảnh rỗi để nghỉ phép gì đó!”.
Lâm Hàm suy nghĩ một chút, thấy hắn nói cũng đúng. Quả nhiên chức vụ cao cũng không suиɠ sướиɠ gì, đêm nào hắn cũng phải làm việc đến tận khuya.
Thôi, không nghĩ nữa, không có hắn giám sát, cậu sẽ được thong thả mà chơi đùa thoải mái trong kì nghỉ này.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàm hí hửng dọn xong đồ đạc, sau đó nằm trên giường, định bụng ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai cậu sẽ tinh thần phấn chấn trở về nhà, cho ba Lâm và mẹ Lâm một bất ngờ lớn.
Chỉ là, tâm trạng nôn nao lại làm cậu không thể chợp mắt được. Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, rốt cục chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần đương bận rộn ở bên kia.
“Không ngủ được?”. Mục Diệc Thần đột ngột nâng mắt, đối diện với tầm mắt của Lâm Hàm.
“Ừm”. Lâm Hàm gật gật đầu, cậu quả thực ngủ không được. Cũng đâu phải là con nít, mỗi lần sắp được đi chơi là cứ nôn nao không ngủ được cơ chứ?.
Mục Diệc Thần không đáp, chỉ là động tác tay nhanh hơn một chút. Nhìn số liệu trên bản điện tử đã cơ bản hoàn thành, hắn mới thu xếp tài liệu.
Hắn tiến vào phòng tắm, tắm rửa qua một lượt, sau đó tắt đèn rồi trèo lên giường nằm sát cạnh Lâm Hàm.
Bên cạnh truyền đền hơi thở thơm mát cùng mùi hương dịu nhẹ, cậu bất giác hít ngửi mấy hơi thật sâu. Chỉ là, hắn như vậy có phải là gần quá rồi hay không?.
Lâm Hàm đắn đo trong giây lát, quyết định nhích người sang bên kia một chút. Chỉ là, cậu chỉ vừa mới xê dịch chưa bao xa, eo đã bị hắn ôm trọn. Một phát kéo cậu lao mạnh vào lòng hắn.
Lâm Hàm bất ngờ ‘Ah’ lên một tiếng, chỉ là, nằm trong lòng ngực ấm áp vững chãi ấy, cậu lại cảm thấy an tâm đến lạ. Tay cậu lúc nãy vì hoảng quá mà chống lên lồng ngực săn chắc của hắn.
Từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, cảm giác săn chắc và từng nhịp tim vang lên thình thịch. Lâm Hàm hai má ửng đỏ, vội rụt tay nhưng lại bị tay hắn đè chặt lại.
“Ngủ đi, có Hormone của tôi bao quanh, em sẽ ngủ ngon hơn!”. Mục Diệc Thần hai mắt khép lại, một tay dùng làm gối kê đầu cho Lâm Hàm, tay còn lại thì ôm lấy eo cậu, kéo cậu áp sát vào lòng mình.
Mục Diệc Thần nói quả nhiên không sai, cậu đã quen thuộc với Hormone của hắn cho nên mới ban nãy còn cảm thấy không thể ngủ nổi. Nay nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, cậu rất nhanh đã thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi nhịp thở của Lâm Hàm dần nhịp nhàng đều đặn, biết cậu đã ngủ say, Mục Diệc Thần lúc này mới hé mắt. Hắn vén vén mấy sợi tóc rũ lên trán cậu, đặt trên má cậu một nụ hôn thật khẽ, miệng nhỏ giọng thì thầm.
"Đêm đó tôi quả thực đã rất quá đáng, cho nên bù lại, lần này tôi sẽ cố gắng kìm chế bản thân, bằng mọi giá sẽ không để em phải buồn hay chịu đựng chút tổn thương nào.
Tính tình nóng nảy, một khi tức giận liền đánh mất lí trí này, tôi nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, mong em đừng giận, cũng đừng rời xa tôi nhé!.
Chúc em có một chuyến nghỉ phép thật vui vẻ, yêu em!".
…
Sáng hôm sau, Lâm Hàm tụ hội cùng với nhóm người Lăng Xuyên Triệu Mặc. Cả đội ngồi cùng một chiếc phi hành khí trở về thành phố A.
Sau khi đến được thành phố A, bọn họ tạm chia tay nhau. Mỗi người một hướng trở về nhà mình.
Lâm Hàm chỉ đem theo một ba lô nhỏ đựng một ít đồ dùng cá nhân. Cậu bắt một chiếc phi hành khí khác để trở về nhà họ Lâm.
Đứng trước căn biệt thự quen thuộc, Lâm Hàm lúc này mới hiểu được cảm giác có nhà để về là cảm giác như thế nào.
Cái xúc cảm khi biết được, có những người thân luôn ở nơi gọi là nhà ấy, luôn luôn ở đấy chờ mình trở về. Niềm vui hạnh phúc này quả thực không thể diễn tả được bằng lời.
Lâm Hàm từng bước một chậm rãi đi vào nhà, chỉ là, không hiểu sao biệt thự hôm nay lại đặc biệt vắng vẻ. Cậu nghĩ thầm, chắc có lẽ ba Lâm đi làm rồi, còn mẹ Lâm có thể là ra ngoài mua sắm hay gì đó đại loại vậy.
Quản gia phát hiện có người vào nhà, chạy ra xem thì thấy là cậu, không khỏi vui mừng gọi một tiếng ‘nhị thiếu gia’.
“Ba mẹ cháu đi đâu rồi ạ? Cháu được nghỉ phép một tháng, định hôm nay cho ba mẹ một bất ngờ, nhưng mà lại không thấy ai ở nhà cả?!”.
Lâm Hàm ngó quanh nhà một vòng, sau đó ngồi xuống ghế sofa. Bác quản gia đưa cho cậu một cốc nước lạnh, giọng điệu vừa kinh hỷ vừa vui mừng.
“Thật là trùng hợp quá, hôm nay đại thiếu gia cũng vừa hay du học trở về. Ông bà chủ hiện tại đã ra sân bay đón cậu ấy rồi. Lúc họ về mà gặp được nhị thiếu gia, chắc chắn ông bà chủ sẽ vui lắm cho mà xem!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất