Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 235: Cái kén

Trước Sau
"Danh dự, nhân phẩm? Loại thấp hèn các ngươi có thứ đó sao? Còn có, ai nói không có đặc điểm của Trùng tộc trên người, liền không được tính là Trùng tộc?

Nhưng mà đáng tiếc, các ngươi sai lầm rồi. Mở to mắt ra mà nhìn xem, ai mới chính là Trùng Chúa thực sự!!".

Lão tổ cười một tiếng thật to, bên trong không kém trào phúng cùng nhạo báng đối với hai kẻ sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cố chấp già mồm cải láo.

Sau đó, đuôi rồng khẽ nâng, bất ngờ phóng ra một cột sáng, tựa như vòi rồng, dũng mãnh xông về phía Lâm Hàm.

Đột nhiên bị công kích, Lâm Hàm còn chưa tiêu hóa được loại chuyện hoang đường khi nãy. Cho nên trong lúc nhất thời không kịp tụ ra dị năng.

Bốn Alpha xung quanh cậu ngay lập tức nhào ra đỡ thay cho cậu. Nhưng mà, thứ ánh sáng kia giống như không khí, thẳng tắp xuyên qua người bọn họ, sau đó chuẩn xác mà đập vào trên trán Lâm Hàm mới chịu ngừng lại.

Ngay sau đó, trên trán Lâm Hàm xuất hiện một cái ấn kí màu vàng rực, pha lẫn một chút ánh lửa màu đỏ cam. Thân thể cậu lúc này một trận nóng ran, hai chân đều như muốn nhũn ra. Cũng may nhờ có Triệu Mặc cùng Lâm Vĩnh Kỳ đỡ lấy, nếu không cậu thực sự liền phải ngã sấp xuống đất.

Mục Diệc Thần cùng Lăng Xuyên lúc này cũng vây lại xem xét tình hình của Lâm Hàm. Nhận thấy cậu xảy ra bất thường, cả bốn người đều đồng loạt phóng ánh mắt không chút thiện chí tới con rồng đang lơ lửng giữa không trung kia.

Sát khí kia bốc lên ngùn ngụt, tựa như Lâm Hàm mà xảy ra chuyện gì, cả bốn người bọn họ liền phải bắt cho bằng được con rồng ngu ngốc kia, rạch da xẻ xương.

Chỉ là, đợi đến khi bọn họ thu hồi tầm mắt, nhìn lại Lâm Hàm đang xụi lơ nằm trong lòng Triệu Mặc, ai nấy liền triệt để ngây người ngay tại chỗ.

Đây là....

Chỉ thấy, trên đầu Lâm Hàm lúc này, không biết từ đâu mọc ra hai cái tai nhỏ nhỏ tuyết trắng. Còn có, sau mông cậu, từng cái từng cái mọc ra mấy cái đuôi bông xù. Đếm đếm, liền chính là chín cái.



"Cửu vĩ yêu hồ, không tệ, không tệ!". Lão tổ vừa nhìn thấy bản thể thực sự của Lâm Hàm, không khỏi trầm trồ một tiếng. Sau đó liền thiện ý mà bồi thêm một câu. "Không cần quá lo lắng, lần đầu hiện nguyên hình, cho nên khí lực có chút không đủ mà thôi. Từ từ sẽ quen, không có việc gì!".

Nghe lão nói như vậy, bốn Alpha của Lâm Hàm lúc này mới bớt xuống chút địch ý với lão, chỉ là lòng cảnh giác vẫn còn rất cao.

Mục Diệc Thần tay có chút run, tò mò nâng lên chạm thử vào đôi tai mọc trên đầu Lâm Hàm. Cảm xúc mềm mại như bông, lại còn xù xù lên, nhìn thôi cũng đã thấy cực kì đáng yêu rồi. Hiện tại sờ vào, xúc cảm kia quả thực làm người quyến luyến không nỡ buông tay.

Cả ba người còn lại thấy thế, cũng lần lượt sờ vào đuôi của Lâm Hàm. Chín cái đuôi bông xù vô thức mà phe phẩy. Chỉ là, đuôi chính là điểm nhạy cảm của hầu hết động vật.

Chính vì vậy, khi bọn họ sờ vào, Lâm Hàm liền tránh không được một trận run rẫy, hai tai cũng theo bản năng mà cụp xuống. Bộ dạng kia vừa đáng thương vừa đáng yêu, quả thực chọc cho người ta muốn khi dễ cậu một trận.

Bốn Alpha của Lâm Hàm, ngoại trừ tò mò cùng thích thú ra, hoàn toàn không có điểm nào là không hài lòng với dáng vẻ hiện tại của cậu. Một tiều hồ ly nhỏ nhỏ mềm mềm, còn có hai cái tai nhỏ, quả thực khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo, yêu thích không thôi.

Còn về phía hai mẹ con Thụy nô, nhìn cảnh tượng này, mọi suy tính đều triệt để sụp đổ. Vậy mà...vậy mà lại thực sự là Cửu vĩ yêu hồ.

Sử sách ghi lại, năm nó, 'người' đã thống nhất Trùng tộc, đưa bọn họ đến hành tinh mơ ước, kiến thiết lại thành thị cùng các thiết bị công nghệ tân tiến nhất. Vị đã khai sinh Trùng tộc ấy, chính là một Cửu vĩ yêu hồ.

Nhưng mà ngàn năm đi qua, sau khi vị kia viên tịch, trên dưới Trùng tộc đều chưa từng xuất hiện qua một con hồ ly nào, chứ đừng nói tới chính là Cửu vĩ yêu hồ.

Cho nên nói, thân phận của Lâm Hàm kia là không thể nghi ngờ. Chẳng những cậu ta chính là Trùng Chúa chân chính, mà còn là Trùng Chúa có huyết thống cao quý nhất.

Thụy nô lúc này hối đến xanh cả ruột. Nếu lúc đó bà ta thẳng tay tiêu hủy luôn cái kén đó, thì việc ngày hôm nay đã tuyệt đối không có cơ hội xảy ra.

Còn nhớ năm đó, sau khi bị một tên vô lại trong lúc không tỉnh táo c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c, bà ta đã vô tình mang trong mình giọt máu ghê tởm của kẻ đó.



Nhưng mà may mắn, bà ta lại được thu lưu vào cung điện, được phong làm Thụy nô, đảm nhiệm công việc quét dọn lau chùi xung quanh chính điện.

Trong một lần vô tình, bà ta nhìn thấy Tứ gia đang ngồi bàn bạc với nhau chuyện gì đó. Nhân cơ hội bọn họ không chú ý, bà ta liền nhìn ngó vào trong, xem xem trong căn phòng cấm kia chứa cái gì bên trong.

Bất ngờ là, bên trong chẳng phải thiên tài địa bảo gì, mà chỉ đơn thuần là một cái kém màu trắng tinh được đặt trong một cái rương tương đối lớn.

Mặc dù học thức không nhiều, lại chỉ mới vừa nhập điện không lâu, thế nhưng thường thức Trùng Chúa được sinh ra từ một cái kén, Thụy nô vẫn là rõ mồn một.

Chính lúc này, khi nhìn vào cái kén kia, bà ta vô thức xoa xoa cái bụng đã ba bốn tháng của mình, dã tâm dần dần nổi lên.

Sau đó mấy tháng, bụng ngày càng lớn hơn, chỉ là để thực hiện kế hoạch của mình, Thụy nô tuyệt đối không thể để bất kì ai biết mình đang mang thai.

Ngày ngày bà ta quét dọn đều cúi người, trên thân lại mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, nhìn sơ qua cũng khó lòng mà phát hiện. Chính vì thế mà thuận lợi qua mắt được mọi người.

Đến lúc chuyển dạ, bà ta lén lúc trốn ra ngoài sinh con, rồi lại lặng lẽ trở về. Sau đó lợi dụng sơ hở lúc mấy người Tứ gia thay ca trực cho nhau, bà ta liền đem cái kén kia đổi thành con của chính mình.

Còn cái kén thực sự, cũng chính là Lâm Hàm, bị bà ta một đường mang theo chạy đi. Bà ta vốn định một hơi bóp chết Lâm Hàm, thế nhưng vỏ kén quá dày, trong thời gian ngắn hoàn toàn không gỡ ra nổi để xuống tay.

Trong lúc luống cuống nhất thời, bà ta liền đem cái kén, trực tiếp ném lên nóc một con tàu vũ trụ đang chuẩn bị khởi hành. Tàu bay, cái kén cũng bị cuốn theo, Thụy nô lúc này mới lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Hít một hơi thật sâu rồi bình thản quay trở về.

Cứ tưởng cái kén kia đã rơi ở đâu đó ngoài không gian vô tận kia, cũng có thể bị cái hố đen vũ trụ nào đó hút đi mất rồi. Còn Trùng Chúa thực sự, có lẽ đã sớm chết rồi.

Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, bà ta lại không ngờ tới, cái kén kia lại trôi dạt đến Tinh hệ. Chẳng những bình an vô sự, còn được bà ta tiện tay nhặt về làm con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau