Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 170: Báo động đỏ

Trước Sau
Lúc này ở Quân Bộ, chuông báo động đỏ reo lên vang trời, đánh thức toàn bộ cán bộ cấp cao vẫn còn đương tọa lạc bên trong tòa nhà.

Mục Diệc Thần vội khoác quân phục lên người, nhanh chóng đến phòng hội nghị. Chuông báo động đỏ đã bao nhiêu năm nay không hề hoạt động, tại giờ khắc này lại đột nhiên reo vang, đủ để thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này.

Lúc hắn đến, bên trong đã tụ họp gần như đầy đủ tất cả các cán bộ cấp cao trực thuộc Quân Bộ. Giờ khắc này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng căng thẳng.

Hắn lặng lẽ kéo ghế ngồi ở vị trí hàng ghế đầu tiên. Thống soái lập tức cho mở lên một đoạn ghi hình, chiếu trực tiếp lên màng hình lớn.

“Tôi rất tiếc khi phải thông báo cho mọi người một tin rất xấu. Trùng tộc hiện tại đã sắp phá vỡ phòng tuyến mà tràn vào Tinh hệ!”.

Ông vừa dứt lời, trên màng hình liền trình chiếu khung cảnh hết sức hỗn độn bên ngoài phòng tuyến.

Những con Trùng tộc thân hình to lớn, chúng đang không ngừng vươn những cái xúc tu vừa cứng vừa dài của mình, liên tục công phá phòng tuyến bao bọc bên ngoài tinh hệ.

So với Trùng tộc sức mạnh cường hãn, phòng tuyến chẳng mấy chốc đã có dấu hiệu nứt vỡ. Chẳng những thế, bọn Trùng tộc còn giống như phát cuồng, không chỉ vài con, mà hiện tại con số đã lên đến trăm nghìn.

Với số lượng khủng bố thế này, đừng nói là mượn sức của các thế lực bên ngoài. Cho dù tất cả cùng đồng tâm hiệp lực lại cũng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.

Đây chính là tình thế xấu nhất mà phía Quân Bộ đã dự liệu từ trước, thế nhưng nó vẫn xảy ra một cách đột ngột và số lượng lại còn vượt xa trù tính của họ.

Lần này Trùng tộc tấn công vừa đột ngột vừa điên cuồng, khiến họ không cách nào trở tay kịp.

Số lượng tân binh mới mà họ đã chọn lựa, giờ phút này lại đang ở trong kì nghỉ, quả thực nếu muốn triệu tập là chuyện khó khăn. Hơn nữa, bọn họ còn chưa chính thức bước vào khóa huấn luyện, hoàn toàn không đủ năng lực. Ngay cả điều khiển cơ giáp còn không biết, nói chi là ra chiến trường.



Các tính toán, dự trù mà họ đã hướng tới, giờ phút này tan rã thành mảnh vụn. Họ không đủ thời gian để tích góp, mọi chuyện dang dở đều trở thành công cóc.

Giờ phút này, Quân Bộ cũng đã không đủ khả năng để bảo đảm an nguy cho toàn thể con dân Tinh hệ. Ngay cả bọn họ cũng chưa chắc có thể bảo đảm tính mạng bản thân mình.

Xem đến đây, ai nấy đều đã tự hiểu rõ. Trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt, nội tâm bị bao trùm bởi bất an và lo lắng trước nguy cơ diệt vong.

"Thân là quân nhân, cho dù có liều cả mạng sống, chúng ta cũng phải lo cho an nguy của con dân Tinh hệ.

Tình hình trước mắt, nếu cứng đối cứng với Trùng tộc là hoàn toàn không có khả năng. Thứ nhất, chúng ta không có đủ cơ giáp. Thứ hai, chúng ta không đủ nguồn năng lượng dữ trữ. Thứ ba, chúng ta thiếu nhân tài.

Cho nên, biện pháp nhất thời bây giờ là xây dựng một căn cứ trú ẩn kiên cố, di dời người dân đến đó tránh nạn. Đợi tìm ra biện pháp, chúng ta sẽ họp bàn lại sau.

Còn bây giờ, hỡi các quân nhân hàng đầu của Quân Bộ, hãy cống hiện sức lực của chính mình, vì tương lai vì nhân loại mai sau, hãy ra sẵn sàng đấu tranh!".

Cuối câu, thống soái hô lớn, mọi người giống như được khích lệ, cũng lớn tiến hô hào theo.

Sau khi cuộc họp được giải tán, ai vào việc nấy, tất bật chuẩn bị xây dựng một căn cứ dưới lòng đất. Đồng thời tích trữ vật tư và vũ khí chiến đấu, sẵn sàng cho một cuộc chiến khốc liệt sắp bao trùm trên toàn lục địa.

Mục Diệc Thần ra khỏi phòng họp, trái tim trong lòng ngực không khỏi nảy mạnh. Hắn lập tức móc ra di động, gọi ngay cho Lâm Hàm.

Thế nhưng bây giờ đã là nửa đêm, Lâm Hàm sớm đã say giấc nồng. Chính vì thế điện thoại đỗ chuông liên tiếp đến lần thứ tư, Lâm Hàm mới bất mãn mà bắt máy, giọng nói còn pha lẫn chút khàn khàn.

“Alo?”.



Nghe được giọng nói của cậu, Mục Diệc Thần xúc động đến nghẹn ngào. Giờ khắc này, hắn chỉ hận bản thân không thể được ở bên cạnh cậu, giữ chặt cậu ở bên cạnh mình, bảo hộ cậu khỏi mọi nguy hiểm sắp sửa xảy ra.

"Lâm Hàm, là anh! Bây giờ anh không có quá nhiều thời gian để nói chuyện cùng em, thế nhưng em phải ghi nhớ lời anh nói thật kĩ.

Trùng tộc đã và đang phá hỏng phòng tuyến của Tinh hệ, không đầy một ngày nữa, chúng sẽ trực tiếp tràn vào. Số lượng cực kì lớn, Quân Bộ hoàn toàn không thể chống đỡ được nữa.

Bây giờ, em nhanh chóng thu xếp vật tư, bao gồm cả thức ăn và nước uống, tích trữ càng nhiều càng tốt. Tìm một nơi kiên cố an toàn nào đó trú đi.

Hứa với anh, em nhất định phải an toàn cho đến lúc anh tìm thấy em. Có được không?!". Mục Diệc Thần trong giọng nói pha lẫn chút run rẫy, thậm chí là cầu xin, xin cậu phải thật an toàn. Nếu không, hắn sẽ không sống nổi nữa mất.

Lâm Hàm nghe tin này, cơn buồn ngủ lập tức bị dụi tắt. Cậu mở to hai mắt, lắng nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà Mục Diệc Thần đang nói.

Cậu không muốn tin đây là sự thật, nhưng với tính cách của Mục Diệc Thần, hắn tuyệt sẽ không đem loại chuyện này ra đùa bỡn.

“Được!”. Lâm Hàm không chút do dự liền đáp ứng hắn.

Đầu dây bên kia nhận được câu trả lời như mong đợi, hắn khẽ khàng hôn lên di động một cái. Tựa như có thể thông qua nó, cách ngàn dặm mà hôn lên môi cậu vậy.

Mục Diệc Thần không còn quá nhiều thời gian, có rất nhiều việc hắn cần phải xử lí. Chính vì vậy mà hắn gọi điện về cho Mục Thâm, nói rõ tình hình, dặn dò đôi ba câu rồi lập tức dập máy.

Trong màn đêm tĩnh mịch, khi nhân loại còn đang chìm vào mộng đẹp, rất nhiều biến chuyển nghiêng trời lệch đất đã xảy ra.

Tử vong đang gọi tên họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau